Sưu Thần Ký
-
1: Sứ Giả Của Thần Nông 1
Mặt trời ngả bóng về phía tây, ánh chiều tà phủ tràn lan lên mặt biển, lên từng con sóng nhỏ giống như đắp một lớp mật vàng óng ánh trải rộng khắp mấy ngàn dặm.
Những cơn gió buổi hoàng hôn mang theo hơi ấm áp thổi qua rừng cây dương trên vách Vạn Nhận Tuyệt Bích, cuốn theo những bông trắng ngập trời bồng bềnh phiêu dạt khắp nơi.
Những bông hoa rơi xung quanh, rơi xuống mặt, xuống mũi, đem cho lão cảm giác ấm áp pha lẫn sự ngứa ngáy, khiến lão đột nhiên nhớ đến rất nhiều chuyện khi xưa.
Đây chính là nơi lần đầu tiên lão nhìn thấy biển rộng.
Mấy ai biết được thời gian trôi nhanh đến thế, tạo hóa cũng thật trêu người.
Thấm thoát thoi đưa, không ngờ giờ phút này lão lại đến ngọn Nam Tế bên bờ Đông Hải này, mà đây cũng chính là ngọn núi cao của dãy Nam Tế Sơn.
Những mạch suối từ trên đỉnh núi ồ ạt chảy qua rừng đào bên cạnh rồi lại nhập với nhau thành một dòng nước xiết, lao xuống theo mỏm Long Nha, hình thành nên một thác nước cao vạn trượng với khí thế kinh người.
Bởi thế núi quá cao nên khi thác đổ đến lưng chừng núi liền bị gió biển thổi tung tóe đi khắp nơi.
Ở đầm Long Đàm dưới chân núi sớm đã không còn nhìn thấy thác nước mà chỉ có thể cảm nhận được mưa phùn li ti khắp trời.
Cảnh vật nơi này vẫn như xưa, cuộc đời như dòng nước cứ chảy mãi không ngừng, mà người thiếu niên tráng chí năm xưa nay đã sớm biến thành một lão già tóc bạc.
Chỉ vài canh giờ nữa thôi là mùa xuân sẽ phải ra đi, còn cuộc đời của mình thì sao? Trong lòng ông lão héo hon trào dâng một nỗi đau thương day dứt.
Hoa rơi lả tả, cánh bướm vờn quanh, ráng chiều như lửa, tiếng sóng lao xao...!Lão nằm trên bãi cỏ bên sườn núi, lắng nghe tiếng nước chảy bên tai, nhìn những cánh hải âu phía chân trời, trong lòng bình yên như nước lặng.
Ở cách lão chừng bảy thước có một khóm Hải Đường màu ngọc bích diễm lệ.
Mặc dù chỉ cách có bảy thước thôi nhưng tay lão lại không tài nào với tới nó được, vậy mà con bướm trắng kia cứ đậu được nhởn nhơ lên cánh hoa Hải Đường.
Mùi hương nồng đậm của bông Hải Đường hòa quyện với hương vị tươi mát từ những ngọn cỏ non, hòa vào làn gió mang theo hơi thở của ánh tà dương tạo thành một thứ mùi kỳ dị, xông từ cánh mũi vào tận sâu trong cõi lòng lão.
Năm Đại Hoang thứ ba trăm lẻ năm, lão ở đỉnh Nam Tế Sơn dùng một kiếm đánh bại Cầm Cổ Cửu Tiên.
Nhờ vậy mà tuổi trẻ thành danh, xuân phong đắc ý.
Đêm hôm đó, lão cũng ngồi với Đinh Hương tiên tử bên dòng suối nơi đỉnh núi, lão cài một đóa Hải Đường màu ngọc bích mà tự tay lão hái được lên mái tóc Đinh Hương.
Nhưng lại bị nàng vứt thẳng vào dòng thác nước.
Gốc Hải Đường năm đó liệu có phải chính là đây không? Làn da trắng mềm, hơi thở nóng hổi phảng phất như vẫn còn đọng lại ở đâu đây.
Không nhớ ở rừng dương này còn xảy ra chuyện gì nữa? Lão thảng thốt nhớ lại.
Phải rồi, năm Đại Hoang thứ ba trăm hai mươi sáu, lão gặp Linh Cảm Ngưỡng khi đó còn tuổi trẻ khí thịnh.
Hai người đấu đến hiệp thứ ba trăm chín mươi hai, cuối cùng lão lấy lá viết bốn chữ "thiếu niên anh hùng" lên lưng của Linh Cảm Ngưỡng, khiến người đó vứt kiếm nhận thua.
Năm Đại Hoang thứ ba trăm năm mươi bảy, lão đứng ben vách núi Long Nha dõi mắt nhìn theo Không Tang tiên tử đi về phía đông đến Thang Cốc.
Đêm đó lão đã uống hết chín mươi tám vò rượu, say đến bất tỉnh nhân sự.
Hôm sau lão vứt kiếm xuống Long Đàm, một mình đi về phía tây, cũng chưa từng trở lại núi Nam Tế cho đến ngày hôm nay.
Vậy là đã hơn hai trăm năm lão chưa trở lại nơi này rồi.
Không ngờ hai trăm năm sau, khi lão vừa trở lại chốn cũ thì cũng chính là lúc Bách Thảo Độc phát tác, chắc chắn là phải chôn thân tại nơi này.
Mà chắc là trời xanh đã có sắp xếp cả rồi.
Lão thầm nghĩ vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm nhiều hơn.
Có điều lần này đi về phía đông vốn là để làm một chuyện, chuyện này còn chưa hoàn thành, sao mình có thể an tâm ra đi?
Sực nhớ đến đây, bỗng có một con dế nhảy từ trong bụi cỏ ra.
Trông nó có vẻ đang rất thích thú, nó dừng lại bên người lão.
Lão quay mặt qua, con dế nhìn chằm chằm vào lão, cặp râu dài nhẹ nhàng đong đưa.
Một lát sau, con dế ngạo mạn nhảy lên thân lão rồi vọt qua bụi cỏ, nghênh ngang rời đi.
Lão bật cười khanh khách.
Hóa ra hiện giờ ngay cả một con dế lão cũng không bằng.
Hai trăm năm trước lão đã vô địch thiên hạ, hàng long phục hổ đâu chỉ tính bằng ngàn.
Không ngờ rằng hôm nay nằm bất động không thể nhúc nhích trên đỉnh núi, đến cả một con dế nhỏ nhoi cũng chẳng coi lão ra gì.
Thế sự thật vô thường, lẽ đời vẫn luôn vô tâm là vậy.
Lão càng nghĩ càng buồn cười, không nhịn được bèn cất tiếng cười lớn.
Tiếng cười hùng dũng oai nghiêm khiến chim rừng kinh sợ bay lên.
Nhưng bỗng nhiên ông lão im bặt, quay đầu dán sát lên bãi cỏ lắng tai nghe ngóng.
Có tiếng bước chân truyền đến từ rất xa bên ngoài cánh rừng dương.
Khuôn mặt ông lão chợt mừng rỡ, nhưng sau khi nghe kỹ hơn một chút liền thất vọng lắc đầu rồi thờ mặt ra.
Qua một hồi lâu, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Một thiếu niên vận áo vải bố lam lũ từ trong rừng bước ra.
Thiếu niên khoảng cỡ mười ba mười bốn tuổi, mặt đầy bụi bặm, một đôi mắt tròn to linh động lạ thường, bên hông là một cây sáo trúc xanh cài nghiêng nghiêng sát người.
Thiếu niên nhìn khắp nơi xung quanh, sau khi thấy ông lão tóc bạc vận áo tím giống như thần tiên đang nằm trên vạt cỏ đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn liền nở nụ cười nói: "Lão tiền bối, vừa rồi là người cười đó ư?" Thiếu niên khắp người lôi thôi lếch thếch, nhưng vừa nở nụ cười lại như rẽ mây tan tuyết, toát lên vẻ oai nghiêm bức người, khiến người khác nhìn thấy rồi thì không thể không yêu thích.
Ông lão cười một tràng ha ha.
Còn người thiếu niên lại đột nhiên thu lại vẻ tươi cười mà còn hung hăng dọa: "Vậy cũng tốt! Ta vừa mới định bắn rớt mấy con chim sẻ nhưng bị tiếng cười của ngươi dọa cho chúng bay mất! Cuối cùng báo hại ta không còn gì để ăn tối! Ngươi phải đền cho ta!" Ông lão nhìn cảm thấy thích thú, liền cười nói: "Vậy thì đơn giản thôi." Rồi lại bất ngờ cười lớn một tiếng thật dài.
Tiếng cười như sấm vang trên đất bằng, đinh tai nhức óc.
Thiếu niên loạng choạng nghiêng ngả không vững, tiếp đó liền ngã phịch xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai lỗ tai rung lên ù ù.
Từ trên trời bỗng nhiên có hơn mười con chim sẻ rơi xuống, tất cả đều rơi vào ngực thiếu niên.
Ông lão liếc nhìn về phía hắn cười nói: "Tiểu tử, chỗ này có đủ cho bữa ăn tối chưa?" Thiếu nhiên trợn mắt cứng lưỡi, cứ nhìn những con chim sẻ bị tiếng cười dọa ngất rồi lại nhìn về phía ông lão cả nửa ngày, khuôn mặt vô cùng sửng sốt.
Ông lão nói: "Tiểu tử, bữa tối này cũng có phần ta nữa.
Ngươi nhanh đi nướng chúng rồi đưa một ít cho ta nếm thử." Sắc mặt kinh ngạc của thiếu niên dần dần chuyển sang khâm phục cùng ngưỡng mộ.
Hắn lặng người hồi lâu rồi hớn hở: "Hay quá, hay quá! Chỉ cần một nụ cười của tiền bối là khiến chim bay hay thú chạy đều gặp phải đại đại tai ương rồi.
Không biết nếu tiền bối khóc lên thì sẽ thế nào?"
Ông lão không biết nên khóc hay nên cười nữa, còn thiếu niên lại cười ha hả.
Hắn lấy mảnh áo đùm lấy mấy con chim sẻ mang đến bờ sông, vặt lông rửa sạch sau rồi mới nổi lửa lên nướng.
Ông lão âm thầm quan sát, thấy thiếu niên kia mặt mũi sáng ngời, vầng trán cao rộng, chân tay thon dài, cốt cách ưu tú hiếm thấy, đúng là một mẫu người trời sinh ra để luyện võ.
Lúc này tâm tư của lão chợt động.
Động tác của thiếu niên lanh lẹ, dường như rất tinh thông nghệ thuật nấu nướng.
Chỉ sau chốc lát liền có mùi thịt nướng thơm phức tỏa ra.
Thiếu niên thấy ông lão không ngừng nuốt nước miếng liền cười nói: "Đừng vội, còn cần phải thêm chút gia vị nữa." Nói đoạn liền đứng dậy bước vào trong rừng cây.
Cả ngày hôm nay ông lão chưa được ăn cơm, tuy rằng khắp người cứng ngắc, sắp sửa chầu trời đến nơi nhưng khi ngửi thấy mùi thịt thơm liền không nhịn được cảm giác thèm ăn mãnh liệt.
Sau một lúc lâu, thiếu niên cầm trong tay vài cọng cỏ tươi cùng với một thứ quả dại màu đỏ bước ra từ khu rừng.
Hắn bỏ chúng lên một tảng đá rồi nghiền ra thật nhỏ.
Kể từ khi ông lão sinh ra đến nay thì đã có hơn phân nửa thời gian dùng vào việc thí nghiệm sưu tầm các loại cây cỏ.
Lão chỉ cần liếc mắt một cái đã liền nhận ra hai loại thảo quả mà thiếu niên đang cầm chính là cây Cam Hoa và quả Xích Tiên.
Hai loại thảo dược này có vị chua ngọt mà hơi đắng, có tác dụng hoạt huyết dãn gân.
Không ngờ thiếu niên kia cũng nhận biết được chúng, trong lòng không khỏi tán thưởng thêm mấy phần.
Thiếu niên phết đều chất dịch màu tím lên trên những con chim đang nướng trên than.
Hắn xoay thật đều tay, tức thì bốn phía tràn ngập một mùi hương kỳ lạ.
Thiếu niên lấy mấy xâu thịt chim đưa cho Ông lão: "Lão tiền bối, giờ mới là vừa chín tới này." Ông lão liền đáp: "Toàn thân ta không thể cử động được nữa rồi.
Ngươi đút cho ta ăn đi." Thiếu niên xé nhỏ thịt ra, đút vào miệng Ông lão, thấy lão ăn như sói ngoạm hổ vồ bèn cười: "Lão tiền bối cảm thấy thế nào?" Ông lão mới vừa cắn một miếng đã thấy cảm giác béo ngậy tràn ra khắp miệng, lại nhai thêm miếng nữa thì càng thấy trong vị ngọt lại hơi có cảm giác chua chua, không giống thịt chim mà tựa như quả mọng.
Lão càng nhấm nháp lại càng cảm thấy như có cả ngàn hương vị, chúng biến hóa vô cùng không hề giống như vẻ ngoài.
Ông lão khen: "Quả nhiên là rất tuyệt!"
Thiếu niên nói: "Tiền bối, khắp người lão cứng đờ, máu chảy không nhanh nên ta cho thêm hai thứ thảo dược.
Thứ nhất là khiến nó càng thơm ngon hơn, thứ hai là để giúp lão cường gân hoạt huyết." Ông lão ngẩn người cười: "Tiểu tử, tầm mắt của ngươi cũng tốt đấy." Thiếu niên cười đáp lại: "Có đi có lại thôi.
Nếu không phải nhờ tiền bối cười mấy tiếng thì tối nay ta đã phải ăn không khí mà sống rồi."
Hai người lại nhìn nhau cười lớn.
Ăn được một lúc, ông lão bỗng cảm thấy cơn đói lục bục đã dần biến mất mà thay vào đó là một cỗ ấm áp lưu chuyển khắp toàn thân, tay chân dần lấy lại được cử động.
Nhưng trong lòng ông lão hiểu rõ, đây giỏi lắm cũng chỉ là chút sức lực còn sót lại mà thôi.
Thiếu niên thấy lão có thể cử động được thì vui mừng quá đỗi.
Ông lão rất có thiện cảm đối với thiếu niên này, liền nhoẻn cười: "Tiểu tử, không ngờ ngươi còn trẻ vậy mà cũng có thể nấu được một món ngon, lại có thể phân biệt được dược thảo, quả là khó lường!" Thiếu niên ợ một cái dài, đắc ý trả lời: "Bản lãnh của ta còn nhiều nữa, khi nào rảnh rỗi sẽ cho lão biết thêm vài chiêu!" Thiếu niên quan sát ông lão một lát rồi lắc đầu: "Tiền bối, ta thấy lão cũng là cao nhân có bản lãnh, tại sao lại nằm bất động ở nơi núi hoang rừng rậm này vậy?"
Ông lão đáp hờ hững: "Thế thì có gì kỳ lạ.
Cuộc đời con người phải trải qua sinh lão bệnh tử vốn là chuyện bình thường.
Ta đã sống hơn hai trăm năm, cũng nên chết đi rồi." Thiếu niên lấy làm kinh hãi nhíu mày: "Tiền bối..." Ông lão nói tiếp: "Trong cơ thể của ta có trăm loại độc tố, hôm nay toàn bộ bọn chúng phát tác, phá hỏng hết kinh mạch rồi.
Cùng lắm là ba canh giờ nữa toàn thân ta sẽ cứng đờ rồi biến thành đá thôi." Thiếu niên vô cùng hoảng hốt, không ngờ ông lão này đã biết rõ là mình sẽ chết mà lại có thể thảnh thơi như thế.
Sự tôn kính trong lòng hắn càng lớn lên rất nhiều, đồng thời hắn cũng âm thầm buồn bã.
Ông lão thấy vẻ mặt của hắn liền biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, lão tự nhủ: "Đứa nhỏ này lòng dạ thật tốt, lại rất thông minh, cốt cách hoàn hảo, là một khối tài liệu thượng hạng.
Ông trời bắt ta phải quy thiên ở nơi này hóa ra đúng là có thâm ý."
Ông lão nhìn thiếu niên nói: "Tiểu tử, ngươi và ta rất có duyên.
Ngươi tên là gì, cha mẹ là ai?" Thiếu niên đáp lại: "Ta tên là Thác Bạt Dã.
Cha mẹ ta đã qua đời từ sớm rồi." Ông lão sớm đã đoán được hắn là cô nhi, liền gật đầu nói: "Còn nhỏ như vậy đã một mình lang thang khắp thiên hạ, thật là không dễ dàng gì."
Thiếu niên Thác Bạt Dã đáp lời: "Tiền bối, vậy tôn tính đại danh của người thì sao?" Ông lão mỉm cười: "Ta tên là Thần Nông."
Nếu là người khác nghe thấy cái tên này thì chỉ sợ đã lập tức nhảy dựng lên rồi, nhưng Thác Bạt Dã chẳng qua chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng, còn lại không có bất kỳ phản ứng gì khác.
Ông lão này chính là thiên tử Thần Đế của thiên hạ hiện giờ, tên gọi là Thần Nông.
Thần Nông hơn hai trăm năm trước đã vô địch thiên hạ, trảm yêu trừ ma, được năm đại tộc tôn làm thiên tử.
Sau khi tại vị năm mươi năm liền lập lại an ninh trật tự cho thiên hạ, bách tính được an cư lạc nghiệp.
Khắp năm tộc bốn trăm tám mươi thành, người người đồng lòng tôn kính.
Năm Đại Hoang thứ bốn trăm lẻ hai, Thần Nông rời khỏi thành Thần Đế, một mình đi du lịch khắp thiên hạ, hái đủ loại cỏ cây mong tìm được thuốc trường sinh.
Hơn trăm năm kể từ đó trở đi, hành tung của lão rất mơ hồ, như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Có khi lại có lời đồn Thần Đế ban thuốc cứu người truyền đi không dứt khắp giang hồ.
Chỉ cần Thần Nông còn ở nhân thế, thiên hạ liền thái bình vô sự, không cần làm gì mà vẫn yên ổn ấm no.
Nào ngờ khi Thần Đế uy chấn thiên hạ trên đường qua ngọn Nam Tế bên bờ Đông Hải lại đúng là lúc Bách Thảo Độc phát tác, phá nát kinh mạch, cứng đờ như gỗ đá.
Thác Bạt Dã từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, lớn lên ở nơi hoang dã.
Mặc dù lưu lạc khắp giang hồ đã mấy năm nhưng biết rất ít chuyện về thế sự, bởi vậy đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy hai chữ Thần Nông.
Mặc dù hắn cũng biết Thần Đế, nhưng lại không biết được tục danh của người, nên khi nghe ông lão tự nói họ tên hắn cũng không tỏ ra kinh ngạc chút nào.
Thần Nông nói: "Chúng ta như bèo nước tương phùng nhưng lại rất hợp nhau..." Thác Bạt Dã cười nói: "Nếu tiền bối bằng lòng thì chúng ta sẽ là bằng hữu." Thần Nông cười ha hả: "Ta đã hơn một trăm năm không có bất kỳ một bạn bè nào rồi.
Không ngờ được đến khi sắp lìa đời rồi lại có thể kết được một người bằng hữu tốt." Trong lòng lão cảm thấy khoan khoái, tiếng cười không mang theo bất kỳ lực đạo lăng lệ nào nhưng lại khiến lá cây run rẩy rớt xuống.
Lúc này ánh tà dương đã nuốt trọn cả dãy núi, bầu trời đêm thăm thẳm cũng đã lốm đốm điểm những vì tinh tú, gió đêm mát mẻ.
Hai người ngồi trên đỉnh Nam Tế chậm rãi chuyện trò, một già một trẻ vậy mà lại như bạn cũ không gặp đã lâu.
Ở phía dưới vạn trượng, tiếng sóng biển rì rào, bốn bề là kỳ hoa dị thảo, tiếng thông reo vi vu liên miên, thật giống như cảnh vật chốn thần tiên.
Thần Nông cảm thấy khắp người lại bắt đầu từ từ băng lãnh cứng ngắc, chỉ trong khoảnh khắc đã không còn có thể nhúc nhích hai chân, trong lòng hiểu rằng không tới một canh giờ nữa lão sẽ phải hóa thành một khối đá, lão liền lập tức nói: "Tiểu bằng hữu, ta có một chuyện muốn nhờ, không biết ngươi có thể đáp ứng được không?" Thác Bạt Dã biết lão đã đến lúc phải ra đi, trong lòng đau đớn, liền ưỡn ngực nói: "Lão yên tâm, bất kể chuyện gì ta cũng nhất định làm được."
Thần Nông bèn lấy ra từ bên hông một cái mộc bài màu tím, trên mặt có ghi ba chữ thật lớn: Thần Mộc Lệnh.
Bên mặt trái của mộc bài lại có một hàng chữ nhỏ: "Gặp được thần lệnh, như gặp chính Thần Đế." Thác Bạt Dã chẳng được học rộng hiểu nhiều nên tự nhiên không biết rằng đây chính là tín vật của Thần Đế.
Chỉ cần lệnh bài này được đưa ra thì tất cả dân chúng trong chín vạn dặm đất Thần Châu đều không dám trái lời.
Thần nông mang sắc mặt nghiêm trọng dặn dò: "Tiểu bằng hữu, việc này vô cùng trọng đại, nếu bất cẩn chỉ sợ hơn mười vạn sinh linh phải chịu họa binh đao." Thác Bạt Dã nghe vậy liền lắp bắp kinh hãi, nhưng không đợi hắn kịp hỏi gì thì Thần Nông đã cắn nát bươm ngón tay trở, sau đó lại xé thêm một miếng áo xuồng rồi lấy máu viết lên đó.
Tiếp theo lão đem huyết thư xếp lại đồng thời bao luôn cả tấm thẻ bài vào trong rồi đưa cho Thác Bạt Dã: "Ngươi hãy cầm huyết thư cùng mộc bài này đến phía tây nam dãy núi Ngọc Bình giao cho một người tên là Thanh Đế, bảo hắn nội trong bảy ngày phải đi tới thành Thận Lâu." Thác Bạt Dã nghe không rõ đầu rõ đuôi như vậy liền hỏi kỹ lại: "Nếu ta không tìm được Thanh Đế hay chẳng may hắn đã không ở đó nữa thì phải làm sao?"
Thần Nông nói: "Nếu vậy thì ngươi hãy đi thật nhanh sao cho chỉ trong vòng bảy ngày phải tới được thành Thận Lâu rồi giao lệnh bài cho thành chủ tên là Kiều Vũ." Thác Bạt Dã liền đem những lời này ghi lại trong lòng sau đó lại hỏi: "Núi Ngọc Bình với thành Thận Lâu ở đâu vậy?" Thần nông nghe vậy liền mỉm cười rồi lấy một quyển sách bằng da dê đưa cho Thác Bạt Dã.
Quyển sách chỉ nhỏ vừa lọt lòng bàn tay nhưng lại dày đến hơn hai trăm trang.
Trên bìa có gi ba chữ thật lớn: Đại Hoang Kinh.
Mở ra bên trong được ghi chi chít những chữ bé li ty và còn vẽ thêm rất nhiều bản đồ.
Thần Nông nói: "Ta đã đi du lịch khắp thiên hạ suốt hai trăm năm, những nơi ta đi qua đều được viết vào quyền sách này.
Bên trong ghi lại hơn bảy trăm ngọn núi Đại Hoang, bốn trăm tám mươi mốt tòa thành trì, lại còn có thêm vố số kỳ hoa dị thảo cùng yêu ma linh thú nữa.
Nếu ngươi muốn đi đến bất kỳ nơi đâu hay tìm kiếm thứ gì đó thì cứ thử tra cứu nó một lần." Thác Bạt Dã nghe vậy liền mừng rỡ thốt lên: "Hay Lắm!"
Thần Nông thấy được bộ dáng hớn hở như bắt được chí bảo của hắn trong lòng bất giác cũng vui theo.
Cứ ngỡ rằng mình sẽ phải hóa hạc quy thiên ở đây, một thân sở học không có ai làm truyền nhân đành bỏ phí.
Vậy mà thế sự vô thường còn có thể đưa đến một người âu cũng là niềm an ủi cho lão.
Thần Nông lại lấy ra hai quyển sách da dê khác trao cho Thác Bạt Dã rồi nói:
"Hai quyển sách này cứ xem như lễ vật ra mắt bằng hữu mà ta đem tặng cho ngươi." Thác Bạt Dã đón lấy hai quyển sách, một quyển trên bìa ghi là Bách Thảo Chú, một quyển là Ngũ Hành Phổ.
Cả hai quyền đều có nét chữ giống y hệt như của Đại Hoang Kinh, rõ ràng chúng đều do một tay Thần Nông viết ra.
Trong lòng hắn trở nên vui mừng khôn siết.
Nhưng đột nhiên hắn chợt hiểu ra rằng đây là di vật mà Thần Nông để lại cho hắn trước khi lâm chung thì trong lòng lại dấy lên một niềm đau sót khôn cùng, hai hốc mắt của hắn cũng trở nên đỏ ửng.
Thần Nông liên đưa tay xoa đầu hắn rồi cười hiền hòa: "Tiểu tử ngốc ơi, đời người đều có hợp tan, cũng như mây trên bầu trời biến hóa không ngừng.
Thương hải tang điền, xưa này vạn vật trong vũ trụ đều thay đổi như vậy, cần gì phải đau khổ làm chi?" Thác Bạt Dã không hiểu vì đâu mà trong lòng lại dấy lên một nỗi bi ai khó tả, lệ nhòa cứ thế mà trào ra đầy khóe mắt.
Thần Nông lại thở dài: "Đáng tiếc quá, giá mà kinh mạch của ta chưa đứt, ta sẽ truyền cho ngươi một thân công lực." Hắn thò tay xuống hông lấy một cái túi làm bằng da dê rồi đưa cho Thác Bạt Dã, đoạn cười nói: "Trong này còn có mười sáu viên Thần Nông Đan.
Nếu chẳng may ngươi bị thương hay trúng độc thì chỉ việc uống một viên vào là có thể hóa nguy thành an.
Mỗi một viên đều có công hiệu dưỡng khí, cường thân, gia tăng công lực nhưng nhớ là không thể dùng liên tục được."
Mặc dù Thác Bạt Dã không hề biết được võ học hay nội lực là thứ gì, nhưng hắn hiểu rằng những viên đan dược trong chiếc túi này chính là tuyệt thế thần kỳ, điều này khiến hắn vừa mừng vừa lo lại pha chút buồn bã.
Thần Nông lại nói: "Trong ba quyển sách này cái ta quý nhất chính là Bách Thảo Chú, đối với mỗi loài kỳ hoa dị thảo trên thế gian này, cũng như thuộc tính, công hiệu hay các phương pháp phối chế pha trộn ta đều tỷ mỷ ghi chú lại.
Tiểu bằng hữu, dường như ngươi có thiên phú đối với thảo dược rất, về mặt này rất hợp với ta.
Quyến sách này đem tặng cho người cũng xem như là một điều quá tuyệt diệu." Sau đó lão lại nghiêm mặt dặn dò: "Nhưng có câu này ngươi phải ghi tâm khắc cốt trong lòng.
Những điều được ghi trong quyển sách Bách Thảo Chú chỉ dùng để cứu người, tuyệt đối không được dùng nó làm hại ai."
Thác Bạt Dã gật đầu vâng lời.
Thần Nông lại nói tiếp: "Bản Ngũ Hành Phổ hiện giờ đối với ngươi hẳn là vô cùng thâm ảo, ngươi cũng không cần phải xem nhiều.
Nếu ngày sau ngươi có chí tu luyện võ công thì nó sẽ giúp ngươi có dựng cơ nghiệp." Hắn hơi chần chừ một lúc mới nói tiếp: "Nhưng nội dung ghi lại bên trong quá mức thâm ảo, nếu khiên cưỡng quá chỉ cần sơ sảy sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, ngươi phải thật cẩn thận."
Thác Bạt Dã đem ba quyển sách bọc lại cẩn thận rồi cất vào trong áo.
Thần Nông nói: "Đầm Long Đàm ở dưới núi có một loài linh thú tên là Long Mã, một ngày chúng có thể đi xa ngàn dặm.
Từ nơi này để đi tới Ngọc Bình Sơn cũng mất hơn hai trăm dặm, còn muốn tới Thận Lâu Thành thì phải tới hơn hai ngàn dặm.
Nếu không có thú để cưỡi mà chỉ dựa vào đôi chân của ngươi thì không cách nào có thể tới kịp trong thời gian bảy ngày được."
Nhìn vẻ mặt mê man của Thác Bạc Dã, Thần Nông liền hiểu rằng hắn hoàn toàn không hề biết cách hàng phục linh thú nên lại tiếp tục giảng giải: "Mỗi loài linh thú đều có một điểm yếu, ngươi chỉ cần phát hiển ra điểm này rồi lợi dụng vào đó mà chế trụ linh thú thì lập tức chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh của ngươi.
Nhưng muốn thu phục được linh thú thì phải hiểu rõ được từng con mới được, ngoài ra thu phục linh thú là cả một quá trình học vấn rất uyên thâm, nếu chỉ nhất thời nửa khắc thì không thể nào nắm bắt hết được.”
Lời nói của Thần Nông dừng lại, hắn bắt đầu vẽ lên mặt đất hình một con thú đầu rồng mình ngựa, ở cổ còn có thêm cái vòng hình tròn.
"Long Mã có nhược điểm là búi lông bờm màu đỏ ở sau gáy.Ngươi chỉ cần nhảy lên lưng nói rồi túm thật chặt lấy búi lông bờm này dù chết cũng không được buông tay.
Chỉ cần giữ như vậy, một lát sau nó sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sai bảo của ngươi."
Tiếp theo sau đó Thần Nông lại truyền dạy cho Thác Bạc Dã mấy chiêu công phủ giản dị để hắn nắm được cách tránh qua bên hông, hay nhảy lên lưng ngựa, cũng như cách ôm chặt cổ con thú rồi ghì lấy cái bờm sau gáy của nó.
Thác Bạt Dã có trí tuệ thông minh, chỉ cần một lúc hắn liền nắm bắt được toàn bộ.
Sau đó hắn lại thao tập lại một lượt cho Thần Nông xem, tuy chỉ là bắt chước rồi làm theo lời nói nhưng cũng không sai biệt nhiều lắm.
Thần Nông đem cảnh vật bốn phía thu vào trong lòng, trên cao trăng sáng lấp lánh, mây trôi gió thổi hờ hững vô tình.
Xa xa ngoài tâm là là rừng cây rậm rạp trải dài đến muôn trùng.
Laõ cố nén nỗi đau thương trong lòng, gượng cười nói: "Tiểu bằng hữu, thời gian cũng không còn nhiều nữa, ngươi cũng nên uống một viên Thần Nông đan rồi cấp tốc đến Long Đàm bắt lấy một con Long Mã để đi núi Ngọc Bình đi."
Thác Bạt Dã cùng Thần Nông quen biết nhau mới chỉ nửa ngày, nhưng vừa gặp mà đã thân, chuyện trò vô cùng ăn ý.
Cha mẹ Thác Bạt Dã mất sớm, bằng hữu cũng không, chỉ có một thân một mình lưu lạc trên giang hồ.
Mãi đến hôm nay phải vất vả lắm mới kết giao được với một người bạn già đang hấp hối, lại còn được người ta tặng cho kỳ thư cùng đan dược, cũng có thể xem đây như là một đoạn duyên nghĩa thầy trò.
Vì vậy nên trong lòng hắn liền coi Thần Nông là người thân thiết nhất trên cõi đời.
Nhưng Thần Nông chỉ có thể cố gắng sống thêm nửa ngày nữa thôi.
Bây giờ phải từ giã thì sau này sẽ không bao còn được gặp lại.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn dấy lên đau nhói như bị ngàn mũi kim châm, nước mắt lại trực trào ra.
Thần nông duỗi thẳng người nằm thoải mái trên cỏ, đưa mắt ngắm nhìn trăng sao trên trời, tay nâng đóa Hải Đường màu ngọc bích khẽ đưa lên mũi rồi hít thật sâu làn hương thơm đang tỏa ra trên cánh mỏng, cuối cùng lão thở dài: "Ngày hôm nay khung cảnh đẹp quá, ta còn nối tiếc làm gì! Nằm giữa bao la, trăng sao hòa với ta làm một, được chết như thế ta còn mong ước gì hơn!"
Hai mắt của Thác Bạt Dã nhòe lệ, tay áo quẹt đi, nước mắt lại tuôn ra càng nhiều.
Bỗng nhiên có một ngôi sao băng bay ngang màn đêm mênh mông.
Thần Nồng cũng không nhìn Thác Bạc Dã thêm nữa mà bắt đầu ngâm lên một khúc ca bi thương xa lạ.
Thác Bạt Dã nén đau thương trong lòng quỳ xuống dập đầu trước Thần Nông ba cái rồi xoay mặt bước xuống núi.
Mãi đến tận sườn núi rồi mà tiếng ca rời rạc ai oán của Thần Nông vẫn còn văng vẳng bên tai.
Đóa hoa quỳnh, hạt sương nặng trĩu
Gần ngay đây nhưng cách biển trời
Hoàng Hà mười khúc ngược xuôi
Cuối dòng nước cũng đổ về bể Đông.
Đất bao la trời cao chín vạn
Một bóng người như gió như mây
Biết tìm tri kỷ đâu đây
Để cùng đi suốt tháng ngày thiên thu.
Mong...
Như đôi thần tiên quyến lữ...
Chia sớt khổ nghèo trong kiếp bể dâu...
(*)
Chú Thích:
*: Nguyên văn: "Triêu lộ đàm hoa, chỉ xích thiên nhai.
.
.
Hoàng hà thập khúc, tất cánh đông lưu khứ.
.
.
Cửu vạn lí thương khung, ngự phong lộng ảnh, thùy nhân dữ cộng.
.
.
Thiên thu bắc đấu, dao cung hàn khổ, bất nhược thần tiên quyến lữ, bách niên giang hồ.
.
."
Hoa quỳnh như sương buổi sớm, gần kề bên mà như xa tít tắp...!Sông Hoàng Hà có mười khúc, có khúc nào không chảy về Đông...!Trời cao chín vạn dặm, có ai cùng ta cưỡi gió nô đùa...!Thiên Thu Bắc Đẩu, Dao Cung Hàn Khổ, sao bằng thần tiên quyến lữ, trăm năm dạo bước giang hồ..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook