Sỹ Đồ Phong Lưu
-
Chương 618
Đương nhiên không thể để lão ta muốn làm gì thì làm.
Dương Phàm thản nhiên nói, ra vẻ không thèm để ý. Nhưng mấy người ở đây đều biết Dương Phàm trước sau đều không dễ dàng tỏ thái độ. Khi Dương Phàm có thể nói ra lời này cũng không dễ dàng gì, đây là tín hiệu của sự tin tưởng.
- Theo bình thường trước khi triệu tập hội nghị thường ủy, Hác Nam hẳn là phải tìm một vài thường vụ tỉnh ủy đặc biệt nói chuyện, khi tuyệt đối nắm chắc mới có thể triệu tập hội nghị thường ủy. Bây giờ mày quay về Uyển Lăng có phải là ...
Cũng chỉ có Trầm Ninh dám nói ra tâm tư của Dương Phàm. Đương nhiên mấy vị trong xe cũng hiểu rõ Dương Phàm, trong lòng bọn họ cũng nghĩ như vậy, cũng đều muốn biết đáp án cuối cùng.
Dương Phàm thản nhiên nhìn Trầm Ninh, lạnh nhạt nói:
- Được đó, có tiến bộ, chẳng qua cũng không hoàn toàn như vậy.
Trầm Ninh cười hắc hắc mà nói:
- Theo mày lăn lộn lâu như vậy nhưng dù như thế nào cũng phải có tiến bộ chứ. Mày nói thẳng ra đi nào.
Dương Phàm cười cười lấy một bản tài liệu trong cặp ra đưa cho Trầm Ninh mà nói:
- Tự mình xem.
Trầm Ninh cầm lấy xem, bên trên ngoại trừ viết tên mình và Lâm Đốn ra, bên dưới còn có bảy tám cái tên không nhận ra. Trầm Ninh nhìn Dương Phàm với ánh mắt nghi hoặc rồi đưa tài liệu cho Lâm Đốn ngồi phía trước. Hai người sau khi xem xong đều có chút không quá rõ ràng.
Dương Phàm lúc này mới từ từ nói:
- Những người này tôi đều cần. Lần này trong quá trình điều chỉnh nhân sự nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đều có thể bắt được. Các lực lượng ở tỉnh ủy phải giữ một khoảng cách nhất định. Dùng thuật ngữ ngoại giao đó là "Chúng ta phải vô địch về ngoại giao"
- Ha ha làm cho thăng bằng thì sẽ làm Hác Nam lo lắng.
Trầm Ninh cười cười điểm một câu. Lâm Đốn phía trước quay đầu lại cũng cười cười không nói gì. Ý đó là hai người này đều không thích Hác Nam. Hác Nam thân là bí thư tỉnh ủy, nắm cả tỉnh trong tay, dục vọng quyền lực không thể không nhiều. Nhưng nếu không biết đứng ở trên cao và biết đạo cân bằng, như vậy thì kiểu gì cũng gặp ảnh hưởng. Ít nhất ở điểm này năm đó Dương Phàm đã làm cho mọi người xem khi hắn ở thành phố Hải Tân.
- Trong tỉnh không thể so sánh với địa phương, bất cứ ai bên trong thường vụ tỉnh ủy cũng không phải là chiến đấu một người. Mấy năm tới vị trí của tôi chắc không biến hoá quá lớn, đây là do tuổi tác hạn chế. Hôm nay mấy người ở đây là tôi tin tưởng nhất, lời này tôi cũng chỉ có thể nói trước mặt mấy người. Sau này nên làm như thế nào, trong lòng mọi người đều phải cân nhắc rõ ràng. Trầm Ninh, Lâm Đốn các anh về ngồi trên vị trí của mình nhất định phải làm ra điểm gì đó. Thắng Lợi ở trong tỉnh ủy càng phải khiêm tốn và thân thiện.
Dương Phàm đưa ra câu có tính kết luận, mấy người trong xe nghe xong liên tục gật đầu. Trong lòng mọi người đều hiểu một đạo lý, là những người trong vòng tròn trung tâm, Dương Phàm tiến bộ chẳng khác nào bọn họ tiến bộ. Vây quanh vòng tròn này mà làm việc, sau này bước lên là điều không cần phải suy nghĩ.
- Còn có một điểm tuyệt đối không thể phạm sai lầm kinh tế. Ra vấn đề về kinh tế, không ai giữ được các anh. Tất cả mọi người nghe cho rõ nếu thiếu tiền thì nói với tôi. Tuyệt đối không được có ý đồ với tiền công.
Dương Phàm cuối cùng nhấn mạnh một chút, mọi người đều gật đầu.
Trầm Ninh đột nhiên chỉ vào mấy người không nhận ra trong danh sách, cười nói:
- Những người này là như thế nào? Có phải là có quan hệ với lão Chu?
Dương Phàm cười cười không nói chuyện. Trầm Ninh hiểu ý không nói nữa. Nhưng thật ra Lâm Đốn lại than thở mà nói:
- Vua nào triều thần ấy từ xưa đến nay đều là vậy. Những người trước kia được bí thư Chúc đề bạt lên nếu như không chịu đổi cánh cửa thì làm việc dưới tay Hác Nam thì sao có thể tiến bộ?
- Người của lão Hà sao mày không tỏ vẻ một chút?
Trầm Ninh cười nói. Dương Phàm lắc đầu thản nhiên nói:
- Mọi người đều không dễ. Lão Hà có nhiều người bên chính quyền, một bộ phận người vẫn trên vị trí quan trọng. Đỗ Trường Phong cũng là người rất có năng lực, thò loạn tay ảnh hưởng đến đoàn kết sẽ không tốt lắm.
Lâm Đốn lúc này cười nói:
- Vẫn là lãnh đạo lo lắng chu đáo. Người thuộc Chúc hệ trải qua thời gian dài như vậy, người có thể kiên trì được có lẽ cũng không hề đơn giản. Những người này lúc thất ý dựa vào ngài, còn có Chu Tử Dương đứng giữa dẫn mối, sử dụng đến yên tâm hơn nhiều.
- Anh biết nhiều nhỉ.
Dương Phàm đột nhiên nghiêm mặt nói một câu, mọi người không khỏi ngạc nhiên. Lúc này Dương Phàm mới phì cười, mọi người mới biết hắn đang nói đùa. Lý Thắng Lợi đưa tay ra giả vờ lau mồ hôi:
- Lãnh đạo, tôi đang lái xe mà.
Vừa đi vừa cười cười nói nói, xe Jeep phía sau đột nhiên lao lên, dẫn đội xe vào trạm dừng phía trước nghỉ ngơi.
Sau khi xuống xe, Dương Phàm đứng một mình ở một bên hút thuốc. Đám người Chu Tử Dương đi lên trò chuyện nhưng không ai quấy rầy Dương Phàm.
Cao Khiết hôm nay mặc một chiếc váy bình thường, nhìn qua rất đứng đắn, bước đi rất ưu nhã, tiếng giày cao gót phát ra tiếng lách cách nhè nhẹ từ từ đi đến bên cạnh Dương Phàm.
- Lau mặt. Bạn đang đọc truyện được tại
Cao Khiết đưa một chiếc khăn ẩm tới cho Dương Phàm. Phụ nữ luôn mang thứ này theo người. Dương Phàm nhìn thoáng qua Cao Khiết đã thay đổi hoàn toàn về khí chất, thầm nghĩ phụ nữ thật giỏi thay đổi, mỗi người đều là diễn viên trời sinh.
Thấy Dương Phàm không có ý đưa tay tới, mà nhìn mình. Cao Khiết thầm nghĩ không phải để tôi lau giúp anh ta đó chứ? Cái này, xung quanh có người mà. Cao Khiết do dự một chút nhưng vẫn giơ tay lên, cầm khăn tay lên lau mặt Dương Phàm. Ánh mắt của Cao Khiết không dám nhìn thẳng vào Dương Phàm, chỉ là ánh mắt nhìn lướt qua mặt Dương Phàm thì thấy có một tia kinh ngạc.
Dương Phàm cũng không ngờ chuyện phát triển thành như vậy, sau một phen ngạc nhiên hắn liền hiểu rõ người phụ nữ trước mặt thật tâm muốn lấy lòng mình. Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, nhưng nhất định là không có ác ý.
Dương Phàm cũng không bởi vì động tác này mà xem thường Cao Khiết. Xã hội này chính là như vậy, làm một người khi cố gắng chọn một phương hướng thì kiểu gì cũng phải nỗ lực điểm nào đó. Đây là do bản tính con người quyết định.
- Mùi nước hoa rất được.
Dương Phàm thản nhiên giơ tay lên chặn tay Cao Khiết lại, cầm lấy khăn tay lau mặt mình.
Cao Khiết có thể cảm nhận được một thứ gì đó như "cảnh giác" trong cử chỉ, hành động của Dương Phàm. Cao Khiết cảm thấy mình có chút oan uổng. CHết sống muốn theo tới là Vu Lỵ Lỵ mà. Cao Khiết chẳng qua là đi theo mà thôi. Đương nhiên Cao Khiết cũng không hề có ý che giấu mục đích của mình. Đến gần Dương Phàm, về phần kết quả phải xem nhân phẩm. Tâm trạng của Cao Khiết lúc này đại khái là như vậy.
Dương Phàm thạt không nghĩ phức tạp như Cao Khiết, mấy thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống này Dương Phàm rất hiếm khi coi trọng, cũng rất khó làm cho Dương Phàm coi trọng. Người phụ nữ mà Dương Phàm luôn nhớ nhung đó chỉ là ba người Chúc Vũ Hàm, Trương Tư Tề và Chu Dĩnh. Các người phụ nữ khác đều là tính cách rất mạnh, dù có nghĩ đến hay không thì mấy cô này vẫn sống tốt.
Đội xe tiếp tục lên đường. Chu Tử Dương chết sống cũng chen vào xe của Dương Phàm. Lâm Đốn và Trầm Ninh thức thời chui vào xe Jeep của Lâm Chí Quốc. Chu Tử Dương ngồi bên cạnh Dương Phàm, chờ cho xe khởi động liền cười hắc hắc nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, vấn đề tôi làm phó giám đốc thường trực về cơ bản đã được giải quyết.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi lạnh nhạt nói:
- Anh nói việc này thôi sao?
Chu Tử Dương cũng quen với cách nói chuyện này của Dương Phàm, cũng hiểu rõ thái độ bao dung của Dương Phàm đối với mình. Chẳng qua Chu Tử Dương cũng không dám quá càn rỡ, liền lộ ra vẻ áy náy mà nói:
- Chuyện hôm nay có chút đột nhiên, tôi lúc ấy đầu hơi mơ hồ, không phải là chém trước tâu sau đâu.
- Không nói với anh cái chuyện này, hai người có phải là lúc ấy đang gì đó?
Dương Phàm nhìn tới với ánh mắt có thể xuyên qua phế phủ. Chu Tử Dương bị nhìn như vậy không khỏi có chút áy náy, cười hắc hắc mà nói:
- Chú đó, đừng có thông minh như vậy được không?
Cách nói chuyện như thế này làm chuyện đã trôi qua. Chu Tử Dương đây là đang lợi dụng tính cách niệm tình của Dương Phàm, cố gắng hoàn toàn giải tỏa vấn đề này. Vừa nãy Dương Phàm mặc dù không nói gì. Nhưng từ vẻ mặt của Dương Phàm, Chu Tử Dương đã kết luận nhất định có lưu ý gì đó trong lòng. Loại chuyện này không thể coi thường, cho nên Chu Tử Dương nhất định phải diệt trừ mối họa ngầm này. Vì thế lúc này hắn mới lên xe Dương Phàm. Về phần trước đó vì sao không lên xe Dương Phàm, đó là Chu Tử Dương có ánh mắt. Lâm Đốn và Trầm Ninh vừa mới về, phải cho người ta thời gian gặp lãnh đạo chứ.
Thái độ này của Chu Tử Dương làm trong lòng Dương Phàm rất hài lòng. Nếu như người này một chữ không nhắc, không tìm cơ hội giải thích rõ ràng, vậy vấn đề này Dương Phàm nhất định sẽ ghi nhớ. Có tính hay không là một chuyện, sau này cho dù chuyện gì thì Dương Phàm cũng e ngại Chu Tử Dương, đó là điều nhất định. Đương nhiên nếu Chu Tử Dương có thái độ này thì chuyện quá khứ sẽ trôi qua. Lấy ánh mắt của Chu Tử Dương, loại chuyện này không cần kéo dài nữa.
Dương Phàm thản nhiên nói, ra vẻ không thèm để ý. Nhưng mấy người ở đây đều biết Dương Phàm trước sau đều không dễ dàng tỏ thái độ. Khi Dương Phàm có thể nói ra lời này cũng không dễ dàng gì, đây là tín hiệu của sự tin tưởng.
- Theo bình thường trước khi triệu tập hội nghị thường ủy, Hác Nam hẳn là phải tìm một vài thường vụ tỉnh ủy đặc biệt nói chuyện, khi tuyệt đối nắm chắc mới có thể triệu tập hội nghị thường ủy. Bây giờ mày quay về Uyển Lăng có phải là ...
Cũng chỉ có Trầm Ninh dám nói ra tâm tư của Dương Phàm. Đương nhiên mấy vị trong xe cũng hiểu rõ Dương Phàm, trong lòng bọn họ cũng nghĩ như vậy, cũng đều muốn biết đáp án cuối cùng.
Dương Phàm thản nhiên nhìn Trầm Ninh, lạnh nhạt nói:
- Được đó, có tiến bộ, chẳng qua cũng không hoàn toàn như vậy.
Trầm Ninh cười hắc hắc mà nói:
- Theo mày lăn lộn lâu như vậy nhưng dù như thế nào cũng phải có tiến bộ chứ. Mày nói thẳng ra đi nào.
Dương Phàm cười cười lấy một bản tài liệu trong cặp ra đưa cho Trầm Ninh mà nói:
- Tự mình xem.
Trầm Ninh cầm lấy xem, bên trên ngoại trừ viết tên mình và Lâm Đốn ra, bên dưới còn có bảy tám cái tên không nhận ra. Trầm Ninh nhìn Dương Phàm với ánh mắt nghi hoặc rồi đưa tài liệu cho Lâm Đốn ngồi phía trước. Hai người sau khi xem xong đều có chút không quá rõ ràng.
Dương Phàm lúc này mới từ từ nói:
- Những người này tôi đều cần. Lần này trong quá trình điều chỉnh nhân sự nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đều có thể bắt được. Các lực lượng ở tỉnh ủy phải giữ một khoảng cách nhất định. Dùng thuật ngữ ngoại giao đó là "Chúng ta phải vô địch về ngoại giao"
- Ha ha làm cho thăng bằng thì sẽ làm Hác Nam lo lắng.
Trầm Ninh cười cười điểm một câu. Lâm Đốn phía trước quay đầu lại cũng cười cười không nói gì. Ý đó là hai người này đều không thích Hác Nam. Hác Nam thân là bí thư tỉnh ủy, nắm cả tỉnh trong tay, dục vọng quyền lực không thể không nhiều. Nhưng nếu không biết đứng ở trên cao và biết đạo cân bằng, như vậy thì kiểu gì cũng gặp ảnh hưởng. Ít nhất ở điểm này năm đó Dương Phàm đã làm cho mọi người xem khi hắn ở thành phố Hải Tân.
- Trong tỉnh không thể so sánh với địa phương, bất cứ ai bên trong thường vụ tỉnh ủy cũng không phải là chiến đấu một người. Mấy năm tới vị trí của tôi chắc không biến hoá quá lớn, đây là do tuổi tác hạn chế. Hôm nay mấy người ở đây là tôi tin tưởng nhất, lời này tôi cũng chỉ có thể nói trước mặt mấy người. Sau này nên làm như thế nào, trong lòng mọi người đều phải cân nhắc rõ ràng. Trầm Ninh, Lâm Đốn các anh về ngồi trên vị trí của mình nhất định phải làm ra điểm gì đó. Thắng Lợi ở trong tỉnh ủy càng phải khiêm tốn và thân thiện.
Dương Phàm đưa ra câu có tính kết luận, mấy người trong xe nghe xong liên tục gật đầu. Trong lòng mọi người đều hiểu một đạo lý, là những người trong vòng tròn trung tâm, Dương Phàm tiến bộ chẳng khác nào bọn họ tiến bộ. Vây quanh vòng tròn này mà làm việc, sau này bước lên là điều không cần phải suy nghĩ.
- Còn có một điểm tuyệt đối không thể phạm sai lầm kinh tế. Ra vấn đề về kinh tế, không ai giữ được các anh. Tất cả mọi người nghe cho rõ nếu thiếu tiền thì nói với tôi. Tuyệt đối không được có ý đồ với tiền công.
Dương Phàm cuối cùng nhấn mạnh một chút, mọi người đều gật đầu.
Trầm Ninh đột nhiên chỉ vào mấy người không nhận ra trong danh sách, cười nói:
- Những người này là như thế nào? Có phải là có quan hệ với lão Chu?
Dương Phàm cười cười không nói chuyện. Trầm Ninh hiểu ý không nói nữa. Nhưng thật ra Lâm Đốn lại than thở mà nói:
- Vua nào triều thần ấy từ xưa đến nay đều là vậy. Những người trước kia được bí thư Chúc đề bạt lên nếu như không chịu đổi cánh cửa thì làm việc dưới tay Hác Nam thì sao có thể tiến bộ?
- Người của lão Hà sao mày không tỏ vẻ một chút?
Trầm Ninh cười nói. Dương Phàm lắc đầu thản nhiên nói:
- Mọi người đều không dễ. Lão Hà có nhiều người bên chính quyền, một bộ phận người vẫn trên vị trí quan trọng. Đỗ Trường Phong cũng là người rất có năng lực, thò loạn tay ảnh hưởng đến đoàn kết sẽ không tốt lắm.
Lâm Đốn lúc này cười nói:
- Vẫn là lãnh đạo lo lắng chu đáo. Người thuộc Chúc hệ trải qua thời gian dài như vậy, người có thể kiên trì được có lẽ cũng không hề đơn giản. Những người này lúc thất ý dựa vào ngài, còn có Chu Tử Dương đứng giữa dẫn mối, sử dụng đến yên tâm hơn nhiều.
- Anh biết nhiều nhỉ.
Dương Phàm đột nhiên nghiêm mặt nói một câu, mọi người không khỏi ngạc nhiên. Lúc này Dương Phàm mới phì cười, mọi người mới biết hắn đang nói đùa. Lý Thắng Lợi đưa tay ra giả vờ lau mồ hôi:
- Lãnh đạo, tôi đang lái xe mà.
Vừa đi vừa cười cười nói nói, xe Jeep phía sau đột nhiên lao lên, dẫn đội xe vào trạm dừng phía trước nghỉ ngơi.
Sau khi xuống xe, Dương Phàm đứng một mình ở một bên hút thuốc. Đám người Chu Tử Dương đi lên trò chuyện nhưng không ai quấy rầy Dương Phàm.
Cao Khiết hôm nay mặc một chiếc váy bình thường, nhìn qua rất đứng đắn, bước đi rất ưu nhã, tiếng giày cao gót phát ra tiếng lách cách nhè nhẹ từ từ đi đến bên cạnh Dương Phàm.
- Lau mặt. Bạn đang đọc truyện được tại
Cao Khiết đưa một chiếc khăn ẩm tới cho Dương Phàm. Phụ nữ luôn mang thứ này theo người. Dương Phàm nhìn thoáng qua Cao Khiết đã thay đổi hoàn toàn về khí chất, thầm nghĩ phụ nữ thật giỏi thay đổi, mỗi người đều là diễn viên trời sinh.
Thấy Dương Phàm không có ý đưa tay tới, mà nhìn mình. Cao Khiết thầm nghĩ không phải để tôi lau giúp anh ta đó chứ? Cái này, xung quanh có người mà. Cao Khiết do dự một chút nhưng vẫn giơ tay lên, cầm khăn tay lên lau mặt Dương Phàm. Ánh mắt của Cao Khiết không dám nhìn thẳng vào Dương Phàm, chỉ là ánh mắt nhìn lướt qua mặt Dương Phàm thì thấy có một tia kinh ngạc.
Dương Phàm cũng không ngờ chuyện phát triển thành như vậy, sau một phen ngạc nhiên hắn liền hiểu rõ người phụ nữ trước mặt thật tâm muốn lấy lòng mình. Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, nhưng nhất định là không có ác ý.
Dương Phàm cũng không bởi vì động tác này mà xem thường Cao Khiết. Xã hội này chính là như vậy, làm một người khi cố gắng chọn một phương hướng thì kiểu gì cũng phải nỗ lực điểm nào đó. Đây là do bản tính con người quyết định.
- Mùi nước hoa rất được.
Dương Phàm thản nhiên giơ tay lên chặn tay Cao Khiết lại, cầm lấy khăn tay lau mặt mình.
Cao Khiết có thể cảm nhận được một thứ gì đó như "cảnh giác" trong cử chỉ, hành động của Dương Phàm. Cao Khiết cảm thấy mình có chút oan uổng. CHết sống muốn theo tới là Vu Lỵ Lỵ mà. Cao Khiết chẳng qua là đi theo mà thôi. Đương nhiên Cao Khiết cũng không hề có ý che giấu mục đích của mình. Đến gần Dương Phàm, về phần kết quả phải xem nhân phẩm. Tâm trạng của Cao Khiết lúc này đại khái là như vậy.
Dương Phàm thạt không nghĩ phức tạp như Cao Khiết, mấy thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống này Dương Phàm rất hiếm khi coi trọng, cũng rất khó làm cho Dương Phàm coi trọng. Người phụ nữ mà Dương Phàm luôn nhớ nhung đó chỉ là ba người Chúc Vũ Hàm, Trương Tư Tề và Chu Dĩnh. Các người phụ nữ khác đều là tính cách rất mạnh, dù có nghĩ đến hay không thì mấy cô này vẫn sống tốt.
Đội xe tiếp tục lên đường. Chu Tử Dương chết sống cũng chen vào xe của Dương Phàm. Lâm Đốn và Trầm Ninh thức thời chui vào xe Jeep của Lâm Chí Quốc. Chu Tử Dương ngồi bên cạnh Dương Phàm, chờ cho xe khởi động liền cười hắc hắc nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, vấn đề tôi làm phó giám đốc thường trực về cơ bản đã được giải quyết.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi lạnh nhạt nói:
- Anh nói việc này thôi sao?
Chu Tử Dương cũng quen với cách nói chuyện này của Dương Phàm, cũng hiểu rõ thái độ bao dung của Dương Phàm đối với mình. Chẳng qua Chu Tử Dương cũng không dám quá càn rỡ, liền lộ ra vẻ áy náy mà nói:
- Chuyện hôm nay có chút đột nhiên, tôi lúc ấy đầu hơi mơ hồ, không phải là chém trước tâu sau đâu.
- Không nói với anh cái chuyện này, hai người có phải là lúc ấy đang gì đó?
Dương Phàm nhìn tới với ánh mắt có thể xuyên qua phế phủ. Chu Tử Dương bị nhìn như vậy không khỏi có chút áy náy, cười hắc hắc mà nói:
- Chú đó, đừng có thông minh như vậy được không?
Cách nói chuyện như thế này làm chuyện đã trôi qua. Chu Tử Dương đây là đang lợi dụng tính cách niệm tình của Dương Phàm, cố gắng hoàn toàn giải tỏa vấn đề này. Vừa nãy Dương Phàm mặc dù không nói gì. Nhưng từ vẻ mặt của Dương Phàm, Chu Tử Dương đã kết luận nhất định có lưu ý gì đó trong lòng. Loại chuyện này không thể coi thường, cho nên Chu Tử Dương nhất định phải diệt trừ mối họa ngầm này. Vì thế lúc này hắn mới lên xe Dương Phàm. Về phần trước đó vì sao không lên xe Dương Phàm, đó là Chu Tử Dương có ánh mắt. Lâm Đốn và Trầm Ninh vừa mới về, phải cho người ta thời gian gặp lãnh đạo chứ.
Thái độ này của Chu Tử Dương làm trong lòng Dương Phàm rất hài lòng. Nếu như người này một chữ không nhắc, không tìm cơ hội giải thích rõ ràng, vậy vấn đề này Dương Phàm nhất định sẽ ghi nhớ. Có tính hay không là một chuyện, sau này cho dù chuyện gì thì Dương Phàm cũng e ngại Chu Tử Dương, đó là điều nhất định. Đương nhiên nếu Chu Tử Dương có thái độ này thì chuyện quá khứ sẽ trôi qua. Lấy ánh mắt của Chu Tử Dương, loại chuyện này không cần kéo dài nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook