Sưu Thần Ký
-
2: Sứ Giả Của Thần Nông 2
Màn đêm tối om, trời đất tĩnh lặng, gió rừng xao xác.
Bốn phía bao trùm một màu đen thăm thẳm, Thác Bạt Dã bước thấp bước cao, một tay vịn lấy cành cây rừng bên đường, hết sức cẩn thận đi xuống chân núi.
Trong đầu không kìm được ý nghĩ liệu giờ phút này có phải toàn thân của Thần Nông đã cứng đờ rồi hay không, trái tim lại thắt lên từng trận đau đớn.
Hắn sờ đến ba cuốn sách và Thần Mộc Lệnh trong ngực thầm nghĩ: "Việc tiền bối phó thác trước lúc lâm chung, cho dù thế nào đi chăng nữa ta cũng phải hoàn thành thay cho người.
Người đã nói chuyện này tương đối hệ trọng, có liên lụy đến tính mạng của mấy chục vạn bách tính, không biết là chuyện gì? Thanh Đế ở núi Ngọc Bình là người phương nào?" Một đống nghi vấn trong lòng hắn dâng lên như sóng lớn.
Trách nhiệm do người khác phó thác hòa với lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến tinh thần hắn phấn chấn trở lại.
Núi Nam Tế cao vạn trượng, nếu mà cứ từng bước từng bước một lần mò thế này thì cho dù đến giữa trưa hôm sau cũng không thể nào xuống được đến chân núi.
Huống hồ sau khi Thác Bạt Dã đi một ngày đường núi còn chưa hề được nghỉ ngơi, mà giờ phút này lại đang là lúc nửa đêm, mệt mỏi cực nhọc lại thêm khó khăn nguy hiểm.
Thác Bạt Dã đi một hồi lâu, cơn buồn ngủ ngày một tăng lên, mí mắt từ từ trĩu xuống.
Hắn hơi mất cảnh giác liền bị trượt chân té lăn nhào xuống dưới.
Thác Bạt Dã chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, còn mình thì nhanh chóng lăn xuống.
Thân thể hắn không ngừng va đập vào cây khô hay đá núi, toàn thân đau đớn ê ẩm.
Nhưng Thác Bạt Dã vẫn lăn không ngừng, rồi đột nhiên đầu hắn đâm sầm vào một tảng đá khiến cho mặt mày xây xẩm, hắn bất tỉnh nhân sự.
Không biết qua bao lâu, Thác Bạt Dã mới từ từ tỉnh lại.
Mở mắn ra chỉ thấy vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đang tỏa ra một thứ ánh sáng trong vắt, bóng một chạc cây ở đỉnh đầu dường như sắp sửa rơi xuống đến nơi.
Cả đầu và khắp người Thác Bạt Dã không chỗ nào là không đau, hắn đưa tay xoa xoa sau gáy nhưng không ngờ vừa mới hơi nhúc nhích thì phía dưới đã vang lên những tiếng soạt soạt, toàn thân chợt trầm xuống.
Mãi khi nhận ra điều này thì hắn đã rơi xuống dưới thêm vài trượng nữa!
Thác Bạt Dã kinh hãi, hai tay quờ quạng khắp nơi, bắt chặt lấy một cái dây leo dài và to, lấy hết sức bình sinh bám lấy nó thì tốc độ rơi xuống mới giảm lại, tiếp đó còn tụt thêm hơn trượng nữa mới ổn định được thân hình.
Thác Bạt Dã còn đang kinh hồn táng đảm, cẩn thận quay đầu nhìn xuống xuống phía dưới, rồi lại nhìn lên, nhất thời hồn phi phách tán.
Hóa ra hắn đang treo lơ lửng trong không trung bên cạnh vách Vạn Nhận Tuyệt Bích!
Dưới chân hắn chỉ có những nhánh cây chìa ra khỏi sườn núi cùng với những dây leo đan xen nhau thành một tấm lưới, khó khăn lắm mới nâng đỡ được hắn.
Mà sâu tít dưới kia chính là đầm Long Đàm, từng đợt hơi lạnh từ dới đó bốc lên, mắc dù còn cách mặt đầm rất cao nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Cách đó hơn mười trượng về bên trái là thác Long Tưu trút xuống từ mỏm Long Nha tựa như thiên hà đổ xuống.
Thác nước chảy tới nơi hắn đang đu đưa thì đã hóa thành mưa phùn lất phất như lông trâu đầy trời.
Thi thoảng có trận gió đêm thổi qua liền cuốn theo những giọt nước li ti, mát lạnh tới tận xương tủy.
Từ nhỏ Thác Bạt Dã đã rất gan dạ, nhưng lần này hắn không khỏi phát lạnh.
Hắn nhìn sang hai bên, thấy khắp nơi đều là những mỏm đá sắc nhọn, bề mặt còn phủ đầy rêu xanh trơn trượt khó bám.
Đỉnh núi thấp nhất cách chỗ hắn hiện giờ cũng xa tới vài chục trượng, nếu như muốn trèo qua đó thì quả là khó khăn bằng trời.
Mà đầm Long Đàm cách chỗ này cũng còn hơn trăm trượng, chưa kể đến trong Long Đàm vô cùng lạnh lẽo, lại không biết có những quái vật gì, chỉ cần ngã từ độ cao này xuống đó thôi thì đầu cũng tách ra làm bốn miếng rồi.
Hắn cong người, hai chân quấn lên dây leo, buông tay trái ra sờ soạng trong ngực, thấy Thần Mộc Lệnh và ba quyển sách không bị rơi mất mới hơi cảm thấy yên tâm.
Nhưng nghĩ đến cây sáo trúc mà hắn đích thân chế tạo không biết rơi xuống chỗ nào, hắn lại hơi rầu rĩ.
Nhìn thấy vầng trăng từ từ hạ xuống đằng tây, thời gian trôi qua rất nhanh, hai tay Thác Bạt Dã nhức nhối vô cùng, thân hình hắn càng lúc càng trượt xuống bên dưới, Thác Bạt Dã lo lắng thầm nghĩ: "Ta chết ở đây cũng không sao, nhưng việc mà tiền bối phó thác sẽ vì ta mà chậm trễ.
Hơn nữa nếu thật sự nó quyết định tới vận mệnh của mấy chục vạn người thì lại càng không ổn!"
Thác Bạt Dã hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh trở lại, hắn nhắm mắt lại suy nghĩ.
Đột nhiên hắn nhớ tới Thần Nông Đan được Thần Nông tặng cho, tay phải và hai chân hắn móc chặt vào day leo, tay trái luồn vào trong ngực mò tới cái túi da dê nọ, đưa ngón tay kẹp ra một viên trong số đó.
Dưới ánh trăng, viên đan dược màu tím lớn chừng hạt đỗ tương thoạt nhìn không hề có chỗ nào đặc biệt.
Thác Bạt Dã cũng không còn thời gian nghĩ ngợi gì nhiều mà ngay lập tức bỏ Thần Nông Đan vào trong miệng.
Thần Nông Đan vừa vào đến lưỡi đã tan ra, hóa thành một luồng hơi ấm tràn xuống cổ họng, trong chớp mắt đã lan tỏa ra khắp toàn thân.
Thác Bạt Dã bỗng cảm thấy có cỗ khí ấm áp dâng lên từ đan điền, sau đó lại lan ra khắp nơi như lửa cháy trên thảo nguyên.
Cỗ hơi ấm khởi nguồn từ đan điền xuyên qua dạ dày, gan, mật, tim, phổi, cổ họng, cuối cùng nó xông thẳng lên đỉnh đầu hắn.
Hơi ấm tụ hợp lại ở đỉnh đầu hắn tựa như một luồng sét đánh thẳng vào não, nổ tung ra ở đó.
Thác Bạt Dã không nhịn được há miệng kêu lớn, một luồng khí tím phun ra từ miệng hắn.
Thác Bạt Dã vừa sợ vừa kinh ngạc, chỉ cảm thấy khắp người không đâu không nóng.
Hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy da ở hai cánh tay như sóng gợn phập phồng, phảng phất như đang có sóng to gió lớn đồng loạt vận động.
Làn da hắn nhanh chóng chuyển từ trắng sang đỏ rồi một lần nữa chuyển sang màu tím.
Hiện tượng đó cứ lặp đi lặp lại trong thời gian khoảng một bữa cơm, cỗ hơi ấm kỳ lạ này lưu chuyển khắp người hắn được bảy vòng rồi mới từ từ nhạt dần.
Da hắn cũng chậm rãi chuyển từ tím sang đỏ, rồi lại từ đỏ trở về màu da bình thường.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy được một sợi ấm áp đang bơi lên hụp xuống ở trong đan điền.
Thác Bạt Dã mừng rỡ, khuôn mặt tươi tỉnh, cảm thấy khắp người tràn đầy sức mạnh.
Trong lòng hắn nửa mừng nửa lo, không nhịn được hét lớn ba tiếng.
Tiếng hét vang dội trong buổi đêm thanh tĩnh, quanh quẩn không ngừng trong các khe núi.
Chim rừng nơi đỉnh núi giật mình bay lên kêu vang.
Thác Bạt Dã vô cùng đắc ý, không ngờ mình cũng có khí lực lớn đến vậy.
Khi còn đang phấn chấn không ngừng, Thác Bạt Dã không khỏi nảy sinh một niềm tin không biết từ đâu tới.
Hắn đột nhiên nhớ tới thường ngày vẫn hay nhìn thấy lũ khỉ bám theo những cành cây đu qua đu lại lắc lư trong rừng, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
Trước mắt hắn không còn cách nào khác nên chỉ còn nước đánh cược một lần.
Hắn kẹp chặt lấy tấm thẻ lệnh, sách và linh đan trong ngực rồi sau đó nắm chặt hai tay vào dây leo, tụt nhanh xuống phía dưới trong khi mũi chân không ngừng đạp nhanh lên vách đá để giảm tốc độ.
Thác Bạt Dã chỉ nghe thấy tiếng gió ù ù bên tai, những cành dây leo không ngừng quất vào mặt, vào người hắn, đau tới thấu xương.
Nhưng ở ranh giới giữa sống và chết, hắn cũng bất chấp tất cả.
Vừa cúi đầu nhìn xuống thấy dây leo đã đến điểm cuối, Thác Bạt Dã vội vàng vươn tay nắm lấy những dây leo khác, khẽ lắc mình, tiếp tục trượt xuống.
Trải qua thời gian chừng một tuần trà, Thác Bạt Dã đã dần quen với việc này, khi hắn chuyển từ dây leo này sang dây leo khác cũng nhàn nhã thong dong nhiều hơn, có phần giống như lũ khỉ khi trước.
Trong lòng hắn vừa hồi hộp lại vừa hưng phấn, hắn không cầm lòng được hú lên một tiếng lớn.
Không ngờ còn chưa mừng được bao lâu, thình lình lại có biến động.
Khi hắn chỉ còn cách đầm Long Đàm hơn hai mươi trượng thì đột nhiên có một tiếng "ùng ục xèo" rất lớn vang lên.
Mặt nước trong Long Đàm tung bọt lên cao hơn mười trượng, một con quái thú khổng lồ màu đen từ trong đầm đội nước lao thẳng lên phía Thác Bạt Dã.
Thác Bạt Dã giật mình, không còn kịp cúi đầu nhìn xem rốt cuộc là thứ gì đang lao đến thì đã bị con quái vật kia đâm sầm vào.
Toàn thân hắn lập tức như bị đập tan thành từng mảnh, lục phủ ngũ tạng như nhộn nhạo cả lên, mà người hắn thì bắn thẳng lên cao.
Quái vật kia hú vang một tiếng thật dài, dường như nó có vẻ thích thú với trò nghịch của mình, lại tiếp tục lao lên đụng tiếp như hình với bóng.
Thác Bạt Dã vừa rơi xuống lại bị đâm sầm vào một lần nữa rồi bắn lên trời.
Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, quái vật càng lúc càng sung sướng hò reo điên cuồng.
Thác Bạt Dã bị lật đi lật lại trong không trung, khi còn đang bị tung lên té xuống, hắn cấp tốc nỗ lực ngưng thần nhìn kỹ.
Toàn thân con quái vật đen thui, giống bò nhưng không phải là bò, trên lưng là một đôi cánh thịt khổng lồ vẫy không ngừng.
Ở đỉnh đầu quái vật có một đôi sừng tròn như quả bóng, chính là cặp sừng này đã đâm vào hắn khiến hắn thất điên bát đảo.
Ở trên không trung Thác Bạt Dã cố hết sức xoay người, dồn sức vận dụng khí ở đan điền, nắm chặt bàn tay, đánh thật mạnh vào phần thịt mềm ở giữa cặp sừng của quái vật.
Quái vật đang vui vẻ đưa đầu ra húc nên cũng không buồn nhìn mà tiếp tục lao lên đón lấy Thác Bạt Dã nên vừa đúng lúc bị quả đấm của hắn đánh tới.
Sau khi nuốt Thần Nông Đan, kinh mạch của Thác Bạt Dã bắt đầu được đả thông, sức lực tăng thêm một khoảng lớn, một quyền mà hắn đánh ra đã mang theo lực lượng kinh người, phần thịt mềm giữa hai sừng này lại vừa đúng là nơi yếu ớt của quái vật, lấy mạnh đánh yếu, thắng bại đã phân.
Quái vật rống lên một tiếng đau đớn, nặng nề té xuống, đâm sầm vào mỏm núi đá rồi lảo đảo rơi vào trong Long Đàm.
Nắm tay của cũng Thác Bạt Dã đau rát, nhưng trong lòng lại không khỏi mừng rỡ, chẳng ngờ là quả đấm nhỏ của hắn lại có thể đánh bại quái vật lớn như vậy.
Nhưng người hắn còn đang ở giữa không trung, còn chưa kịp túm lấy một nhánh dây leo nào đã rơi thẳng xuống Long Đàm lạnh như băng.
Khi thân thể hắn chỉ còn cách Long Đàm vài trượng đã cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Thác Bạt Dã không khỏi rùng mình.
Hắn đâm sâm vào mặt đầm xanh thẳm đánh ùm một tiếng làm bọt nước văng tung tóe, thân thể chìm sâu vào lòng đầm lạnh lẽo.
Biến cố tới nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, Thác Bạt Dã còn chưa kịp phản ứng gì thì đã chìm xuống vài trượng dưới Long Đàm.
Nước đầm lạnh như băng ồ ạt tràn vào mũi, miệng.
Toàn thân như ở trong hầm băng, hai chân hai tay cố quờ quạng lung tung loạn xạ trong nước.
Nhưng Thác Bạt Dã vốn bơi rất giỏi, thêm vào đó hắn vừa mới nuốt một viên linh đan thuần dương, nhiệt huyết đang bừng bừng, chỉ sau chốc lát đã có thể tự do tự tại lặn ngụp trong đầm nước lạnh như băng này, mở hai mắt ra quan sát xung quanh.
Đầm nước không sâu như tưởng tượng của hắn, nhìn quanh cũng không thấy quái thú nào khác.
Thác Bạt Dã tìm được đường sống từ trong cõi chết nên vui mừng vô cùng nên liền thả lỏng người ra trong nước, lặn qua lặn lại.
Bơi một lúc về phía đông, hắn đột nhiên phát hiện dưới đáy đầm cách đó không xa có ánh sáng màu lam sáng lấp lánh, hẳn là ánh sáng tỏa ra từ rất nhiều trân châu giao thoa với nhau.
Thác Bạt Dã đã sắp hết hơi, đang định ngoi lên mặt nước thì bỗng dưng thấy ở một nơi vô cùng lộng lẫy phía đông nam có một con quái vật màu trắng đang ngửa cổ thét gào.
Quái vật lao về phía hắn nhưng được mấy bước liền bị dây xích to bằng cánh tay trẻ con níu chặt lấy nên không thể đi xa hơn được nữa.
Thác Bạt Dã không kịp nhìn nhiều, hắn nhanh chóng nổi lên khỏi mặt nước, há mồm hít một hơi thật sâu.
Ba mặt của Long Đàm tựa vào vách đá dựng đứng, mặt còn lại nhìn ra một thảm cỏ trong thung lũng.
Lúc này, vầng trăng đã treo trên ngọn cây nơi sườn núi phía tây, ánh trăng trắng như tuyết chiếu lên mặt Long Đàm khiến mặt gợn nước dập dờn những ánh lấp lánh mát lạnh.
Ở phía bờ Tây Bắc, con quái thú như bò đang quẫy đầu muốn rũ nước đi, chợt nghe thấy tiếng vang, nó lập tức ngẩng đầu, thấy Thác Bạt Dã đang nhìn nó, nhất thời nó sợ tới mức kêu ô lên một tiếng, quay đầu đạp lung tung bốn vó, chớp mắt đã chạy mất tiêu không thấy bóng dáng đâu.
Thác Bạt Dã cười ha ha, cảm thấy rất hả dạ.
Hắn lại nhớ tới quái vật dưới đáy đầm, lòng hiếu kỳ nổi lên, không biết đó có phải là Long Mã mà Thần Nông đã từng nhắc đến hay không.
Bởi vậy hắn lại hít một hơi thật sâu rồi dồn sức lặn sâu xuống đáy.
Lần này hắn lặn xuống tự nhiên hơn nên phạm vi quan sát lại càng rộng và rõ ràng hơn trước.
Con quái vật màu trắng kia hóa ra là giống như một con hươu, có điều khắp người mọc đầy vẩy cá, trên má có thêm một đôi mang liên tục khép phồng.
Ở đỉnh đầu nó có một cái sừng, hai mắt nó đỏ rực như lửa, cổ hơi dài, hai cái râu rồng trên môi phì phò không ngừng, khi nó há miệng gào thét làm những chiếc răng nanh nhọn hoắt lộ ra, uy phong lẫm liệt.
Quái vật bị một sợi xích trắng to bằng cánh tay trẻ con khóa chặt vào cổ nên chỉ có thể di chuyển trong phạm phi ba trượng.
Quái vật đã thấy Thác Bạt Dã đã đi rồi mà lại quay lại thì kích động vô cùng, không ngừng lao về phía hắn, nhưng vì bị khóa rất chặt nên ngửa đầu tung vó, thét gào không dứt.
Thác Bạt Dã dù sao cũng còn nhỏ tuổi nên chưa từng thấy những linh thú như thế này bao giờ, hắn không biết là lành hay dữ nên không khỏi thấp thỏm trong lòng.
Nhưng hắn thấy nó bị dây xích trói chặt, đôi mắt nó nhìn hắn vô cùng tha thiết rên rỉ không ngừng nên không khỏi bộc phát lòng trắc ẩn.
Từ nhỏ Thác Bạt Dã đã trải qua rất nhiều đau khổ, bởi vậy khi gặp những người khổ cực, hắn luôn cảm thấy đồng cảm và rất nhanh chóng trở nên thân thiết.
Buổi hoàng hôn hôm qua, khi hắn gặp Thần Nông ở đỉnh Nam Tế, cũng bởi lý do đó mà làm quen kết bạn với lão, kết được một đoạn kỳ duyên.
Hiện giờ hắn thấy quái vật kia bị nhốt dưới đáy đầm, hắn thầm nhủ, nếu hắn bị nhốt ở nơi này, cho dù không bị chết đuối thì cũng khó chịu muốn chết đi được.
Thác Bạt Dã bơi tới bên cạnh quái vật, cẩn thận quan sát sợi xích to đùng bên cổ con thú, vừa suy nghĩ xem làm sao để cắt đứt được nó ra.
Sợi dây cứng này dường như được hợp luyện từ thép đã qua lò cả trăm lần và một số thứ khác, trong ánh sáng chói lòa của trân châu, nó ánh lên một màu đỏ nhạt.
Thác Bạt Dã cắn răng ra sức giật mấy lần nhưng sợ xích vẫn không hề nhúc nhích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook