Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 562: Quyết đoán

Hác Nam lộ ra biểu tình bất đắc dĩ nhìn Trần Chính Hòa, kết quả này có chút ý tứ chính là oán cũ chưa xong. Mâu thuẫn này chỉ có thể do Trần Chính Hòa đứng ra giải quyết. Hác Nam nói nữa có lẽ kết quả còn trái ngược hơn nữa với mong muốn.
Dương Lệ Ảnh đang đeo tạp dề từ phòng bếp đi ra, cười nói:
- Ăn cơm thôi.
Một chút xấu hổ trôi qua, Trần Chính Hòa Hòa thuận thế đứng lên nói:
- Ăn cơm trước, tôi có rượu ngon. Khó có lúc lão Hác tới nhà, phải chiêu đãi thật tốt.
Nói xong Trần Chính Hòa trừng mắt với Dương Phàm, ý tứ là: "Thằng ranh này, mày tưởng bố không biết trong lòng mày nghĩ gì sao?"
Trần Chính Hòa hiểu sai, còn tưởng rằng Dương Phàm đang mai phục để cò kè mặc cả. Trên thực tế tỉnh Giang Nam là nơi đã khiến Dương Phàm có chút thương tâm. Làm ra được chút thành tích ở Uyển Lăng ngược lại còn bị điều đi, Trang Tiểu Điệp cũng là ngọc nát hương tan ở nơi đó. Nếu chỉ là quay về thăm thì Dương Phàm không nghĩ gì, nhưng nếu là trở về nhậm chức, trong lòng Dương Phàm lại có cảm xúc mâu thuẫn.
Trên bàn ăn cơm, mọi người đều rất ăn ý, không hề nói chuyện. Mục đích tới đây của Hác Nam chỉ là nói một ít chuyện xưa. Trần Chính Hòa và Hác Nam đang nói chuyện, Dương Phàm cự tuyệt uống rượu, không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ ăn một bát cơm, ăn xong thì đẩy bát cơm ra, đứng lên, cười rất miễn cưỡng nói:
- Mọi người cứ tiếp tục, con về phòng trước.
Tỉnh Giang Nam là địa phương khởi đầu sự nghiệp của Dương Phàm, nhưng xuất phát từ sự việc khống chế tình hình mà Hác Nam đã làm ra việc qua cầu rút ván. Đương nhiên việc này cũng liên quan tới một số nguyên nhân khác, tóm lại, Dương Phàm chẳng hề có chút hứng thú nào đối với việc quay trở lại tỉnh Giang Nam nhận chức.
Trở lại phòng, Dương Phàm lên mạng xem một chút tin tức gần đây. Dường như tỉnh Giang Nam không hề có chuyện gì lớn phát sinh, việc này không quá phù hợp với thói quen làm việc của Hác Nam.
Trương Tư Tề lặng lẽ mở cửa đi vào, dựa vào cạnh bàn cười nói:

- Hác Nam phải đi. Bố nói anh tiễn khách.
- Ồ!
Dương Phàm không yên lòng đi ra. Trần Chính Hòa đứng trên bậc thang, Hác Nam đã lên xe, quay đầu vẫy vẫy tay cười. Xe đi ra khỏi sân. Đối mặt với cái nhìn chăm chú của Trần Chính Hòa, Dương Phàm lười biếng lấy thuốc lá ra châm một điếu.
- Tỉnh Giang Nam xảy ra chuyện lớn. Phó Bí thư Tỉnh ủy Vương Mỗ bị vào tù, Hác Nam khó tránh khỏi liên can. Từ khi vào Bộ chính trị, Hác Nam vẫn có hy vọng tiến cao thêm một bước, sau đó ngồi yên đến khi về hưu. Hiện tại xem ra con đường đó của hắn ta đã bị chặt đứt. Việc cấp bách lúc này là bảo vệ vị trí hiện tại. Hắn cần có người để nâng cao vị thế của mình, mà người này lại không thể là những người bên cạnh hắn.
Trần Chính Hòa chậm rãi nói lại tình huống, nói tới đây liền dừng lại. Đây là thói quen nói chuyện của ông với Dương Phàm, cũng không nói ra quan điểm của mình trong khi nói chuyện để tránh ảnh hưởng tới phán đoán của Dương Phàm.
- Ý tứ của ông cụ là gì?
Dương Phàm hỏi trước một câu theo bản năng. Nếu chuyện này là do ông cụ định ra, mặc dù Dương Phàm không muốn nhưng cũng sẽ không cự tuyệt.
- Ông cụ không tỏ thái độ, ý tứ của ông là để con tự làm chủ.
Trần Chính Hòa bình tĩnh trả lời. Dương Phàm tự suy xét một chút, đột nhiên mỉm cười, quay đầu nhìn Trần Chính Hòa, hỏi rất nghiêm túc:
- Ý tứ của bố thì sao?
- Ở lâu trong Viện Khoa học Xã hội chưa chắc là chuyện tốt cho sau này. Đưa con trở lại Bắc Kinh kỳ thật là vì cụ lo lắng thời gian của cụ không còn nhiều nữa. Sau này cụ cũng có hối hận, tuy nhiên bởi vì tính cách nên cụ không nói rõ mà thôi. Thật ra bố cảm thấy, con đến tỉnh Giang Nam ổn định quá độ vài năm chưa chắc đã là chuyện xấu.

Trần Chính Hòa vừa mới nói xong, trong mắt Dương Phàm đột nhiên toát ra một tia lợi hại, nhìn chằm chằm Trần Chính Hòa hỏi:
- Bước tiếp theo của bố là gì?
Trần Chính Hòa nghe xong lời này không khỏi mỉm cười, lắc đầu nói:
- Thằng ranh này, trong lòng nghĩ gì thế? Bố sẽ không vì lợi ích của bản thân mà đi miễn cưỡng con đâu. - .
Dương Phàm cười lắc đầu nói:
- Bố nói không đúng. Lợi ích của bố cũng chính là lợi ích của con.
Dương Phàm nói như vậy, trên mặt Trần Chính Hòa thoáng lộ ra một tia vui mừng, trầm ngâm một lát, nói:
- Bố có lẽ sẽ có một chút tiến bộ.
Theo lời nói này, Dương Phàm đã thu được đáp án muốn biết.
- Để con suy nghĩ một chút. Chuyện này nhất thời khó có thể quyết định.
Trần Chính Hòa cười nói:

- Uống chén trà tán gẫu một hồi, bố có lời cần phải nói một chút.
Hai người ngồi trong phòng khách, Trần Chính Hòa tự tay rót trà cho mình và Dương Phàm, sau đó mới chậm rãi nói:
- Bố cảm thấy xét về mặt phát triển lâu dài, đến Giang Nam một chuyến cũng rất có ích. Xét một mặt khác, chuyện này thoạt nhìn là Hác Nam đề nghị bên trên nhưng nói về bản chất, có lẽ đó là một loại khảo nghiệm.
Trần Chính Hòa nói lời này, lập tức khiến Dương Phàm chú ý. Bản chất ẩn sau lời này rốt cục là cái gì?
- Sau mấy năm có rất nhiều quân bài chính trị đã hạ xuống, rất nhiều mâu thuẫn chỉ tạm thời ẩn núp. Con có thể cự tuyệt, nhưng là một Đảng viên, con vẫn phải tuyệt đối phục tùng sự điều động của tổ chức.
Nói tới đây, Trần Chính Hòa ngậm miệng lại, đứng dậy yên lặng đi lên lầu. Những gì cần thì ông đã nói cả rồi, còn lại là xem quyết định của bản thân Dương Phàm.
Chuyện này, chẳng lẽ trước khi Hác Nam đến đã cơ bản được quyết định sao? Giờ khắc này trong đầu Dương Phàm chính là ý niệm đó. Câu nói của ông cụ để Dương Phàm tự quyết định không phải lời nói suông mà là một thái độ. Nếu Dương Phàm không muốn, ông cụ sẽ không đáp ứng người khác miễn cưỡng Dương Phàm.
Nghĩ đến đây trong lòng Dương Phàm sinh ra một sự lo lắng. Khi hắn ngẩng đầu lên thì Trần Chính Hòa đang đứng ở trên lầu mỉm cười nhìn xuống. Dương Phàm khẽ mỉm cười nói:
- Con đi. Tuy nhiên sẽ không sớm.
Trần Chính Hòa giơ ngón tay cái, cười cười nói:
- Anh hùng sở kiến lược đồng (chí lớn gặp nhau)! Ông cụ cũng là ý tứ này, vào vũng nước đục nhưng không tranh. Sau khi rửa hết bụi trần lại quay về.
Trở lại phòng, Trương Tư Tề đang khoanh tay cười khổ nhìn Dương Phàm. Dương Phàm tiến lên ôm Trương Tư Tề hạ giọng nói:
- Những ngày nhàn nhã sắp hết rồi.

- Em cũng đoán được. Lần này em không đi với anh. Mẹ chăm một đứa bé đã quá mệt, thân thể của ông nội thì mỗi ngày một kém hơn. Em tính toán ở lại, anh xuống đó một mình, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.
Trương Tư Tề ra sức ôm chặt lấy Dương Phàm, dùng phương thức này để biểu đạt lời xin lỗi của mình.
Cuối thu, vạn vật tiêu điều, ở Bắc Kinh hưởng thụ thời gian nhàn nhã không được bao lâu, mỗi ngày Dương Phàm đều thường là đi dạo một vòng quanh các đơn vị rồi trở về nhà. Dù sao ở cơ quan chuyên về học thuật này cũng không có bao nhiêu việc, tranh thủ chút thời gian dành cho người nhà, giúp vợ chăm sóc con cái.
Hai đứa bé đã biết chạy tung tăng khắp nơi, không giống với hồi Dương Phàm mới trở vè. Hiện tại hai đứa con Bình Bình và An An cứ thấy Dương Phàm về là quấn lấy. Lại nói tới tên của hai đứa bé, đều là do ông cụ đặt cho, hy vọng hai đứa có thể lớn lên bình an. Đây đại khái là nguyện vọng lớn nhất của mỗi cụ già đối với cháu chắt mình.
Trong sân, ánh nắng rất ấm áp, trên thảm cỏ xanh quanh năm, Dương Phàm mang theo hai đứa con lăn lộn vui vẻ. Bọn nhỏ vui cười khanh khách. Sau khi thăm gia đình trở về, lúc này chính là thời gian thanh nhàn nhất của Lâm Chí Quốc. Lâm Chí Quốc đứng ở bên cạnh nhìn, ngây ngô cười theo.
Lặng lẽ đứng bên cạnh Lâm Chí Quốc chính là Tiểu Hà. Sau khi Lý Thắng Lợi tìm Trương Tư Tề báo cáo, Trương Tư Tề tạo ra vài cơ hội, cuối cùng xem như tác hợp được hai người này đến với nhau. Sau khi xác định quan hệ tình cảm, Tiểu Hà xuất ngũ, hiện tại làm đại tổng quản cho Trần gia. Thật ra Dương Phàm và Trương Tư Tề đối xử với Lý Chí Quốc và Tiểu Hà như người nhà, chuẩn bị chờ năm sau sẽ tổ chức cho hai người một hôn lễ hoành tráng.
Chiếc Maserati của Trần Xương Khoa dừng ở cửa sân. Y cười hì hì vẫy bên trong. Trương Tư Tề mỉm cười mang mấy đứa bé đi. Dương Phàm đưa Trần Xương Khoa đi vào. Hai người liền ngồi phơi nắng trong sân.
- Hôm nay nghĩ như thế nào đến lại đây thế?
- Công ty thành công đưa ra thị trường chứng khoán. Anh đặc biệt đến đưa thiếp mời chú. Lại nói tiếp, khách có đủ phân lượng thì anh chỉ có thể mời được chú mà thôi. Ngàn vạn lần nể mặt anh một chút.
Trần Xương Khoa vẫn bộ dạng cợt nhả như trước, tuy nhiên Dương Phàm cảm thấy y có chút e dè. Nói xong Trần Xương Khoa lấy từ trong túi ra một tấm thiếp mời. Dương Phàm ngửi thấy mùi trên tấm thiếp liền nhăn mũi lại, nhìn nội dung ở trên, nhẹ nhàng đặt xuống, thản nhiên nói:
- Bị ai thu thập thế?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương