Sỹ Đồ Phong Lưu
-
Chương 597
Chào Quách Giang, vị này là?
- Chào Phó bí thư Dương!
Bên cạnh Quách Giang là một người đàn ông trung niên sắc mặt lạnh lùng. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của y, Dương Phàm liền biết rằng đó là người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
- Xin chào, xin hỏi xưng hô như thế nào?
Dương Phàm bắt tay với người đàn ông kia. Dương Phàm vốn định cười một chút nhưng ngẫm lại liền duy trì biểu tình nghiêm túc. Hiện tại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc này cười có lẽ không hợp thời.
- Diệp Thiếu Giang!
Không hề nói chức vụ, Dương Phàm cũng không tiện hỏi. Đơn thuần luận về cấp bậc, y khẳng định là không bằng Dương Phàm, nhưng người ta là "Khâm sai" tay cầm Thượng Phương bảo kiếm, hỏi nhiều người ta lại có ý tưởng. Cái tên này hơi xa lạ. Trong những năm tháng ở Bắc Kinh, Dương Phàm cũng không thích xuất hiện trong những trường hợp xã giao, bởi vậy cũng không biết nhiều người lắm.
- Các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật tỉnh khi nào có thể tới?
Vào trong phòng, Dương Phàm hỏi Quách Giang trước. Từ sau khi trở về từ thành phố Tam Hà, Dương Phàm tự giác không chủ động liên hệ với Ủy ban Kỷ luật tỉnh. - .
- Sáng sớm hôm nay, Vạn Đại Cường đã mang những tài liệu cụ thể đi. Ngày hôm qua, thành phố Tam Hà có sáu cán bộ cấp Cục bị mời đi hỗ trợ điều tra.
Giọng điệu của Quách Giang có vẻ hơi trầm trọng, Dương Phàm quay đầu nhìn Diệp Thiếu Giang ở bên cạnh vẫn duy trì bình tĩnh :
- Thiếu Giang, tôi sẽ không can thiệp nên làm cụ thể thế nào, chỉ biết toàn lực phối hợp.
Dương Phàm biểu đạt ý tứ rõ ràng không hề cản tay. Diệp Thiếu Giang vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như trước, trầm giọng nói:
- Người của chúng tôi đã tới Đại hội đại biểu Nhân dân tỉnh, hết thảy đều làm theo trình tự. Lãnh đạo cấp trên yêu cầu chúng ta nhất định không được gây ra ảnh hưởng không tốt trong hoạt động của bộ máy tỉnh ủy.
- A?
Những lời này khiến Dương Phàm sinh ra một dấu chấm hỏi ở trong lòng, bản năng nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Giang. Khuôn mặt người này vẫn không hề có biểu tình như trước, ánh mắt cũng phi thường bình tĩnh. "Chẳng lẽ là mình đa tâm sao? Cái gì mà nói "không được gây ra ảnh hưởng không tốt trong hoạt động của bộ máy tỉnh ủy?" Việc này rõ ràng là có ẩn ý"
Lúc này Quách Giang dường như cũng nghe ra hương vị khác lạ. Nhìn thấy hai người kia đều không có biểu tình gì, Quách Giang buông tha ý tưởng nhìn mặt đoán ý.
- Phó bí thư Dương, tôi đi ra ngoài một chút, mọi người cứ nói chuyện.
Theo bản năng, Quách Giang cảm thấy lúc này lựa chọn tốt nhất là rời khỏi.
Diệp Thiếu Giang tiễn Quách Giang ra cửa, sau đó quay đầu lại nhìn Dương Phàm đang ngồi hút thuốc trên sô pha, trên khuôn mặt cứng nhắc xuất hiện vẻ tươi cười:
- Bí thư Trần bảo tôi chuyển lời lại với ngài, an tâm làm tốt công tác phía dưới, cố gắng vững vàng quá độ.
Bí thư Trần không thể nghi ngờ chỉ chính là Trần Chính Hòa. Dương Phàm đang cụp mắt xuống đột nhiên ngẩng lên, lộ ra vẻ hiểu ý, tươi cười nói:
- Đồng chí Thiếu Giang cụ thể là chức vụ gì? Thoạt nhìn tuổi còn khá trẻ.
Diệp Thiếu Giang lại cười cười nói:
- Không trẻ tuổi nữa, năm mươi rồi. Trước kia đã làm ở ban thư ký của Trần lão một thời gian. Trần lão cảm thấy tôi làm thư ký thì đáng tiếc, liền thả tôi đến tỉnh Tứ Xuyên làm phó bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Ngụ ý, ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương, Diệp Thiếu Giang ít nhất là cấp phó bộ.
Dương Phàm hoàn toàn thả lỏng tâm tư. Diệp Thiếu Giang không thể nghi ngờ là do một tay Trần Lão đề bạt lên. Vào lúc này, có thể phái một người như vậy xuống dưới, hết thảy đều rất rõ ràng. Đầu tiên thái độ của bên trên là muốn bảo trì hiện trạng tỉnh Giang Nam, tiếp theo bên này hẳn là chiếm thượng phong. Dương Phàm vẫn không quên rằng lúc trước mình còn bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương đều tra
Dương Phàm biết chính mình có thể yên tâm việc này, liền mỉm cười đứng lên bắt tay với Diệp Thiếu Giang:
- Công tác tiếp đãi cụ thể có đồng chí Quách Giang phụ trách, tôi sẽ không can thiệp nhiều, miễn cho có người nói tôi can thiệp vào việc xử lý vụ án của Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Câu này mang theo tính chất vui đùa nhưng thật ra dẫn tới sự đồng cảm của Diệp Thiếu Giang:
- Đúng vậy, rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đây. Ha ha…
Dương Phàm nghe xong trong lòng cả kinh, nhớ tới Hác Nam nói rằng mình cần phải phối hợp công tác với Ủy ban Kỷ luật Trung ương, trong lòng âm thầm tức giận. Tuy nhiên rất nhanh Dương Phàm liền bình thường trở lại, Hác Nam rõ ràng là nói vô tâm, hơn nữa chỉ có Dương Phàm ra mặt phối hợp một chút là thích hợp nhất.
- Bảo trì liên hệ, có cái gì cần cứ thoải mái nói với Quách Giang. Nếu thật sự không tiện có thể nói với tôi.
- Hiểu được!
Diệp Thiếu Giang đưa Dương Phàm tới cửa, nhìn theo Dương Phàm xuống lầu, trong lòng thầm khen một tiếng "quả nhiên bất phàm!"
Kỳ thật Diệp Thiếu Giang đã sớm biết tới danh tiếng của Dương Phàm, chỉ có điều vô duyên chưa được gặp mà thôi. Trước khi đến, Diệp Thiếu Giang luôn luôn suy nghĩ người tuổi trẻ nối nghiệp Trần lão là dạng người thế nào. Sau khi gặp mặt, cảm nhận đầu tiên của Diệp Thiếu Giang chính là khí chất thản nhiên của Dương Phàm. Tiếp theo, khi Dương Phàm chủ động rời khỏi, lại thể hiện ý nghĩ nhạy bén làm việc trầm ổn.
Đương nhiên, để rút ra kết luận này thì ý thức chủ quan của Diệp Thiếu Giang cũng có phần tác dụng. Y kính nể Trần lão nhất, trong đầu đã có sẵn khái niệm trước khi gặp Dương Phàm: người mà Trần lão nhìn trúng không thể kém được.
Trong tòa nhà tỉnh ủy yên tĩnh dị thường, dường như không hề cảm nhận được chút gợn sóng nào. Kỳ thật ở lâu trong tòa nhà này, tất cả mọi người đều biết, rõ ràng không có chuyện gì có thể chân chính trở thành bí mật. Sở dĩ bình tĩnh, hoàn toàn là bởi vì những người đủ tư cách đang ngừng thở, cẩn thận quan sát sự phát triển của tình thé. Người không đủ tư cách lại càng không dám nói nhiều. Ở nhà đôi khi còn dám tán phét một chút nhưng ở trong tòa nhà này thì không ai dám ăn nói thiếu cẩn trọng.
Ở trong phòng làm việc cả sáng, đến khi hết giờ làm việc buổi trưa, Dương Phàm nhận được cuộc điện thoại của Diệp Thiếu Giang:
- Phó bí thư Dương, Cẩm Mỗ đã bị bắt rồi.
Một câu nói đơn giản khiến Dương Phàm sửng sốt một hồi lâu mới trả lời:
- Ồ, tôi biết rồi. Có chuyện gì cứ liên hệ bất cứ lúc nào.
Đột nhiên cảm giác mệt chết người. Mặc kệ một người khi còn tại vị thì hoành tráng thế nào, nhưng một khi xảy ra sự việc bị mời đi uống trà, rất ít người có thể chống đỡ nổi. Cất điện thoại, Dương Phàm thu dọn đồ đạc trở về nhà khách, khi xuống lầu chợt gặp Triệu Phong. Hai người nhìn như gặp nhau rất tình cờ.
- Phó bí thư Dương, hết giờ làm rồi à.
Triệu Phong chủ động tiếp đón một tiếng. Dương Phàm cười cười nói:
- Làm gì khách khí như vậy, kêu tôi Dương Phàm là được rồi. Tất cả mọi người là đồng chí mà.
- Ha ha, được. Đều gọi tên đi, tùy ý một chút.
Triệu Phong cười cười, hai người sóng vai bước xuống dưới lầu. Triệu Phong hỏi với vẻ rất tùy ý:
- Bí thư Hác đến Bắc Kinh họp, bên phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã báo cáo cậu về vụ án thành phố Tam Hà chưa?
- Ừ, có báo cáo!
Dương Phàm bình tĩnh lên tiếng. Triệu Phong thở dài nói:
- Ô, thời buổi rối loạn! Sáng nay người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã mời phó chủ nhiệm Cẩu của Đại hội đại biểu Nhân dân tỉnh đi uống trà.
- Triệu Phong, ở nơi công cộng, có lẽ ít nói những việc này đi.
Dương Phàm đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói khiến trên mặt Triệu Phong hơi hơi ửng hồng. Sau đó Dương Phàm chậm rãi nói tiếp:
- Xe của tôi ở phía trước. Cáo từ.
"Thằng nhãi này!" Triệu Phong nhe răng, hít một hơi lạnh, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ oán giận. Tin tức của y đương nhiên cũng không kém. Ở Bắc Kinh có tin tức, đương nhiên là y cũng biết.
- Lãnh đạo, thoạt nhìn thì Trưởng ban Triệu có vẻ buồn bực!
Lý Thắng Lợi ngồi ở hàng trước đột nhiên quay đầu lại cười nói, Dương Phàm nhìn lướt qua nói:
- Cái này không phải sự tình tôi cần quan tâm.
Ngoài mặt tuy bình tĩnh đến mức còn có thể cười, nhưng trong lòng Dương Phàm lại có chút không hài lòng. Hác Nam bị rời đi không phải không có khả năng. Bởi vậy có thể thấy được bề ngoài thì bình tĩnh nhưng có rất nhiều tranh đấu không thể nhìn thấy. Bắc Kinh giờ phút này đã không hề bình tĩnh.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Lý Thắng Lợi thấy Dương Phàm đang cầm điện thoại di động không ngừng đảo đảo trên tay, vẻ mặt như đang do dự một chút. Tỉnh ủy thời gian giần đây đang rất mẫn cảm, Lý Thắng Lợi cũng trở nên vô cùng cẩn thận. Sau khi đi tới tỉnh ủy tỉnh Giang Nam, vấn đề chức vụ của Lý Thắng Lợi vẫn chưa giải quyết, vẫn là thư ký của phó bí thư tỉnh ủy mà thôi, theo bình thường là phải kiêm nhiệm chức vụ ở văn phòng tỉnh ủy. Thời gian trước Na Mẫn nhắc đến việc Lý Thắng Lợi kiêm nhiệm chức trưởng phòng tổng hợp nào đó. Lúc ấy Lý Thắng Lợi tỏ vẻ phải suy nghĩ đã. Vốn chuyện này cũng không có gì cần suy nghĩ, chỉ là Lý Thắng Lợi nghĩ đến sau lưng Na Mẫn là Hác Nam, vào thời điểm đó đề cập đến chuyện này, trong lòng lãnh đạo sẽ nhìn hắn gì đó thì sao?
- Chào Phó bí thư Dương!
Bên cạnh Quách Giang là một người đàn ông trung niên sắc mặt lạnh lùng. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của y, Dương Phàm liền biết rằng đó là người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
- Xin chào, xin hỏi xưng hô như thế nào?
Dương Phàm bắt tay với người đàn ông kia. Dương Phàm vốn định cười một chút nhưng ngẫm lại liền duy trì biểu tình nghiêm túc. Hiện tại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc này cười có lẽ không hợp thời.
- Diệp Thiếu Giang!
Không hề nói chức vụ, Dương Phàm cũng không tiện hỏi. Đơn thuần luận về cấp bậc, y khẳng định là không bằng Dương Phàm, nhưng người ta là "Khâm sai" tay cầm Thượng Phương bảo kiếm, hỏi nhiều người ta lại có ý tưởng. Cái tên này hơi xa lạ. Trong những năm tháng ở Bắc Kinh, Dương Phàm cũng không thích xuất hiện trong những trường hợp xã giao, bởi vậy cũng không biết nhiều người lắm.
- Các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật tỉnh khi nào có thể tới?
Vào trong phòng, Dương Phàm hỏi Quách Giang trước. Từ sau khi trở về từ thành phố Tam Hà, Dương Phàm tự giác không chủ động liên hệ với Ủy ban Kỷ luật tỉnh. - .
- Sáng sớm hôm nay, Vạn Đại Cường đã mang những tài liệu cụ thể đi. Ngày hôm qua, thành phố Tam Hà có sáu cán bộ cấp Cục bị mời đi hỗ trợ điều tra.
Giọng điệu của Quách Giang có vẻ hơi trầm trọng, Dương Phàm quay đầu nhìn Diệp Thiếu Giang ở bên cạnh vẫn duy trì bình tĩnh :
- Thiếu Giang, tôi sẽ không can thiệp nên làm cụ thể thế nào, chỉ biết toàn lực phối hợp.
Dương Phàm biểu đạt ý tứ rõ ràng không hề cản tay. Diệp Thiếu Giang vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như trước, trầm giọng nói:
- Người của chúng tôi đã tới Đại hội đại biểu Nhân dân tỉnh, hết thảy đều làm theo trình tự. Lãnh đạo cấp trên yêu cầu chúng ta nhất định không được gây ra ảnh hưởng không tốt trong hoạt động của bộ máy tỉnh ủy.
- A?
Những lời này khiến Dương Phàm sinh ra một dấu chấm hỏi ở trong lòng, bản năng nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Giang. Khuôn mặt người này vẫn không hề có biểu tình như trước, ánh mắt cũng phi thường bình tĩnh. "Chẳng lẽ là mình đa tâm sao? Cái gì mà nói "không được gây ra ảnh hưởng không tốt trong hoạt động của bộ máy tỉnh ủy?" Việc này rõ ràng là có ẩn ý"
Lúc này Quách Giang dường như cũng nghe ra hương vị khác lạ. Nhìn thấy hai người kia đều không có biểu tình gì, Quách Giang buông tha ý tưởng nhìn mặt đoán ý.
- Phó bí thư Dương, tôi đi ra ngoài một chút, mọi người cứ nói chuyện.
Theo bản năng, Quách Giang cảm thấy lúc này lựa chọn tốt nhất là rời khỏi.
Diệp Thiếu Giang tiễn Quách Giang ra cửa, sau đó quay đầu lại nhìn Dương Phàm đang ngồi hút thuốc trên sô pha, trên khuôn mặt cứng nhắc xuất hiện vẻ tươi cười:
- Bí thư Trần bảo tôi chuyển lời lại với ngài, an tâm làm tốt công tác phía dưới, cố gắng vững vàng quá độ.
Bí thư Trần không thể nghi ngờ chỉ chính là Trần Chính Hòa. Dương Phàm đang cụp mắt xuống đột nhiên ngẩng lên, lộ ra vẻ hiểu ý, tươi cười nói:
- Đồng chí Thiếu Giang cụ thể là chức vụ gì? Thoạt nhìn tuổi còn khá trẻ.
Diệp Thiếu Giang lại cười cười nói:
- Không trẻ tuổi nữa, năm mươi rồi. Trước kia đã làm ở ban thư ký của Trần lão một thời gian. Trần lão cảm thấy tôi làm thư ký thì đáng tiếc, liền thả tôi đến tỉnh Tứ Xuyên làm phó bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Ngụ ý, ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương, Diệp Thiếu Giang ít nhất là cấp phó bộ.
Dương Phàm hoàn toàn thả lỏng tâm tư. Diệp Thiếu Giang không thể nghi ngờ là do một tay Trần Lão đề bạt lên. Vào lúc này, có thể phái một người như vậy xuống dưới, hết thảy đều rất rõ ràng. Đầu tiên thái độ của bên trên là muốn bảo trì hiện trạng tỉnh Giang Nam, tiếp theo bên này hẳn là chiếm thượng phong. Dương Phàm vẫn không quên rằng lúc trước mình còn bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương đều tra
Dương Phàm biết chính mình có thể yên tâm việc này, liền mỉm cười đứng lên bắt tay với Diệp Thiếu Giang:
- Công tác tiếp đãi cụ thể có đồng chí Quách Giang phụ trách, tôi sẽ không can thiệp nhiều, miễn cho có người nói tôi can thiệp vào việc xử lý vụ án của Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Câu này mang theo tính chất vui đùa nhưng thật ra dẫn tới sự đồng cảm của Diệp Thiếu Giang:
- Đúng vậy, rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đây. Ha ha…
Dương Phàm nghe xong trong lòng cả kinh, nhớ tới Hác Nam nói rằng mình cần phải phối hợp công tác với Ủy ban Kỷ luật Trung ương, trong lòng âm thầm tức giận. Tuy nhiên rất nhanh Dương Phàm liền bình thường trở lại, Hác Nam rõ ràng là nói vô tâm, hơn nữa chỉ có Dương Phàm ra mặt phối hợp một chút là thích hợp nhất.
- Bảo trì liên hệ, có cái gì cần cứ thoải mái nói với Quách Giang. Nếu thật sự không tiện có thể nói với tôi.
- Hiểu được!
Diệp Thiếu Giang đưa Dương Phàm tới cửa, nhìn theo Dương Phàm xuống lầu, trong lòng thầm khen một tiếng "quả nhiên bất phàm!"
Kỳ thật Diệp Thiếu Giang đã sớm biết tới danh tiếng của Dương Phàm, chỉ có điều vô duyên chưa được gặp mà thôi. Trước khi đến, Diệp Thiếu Giang luôn luôn suy nghĩ người tuổi trẻ nối nghiệp Trần lão là dạng người thế nào. Sau khi gặp mặt, cảm nhận đầu tiên của Diệp Thiếu Giang chính là khí chất thản nhiên của Dương Phàm. Tiếp theo, khi Dương Phàm chủ động rời khỏi, lại thể hiện ý nghĩ nhạy bén làm việc trầm ổn.
Đương nhiên, để rút ra kết luận này thì ý thức chủ quan của Diệp Thiếu Giang cũng có phần tác dụng. Y kính nể Trần lão nhất, trong đầu đã có sẵn khái niệm trước khi gặp Dương Phàm: người mà Trần lão nhìn trúng không thể kém được.
Trong tòa nhà tỉnh ủy yên tĩnh dị thường, dường như không hề cảm nhận được chút gợn sóng nào. Kỳ thật ở lâu trong tòa nhà này, tất cả mọi người đều biết, rõ ràng không có chuyện gì có thể chân chính trở thành bí mật. Sở dĩ bình tĩnh, hoàn toàn là bởi vì những người đủ tư cách đang ngừng thở, cẩn thận quan sát sự phát triển của tình thé. Người không đủ tư cách lại càng không dám nói nhiều. Ở nhà đôi khi còn dám tán phét một chút nhưng ở trong tòa nhà này thì không ai dám ăn nói thiếu cẩn trọng.
Ở trong phòng làm việc cả sáng, đến khi hết giờ làm việc buổi trưa, Dương Phàm nhận được cuộc điện thoại của Diệp Thiếu Giang:
- Phó bí thư Dương, Cẩm Mỗ đã bị bắt rồi.
Một câu nói đơn giản khiến Dương Phàm sửng sốt một hồi lâu mới trả lời:
- Ồ, tôi biết rồi. Có chuyện gì cứ liên hệ bất cứ lúc nào.
Đột nhiên cảm giác mệt chết người. Mặc kệ một người khi còn tại vị thì hoành tráng thế nào, nhưng một khi xảy ra sự việc bị mời đi uống trà, rất ít người có thể chống đỡ nổi. Cất điện thoại, Dương Phàm thu dọn đồ đạc trở về nhà khách, khi xuống lầu chợt gặp Triệu Phong. Hai người nhìn như gặp nhau rất tình cờ.
- Phó bí thư Dương, hết giờ làm rồi à.
Triệu Phong chủ động tiếp đón một tiếng. Dương Phàm cười cười nói:
- Làm gì khách khí như vậy, kêu tôi Dương Phàm là được rồi. Tất cả mọi người là đồng chí mà.
- Ha ha, được. Đều gọi tên đi, tùy ý một chút.
Triệu Phong cười cười, hai người sóng vai bước xuống dưới lầu. Triệu Phong hỏi với vẻ rất tùy ý:
- Bí thư Hác đến Bắc Kinh họp, bên phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã báo cáo cậu về vụ án thành phố Tam Hà chưa?
- Ừ, có báo cáo!
Dương Phàm bình tĩnh lên tiếng. Triệu Phong thở dài nói:
- Ô, thời buổi rối loạn! Sáng nay người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã mời phó chủ nhiệm Cẩu của Đại hội đại biểu Nhân dân tỉnh đi uống trà.
- Triệu Phong, ở nơi công cộng, có lẽ ít nói những việc này đi.
Dương Phàm đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói khiến trên mặt Triệu Phong hơi hơi ửng hồng. Sau đó Dương Phàm chậm rãi nói tiếp:
- Xe của tôi ở phía trước. Cáo từ.
"Thằng nhãi này!" Triệu Phong nhe răng, hít một hơi lạnh, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ oán giận. Tin tức của y đương nhiên cũng không kém. Ở Bắc Kinh có tin tức, đương nhiên là y cũng biết.
- Lãnh đạo, thoạt nhìn thì Trưởng ban Triệu có vẻ buồn bực!
Lý Thắng Lợi ngồi ở hàng trước đột nhiên quay đầu lại cười nói, Dương Phàm nhìn lướt qua nói:
- Cái này không phải sự tình tôi cần quan tâm.
Ngoài mặt tuy bình tĩnh đến mức còn có thể cười, nhưng trong lòng Dương Phàm lại có chút không hài lòng. Hác Nam bị rời đi không phải không có khả năng. Bởi vậy có thể thấy được bề ngoài thì bình tĩnh nhưng có rất nhiều tranh đấu không thể nhìn thấy. Bắc Kinh giờ phút này đã không hề bình tĩnh.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Lý Thắng Lợi thấy Dương Phàm đang cầm điện thoại di động không ngừng đảo đảo trên tay, vẻ mặt như đang do dự một chút. Tỉnh ủy thời gian giần đây đang rất mẫn cảm, Lý Thắng Lợi cũng trở nên vô cùng cẩn thận. Sau khi đi tới tỉnh ủy tỉnh Giang Nam, vấn đề chức vụ của Lý Thắng Lợi vẫn chưa giải quyết, vẫn là thư ký của phó bí thư tỉnh ủy mà thôi, theo bình thường là phải kiêm nhiệm chức vụ ở văn phòng tỉnh ủy. Thời gian trước Na Mẫn nhắc đến việc Lý Thắng Lợi kiêm nhiệm chức trưởng phòng tổng hợp nào đó. Lúc ấy Lý Thắng Lợi tỏ vẻ phải suy nghĩ đã. Vốn chuyện này cũng không có gì cần suy nghĩ, chỉ là Lý Thắng Lợi nghĩ đến sau lưng Na Mẫn là Hác Nam, vào thời điểm đó đề cập đến chuyện này, trong lòng lãnh đạo sẽ nhìn hắn gì đó thì sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook