Sửu Nữ Cũng Khuynh Thành
-
Chương 35: Thăng cấp làm Vương phi (8)
"Hoàng cô mẫu anh minh, như vậy chẳng những giao kết hai nước bền chặt, biểu ca cũng có thể đưa mỹ nhân về." Nếu không phải nghe nói Đại vương tử Thanh quốc tuấn mỹ không thua kém Hách Liên Vũ thì dễ gì Thôi Nhân Nhân chịu buông tha cho anh. Hơn nữa Vương tử kia là hoàng đế tương lai của nước Thanh, nếu gả cho anh ta, tương lai cô sẽ trở thành hoàng hậu, đương nhiên hơn hẳn địa vị vương phi.
"Phải. Con cũng phải cố gắng đó, nghe nói vị vương tử kia là nhân tài hiếm có."
"Hoàng cô mẫu, người đang nói cái gì vậy chứ." Thôi Nhân Nhân cúi đầu ra vẻ thẹn thùng.
"Ai gia thật lòng muốn gả con cho Vũ nhi, nhưng xem ra nó không đồng ý. Ai gia cũng không thể ép buộc, vừa vặn lần này Vương tử Thanh quốc đến chơi, con nên biểu hiện cho tốt."
"Tạ Hoàng cô mẫu, Nhân Nhân nhất định không khiến người thất vọng."
"Tốt lắm."
Tần Minh Nguyệt không biết mình đã đứng ngoài bao nhiêu canh giờ, nàng cảm thấy choáng váng vì say nắng, nhưng lại không thể tìm một chỗ ngồi xuống.
Thấy Tần Minh Nguyệt không ngừng đổ mồ hôi, Hách Võ vội đi tới hỏi: "Vương phi, người không sao chứ? Nếu không để thuộc hạ đi mời Vương gia đến." Hách Võ không ngờ Hoàng thái hậu lại để Tần Minh Nguyệt đứng ngoài lâu như vậy cũng không vời vào, kẻ ngốc cũng nhìn ra được đây rõ ràng là cố ý.
"Không cần đâu, ta còn chịu được." Không thể chỉ vị việc nhỏ này mà tìm Hách Liên Vũ, bằng không về sau nàng chẳng thể sống yên lành.
"Vậy có chuyện gì xin Vương phi cứ gọi." Hách Võ lui vào một góc cách đó không xa.
Đã sớm biết trước lần đầu tiến cung này sẽ chẳng mấy thuận lợi, dạo trước người nàng ra tay là cô cháu gái mà Hoàng thái hậu yêu thương nhất, cả Nhân Nhân kia cũng sẽ không buông tha nàng.
"Mau nhìn xem, thì ra là Vĩnh Lạc vương phi, nghe đồn cô ta rất xấu xí."
"Ra lời đồn là thật, nếu không sao phải mang khăn che chứ."
"Thật đáng tiếc, Vĩnh Lạc vương gia anh tuấn như vậy lại lấy phải một cô vợ xấu xí, ông trời đúng là không có mắt."
"Các cô còn không biết sao, chính vì phụ thân cô ta là Tần vương gia - công thần của Minh quốc ta."
"Phải rồi, bằng không đừng nói là Vương gia, dân chúng bình thường cũng sẽ không lấy nàng ta."
"Ta thấy các cô nên nhỏ tiếng một chút, đừng để cô ta nghe được."
"Nghe thấy thì có làm sao. Cô không thấy đến Thái hậu cũng không triệu kiến cô ta sao, cô ta đã đứng ở đó hàng canh giờ rồi."
"Ta nghe cung nữ trong cung Thái hậu bảo cô ta còn đánh cả Nhân Nhân tiểu thư."
"Thật vậy sao? Xem ra chuyện này Thái hậu nhất định không bỏ qua, người rất yêu thương Nhân Nhân tiểu thư."
"Quả là vậy nha. Nhân Nhân tiểu thư dung mạo xinh đẹp, lại là thiên kim của quốc cữu gia, cùng với Vĩnh Lạc vương gia quả thực là trời sinh một đôi."
Một đám cung nữ đi ngang nhỏ to chỉ trỏ về phía Tần Minh Nguyệt bàn luận.
Mà Tần Minh Nguyệt nàng từ lâu đã bỏ hết thảy ngoài tai.
Hách Võ đứng cách đó không xa đã nghe hết tất cả những lời mỉa mai này. Nhưng anh chỉ là hộ vệ bên cạnh Vương gia, trong cung không quyền không thế, chỉ có thể lẳng lặng bảo hộ chủ tử của mình.
Nháy mắt đã đến trưa. Nắng bên ngoài càng lúc càng gay gắt, Tần Minh Nguyệt đã hàng giờ chưa uống một ngụm nước nhỏ nào, cảm giác bị mặt trời thiêu đốt đến phát sốt.
Hách Võ nhìn cảnh này trong lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng quyết định đi tìm Vương gia, bằng không nếu Thái hậu vẫn chưa truyền Vương phi vào cung, cứ như vậy chỉ e Vương phi sẽ ngất.
Tiến vào quân cơ xứ, Hách Võ xem xét bên trong nhưng không thấy Hách Liên Vũ.
"Hách Võ, ngươi làm gì ở đây?" Hách Liên Vũ từ bên ngoài tiến vào thấy Hách Võ như đang tìm kiếm điều gì.
"Phải. Con cũng phải cố gắng đó, nghe nói vị vương tử kia là nhân tài hiếm có."
"Hoàng cô mẫu, người đang nói cái gì vậy chứ." Thôi Nhân Nhân cúi đầu ra vẻ thẹn thùng.
"Ai gia thật lòng muốn gả con cho Vũ nhi, nhưng xem ra nó không đồng ý. Ai gia cũng không thể ép buộc, vừa vặn lần này Vương tử Thanh quốc đến chơi, con nên biểu hiện cho tốt."
"Tạ Hoàng cô mẫu, Nhân Nhân nhất định không khiến người thất vọng."
"Tốt lắm."
Tần Minh Nguyệt không biết mình đã đứng ngoài bao nhiêu canh giờ, nàng cảm thấy choáng váng vì say nắng, nhưng lại không thể tìm một chỗ ngồi xuống.
Thấy Tần Minh Nguyệt không ngừng đổ mồ hôi, Hách Võ vội đi tới hỏi: "Vương phi, người không sao chứ? Nếu không để thuộc hạ đi mời Vương gia đến." Hách Võ không ngờ Hoàng thái hậu lại để Tần Minh Nguyệt đứng ngoài lâu như vậy cũng không vời vào, kẻ ngốc cũng nhìn ra được đây rõ ràng là cố ý.
"Không cần đâu, ta còn chịu được." Không thể chỉ vị việc nhỏ này mà tìm Hách Liên Vũ, bằng không về sau nàng chẳng thể sống yên lành.
"Vậy có chuyện gì xin Vương phi cứ gọi." Hách Võ lui vào một góc cách đó không xa.
Đã sớm biết trước lần đầu tiến cung này sẽ chẳng mấy thuận lợi, dạo trước người nàng ra tay là cô cháu gái mà Hoàng thái hậu yêu thương nhất, cả Nhân Nhân kia cũng sẽ không buông tha nàng.
"Mau nhìn xem, thì ra là Vĩnh Lạc vương phi, nghe đồn cô ta rất xấu xí."
"Ra lời đồn là thật, nếu không sao phải mang khăn che chứ."
"Thật đáng tiếc, Vĩnh Lạc vương gia anh tuấn như vậy lại lấy phải một cô vợ xấu xí, ông trời đúng là không có mắt."
"Các cô còn không biết sao, chính vì phụ thân cô ta là Tần vương gia - công thần của Minh quốc ta."
"Phải rồi, bằng không đừng nói là Vương gia, dân chúng bình thường cũng sẽ không lấy nàng ta."
"Ta thấy các cô nên nhỏ tiếng một chút, đừng để cô ta nghe được."
"Nghe thấy thì có làm sao. Cô không thấy đến Thái hậu cũng không triệu kiến cô ta sao, cô ta đã đứng ở đó hàng canh giờ rồi."
"Ta nghe cung nữ trong cung Thái hậu bảo cô ta còn đánh cả Nhân Nhân tiểu thư."
"Thật vậy sao? Xem ra chuyện này Thái hậu nhất định không bỏ qua, người rất yêu thương Nhân Nhân tiểu thư."
"Quả là vậy nha. Nhân Nhân tiểu thư dung mạo xinh đẹp, lại là thiên kim của quốc cữu gia, cùng với Vĩnh Lạc vương gia quả thực là trời sinh một đôi."
Một đám cung nữ đi ngang nhỏ to chỉ trỏ về phía Tần Minh Nguyệt bàn luận.
Mà Tần Minh Nguyệt nàng từ lâu đã bỏ hết thảy ngoài tai.
Hách Võ đứng cách đó không xa đã nghe hết tất cả những lời mỉa mai này. Nhưng anh chỉ là hộ vệ bên cạnh Vương gia, trong cung không quyền không thế, chỉ có thể lẳng lặng bảo hộ chủ tử của mình.
Nháy mắt đã đến trưa. Nắng bên ngoài càng lúc càng gay gắt, Tần Minh Nguyệt đã hàng giờ chưa uống một ngụm nước nhỏ nào, cảm giác bị mặt trời thiêu đốt đến phát sốt.
Hách Võ nhìn cảnh này trong lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng quyết định đi tìm Vương gia, bằng không nếu Thái hậu vẫn chưa truyền Vương phi vào cung, cứ như vậy chỉ e Vương phi sẽ ngất.
Tiến vào quân cơ xứ, Hách Võ xem xét bên trong nhưng không thấy Hách Liên Vũ.
"Hách Võ, ngươi làm gì ở đây?" Hách Liên Vũ từ bên ngoài tiến vào thấy Hách Võ như đang tìm kiếm điều gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook