Sửu Cô Nương
-
Chương 67
Cố lui người vào trong, mành tre rơi xuống, che khuất mọi vật bên ngoài. Tôi nhắm mắt lại, mệt quá, rất mệt!!
Bên ngoài có người đã rời khỏi, tôi biết đó không phải là Mai Nhi.
“Người ổn chứ?” Giọng nói ấp úng do dự của Mai Nhi từ bên ngoài mành tre vọng lại.
Tôi im lặng không muốn trả lời, lúc nãy tôi đã suy nghĩ thật kĩ mọi chuyện. Nếu Mai Nhi muốn giết tôi, tôi chẳng có cơ hội nào trốn thoát. Vừa rồi tiểu cô nương giống như muốn giết chết tôi nhưng chẳng có chút sát khí ào cả. Nàng chỉ muốn làm lộ vết thương ở ngực trái của tôi, để đả kích Băng Ngọc mà thôi. Cùng như mượn cơ hội này cắt đứt mọi hi vọng mọi ràng buộc giữa tôi và Băng Ngọc. Chúng tôi chẳng có hi vọng nào nữa cả. Mưu kế thật tuyệt, tâm cơ không hề thấp.
<Tớ thật sự rất nể phục cậu đấy, Kỳ Tử Hi.>
“Chỉ còn một đoạn ngắn sẽ tới Định Nguyệt sơn trang. Người yên tâm! Tiểu nữ sẽ bảo vệ người an toàn.” Mai Nhi không tiến vào, nàng nhẹ giọng thở dài.
Xe ngựa lại chuyển động, Mai Nhi vẫn ở bên ngoài. Tôi chầm chậm rơi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại, bản thân đã nằm trên giường. Dùng khuỷu tay chống người dậy, liếc mắt quan sát xung quanh. Trang trí xa hoa, cảnh sắc ngợp trong vàng son. Giường ấm nệm êm, còn có hương thơm nhàn nhạt. Lại cúi đầu nhìn tới bản thân, quần áo đã được thay đổi, vết thương ở ngực trái cũng đã được băng bó hoàn hảo một lần nữa.
“Cậu vừa lòng không? Tớ cố ý chuẩn bị gian phòng này cho cậu đó.” Một bóng dáng đỏ tươi xuất hiện trong tầm mắt, là Kỳ Tử Hi.
“Tù nhân cũng có đãi ngộ cao cấp như vậy à? ” Tôi cứ tưởng rằng, chờ đợi tôi là lao ngục tối đen bẩn thỉu.
“Cậu bỏ cuộc đi, sẽ chẳng có ai tới cứu cậu nữa đâu. Bởi vì cậu là Ngải Nguyệt. Chỉ cần cậu thành thật ở yên tại đây những chuyện trong quá khứ tớ chẳng so đo với cậu làm gì. Cơ hội tốt như vậy, không có lần thứ hai đâu.” Không đợi tôi trả lời, nói xong Kỳ Tử Hi xoay người đi ra ngoài. Cô sợ, tôi dám khẳng định điều đó, cô sợ nghe thấy đáp án của tôi.
“Thả tớ đi.” Dù biết cô không muốn nghe nhưng tôi vẫn nói, tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi, thật sự không muốn liên quan tới tất cả bọn họ nữa. Tất cả mọi chuyện đã qua làm tôi mệt chết đi được.
“Chết tiệt. cậu bị ngu à!!” Kỳ Tử Hi xoay người lại, vẻ mặt tức giận.
“Cậu đã là kẻ tàn phế. Tớ nhớ tình bạn cũ mới chịu khó thu nhận cậu, cậu nghĩ mình là ai? Nói đi ~ cậu nghĩ mình là ai chứ???” Vẻ mặt của cô đầy oán hận cũng đau thương. Khóe mắt đỏ hoe, tôi nghĩ rằng cô sắp khóc. Đột nhiên cô nhào tới, tát một bạt tay thật mạnh vào mặt tôi. Đầu đập mạnh vào cột giường, trời đất quay cuồng.
“Ngải Nguyệt ~ Ngải Nguyệt ~” Kỳ Tử Hi ôm chặt lấy tôi, lo lắng không ngừng gọi tên tôi. Tôi cố gắng mở mắt nhưng không thể nào thấy rõ khuôn mặt của cô. Mọi thứ thật mờ nhạt, thật nhạt nhòa.
“Người đâu, kêu đại phu.” Kỳ Tử Hi la to.
“Không ~” Tôi muốn ngăn cản, nhưng cả cơ thể không chút sức lực. Tầm mắt tối sầm, tôi ngất xỉu trong lòng cô.
“Ngươi kiểm tra kĩ một lần nữa cho ta?!!” là giọng nói của Kỳ Tử Hi, giọng nói trầm thấp đầy tức giận nhưng lại cố gắng nhỏ giọng như không muốn làm phiền đánh thức tôi.
“Hạ quan khẳng định, vị cô nương này trên người trúng phải kỳ độc, không còn nhiều thời gian nữa.” Một giọng nói già nua, tự xưng hạ quan, lại biết y thuật, chắc là ngự y.
“Không có biện pháp nào sao? Nuôi đám phế vật các ngươi có tác dụng gì?” Giọng nói của Kỳ Tử Hi càng thêm lạnh lùng, đầy sát khí.
“Bệ hạ bớt giận, độc này có thể giải, trừ khi…….” Ngự y do dự trả lời, giống như rất khó xử.
“Các ngươi lui xuống đi.” Kỳ Tử Hi chen ngang câu nói của ông ta.
“Vâng ạ.” Tiếng bước chân lui ra ngoài, hình như không phải chỉ có một người.
“Cậu còn muốn giả bộ ngủ tới bao giờ nữa?” Kỳ Tử Hi ghé môi sát bên tai tôi, nhẹ giọng dịu dàng nói.
“Ngải Nguyệt ~ Ngải Nguyệt ~” Cô nhẹ nhàng gọi tôi, cánh tay còn đẩy nhẹ cánh tay tôi. Tôi quyết tâm không để ý tới cô, tiếp tục giả bộ ngủ.
“Còn chưa tỉnh sao?” Kỳ Tử Hi lẩm bẩm tự nói.
“Mai Nhi ~ ngươi canh giữ ở đây, nhất định phải hầu hạ nàng thật tốt.”
“Mai Nhi tuân lệnh.”
Tiếng bước chân thật hỗn độn, có rất nhiều người bước vào.
“Sự có biến.” Một giọng nam thật trầm báo lên.
“Đi phòng nghị sự.” Kỳ Tử Hi đi trước, những kẻ kia theo sau. Một lúc sau, trong phòng lặp tức yên tĩnh hẳn.
“Nếu đã tỉnh người nên dậy uống một ít cháo.” Mai Nhi kiên quyết kéo tôi rời giường. Bưng lên chén cháo tới gần tôi.
“Sao ngươi biết ta đã tỉnh?” Đến Kỳ Tử Hi cũng bị tôi gạt, sao tiểu nha đầu này lại biết chứ.
“Thì biết thôi ~ A, uống cháo nào.” Mai Nhi múc một muỗng nhỏ, lại thổi nhẹ cho cháo nguội bớt mới đưa tới bên miệng tôi.
“Không muốn ăn.” Tôi lắc đầu, thật sự không muốn ăn.
“Tốt xấu gì cũng uống một hai muỗng.” Mai Nhi nhỏ giọng năn nỉ. Truyện Khác
Mềm lòng, tôi mở miệng nhấp một ngụm nhỏ. Mai Nhi nhân cơ hội này đút tôi thêm ba bốn muỗng cháo. Nhìn thấy tôi thật sự không ăn được nữa mới dừng lại.
“Mèo con ăn còn nhiều hơn người.” Nhìn chén cháo còn hơn phân nữa, Mai Nhi bất mãn nói thầm.
“Mai Nhi ~ ta mệt.” Nhắm mắt, tôi lại ngủ. Từ lúc chất độc phát tác, tôi càng ngày càng dễ mệt hơn.
“Vậy người nghĩ ngơi đi.” Mai Nhi hiểu chuyện lui ra ngoài, nàng còn giúp tôi đóng cửa. Cứ như vậy tôi mơ mơ màng màng ngủ đi, giống như còn nằm mơ nữa. Trong mơ tôi bị rất nhiều người đuổi theo. Tôi liều mạng chạy thật nhanh ~ chạy nhanh ~ cuối cùng cũng tỉnh lại, xoay đầu một cái lại nhìn thấy Mai Nhi ngồi ở đầu giường. Trong tay nàng nắm loan đao, ánh đèn phản chiếu lên loan đao tạo nên một ánh sáng thật quỷ dị.
“Muốn giết ta?” Ta bình tĩnh mở miệng.
“Tiểu nữ sao dám. Chỉ là….” Lời còn chưa nói hết, bên ngoài vang tới tiếng ồn ào. Mai Nhi nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Âm thanh đánh nhau, đã hơn nửa đêm nhưng trong sơn trang lại rất náo nhiệt.
“Cứ dây dưa không ngớt? Một cái đi lại một cái tới. Thật phiền.” Giọng nói của Mai Nhi, giống như đang oán trách.
“Tiểu mỹ nhân, chỉ tử của ngươi không có ở đây, cơ hội tốt như vậy sao ta có thể bỏ lỡ chứ?” Giọng nói đầy cợt nhã, Hướng Diệu tới.
“Đáng chết. Ngươi dám sờ mặt ta.” Mai Nhi oán trách la to, hình như bị Hướng Diệu chọc ghẹo.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người giống như bị đả kích rồi. Có lẽ sẽ quanh co đâu?
ps: Ta là mẹ kế sao?
Bên ngoài có người đã rời khỏi, tôi biết đó không phải là Mai Nhi.
“Người ổn chứ?” Giọng nói ấp úng do dự của Mai Nhi từ bên ngoài mành tre vọng lại.
Tôi im lặng không muốn trả lời, lúc nãy tôi đã suy nghĩ thật kĩ mọi chuyện. Nếu Mai Nhi muốn giết tôi, tôi chẳng có cơ hội nào trốn thoát. Vừa rồi tiểu cô nương giống như muốn giết chết tôi nhưng chẳng có chút sát khí ào cả. Nàng chỉ muốn làm lộ vết thương ở ngực trái của tôi, để đả kích Băng Ngọc mà thôi. Cùng như mượn cơ hội này cắt đứt mọi hi vọng mọi ràng buộc giữa tôi và Băng Ngọc. Chúng tôi chẳng có hi vọng nào nữa cả. Mưu kế thật tuyệt, tâm cơ không hề thấp.
<Tớ thật sự rất nể phục cậu đấy, Kỳ Tử Hi.>
“Chỉ còn một đoạn ngắn sẽ tới Định Nguyệt sơn trang. Người yên tâm! Tiểu nữ sẽ bảo vệ người an toàn.” Mai Nhi không tiến vào, nàng nhẹ giọng thở dài.
Xe ngựa lại chuyển động, Mai Nhi vẫn ở bên ngoài. Tôi chầm chậm rơi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại, bản thân đã nằm trên giường. Dùng khuỷu tay chống người dậy, liếc mắt quan sát xung quanh. Trang trí xa hoa, cảnh sắc ngợp trong vàng son. Giường ấm nệm êm, còn có hương thơm nhàn nhạt. Lại cúi đầu nhìn tới bản thân, quần áo đã được thay đổi, vết thương ở ngực trái cũng đã được băng bó hoàn hảo một lần nữa.
“Cậu vừa lòng không? Tớ cố ý chuẩn bị gian phòng này cho cậu đó.” Một bóng dáng đỏ tươi xuất hiện trong tầm mắt, là Kỳ Tử Hi.
“Tù nhân cũng có đãi ngộ cao cấp như vậy à? ” Tôi cứ tưởng rằng, chờ đợi tôi là lao ngục tối đen bẩn thỉu.
“Cậu bỏ cuộc đi, sẽ chẳng có ai tới cứu cậu nữa đâu. Bởi vì cậu là Ngải Nguyệt. Chỉ cần cậu thành thật ở yên tại đây những chuyện trong quá khứ tớ chẳng so đo với cậu làm gì. Cơ hội tốt như vậy, không có lần thứ hai đâu.” Không đợi tôi trả lời, nói xong Kỳ Tử Hi xoay người đi ra ngoài. Cô sợ, tôi dám khẳng định điều đó, cô sợ nghe thấy đáp án của tôi.
“Thả tớ đi.” Dù biết cô không muốn nghe nhưng tôi vẫn nói, tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi, thật sự không muốn liên quan tới tất cả bọn họ nữa. Tất cả mọi chuyện đã qua làm tôi mệt chết đi được.
“Chết tiệt. cậu bị ngu à!!” Kỳ Tử Hi xoay người lại, vẻ mặt tức giận.
“Cậu đã là kẻ tàn phế. Tớ nhớ tình bạn cũ mới chịu khó thu nhận cậu, cậu nghĩ mình là ai? Nói đi ~ cậu nghĩ mình là ai chứ???” Vẻ mặt của cô đầy oán hận cũng đau thương. Khóe mắt đỏ hoe, tôi nghĩ rằng cô sắp khóc. Đột nhiên cô nhào tới, tát một bạt tay thật mạnh vào mặt tôi. Đầu đập mạnh vào cột giường, trời đất quay cuồng.
“Ngải Nguyệt ~ Ngải Nguyệt ~” Kỳ Tử Hi ôm chặt lấy tôi, lo lắng không ngừng gọi tên tôi. Tôi cố gắng mở mắt nhưng không thể nào thấy rõ khuôn mặt của cô. Mọi thứ thật mờ nhạt, thật nhạt nhòa.
“Người đâu, kêu đại phu.” Kỳ Tử Hi la to.
“Không ~” Tôi muốn ngăn cản, nhưng cả cơ thể không chút sức lực. Tầm mắt tối sầm, tôi ngất xỉu trong lòng cô.
“Ngươi kiểm tra kĩ một lần nữa cho ta?!!” là giọng nói của Kỳ Tử Hi, giọng nói trầm thấp đầy tức giận nhưng lại cố gắng nhỏ giọng như không muốn làm phiền đánh thức tôi.
“Hạ quan khẳng định, vị cô nương này trên người trúng phải kỳ độc, không còn nhiều thời gian nữa.” Một giọng nói già nua, tự xưng hạ quan, lại biết y thuật, chắc là ngự y.
“Không có biện pháp nào sao? Nuôi đám phế vật các ngươi có tác dụng gì?” Giọng nói của Kỳ Tử Hi càng thêm lạnh lùng, đầy sát khí.
“Bệ hạ bớt giận, độc này có thể giải, trừ khi…….” Ngự y do dự trả lời, giống như rất khó xử.
“Các ngươi lui xuống đi.” Kỳ Tử Hi chen ngang câu nói của ông ta.
“Vâng ạ.” Tiếng bước chân lui ra ngoài, hình như không phải chỉ có một người.
“Cậu còn muốn giả bộ ngủ tới bao giờ nữa?” Kỳ Tử Hi ghé môi sát bên tai tôi, nhẹ giọng dịu dàng nói.
“Ngải Nguyệt ~ Ngải Nguyệt ~” Cô nhẹ nhàng gọi tôi, cánh tay còn đẩy nhẹ cánh tay tôi. Tôi quyết tâm không để ý tới cô, tiếp tục giả bộ ngủ.
“Còn chưa tỉnh sao?” Kỳ Tử Hi lẩm bẩm tự nói.
“Mai Nhi ~ ngươi canh giữ ở đây, nhất định phải hầu hạ nàng thật tốt.”
“Mai Nhi tuân lệnh.”
Tiếng bước chân thật hỗn độn, có rất nhiều người bước vào.
“Sự có biến.” Một giọng nam thật trầm báo lên.
“Đi phòng nghị sự.” Kỳ Tử Hi đi trước, những kẻ kia theo sau. Một lúc sau, trong phòng lặp tức yên tĩnh hẳn.
“Nếu đã tỉnh người nên dậy uống một ít cháo.” Mai Nhi kiên quyết kéo tôi rời giường. Bưng lên chén cháo tới gần tôi.
“Sao ngươi biết ta đã tỉnh?” Đến Kỳ Tử Hi cũng bị tôi gạt, sao tiểu nha đầu này lại biết chứ.
“Thì biết thôi ~ A, uống cháo nào.” Mai Nhi múc một muỗng nhỏ, lại thổi nhẹ cho cháo nguội bớt mới đưa tới bên miệng tôi.
“Không muốn ăn.” Tôi lắc đầu, thật sự không muốn ăn.
“Tốt xấu gì cũng uống một hai muỗng.” Mai Nhi nhỏ giọng năn nỉ. Truyện Khác
Mềm lòng, tôi mở miệng nhấp một ngụm nhỏ. Mai Nhi nhân cơ hội này đút tôi thêm ba bốn muỗng cháo. Nhìn thấy tôi thật sự không ăn được nữa mới dừng lại.
“Mèo con ăn còn nhiều hơn người.” Nhìn chén cháo còn hơn phân nữa, Mai Nhi bất mãn nói thầm.
“Mai Nhi ~ ta mệt.” Nhắm mắt, tôi lại ngủ. Từ lúc chất độc phát tác, tôi càng ngày càng dễ mệt hơn.
“Vậy người nghĩ ngơi đi.” Mai Nhi hiểu chuyện lui ra ngoài, nàng còn giúp tôi đóng cửa. Cứ như vậy tôi mơ mơ màng màng ngủ đi, giống như còn nằm mơ nữa. Trong mơ tôi bị rất nhiều người đuổi theo. Tôi liều mạng chạy thật nhanh ~ chạy nhanh ~ cuối cùng cũng tỉnh lại, xoay đầu một cái lại nhìn thấy Mai Nhi ngồi ở đầu giường. Trong tay nàng nắm loan đao, ánh đèn phản chiếu lên loan đao tạo nên một ánh sáng thật quỷ dị.
“Muốn giết ta?” Ta bình tĩnh mở miệng.
“Tiểu nữ sao dám. Chỉ là….” Lời còn chưa nói hết, bên ngoài vang tới tiếng ồn ào. Mai Nhi nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Âm thanh đánh nhau, đã hơn nửa đêm nhưng trong sơn trang lại rất náo nhiệt.
“Cứ dây dưa không ngớt? Một cái đi lại một cái tới. Thật phiền.” Giọng nói của Mai Nhi, giống như đang oán trách.
“Tiểu mỹ nhân, chỉ tử của ngươi không có ở đây, cơ hội tốt như vậy sao ta có thể bỏ lỡ chứ?” Giọng nói đầy cợt nhã, Hướng Diệu tới.
“Đáng chết. Ngươi dám sờ mặt ta.” Mai Nhi oán trách la to, hình như bị Hướng Diệu chọc ghẹo.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người giống như bị đả kích rồi. Có lẽ sẽ quanh co đâu?
ps: Ta là mẹ kế sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook