Sửu Cô Nương
-
Chương 69: Phiên ngoại
“An huynh, đây là lần đầu tiên huynh tới Đắc Nguyệt lâu đúng không? Tửu lâu này rất nổi tiếng ở đây, nhưng không phải là nổi tiếng về thức ăn ngon hay rượu ngon, Đắc Nguyệt lâu nổi tiếng bởi diện mạo của chưởng quầy và tiểu nhị của nó. Huynh nhìn thử xem, tiểu nhị rất đẹp trai, khuôn mặt xinh đẹp như Phan An sống lại, nhưng nói tới chưởng quầy thì …..haizz quả là trái ngược, khuôn mặt của vị nữ chưởng quầy chằng chịt đầy vết sẹo, thật sự dọa người khác sợ hãi. Đa phần mọi người tới đây hầu như chỉ để nhìn tiểu nhị ca A Ngọc. Tuy rằng tên có chút tục khí không nho nhã nhưng khuôn mặt thì giống như tiên tử bước ra từ Nguyệt Cung không khác gì…..” Tôi vừa bước vào trong Đắc Nguyệt lâ liền nghe được hai vị khách đang ngồi ở bàn trà gần cửa châu đầu nói chuyện với nhau.
“A Ngọc ~ huynh thật nổi tiếng!!” Tôi cố ý nói thật to, làm cho mọi người đều ngừng lại quay đầu nhìn về phía tôi. Nhìn thấy khuôn mặt của tôi trừ những khách khứa quen hoặc người làm trong tiệm thì đã miễn dịch rồi chẳng có biểu hiện gì cả, còn khách mới tới hay khách vãng lai thì đều không khỏi hít hà một hơi.
“Đẹp lắm sao?” Băng Ngọc đi phía sau lưng tôi, lạnh lùng ngược. Nàng vừa nói vừa bước nhanh về trước che ánh nhìn của người khác đang nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh lùng im lặng quan sát nhưng vẫn phát ra hơi lạnh cóng người, làm cho mọi người không khỏi cảm tưởng bản thân đang ở trong một động băng. Ai nấy đều rất ăn ý cúi đầu không dám nhìn chúng tôi nữa.
“A Ngọc, khách hàng là thượng đế. Nhanh lên, cười một cái cho thượng đế coi cái nè.” Tôi lười biếng ngáp một cái, tối hôm qua ngủ không ngon, chờ phụ mọi người trong tửu lâu qua giờ cao điểm phải về nhà ngủ một lát mới được.
Băng Ngọc hơi nhếch mép, khóe miệng hơi cong, cố gắng mỉm cười một cái với tôi. Thật không tệ tý nào, trong lòng cũng vui vẻ hẳn lên, vun tay tha cho Nàng lần này. Cái tên này, lúc tôi trúng độc mỗi ngày Nàng đều mỉm cười với tôi. Chờ tôi khỏe lại rồi thì Nàng lại trở thành cục đá lạnh băng tiếp tục. Haizzzz ~
“Chưởng quầy, dưới bếp không còn đủ thịt để dùng.”Tiểu Quỹ tử cẩn thận đứng cách tôi một khoảng nhất định dè dặt nói, những lúc có Băng Ngọc bên cạnh, nếu đứng quá gần tôi thì thật sự rất nguy hiểm.
“Vậy à, A Ngọc ~ đi thôi, chúng ta đi tìm Nhục Ngũ.” Nhục Ngũ là đồ tể, toàn bộ thịt tươi mà Đắc Nguyệt lâu sử dụng đều do Nhục Ngũ cung cấp. Tôi kéo Băng Ngọc cùng đi tìm hắn, nhưng Băng Ngọc cứ nhấp nhấp môi, đứng bất động vẻ mặt không muốn đi chút nào.
“A Ngọc ~” Tôi kéo dài âm điệu, nheo mắt làm nũng.
“Được rồi.” Băng Ngọc thở dài một hơi nhỏ, cúi đầu đi theo sau lưng tôi. Tôi biết vì sao Nàng không vui, nhưng mà vì Đắc Nguyệt lâu, chỉ có thể ủy khuất Nàng thôi.
Hai người chúng tôi còn chưa đi đến nhà của Thịt Ngũ đã nghe thấy tiếng người cãi nhau to tiếng vang ra:
“Tiểu tử chết bằm nhà ngươi, giết heo thì có gì không tốt, suốt ngày cứ mơ mộng, nhìn ba cái võ mèo quào của ngươi, cút về phòng đi, ra ngoài chỉ làm mất mặt cha ngươi thêm thôi.” Nghe giọng nói hình như là cha của Nhục Ngũ. Tôi vừa đẩy cửa bước vào liền thấy cha của Nhục Ngũ mặt mày tức tối, nổi giận đùng đùng ngồi trong viện, Nhục Ngũ thì đang đứng tấn kế bên
“Nhục Ngũ bá phụ ~ chúng ta tới mua thịt đây.” Tôi đi thẳng tới trước mặt cha của Nhục Ngũ, nhét bạc vào trong tay ông.
“Ai nha ~ sao lại phiền chưởng quầy tự mình tới mua thịt thế này.” Cha của Nhục Ngũ vừa thấy bạc liền mỉm cười vui vẻ.
“Trong tiệm đang đông khách, mọi người đều bận cả. Có thể phiền bá bá cho Nhục Ngũ mang thịt tới Đắc Nguyệt lâu được không?” Tôi nhìn Nhục Ngũ cứ lắm la lắm lét liếc nhìn ngoài của trong lòng không khỏi buồn cười.
“Còn thất thần làm gì, không nghe chưởng quầy nói à, mau chọn mớ thịt ngon nhất đi theo chưởng quầy đi!!”
“Làm phiền rồi, đi thôi!!”Tôi cười nói cảm ta cha của Nhục Ngũ, ai ngờ ông ta giống như bị hù giật mình, vẻ mặt cứng đờ. Xem ra ông ta vẫn chưa quen với gương mặt của tôi.
Nhục Ngũ theo sau tôi đi ra ngoài, từ đằng xa hắn đã thấy Băng Ngọc đứng chờ ở giao lộ liền vội vàng chạy tới.
“Sư phó A Ngọc, sao người không vào trong? Lần trước người dạy con một chiêu con không biết sao cứ tập mãi mà không học được, sốt ruột quá mà.” Nhục Ngũ vừa nói vẻ mặt buồn rười rượi.
“Luyện tập nhiều vô thì sẽ được.” Băng Ngọc né người tránh hướng Nhục Ngũ lao tới, cũng tránh luôn khối thịt heo mà hắn cầm trong tay, giọng nói không chút nào kiên nhẫn.
“Nhục Ngũ ~ võ công không thể vội vàng được.” Tôi tiến tới an ủi hắn, thuận thế trừng mắt liếc Băng Ngọc một cái.
Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này thật sự chỉ là một lần tình cờ thú vị. Một ngày đẹp trời tôi kéo Băng Ngọc đi dạo phố, vô tình bắt gặp Nhục Ngũ đang bị mấy tên du côn ăn hiếp đòi tiền, nhất thời tốt bụng nhờ Băng Ngọc ra tay dạy cho mấy tên du côn đó một bài học. Ai ngờ sau đó Nhục Ngũ cứ nằng nặc đi theo Băng Ngọc một hai phải bái Nàng làm thầy cho bằng được. Để thể hiện thành ý, hôm sau hắn còn cố ý tặng nửa phiến thịt heo cho Đắc Nguyệt lâu. Nhờ vậy tôi mới biết, Nhục Ngũ là đồ tể. Âm thầm tính toán một cách cẩn thận, vì nguồn cung cấp thịt heo tươi mới lại giá cả phải chăng đôi lúc là thấp hơn giá thị trường khá nhiều, tôi liền liều chết quấn lấy Băng Ngọc nhờ Nàng thu Nhục Ngũ làm đồ đệ.
“Chưởng quầy ~ sau này thịt ta không thu tiền.” Nhục Ngũ nhìn tôi, lại nhìn về phía Băng Ngọc sau đó thốt ra câu đó.
“Không được, không được, ngươi cũng buôn bán nhỏ.” Tôi không nghĩ tới Nhục Ngũ lại là người hào sảng như vậy.
“Vậy lấy nửa giá thôi, đây là tâm ý của ta.” Nhục Ngũ tuy nói chuyện với tôi nhưng ánh mắt thì cứ nhìn thẳng Băng Ngọc.
Tới đó tôi mới hiểu, tiểu tử này chẳng ngốc chút nào, hắn có thể nhìn ra được mấu chốt trong chuyện này, định nịnh nọt tôi nhưng thật ra là gián tiếp lấy lòng Băng Ngọc. Coi như nể mặt chỗ thịt heo mà hắn bán cho tôi giảm giá một nửa, tôi quyết định.
“Băng Ngọc, lát nữa chỉ điểm cho Nhục Ngũ đi, nể mặt hắn thành tâm thành ý.” Nhìn nhìn cả hai, chỉ thấy Nhục Ngũ mỉm cười toe toét còn Băng Ngọc thì lạnh mặt nhíu mày.
Bởi vì những lời nói đó của tôi mà Băng Ngọc không để ý tới tôi suốt ba ngày trời, Nàng im lặng không chịu mở miệng nói gì. Không khí trong Đắc Nguyệt lâu cũng càng ngày càng lạnh, ai nấy đều đề cao tinh thần hai trăm phần trăm cẩn thận từng li từng tí không dám đùa giỡn.
“Sao đồ ăn lại nhạt thế này?” Một người khách tới ăn cơm nhỏ giọng nói thầm, hắn nghĩ chắc chẳng ai có thể nghe thấy lời nói của hắn nhưng đáng tiếc chúng ta có một vị võ lâm cao thủ là Băng Ngọc.
“Lấy một vại muối ra cho hắn.” Băng Ngọc lạnh mặt phân phó, làm cho người kia sợ tới rớt đũa xuống đất.
“A Ngọc ~” Tôi quyết định cầu hòa, cứ như vậy hoài ai còn dám tới Đắc Nguyệt lâu dùng cơm nữa chứ.
“Haizz ~ cô nương, vết sẹo trên mặt cô nương là do vũ khí sắc bén….” Một người ăn mặc có vẻ bình thường, tuổi chừng trung niên đi tới, thấy khuôn mặt của tôi liền tò mò lại gần.
“Ngươi làm gì?” Băng Ngọc chẳng nói chẳng rằng đã nhanh chóng nhảy ra che trước mặt tôi.
“Ta chỉ muốn nhìn một chút, ngươi đừng cản đường nhìn của ta!!” Người kia ngại Băng Ngọc chắn tầm mắt nên đẩy Nàng một cái.
Trong lòng không khỏi kéo còi cảnh báo, người này sắp gặp xui xẻo rồi. Nội lực của tôi bị thủ pháp kỳ lạ áp chế, vết thương trên tay tuy rằng đã lành hẳn nhưng lại không thể cầm được vật nặng, cử động cũng không linh hoạt cho lắm. Băng Ngọc kị nhất là người lạ tới gần tôi, những người làm trong tiệm nếu tới gần một chút Nàng cũng sẽ đề phòng gắt gao. Thật đoán không sai, vừa nghĩ đã thấy sắc mặt của Băng Ngọc đổi sang lạnh lùng, Nàng đánh một chưởng về phía người kia.
“Ai da ~ thật là vô lý. Nể tình ngươi chỉ là một nữ lưu, bổn đại phu liền không so đo với ngươi.” Người kia nhanh chân di chuyển trốn thoát một chưởng của Băng Ngọc. Xem ra cũng có chút bản lĩnh.
“Đại phu?” Băng Ngọc nghi ngờ nhìn chằm chằm người trước mặt, nửa ngày Nàng đột nhiên xoay người bỏ đi.
“Tính tình kém vậy, haizzz~” Người kia nhìn bóng lưng của Nàng, lắc đầu.
“Uy ~ ta có thể trị lành mặt của cô nương! Cô nương có muốn thử không? Ta tên là Tử Kỳ, còn cô nương? Người kia nháy mắt với tôi, bất giác tôi cảm thấy khá quen thuộc.
Người này thật sự không có gạt tôi, hắn mất bốn ngày phối chế thuốc bùn, lại mỗi ngày kiên trì đắp ở trên mặt. Sau một tháng vết sẹo trên mặt tôi nhạt dần. Theo như lời của hắn, chỉ cần kiên trì thêm nửa năm là có thể khôi phục như lúc ban đầu bảy tám phần. Kiên trì một năm thì có thể khôi phục hoàn toàn. Mà nói cũng lạ, đối với vị đại phu không rõ lai lịch như Tử Kỳ, Băng Ngọc chỉ ra tay đánh người ở lần gặp đầu, ngoài ra sau đó vẫn luôn mặc kệ không hỏi han tới.
“Tay còn đau không?” Từ Kỳ đột nhiên nhìn tay của tôi mà hỏi.
“Hết rồi. Đừng nói là cái này ngươi cũng biết điều trị nha? Tay của ta bị thương mấy lần rồi!!” Sau một tháng quen biết thì tôi với hắn cũng gọi là có chút thân thiết, nói chuyện cũng không dè dặt cẩn thận như trước.
“Nàng hận không?” Tử Kỳ vươn tay, ngón tay trắng nõn xoa xoa cổ tay của tôi. Có ánh vàng chợt lóe, ngón tay của hắn có mang một chiếc nhẫn khá lạ.
“Nhẫn của ngươi thật độc đáo, ta chưa bao giờ thấy kiểu dáng như vậy trước nay!” Tôi tò mò hỏi, bất chợt thấy được vẻ hoảng loạn chợt lóe của Tử Kỳ.
“Phong tục ở quê, chưa cưới vợ đều mang. Ta đi phối thuốc.” Nói xong hắn liền vội vã chạy đi.
“Lạ lùng.” Tôi biểu môi, ngẩng đầu nhìn thời gian, nên đến Đắc Nguyệt lâu dạo một vòng. Tôi vừa mới bước vào tiệm liền có một người chạy tới.
“Ta là bằng hữu của Tử Kỳ, hắn đột nhiên có việc gấp phải đi nên nhờ ta mang phương thuốc tới đưa cho cô nương. Hắn còn nói chờ hắn tìm được cách trị liệu tay của cô nương sẽ trở lại. Cáo từ, bảo trọng!” Người đó đưa đồ xong lại chắp tay xoay người muốn đi, nhưng lại bị Băng Ngọc ngăn lại.
“Thay ta cảm ơn nàng, nhớ nhắc, nợ cũ vẫn chưa trả hết đâu.” Mắt phượng híp lại, khóe miệng nhéch mép lạnh lùng cười:
“Cút đi.”
“Tỷ nói với người ta như vậy là sao?” Tôi thấy người kia như một con thỏ, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi, trong lòng cũng thấy thật lạ. Quay đầu lại liền thấy vẻ mặt mỉm cười lạnh lùng quen thuộc của Băng Ngọc, trong đầu càng thêm tò mò.
“Không có gì.” Băng Ngọc nghiêm mặt, xoay người đi vào bếp.
“Rốt cuộc là đang nói gì vậy? Sao tỷ lại không trả lời muội!! Băng Ngọc…. Tỷ đứng lại đó cho muội”
――――――――――――――――� �― quả nhiên, đây là một sự khỏi đầu mới.
Tác giả có lời muốn nói: phiên ngoại mà ta đáp ứng, mới ra lò. Vong Xuyên, tiểu bí đao, nhanh chiếm sô pha.
“A Ngọc ~ huynh thật nổi tiếng!!” Tôi cố ý nói thật to, làm cho mọi người đều ngừng lại quay đầu nhìn về phía tôi. Nhìn thấy khuôn mặt của tôi trừ những khách khứa quen hoặc người làm trong tiệm thì đã miễn dịch rồi chẳng có biểu hiện gì cả, còn khách mới tới hay khách vãng lai thì đều không khỏi hít hà một hơi.
“Đẹp lắm sao?” Băng Ngọc đi phía sau lưng tôi, lạnh lùng ngược. Nàng vừa nói vừa bước nhanh về trước che ánh nhìn của người khác đang nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh lùng im lặng quan sát nhưng vẫn phát ra hơi lạnh cóng người, làm cho mọi người không khỏi cảm tưởng bản thân đang ở trong một động băng. Ai nấy đều rất ăn ý cúi đầu không dám nhìn chúng tôi nữa.
“A Ngọc, khách hàng là thượng đế. Nhanh lên, cười một cái cho thượng đế coi cái nè.” Tôi lười biếng ngáp một cái, tối hôm qua ngủ không ngon, chờ phụ mọi người trong tửu lâu qua giờ cao điểm phải về nhà ngủ một lát mới được.
Băng Ngọc hơi nhếch mép, khóe miệng hơi cong, cố gắng mỉm cười một cái với tôi. Thật không tệ tý nào, trong lòng cũng vui vẻ hẳn lên, vun tay tha cho Nàng lần này. Cái tên này, lúc tôi trúng độc mỗi ngày Nàng đều mỉm cười với tôi. Chờ tôi khỏe lại rồi thì Nàng lại trở thành cục đá lạnh băng tiếp tục. Haizzzz ~
“Chưởng quầy, dưới bếp không còn đủ thịt để dùng.”Tiểu Quỹ tử cẩn thận đứng cách tôi một khoảng nhất định dè dặt nói, những lúc có Băng Ngọc bên cạnh, nếu đứng quá gần tôi thì thật sự rất nguy hiểm.
“Vậy à, A Ngọc ~ đi thôi, chúng ta đi tìm Nhục Ngũ.” Nhục Ngũ là đồ tể, toàn bộ thịt tươi mà Đắc Nguyệt lâu sử dụng đều do Nhục Ngũ cung cấp. Tôi kéo Băng Ngọc cùng đi tìm hắn, nhưng Băng Ngọc cứ nhấp nhấp môi, đứng bất động vẻ mặt không muốn đi chút nào.
“A Ngọc ~” Tôi kéo dài âm điệu, nheo mắt làm nũng.
“Được rồi.” Băng Ngọc thở dài một hơi nhỏ, cúi đầu đi theo sau lưng tôi. Tôi biết vì sao Nàng không vui, nhưng mà vì Đắc Nguyệt lâu, chỉ có thể ủy khuất Nàng thôi.
Hai người chúng tôi còn chưa đi đến nhà của Thịt Ngũ đã nghe thấy tiếng người cãi nhau to tiếng vang ra:
“Tiểu tử chết bằm nhà ngươi, giết heo thì có gì không tốt, suốt ngày cứ mơ mộng, nhìn ba cái võ mèo quào của ngươi, cút về phòng đi, ra ngoài chỉ làm mất mặt cha ngươi thêm thôi.” Nghe giọng nói hình như là cha của Nhục Ngũ. Tôi vừa đẩy cửa bước vào liền thấy cha của Nhục Ngũ mặt mày tức tối, nổi giận đùng đùng ngồi trong viện, Nhục Ngũ thì đang đứng tấn kế bên
“Nhục Ngũ bá phụ ~ chúng ta tới mua thịt đây.” Tôi đi thẳng tới trước mặt cha của Nhục Ngũ, nhét bạc vào trong tay ông.
“Ai nha ~ sao lại phiền chưởng quầy tự mình tới mua thịt thế này.” Cha của Nhục Ngũ vừa thấy bạc liền mỉm cười vui vẻ.
“Trong tiệm đang đông khách, mọi người đều bận cả. Có thể phiền bá bá cho Nhục Ngũ mang thịt tới Đắc Nguyệt lâu được không?” Tôi nhìn Nhục Ngũ cứ lắm la lắm lét liếc nhìn ngoài của trong lòng không khỏi buồn cười.
“Còn thất thần làm gì, không nghe chưởng quầy nói à, mau chọn mớ thịt ngon nhất đi theo chưởng quầy đi!!”
“Làm phiền rồi, đi thôi!!”Tôi cười nói cảm ta cha của Nhục Ngũ, ai ngờ ông ta giống như bị hù giật mình, vẻ mặt cứng đờ. Xem ra ông ta vẫn chưa quen với gương mặt của tôi.
Nhục Ngũ theo sau tôi đi ra ngoài, từ đằng xa hắn đã thấy Băng Ngọc đứng chờ ở giao lộ liền vội vàng chạy tới.
“Sư phó A Ngọc, sao người không vào trong? Lần trước người dạy con một chiêu con không biết sao cứ tập mãi mà không học được, sốt ruột quá mà.” Nhục Ngũ vừa nói vẻ mặt buồn rười rượi.
“Luyện tập nhiều vô thì sẽ được.” Băng Ngọc né người tránh hướng Nhục Ngũ lao tới, cũng tránh luôn khối thịt heo mà hắn cầm trong tay, giọng nói không chút nào kiên nhẫn.
“Nhục Ngũ ~ võ công không thể vội vàng được.” Tôi tiến tới an ủi hắn, thuận thế trừng mắt liếc Băng Ngọc một cái.
Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này thật sự chỉ là một lần tình cờ thú vị. Một ngày đẹp trời tôi kéo Băng Ngọc đi dạo phố, vô tình bắt gặp Nhục Ngũ đang bị mấy tên du côn ăn hiếp đòi tiền, nhất thời tốt bụng nhờ Băng Ngọc ra tay dạy cho mấy tên du côn đó một bài học. Ai ngờ sau đó Nhục Ngũ cứ nằng nặc đi theo Băng Ngọc một hai phải bái Nàng làm thầy cho bằng được. Để thể hiện thành ý, hôm sau hắn còn cố ý tặng nửa phiến thịt heo cho Đắc Nguyệt lâu. Nhờ vậy tôi mới biết, Nhục Ngũ là đồ tể. Âm thầm tính toán một cách cẩn thận, vì nguồn cung cấp thịt heo tươi mới lại giá cả phải chăng đôi lúc là thấp hơn giá thị trường khá nhiều, tôi liền liều chết quấn lấy Băng Ngọc nhờ Nàng thu Nhục Ngũ làm đồ đệ.
“Chưởng quầy ~ sau này thịt ta không thu tiền.” Nhục Ngũ nhìn tôi, lại nhìn về phía Băng Ngọc sau đó thốt ra câu đó.
“Không được, không được, ngươi cũng buôn bán nhỏ.” Tôi không nghĩ tới Nhục Ngũ lại là người hào sảng như vậy.
“Vậy lấy nửa giá thôi, đây là tâm ý của ta.” Nhục Ngũ tuy nói chuyện với tôi nhưng ánh mắt thì cứ nhìn thẳng Băng Ngọc.
Tới đó tôi mới hiểu, tiểu tử này chẳng ngốc chút nào, hắn có thể nhìn ra được mấu chốt trong chuyện này, định nịnh nọt tôi nhưng thật ra là gián tiếp lấy lòng Băng Ngọc. Coi như nể mặt chỗ thịt heo mà hắn bán cho tôi giảm giá một nửa, tôi quyết định.
“Băng Ngọc, lát nữa chỉ điểm cho Nhục Ngũ đi, nể mặt hắn thành tâm thành ý.” Nhìn nhìn cả hai, chỉ thấy Nhục Ngũ mỉm cười toe toét còn Băng Ngọc thì lạnh mặt nhíu mày.
Bởi vì những lời nói đó của tôi mà Băng Ngọc không để ý tới tôi suốt ba ngày trời, Nàng im lặng không chịu mở miệng nói gì. Không khí trong Đắc Nguyệt lâu cũng càng ngày càng lạnh, ai nấy đều đề cao tinh thần hai trăm phần trăm cẩn thận từng li từng tí không dám đùa giỡn.
“Sao đồ ăn lại nhạt thế này?” Một người khách tới ăn cơm nhỏ giọng nói thầm, hắn nghĩ chắc chẳng ai có thể nghe thấy lời nói của hắn nhưng đáng tiếc chúng ta có một vị võ lâm cao thủ là Băng Ngọc.
“Lấy một vại muối ra cho hắn.” Băng Ngọc lạnh mặt phân phó, làm cho người kia sợ tới rớt đũa xuống đất.
“A Ngọc ~” Tôi quyết định cầu hòa, cứ như vậy hoài ai còn dám tới Đắc Nguyệt lâu dùng cơm nữa chứ.
“Haizz ~ cô nương, vết sẹo trên mặt cô nương là do vũ khí sắc bén….” Một người ăn mặc có vẻ bình thường, tuổi chừng trung niên đi tới, thấy khuôn mặt của tôi liền tò mò lại gần.
“Ngươi làm gì?” Băng Ngọc chẳng nói chẳng rằng đã nhanh chóng nhảy ra che trước mặt tôi.
“Ta chỉ muốn nhìn một chút, ngươi đừng cản đường nhìn của ta!!” Người kia ngại Băng Ngọc chắn tầm mắt nên đẩy Nàng một cái.
Trong lòng không khỏi kéo còi cảnh báo, người này sắp gặp xui xẻo rồi. Nội lực của tôi bị thủ pháp kỳ lạ áp chế, vết thương trên tay tuy rằng đã lành hẳn nhưng lại không thể cầm được vật nặng, cử động cũng không linh hoạt cho lắm. Băng Ngọc kị nhất là người lạ tới gần tôi, những người làm trong tiệm nếu tới gần một chút Nàng cũng sẽ đề phòng gắt gao. Thật đoán không sai, vừa nghĩ đã thấy sắc mặt của Băng Ngọc đổi sang lạnh lùng, Nàng đánh một chưởng về phía người kia.
“Ai da ~ thật là vô lý. Nể tình ngươi chỉ là một nữ lưu, bổn đại phu liền không so đo với ngươi.” Người kia nhanh chân di chuyển trốn thoát một chưởng của Băng Ngọc. Xem ra cũng có chút bản lĩnh.
“Đại phu?” Băng Ngọc nghi ngờ nhìn chằm chằm người trước mặt, nửa ngày Nàng đột nhiên xoay người bỏ đi.
“Tính tình kém vậy, haizzz~” Người kia nhìn bóng lưng của Nàng, lắc đầu.
“Uy ~ ta có thể trị lành mặt của cô nương! Cô nương có muốn thử không? Ta tên là Tử Kỳ, còn cô nương? Người kia nháy mắt với tôi, bất giác tôi cảm thấy khá quen thuộc.
Người này thật sự không có gạt tôi, hắn mất bốn ngày phối chế thuốc bùn, lại mỗi ngày kiên trì đắp ở trên mặt. Sau một tháng vết sẹo trên mặt tôi nhạt dần. Theo như lời của hắn, chỉ cần kiên trì thêm nửa năm là có thể khôi phục như lúc ban đầu bảy tám phần. Kiên trì một năm thì có thể khôi phục hoàn toàn. Mà nói cũng lạ, đối với vị đại phu không rõ lai lịch như Tử Kỳ, Băng Ngọc chỉ ra tay đánh người ở lần gặp đầu, ngoài ra sau đó vẫn luôn mặc kệ không hỏi han tới.
“Tay còn đau không?” Từ Kỳ đột nhiên nhìn tay của tôi mà hỏi.
“Hết rồi. Đừng nói là cái này ngươi cũng biết điều trị nha? Tay của ta bị thương mấy lần rồi!!” Sau một tháng quen biết thì tôi với hắn cũng gọi là có chút thân thiết, nói chuyện cũng không dè dặt cẩn thận như trước.
“Nàng hận không?” Tử Kỳ vươn tay, ngón tay trắng nõn xoa xoa cổ tay của tôi. Có ánh vàng chợt lóe, ngón tay của hắn có mang một chiếc nhẫn khá lạ.
“Nhẫn của ngươi thật độc đáo, ta chưa bao giờ thấy kiểu dáng như vậy trước nay!” Tôi tò mò hỏi, bất chợt thấy được vẻ hoảng loạn chợt lóe của Tử Kỳ.
“Phong tục ở quê, chưa cưới vợ đều mang. Ta đi phối thuốc.” Nói xong hắn liền vội vã chạy đi.
“Lạ lùng.” Tôi biểu môi, ngẩng đầu nhìn thời gian, nên đến Đắc Nguyệt lâu dạo một vòng. Tôi vừa mới bước vào tiệm liền có một người chạy tới.
“Ta là bằng hữu của Tử Kỳ, hắn đột nhiên có việc gấp phải đi nên nhờ ta mang phương thuốc tới đưa cho cô nương. Hắn còn nói chờ hắn tìm được cách trị liệu tay của cô nương sẽ trở lại. Cáo từ, bảo trọng!” Người đó đưa đồ xong lại chắp tay xoay người muốn đi, nhưng lại bị Băng Ngọc ngăn lại.
“Thay ta cảm ơn nàng, nhớ nhắc, nợ cũ vẫn chưa trả hết đâu.” Mắt phượng híp lại, khóe miệng nhéch mép lạnh lùng cười:
“Cút đi.”
“Tỷ nói với người ta như vậy là sao?” Tôi thấy người kia như một con thỏ, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi, trong lòng cũng thấy thật lạ. Quay đầu lại liền thấy vẻ mặt mỉm cười lạnh lùng quen thuộc của Băng Ngọc, trong đầu càng thêm tò mò.
“Không có gì.” Băng Ngọc nghiêm mặt, xoay người đi vào bếp.
“Rốt cuộc là đang nói gì vậy? Sao tỷ lại không trả lời muội!! Băng Ngọc…. Tỷ đứng lại đó cho muội”
――――――――――――――――� �― quả nhiên, đây là một sự khỏi đầu mới.
Tác giả có lời muốn nói: phiên ngoại mà ta đáp ứng, mới ra lò. Vong Xuyên, tiểu bí đao, nhanh chiếm sô pha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook