Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
-
Chương 13: Một con dê béo múp!
Một tuần lễ sau! Trong một biệt thự xa hoa giữa lưng chừng núi.
Bên trong phòng ăn tráng lệ, trên bàn ăn dài thật dài đang bày 12 món ăn một món canh, chỗ này có thể đủ cho mười người ăn cũng còn dư dả, lại chỉ có một bà lão lớn tuổi ngồi một mình ở đó, bên cạnh là đám người giúp việc đang đứng thành một hàng.
"Cái thằng nhóc thối kia đâu rồi? Sáng sớm hôm nay đã trở về chưa?", Chu Hữu Mai quay đầu lại hỏi tổng quản Ôn bên cạnh.
Ôn quản gia ước chừng hơn 50 tuổi liền nhàn nhạt trả lời: "Sau khi thiếu gia biết sức khỏe của lão phu nhân không có gì đáng ngại đã quay trở lại công ty, cậu ấy còn nói, gần đây tạm thời sẽ ở lại Tiêu Vân Các, để lão phu nhân có thể an tâm tĩnh dưỡng. Hơn nữa thiếu gia còn đuổi mấy người làm ở bên đó đi hết, còn dặn về sau nếu như còn có người khác ở trong nhà, liền trọ bên ngoài."
Ngay sau đó liền nghe thấy bàn ăn bị vỗ ‘ Rầm ’ một cái.
"Đồ hỗn láo, nó lại dám nói như vậy!". Có phải muốn bà tức chết hay không?
Chu Hữu Mai thở hổn hển đứng lên, những cô gái kia đều do bà tỉ mỉ lựa chọn, thế mà thằng nhóc này lại cứ thế trả về? Nó đã 28 rồi, chẳng lẽ còn muốn người sắp sửa nằm vào quan tài đi cầu xin nữa sao?
Ôn quản gia thấy thế liền vội vàng tiến lên đẩy cái ghế kia ra, lên tiếng trấn an: "Lão phu nhân, ngài huyết áp cao, đừng kích động, có thể là gần đây thiếu gia có nhiều việc bận rộn, chờ cậu ấy rảnh rỗi nhất định sẽ quay về, ngài ăn cơm trước đi."
"Còn ăn cái gì nữa mà ăn, giận cũng đủ noi, mau gọi Tiểu Tùng chuẩn bị xe!". Chu Hữu Mai vung tay lên xoay người hùng hùng hổ hổ đi ra cửa lớn, nếu như không phải chị Liễu xin nghỉ trở về chăm cháu trai, thì đã có thể dợi ý vài chiêu hay ho rồi, ở đây từ lớn đến bé chẳng người nào có khiến bà yên tâm, cả cái kẻ làm cha kia nữa......
"Lão phu nhân......"
Ôn quản gia vừa đuổi theo, vừa quay sang quát những người còn lại: "Còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh chóng bắt tay dọn dẹp lại phòng của thiếu gia, trở về trạng thái ban đầu, cái gì cũng phải thay mới hoàn toàn có biết không."
"Vâng, thưa tổng quản."
Đám nữ giúp việc bị giáo huấn nghiêm khắc đồng thanh lên tiếng, sau đó từng người vội vàng đi làm việc của mình, động tác tỉ mỉ lại nhanh chóng còn ngay ngắn rõ ràng, đây mới gọi là hào môn.
Sau giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, trên con đường phồn hoa nhất thành phố H, một bóng dáng nhỏ nhắn lẳng lặng đứng đó.
"Hạ Tinh Vũ, chuyện như vậy gọi mình tới làm gì? Không phải cậu cũng đang ở một bên hóng mát à? Mình không nhớ là có lĩnh đồng tiền lương của cậu!".
Xá Cơ Hoa mặc quần yếm vàng nhạt, chán ghét cầm tập tờ rơi trong tay mình, lại nhìn người nào đó hai tay trống không đứng một bên. Con bé này vẫn lười như thế, từ nhỏ đến lớn chỉ biết đứng một chỗ chỉ tay năm ngón, sai bảo người khác nhưng điều đặc biệt là không người nào có thể lên tiếng cự tuyệt.
Hạ Tinh Vũ đeo kính râm, khoác trên người bộ váy ngắn màu vàng, cười híp mắt vội vàng trấn an: "Cậu có từng thấy bà chủ nào đi phát tờ rơi chưa? Không phải là chúng ta vừa mới bắt đầu ư, huống chi cậu lại là một cổ đông lớn, đến lúc đó tiền lương nhất định sẽ không thiếu phân nào!".
Xá Cơ Hoa mở to mắt, cô còn không hiểu rõ người trước mặt sao, có điều vừa nghĩ tới sau này mình có thể không cần làm việc cũng có thể nhận được tiền, thì tâm tình liền lập tức thay đổi: "Được rồi, được rồi, còn bà chủ nữa cơ đấy, vậy cậu đã gặp cổ đông nào ở trên đường cái lớn tiếng phát tờ rơi chưa? Nhớ đến lúc đó phải cho mình gấp đôi đấy!". Trong lúc nói chuyện, vẫn không quên đưa tờ rơi cho người đi đường.
"Đó là tất nhiên, mình đây cũng không phải là vì công ty thám tử tư của chúng ta sao? Cậu cũng đã biết, ở cái thành phố H phồn vinh, được công nhận là một trong những đô thị phồn hoa nhất cả nước này, đâu cũng đều là trung tâm thương mại quốc tế cả. Cậu nghĩ thử xem, nếu như công ty trinh thám của chúng ta mở ra được cánh cửa đầu tiên ở chỗ này, vậy thì về sau chẳng những tiền đồ vang dội, tài nguyên cuồn cuộn......"
Vừa nghe đến ‘ về sau tiền đồ vang dội, tài nguyên cuồn cuộn.. ’ người nào đó mới vừa rồi còn lườm ngang nguýt dọc lập tức sáng mắt lên, vội vàng nhào tới bên cạnh Hạ Tinh Vũ: "Có thật không? Cái thành phố này thật sự còn dễ kiếm tiền hơn thành phố A của chúng ta sao? Tiền tài còn có thể cuồn cuộn mà đến?"
"Đó là đương nhiên, không phải mình đã nói rồi sao! Nơi này là một trong những thành phố phồn hoa nhất nước, những người có tiền kia đại đa số đều định cư ở đây. Cậu thử nghĩ đi, những người có tiền kia hầu hết đều là đàn ông, người nào mà không có thêm bà hai bà ba, còn những phú bà khác vẫn vụng trộm tìm gian phu đầy rẫy đấy thôi. Cho nên những ông chồng bị đội nón xanh hay những quý phu nhân nào mà chẳng muốn điều tra tìm chứng cứ. Đến lúc đó công ty thám tử tư của chúng ta mở ra, liền như diều gặp gió bay cao mãi không ngừng, tiền cứ thế chen chúc nhau chảy vào túi. Hơn nữa, mình nói cho cậu hay, nghe nói những người có tiền kia đều rất rộng rãi, có lẽ một lần còn có thể cho mấy trăm đồng tiền boa ấy chứ....."
"Mấy trăm đồng tiền boa?", Xá Cơ Hoa từ trên băng ghế nhảy lên nói, những người kia đúng là quá hào phóng rồi? Sau đó đảo đôi mắt to nhìn những người đi ngang qua, ai nấy cũng đều như được dát vàng quanh người, sáng rỡ lấp lánh.
Ngồi ở chỗ thoáng mát, Hạ Tinh Vũ mở miệng nói không dứt, cũng đắm chìm trong tưởng tượng đẹp đẽ của mình, vừa nghĩ tới tự danh hiệu thám tử tư, thật uy vũ lại vừa phong cách cỡ nào! Đó cũng chính là mơ ước của cô từ bé đến giờ!
"A Cơ, đến lúc đó chúng ta đếm tiền đến mỏi tay thì thôi, ha ha, cho nên tớ đã nói với cậu...... Ah, người đâu rồi?". Hạ Tinh Vũ từ trong ảo tưởng phục hồi lại tinh thần, vừa định ở nói với bạn thân nhưng lại thấy xung quanh trống không, ngay cả một bóng người cũng không thấy.
"Muốn bắt gian phu, tiểu Tam xin mời đến văn phòng thám tử Hoa Vũ!"
"......"
Trên đường cái đông đúc, vang lên tiếng quảng cáo vô cùng thanh thúy, chỉ cần cô đến đến chỗ nào phát tờ rơi thì y như rằng đều thu hút sự chú ý tới đó, có thể nói là 100% quay đầu lại nhìn.
Đây chính là sức quyến rũ nhãn tiền, trong thời tiết nóng bức này, lại gặp một cô gái nhiệt tình như lửa, nụ cười trên mặt kia so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn mấy phần.
"Muốn bắt gian phu, bắt tiểu Tam, mời đến văn phòng thám tử Hoa Vũ......". Vừa nhìn thấy một phụ nữ trung niên mập mạp đi ngang qua, người nào đó lại cố ý rống to! Ngay lập tức hứng nguyên một đống ánh mắt xem thường.
"Bắt tiểu Tam xin hãy đến văn phòng thám tử Hoa Vũ!"
Trên con đường phồn vinh, một chiếc limousine, dưới ánh nắng mùa hè gay gắt, chậm rãi dừng trước một tòa nhà cao chọc trời.
Trước cổng lớn có hai cột trụ bằng thạch anh, bậc thang làm từ đá cẩm thạch, bồn hoa lớn vây quanh đài phun nước, bên trong là những chiếc lông vũ bắt chéo nhau tạo thành hình tam giác, vừa đập vào mắt đã mang đến cảm giác xa hoa tráng lệ vô cùng.
"Thám tử Hoa Vũ....." tiếng rao vang vọng nhất thời biến mất, thay vào đó là âm thanh rắc rắc vang lên trên đường phố nóng bức ồn ào.
Cửa xe Limousine vừa mở ra, một cụ bà gần bảy mươi tuổi bước xuống, người này cao khoảng một mét sáu mươi, ăn mặc đoan trang thanh nhã, tóc trắng búi sau gáy, tinh thần phấn chấn, trông cực kỳ cao quý, cho dù trên gương mặt trắng nõn kia đã in hằn dấu vết của năm tháng, thế nhưng khí chất tao nhã của bà lại khiến cho người ta trầm trồ không thôi.
"Con dê béo đấy rồi!"
Chỉ thấy trên mặt cô gái nào lóe sáng, khóe miệng nhỏ vểnh lên, vài giọt nước miếng khẽ rỉ ra, ánh mắt gian tà lập lòe, khóa chặt lên người Chu Hữu Mai mới vừa bước xuống từ chiếc kia xe sang trọng ở góc phố đối diện. Ánh mắt kia chẳng khác nào sói hoang đã đói bụng mấy trăm năm, ngấm ngầm quan sát để nuốt sống con mồi.
Bên trong phòng ăn tráng lệ, trên bàn ăn dài thật dài đang bày 12 món ăn một món canh, chỗ này có thể đủ cho mười người ăn cũng còn dư dả, lại chỉ có một bà lão lớn tuổi ngồi một mình ở đó, bên cạnh là đám người giúp việc đang đứng thành một hàng.
"Cái thằng nhóc thối kia đâu rồi? Sáng sớm hôm nay đã trở về chưa?", Chu Hữu Mai quay đầu lại hỏi tổng quản Ôn bên cạnh.
Ôn quản gia ước chừng hơn 50 tuổi liền nhàn nhạt trả lời: "Sau khi thiếu gia biết sức khỏe của lão phu nhân không có gì đáng ngại đã quay trở lại công ty, cậu ấy còn nói, gần đây tạm thời sẽ ở lại Tiêu Vân Các, để lão phu nhân có thể an tâm tĩnh dưỡng. Hơn nữa thiếu gia còn đuổi mấy người làm ở bên đó đi hết, còn dặn về sau nếu như còn có người khác ở trong nhà, liền trọ bên ngoài."
Ngay sau đó liền nghe thấy bàn ăn bị vỗ ‘ Rầm ’ một cái.
"Đồ hỗn láo, nó lại dám nói như vậy!". Có phải muốn bà tức chết hay không?
Chu Hữu Mai thở hổn hển đứng lên, những cô gái kia đều do bà tỉ mỉ lựa chọn, thế mà thằng nhóc này lại cứ thế trả về? Nó đã 28 rồi, chẳng lẽ còn muốn người sắp sửa nằm vào quan tài đi cầu xin nữa sao?
Ôn quản gia thấy thế liền vội vàng tiến lên đẩy cái ghế kia ra, lên tiếng trấn an: "Lão phu nhân, ngài huyết áp cao, đừng kích động, có thể là gần đây thiếu gia có nhiều việc bận rộn, chờ cậu ấy rảnh rỗi nhất định sẽ quay về, ngài ăn cơm trước đi."
"Còn ăn cái gì nữa mà ăn, giận cũng đủ noi, mau gọi Tiểu Tùng chuẩn bị xe!". Chu Hữu Mai vung tay lên xoay người hùng hùng hổ hổ đi ra cửa lớn, nếu như không phải chị Liễu xin nghỉ trở về chăm cháu trai, thì đã có thể dợi ý vài chiêu hay ho rồi, ở đây từ lớn đến bé chẳng người nào có khiến bà yên tâm, cả cái kẻ làm cha kia nữa......
"Lão phu nhân......"
Ôn quản gia vừa đuổi theo, vừa quay sang quát những người còn lại: "Còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh chóng bắt tay dọn dẹp lại phòng của thiếu gia, trở về trạng thái ban đầu, cái gì cũng phải thay mới hoàn toàn có biết không."
"Vâng, thưa tổng quản."
Đám nữ giúp việc bị giáo huấn nghiêm khắc đồng thanh lên tiếng, sau đó từng người vội vàng đi làm việc của mình, động tác tỉ mỉ lại nhanh chóng còn ngay ngắn rõ ràng, đây mới gọi là hào môn.
Sau giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, trên con đường phồn hoa nhất thành phố H, một bóng dáng nhỏ nhắn lẳng lặng đứng đó.
"Hạ Tinh Vũ, chuyện như vậy gọi mình tới làm gì? Không phải cậu cũng đang ở một bên hóng mát à? Mình không nhớ là có lĩnh đồng tiền lương của cậu!".
Xá Cơ Hoa mặc quần yếm vàng nhạt, chán ghét cầm tập tờ rơi trong tay mình, lại nhìn người nào đó hai tay trống không đứng một bên. Con bé này vẫn lười như thế, từ nhỏ đến lớn chỉ biết đứng một chỗ chỉ tay năm ngón, sai bảo người khác nhưng điều đặc biệt là không người nào có thể lên tiếng cự tuyệt.
Hạ Tinh Vũ đeo kính râm, khoác trên người bộ váy ngắn màu vàng, cười híp mắt vội vàng trấn an: "Cậu có từng thấy bà chủ nào đi phát tờ rơi chưa? Không phải là chúng ta vừa mới bắt đầu ư, huống chi cậu lại là một cổ đông lớn, đến lúc đó tiền lương nhất định sẽ không thiếu phân nào!".
Xá Cơ Hoa mở to mắt, cô còn không hiểu rõ người trước mặt sao, có điều vừa nghĩ tới sau này mình có thể không cần làm việc cũng có thể nhận được tiền, thì tâm tình liền lập tức thay đổi: "Được rồi, được rồi, còn bà chủ nữa cơ đấy, vậy cậu đã gặp cổ đông nào ở trên đường cái lớn tiếng phát tờ rơi chưa? Nhớ đến lúc đó phải cho mình gấp đôi đấy!". Trong lúc nói chuyện, vẫn không quên đưa tờ rơi cho người đi đường.
"Đó là tất nhiên, mình đây cũng không phải là vì công ty thám tử tư của chúng ta sao? Cậu cũng đã biết, ở cái thành phố H phồn vinh, được công nhận là một trong những đô thị phồn hoa nhất cả nước này, đâu cũng đều là trung tâm thương mại quốc tế cả. Cậu nghĩ thử xem, nếu như công ty trinh thám của chúng ta mở ra được cánh cửa đầu tiên ở chỗ này, vậy thì về sau chẳng những tiền đồ vang dội, tài nguyên cuồn cuộn......"
Vừa nghe đến ‘ về sau tiền đồ vang dội, tài nguyên cuồn cuộn.. ’ người nào đó mới vừa rồi còn lườm ngang nguýt dọc lập tức sáng mắt lên, vội vàng nhào tới bên cạnh Hạ Tinh Vũ: "Có thật không? Cái thành phố này thật sự còn dễ kiếm tiền hơn thành phố A của chúng ta sao? Tiền tài còn có thể cuồn cuộn mà đến?"
"Đó là đương nhiên, không phải mình đã nói rồi sao! Nơi này là một trong những thành phố phồn hoa nhất nước, những người có tiền kia đại đa số đều định cư ở đây. Cậu thử nghĩ đi, những người có tiền kia hầu hết đều là đàn ông, người nào mà không có thêm bà hai bà ba, còn những phú bà khác vẫn vụng trộm tìm gian phu đầy rẫy đấy thôi. Cho nên những ông chồng bị đội nón xanh hay những quý phu nhân nào mà chẳng muốn điều tra tìm chứng cứ. Đến lúc đó công ty thám tử tư của chúng ta mở ra, liền như diều gặp gió bay cao mãi không ngừng, tiền cứ thế chen chúc nhau chảy vào túi. Hơn nữa, mình nói cho cậu hay, nghe nói những người có tiền kia đều rất rộng rãi, có lẽ một lần còn có thể cho mấy trăm đồng tiền boa ấy chứ....."
"Mấy trăm đồng tiền boa?", Xá Cơ Hoa từ trên băng ghế nhảy lên nói, những người kia đúng là quá hào phóng rồi? Sau đó đảo đôi mắt to nhìn những người đi ngang qua, ai nấy cũng đều như được dát vàng quanh người, sáng rỡ lấp lánh.
Ngồi ở chỗ thoáng mát, Hạ Tinh Vũ mở miệng nói không dứt, cũng đắm chìm trong tưởng tượng đẹp đẽ của mình, vừa nghĩ tới tự danh hiệu thám tử tư, thật uy vũ lại vừa phong cách cỡ nào! Đó cũng chính là mơ ước của cô từ bé đến giờ!
"A Cơ, đến lúc đó chúng ta đếm tiền đến mỏi tay thì thôi, ha ha, cho nên tớ đã nói với cậu...... Ah, người đâu rồi?". Hạ Tinh Vũ từ trong ảo tưởng phục hồi lại tinh thần, vừa định ở nói với bạn thân nhưng lại thấy xung quanh trống không, ngay cả một bóng người cũng không thấy.
"Muốn bắt gian phu, tiểu Tam xin mời đến văn phòng thám tử Hoa Vũ!"
"......"
Trên đường cái đông đúc, vang lên tiếng quảng cáo vô cùng thanh thúy, chỉ cần cô đến đến chỗ nào phát tờ rơi thì y như rằng đều thu hút sự chú ý tới đó, có thể nói là 100% quay đầu lại nhìn.
Đây chính là sức quyến rũ nhãn tiền, trong thời tiết nóng bức này, lại gặp một cô gái nhiệt tình như lửa, nụ cười trên mặt kia so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn mấy phần.
"Muốn bắt gian phu, bắt tiểu Tam, mời đến văn phòng thám tử Hoa Vũ......". Vừa nhìn thấy một phụ nữ trung niên mập mạp đi ngang qua, người nào đó lại cố ý rống to! Ngay lập tức hứng nguyên một đống ánh mắt xem thường.
"Bắt tiểu Tam xin hãy đến văn phòng thám tử Hoa Vũ!"
Trên con đường phồn vinh, một chiếc limousine, dưới ánh nắng mùa hè gay gắt, chậm rãi dừng trước một tòa nhà cao chọc trời.
Trước cổng lớn có hai cột trụ bằng thạch anh, bậc thang làm từ đá cẩm thạch, bồn hoa lớn vây quanh đài phun nước, bên trong là những chiếc lông vũ bắt chéo nhau tạo thành hình tam giác, vừa đập vào mắt đã mang đến cảm giác xa hoa tráng lệ vô cùng.
"Thám tử Hoa Vũ....." tiếng rao vang vọng nhất thời biến mất, thay vào đó là âm thanh rắc rắc vang lên trên đường phố nóng bức ồn ào.
Cửa xe Limousine vừa mở ra, một cụ bà gần bảy mươi tuổi bước xuống, người này cao khoảng một mét sáu mươi, ăn mặc đoan trang thanh nhã, tóc trắng búi sau gáy, tinh thần phấn chấn, trông cực kỳ cao quý, cho dù trên gương mặt trắng nõn kia đã in hằn dấu vết của năm tháng, thế nhưng khí chất tao nhã của bà lại khiến cho người ta trầm trồ không thôi.
"Con dê béo đấy rồi!"
Chỉ thấy trên mặt cô gái nào lóe sáng, khóe miệng nhỏ vểnh lên, vài giọt nước miếng khẽ rỉ ra, ánh mắt gian tà lập lòe, khóa chặt lên người Chu Hữu Mai mới vừa bước xuống từ chiếc kia xe sang trọng ở góc phố đối diện. Ánh mắt kia chẳng khác nào sói hoang đã đói bụng mấy trăm năm, ngấm ngầm quan sát để nuốt sống con mồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook