Sỹ Đồ Phong Lưu
-
Chương 543: Sáng lạn
Rất tốt, rất đúng lúc.
Không đầy năm phút sau tiếng còi cảnh sát inh ỏi vang lên. Xe Audi của Mẫn Kiến anh dũng đi ở vị trí đầu tiên.
Từ trên xe đi xuống, thấy Dương Phàm một mình đứng ở ven đường, trong lòng Mẫn Kiến mới coi như yên tâm.
- lão lãnh đạo, tôi tới rồi, người đâu?
Mẫn Kiến đi lâu rồi đưa tay lau mồ hôi trán, ra vẻ mình rất lo lắng.
- Vào trong rồi, xe đang đỗ ở đây.
Dương Phàm chắp tay sau lưng đứng ở đó, ý là chờ xem Mẫn Kiến thể hiện.
Mẫn Kiến không nói hai lời, quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Thu xe, vào trong bắt người.
Có một đồng chí cảnh sát trong đội nhận ra chiếc xe này, vô cùng cẩn thận mà nói với Mẫn Kiến:
- Phó bí thư Mẫn, xe này là của tập đoàn Hồng Vận, chủ tịch Đổng Triệu Thư tập đoàn Hồng Vận là người được thị trưởng Triệu rất coi trọng.
Mẫn Kiến cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Thị trưởng Triệu thì sao chứ? Có thể bao che tội phạm sao? Cậu biết người này là ai không? Nhìn rõ rồi nói.
Cảnh sát nhìn Dương Phàm một chút, càng nhìn càng quen mắt, đột nhiên tát mạnh vào mặt mình một cái rồi nói:
- Tôi hồ đồ rồi.
Nói xong quay đầu lại nói với đồng nghiệp:
- Các anh em, thu xe, bắt người.
Hai cảnh sát vào trong, cảnh sát dẫn đội gọi điện kêu xe mang xe này đi, những người khác lao vào phòng bảo vệ. Bảo vệ vừa mới cầm một bao thuốc Trung Hoa của người, cho nên đi đến trước mặt Dương Phàm nói hai câu. Dương Phàm có xung đột với Đổng thiếu gia, bảo vệ thấy rõ. Thầm nghĩ bắt người tay ngắn cho nên chỉ nói hai câu, cũng coi như không uổng bao Trung Hoa này. Quan trọng là bảo vệ cho rằng ở thành phố Uyển Lăng không có bao người có thể làm gì Đổng thiếu gia, càng đừng nói một người lái xe Hồng kỳ cũ kỹ, đứng tước cổng trường chờ phó hiệu trưởng Tào. Bảo vệ vừa nãy còn nói với Đổng thiếu gia, nói Dương Phàm là chờ phó hiệu trưởng Tào. Đổng thiếu gia gặp Tào Ny Ny khi cô đi mua nhà, kết quả như bị sét đánh, liền cứ đi theo. Nhưng Tào Ny Ny không thèm nhìn lấy một lần, luôn khách khí lễ phép từ chối. Đổng thiếu gia chưa từ bỏ ý định, vẫn không ngừng theo đuổi.
Trong lòng Tào Ny Ny mặc dù không có suy nghĩ gì, nhưng vẫn rất quan tâm bữa ăn tối này với Dương Phàm. Lúc ở trên xe, câu trả lời mà Tào Ny Ny hy vọng là Dương Phàm vì mình mà buông tha. Nhưng câu trả lời thực tế lại làm Tào Ny Ny thất vọng. Có chút thất vọng nên Tào Ny Ny cũng chuẩn bị lần hai người gặp nhau này sẽ cơ hội cuối cùng hai người ở riêng bên nhau, lưu lại một ký ức tốt đẹp, sau này mình sẽ theo đuổi cuộc sống của mình. Trong cuộc đời này có rất nhiều thứ cần phải bỏ đi.
Mỗi người phụ nữ đều luôn xây một giấc mơ trong lòng mình, Tào Ny Ny cũng không ngoại lệ, tối nay có lẽ là kết thúc của giấc mộng. Tào Ny Ny quyết định cố gắng làm cho giấc mộng này hoàn mỹ nhất.
Tào Ny Ny đứng trong gương cẩn thận trang điểm một phen, cẩn thận kiểm tra mỗi một chi tiết, sau đó Tào Ny Ny cho rằng không thể làm tốt hơn nữa. Lúc này Tào Ny Ny mới đứng lên nhìn đồng hồ:
- A, đã 40 phút rồi sao?
Tào Ny Ny hét lên kinh hãi, sau đó có chút xấu hổ cười cười. Thực ra có một người đàn ông anh tuấn đợi mình trang điểm đến lúc đẹp nhất, đây cũng là một bộ phận trong giấc mộng của cô.
Đổng thiếu gia đang cầm bó hoa chờ ở dưới lầu, đột nhiên nhớ tới quên không biết phòng Tào Ny Ny là phòng nào. Đổng thiếu gia đang định tìm người hỏi thì không có một ai hết. Đổng thiếu gia chỉ có thể nhẫn nại mà chờ. Cuối cùng nhìn thấy Tào Ny Ny mặc váy rực rỡ đi xuống, tay cầm chiếc ví nhỏ, trông đầy quyến rũ. Trong lòng Đổng thiếu gia vô cùng kích động. Đây là lần đầu tiên Đổng thiếu gia thấy Tào Ny Ny như vậy, hôm nay đến đây đúng là không uổng phí. Nghĩ như vậy, Đổng thiếu gia lại có chút ghen ghét thằng ranh ngoài cổng trường. Rất rõ ràng Tào Ny Ny vì thằng ranh kia mới ăn mặc đẹp như vậy.
Đổng thiếu gia tuy ghen ghét nhưng không nản trí, luôn tin vào việc mình dùng tiền là có thể hoàn thành nhiệm vụ không thể hoàn thành này, luôn tin tưởng mình là nhân vật như trong phim.
Đổng thiếu gia vội vàng vuốt mái tóc rồi định đi lên thì đột nhiên truyền đến tiếng của bảo vệ:
- chính là anh ta.
Hô một tiếng, Đổng thiếu gia bị ba cảnh sát lao tới vật xuống đất, bó hoa hồng trong tay cũng bị giẫm thành mảnh nhỏ. Đổng thiếu gia sợ hãi, theo bản năng hét lên:
- Tào ...
Kết quả miệng bị cảnh sát bịt kín, ấn chặt xuống mặt đất.
Tào Ny Ny sau khi kinh hãi, ít nhiều có chút kinh ngạc nhìn một chút, kết quả không nhìn thấy mặt Đổng thiếu gia, nên không biết chuyện gì xảy ra. Tào Ny Ny lững thững đi ra ngoài, không biết gì hết.
Sau khi có người báo cáo đã bắt được người, Mẫn Kiến cười nói với Dương Phàm:
- lão lãnh đạo, xử lý như thế nào?
- Giam một đêm, mai rồi nói.
Trong lòng Dương Phàm như có lửa giận, tự nhiên phải phát tiết một chút. Nghĩ đến Tào Ny Ny có thể lập tức rời đi, Dương Phàm không muốn cho cô biết chuyện này liền nói với Mẫn Kiến:
- Tôi bây giờ còn có việc, tối nay muốn mời người ăn cơm.
Mẫn Kiến lộ ra vẻ mặt trong lòng biết rõ, mập mờ cười nói:
- Đã hiểu. Mọi người lui ra.
Trong nháy mắt cảnh sát thần kỳ biến mất, vừa nãy hỏi được mấy điều trong miệng bảo vệ, mọi người sẽ không ngu đến độ phá vỡ không khí. Thành phố này có người phụ nữ nào đáng Dương Phàm tự mình lái xe đến đón ra ngoài rồi mời ăn cơm? Có không? Tất cả mọi người đề là đàn ông mà, có thể hiểu.
Trong nháy mắt khi Tào Ny Ny xuất hiện, Dương Phàm lần đầu tiên cảm thấy kinh hãi vì sắc đẹp của nàng. Dưới ánh đèn đường hơi tối, Tào Ny Ny cầm ví trong tay giống như một thiếu phụ đơn độc đi trong ngõ nhỏ, bước đi như đang nhảy múa ở một bộ phim hắn đã xem.
Dương Phàm lúc này không thể không thừa nhận Tào Ny Ny lúc này sẽ không bao giờ phai nhạt trong đời mình.
- Chờ em, không bực mình chứ?
Thản nhiên nói áy náy cười nói, đi đến gần.
Chiếc áo sườn xám bó sát người Tào Ny Ny. Tào Ny Ny không quá cao nhưng bởi vì chiếc sườn xám mà trông hơi cao gầy. Vòng eo nhỏ như vậy, bộ ngực khá căng tròn, năm tháng vô tình không lộ ra bao nhiêu trên cơ thể nàng.
Dương Phàm thấy thế không khỏi ngẩn ra một chút, hoảng hốt một chút rồi lắc đầu trong ánh mắt đắc ý của Tào Ny Ny, Dương Phàm hơi khom lưng mở cửa xe mà nói:
- Mời.
Tào Ny Ny có thói quen thích ăn cơm tây, sau khi xe lăn bánh, Tào Ny Ny nói một câu:
- Nhà hàng Khải Duyệt
Đến nơi Tào Ny Ny đã đặt bàn từ trước. Hai người đến quầy lễ tân báo tên, lập tức có nhân viên phục vụ dẫn vào trong phòng. Ngọn nến màu trắng, tiếng nhạc du dương, nhân viên phục vụ cử chỉ ưu nhã. Nơi này được sắp xếp cẩn thận, chuyên môn lừa gạt túi tiền các đôi nam nữ yêu nhau.
Mặc dù không thích nhưng đây lời nơi mà Tào Ny Ny chọn, Dương Phàm theo lễ tiết nên đã đưa tay ra kéo ghế, mỉm cười nói với Tào Ny Ny:
- Xin mời.
Đây là lần thứ hai trong tối hôm nay mà Dương Phàm đã dùng giọng điệu này nói chuyện với Tào Ny Ny.
Chỗ mềm mại nhất trong lòng Tào Ny Ny hơi nóng lên một chút, nhìn thoáng qua nụ cười nhàn nhạt luôn xuất hiện trên mặt Dương Phàm, Tào Ny Ny thầm nghĩ:
- Anh ấy đây là cho mình một đêm tốt đẹp phải không?
Tào Ny Ny không dám hỏi thành tiếng, sợ câu trả lời không như mình suy nghĩ. Tình cảm nói buông tha thì dễ, nhưng muốn làm lại rất khó khăn.
Một cô gái cầm bó hoa hồng đi vào:
- Là Dương tiên sinh và Tào tiểu thư phải không? Đây là hoa mà anh chị đã đặt.
Dương Phàm nhận lấy bó hoa hồng trong tay cô gái, sau khi trả tiền rồi tặng cho Tào Ny Ny:
- Chúc em mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc.
Tào Ny Ny quả thật không thể tin những gì mình đang nhìn. Đây là một bó hoa với 99 bông hoa hồng, cầm trong tay rất nặng nhưng Tào Ny Ny có cảm giác không chân thật, giống như mình đang nằm mơ thật. Nếu quả thật là đang mơ thì Tào Ny Ny hy vọng giấc mơ này không bao giờ tỉnh lại. Cảnh tượng này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của Tào Ny Ny. Hôm nay không ngờ lại xuất hiện. Dương Phàm cầm bó hoa hồng xuất hiện trước mặt mình trong một buổi tối lãng mạn dưới ánh nến lung linh.
Khóe mắt Tào Ny Ny nóng lên. Tào Ny Ny cố gắng kiềm chế không cho nước mắt rơi ra, vội vàng xoay người đi. Dương Phàm cười cười một tiếng rồi xoay người ngồi lại vị trí của mình. Tào Ny Ny đặt bó hoa sang bên cạnh, Tào Ny Ny cầm lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe mắt, ngẩng đầu lên mặt mỉm cười nhưng nói với giọng nấc nghẹn:
- Anh đúng là biết hại người, người ta trang điểm nửa tiếng phí công.
- Nếu bị trôi thì phải đi lau cho sạch. Mặt em dù để không không trang điểm cũng đẹp mà.
Dương Phàm cười nói như vậy. Tào Ny Ny nhìn hắn đầy quyến rũ nói:
- Tối nay anh nói thật dễ nghe, trước kia sao không thấy anh nói như vậy với em.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, ánh mắt bình thản nhìn Tào Ny Ny, cầm bàn tay có chút lạnh lẽo của nàng mà nhỏ giọng nói:
- Chuyện quá khứ không nên nhắc đến, nên trân trọng tối nay. Đúng, quên nói với em, em mặc sườn xám trông rất tuyệt. - https://truyenfull.vn
Tào Ny Ny bị Dương Phàm nhìn như vậy có chút xấu hổ nghiêng đầu sang bên, nhỏ giọng nói:
- Vâng, em cũng biết.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, hai người ngậm miệng không nói chuyện tình cảm, vừa ăn vừa nói đến đề tài thời kỳ học chung. Bởi vì thời gian đó chính là thời gian hai người vui vẻ nhất.
Ăn coi như xong, Dương Phàm dừng đề tài, cười cười đứng lên mà nói:
- Khiêu vũ một điệu chứ?
Tào Ny Ny sửng sốt một chút, lập tức nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng đứng lên. m nhạc quanh quẩn trong không gian phòng, một bài hát nhẹ nhàng triền miên, bài hát này có tên là gì Dương Phàm không biết. Chỉ là Dương Phàm biết vòng eo của Tào Ny Ny rất mềm mại.
Ánh nến và bài hát tạo thành một cảnh tượng như mộng ảo. Dựa người vào lòng người đàn ông mình đã thầm mến nhiều năm, theo tiếng nhạc mà nhảy với người đàn ông, cảm giác này làm cho Tào Ny Ny say cả về tinh thần và thể xác. Điệu nhảy vẫn tiếp tục, Tào Ny Ny ban đầu giữ khoảng cách nhất định, đến bây giờ dựa đầu vào vai người đàn ông, cảm nhận sự dịu dàng mặt dán vào nhau.
Trong mũi Dương Phàm có một mùi thơm thản nhiên, trong ấn tượng của Dương Phàm, Tào Ny Ny không có thói quen dùng nước hoa mà. Loại mùi này dường như cũng không phải là mùi nước hoa. Dương Phàm trước kia chưa từng quá chú ý người phụ nữ trong lòng này, hầu hết là cố giữ khoảng cách. Mãi cho đến bây giờ một lần nữa gặp ở Uyển Lăng này, cô gái lúc trước có chút lợi thế đã không còn thấy nữa, thay vào đó là chút cảm giác lạnh nhạt. Cảm giác này làm cho Dương Phàm có thể một lần nữa nhìn nhận lại Tào Ny Ny.
Tối nay Dương Phàm vốn định cho Tào Ny Ny một kết thúc tốt đẹp trong ký ức. Nhưng khi Tào Ny Ny mặc sườn xám xuất hiện trước mặt, Dương Phàm đột nhiên có một ảo giác, một cảm giác xuyên qua thời gian.
Lúc học đại học, Dương Phàm rất thích đọc các tiểu thuyết về những năm 30 thế kỷ 20, thích những giải thích chân thật và lý tưởng của các nhà văn thời kỳ đó.
Tào Ny Ny ăn mặc như vậy vừa lúc đánh trúng vào chỗ yếu ớt nhất của Dương Phàm. Theo thời gian trôi qua, từ lúc ban đầu Dương Phàm chỉ nghĩ sẽ dành cho Tào Ny Ny một buổi tối tốt đẹp, đến bây giờ Dương Phàm đã dung nhập vào cảm giác hưởng thụ.
Hai người lần đầu tiên gần nhau như vậy, dù là thân thể hay tư tưởng đều rất gần nhau.
- em có một phòng ở gần đây.
Tào Ny Ny đột nhiên nhỏ giọng nói vào tai Dương Phàm, một loại gần như vô thức. Người Dương Phàm hơi cứng ngắc lại một chút, trong ánh mắt có chút khẩn trương của Tào Ny Ny, Dương Phàm gật đầu nhỏ giọng nói:
- Vậy còn chờ gì nữa, đến chỗ em có thể tiếp tục nhảy mà.
Trên mặt Tào Ny Ny hiện ra ánh sáng như bảy sắc cầu vồng, trong đôi mắt cũng sáng rực lên.
Nhà của Tào Ny Ny cũng không xa, ở ngay tại tòa nhà cao tầng bên cạnh, đi bộ chỉ khoảng 50 mết. Ra khỏi quán tây, Tào Ny Ny dường như đã tỉnh táo lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, tay ôm bó hoa hồng, khẽ nói với Dương Phàm:
- không xa, đi bộ nhé.
Dương Phàm gật đầu, vươn tay ra, Tào Ny Ny nhẹ nhàng bám vào. Hai người bắt đầu bước chậm không nói gì trên đường, ông trời rất cho mặt mũi đổ cơn mưa. Dưới ánh đèn mờ tối, một đôi nam nữ dựa vào nhau lặng lẽ bước đi. Khi gió thổi tới, cô gái hơi lạnh một chút, nhẹ nhàng rụt vào lòng người đàn ông, dường như cũng tìm được chút cảm giác ngọt ngào như trong phim.
Đèn trong thang máy sáng hơn nhiều, Tào Ny Ny rất không thích cảm giác làm cho người ta tỉnh táo này, có chút lo lắng lặng lẽ nhìn Dương Phàm một chút. Phát hiện Dương Phàm từ trên cao nhìn mình, không khỏi đỏ mặt lên một chút, hơn nữa còn có tác dụng của rượu vang, da thịt trong nháy mắt càng thêm mịn màng, đỏ hồng.
Dương Phàm không nhịn được nhẹ nhàng cúi đầu. Dương Phàm vốn chỉ định hôn lên mặt Tào Ny Ny một chút, không ngờ Tào Ny Ny lại hiểu sai, hai mắt khẽ nhắm lại, đưa môi thơm lên. Tim Tào Ny Ny sắp nhảy ra ngoài rồi, nhắm mắt lại đợi một lát không thấy Dương Phàm hôn môi, có chút không thể tin mở mắt ra. Tào Ny Ny lại phát hiện đang cười khổ ngẩng đầu nhìn lên trên.
Có một thứ ở trên đó gọi là cameras.
Tào Ny Ny "a" lên một tiếng, xấu hổ cúi thấp đầu xuống. Lúc này trong phòng giám sát nếu có người thì làm chuyện gì không phải bị người ta thấy hết sao?
Thang máy rốt cuộc dừng lại ở tầng 8. Tào Ny Ny vội vàng bước ra ngoài, có chút bối rối rút chìa khóa ra mở cửa rồi nói:
- Vào thôi.
Sau khi cửa mở ra, Tào Ny Ny có chút khẩn trương, môi hơi run lên một chút. Chờ Dương Phàm tiến vào, Tào Ny Ny tay run run đóng cửa lại, lúc này vòng eo bị đôi tay mạnh mẽ ôm lấy.
Tào Ny Ny giống như không xương nhẹ nhàng dựa ra sau, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc. Ngày này tới quá chậm, nhưng cuối cùng cũng đã đến. Thực ra trong lòng Tào Ny Ny hiểu rất rõ đoạn tình cảm này đối với hai bên là có nghĩa gì.
Nhưng lại giống như con thiêu thân lao vào lửa đỏ, trước khi chết cũng muốn nóng bỏng một trận.
Bịch một tiếng, bó hoa hồng tươi đẹp rơi xuống mặt đất, cánh hoa rơi ra. Tào Ny Ny như bùn buông tha tất cả trong tay, hai tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông, trong mũi ngửi lấy hơi thở nóng bỏng của người đàn ông. Hơi thở này như xuân dược thiêu đốt ngọn lửa tình dục yên lặng trong lòng Tào Ny Ny 32 năm qua. Tào Ny Ny nguyện ý làm cho ngọn đuốc này thiêu cháy mình cũng không nuối tiếc. Cả đời này có lẽ thiêu đốt một lần cũng là xa vời.
Sắp diễn ra chuyện gì, trong lòng Tào Ny Ny hiểu rất rõ, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng về tâm lý. Chẳng qua khi tay người đàn ông từ sườn xám chui vào ngực, Tào Ny Ny chỉ khẽ hừ một tiếng, cố gắng chống lại cảm giác nóng bỏng và ngứa ngáy mà bàn tay người đàn ông mang tới cho mình.
Bàn tay lướt đến đâu, da thịt ở đó liền run rẩy, cảm giác này thật kỳ diệu. Tào Ny Ny hiểu rõ đây chỉ là mở màn, cao trào làm người ta điên cuồng còn ở phía sau.
Khi Dương Phàm cúi đầu phủ lấy đôi môi đỏ mọng nóng bỏng của người phụ nữ, cả người Tào Ny Ny run lên, có vẻ ngây ngốc ngậm miệng lại. Cảm thấy đầu lưỡi người đàn ông đang chuyển động muốn chui vào trong, Tào Ny Ny theo bản năng mở hàm răng ra, đầu lưỡi người đàn ông tiến vào khiêu khích, Tào Ny Ny ngây ngô đáp lại. Chuyện này Tào Ny Ny đã thấy nhiều nhưng đây là lần đầu tiên làm. Rất rõ ràng Dương Phàm quá thành thục, thuần thục kéo theo Tào Ny Ny hưởng thụ khoái cảm mà nụ hôn nồng nhiệt mang đến, đồng thời tay cũng đang vuốt ve vị trí mẫn cảm của người phụ nữ.
Cặp vú cao vút bị công kích, sườn xám bị mạnh mẽ xé một mảnh lớn, Tất chân bên dưới và khe sâu bị công kích, nước nóng dưới ngón tay của người đàn ông nghịch ngợm mà mở cửa ra, vòng eo thon nhỏ không ngừng giãy dụa. Kích thích đầu ngón tay mang đến quá mãnh liệt, làm Tào Ny Ny không thể không như vậy.
Hai người quấn lấy nhau tiến vào phòng ngủ, tùy ý để người đàn ông làm mình biến thành trần truồng, hai chân bị mở ra. Tào Ny Ny ngượng ngùng nhắm mắt lại nằm trên giường, đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, mở to mắt mà nói:
- Anh chờ em chút.
Dương Phàm đã cầm thương lên ngựa dừng lại. Hai tay vội vàng che mặt Tào Ny Ny nhỏ giọng nói:
- Anh xoay người đi chỗ khác.
Dương Phàm không có nghe theo, mà như trước nhìn chằm chằm vào cơ thể trước mặt. Tào Ny Ny mặt đỏ hồng nhỏ giọng nói:
- Oan gia.
Nói xong quỳ gối trên giường lộ ra nửa vòng cung xinh đẹp và bộ lông thưa thớt, kéo ngăn kéo trên đầu giường ra. Tào Ny Ny rút một chiếc khăn lông trắng, nhẹ nhàng đặt dưới người mình. Sau đó Tào Ny Ny khẽ mở hai chân ra, giọng nói nhỏ như kiến mà nói:
- Anh đến đi.
Tào Ny Ny làm như vậy khiến Dương Phàm không ngờ được, có một cảm giác rất cảm động. Dương Phàm cẩn thận nằm xuống, hắn quyết định dùng cách dịu dàng nhất để đáp lại nỗ lực của người phụ nữ trước mặt.
Tào Ny Ny rất nhanh nhận bảo bối người đàn ông tiến vào. Khe sâu đã đủ ướt át làm cho quá trình tiến vào không quá đau đớn. Tào Ny Ny chỉ cảm thấy bị một con kiến cắn, sau đó thân thể lập tức sung sướng nhờ sự dịu dàng mà Dương Phàm mang tới. Điều này làm cho Tào Ny Ny hưng phấn không thể kiềm chế, rất nhanh đạt đến cao trào. Cách thức nhẹ nhàng không thể thỏa mãn Tào Ny Ny. Tào Ny Ny xoay người cưỡi lên trên. Người phụ nữ lần đầu tiên quan hệ để lộ ra sức chiến đấu mãnh liệt giống như con ngựa thoát cương điên cuồng chạy trên thảo nguyên, mãi đến khi dùng hết sức lực, cả người đầy mồ hôi dựa vào lòng người đàn ông.
- Em có phải quá dâm đãng không?
Tào Ny Ny có chút xấu hổ, dùng giọng nói gần như rên rỉ mà nỉ non.
- Chắc là không phải, em nhịn quá lâu rồi.
Dương Phàm thực ra chưa tận hứng, Tào Ny Ny là người không có kinh nghiệm nên tiêu hao thể lực quá lớn, hơn nữa còn sự mẫn cảm của trinh nữ, nên cao trào rất nhanh đã tới.
Tào Ny Ny thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Vậy sao? Đúng rồi, em vẫn nhịn, em suy nghĩ quá lâu, ra ngoài một chuyến mới biết con người phải vì mình mà sống.
Cảm thấy bảo bối người đàn ông đang cứng rắn nằm trong cơ thể, Tào Ny Ny một lần nữa xấu hổ cười cười, làm nũng nói:
- Em không được rồi, tiếp theo anh muốn làm gì cũng được.
Tào Ny Ny nói như vậy, đợi Dương Phàm không ngừng đánh sâu vào là nàng run lên, không ngừng phối hợp, lại theo đuổi đỉnh điểm dục vọng.
Một đêm triền miên, Tào Ny Ny bị đánh thức bản năng dục vọng không ngừng đòi hỏi. Cũng may Dương Phàm cũng khỏe mạnh, dù như thế nào cũng có thể chống trả được. Mặc dù là như vậy sáng hôm sau thức dậy cũng cảm thấy thắt lưng hơi đau.
Đêm đó Đổng Triệu Thư gấp đến độ sắp điên rồi. Con trai bảo bối không ngờ bị bắt đưa vào cục Công an thành phố. Đổng Triệu Thư vô cùng lo lắng nhận được tin tức, vội vàng gọi điện cho thị trưởng Triệu Kha. Đổng Triệu Thư là do bạn Triệu Kha làm cầu nối đưa đến thành phố Uyển Lăng mà đầu tư, người có mấy tỷ. Khi còn bé trong nhà Triệu Kha rất nghèo nên chịu không ít khổ. Vì thế sau khi sinh con, Đổng Triệu Thư cảm thấy không thể để con mình khổ sở, tự nhiên không khỏi thả lỏng con trai một chút.
Đối với người con trai này, Đổng Triệu Thư hiểu rất rõ, là người mặc dù phóng đãng một chút, nhưng chỉ là thể hiện kiêu ngạo mà thôi. Nếu thật sự cho nó đao để đi chém người thì không có lá gan đó.
Tối ngày hôm qua Triệu Kha có việc gấp phải lên tỉnh thành. Nửa đường nhận được điện thoại của Đổng Triệu Thư. Sau khi nghe Đổng Triệu Thư kể khổ, mới đầu Triệu Kha còn tỏ vẻ bất mãn mà nói:
- Tôi sẽ hỏi, người bên dưới quá hồ đồ.
Đổng Triệu Thư còn tưởng rằng chuyện cứ như vậy là trôi qua. Thị trưởng Triệu Kha ra tay, cục Công an thành phố còn không ngoan ngoãn thả người sao? Kết quả Triệu Kha gọi điện tới cục Công an, vừa hỏi liền cả người đầy mồ hôi lạnh, thầm nói thằng ranh Đổng gia kia đầu bị điên hay sao? Chẳng lẽ cũng học người ta ra chơi trò sao?
Ý đồ mưu hại lãnh đạo cao cấp của quốc gia, tội này không hề nhỏ, hơn nữa lại là Mẫn Kiến tự mình phái người làm nhiệm vụ. Mẫn Kiến, Triệu Kha thấy khá thuận mắt, trong công việc khá giữ bổn phận của mình, có quan hệ tốt đẹp với hai nữ phó thị trưởng bên chính quyền thành phố, nhưng từ trước đến bây giờ chưa từng can thiệp vào bên chính quyền thành phố.
Triệu Kha cũng biết Mẫn Kiến lúc trước là người mà Dương Phàm đề bạt lên. Nếu chuyện này là do Dương Phàm bảo bắt người, Triệu Kha dù là thị trưởng cũng không tiện nói gì. Dù sao tính mạng của Dương Phàm bị uy hiếp mà.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Kha liền gọi điện cho Đổng Triệu Thư mà nói:
- Lão Đổng, chuyện có chút khó giải quyết, tôi đã nói chuyện với cục Công an thành phố, lão đi tới đó hiểu rõ tình hình, chờ tôi từ tỉnh thành về rồi nói.
Triệu Kha không ngờ không quản được. Đây có vẻ như sét đánh ngang tai. Đổng Triệu Thư muốn nói gì đó thì Triệu Kha đã dập máy trước. Đổng Triệu Thư bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là mang vợ đến cục Công an thành phố gặp con trai. Vừa gặp mặt hai mẹ con đã ôm nhau mà khóc. Đổng thiếu gia từ bé đã bao giờ chịu khổ như vậy, ngủ trên giường cứng, vừa vào phòng đã bị người ta chỉnh cho một trận. Đổng Triệu Thư nếu tới muộn một chút thì trên làn da của Đổng thiếu gia tối nay nhất định sẽ sáng lạn, nở rộ.
- Bố, cứu con. Con thật sự không muốn giết người kia. Bố, những người trong đó không phải là người, đánh chết con cũng không về.
- Bố không phải đang nghĩ biện pháp sao? Con đừng có gấp, nói một câu xem người kia là ai?
Trong lòng Đổng Triệu Thư đã cảm thấy không ổn, thị trưởng đều nói là có chút khó khăn, con trai mình đã đắc tội với một người không thể đắc tội.
Đổng thiếu gia kể chuyện đã trả qua một chút, nhưng dấu chuyện hắn thiếu chút nữa đâm trúng người ta và cầm tiền đưa cho, chỉ là nói là dừng xe quá gấp làm người kia giật mình. Đổng Triệu Thư nghe xong cảm thấy người kia cũng thật quá đáng, chỉ vì chuyện này mà bắt người ta sao? Người này rốt cuộc là như thế nào? Con trai nói không rõ.
Không có cách nào, Đổng Triệu Thư không thể làm gì khác hơn là để vợ lại với con trai, còn mình đi tìm lãnh đạo cục Công an thành phố. Người phụ trách trực ban tối nay ở trong cục vừa vặn là Lưu Chính Khôn. Chuyện Đổng thiếu gia, Mẫn Kiến đã dặn dò, tóm lại là nhốt trước, ai thả người thì người đó chịu trách nhiệm với Dương Phàm.
Sau khi Lưu Chính Khôn biết là Dương Phàm yêu cầu bắt người, thầm nói thằng này quá đen đủi, đắc tội với ai thì thôi, lại đi đắc tội với Dương Phàm. Thấy Đổng Triệu Thư vào phòng làm việc, Lưu Chính Khôn thầm nói nhất định bị dây dưa không ngớt. Cho nên Lưu Chính Khôn chủ động đứng lên mà nói:
- Chủ tịch Đổng, anh đừng nói gì, chờ ngày mai đến hỏi tin tức đi.
Đổng Triệu Thư lo lắng, cầm tay Lưu Chính Khôn mà nói:
- Phó cục trưởng Lưu, tôi biết con mình không tốt, tôi chỉ muốn biết nó đắc tội với ai, mặt khác muốn biết có thể nộp tiền bảo lãnh không?
Lưu Chính Khôn giả vờ do dự, thầm nói nhân tình này bán hay không. Đổng Triệu Thư cười cười đi tới, nhẹ nhàng nhét một phong bì vào túi Lưu Chính Khôn, hai mắt lại liếc nhìn ra ngoài.
- Chủ tịch Đổng, chuyện này nói như thế nào nhỉ? Con trai anh đắc tội với một người tên là Dương Phàm. Người Uyển Lăng, làm việc ở bên ngoài. Còn chuyện nộp bảo lãnh thì đừng nghĩ đến. Tôi chỉ có thể nói như vậy thôi. Tôi bên ngoài còn có chút chuyện, chào anh.
Vừa nói Lưu Chính Khôn cầm cặp đi ra ngoài.
Không đầy năm phút sau tiếng còi cảnh sát inh ỏi vang lên. Xe Audi của Mẫn Kiến anh dũng đi ở vị trí đầu tiên.
Từ trên xe đi xuống, thấy Dương Phàm một mình đứng ở ven đường, trong lòng Mẫn Kiến mới coi như yên tâm.
- lão lãnh đạo, tôi tới rồi, người đâu?
Mẫn Kiến đi lâu rồi đưa tay lau mồ hôi trán, ra vẻ mình rất lo lắng.
- Vào trong rồi, xe đang đỗ ở đây.
Dương Phàm chắp tay sau lưng đứng ở đó, ý là chờ xem Mẫn Kiến thể hiện.
Mẫn Kiến không nói hai lời, quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Thu xe, vào trong bắt người.
Có một đồng chí cảnh sát trong đội nhận ra chiếc xe này, vô cùng cẩn thận mà nói với Mẫn Kiến:
- Phó bí thư Mẫn, xe này là của tập đoàn Hồng Vận, chủ tịch Đổng Triệu Thư tập đoàn Hồng Vận là người được thị trưởng Triệu rất coi trọng.
Mẫn Kiến cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Thị trưởng Triệu thì sao chứ? Có thể bao che tội phạm sao? Cậu biết người này là ai không? Nhìn rõ rồi nói.
Cảnh sát nhìn Dương Phàm một chút, càng nhìn càng quen mắt, đột nhiên tát mạnh vào mặt mình một cái rồi nói:
- Tôi hồ đồ rồi.
Nói xong quay đầu lại nói với đồng nghiệp:
- Các anh em, thu xe, bắt người.
Hai cảnh sát vào trong, cảnh sát dẫn đội gọi điện kêu xe mang xe này đi, những người khác lao vào phòng bảo vệ. Bảo vệ vừa mới cầm một bao thuốc Trung Hoa của người, cho nên đi đến trước mặt Dương Phàm nói hai câu. Dương Phàm có xung đột với Đổng thiếu gia, bảo vệ thấy rõ. Thầm nghĩ bắt người tay ngắn cho nên chỉ nói hai câu, cũng coi như không uổng bao Trung Hoa này. Quan trọng là bảo vệ cho rằng ở thành phố Uyển Lăng không có bao người có thể làm gì Đổng thiếu gia, càng đừng nói một người lái xe Hồng kỳ cũ kỹ, đứng tước cổng trường chờ phó hiệu trưởng Tào. Bảo vệ vừa nãy còn nói với Đổng thiếu gia, nói Dương Phàm là chờ phó hiệu trưởng Tào. Đổng thiếu gia gặp Tào Ny Ny khi cô đi mua nhà, kết quả như bị sét đánh, liền cứ đi theo. Nhưng Tào Ny Ny không thèm nhìn lấy một lần, luôn khách khí lễ phép từ chối. Đổng thiếu gia chưa từ bỏ ý định, vẫn không ngừng theo đuổi.
Trong lòng Tào Ny Ny mặc dù không có suy nghĩ gì, nhưng vẫn rất quan tâm bữa ăn tối này với Dương Phàm. Lúc ở trên xe, câu trả lời mà Tào Ny Ny hy vọng là Dương Phàm vì mình mà buông tha. Nhưng câu trả lời thực tế lại làm Tào Ny Ny thất vọng. Có chút thất vọng nên Tào Ny Ny cũng chuẩn bị lần hai người gặp nhau này sẽ cơ hội cuối cùng hai người ở riêng bên nhau, lưu lại một ký ức tốt đẹp, sau này mình sẽ theo đuổi cuộc sống của mình. Trong cuộc đời này có rất nhiều thứ cần phải bỏ đi.
Mỗi người phụ nữ đều luôn xây một giấc mơ trong lòng mình, Tào Ny Ny cũng không ngoại lệ, tối nay có lẽ là kết thúc của giấc mộng. Tào Ny Ny quyết định cố gắng làm cho giấc mộng này hoàn mỹ nhất.
Tào Ny Ny đứng trong gương cẩn thận trang điểm một phen, cẩn thận kiểm tra mỗi một chi tiết, sau đó Tào Ny Ny cho rằng không thể làm tốt hơn nữa. Lúc này Tào Ny Ny mới đứng lên nhìn đồng hồ:
- A, đã 40 phút rồi sao?
Tào Ny Ny hét lên kinh hãi, sau đó có chút xấu hổ cười cười. Thực ra có một người đàn ông anh tuấn đợi mình trang điểm đến lúc đẹp nhất, đây cũng là một bộ phận trong giấc mộng của cô.
Đổng thiếu gia đang cầm bó hoa chờ ở dưới lầu, đột nhiên nhớ tới quên không biết phòng Tào Ny Ny là phòng nào. Đổng thiếu gia đang định tìm người hỏi thì không có một ai hết. Đổng thiếu gia chỉ có thể nhẫn nại mà chờ. Cuối cùng nhìn thấy Tào Ny Ny mặc váy rực rỡ đi xuống, tay cầm chiếc ví nhỏ, trông đầy quyến rũ. Trong lòng Đổng thiếu gia vô cùng kích động. Đây là lần đầu tiên Đổng thiếu gia thấy Tào Ny Ny như vậy, hôm nay đến đây đúng là không uổng phí. Nghĩ như vậy, Đổng thiếu gia lại có chút ghen ghét thằng ranh ngoài cổng trường. Rất rõ ràng Tào Ny Ny vì thằng ranh kia mới ăn mặc đẹp như vậy.
Đổng thiếu gia tuy ghen ghét nhưng không nản trí, luôn tin vào việc mình dùng tiền là có thể hoàn thành nhiệm vụ không thể hoàn thành này, luôn tin tưởng mình là nhân vật như trong phim.
Đổng thiếu gia vội vàng vuốt mái tóc rồi định đi lên thì đột nhiên truyền đến tiếng của bảo vệ:
- chính là anh ta.
Hô một tiếng, Đổng thiếu gia bị ba cảnh sát lao tới vật xuống đất, bó hoa hồng trong tay cũng bị giẫm thành mảnh nhỏ. Đổng thiếu gia sợ hãi, theo bản năng hét lên:
- Tào ...
Kết quả miệng bị cảnh sát bịt kín, ấn chặt xuống mặt đất.
Tào Ny Ny sau khi kinh hãi, ít nhiều có chút kinh ngạc nhìn một chút, kết quả không nhìn thấy mặt Đổng thiếu gia, nên không biết chuyện gì xảy ra. Tào Ny Ny lững thững đi ra ngoài, không biết gì hết.
Sau khi có người báo cáo đã bắt được người, Mẫn Kiến cười nói với Dương Phàm:
- lão lãnh đạo, xử lý như thế nào?
- Giam một đêm, mai rồi nói.
Trong lòng Dương Phàm như có lửa giận, tự nhiên phải phát tiết một chút. Nghĩ đến Tào Ny Ny có thể lập tức rời đi, Dương Phàm không muốn cho cô biết chuyện này liền nói với Mẫn Kiến:
- Tôi bây giờ còn có việc, tối nay muốn mời người ăn cơm.
Mẫn Kiến lộ ra vẻ mặt trong lòng biết rõ, mập mờ cười nói:
- Đã hiểu. Mọi người lui ra.
Trong nháy mắt cảnh sát thần kỳ biến mất, vừa nãy hỏi được mấy điều trong miệng bảo vệ, mọi người sẽ không ngu đến độ phá vỡ không khí. Thành phố này có người phụ nữ nào đáng Dương Phàm tự mình lái xe đến đón ra ngoài rồi mời ăn cơm? Có không? Tất cả mọi người đề là đàn ông mà, có thể hiểu.
Trong nháy mắt khi Tào Ny Ny xuất hiện, Dương Phàm lần đầu tiên cảm thấy kinh hãi vì sắc đẹp của nàng. Dưới ánh đèn đường hơi tối, Tào Ny Ny cầm ví trong tay giống như một thiếu phụ đơn độc đi trong ngõ nhỏ, bước đi như đang nhảy múa ở một bộ phim hắn đã xem.
Dương Phàm lúc này không thể không thừa nhận Tào Ny Ny lúc này sẽ không bao giờ phai nhạt trong đời mình.
- Chờ em, không bực mình chứ?
Thản nhiên nói áy náy cười nói, đi đến gần.
Chiếc áo sườn xám bó sát người Tào Ny Ny. Tào Ny Ny không quá cao nhưng bởi vì chiếc sườn xám mà trông hơi cao gầy. Vòng eo nhỏ như vậy, bộ ngực khá căng tròn, năm tháng vô tình không lộ ra bao nhiêu trên cơ thể nàng.
Dương Phàm thấy thế không khỏi ngẩn ra một chút, hoảng hốt một chút rồi lắc đầu trong ánh mắt đắc ý của Tào Ny Ny, Dương Phàm hơi khom lưng mở cửa xe mà nói:
- Mời.
Tào Ny Ny có thói quen thích ăn cơm tây, sau khi xe lăn bánh, Tào Ny Ny nói một câu:
- Nhà hàng Khải Duyệt
Đến nơi Tào Ny Ny đã đặt bàn từ trước. Hai người đến quầy lễ tân báo tên, lập tức có nhân viên phục vụ dẫn vào trong phòng. Ngọn nến màu trắng, tiếng nhạc du dương, nhân viên phục vụ cử chỉ ưu nhã. Nơi này được sắp xếp cẩn thận, chuyên môn lừa gạt túi tiền các đôi nam nữ yêu nhau.
Mặc dù không thích nhưng đây lời nơi mà Tào Ny Ny chọn, Dương Phàm theo lễ tiết nên đã đưa tay ra kéo ghế, mỉm cười nói với Tào Ny Ny:
- Xin mời.
Đây là lần thứ hai trong tối hôm nay mà Dương Phàm đã dùng giọng điệu này nói chuyện với Tào Ny Ny.
Chỗ mềm mại nhất trong lòng Tào Ny Ny hơi nóng lên một chút, nhìn thoáng qua nụ cười nhàn nhạt luôn xuất hiện trên mặt Dương Phàm, Tào Ny Ny thầm nghĩ:
- Anh ấy đây là cho mình một đêm tốt đẹp phải không?
Tào Ny Ny không dám hỏi thành tiếng, sợ câu trả lời không như mình suy nghĩ. Tình cảm nói buông tha thì dễ, nhưng muốn làm lại rất khó khăn.
Một cô gái cầm bó hoa hồng đi vào:
- Là Dương tiên sinh và Tào tiểu thư phải không? Đây là hoa mà anh chị đã đặt.
Dương Phàm nhận lấy bó hoa hồng trong tay cô gái, sau khi trả tiền rồi tặng cho Tào Ny Ny:
- Chúc em mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc.
Tào Ny Ny quả thật không thể tin những gì mình đang nhìn. Đây là một bó hoa với 99 bông hoa hồng, cầm trong tay rất nặng nhưng Tào Ny Ny có cảm giác không chân thật, giống như mình đang nằm mơ thật. Nếu quả thật là đang mơ thì Tào Ny Ny hy vọng giấc mơ này không bao giờ tỉnh lại. Cảnh tượng này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của Tào Ny Ny. Hôm nay không ngờ lại xuất hiện. Dương Phàm cầm bó hoa hồng xuất hiện trước mặt mình trong một buổi tối lãng mạn dưới ánh nến lung linh.
Khóe mắt Tào Ny Ny nóng lên. Tào Ny Ny cố gắng kiềm chế không cho nước mắt rơi ra, vội vàng xoay người đi. Dương Phàm cười cười một tiếng rồi xoay người ngồi lại vị trí của mình. Tào Ny Ny đặt bó hoa sang bên cạnh, Tào Ny Ny cầm lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe mắt, ngẩng đầu lên mặt mỉm cười nhưng nói với giọng nấc nghẹn:
- Anh đúng là biết hại người, người ta trang điểm nửa tiếng phí công.
- Nếu bị trôi thì phải đi lau cho sạch. Mặt em dù để không không trang điểm cũng đẹp mà.
Dương Phàm cười nói như vậy. Tào Ny Ny nhìn hắn đầy quyến rũ nói:
- Tối nay anh nói thật dễ nghe, trước kia sao không thấy anh nói như vậy với em.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, ánh mắt bình thản nhìn Tào Ny Ny, cầm bàn tay có chút lạnh lẽo của nàng mà nhỏ giọng nói:
- Chuyện quá khứ không nên nhắc đến, nên trân trọng tối nay. Đúng, quên nói với em, em mặc sườn xám trông rất tuyệt. - https://truyenfull.vn
Tào Ny Ny bị Dương Phàm nhìn như vậy có chút xấu hổ nghiêng đầu sang bên, nhỏ giọng nói:
- Vâng, em cũng biết.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, hai người ngậm miệng không nói chuyện tình cảm, vừa ăn vừa nói đến đề tài thời kỳ học chung. Bởi vì thời gian đó chính là thời gian hai người vui vẻ nhất.
Ăn coi như xong, Dương Phàm dừng đề tài, cười cười đứng lên mà nói:
- Khiêu vũ một điệu chứ?
Tào Ny Ny sửng sốt một chút, lập tức nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng đứng lên. m nhạc quanh quẩn trong không gian phòng, một bài hát nhẹ nhàng triền miên, bài hát này có tên là gì Dương Phàm không biết. Chỉ là Dương Phàm biết vòng eo của Tào Ny Ny rất mềm mại.
Ánh nến và bài hát tạo thành một cảnh tượng như mộng ảo. Dựa người vào lòng người đàn ông mình đã thầm mến nhiều năm, theo tiếng nhạc mà nhảy với người đàn ông, cảm giác này làm cho Tào Ny Ny say cả về tinh thần và thể xác. Điệu nhảy vẫn tiếp tục, Tào Ny Ny ban đầu giữ khoảng cách nhất định, đến bây giờ dựa đầu vào vai người đàn ông, cảm nhận sự dịu dàng mặt dán vào nhau.
Trong mũi Dương Phàm có một mùi thơm thản nhiên, trong ấn tượng của Dương Phàm, Tào Ny Ny không có thói quen dùng nước hoa mà. Loại mùi này dường như cũng không phải là mùi nước hoa. Dương Phàm trước kia chưa từng quá chú ý người phụ nữ trong lòng này, hầu hết là cố giữ khoảng cách. Mãi cho đến bây giờ một lần nữa gặp ở Uyển Lăng này, cô gái lúc trước có chút lợi thế đã không còn thấy nữa, thay vào đó là chút cảm giác lạnh nhạt. Cảm giác này làm cho Dương Phàm có thể một lần nữa nhìn nhận lại Tào Ny Ny.
Tối nay Dương Phàm vốn định cho Tào Ny Ny một kết thúc tốt đẹp trong ký ức. Nhưng khi Tào Ny Ny mặc sườn xám xuất hiện trước mặt, Dương Phàm đột nhiên có một ảo giác, một cảm giác xuyên qua thời gian.
Lúc học đại học, Dương Phàm rất thích đọc các tiểu thuyết về những năm 30 thế kỷ 20, thích những giải thích chân thật và lý tưởng của các nhà văn thời kỳ đó.
Tào Ny Ny ăn mặc như vậy vừa lúc đánh trúng vào chỗ yếu ớt nhất của Dương Phàm. Theo thời gian trôi qua, từ lúc ban đầu Dương Phàm chỉ nghĩ sẽ dành cho Tào Ny Ny một buổi tối tốt đẹp, đến bây giờ Dương Phàm đã dung nhập vào cảm giác hưởng thụ.
Hai người lần đầu tiên gần nhau như vậy, dù là thân thể hay tư tưởng đều rất gần nhau.
- em có một phòng ở gần đây.
Tào Ny Ny đột nhiên nhỏ giọng nói vào tai Dương Phàm, một loại gần như vô thức. Người Dương Phàm hơi cứng ngắc lại một chút, trong ánh mắt có chút khẩn trương của Tào Ny Ny, Dương Phàm gật đầu nhỏ giọng nói:
- Vậy còn chờ gì nữa, đến chỗ em có thể tiếp tục nhảy mà.
Trên mặt Tào Ny Ny hiện ra ánh sáng như bảy sắc cầu vồng, trong đôi mắt cũng sáng rực lên.
Nhà của Tào Ny Ny cũng không xa, ở ngay tại tòa nhà cao tầng bên cạnh, đi bộ chỉ khoảng 50 mết. Ra khỏi quán tây, Tào Ny Ny dường như đã tỉnh táo lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, tay ôm bó hoa hồng, khẽ nói với Dương Phàm:
- không xa, đi bộ nhé.
Dương Phàm gật đầu, vươn tay ra, Tào Ny Ny nhẹ nhàng bám vào. Hai người bắt đầu bước chậm không nói gì trên đường, ông trời rất cho mặt mũi đổ cơn mưa. Dưới ánh đèn mờ tối, một đôi nam nữ dựa vào nhau lặng lẽ bước đi. Khi gió thổi tới, cô gái hơi lạnh một chút, nhẹ nhàng rụt vào lòng người đàn ông, dường như cũng tìm được chút cảm giác ngọt ngào như trong phim.
Đèn trong thang máy sáng hơn nhiều, Tào Ny Ny rất không thích cảm giác làm cho người ta tỉnh táo này, có chút lo lắng lặng lẽ nhìn Dương Phàm một chút. Phát hiện Dương Phàm từ trên cao nhìn mình, không khỏi đỏ mặt lên một chút, hơn nữa còn có tác dụng của rượu vang, da thịt trong nháy mắt càng thêm mịn màng, đỏ hồng.
Dương Phàm không nhịn được nhẹ nhàng cúi đầu. Dương Phàm vốn chỉ định hôn lên mặt Tào Ny Ny một chút, không ngờ Tào Ny Ny lại hiểu sai, hai mắt khẽ nhắm lại, đưa môi thơm lên. Tim Tào Ny Ny sắp nhảy ra ngoài rồi, nhắm mắt lại đợi một lát không thấy Dương Phàm hôn môi, có chút không thể tin mở mắt ra. Tào Ny Ny lại phát hiện đang cười khổ ngẩng đầu nhìn lên trên.
Có một thứ ở trên đó gọi là cameras.
Tào Ny Ny "a" lên một tiếng, xấu hổ cúi thấp đầu xuống. Lúc này trong phòng giám sát nếu có người thì làm chuyện gì không phải bị người ta thấy hết sao?
Thang máy rốt cuộc dừng lại ở tầng 8. Tào Ny Ny vội vàng bước ra ngoài, có chút bối rối rút chìa khóa ra mở cửa rồi nói:
- Vào thôi.
Sau khi cửa mở ra, Tào Ny Ny có chút khẩn trương, môi hơi run lên một chút. Chờ Dương Phàm tiến vào, Tào Ny Ny tay run run đóng cửa lại, lúc này vòng eo bị đôi tay mạnh mẽ ôm lấy.
Tào Ny Ny giống như không xương nhẹ nhàng dựa ra sau, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc. Ngày này tới quá chậm, nhưng cuối cùng cũng đã đến. Thực ra trong lòng Tào Ny Ny hiểu rất rõ đoạn tình cảm này đối với hai bên là có nghĩa gì.
Nhưng lại giống như con thiêu thân lao vào lửa đỏ, trước khi chết cũng muốn nóng bỏng một trận.
Bịch một tiếng, bó hoa hồng tươi đẹp rơi xuống mặt đất, cánh hoa rơi ra. Tào Ny Ny như bùn buông tha tất cả trong tay, hai tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông, trong mũi ngửi lấy hơi thở nóng bỏng của người đàn ông. Hơi thở này như xuân dược thiêu đốt ngọn lửa tình dục yên lặng trong lòng Tào Ny Ny 32 năm qua. Tào Ny Ny nguyện ý làm cho ngọn đuốc này thiêu cháy mình cũng không nuối tiếc. Cả đời này có lẽ thiêu đốt một lần cũng là xa vời.
Sắp diễn ra chuyện gì, trong lòng Tào Ny Ny hiểu rất rõ, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng về tâm lý. Chẳng qua khi tay người đàn ông từ sườn xám chui vào ngực, Tào Ny Ny chỉ khẽ hừ một tiếng, cố gắng chống lại cảm giác nóng bỏng và ngứa ngáy mà bàn tay người đàn ông mang tới cho mình.
Bàn tay lướt đến đâu, da thịt ở đó liền run rẩy, cảm giác này thật kỳ diệu. Tào Ny Ny hiểu rõ đây chỉ là mở màn, cao trào làm người ta điên cuồng còn ở phía sau.
Khi Dương Phàm cúi đầu phủ lấy đôi môi đỏ mọng nóng bỏng của người phụ nữ, cả người Tào Ny Ny run lên, có vẻ ngây ngốc ngậm miệng lại. Cảm thấy đầu lưỡi người đàn ông đang chuyển động muốn chui vào trong, Tào Ny Ny theo bản năng mở hàm răng ra, đầu lưỡi người đàn ông tiến vào khiêu khích, Tào Ny Ny ngây ngô đáp lại. Chuyện này Tào Ny Ny đã thấy nhiều nhưng đây là lần đầu tiên làm. Rất rõ ràng Dương Phàm quá thành thục, thuần thục kéo theo Tào Ny Ny hưởng thụ khoái cảm mà nụ hôn nồng nhiệt mang đến, đồng thời tay cũng đang vuốt ve vị trí mẫn cảm của người phụ nữ.
Cặp vú cao vút bị công kích, sườn xám bị mạnh mẽ xé một mảnh lớn, Tất chân bên dưới và khe sâu bị công kích, nước nóng dưới ngón tay của người đàn ông nghịch ngợm mà mở cửa ra, vòng eo thon nhỏ không ngừng giãy dụa. Kích thích đầu ngón tay mang đến quá mãnh liệt, làm Tào Ny Ny không thể không như vậy.
Hai người quấn lấy nhau tiến vào phòng ngủ, tùy ý để người đàn ông làm mình biến thành trần truồng, hai chân bị mở ra. Tào Ny Ny ngượng ngùng nhắm mắt lại nằm trên giường, đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, mở to mắt mà nói:
- Anh chờ em chút.
Dương Phàm đã cầm thương lên ngựa dừng lại. Hai tay vội vàng che mặt Tào Ny Ny nhỏ giọng nói:
- Anh xoay người đi chỗ khác.
Dương Phàm không có nghe theo, mà như trước nhìn chằm chằm vào cơ thể trước mặt. Tào Ny Ny mặt đỏ hồng nhỏ giọng nói:
- Oan gia.
Nói xong quỳ gối trên giường lộ ra nửa vòng cung xinh đẹp và bộ lông thưa thớt, kéo ngăn kéo trên đầu giường ra. Tào Ny Ny rút một chiếc khăn lông trắng, nhẹ nhàng đặt dưới người mình. Sau đó Tào Ny Ny khẽ mở hai chân ra, giọng nói nhỏ như kiến mà nói:
- Anh đến đi.
Tào Ny Ny làm như vậy khiến Dương Phàm không ngờ được, có một cảm giác rất cảm động. Dương Phàm cẩn thận nằm xuống, hắn quyết định dùng cách dịu dàng nhất để đáp lại nỗ lực của người phụ nữ trước mặt.
Tào Ny Ny rất nhanh nhận bảo bối người đàn ông tiến vào. Khe sâu đã đủ ướt át làm cho quá trình tiến vào không quá đau đớn. Tào Ny Ny chỉ cảm thấy bị một con kiến cắn, sau đó thân thể lập tức sung sướng nhờ sự dịu dàng mà Dương Phàm mang tới. Điều này làm cho Tào Ny Ny hưng phấn không thể kiềm chế, rất nhanh đạt đến cao trào. Cách thức nhẹ nhàng không thể thỏa mãn Tào Ny Ny. Tào Ny Ny xoay người cưỡi lên trên. Người phụ nữ lần đầu tiên quan hệ để lộ ra sức chiến đấu mãnh liệt giống như con ngựa thoát cương điên cuồng chạy trên thảo nguyên, mãi đến khi dùng hết sức lực, cả người đầy mồ hôi dựa vào lòng người đàn ông.
- Em có phải quá dâm đãng không?
Tào Ny Ny có chút xấu hổ, dùng giọng nói gần như rên rỉ mà nỉ non.
- Chắc là không phải, em nhịn quá lâu rồi.
Dương Phàm thực ra chưa tận hứng, Tào Ny Ny là người không có kinh nghiệm nên tiêu hao thể lực quá lớn, hơn nữa còn sự mẫn cảm của trinh nữ, nên cao trào rất nhanh đã tới.
Tào Ny Ny thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Vậy sao? Đúng rồi, em vẫn nhịn, em suy nghĩ quá lâu, ra ngoài một chuyến mới biết con người phải vì mình mà sống.
Cảm thấy bảo bối người đàn ông đang cứng rắn nằm trong cơ thể, Tào Ny Ny một lần nữa xấu hổ cười cười, làm nũng nói:
- Em không được rồi, tiếp theo anh muốn làm gì cũng được.
Tào Ny Ny nói như vậy, đợi Dương Phàm không ngừng đánh sâu vào là nàng run lên, không ngừng phối hợp, lại theo đuổi đỉnh điểm dục vọng.
Một đêm triền miên, Tào Ny Ny bị đánh thức bản năng dục vọng không ngừng đòi hỏi. Cũng may Dương Phàm cũng khỏe mạnh, dù như thế nào cũng có thể chống trả được. Mặc dù là như vậy sáng hôm sau thức dậy cũng cảm thấy thắt lưng hơi đau.
Đêm đó Đổng Triệu Thư gấp đến độ sắp điên rồi. Con trai bảo bối không ngờ bị bắt đưa vào cục Công an thành phố. Đổng Triệu Thư vô cùng lo lắng nhận được tin tức, vội vàng gọi điện cho thị trưởng Triệu Kha. Đổng Triệu Thư là do bạn Triệu Kha làm cầu nối đưa đến thành phố Uyển Lăng mà đầu tư, người có mấy tỷ. Khi còn bé trong nhà Triệu Kha rất nghèo nên chịu không ít khổ. Vì thế sau khi sinh con, Đổng Triệu Thư cảm thấy không thể để con mình khổ sở, tự nhiên không khỏi thả lỏng con trai một chút.
Đối với người con trai này, Đổng Triệu Thư hiểu rất rõ, là người mặc dù phóng đãng một chút, nhưng chỉ là thể hiện kiêu ngạo mà thôi. Nếu thật sự cho nó đao để đi chém người thì không có lá gan đó.
Tối ngày hôm qua Triệu Kha có việc gấp phải lên tỉnh thành. Nửa đường nhận được điện thoại của Đổng Triệu Thư. Sau khi nghe Đổng Triệu Thư kể khổ, mới đầu Triệu Kha còn tỏ vẻ bất mãn mà nói:
- Tôi sẽ hỏi, người bên dưới quá hồ đồ.
Đổng Triệu Thư còn tưởng rằng chuyện cứ như vậy là trôi qua. Thị trưởng Triệu Kha ra tay, cục Công an thành phố còn không ngoan ngoãn thả người sao? Kết quả Triệu Kha gọi điện tới cục Công an, vừa hỏi liền cả người đầy mồ hôi lạnh, thầm nói thằng ranh Đổng gia kia đầu bị điên hay sao? Chẳng lẽ cũng học người ta ra chơi trò sao?
Ý đồ mưu hại lãnh đạo cao cấp của quốc gia, tội này không hề nhỏ, hơn nữa lại là Mẫn Kiến tự mình phái người làm nhiệm vụ. Mẫn Kiến, Triệu Kha thấy khá thuận mắt, trong công việc khá giữ bổn phận của mình, có quan hệ tốt đẹp với hai nữ phó thị trưởng bên chính quyền thành phố, nhưng từ trước đến bây giờ chưa từng can thiệp vào bên chính quyền thành phố.
Triệu Kha cũng biết Mẫn Kiến lúc trước là người mà Dương Phàm đề bạt lên. Nếu chuyện này là do Dương Phàm bảo bắt người, Triệu Kha dù là thị trưởng cũng không tiện nói gì. Dù sao tính mạng của Dương Phàm bị uy hiếp mà.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Kha liền gọi điện cho Đổng Triệu Thư mà nói:
- Lão Đổng, chuyện có chút khó giải quyết, tôi đã nói chuyện với cục Công an thành phố, lão đi tới đó hiểu rõ tình hình, chờ tôi từ tỉnh thành về rồi nói.
Triệu Kha không ngờ không quản được. Đây có vẻ như sét đánh ngang tai. Đổng Triệu Thư muốn nói gì đó thì Triệu Kha đã dập máy trước. Đổng Triệu Thư bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là mang vợ đến cục Công an thành phố gặp con trai. Vừa gặp mặt hai mẹ con đã ôm nhau mà khóc. Đổng thiếu gia từ bé đã bao giờ chịu khổ như vậy, ngủ trên giường cứng, vừa vào phòng đã bị người ta chỉnh cho một trận. Đổng Triệu Thư nếu tới muộn một chút thì trên làn da của Đổng thiếu gia tối nay nhất định sẽ sáng lạn, nở rộ.
- Bố, cứu con. Con thật sự không muốn giết người kia. Bố, những người trong đó không phải là người, đánh chết con cũng không về.
- Bố không phải đang nghĩ biện pháp sao? Con đừng có gấp, nói một câu xem người kia là ai?
Trong lòng Đổng Triệu Thư đã cảm thấy không ổn, thị trưởng đều nói là có chút khó khăn, con trai mình đã đắc tội với một người không thể đắc tội.
Đổng thiếu gia kể chuyện đã trả qua một chút, nhưng dấu chuyện hắn thiếu chút nữa đâm trúng người ta và cầm tiền đưa cho, chỉ là nói là dừng xe quá gấp làm người kia giật mình. Đổng Triệu Thư nghe xong cảm thấy người kia cũng thật quá đáng, chỉ vì chuyện này mà bắt người ta sao? Người này rốt cuộc là như thế nào? Con trai nói không rõ.
Không có cách nào, Đổng Triệu Thư không thể làm gì khác hơn là để vợ lại với con trai, còn mình đi tìm lãnh đạo cục Công an thành phố. Người phụ trách trực ban tối nay ở trong cục vừa vặn là Lưu Chính Khôn. Chuyện Đổng thiếu gia, Mẫn Kiến đã dặn dò, tóm lại là nhốt trước, ai thả người thì người đó chịu trách nhiệm với Dương Phàm.
Sau khi Lưu Chính Khôn biết là Dương Phàm yêu cầu bắt người, thầm nói thằng này quá đen đủi, đắc tội với ai thì thôi, lại đi đắc tội với Dương Phàm. Thấy Đổng Triệu Thư vào phòng làm việc, Lưu Chính Khôn thầm nói nhất định bị dây dưa không ngớt. Cho nên Lưu Chính Khôn chủ động đứng lên mà nói:
- Chủ tịch Đổng, anh đừng nói gì, chờ ngày mai đến hỏi tin tức đi.
Đổng Triệu Thư lo lắng, cầm tay Lưu Chính Khôn mà nói:
- Phó cục trưởng Lưu, tôi biết con mình không tốt, tôi chỉ muốn biết nó đắc tội với ai, mặt khác muốn biết có thể nộp tiền bảo lãnh không?
Lưu Chính Khôn giả vờ do dự, thầm nói nhân tình này bán hay không. Đổng Triệu Thư cười cười đi tới, nhẹ nhàng nhét một phong bì vào túi Lưu Chính Khôn, hai mắt lại liếc nhìn ra ngoài.
- Chủ tịch Đổng, chuyện này nói như thế nào nhỉ? Con trai anh đắc tội với một người tên là Dương Phàm. Người Uyển Lăng, làm việc ở bên ngoài. Còn chuyện nộp bảo lãnh thì đừng nghĩ đến. Tôi chỉ có thể nói như vậy thôi. Tôi bên ngoài còn có chút chuyện, chào anh.
Vừa nói Lưu Chính Khôn cầm cặp đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook