Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 578: Vĩ Huyền – loạn

Dương Phàm theo thói quen dựa ra sau lưng, đầu dựa vào bộ ngực no đủ, chỉ là không còn cảm thấy co dãn và cao vút như lúc trước mà thôi. Sau khi hưởng thụ Ngô Yến phục vụ một lát, Dương Phàm xua tay ra hiệu cho Ngô Yến dừng lại, chỉ vào vị trí bên cạnh mình mà nói:
- Chị ngồi xuống đi.
Ngô Yến nghe lời ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, trong đầu nghĩ đến chính là trước kia thì mình toàn ngồi trên đùi Dương Phàm. Bây giờ đã già, địa vị cũng đã tăng lên, Ngô Yến cũng không mặt dày như trước nữa.
- Tô Diệu Nga sắp đến tuổi rồi phải không?
Dương Phàm đột nhiên hỏi một câu. Ngô Yến mở to mắt có chút tò mò nhìn Dương Phàm một chút, trong lòng thật đúng là không biết Dương Phàm đang suy nghĩ cái gì.
Ngô Yến không nói gì, Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là thản nhiên nói một câu:
- Thấy em trở về, chị có suy nghĩ sẽ tiến thêm một bước nữa hay không?
Đang nói chuyện thì Dương Phàm lại liếc nhìn Ngô Yến một cái. Ngô Yến chỉ mặc một chiếc áo sơ mi hơi nghiêng người về phía trước lắng nghe. Hai vòng tròn quen thuộc lộ ra hơn phân nửa trước mặt Dương Phàm. Dương Phàm theo thói quen đưa tay tới. Ngô Yến trợn mắt há mồm mà nhìn, Dương Phàm nắm thật chặt chiếc bánh bao đó.
Ngô Yến nhắm mắt lại thở hổn hển, trong miệng lại nhỏ giọng nói:
- Chị già rồi, rủ xuống quá nhiều.
Tiếng gõ cửa vang lên, tay Dương Phàm cuối cùng cũng đã rời đi. Ngô Yến vội vàng đứng dậy sửa lại quần áo, vội vàng đi ra cửa. Dương Phàm dựa vào ghế sô pha, nghĩ đến Ngô Yến vừa nãy không có nói xem có ý tiến thêm một bước hay không? Xem ra Ngô Yến khá an phận với vị trí hiện nay, không có ý chủ động làm mình thêm phiền phức. Càng là như vậy, Dương Phàm càng cảm thấy mình cần phải lấy lại những thứ thuộc về mình. Nếu không luồng oán khí trong đầu sẽ không có chỗ phát tiết ra.
Tiếng bước chân làm Dương Phàm mở mắt ra. Ngô Yến dẫn một cô bé đi vào. Dương Phàm nhìn lướt qua, phát hiện cô bé này có bảy tám phần giống Ngô Yến năm đó. Đây là một phiên bản năm Ngô Yến hơn 20 tuổi, ngay cả thân hình cũng rất giống.
Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng, cười khổ rồi trừng mắt nhìn Ngô Yến mà nói:
- Chị làm gì thế?
Ngô Yến một chút không thèm để ý, đi tới gần kề sát miệng vào tai Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Chị già rồi, em vẫn còn trẻ, bà xã lại không ở bên cạnh, dù như thế nào cũng cần người hầu hạ phải không. Cô bé này là em họ chị, không có một vấn đề nào hết.
Dương Phàm trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt không hài lòng mà nói:
- Em không cần người chăm lo cho cuộc sống của mình, chị mang người đi. Quá hồ đồ.
Ngô Yến không ngờ sẽ gặp phải kết quả này. Ngô Yến có chút ngạc nhiên liếc nhìn Dương Phàm một chút, lặng lẽ gật đầu xoay người dẫn người đi ra ngoài. Sau khi về thì thấy Dương Phàm đang nằm trên ghế sô pha. Dương Phàm liếc nhìn Ngô Yến, nâng tay chỉ lên đầu. Động tác này của Dương Phàm, Ngô Yến rất quen thuộc. Ngô Yến theo bản năng đi tới ngồi xuống, ôm lấy đầu Dương Phàm đặt lên đùi.
Ngô Yến làm xong động tác này mới có phản ứng, như vậy hình như là ... chẳng qua mặt Dương Phàm không chút thay đổi, nhắm mắt lại không nói gì, cũng không làm gì. Ngô Yến quen thuộc thói quen của Dương Phàm thì biết đây là Dương Phàm đang tự hỏi vấn đề.
Bữa trưa uống chút rượu, Dương Phàm thoải mái dựa trên đùi quen thuộc, đầu óc có chút choáng váng lên rất nhanh ngủ thiếp đi. Tỉnh lại Dương Phàm không mở mắt ra mà theo thói quen đưa tay lên vuốt ve chiếc đùi dưới đầu mình một chút. Động tác này trước kia đã làm không ít, Dương Phàm rất quen thuộc. Chỉ là phản ứng của đối tượng bị công kích có chút không đúng, cảm giác da thịt cũng không đúng, bóng loáng và chắc chắn, không giống một người phụ nữ đã hơn 40 tuổi.
Dương Phàm mở mắt ra thấy một khuôn mặt trẻ tuổi có chút khẩn trương.
- Mẹ nó chứ.
Dương Phàm lẩm bẩm một câu rồi vội vàng ngồi dậy. Tần Nguyệt Nguyệt bị Dương Phàm sờ như vậy không khỏi tê dại cả người, mặt đang đỏ ửng lên. - https://truyenfull.vn
- Ngô Yến đâu?
Dương Phàm rất khó chịu hỏi một câu. Tần Nguyệt Nguyệt có chút khẩn trương nói:
- Biểu tỷ (chị họ) đi làm rồi.
Dương Phàm lẩm bẩm một câu, có chút bất mãn đứng lên vào toilet, sau khi rửa mặt đi ra, trong phòng có thêm Ngô Yến. Ngô Yến đang cười hì hì với Dương Phàm.
- Chị thật đáng ghét.
Dương Phàm há mồm nói một câu như vậy.
- Đừng giận mà, đây không phải vì tốt cho em sao.
Ngô Yến cười giải thích. Dương Phàm nói với Tần Nguyệt Nguyệt:
- Cô ra ngoài một chút.
Tần Nguyệt Nguyệt lo lắng cúi đầu đi ra ngoài. Ngô Yến vẫn cho rằng Dương Phàm giống các người đàn ông khác, ở vấn đề đối xử phụ nữ đều là có mới nới cũ.
- Giữa chị và em có cần phải như vậy không?
Dương Phàm dùng mắt nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Yến, trên mặt mang theo nụ cười, dường như muốn xuyên thấu người phụ nữ từng rên rỉ dưới thân mình.
Năm tháng là kẻ địch lớn nhất của phụ nữ. Ngô Yến trước đây đã không có tự tin nhiều khi đối diện với Dương Phàm, bây giờ càng không có chút tự tin nào cả.
- Xin lỗi.
Ngô Yến cảm nhận được tia bất mãn trong mắt Dương Phàm. vì thế chị ta cúi đầu lặng lẽ ngồi bên cạnh Dương Phàm, một lát sau thở dài một tiếng rồi nói:
- Chị già rồi, không thể cùng em được nữa. Trước kia cảm thấy cùng em rất sung sướng, em hẳn là có thể hiểu tâm trạng của chị lúc này.
Dương Phàm bị tâm trạng này của Ngô Yến làm cho bị lây. Hắn đứng dậy đi về phía cửa sổ, kéo rèm cửa cho ánh nắng chiếu vào. Ánh nắng buổi trưa làm người ta khô nóng, tiếng điều hòa ông ông làm người ta buồn bực.
Một lần nữa hạ rèm cửa sổ xuống, Dương Phàm ngồi xuống trước mặt Ngô Yến đang đôi chút thất thần, trầm giọng nói:
- Sau này đừng làm em thấy chuyện như vậy nữa. Lúc này cục diện chính trị ở tỉnh Giang Nam rất phức tạp, em đang muốn tìm một điểm đột phá để mở ra cục diện. Nói cho các đồng chí Uyển Lăng, phải có chút kiên nhẫn.
Nói đến đây vẻ mặt Dương Phàm nghiêm lại một chút, mang theo một tia khí phách mà nói:
- Em đã về, Dương Phàm này là người luôn niệm tình cũ.
Ngô Yến lúc này nhớ đến lúc trước Dương Phàm hỏi mình có muốn tiến lên hay không, trong lòng không khỏi bắt đầu kích động. Ngô Yến ôm eo Dương Phàm, áp mặt vào ngực người đàn ông mà nhỏ giọng nói:
- Chị biết em sẽ không để mặt mọi người.
Một chiếc Audi, một chiếc Hồng kỳ vững vàng đi trên con đường nối thẳng với huyện Vĩ Huyền. Con đường hơn 40 Km này là do Dương Phàm lúc ở Vĩ Huyền tu sửa. Con đường hôm nay thoạt nhìn khá thảm hại, trên mặt đường thi thoảng thấy các lỗ nhỏ.
- cục Giao thông làm ăn như thế nào vậy chứ? Đường như thế này mà không chịu đi sửa.
Lâm Chí Quốc nhỏ giọng mắng một câu, sau đó nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy Dương Phàm mặt không chút thay đổi, trên mặt Chu Hàng lại có chút xấu hổ, vì thế vội vàng ngậm miệng lại.
Trong lòng Chu Hàng lúc nay đang chửi bới. Bí thư huyện ủy huyện Vĩ Huyền – Chu Quang Vinh và chủ tịch huyện Vân Đại Thành. bọn họ trước đây một người là bí thư huyện ủy huyện Nam Sơn, một người là phó chủ tịch thường trực huyện Long Khê. Chu Hàng sau khi nhận chức, hai vị này là người đầu tiên dựa dẫm vào lãnh đạo. Xuất phát từ lãnh đạo muốn khống chế huyện Vĩ Huyền nộp thuế lớn nhất thành phố Uyển Lăng, Chu Hàng đã tiến hành cuộc điều chỉnh lớn, các cán bộ trước đây đổi hoàn toàn. Phó chủ tịch thường trực huyện Dư Phượng Hà bị điều đến Mặt trận tổ quốc làm chủ tịch. Dư Phượng Hà làm rất tốt không ngờ bị điều chỉnh như vậy, vì thế liền bị bệnh sớm mà xin rút lui. Chu Hàng liền xuôi dòng đẩy thuyền phê ngay lập tức. Chu Hàng nhận chức được hai năm, bộ máy huyện ủy Vĩ Huyền trước đây bây giờ đã thay đổi hoàn toàn.

Chu Hàng có chút lo lắng quay đầu lại nhìn Dương Phàm ngồi bình tĩnh bên cạnh. Chu Hàng muốn nói gì đó nhưng không tiện mở miệng nói. trên xe Hồng kỳ đằng trước, Trần Minh Dương đột nhiên mở miệng hỏi trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Vân Chu bên cạnh:
- Con đường này nghe nói năm đó khi Phó bí thư Dương còn đương chức đã sửa?
Tùng Vân Chu sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu nói:
- Đúng thế.
Nói về cấp bậc thì Tùng Vân Chu cùng cấp với Trần Minh Dương. Nói về thực quyền thì Trần Minh Dương còn kém hơn Tùng Vân Chu một chút, nhưng đây là người ta từ trên tỉnh ủy xuống. Tùng Vân Chu trước mặt Trần Minh Dương vô cùng cẩn thận. Với ánh mắt của Tùng Vân Chu thì không khó để nhìn ra Trần Minh Dương đã bước lên thuyền của Dương Phàm.
- Công việc phòng Giao thông huyện Vĩ Huyền hình như phải tăng cường.
Trần Minh Dương không nóng không lạnh nói một câu. Tim Tùng Vân Chu đập mạnh một chút, mặt lộ ra chút tức tối mà nói:
- Đúng thế, đúng là không biết làm ăn như thế nào?
Cũng may Trần Minh Dương không nói nữa, rút quyển sổ tay ra không biết viết cái gì. Tùng Vân Chu muốn nhìn trộm nhưng không có cái gan đó. Dương Phàm đi xuống từ chối dẫn cả đoàn người cùng đi, đưa ra yêu cầu chỉ mang theo Trần Minh Dương và thư ký xuống. Chu Hàng nhiều lần tỏ vẻ muốn làm lớn, Dương Phàm rất kiên quyết từ chối.
- Đồng chí Chu Hàng, đồng chí nói các đồng chí huyện Vĩ Huyền có nghe thấy tiếng gió gì đó mà ra khỏi thành nghênh đón không?
Dương Phàm đột nhiên hỏi một câu như vậy, điều này làm Chu Hàng đang có chút lo lắng càng thêm hoảng sợ. Trên mặt hơi run lên một chút, Chu Hàng cười trả lời:
- Phó bí thư Dương, lần này ngài xuống chỉ có người trong thường vụ thị ủy mới biết. Ngoài ra tôi muốn báo một tin tức tốt với ngài, huyện Vĩ Huyền nửa năm tới chắc sẽ đổi tên thành thị xã Vĩ Huyền.
Dương Phàm nhìn lướt qua Chu Hàng một chút, ánh mắt hơi dừng lại, dường như muốn tìm chứng cứ trên mặt Chu Hàng. Chu Hàng thực ra đã cho thư ký thông báo với người ở huyện Vĩ Huyền, đã nhấn mạnh không được ra ngoài nghênh đón.
Sau khi xe vào nội thành, Dương Phàm quay đầu lại nói với phía trước:
- Chí Quốc, dừng xe.
Phía trước xuất hiện chính là thị trường thu mua hoa quả, đây là một trong những kiệt tác của Dương Phàm năm đó, hành động này đã thay đổi tình hình tiêu thụ khó khăn của nông sản huyện Vĩ Huyền.
Dương Phàm mở cửa xuống xe, Chu Hàng cũng xuống theo ngay sau đó. Dương Phàm đứng lại, nhỏ giọng nói:
- Đồng chí Chu Hàng cùng đi với tôi, các đồng chí khác đi theo phía xa xa.
Dương Phàm vừa nói như vậy, Chu Hàng có ý đồ ngăn lại cũng không tiện phản đối, chỉ có thể thầm cầu khẩn trong lòng, tuyệt đối đừng xảy ra vấn đề gì.
Đứng trước cửa khu chợ, nhìn các xe đỗ loạn ngoài cửa và rác khắp nơi, mặt Dương Phàm sa sầm lại nhìn lướt qua Chu Hàng đứng bên cạnh nhưng không nói gì, sau đó Dương Phàm tiếp tục đi vào bên trong.
Bây giờ đã là hơn 9 giờ sáng, nhưng trong khu chợ không hề náo nhiệt, có vẻ khá lạnh lùng. Chỉ có bảy tám cửa hàng kinh doanh mở cửa, hầu hết cả cửa hàng đều đóng chặt cửa lại. Bây giờ đang là thời kỳ thu hoạch đào, trước kia khi Dương Phàm còn ở huyện Vĩ Huyền, cứ vào lúc này hàng năm là khu chợ vô cùng náo nhiệt.
- Lão Ngưu, đào nhà lão rất được, năm xu một cân, tôi mua hết.
Ở một quán đằng trước, mấy tên đại hán mặt mày hung dữ vây trước cửa một cửa hàng, cầm một quả đào lên cắn một miếng rồi phun ra ngoài mà nói:
- Mùi vị hơi kém một chút, trả lão ta 4 xu một cân, cho người đưa lên xe.
Dương Phàm đứng cách đó mười bước, lạnh lùng nhìn cảnh này, lúc quay đầu còn không quên liếc nhìn Chu Hàng một cái. Lúc này trên trán Chu Hàng đã bắt đầu đổ mồ hôi, trong lòng thầm mắng hai vị bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện Vĩ Huyền vô số lần.
Đây không thể nghi ngờ là chuyện dùng thủ đoạn mạnh mẽ cưỡng ép trong mua bán, chuyện xảy ra tiếp theo đã chứng minh được điểm này.
Ông chủ cửa hàng đỏ mặt, lớn tiếng nói:
- Tiểu Sa, đều là bà con trong xóm làng, anh mua bán cũng phải có lương tâm chứ? Đào của tôi ít nhất có thể bán được 8 xu một cân
Lão Ngưu, đồng ý trả 4 xu một cân đào của ông, đó là nể mặt người cùng xã rồi đó. Ông hỏi thăm cả khu chợ này xem, tôi năm nay mua được 5 tấn đào, đã trả nhà nào quá 3.5 xu một cân chưa?
Tên đại hán cầm đầu người không cao, gầy và đen, bên hông còn đeo gì đó, khinh thường nói với chủ cửa hàng.
Dương Phàm đang định đi tới trước, Chu Hàng bên cạnh liền giữ ống tay áo của Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, đừng đi, những tên này có dao đó. Tôi đã ở trong quân đội, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Trong lòng Chu Hàng lúc này đang rất tức giận và lo lắng. Cảnh tượng này bị Dương Phàm – người làm kinh tế huyện Vĩ Huyền phát triển thấy được. nếu Dương Phàm bị thương, đừng nói là bí thư huyện ủy, mà ngay cả Chu Hàng có lẽ cũng mất chức.
Phía trước đột nhiên xảy ra biến hoá, trong cửa hàng trước mặt đột nhiên có ba đại hán lao ra, trong tay đều cầm gậy, dao.
- Sa bì cẩu, người khác sợ mày, Ngưu gia bọn tao không sợ mày. Muốn cưỡng ép mua đào nhà tao, hỏi xem con dao trong tay tao có đồng ý hay không.
Một đại hán da ngăm đen cao to tức giận nói, con dao trong tay cũng muốn vung lên.
- Con mẹ nó chứ. Lão Ngưu không cho mặt mũi hả?
Tên đại hán cầm đầu rút một khẩu súng tự chế bên hông ra, nòng súng chĩa thẳng vào ba người đại hán trước mặt mà nói:
- Người thôn Ngưu bọn mày giỏi lắm phải không, hôm nay ông Sa lấy bọn mày khai đao.
Vừa dứt câu, tên này đã nổ súng.
May mắn là súng này bắn lên trời. Tiếng súng vừa vang lên, từ xung quanh đột nhiên lao ra mấy chục thằng thanh niên cầm gậy gộc trong tay, hô một cái vây lấy cửa hàng, không nói một câu vung côn lên đánh loạn. Ba đại hán Ngưu gia vung dao lên chống lại. Nhưng đối phương nhiều người, rất nhanh đã bị đối phương đánh ngã xuống mặt đất, cửa hàng cũng bị đập phá.
Đám người Lâm Chí Quốc từ phía sau đã đi lên, thấy Dương Phàm mặt mày xanh mét và Chu Hàng đầu đầy mồ hôi lạnh.
- Phó bí thư Dương, tôi đã báo cảnh sát.
Lâm Chí Quốc nhỏ giọng nói:
- Xin hai vị lãnh đạo ra ngoài trước, nơi này rất nguy hiểm.
Dương Phàm nhìn lướt qua Chu Hàng, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Trần Minh Dương và Tùng Vân Chu đợi bên ngoài thì một người mặt mày hoảng hốt gọi điện thoại, một người bình tĩnh đứng bên cạnh mà nhìn.
Khi Dương Phàm đi tới gần vừa lúc nghe thấy Tùng Vân Chu đang lớn tiếng nói:
- ... lập tức đến khu chợ hoa quả, nếu không ...
Thấy Dương Phàm đi tới, Tùng Vân Chu kịp thời ngậm miệng, dập máy.
- Phó bí thư Dương, tôi ...

Chu Hàng vừa nói được một nửa, Dương Phàm đã giơ tay lên chặn ngang mà nói:
- Đồng chí lưu lại xử lý vấn đề ở đây. Chí Quốc, Minh Dương, chúng ta tiếp tục lên đường.
Vừa nói Dương Phàm chui lên xe, không cho Chu Hàng cơ hội nói chuyện.
Nhìn xe Audi rời khỏi hiện tường, mặt Chu Hàng vàng như đất. Dương Phàm nếu như có thể ở lại đây xem Chu Hàng xử lý vấn đề thì còn là lưu đường sống. bây giờ Dương Phàm trực tiếp vứt Chu Hàng ở đây, chính là cho thấy hắn không tin tưởng Chu Hàng nữa, đồng thời cũng là một cách tỏ rõ sự tức giận.
Năm phút đồng hồ trôi qua, mặt Chu Hàng từ xám vàng dần dần chuyển thành xanh mét. Cảnh sát vẫn chưa tới, nhân viên quản lý khu chợ cũng không ai xuất hiện. Lái xe đầu đầy mồ hôi từ trong khu chợ chạy ra báo cáo:
- Bí thư Chu, trong văn phòng quản lý chợ không có một ai. Tôi đã hỏi thăm một chút, các hộ kinh doanh ở đây nói mỗi ngày bọn họ đều hơn 10 rưỡi mới tới.
Tùng Vân Chu thấy mặt Chu Hàng như mưa bão sắp tới, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một việc khác, vội vàng đến gần Chu Hàng, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Chu, tôi đến khu Khai Phát xem sao.
Chu Hàng đột nhiên tỉnh ngộ, trong mắt lộ ra một tia hàn quang, mồ hôi lạnh trên trán tuôn trào.
Thấy Chu Hàng có vẻ mặt như thế này, Tùng Vân Chu biết nên làm như thế nào, không nói một câu xoay người rời đi. Chu Hàng đang định cản lại nhưng không kịp liền gọi:
- Lái xe đến thẳng đó, tôi ở đây chờ là được rồi.
Tùng Vân Chu vừa rời đi, đám thanh niên vừa mới đánh người ở bên trong cười hì hì đi ra, trông rất cao hứng. cảnh sát còn chưa tới, Chu Hàng chỉ có thể đứng ở trong góc mặt sa sầm mà nhìn. 2 phút nữa lại trôi qua, một chiếc xe cảnh sát lười biếng xuất hiện trong tầm mắt, xa xa còn có một hàng dài xe cộ chạy tới.
Khu công nghiệp kỹ thuật cao là niềm kiêu hãnh của huyện Vĩ Huyền, cũng là thành tích rất lớn của Dương Phàm.
Tùng Vân Chu đuổi đến đây thì không thấy xe Audi của Dương Phàm, càng không nói đến nhìn thấy bóng dáng của Dương Phàm.
Dương Phàm đi đâu rồi?
...
Xe Audi ra khỏi nội thành, dọc theo con đường đầy bùn đất mà đi về phía vùng núi. Đây là đường đi thông xã Liên Hoa, Dương Phàm đã từng đi qua vô số lần. Trần Minh Dương ngồi bên cạnh Dương Phàm mặt lúc này lộ ra một tia lo lắng, nhỏ giọng khuyên:
- Phó bí thư Dương, hay là ngài về nội thành đi. Vĩ Huyền thoạt nhìn không quá yên ổn.
Trần Minh Dương không khỏi nghĩ đến chuyện mình đã nói chuyện với Dương Phàm đêm trước khi cùng xuống Vĩ Huyền. Khi đó Trần Minh Dương đề nghị lo lắng vấn đề an toàn của Dương Phàm, muốn điều xe cảnh sát đi bảo vệ. Dương Phàm nói:
- Tôi cũng làm từ cơ sở mà lên.
Dương Phàm nhấn mạnh thêm một chút. Thực ra Dương Phàm cũng không thích việc mặc thường phục đi du hành. Chẳng qua quy luật trong chốn quan trường mấy ngàn năm qua không hề thay đổi. Là một phó bí thư tỉnh ủy mới nhận chức, Dương Phàm nếu muốn thấy điều mình cần thấy, thì chỉ có thể lựa chọn như vậy, lặng lẽ vào thôn, bắn súng không ra tiếng. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác khiến Dương Phàm có quyết định như vậy, đó chính là vụ án của Đào Tiểu Đào. Quyển sổ Đào Tiểu Đào cung cấp, Dương Phàm được giao một bản sao chép. Dương Phàm đã đọc hết, chuyện này Hác Nam quyết định tạm thời không đưa ra hội nghị thường ủy, mà là bí mật điều tra.
Dương Phàm hoàn toàn có thể hiểu được trong lòng Hác Nam đang ôm một tia hy vọng. Hác Nam hy vọng vấn đề ở thành phố Hải Tân không nghiêm trọng như suy nghĩ. Đối với việc này, Dương Phàm không hề tỏ thái độ, mà có thái độ cam im lặng. Đương nhiên, quyết định của Hác Nam càng thêm kiên định quyết tâm xuống thành phố Tam Hà xem một lần của Dương Phàm.
- Cái này, an toàn của ngài ...
Trần Minh Dương suy nghĩ một chút rồi giải thích. Dương Phàm đã đưa tay lên nói:
- Vấn đề an toàn anh không cần quan tâm. Về chuẩn bị một chút, ngày mai theo tôi đến thành phố Tam Hà. Ngoài ra anh bố trí một chút, tôi không hy vọng chuyện tôi xuống thành phố Tam Hà sẽ bị một số người biết quá nhanh.
- Ý của ngài là?
Trần Minh Dương trong lòng không khỏi vui mừng một chút. Dương Phàm cuối cùng cũng mở một khe cửa, có thể đi theo xuống chính là một cơ hội, có nắm bắt được thì phải dựa vào năng lực của chính mình.
- Ngài xem như vậy có được hay không. Tôi đề nghị ngài đến thành phố Uyển Lăng thị sát trước. Dù sao thành phố Uyển Lăng cũng là nơi ngài đã sống và công tác trước đây.
Trần Minh Dương phản ứng rất nhanh. Dương Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi, cụ thể anh đi bố trí.
Lúc đó trên tỉnh thành có những người có tâm trạng khác hẳn nhau.
- Dương Phàm muốn đi đến thành phố Uyển Lăng?
Triệu Phong lúc ở nhà thì nhận được tin tức này. Lúc ấy Triệu Phong đang xem tin tức thời sự lúc 7 giờ tối trên TV. Thư ký đến gần nói nhỏ một chút, trên mặt Triệu Phong dần dần lộ ra một tia ngưng trọng, một lúc sau mới lộ ra một tia mỉm cười.
Triệu Phong cảm thấy mình đã thấy được tâm tư vì sao Dương Phàm lại muốn đi gấp như vậy. Điều này không khác gì Dương Phàm nói cho người khác tôi không muốn bị quấn vào dòng xoáy đục ngầu này ở trên tỉnh thành.
- Ngày mai Dương Phàm đến thành phố Uyển Lăng?
Đỗ Trường Phong đang ăn cơm chiều nghe thấy tin tức này không khỏi bỏ bát trong tay xuống ho khan liên tục. Vợ đứng bên cạnh đưa tay lên vuốt vuốt lưng cho Đỗ Trường Phong. Một lúc sau đã ổn hơn, vẻ mặt Đỗ Trường Phong đầu tiên là âm trầm, rất nhanh biến thành nghiêm túc.
- Vụ án của Đào Tiểu Đào kia, có nghe được là do ai phụ trách không?
- Sở Công an tỉnh phái đội ngũ có khả năng cao điều tra, phải có câu trả lời làm Đào Tiểu Đào hài lòng.
Thư ký nhỏ giọng báo cáo. Đỗ Trường Phong lấy lại bình tĩnh, trầm ngâm một chút rồi xua tay:
- Biết rồi.
Thư ký lui ra, Đỗ Trường Phong không tiếp tục ăn cơm nữa, làm gì còn tâm trạng. Đỗ Trường Phong từ từ đi tới ban công, ánh hoàng hôn đang phủ đỏ chân trời. Mùa hè luôn tối muộn như vậy.
Đỗ Trường Phong tự nhiên hiểu rõ tín hiệu mà Dương Phàm phát ra. Nhưng điều này không phải thái độ mà Đỗ Trường Phong hy vọng.
Đồng chí chủ tịch tỉnh Đỗ Trường Phong vẫn luôn bị áp chế rất nặng, bởi vì tiếng nói trong vấn đề nhân sự không đủ trọng lượng. Vì thế Đỗ Trường Phong vẫn ẩn nhẫn. Khi họ Vương xảy ra chuyện không may, Đỗ Trường Phong cũng nhân dịp lên Bắc Kinh họp mà tìm cơ hội hoạt động một phen, hy vọng có thể có được tin tức chính xác và kịp thời. Kết quả cố gắng của Đỗ Trường Phong thất bại. Vấn đề chọn người vào vị trí phó bí thư tỉnh ủy mới như một bí ẩn quá lớn. Dương Phàm đột nhiên xuất hiện giống như thắng lợi trong hoạt động của Hác Nam. Mặc dù Dương Phàm tỏ thái độ rất mập mờ, nhưng Đỗ Trường Phong cũng không nghĩ theo hướng tốt.
Chuyện Đào Tiểu Đào chặn xe kêu oan không thể thoát được mắt của Đỗ Trường Phong. Thực ra Đỗ Trường Phong càng để ý chính là thái độ của Dương Phàm trong vấn đề này. Nguyên nhân tự nhiên là bởi vì nhân viên chủ yếu trong bộ máy lãnh đạo của thành phố Tam Hà hầu hết đều do Hác Nam đề bạt. Một họ Vương đã làm Hác Nam đau đầu rồi, nếu thêm vụ án ở thành phố Tam Hà nữa. Nhưng Dương Phàm lại mở sương mù ra, đó mới là đặc sắc.
Đỗ Trường Phong rất mong chờ một kết quả như vậy. Nhưng bây giờ xem ra Dương Phàm muốn hất tay.
....
Dương Phàm cười cười một tiếng không nói gì, phía trước xuất hiện một chiếc xe Jeep. Xe Audi từ từ ngừng lại, bên cạnh xe Jeep có bốn người đàn ông da ngăm đen tuy không cao lớn nhưng trông vô cùng khỏe mạnh.

- Kính chào.
Bốn người đàn ông mặc quần áo bình thường, nhưng cách chào đã để lộ lai lịch quân nhân của bọn họ. Trần Minh Dương thấy cảnh này trong lòng rất yên tâm, đồng thời thầm giật mình Dương Phàm chuẩn bị quá đầy đủ. Xem ra Dương Phàm trước khi đến đã biết rất nhiều tình hình Vĩ Huyền bây giờ.
- Các cậu đi theo phía xa xa, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không cần xuất hiện.
Dương Phàm không hề xuống xe, hạ cửa kính xuống dặn một câu. Xe Audi tiếp tục lên đường đi về phía trước.
Lúc này mặt Dương Phàm rất bình tĩnh, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước. người hiểu rõ Dương Phàm đều biết, lúc này Dương Phàm sắp bộc phát đến nơi. Vừa nãy ở khu chợ hoa quả cùng với trạm vận chuyển dược liệu, Dương Phàm không thấy một chiếc xe nào đợi vận chuyển hết.
Lý Thắng Lợi ngồi đằng trước, điện thoại di động vang lên. Lý Thắng Lợi nghe xong liền quay đầu lại nói:
- Lãnh đạo, là Lâm Đốn gọi điện tới.
Dương Phàm nghe điện, bên trong truyền đến giọng nói cung kính của Lâm Đốn:
- lão lãnh đạo, tình hình mà ngài bảo tôi tìm hiểu, tôi đã biết rõ ràng. Mấy năm nay trong trung tâm thu mua hoa quả huyện Vĩ Huyền xuất hiện một tổ chức xã hội đen. Bọn chúng mạnh mẽ mua bán, dùng bạo lực hạ giá vận chuyển của các công ty vận chuyển vốn có. Việc vận chuyển dược liệu, quặng mỏ, hoa quả đều cho bọn chúng làm. Bên phía khu công nghiệp, các công ty dùng xe vận chuyển của mình cũng được, nhưng hàng tháng phải trả bọn họ một khoản tiền. Tài liệu chi tiết tôi đã cho người chuẩn bị, ngài trực tiếp đến trường học tìm hiệu trưởng Triệu.
Trạm vận chuyển năm đó em vợ của Lâm Đốn cũng có cổ phần, năm đó còn do Dương Phàm giúp vốn. Hai năm trước Trần Tuyết Oánh đã trả lại công ty khai khoáng cho sở Khoáng sản tỉnh kinh doanh, rút lui khỏi Uyển Lăng.
- Biết rồi.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu, dập máy.
Lâm Chí Quốc đột nhiên giảm tốc độ xe xuống, quay đầu lại nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, phía trước có tình hình.
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn về phía trước. Phía trước là đường thông vào xã xã Liên Hoa, đường thật ra đã được làm rộng ra rất nhiều, chẳng qua ven đường
- Xuống xem một chút.
Lâm Chí Quốc dừng xe ở một bên, đoàn người cùng xuống xe. Dương Phàm đang định đi về phía trước thì Lâm Chí Quốc kéo Dương Phàm lại mà nói:
- Thủ trưởng, hay là ngài chờ ở đây một chút, đợi đám người phía sau.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Thắng Lợi ở trên xe đi, chúng tôi xuống xem một chút.
Lâm Chí Quốc không ngăn Dương Phàm lại được, không thể làm gì khác hơn là đi theo Dương Phàm về phía trước. Trần Minh Dương có chút khẩn trương đi theo.
Dương Phàm đi đến gần mới thấy rõ ràng, mỗi lái xe đều phải đến trước một chiếc bàn lấy một thanh trúc, sau đó mới có thể tiếp tục lên đường. Dương Phàm đeo kính râm, đi tới gần một lái xe mà nói:
- Bác tài, các bác làm gì thế?
Lái xe tức giận nói:
- Còn có thể làm gì chứ? Không phải là đi lấy thẻ trúc sao? Việc vận chuyển dược liệu trong huyện bây giờ đều giao cho công ty Đại Sa làm. Chúng tôi muốn vận chuyển dược liệu thì phải theo giá của bọn họ.
- Theo giá của bọn họ mà vận chuyển vậy các bác còn kiếm tiền gì nữa?
Dương Phàm đưa một điếu thuốc cho đối phương, cười ha hả nói.
Lái xe cảnh giác nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói:
- Ông chủ, tôi thấy anh là người ở bên ngoài, anh tốt nhất đừng hỏi nếu không rước lấy họa vào thân.
Lái xe cầm lấy điếu thuốc, sau đó có ý tốt phất tay mà nói:
- Mau đi đi, nếu mấy người kia tới hỏi thì anh gặp phiền phức đó.
Dương Phàm mặt mày âm trầm tiếp tục đi vào trong, trên đường đi thấy mấy chục chiếc xe không đơn giản là chở dược liệu, còn có xe chứa hoa quả cũng phải xếp hàng lấy thẻ trúc.
Dương Phàm vô cùng bình tĩnh đi về phía trước, giống như yên lặng trước cơn bão vậy. Khi đi tới trước cửa chính quyền xã, Dương Phàm đứng đó nhìn một lát.
Trong trụ sở chính quyền xã rất yên tĩnh, Trần Minh Dương ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, ngài có muốn vào không?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Bỏ đi, về nội thành thôi.
Lâm Chí Quốc đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Trên mặt đất có vết máu.
Dương Phàm nhìn theo tay Lâm Chí Quốc chỉ, quả nhiên trên bãi cỏ cạnh cửa chính quyền xã có một vũng máu đen.
Một người đàn ông đi ngang qua nghe thấy lời này, không khỏi có ý tốt dừng lại nhỏ giọng nói:
- Ông chủ từ bên ngoài đến định mua hàng sao? Mau đi đi, xã Liên Hoa bây giờ không còn là xã Liên Hoa trước kia nữa. Các anh tự mình xuống thu mua, một cân hoa quả cũng đừng mong mua được. Nhìn thấy không, vũng máu trên mặt đất này chính là ông chủ tỉnh Giang Tô hôm qua lưu lại.
- Cảnh sát và chính quyền địa phương mặc kệ sao?
Dương Phàm bình tĩnh nói. người đàn ông nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói:
- Trông nom cái mẹ gì, bọn chúng thu tiền đen, sao có thể quản chứ. Không nói nữa, nếu không bị người đi qua nghe thấy.
- Chờ chút, nếu tôi đến các xã khác mua hàng thì sao?
Dương Phàm hỏi một câu, đưa một điếu Trung Hoa.
- Ông chủ, anh hết hy vọng đi.
Người đàn ông cầm lấy điếu thuốc, có ý tốt khuyên một câu rồi đạp xe đi thật nhanh.
- Đáng chết.
Dương Phàm mắng một câu, sau đó xoay người trở về.
...
Bên ngoài khu chợ mua bán hoa quả, Chu Quang Vinh và Vân Đại Thành đứng trước mặt Chu Giai đang tức giận một lúc, đang thừa nhận cơn giận dữ của bí thư thị ủy.
- Huyện Vĩ Huyền hàng năm chiếm hơn 30 % tiền thuế của cả thành phố Uyển Lăng. Sau khi hai người nhận chức đến nay chẳng những không tăng trưởng, ngược lại hàng năm giảm xuống 5 %. Tôi bây giờ đã thấy rõ ràng tại sao lại có tình huống như vậy.
Chu Hàng nói đến đây miệng liền khô khốc quay đầu lại cầm lấy nước trong tay thư ký đưa cho, uống một ngụm thật lớn rồi mới bình tĩnh lại. Chu Hàng thở dài một tiếng rồi nói:
- Hai người các anh tự mà suy xét đi.
Chu Quang Vinh đã biết chuyện xảy ra ở khu chợ, nhưng xảy ra trước mặt phó bí thư tỉnh ủy và bí thư thị ủy, như vậy phiền phức không hề nhỏ. Chu Hàng đang tức giận, Chu Quang Vinh cẩn thận giải thích:
- Bí thư Chu, chúng tôi cũng vì tiện cho quản lý nên mới ....

- Anh không cần giải thích với tôi, đi giải thích với phó bí thư tỉnh ủy Dương đi.
Chu Hàng lạnh lùng cắt ngang lời Chu Quang Vinh nói, xoay người lên xe mà nói:
- Đi huyện ủy.
Tùng Vân Chu gọi điện tới thông báo Dương Phàm không đến khu công nghiệp. Trong lòng Chu Hàng hiểu rất rõ Dương Phàm nhất định sẽ xuống xã. Lúc này tình hình ở huyện Vĩ Huyền như vậy, Chu Hàng đã hạ quyết tâm chuẩn bị buông tha cho bên Đảng ủy và chính quyền huyện Vĩ Huyền. Sự thật rất rõ ràng, miễn cưỡng nói năng lực giám sát của bọn họ không đủ, căn bản không thể nào buông tha được. Vấn đề này của hai người không hề nhỏ.
...
Dư Phượng Hà ngồi dưới dàn nho trong sân một mình, nghe thấy con chó bên cạnh nhỏ giọng gầm gè, Dư Phượng Hà tâm trạng không tốt đạp một đạp mà mắng:
- Con chó đáng ghét, kêu loạn gì thế?
Biện Vĩ Cường bưng chén trà từ trong nhà đi ra, cười nói với Dư Phượng Hà:
- Làm gì thế, chưa hết bực mình sao?
Biện Vĩ Cường năm nay mặc dù mới có 50 tuổi, nhưng đã lui hỏi tuyến đầu được 2 năm, bây giờ là phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, tháng trước bởi vì thân thể có vấn đề nên về nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
- Lão Biện, ông ra xem một chút xem ai đến? Nếu là người trong xã đến tìm tôi, nói em không có ở đây. Bây giờ chuyện gì em cũng không quản được, mọi người đến, em cũng không giúp được gì.
Dư Phượng Hà thở dài một tiếng mà nói. Biện Vĩ Cường cũng thở dài nói:
- Tính cách của bà đó, lúc đầu sao lại lấy lý do có bệnh mà lui? Bà ở trên vị trí thì tốt rồi, ít ra cũng nhìn chằm chằm đám chết tiệt đó.
Mặt Dư Phượng Hà không khỏi buồn bã, cầm rổ rau lên rồi nói:
- Bảo em đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, em không nuốt trôi, em ...
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt ngang lời Dư Phượng Hà nói, con chó đang nằm ở cửa ngóc đầu dậy. Biện Vĩ Cường đi ra mở cửa đá con chó rồi nói;
- Ai thế.
Con chó liền xám xịt ngồi bên thè lưỡi.
Thấy khuôn mặt quen thuộc đứng ngoài cửa, chén trà trong tay Biện Vĩ Cường bịch một tiếng rơi xuống mặt đất. Biện Vĩ Cường không thể tin nổi dùng tay chà chà mắt một chút, sau đó đột nhiên lớn tiếng nói:
- Lão Dư, là Bí thư Dương đến.
- Ông nói cái gì đó, Bí thư Dương sao lại ...
Dư Phượng Hà mới nói một cửa, hai mắt ngẩng lên thấy Dương Phàm đang đi vào cửa. Dư Phượng Hà theo bản năng đứng bật dậy, rổ rau bị rơi xuống đất. Con chó thấy có cơ hội biểu hiện liền đứng lên, nhưng lại bị Dư Phượng Hà đá cho một đá.
- Bí thư Dương, thật sự là ngài sao?
Dư Phượng Hà vừa nói hai mắt liền đỏ lên, vội vàng đi tới, hai tay nắm chặt tay Dương Phàm.
- Tôi về thăm mọi người.
Dương Phàm cười cười trả lời. Biện Vĩ Cường mặt đen lúc này không có thời gian mà đi nhặt chén trà trên mặt đất, luống cuống tay chân mời Dương Phàm ngồi xuống.
...
Trong phòng họp huyện ủy Vĩ Huyền, Chu Hàng ngồi ở đó nửa tiếng mà vẫn không có một chút tin tức nào của Dương Phàm. Nhưng thật ra Chu Quang Vinh đã dẫn trưởng phòng Công an huyện đến.
- Bí thư Chu, đám lưu manh gây sự ở khu chợ sáng nay đã có hơn 10 tên bị bắt. Xin ngài yên tâm, huyện ủy Vĩ Huyền tuyệt đối không nương tay với hành vi vi phạm pháp luật này.
Chu Quang Vinh cúi đầu giải thích.
Chu Hàng mặt không chút thay đổi, trong lòng đang vô cùng lo lắng. Chuyện ở huyện Vĩ Huyền, Chu Hàng đã nghe nói đến. Nhưng Chu Hàng không ngờ vấn đề lại nghiêm trọng như vậy, lại còn bị Dương Phàm bắt ngay tại trận.
- Phó bí thư Dương ở Biện gia?
Chu Hàng cuối cùng đã nhận được tin tức chính xác. Chuyện xem ra không đến mức xấu như dự định. Dương Phàm không chạy loạn khắp nơi mà là đang ở trong nhà Dư Phượng Hà, Biện Vĩ Cường.
- Tôi đi gặp Phó bí thư Dương, các anh chờ ở đây.
Chu Hàng nói với Chu Quang Vinh một câu, sau đó dẫn Tùng Vân Chu ra ngoài. Chu Quang Vinh cũng muốn đi theo nhưng thấy vẻ mặt của Chu Hàng lúc này, không thể làm gì khác hơn là cắt ngang suy nghĩ này trong đầu.
Đưa mắt nhìn Chu Hàng lên xe rời đi. Chu Quang Vinh quay đầu lại nói với Vân Đại Thành:
- Lão Vân, lão thấy nên làm như thế nào?
Trên mặt Vân Đại Thành lộ ra một tia bối rối, nhỏ giọng nói:
- Hay là tìm mấy con dê thế tội?
- Lão bảo Vân Phi và Tạ Phương trốn đi đã, những kẻ khác đáng bắt thì bắt, đáng xử lý thì xử lý. Lần này không làm chút mạnh tay thì có lẽ chúng ta không qua được.
Vân Phi là con trai của Vân Đại Thành, Tạ Phương là cháu ruột Chu Quang Vinh, hai tên này kết hợp làm một công ty, thu thập một đám lưu manh, không nghề nghiệp trong xã hội. Có bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện che chở, có thể nói là hoành hành không hề e ngại ở huyện Vĩ Huyền.
- Trốn được không?
Trong lòng Vân Đại Thành vẫn có chút lo lắng. Mấy năm nay kiếm được không ít tiền, chẳng qua trong lòng lại khá sợ sệt.
- Không có gì, đăng ký pháp nhân của công ty không phải hai người bọn chúng. Ngoài ra lão đến phòng công an, bảo Chu Đông đến khu chợ thu mua hoa quả và khu công nghiệp, chỉnh đốn một chút, động tác phải nhanh.
Chu Quang Vinh nói xong trong lòng có chút hối hận. Tối qua đã biết Dương Phàm sẽ tới, hắn thật ra đã chuẩn bị rất đầy đủ. Chỉ là không ngờ Dương Phàm không theo sắp xếp bình thường, không mang theo nhiều người, cũng không đến khu công nghiệp đã được đề phòng cẩn mật, mà là đến khu chợ hoa quả.
Bây giờ đối với Chu Quang Vinh và Vân Đại Thành mà nói chỉ có thể cố sức cứu chữa.
...
Trong xe Hồng Kỳ, Chu Hàng mặt sa sầm, Tùng Vân Chu bên cạnh mặt cũng nặng nề không nói gì. Thấy xe ra khỏi huyện ủy, Chu Hàng đột nhiên nói:
- Đồng chí Vân Chu, xem ra vấn đề ở huyện Vĩ Huyền không nhỏ, chúng ta phải thống nhất cách nói. Hôm nay sau khi trở về lập tức triệu tập hội nghị thường ủy.
Tùng Vân Chu không những là đại quản gia của Chu Hàng, mà còn được coi là quân sư. Nghe xong Chu Hàng nói, Tùng Vân Chu không lập tức trả lời mà suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thời gian có cho phép hay không? Tôi đề nghị lập tức có hành động, đầu tiên khống chế Chu Quang Vinh và Vân Đại Thành lại, mặc kệ có vấn đề gì hay không, bọn họ cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm giám sát không đủ. Trong đảng nhất định có phản xử.
- Không có chứng cứ rõ ràng, làm như vậy có phải không ổn?
Chu Hàng do dự một chút. Trong lòng Tùng Vân Chu không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ tính cách của Chu Hàng rất do dự, là người quá cẩn thận, có tật xấu là chuyện gì cũng tính toán thiệt hơn.
- Làm cho các ngành liên quan đầu tiên tra xét là điều cần thiết. Bây giờ không phải là chúng ta nghĩ quan trọng như thế nào, quan trọng là muốn cho Phó bí thư Dương thấy thái độ của thị ủy thành phố Uyển Lăng. Chu Quang Vinh là thường vụ thị ủy, vấn đề của hắn ta có liên quan với ngành trên tỉnh.
Tùng Vân Chu cố ý nhắc nhở tính nghiêm trọng của vấn đề với Chu Hàng.
....
Lâm Chí Quốc vội vàng từ trên xe xuống, trong tay cầm một phong bì lớn. Lâm Chí Quốc vào sân thấy Dương Phàm đang nói chuyện với vợ chồng Biện Vĩ Cường, Lý Thắng Lợi đang cúi đầu ghi chép, Trần Minh Dương ở bên cạnh rất cẩn thận lắng nghe, thi thoảng rót nước cho mọi người

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương