Sửu Khất Mị Dược
-
Chương 1-1: Thượng
Rõ ràng là một ngày cực kì nóng, thế nhưng phòng khách đèn đuốc sáng trưng, lại như đông lạnh, tràn ngập lãnh ý băng tuyết, ngay cả chủ nhân Lâu Tiêu Khang cũng không nhịn được mà chảy mồ hôi ròng ròng, thỉnh thoảng còn kéo tay áo lên lau đi, chỉ là mồ hôi chảy càng lúc càng nhiều. Tay áo đã ướt đẫm mồ hôi, hắn nhanh chóng biến thành một kẻ giống như từ dưới nước lao lên.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cha?”
Lâu Tâm Nguyệt lạnh lùng nhìn phụ thân, khẩu khí có thể nói lạnh như băng hàn phát sinh từ địa cực.
Thế nhưng đối với thái độ đại nghịch bất đạo của hắn cùng cha thân sinh của chính mình, mỗi người trong sảnh, cũng không ai đứng ra vì Lâu Tiêu Khang nói một câu công đạo. Bởi vì trên người Lâu Tâm Nguyệt có một luồng khí lạnh thấu xương đến cực điểm mà lại không chút hờn giận, làm cho ai đụng đến người hắn chỉ sợ cũng sẽ biến thành người băng, sau đó vỡ vụn rơi đầy đất.
Ngay cả Lâu Tiêu Khang cũng có chút cúi đầu, muốn thừa nhận mình sai lắm. Nếu không phải lúc xưa thề với trời, hắn tuyệt đối sẽ thẳng thắn nói đó chỉ là ý nghĩ viển vông một thời của bản thân mà thôi, xin nhi tử đừng nên quan tâm lời hắn nói, coi như hắn chưa nói qua. Nhưng, chuyện đã đến nước này, làm sao có thể không nói? Cho nên hắn cứ ấp a ấp úng.
“Tâm Nguyệt…. Kỳ thực là như vậy…. Hồi đó ta…. Cùng Hoài đại ca có thoả thuận….”
Thấy gương mặt băng lãnh không hài lòng của nhi tử, Lâu Tiêu Khang sắp nói không nổi. Hắn biết nhi tử không vui thì rất khó lấy lòng, hắn đánh bạo nói một lần, khẩu khí không hề có tí sức thuyết phục, “Hoài đại ca thật là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, ngay cả đại tẩu cũng là mỹ nữ nhất đẳng, ngươi lúc đó còn đang trong bụng mẹ, nàng thì trong bụng đại tẩu, mà giờ sinh các ngươi lại không sai lệch nhiều lắm, cho nên…”
Hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng đã đủ dũng khí, hoàn toàn không dám nhìn mặt nhi tử mới nói hết: “Cho nên hai người chỉ phúc vi hôn, thế nhưng ngươi yên tâm, với dung mạo của Hoài đại ca cùng đại tẩu, con gái họ tuyệt đối sẽ tư sắc nghiên lệ, khẳng định ngươi sẽ thích.”
Lâu Tâm Nguyệt đối với lý do thoái thác của cha hoàn toàn lạnh lùng mà đáp lại. Không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, thế nhưng khuôn mặt đẹp không tỳ vết băng lãnh kia trái lại còn hiện ra một loại rung động trong sáng mà lạnh lùng, càng khiến người ta khó dời mắt.
Sắc đẹp của hắn quả thực đã vượt hẳn thế tục, có một loại cảm giác lạnh lùng cô đơn, mà loại băng lãnh này không chỉ không cảm thấy không đến gần được, trái lại càng làm cho người ta nghĩ hắn toát ra vẻ đẹp siêu tục quyến rũ người khác.
Người như vậy nguyên bản sẽ không ở cùng với người bình thường, bởi vì người trần chỉ biết làm vấy bẩn vẻ đẹp lạnh lùng không tỳ vết của hắn.
“Sau này ta lại đến kinh thành làm ăn, rồi mới trở nên giàu có, thế nhưng Hoài đại ca đi chu du khắp nơi về phía nam, ta vẫn chẳng biết hắn có qua được hay không. Bất quá…. lúc xưa ưng thuận hứa hẹn không thể không thực hiện, dù cho Hoài đại ca có nghèo túng thế nào, ta cũng không quên Hoài đại ca quá khứ đã đối ta thật tốt, cho nên…. Nói cách khác…”
Lâu Tâm Nguyệt căn bản chưa nghe xong, ngữ khí băng lãnh của hắn đủ để cắt vàng thành khối, còn lợi hại đến mức có thể giết người, “Cho nên ngươi muốn ta cưới nàng ta về?”
Lâu Tiêu Khang cố sức gật đầu, vội vã mở miệng nói: “Mẹ ngươi thật ra chán ghét cái việc thành thân này, nói rằng đối phương nhất định không tiền không thế, mới không dám tới làm thân, thế nên mới nói cho ngươi chậm như vậy. Hôm nay thừa dịp mẹ ngươi về nhà mẹ đẻ, ta mới nhanh nói với ngươi. Vì vậy ngươi hãy mau nhanh về phía Nam, đi tìm vị hôn thê của ngươi đi!” Hắn rốt cục nói cũng xong, thầm nghĩ tốt nhất là nhanh chóng trở về phòng uống nước ấm cho đỡ sợ, bằng không thực sự sẽ bị chính khí thế trên người nhi tử của mình hù chết.
Lâu Tâm Nguyệt băng lãnh không hài lòng mở miệng: “Nếu như nàng ta hoàn toàn không xứng với ta thì sao?”
Lâu Tiêu Khang thấy nhãn thần băng lãnh của nhi tử, hắn nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Nàng ta sao lại không xứng với ngươi, ta nói rồi, cha mẹ nàng toàn là tuấn nam mỹ nữ a! Tâm Nguyệt, ngươi tin lão cha lần này, cha sẽ không lừa gạt ngươi, thực sự, tuyệt đối là thật, cha tuyệt đối không dám lừa gạt ngươi.”
Tuy rằng là cam đoan, thế nhưng thanh âm càng nói càng nhỏ, nhỏ đến mức nghe không rõ nữa. Nói thế này Lâu Tiêu Khang không ngừng chột dạ, dù sao hắn chưa bao giờ gặp qua nhà gái, làm sao biết nàng trông có ưa nhìn hay không.
Lâu Tâm Nguyệt nghiêng đầu một cái, bỗng nhiên cười nhạt, dáng cười hời hợt như vậy, hầu như không biểu cảm gì khiến hắn có chút xinh đẹp, vậy thôi mà đã khiến thần hồn điên đảo, lúm đồng tiền xán lạn rực rỡ như thế, không ai đỡ nổi nụ cười hời hợt này, nhưng ngay cả phu thân Lâu Tiêu Khang cũng nhìn đến ngây người.
Lâu Tâm Nguyệt dù cười xinh đẹp như vậy, nhưng trong thanh âm mang theo uy thế muốn đưa người ta vào chỗ chết không thể kháng được, hắn sẳng giọng biểu đạt ý tứ của mình, “Cha, ta không phải hỏi ý kiến của ngươi, ta muốn nói cho ngươi, nếu nữ nhân kia không xứng với ta, vậy nên làm cái gì bây giờ? Còn muốn ta mang về cho ngươi xem sao?”
“Cái này…” Lâu Tiêu Khang sốt ruột nói không ra lời.
Lâu Tâm Nguyệt trong nháy mắt thấp giọng nói: “Đưa lão gia vào phòng, đi thỉnh phu nhân về nhà, chờ mẹ ta trở về, sẽ hảo hảo thuyết giáo cha một trận.”
Lâu phu nhân thuyết giáo tuyệt không chỉ là nói chuyện mà thôi, Lâu Tiêu Khang từ trước đến nay sợ vợ, toàn bộ kinh thành đều biết đến.
Lâu Tâm Nguyệt vừa nói xong, sắc mặt Lâu Tiêu Khang lập tức trắng bệch, ngay lập tức hắn muốn cứu vãn tình thế, để tránh khỏi gặp cực hình, hắn run rẩy nói: “Nếu như ngươi không muốn cưới, đương nhiên sẽ không cưới, thế nhưng ân tình của Hoài đại ca dành cho ta không thể quên, nếu không phải lúc trước hắn chia cho ta một bát cơm, chỉ sợ ta đã chết đói từ lâu, cũng sẽ không có ta ngày hôm nay. Cho nên, Tâm Nguyệt ngươi nếu không muốn lấy, thì có thể mang nàng về đây, chúng ta sẽ tìm gia đình tốt mà gả nàng đi!”
Hắn càng nói thanh âm càng nhỏ, sợ rằng nhi tử của mình không hài lòng cách xử lý như thế, hắn trong lòng run sợ hỏi: “Như vậy được không? Nhi tử?”
Lâu Tâm Nguyệt biểu tình lãnh đạm nhìn không ra nguyên cớ, bất quá hắn quay đầu sang người hầu bên cạnh nói: “Ta muốn đi xa nhà, quần áo đều phải chuẩn bị cho tốt, sáng sớm ngày mai sẽ đi.”
Nghe vậy, Lâu Tiêu Khang thở hắt một cái, xem ra mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết, hắn cũng an tâm đi.
Nhưng mà Lâu Tâm Nguyệt đột nhiên quay về phía hắn hỏi: “Cha, ngươi nói nữ nhân kia đang ở đâu?”
Lâu Tiêu Khang vội vàng mang một phong thư lúc xưa mở ra, “Đây là Hoài đại ca viết cho ta mười năm trước, ngươi xem đi.”
Lâu Tâm Nguyện nhận thư xem, không tin được là chỉ ngắn ngủi vài câu. Xem xong hắn vẫn như cũ, không biểu tình. Sau đó hắn lãnh khốc đem giấy vo lại, gương mặt không hài lòng đến cực điểm, biểu tình dần dần lộ ra cay nghiệt, lạnh lẽo, mà khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết lại bày ra một bộ dạng đẹp kinh người.
Đơn giản là hắn không có một nữ nhân nào đáng để phải đi một chuyến, thế nhưng nữ nhân này khiến hắn phải tự thân xuất mã, nàng ta tốt nhất là phải biết nghe lời, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng sống yên ổn.
Hắn lạnh lùng khinh mạt mà nói: “Kỹ viện nổi tiếng ở Dương Châu? Hy vọng nàng không phải là một trong những danh kỹ ở đó.”
Lâu Tiêu Khang không dám nói gì, sinh ra nhi tử này, tuy rằng tướng mạo xinh đẹp không tỳ vết, thủ đoạn thương trường lãnh khốc vô tình, tài sản Lâu gia có thể nói chín phần đều do nhi tử kiếm được, thế nhưng trình độ lấy lòng nhi tử này khó khăn đến mức mười người hầu hạ còn khó, hắn thậm chí so với phụ thân còn uy nghiêm hơn, ngay cả tôi tớ cũng chỉ nghe hắn nói, không dạy nổi hắn, mặt mũi làm cha cũng mất hết!
Đừng nói là hắn, ngay cả thê tử không buông tha người của hắn thấy nhi tử, cũng không dám chỉ trích lung tung quá đáng, chính vì vậy mà tính tình nhi tử khó chọc đến mức mọi người đều biết. Nếu đụng đến người của hắn, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.
Thị trấn ngựa xe như nước, trái phải hai bên đều có cửa hàng nhỏ san sát nhau mở rộng cửa, buôn bán, rao hàng náo nhiệt vang tận mây xanh. Có những cô nương sáng sớm đi lại trên đường, chỉ là các nàng càng đi càng chậm, hơn nữa, con mắt hiển nhiên đều cùng nhìn một chỗ, tiêu điểm tất cả đều tập trung tại một nam nhân người mặt gấm bạch y.
Nam nhân diện mạo như tuyết, trơn bóng không tỳ vết, cả người có thể so sánh với hàn khí, hắn áo mũ chỉnh tề, dáng vẻ phi phàm, hơn nữa toàn thân toát ra uy thế khiến kẻ khác phải phục tùng, có thể thấy được đấy là một người vô cùng giàu có. Ngay cả có nhiều cô nương nhìn lén hắn như vậy, hắn cũng hoàn toàn không để ý đến, dù sao những cô nương này cũng chỉ dung tục chi phấn, chẳng xứng đôi với hắn, đừng nói đến việc hắn bố thí cho các nàng đến một cái liếc mắt.
“Thiếu gia, chúng ta qua bên này đi.”
Người hầu Phúc Lai kiềm nén lại nụ cười bên khoé môi, đứng thẳng người, ngay cả trên mặt cũng hiện ra vẻ đắc ý. Đơn giản là thiếu gia nhà hắn anh tuấn như vậy, làm cho các tâm hồn thiếu nữ phải rung động, hắn là người hầu cũng nở mày nở mặt. Hơn nữa thiếu gia nhà hắn lại giàu nhất kinh thành, địa vị nói có bao nhiêu tôn quý thì tôn quý bấy nhiêu, nhưng các cô con gái này đừng mong dính với thiếu gia nhà hắn, thiếu gia ngoại trừ thiên tiên mỹ nữ, thì không còn ai xứng đôi cả.
Đi tới một nhà trọ thượng đẳng, Phúc Lai dùng khăn trắng lau bàn và ghế trước, sau đó mới thỉnh Lâu Tâm Nguyệt ngồi vào; đơn giản là Lâu Tâm Nguyệt sợ bẩn, hắn đương nhiên càng phải hầu hạ cẩn thận.
Chờ Lâu Tâm Nguyệt an toạ, Phúc Lai lập tức rống to hét lớn: “Tiểu nhị, cho thiếu gia nhà ta trà tốt nhất, thượng đẳng nhất, còn có…”
Vừa nói, hắn đem một thỏi bạc vất ra không chút tiếc rẻ, khiến mắt của chưởng quầy nhìn thấy vội vàng lao tới.
Phúc Lai một sắc mặt “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” (chó cậy thế chủ), “Còn nữa, chưởng quầy, thiếu gia nhà ta sợ bẩn, ngươi đi trù phòng pha trà mau cho ta, nếu khiến bụng thiếu gia nhà ta khó chịu, ngươi cẩn thận khách điếm ngày mai bị người ta đập nát.”
Vừa nghe khẩu khí của hắn, chưởng quầy chỉ biết địa vị của thiếu gia không phải chuyện đùa, vội vàng tới gần Lâu Tâm Nguyệt nịnh bợ: “Vị thiếu gia này, ngài muốn uống trà gì?”
Lâu Tâm Nguyệt che mũi lại, đối với thân mồ hôi của chưởng quầy khó có thể chịu được, lạnh giọng nói: “Cút ngay cho ta.”
Chưởng quầy sửng sốt một chút.
Phúc Lai nói: “Thối vị trên người ngươi bám vào trên y phục trắng nõn của thiếu gia, mau cút ngay! Trà gì cũng phải ngon, nhớ kỹ, phải là trà thượng đẳng nhất, thiếu gia nhà ta rất kén chọn, nếu trà của ngươi không ngon, chúng ta sẽ ném trà của ngươi đi.”
Chưởng quầy có chút xấu hổ, thế nhưng đối phương có tiền, hắn không thể làm gì khác hơn là dùng vẻ mặt nịnh bợ hành lễ rồi đi. Sau đó không lâu, hắn mang trà đến.
Phúc Lai dùng khăn trắng lau qua cái chén, mới dám để Lâu Tâm Nguyệt sử dụng, thái độ của hắn đối với Lâu Tâm Nguyệt hoàn toàn khác với bá đạo xúc phạm khi nãy, cực kỳ lễ phép nói: “Thiếu gia, thỉnh dùng trà.”
Lâu Tâm Nguyệt đón lấy trà, lãnh đạm uống một ngụm rồi bỏ xuống ngay lập tức.
Phúc Lai thấp giọng hỏi: “Trà không ý sao? Thiếu gia? Ta kêu hắn đổi lại.”
“Miễn đi, ở chỗ này làm sao có trà ta yêu thích, trái lại đến Dương Châu đã nửa tháng, vẫn tìm không được nữ nhân khiến người ta bốc hoả kia.”
Nghe Lâu Tâm Nguyệt căm phẫn nói xong, Phúc Lai cũng vì bất bình của hắn mà nói: “Đúng vậy, thiếu gia, nhà nàng ta sớm không thiêu, muộn không thiêu, hết lần này đến lần khác gửi thư cho lão gia, sau đó mới thiêu sạch, người cũng không biết đã lưu lạc nơi nào, căn bản là không tìm ra được manh mối. Ta nghĩ chúng ta nên về nhà thôi, cho dù lão gia có nói cũng vậy.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cha?”
Lâu Tâm Nguyệt lạnh lùng nhìn phụ thân, khẩu khí có thể nói lạnh như băng hàn phát sinh từ địa cực.
Thế nhưng đối với thái độ đại nghịch bất đạo của hắn cùng cha thân sinh của chính mình, mỗi người trong sảnh, cũng không ai đứng ra vì Lâu Tiêu Khang nói một câu công đạo. Bởi vì trên người Lâu Tâm Nguyệt có một luồng khí lạnh thấu xương đến cực điểm mà lại không chút hờn giận, làm cho ai đụng đến người hắn chỉ sợ cũng sẽ biến thành người băng, sau đó vỡ vụn rơi đầy đất.
Ngay cả Lâu Tiêu Khang cũng có chút cúi đầu, muốn thừa nhận mình sai lắm. Nếu không phải lúc xưa thề với trời, hắn tuyệt đối sẽ thẳng thắn nói đó chỉ là ý nghĩ viển vông một thời của bản thân mà thôi, xin nhi tử đừng nên quan tâm lời hắn nói, coi như hắn chưa nói qua. Nhưng, chuyện đã đến nước này, làm sao có thể không nói? Cho nên hắn cứ ấp a ấp úng.
“Tâm Nguyệt…. Kỳ thực là như vậy…. Hồi đó ta…. Cùng Hoài đại ca có thoả thuận….”
Thấy gương mặt băng lãnh không hài lòng của nhi tử, Lâu Tiêu Khang sắp nói không nổi. Hắn biết nhi tử không vui thì rất khó lấy lòng, hắn đánh bạo nói một lần, khẩu khí không hề có tí sức thuyết phục, “Hoài đại ca thật là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, ngay cả đại tẩu cũng là mỹ nữ nhất đẳng, ngươi lúc đó còn đang trong bụng mẹ, nàng thì trong bụng đại tẩu, mà giờ sinh các ngươi lại không sai lệch nhiều lắm, cho nên…”
Hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng đã đủ dũng khí, hoàn toàn không dám nhìn mặt nhi tử mới nói hết: “Cho nên hai người chỉ phúc vi hôn, thế nhưng ngươi yên tâm, với dung mạo của Hoài đại ca cùng đại tẩu, con gái họ tuyệt đối sẽ tư sắc nghiên lệ, khẳng định ngươi sẽ thích.”
Lâu Tâm Nguyệt đối với lý do thoái thác của cha hoàn toàn lạnh lùng mà đáp lại. Không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, thế nhưng khuôn mặt đẹp không tỳ vết băng lãnh kia trái lại còn hiện ra một loại rung động trong sáng mà lạnh lùng, càng khiến người ta khó dời mắt.
Sắc đẹp của hắn quả thực đã vượt hẳn thế tục, có một loại cảm giác lạnh lùng cô đơn, mà loại băng lãnh này không chỉ không cảm thấy không đến gần được, trái lại càng làm cho người ta nghĩ hắn toát ra vẻ đẹp siêu tục quyến rũ người khác.
Người như vậy nguyên bản sẽ không ở cùng với người bình thường, bởi vì người trần chỉ biết làm vấy bẩn vẻ đẹp lạnh lùng không tỳ vết của hắn.
“Sau này ta lại đến kinh thành làm ăn, rồi mới trở nên giàu có, thế nhưng Hoài đại ca đi chu du khắp nơi về phía nam, ta vẫn chẳng biết hắn có qua được hay không. Bất quá…. lúc xưa ưng thuận hứa hẹn không thể không thực hiện, dù cho Hoài đại ca có nghèo túng thế nào, ta cũng không quên Hoài đại ca quá khứ đã đối ta thật tốt, cho nên…. Nói cách khác…”
Lâu Tâm Nguyệt căn bản chưa nghe xong, ngữ khí băng lãnh của hắn đủ để cắt vàng thành khối, còn lợi hại đến mức có thể giết người, “Cho nên ngươi muốn ta cưới nàng ta về?”
Lâu Tiêu Khang cố sức gật đầu, vội vã mở miệng nói: “Mẹ ngươi thật ra chán ghét cái việc thành thân này, nói rằng đối phương nhất định không tiền không thế, mới không dám tới làm thân, thế nên mới nói cho ngươi chậm như vậy. Hôm nay thừa dịp mẹ ngươi về nhà mẹ đẻ, ta mới nhanh nói với ngươi. Vì vậy ngươi hãy mau nhanh về phía Nam, đi tìm vị hôn thê của ngươi đi!” Hắn rốt cục nói cũng xong, thầm nghĩ tốt nhất là nhanh chóng trở về phòng uống nước ấm cho đỡ sợ, bằng không thực sự sẽ bị chính khí thế trên người nhi tử của mình hù chết.
Lâu Tâm Nguyệt băng lãnh không hài lòng mở miệng: “Nếu như nàng ta hoàn toàn không xứng với ta thì sao?”
Lâu Tiêu Khang thấy nhãn thần băng lãnh của nhi tử, hắn nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Nàng ta sao lại không xứng với ngươi, ta nói rồi, cha mẹ nàng toàn là tuấn nam mỹ nữ a! Tâm Nguyệt, ngươi tin lão cha lần này, cha sẽ không lừa gạt ngươi, thực sự, tuyệt đối là thật, cha tuyệt đối không dám lừa gạt ngươi.”
Tuy rằng là cam đoan, thế nhưng thanh âm càng nói càng nhỏ, nhỏ đến mức nghe không rõ nữa. Nói thế này Lâu Tiêu Khang không ngừng chột dạ, dù sao hắn chưa bao giờ gặp qua nhà gái, làm sao biết nàng trông có ưa nhìn hay không.
Lâu Tâm Nguyệt nghiêng đầu một cái, bỗng nhiên cười nhạt, dáng cười hời hợt như vậy, hầu như không biểu cảm gì khiến hắn có chút xinh đẹp, vậy thôi mà đã khiến thần hồn điên đảo, lúm đồng tiền xán lạn rực rỡ như thế, không ai đỡ nổi nụ cười hời hợt này, nhưng ngay cả phu thân Lâu Tiêu Khang cũng nhìn đến ngây người.
Lâu Tâm Nguyệt dù cười xinh đẹp như vậy, nhưng trong thanh âm mang theo uy thế muốn đưa người ta vào chỗ chết không thể kháng được, hắn sẳng giọng biểu đạt ý tứ của mình, “Cha, ta không phải hỏi ý kiến của ngươi, ta muốn nói cho ngươi, nếu nữ nhân kia không xứng với ta, vậy nên làm cái gì bây giờ? Còn muốn ta mang về cho ngươi xem sao?”
“Cái này…” Lâu Tiêu Khang sốt ruột nói không ra lời.
Lâu Tâm Nguyệt trong nháy mắt thấp giọng nói: “Đưa lão gia vào phòng, đi thỉnh phu nhân về nhà, chờ mẹ ta trở về, sẽ hảo hảo thuyết giáo cha một trận.”
Lâu phu nhân thuyết giáo tuyệt không chỉ là nói chuyện mà thôi, Lâu Tiêu Khang từ trước đến nay sợ vợ, toàn bộ kinh thành đều biết đến.
Lâu Tâm Nguyệt vừa nói xong, sắc mặt Lâu Tiêu Khang lập tức trắng bệch, ngay lập tức hắn muốn cứu vãn tình thế, để tránh khỏi gặp cực hình, hắn run rẩy nói: “Nếu như ngươi không muốn cưới, đương nhiên sẽ không cưới, thế nhưng ân tình của Hoài đại ca dành cho ta không thể quên, nếu không phải lúc trước hắn chia cho ta một bát cơm, chỉ sợ ta đã chết đói từ lâu, cũng sẽ không có ta ngày hôm nay. Cho nên, Tâm Nguyệt ngươi nếu không muốn lấy, thì có thể mang nàng về đây, chúng ta sẽ tìm gia đình tốt mà gả nàng đi!”
Hắn càng nói thanh âm càng nhỏ, sợ rằng nhi tử của mình không hài lòng cách xử lý như thế, hắn trong lòng run sợ hỏi: “Như vậy được không? Nhi tử?”
Lâu Tâm Nguyệt biểu tình lãnh đạm nhìn không ra nguyên cớ, bất quá hắn quay đầu sang người hầu bên cạnh nói: “Ta muốn đi xa nhà, quần áo đều phải chuẩn bị cho tốt, sáng sớm ngày mai sẽ đi.”
Nghe vậy, Lâu Tiêu Khang thở hắt một cái, xem ra mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết, hắn cũng an tâm đi.
Nhưng mà Lâu Tâm Nguyệt đột nhiên quay về phía hắn hỏi: “Cha, ngươi nói nữ nhân kia đang ở đâu?”
Lâu Tiêu Khang vội vàng mang một phong thư lúc xưa mở ra, “Đây là Hoài đại ca viết cho ta mười năm trước, ngươi xem đi.”
Lâu Tâm Nguyện nhận thư xem, không tin được là chỉ ngắn ngủi vài câu. Xem xong hắn vẫn như cũ, không biểu tình. Sau đó hắn lãnh khốc đem giấy vo lại, gương mặt không hài lòng đến cực điểm, biểu tình dần dần lộ ra cay nghiệt, lạnh lẽo, mà khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết lại bày ra một bộ dạng đẹp kinh người.
Đơn giản là hắn không có một nữ nhân nào đáng để phải đi một chuyến, thế nhưng nữ nhân này khiến hắn phải tự thân xuất mã, nàng ta tốt nhất là phải biết nghe lời, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng sống yên ổn.
Hắn lạnh lùng khinh mạt mà nói: “Kỹ viện nổi tiếng ở Dương Châu? Hy vọng nàng không phải là một trong những danh kỹ ở đó.”
Lâu Tiêu Khang không dám nói gì, sinh ra nhi tử này, tuy rằng tướng mạo xinh đẹp không tỳ vết, thủ đoạn thương trường lãnh khốc vô tình, tài sản Lâu gia có thể nói chín phần đều do nhi tử kiếm được, thế nhưng trình độ lấy lòng nhi tử này khó khăn đến mức mười người hầu hạ còn khó, hắn thậm chí so với phụ thân còn uy nghiêm hơn, ngay cả tôi tớ cũng chỉ nghe hắn nói, không dạy nổi hắn, mặt mũi làm cha cũng mất hết!
Đừng nói là hắn, ngay cả thê tử không buông tha người của hắn thấy nhi tử, cũng không dám chỉ trích lung tung quá đáng, chính vì vậy mà tính tình nhi tử khó chọc đến mức mọi người đều biết. Nếu đụng đến người của hắn, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.
Thị trấn ngựa xe như nước, trái phải hai bên đều có cửa hàng nhỏ san sát nhau mở rộng cửa, buôn bán, rao hàng náo nhiệt vang tận mây xanh. Có những cô nương sáng sớm đi lại trên đường, chỉ là các nàng càng đi càng chậm, hơn nữa, con mắt hiển nhiên đều cùng nhìn một chỗ, tiêu điểm tất cả đều tập trung tại một nam nhân người mặt gấm bạch y.
Nam nhân diện mạo như tuyết, trơn bóng không tỳ vết, cả người có thể so sánh với hàn khí, hắn áo mũ chỉnh tề, dáng vẻ phi phàm, hơn nữa toàn thân toát ra uy thế khiến kẻ khác phải phục tùng, có thể thấy được đấy là một người vô cùng giàu có. Ngay cả có nhiều cô nương nhìn lén hắn như vậy, hắn cũng hoàn toàn không để ý đến, dù sao những cô nương này cũng chỉ dung tục chi phấn, chẳng xứng đôi với hắn, đừng nói đến việc hắn bố thí cho các nàng đến một cái liếc mắt.
“Thiếu gia, chúng ta qua bên này đi.”
Người hầu Phúc Lai kiềm nén lại nụ cười bên khoé môi, đứng thẳng người, ngay cả trên mặt cũng hiện ra vẻ đắc ý. Đơn giản là thiếu gia nhà hắn anh tuấn như vậy, làm cho các tâm hồn thiếu nữ phải rung động, hắn là người hầu cũng nở mày nở mặt. Hơn nữa thiếu gia nhà hắn lại giàu nhất kinh thành, địa vị nói có bao nhiêu tôn quý thì tôn quý bấy nhiêu, nhưng các cô con gái này đừng mong dính với thiếu gia nhà hắn, thiếu gia ngoại trừ thiên tiên mỹ nữ, thì không còn ai xứng đôi cả.
Đi tới một nhà trọ thượng đẳng, Phúc Lai dùng khăn trắng lau bàn và ghế trước, sau đó mới thỉnh Lâu Tâm Nguyệt ngồi vào; đơn giản là Lâu Tâm Nguyệt sợ bẩn, hắn đương nhiên càng phải hầu hạ cẩn thận.
Chờ Lâu Tâm Nguyệt an toạ, Phúc Lai lập tức rống to hét lớn: “Tiểu nhị, cho thiếu gia nhà ta trà tốt nhất, thượng đẳng nhất, còn có…”
Vừa nói, hắn đem một thỏi bạc vất ra không chút tiếc rẻ, khiến mắt của chưởng quầy nhìn thấy vội vàng lao tới.
Phúc Lai một sắc mặt “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” (chó cậy thế chủ), “Còn nữa, chưởng quầy, thiếu gia nhà ta sợ bẩn, ngươi đi trù phòng pha trà mau cho ta, nếu khiến bụng thiếu gia nhà ta khó chịu, ngươi cẩn thận khách điếm ngày mai bị người ta đập nát.”
Vừa nghe khẩu khí của hắn, chưởng quầy chỉ biết địa vị của thiếu gia không phải chuyện đùa, vội vàng tới gần Lâu Tâm Nguyệt nịnh bợ: “Vị thiếu gia này, ngài muốn uống trà gì?”
Lâu Tâm Nguyệt che mũi lại, đối với thân mồ hôi của chưởng quầy khó có thể chịu được, lạnh giọng nói: “Cút ngay cho ta.”
Chưởng quầy sửng sốt một chút.
Phúc Lai nói: “Thối vị trên người ngươi bám vào trên y phục trắng nõn của thiếu gia, mau cút ngay! Trà gì cũng phải ngon, nhớ kỹ, phải là trà thượng đẳng nhất, thiếu gia nhà ta rất kén chọn, nếu trà của ngươi không ngon, chúng ta sẽ ném trà của ngươi đi.”
Chưởng quầy có chút xấu hổ, thế nhưng đối phương có tiền, hắn không thể làm gì khác hơn là dùng vẻ mặt nịnh bợ hành lễ rồi đi. Sau đó không lâu, hắn mang trà đến.
Phúc Lai dùng khăn trắng lau qua cái chén, mới dám để Lâu Tâm Nguyệt sử dụng, thái độ của hắn đối với Lâu Tâm Nguyệt hoàn toàn khác với bá đạo xúc phạm khi nãy, cực kỳ lễ phép nói: “Thiếu gia, thỉnh dùng trà.”
Lâu Tâm Nguyệt đón lấy trà, lãnh đạm uống một ngụm rồi bỏ xuống ngay lập tức.
Phúc Lai thấp giọng hỏi: “Trà không ý sao? Thiếu gia? Ta kêu hắn đổi lại.”
“Miễn đi, ở chỗ này làm sao có trà ta yêu thích, trái lại đến Dương Châu đã nửa tháng, vẫn tìm không được nữ nhân khiến người ta bốc hoả kia.”
Nghe Lâu Tâm Nguyệt căm phẫn nói xong, Phúc Lai cũng vì bất bình của hắn mà nói: “Đúng vậy, thiếu gia, nhà nàng ta sớm không thiêu, muộn không thiêu, hết lần này đến lần khác gửi thư cho lão gia, sau đó mới thiêu sạch, người cũng không biết đã lưu lạc nơi nào, căn bản là không tìm ra được manh mối. Ta nghĩ chúng ta nên về nhà thôi, cho dù lão gia có nói cũng vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook