Sửu Hoàng
Chương 11

Bầu trời đêm không trăng nhưng lại tỏa ra ánh sáng kỳ lạ trên màn mây lam hắc sắc.

Sâu trong hoàng cung và hoa viên tĩnh mịch, những chiếc đèn lồng điểm trên hành lang gấp khúc đẹp đẽ, kỳ ảo vẫn không giấu nổi sự yên tĩnh đáng sợ.

Không hề có người, bầu không khí quỷ dị âm u trôi lững lờ trong cung điện to lớn. Rõ ràng chưa đến mùa đông, vậy mà tòa cung điện và hoa viên đều mang theo âm lãnh khiến kẻ khác phải chùn bước.

Mặt ao gợn sóng, bởi vì trong nước có một người đương giãy dụa, những gợn sóng cứ thế khuếch tán tròn. Nhưng nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe được bên cạnh tiếng người ngộp nước còn có những âm thanh thầm thì.

“Cảm tạ ngươi a. Ngươi không cảm thấy mặt nạ làm ra rất hợp với ta sao?” Hắn mỉm cười. Hắn biết rõ khuôn mặt mỉm cười của mình giữa đêm khuya sẽ đem lại hiệu quả như thế nào đối với kẻ khác.

Hoàng Phủ Giác ló đầu lên, hai mắt trợn to chứa đầy sợ hãi.

“Ngươi. . .khặc khụa !”

Hắn dùng tay nhấn khuôn mặt kia vào nước lần nữa.

Hết lần này tới lần khác, vị Lục hoàng tử được chiều chuộng kia chỉ cần hơi ló đầu lên, hắn sẽ để kẻ kia thở chút rồi lại đè xuống nước.

“Ngươi còn nhớ ngươi đã từng đá ta xuống nước không? Nhờ phúc của ngươi, hiện tai ta sẽ không để ngươi chết đuối dễ dàng như vậy.”

Ha ha, hắn muốn nghe kẻ kia cầu xin tha thứ nhưng hắn cũng không muốn bọn thị vệ tuần tra phát hiện nên không để tên kia có cơ hội mở miệng. Nhưng nhìn nhãn thần sợ hãi của tiểu tử, nước mắt chảy dài cầu xin tha thứ lại thêm việc y bất đắc dĩ liều mạng giãy dụa cũng rất là thỏa mãn.

Nhìn khuôn mặt đẹp của y vì quá sợ hãi mà méo xẹo, tâm tình của hắn trở nên khá tốt.

---------------------------

Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử năm trước đã được phong vương xuất cung ra ngoài.

Kể từ khi Đại hoàng tử được thụ phong xuất cung tới nay, quần thần trong triều liên tục khuyên Thắng đế sớm lập thái tử. Nhưng thái độ Thắng đế vẫn bất minh khó dò.

Đại thần trong triều do tể tướng Vi Thanh Tử dẫn đầu, đa số ủng hộ lập trưởng, nhưng có nhánh lại xem trọng Nhị hoàng tử hơn, thậm chí còn có người muốn lập Lục hoàng tử.

Mẫu thân Lục hoàng tử – Đức phi là con gái của quan trọng thần ti nông (quan coi về ruộng nương), huynh trưởng nàng làm chức Vệ úy cấm vệ quân, phụ trách bảo vệ Tẩm cung và Trường Nhạc cung an toàn, được Thắng đế cực kỳ tin tưởng.

Những kẻ ủng hộ Lục hoàng tử vì một lý do rất đơn giản: Mọi người đều không thấy bệ hạ trì hoãn không lập thái tử, nhưng lại rất sủng ái Lục hoàng tử sao?

Đúng vậy, chuyện Thắng đế sủng ái Lục hoàng tử cả thiên hạ đều biết. Nhưng ngài có dám vì cưng chiều Lục hoàng tử mà phế trưởng lập ấu, chẳng một ai có thể đoán ra thánh ý. Ngay cả thái giám Hồ Vinh hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của Thắng đế cũng không rõ.

Thế nhưng Thắng đế luôn bác bỏ những lời khuyên lập con trưởng làm thái tử cũng là sự thật.

Lẽ nào Thắng đế đang đợi Lục hoàng tử lớn lên, dự định chờ thế lực của hắn ngang với địa vị của Đại hoàng tử thì sẽ lập hắn làm thái tử?

Nghi vấn này vừa đưa ra, ngay lập tức có không ít người tán thành.

Phái ủng hộ Đại hoàng tử tất nhiên có điểm lo lắng. Ngay cả hoàng hậu cũng nhịn không được mà nói bóng nói gió với Thắng đế.

Đúng lúc này, Lục hoàng tử chết. Chết đuối tại ao sen ở Lưu vân cung.

Không ai biết Lục hoàng tử vì sao tới Lưu vân cung bị đồn là có ma. Một năm trước có vị tần phi khó sinh đã chết chỗ này, từ đó đến nay nơi đây bị bỏ hoang không có ai vào ở.

Hai người hầu đi theo Lục hoàng tử đến Lưu vân cung cũng đã chết, bị cung nỏ bắn chết, tên bị rút ra. Chính vì nguyên nhân tử thương ấy nên khả năng ma quỷ quấy phá được gạt bỏ.

Tin tức vừa truyền ra, hậu cung và trong triều nổi lên một trận phong khởi vân dũng.

Mẫu thân Lục hoàng tử, Đức phi nghe tin nhi tử bị giết lập tức ngất đi. Trong triều Thắng đế nổi trận lôi đình, giận dữ nghiêm lệnh cho quan Đại Lý tự, thượng thư Hình bộ và tam pháp ti Đô Sát viện hợp tác tra rõ án.

Con của Đức phi mất, các phi tử khác đều đến an ủi nàng.

Hiền phi cũng đi. Nàng cùng Đức phi khóc một hồi, dùng khăn lụa chấm khóe mắt xót xa nói:

“Muội muội, tỷ tỷ đối với muội thực sự vừa ao ước vừa đố kỵ, ao ước có một nhi tử tướng mạo tuấn mỹ nhu thuận thông minh giống muội, đố kỵ mẫu tử muội được thánh sủng. Muội cũng biết nhi tử của ta…” Hiền phi cười khổ.

“Có điều ta thà nguyện để con muội tương lai vào Đông cung, cũng không nguyện làm một người mẹ … Hừ! Đáng tiếc. Muội muội, tỷ tỷ cũng không sợ ngươi đi cáo trạng, nếu như nhi tử của ta nhận được thánh sủng, sợ rằng người chết đuối tại hoa sen trì ngày hôm nay chính là con ta. Lòng dạ đàn bà quả nhiên rất độc, ta vẫn hoài nghi trước kia kẻ hạ bùa chú ta chính là nàng nhưng khổ nỗi không có chứng cứ. Muội muội, nếu nàng muốn báo thù cho nhi tử, thật nan giải a!”

Hiền phi tựa hồ nhớ đến việc nàng đã hạ sinh sửu nhi tử, ủy khuất khóc còn muốn bi thương hơn cả Đức phi đang để tang con.

Đức phi nắm chặt khăn lụa, hai mắt đỏ ngầu.

------------------

Trong tiểu viện của Tứ hoàng tử.

“Lá gan ngươi thật đúng là không nhỏ.” Dương mama lắc đầu thở dài.

Hoàng Phủ Kiệt cười khẽ, “Mama, ta không biết người đang nói cái gì. Lục hoàng tử chết không can hệ đến ta, ai kêu hắn độc chiếm thánh sủng, mà phụ hoàng lại chần chừ không chịu lập Đại hoàng huynh làm Thái tử.”

“Bà già này không tin Đại hoàng tử sẽ dại dột như vậy, chí ít Vi Vấn Tâm không phải loại người ngu dốt.” Dương mama cười nhạo.

“Ha ha, mama nói không sai. Nhưng còn mẫu thân Đại hoàng huynh thì sao? Người biết là mọi bà mẹ luôn luôn lo nghĩ cho con mình, e rằng nàng ta phát hiện ra một cơ hội tốt, không kìm được đã ra tay.”

“Khả năng ngược lại cũng có. Nhưng. . . thân già này không tin ngươi chẳng nhúng tay vào chuyện này.”

“Mama không tin cũng đành chịu. Đúng rồi, mama, nghe nói lần trước mama khoe với Trương Bình là mình có mấy vị đồ nhi, nói bọn họ trà trộn trên giang hồ tạo dựng danh tiếng. Chẳng hay ta có vinh hạnh được gặp các vị sư huynh?”

Hoàng Phủ Kiệt ngồi xếp bằng thiền trên đỉnh đao mỉm cười, tâm tư Dương mama muốn thu nhận Trương Bình làm đệ tử không phải ngày một, ngày hai. Đáng tiếc Trương Bình thâu sư cảm thấy hứng thú nhưng lại lãnh đạm với việc bái sư.

“Haha, tiểu tử, đừng quá tham lam. Dù người có thông minh nhưng tâm bất chính, không phải người hiền. Bà già này hiện tại chỉ nhìn thấy ngươi làm hoàng tử coi như nỗ lực, nhưng làm hoàng đế còn kém xa lắm.” Dương mama tiện tay cầm lưỡi kiếm kề lên vai Hoàng Phủ Kiệt thi triển nội lực nhưng vẫn giữ nguyên dáng điệu tươi cười hiền lành.

Hoàng Phủ Kiệt trên trán toát ra mồ hôi hột, nhưng do hắn đeo mặt nạ nên chẳng ai nhận ra. Hắn hiện tại đã nói không nói nên lời, chỉ có thể vận khởi công lực toàn thân chống đỡ nội lực của Dương mama.

Dương mama mỉm cười, “Thân già năm đó thấy ngươi đọc quyển sách ấy, biết rằng tuyệt học sư môn của ta nhất định sẽ không thất truyền. Trời đã định, sư môn già này tìm quyển sách đó đã một giáp(60 năm), không ngờ nó lại ở trong hoàng cung. Ngươi hồi đó mang nó ra khỏi Tàng thư lâu vì tò mò bìa sách?”

Hoàng Phủ Kiệt miễn cưỡng gật đầu. Hắn nhớ rất kỹ, trên sách vẽ một nam nhân giống quỷ. Lúc trước hắn tưởng là truyện ký về thần tiên, ma quái, nhưng sau này đọc mới biết không phải.

Dương mama dùng tay còn lại nâng chung trà lên nói:”Ngươi có biết vì sao ta không để Trương Bình dạy tiếp ngươi đạo gia chính tông công pháp, mà sửa thành ngã môn võ công? Chính vì ngươi thiên tính thích hợp với ngã môn võ học, đặc biệt ta còn phát hiện ra ngươi có trong tay âm hệ bí tịch của ngã môn, coi như thiên duyến đã định trước a. Ngươi còn nhớ trước đây lão nhân đã nói với ngươi, ngã môn phái chia làm hai hệ âm dương không?”

Hoàng Phủ Kiệt chớp mắt mấy cái, mồ hôi nhỏ ròng ròng.

“Nhưng âm hệ 60 năm trước thất truyền cùng với sự biến mất của một vị sư thúc. Sách Trương Bình đưa ngươi xem chính là của ngã môn phái âm học. Già này dạy ngươi dương công nhập môn, để ngươi quen thuộc, nhớ ra những điều trong sách, để âm dương hợp nhất thông suốt. Mà Trương Bình dạy ngươi chính tông đạo gia công pháp làm nền tảng chắc chắn cho việc luyện khởi ngã môn võ học, công lao không nhỏ. Phúc khí tiểu tử ngươi cũng không nhỏ.”

“Mama nghĩ hiện tại ta….”Hoàng Phủ Kiệt không chịu tỏ ra yếu thế, dám bức ra một câu.

“Ân, dương công của ngươi đã luyện tới bốn tầng, hiện tại đúng là lúc cho ngươi đả thông kinh mạch âm dương giao nhau.” Dương mama tán thưởng, gật đầu nói.

“Đa tạ mama chỉ dẫn.”

“Ha ha, không cần cảm tạ. Miễn là ngươi tương lai giao sách cho già mang đi, già sẽ mang hết toàn lực chỉ bảo ngươi.”

“Mama không cần lo lắng, ta. . . Hoàng Phủ Kiệt đã nói. . . nhất định giữ lời. Nếu như người cần….ta hiện tại có thể hai tay dâng sách.” Hoàng Phủ Kiệt vất vả nói.

“Ha ha.” Dương mama cười cổ quái, “Tiểu tử ngươi nên ít giả bộ lương thiện trước mặt già, tính tình ngươi thế nào lão Triệu mù lòa nhìn không ra, nhưng thân già này lại rất rõ. Khuôn mặt ngươi và mặt nạ kia là giống nhau.”

Hoàng Phủ Kiệt cũng cười, mặc kệ người trước mặt nói sao cũng được : “Mama đã. . . biết ta, cũng phải hiểu ta. . . giữ lời. Chỉ cần mama chân thành chỉ dạy…khi ra xuất cung phong vương chắc chắn sẽ…tặng sách cho người.”

“Tiểu tử ngươi còn lo lắng già giấu diếm phải không? Tuy rằng tiểu tử ngươi tâm tính bất chính, nhưng tính tình hợp với lão nhân. Già này có mấy người đồ nhi nhưng không có ai được bảy, tám phần chân truyền như ngươi. Còn lại hai, ba thành là cầm kỳ thư họa và kỳ hoàng thuật, ngươi tất không cảm thấy hứng thú.”

Hoàng Phủ Kiệt thân thể buông lỏng, Dương mama thi triển nội lực.

Hoàng Phủ Kiệt vội điều tức.

“Năm nay ngươi đã mười bốn?”

“Đúng.” Hoàng Phủ Kiệt thu khí vào, thả lỏng toàn thân. Biểu tình cũng quên rằng dưới thân tọa chính là đao nhọn.

“Giờ ngươi đã luyện đến bốn tầng càn khôn tử công, cảm giác so với bình thường có chỗ nào khác biệt?”

Hoàng Phủ Kiệt ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt có điểm mất tự nhiên, gật đầu.

“Cung nữ không muốn gần gũi người, ngươi có tức giận?”

Hoàng Phủ Kiệt không trả lời, nhưng nhìn thoáng qua Bạch Liên ở xa xa. Hắn đã tới tuổi hiểu đời, Thanh Vân, Bạch Liên hơn hắn vài tuổi nhưng đẹp động lòng người, tự nhiên khiến hắn có chú ý một chút.

“Ha ha, không nên có tâm ý với các nàng ấy, ngươi bây giờ không thích hợp lưu lại con cái nối dõi, bằng không người ích kỷ như mẫu thân ngươi có thể phế bỏ ngươi đi trợ giúp cháu trai của nàng ta. Đương nhiên là nếu nhi tử của ngươi không có di truyền tướng mạo xấu xí của ngươi.”

Hoàng Phủ Kiệt chẳng hề tức giận khi nghe Dương mama vũ nhục mẫu thân hắn, trái lại còn hiểu rõ cười cười. Mẫu thân hắn mấy năm nay một mực lôi kéo chú ý của hoàng đế, ý đồ của nàng rất đơn giản, muốn sinh thêm hảo nhi tử thay thế cho kẻ vọng chi sinh yếm (nhìn đã ghét), như thế sẽ không cần trợ giúp sửu tử nữa.

“Nếu như ngươi thật muốn nếm thử tư vị ngư thủy chi hoan(thân mật), cũng không phải không có biện pháp. Hơn nữa ngươi cũng cần một người giúp ngươi ngăn trở ý niệm trong đầu mẫu thân.” Dương mama gõ ngón tay, chỉ ra.

Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu nhìn bà ta “Người nói Trương Bình ?”

Hắn không phải không hiểu thanh thuần của hảo hài tử, dơ bẩn trong cung hắn biết nhiều hơn ai khác. Tiểu thái giám tướng mạo tuấn tú, vóc người khỏe mạnh không chỉ có thể được cung nữ ưu ái mà đôi khi cũng bị xem như đàn bà để tiết dục.

Theo hắn biết, phụ hoàng cùng mấy hoàng huynh, hoàng đệ đều không có sở thích này, nhưng thật ra một ít vương công đại thần và số ít thị vệ quan ác hữu thực quyền, thường tìm cơ hội trêu chọc tiểu thái giám nhỏ tuổi. Việc này trong cung phàm có biết thì mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, đùa bỡn thái giám không có nghĩa đùa bỡn người hoàng thất, hơn nữa lại là tiểu thái giám không phẩm trật, chỉ cần không làm tổn hại đến mặt mũi hoàng gia, sẽ không ai bẩm lên cấp trên. Tiểu thái giám bị trêu chọc càng không có gan đi cáo trạng.

“Ngươi phản ứng không bằng lòng, chẳng phải ngươi sớm có ý niệm này trong đầu?”

Hoàng Phủ Kiệt không trả lời, mà xuống khỏi đỉnh đao.

“Nhắc tới Trương Bình, tâm tư của ngươi rất rõ ràng. Ngươi phải cẩn thận.” Dương mama cười hắc hắc.

Hoàng Phủ Kiệt biết bà thử mình, cước bộ dừng lại, quay đầu nói: “E rằng đề nghị này của người không sai. Ta xấu như thế, chỉ có Trương Bình không chê ta, y luyện chính tông đạo gia công pháp, mà ta biết ngã pháp môn, cùng y tái hợp âm dương vừa vặn.”

Hoàng Phủ Kiệt nói xong cởi ngoại bào đi luyện bắn cung, lưu lại Dương mama biểu tình trên mặt như nuốt phải ếch.

Bà chỉ nói giỡn chơi. Bất quá muốn cười nhạo hoàng tử trong ngoài không đồng nhất. Nếu như vì vậy mà dẫn đến tương lai Trương Bình thế nào, lỗi của bà lớn lắm.

Nhắc đến Trương Bình, bà nhớ lại lúc trước. Ngày đó vô tình phát hiện Hoàng Phủ Kiệt tuổi còn nhỏ mà trong ngoài bất nhất, còn ẩn giấu nội tâm rất sâu, nhất thời nghiên cứu xem ý tứ. Khi bà phát hiện nội tức hắn có người chỉ dẫn, luyện được chính tông đạo gia công pháp thì sự hiếu kỳ lên đến đỉnh điểm.

Là ai dạy cho hắn?

Lúc đó bà cũng không vội vã đi hỏi Tứ hoàng tử mà bắt đầu quan sát người chung quanh. Quan sát kỹ thì phát hiện ra một người thú vị.

Người này tên Trương Bình, một gã tiểu thái giám bình thường. Tiểu thái giám này biết bà đã nhận ra võ công y che giấu, thẳng thắn đem tất cả ra nói. Y còn tuyên bố muốn bồi dưỡng Hoàng Phủ Kiệt thành Đại hoàng đế võ công thiên hạ đệ nhị. Võ công giao cho y, nhưng giáo dục Hoàng Phủ Kiệt trở thành hoàng đế thì giao cho bọn họ.

Hơn nữa khi tiểu thái giám phát hiện bà và ông bạn già võ công so với y cao hơn rất nhiều, y không chỉ xấu hổ vì trước đây đã tự phụ, mà còn nghĩ bản thân đã tìm được con đường trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ một cách nhanh nhất.

Y bắt đầu học lén, mà bà…cũng để y thâu. Có điều tiểu tử này tình nguyện thâu sư cũng không chịu quang minh chính đại bái bà làm sư phụ.

Được, Trương tiểu tử tuy rằng có điểm gây kinh ngạc, nhưng có y trong tiểu viện tĩnh mịch này thì dù hoàng cung có buồn chán đến đâu cũng trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Bà đặc biệt muốn xem Trương Bình giả ngu với hai tiểu nha đầu Thanh Vân, Bạch Liên, chưa kể Trương Bình còn cố núp dưới bóng hai nha đầu này.

Chắng biết y có thành công hay không, nhưng thực sự Hiền phi và Hồng Tụ, kể cả Ngôn phủ cũng không dò ra nổi thực lực của Hoàng Phủ Kiệt, nhất là Trương Bình, hai tiểu nha đầu khi báo cáo lại dường như đã quên mất sự tồn tại của y.

Hừ, phân tâm thì có nhưng tuyệt không ngu. Còn Trương Bình? Ở bên cạnh hắn từ sáng đến tối sao không phát hiện ra?

------------------

Trương Bình vừa vui vẻ vừa chờ mong, ngóng đợi suốt một năm rốt cục y lại có thể gặp cha mẹ, lần này cả ngũ đệ cũng tới.

Từ lúc y tiến cung cha mẹ y hàng năm đều lên kinh một lần. Năm đầu y bị đưa đi giáo huấn nên không gặp, chuyện tốt là hàng năm đều có thể gặp.

Cha mẹ y thuật lại mọi chuyện trong nhà cho y yên tâm, đại tẩu y đã có thêm hai chất nữ, lão tứ năm ngoái đã thành thân với nàng Thúy trong thôn.

Trương Bình hai năm tích góp tiền bạc kín đáo đưa cho mẹ y.

Mẹ y cũng không từ chối, để lại phân nửa, phân nửa này đưa y giữ lại đút lót. Trương Bình chỉ chừa lại năm lượng bạc, còn lại đều đưa hết cho mẹ.

Lý do là y hầu hạ hoàng tử, bạc để đút lót không cần nhiều lắm, hàng tháng y đều được phát tam lưỡng lục tiền.

“Tứ hoàng tử mà con hầu hạ thế nào? Đối với con có tốt hay không? Bình thường không đánh chửi con chứ?” Cha hắn hàng năm hầu như đều hỏi chung một vấn đề.

Trương Bình cười vui vẻ với cha mẹ y. “Tứ điện hạ đối với con rất tốt, chưa bao giờ đánh chửi cả.” Mắt lại nhìn về phía lão ngũ bên cạnh cha mẹ, tiểu tử ấy dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá y, đến bây giờ vẫn chưa nói với y một câu.

Cha mẹ y nhìn kỹ, phát hiện khí sắc Trương Bình thoạt nhìn rất tốt, vóc dáng cũng cao hơn, hiện tại đã cao hơn cha y. Có điều nhìn không giống tiểu tử hai mươi tuổi, dung mạo nảy nở nhưng vẫn còn lưu lại vài nét niên thiếu, không giống với ấn tượng lúc trước.

Nhưng trên người Trương Bình có khí âm nhu cũng không sao, có thể vì tập võ lâu nên thân thể thoạt nhìn rắn chắc, tiếng nói không biết sao cũng không lanh lảnh như các thái giám khác, trái lại còn khàn khàn dẫn theo điểm ôn nhu, nghe không hề chói tai.

“Nghe nói vị Tứ điện hạ này lớn lên xấu xí, thực sự có đúng không?” Cha y lại gần nhỏ giọng hỏi.

“Cha!” Trương Bình cười, “Cha đừng nghe chuyện phiếm bên ngoài! Tứ điện hạ là hoàng tử, tướng mạo chỉ có điểm khác với thường nhân, xấu xí thế nào đều do đồn thổi.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi, nhi tử người mỗi ngày hầu hạ hắn, hắn xấu hay không xấu con còn không biết? Cha, người mau đưa mẹ trở về, trên người mang nhiều bạc như vậy, lúc về phải cẩn thận.” Trương Bình âm thầm lau mồ hôi, ngay cả dân gian cũng lưu truyền chuyện này, Tứ điện hạ của y cũng thật đáng thương.

“Hừ, giờ còn tính toán đường xá cái gì. Muốn làm cha ngươi. . Úi đau, mẹ nó ơi, lâu không gặp nhi tử, ngươi nể mặt ta một chút được không?”

“Nể mặt? Mặt ông dày bằng chăn bông còn muốn sĩ diện? Nhìn chằm chằm hỏi hoàng tử người ta xấu hay không xấu, ông cũng định chê ta vừa già vừa xấu chứ gì?”

“Mẹ nó à, oan cho ta quá. Nương tử, nàng biết ta đối với nàng. . .”

“Biến đi!” Mẹ Trương Bình mắc cỡ đẩy chồng mình ra, kéo tay nhi tử nói : “Con bình thường làm gì cũng phải cẩn thận. Nương cũng không có gì để nói, gần vua như gần cọp, làm bạn với hoàng đế hay với nhi tử ngài cũng như nhau. Con hầu hạ hoàng tử kia lúc thường cũng phải chú ý đúng mực, đặc biệt không được làm gì quá phận.”

“Hoàng cung không thể so bên ngoài, mọi lúc mọi nơi đều có người theo dõi, con giờ không cảm nhận được, chờ sau này con….”

“Còn nói ta nhiều chuyện, nàng còn nói nhiều hơn.” Cha Trương Bình ở bên nói thầm.

Mẹ y mặt trắng bệch, hai người liền cãi nhau ầm ỹ.

Trương Bình lòng tràn ngập vui tươi, cười khúc khích, tiễn hai người bọn họ ra khỏi cung. Hiện tại nơi bọn họ gặp mặt chính là phòng chuyên dành cho các thái giám gặp người thân, kiến trúc xung quanh chính là cửa bắc.

Lão ngũ Trương Hỉ bỗng nhiên rớt lại phía sau, đi bên cạnh Trương Bình.

“Hỉ tử, trong nhà thế nào?” Trương Bình nhỏ giọng hỏi đệ đệ. Đệ đệ này đã 5 năm không gặp, thân thể lớn hơn nhưng dung mạo không đổi.

Trương Hỉ mười ba tuổi ngẩng đầu nhìn y một cái, không nói.

“Ngươi cứ nói thật, đừng giấu ta.” Trương Bình ôm bờ vai của đệ đệ. Trương Hỉ giãy dụa muốn thoát ra.

“Năm ngoái. . . cha thấy huynh không trở về, vết thương cũ tái phát, nằm liệt giường hơn nửa năm. Bệnh nặng một thời gian không khỏi, nói đúng hơn là không dậy nổi. Mẹ suýt bị hù chết, cho rằng cha sẽ không qua nổi. May là cha có một lão bạn hữu tinh thông y thuật đến chơi, chữa được cho cha. Người nọ thấy gia cảnh chúng ta bất hảo, sụt sùi nửa ngày, ngay cả tiền thuốc cũng không lấy. Nói thế nào ông cụ cũng không nhận, nói là tặng cho đồ đệ.”

Trương Bình tâm tình nặng trĩu, cha y bị đau cũng một phần tại y lúc ấy, y cũng không biết cha mình bị bệnh, nhưng năm ấy cha mẹ có dắt mấy hài tử quay về nhà bắt đầu sinh hoạt yên ổn như những người dân khác…

Một đồng tiền bức tử anh hùng hảo hán, cho dù cha mẹ y trước đây thế nào, hiện tại họ đều là dân lành bôn ba sinh kế. Biết cuộc sống không dễ dàng, bắt đầu từ năm kia, mỗi năm y đều gửi bạc về, nhưng hai người thà chết già chứ không chịu sống dựa. Có điều năm nay thực sự khó khăn, hai người sợ rằng sẽ không thể không cầm tiền như trước. Y trong cung làm thái giám dưỡng gia, đối với cha mẹ y mà nói luôn đau đớn trong lòng. Vì vậy cha mẹ y mới không muốn nhận tiền y gửi.

“Ngươi có biết người nọ tên gì?” Trương Bình nghĩ sau này nhất định phải báo đáp người kia, thuận tiện còn xem lão thế nào, không thể để người ta khi dễ mình được.

Trương Hỉ suy nghĩ một chút: “Nương gọi ông ấy là Hồ huynh, cha gọi ông là Dược Lâu Tử, ta không biết, chỉ có cha mẹ hiểu.”

Trương Hỉ đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện : “Tam ca, huynh biết không, người trong thôn đều chê cười nhà chúng ta, nói nhà ta có một người làm thái giám. Ta chơi đùa trong thôn, bọn họ chê cười ta phía dưới có hay không. Tam ca, huynh vì sao nhất định phải làm thái giám? Trong Phương thôn, Thập lai gia cũng bán hai người con mà không bị ai chê cười họ. Tại…..”

Trương Hỉ những lời này nghẹn trong lòng đã lâu, ngữ khí khá nhanh.

“Còn cha, từ khi huynh đi, cha thường đứng ở cổng thôn trông ra, lúc trở về hai mắt đều đỏ. Năm ngoái Dược Lâu Tử cũng nói cha do quá bi thương mà vết thương cũ tái phát. Cha bình thường hay nói với chúng ta, nói cha có lỗi với huynh. Còn nói chờ huynh xuất cung chúng ta nhất định phải hảo hảo đối đãi, bằng không chẳng phải là hài tử Trương gia.”

“Nương ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng coi huynh như bảo vật. Đại ca, nhị ca mỗi lần nhắc tới huynh cũng đều muốn xin lỗi huynh. Tam ca, huynh đừng làm thái giám nữa, huynh theo chúng ta về nhà có được không?” Trương Hỉ nói tới đây nghẹn ngào.

Trương Bình nhịn không được ôm đệ đệ thiếu niên vào lòng, những lời tiểu hài tử nói tuy đâm vào lòng y nhưng đều là sự thật.

“Ca ca xin lỗi các ngươi. Ca lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ đến cuộc sống khá giả trước mắt. Nếu lần sau có người lại chê cười ca ngươi làm thái giám, ngươi đi theo họ nói : ca ta không đắc tội với ai, không trộm cắp, không lừa gạt, còn ai dám nói ca ta không phải nam nhân!”

Trương Hỉ chùi nước mắt, có điểm mắc cỡ. Năm năm không gặp được tam ca, nên đối với gần gũi hiện tại có điểm xấu hổ.

“Tam ca, huynh đừng hiểu lầm. Ta không phải nói huynh bất hảo, ta chỉ. . .”

“Ta minh bạch ý tứ của đệ. Nếu như đại ca nhị ca ai làm thái giám, bị người ta châm chích, ta cũng sẽ bị họ đánh không ngóc nổi đầu.”

“Không đúng! Tam ca nhất định sẽ xông lên đánh những kẻ nói bậy.” Trương Hỉ kêu lên, hết ngượng ngùng.

Trương Bình ha ha cười nói: “Đúng vậy, tam ca ngươi nhất định không phải người không biết nghĩ. Hỉ tử, sau này ca về nhà đều dựa vào ngươi bảo hộ rồi.”

“Ân. Tam ca yên tâm, huynh đệ chúng ra đã hẹn rồi, chờ huynh trở về sẽ để huynh ở phòng lớn nhất, huynh muốn ra ngoài sẽ có người theo hầu, nhất định sẽ giúp huynh, không khi dễ huynh! Sau này còn ai dám chửi huynh là thái giám, ta sẽ liều mạng với họ!”

“Ha ha.” Trương Bình cười ra nước mắt.

“Liều mạng cái gì ? Tiểu tử ngốc, tam ca ngươi võ công cao cường còn cần ngươi liều mạng? Huống hồ thực sự ta đi làm thái giám, bọn họ muốn cười thì để họ cười, chỉ cần bản thân chúng ta không hổ thẹn là được. Về sau ca sẽ nỗ lực tích cóp tiền bạc, chờ giàu lên rồi thì nói không chừng người cười nhạo ca làm thái giám sẽ hối hận ngày xưa không đi làm thái giám. Ha ha!”

Trương gia nhị lão quay đầu lại, khó hiểu nhìn hai huynh đệ nói cái gì mà cười ra nước mắt. Nhưng thấy Hỉ tử thân thiết với tam ca hắn, hai người phi thường vui vẻ. Lần này đưa lão ngũ đến vì không biết hắn ăn phải cái gì, nói không bao giờ muốn gặp tam ca nữa, bị đại ca hắn hung hăng đánh cho một trận.

“Tam ca, huynh thực sự không theo chúng ta trở về?”

Trương Bình lắc đầu, “Ta bây giờ không thể về, phải đợi trong cung thả người mới được.”

“Tới khi nào mới thả huynh về?”

“Rất nhanh thôi, chờ ngươi thú vợ.” Trương Bình nói liều.

“Hảo, ta về nhà nói nương tìm vợ cho ta.” Trương Hỉ nghiêm túc gật đầu.

Trương Bình ôm chặt ngũ đệ y cười to. Y thế nào lại nghĩ đệ đệ và điện hạ giống nhau, bình thường rất thông minh nhưng thỉnh thoảng không biết sao lại ngơ ngẩn? Chẳng qua huynh đệ nhà mình hảo, không thể oán giận, nói được ra thì tốt rồi. Không giống với những kẻ trong cung.

Nếu như Hoàng Phủ Kiệt ở đây lúc này, hắn nhất định sẽ nói với Trương Bình: Huynh đệ ai cũng giống nhau, đừng coi ta khác họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương