Sửu Cô Nương
-
Chương 38
Vừa đốt đèn lên, cửa phòng liền bị một ai đó từ bên ngoài đá mạnh vào. Người tới mặc một thân áo lụa trắng thuần, cả người toát ra hơi lạnh thấu xương, người đó đứng ở cửa nhìn vào.
"Tin tức của tỷ đúng là nhanh thật đấy, mời ngồi." Rót cho bản thân một ly trà, lại giúp Nàng rót thêm một ly trà khác, tôi ý đồ bảo Nàng ngồi xuống nói chuyện.
Cái người vừa đá cửa phòng tôi, đang đứng xụ mặt bên cạnh cửa phòng không phải ai khác, chính là Băng Ngọc.
"Vào đây, đóng cửa lại. Đừng nói với muội là tỷ muốn bị người của phủ công chúa bắt đi ngay lập tức nha." Uống một ngụm trà, có chút chát.
Vẻ mặt của Băng Ngọc càng xụ xuống, nhưng Nàng vẫn đi vào cũng không quên đóng cửa, ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Tỷ không hi vọng muội quay trở lại?" Cẩn thận quan sát người trước mắt, vẻ mặt của Băng Ngọc rất tệ.
"Nếu đi rồi thì vĩnh viễn không cần quay trở lại." Giọng nói tuy rằng lạnh lẽo vô tình nhưng vào tai tôi giống như đang hờn dỗi người yêu.
"Thu Nguyệt đã nói rõ tình hình hiện tại cho muội nghe. Tỷ đó ~ hà tất vì muội mà hi sinh tánh mạng của mọi người của Yên Vũ lâu, rất nhiều mạng người." Thú thật, tôi không hiểu tại sao Băng Ngọc lại có thể hành động một cách ngu ngốc như vậy.
"Những người đó sao có thể so với muội." Ánh mắt của Băng Ngọc nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt Nàng tôi thấy vẻ đau đớn, lại có chút gì đó ôn nhu. Nàng vươn tay, khi gần chạm tới tôi thì dừng lại, do dự. Có chút đau lòng nhìn Nàng, một Băng Ngọc bá đạo từ khi nào trở nên do dự chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy. Tôi kéo lấy tay Nàng, áp lên má, tay Nàng lành lạnh.
"Tỷ.... sao tỷ lại có thể nhẫn tâm như vậy!! Nghe muội nói này, muội sẽ đến phủ công chúa, nếu như cô ấy giữ chữ tín buông tha Yên Vũ Lâu thì mọi chuyện đã có thể giải quyết một cách dễ dàng. Nếu như cô ấy...... Vậy tỷ dẫn theo Thu Nguyệt và mọi người rời khỏi nơi này đi, đi càng xa càng tốt. Giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt!!!" Tôi vẫn còn không nghĩ ra động cơ gì mà Kỳ Tử Hi phải đối phó Băng Ngọc, cô ta cũng chẳng phải người trọng tình trọng nghĩa gì cho cam.
"Muội thật sự tin rằng nàng ta là vì muội? Hừ!!!" Băng Ngọc rút tay về, vẻ mặt khinh thường.
Tôi đương nhiên biết bản thân không có mị lực đó. Nhưng nếu người đó là Kỳ Tử Hi, tôi muốn thử một lần. Trong lúc tôi vẫn còn đang nghĩ ngợi mọi chuyện thì nghe được giọng nói lạnh lùng của Băng Ngọc.
"Đừng có mơ mộng,chiếu gương nhìn xem vẻ mặt của muội bây giờ đi. Nàng ta chỉ đang kiếm cớ chèn ép ta, mọi nguyên do đều là từ mối thù ở Đông Dương lúc trước. ta cũng biết nàng ta muốn Yên Vũ lâu trở thành thanh gươm trong tay nàng ta, làm việc cho nàng ta."
"Hiện tại cô ấy chính là tâm phúc trước mặt hoàng thượng, đắc tội với cô ấy chẳng có chỗ tốt cho tỷ. Nếu như cô ấy thật sự muốn mượn thế lực của tỷ, vậy chẳng phải tốt cả đôi dường hay sao. Tỷ hà tất phải cố chấp vậy? " Lắc đầu, tôi không hiểu Băng Ngọc đang nghĩ gì.
"Ta cố chấp? Người đang cố chấp chính là muội! ta kém nàng ta ở chỗ nào cơ chứ?"Oán giận gầm nhẹ, cảm xúc của Băng Ngọc không ổn, ngay lúc này Nàng không thể khống chế tâm tình của bản thân.
"Tỷ lại vậy nữa rồi! Muội và cô ấy chẳng có gì cả. Băng Ngọc ~ rốt cuộc thì cọng dây thần kinh nào của tỷ lại chập mà nghĩ được như vậy." Hai bên thái dương nhói đau, tôi thật sự muốn điên lên.
"À ta quên, phải ha, hiện tại người muội để mắt tới là Hướng Diệu mới đúng. Tiện nhân!! Ta không phế bỏ nàng ta thì còn đợi tới khi nào." Vẻ mặt của Băng Ngọc dữ tợn làm tôi lạnh cả sống lưng, mồ hôi tuông như tắm.
"Tỷ điên à? Muội chẳng để ý ai cả. Nếu tỷ thật sự ra tay với Hướng Diệu, muội không để yên cho tỷ đâu." Nóng lòng, tôi không kịp suy nghĩ buột miệng nói. Ai ngờ câu nói này của tôi lại kích thích Băng Ngọc hơn. Nàng vốn cố chấp làm theo ý mình, giờ nghe tôi nói như vậy, càng thêm khẳng định giữa tôi và Hướng Diệu có gì đó mờ ám.
"Quan tâm nàng ta đến vậy, còn nói không có gì?Nguyệt Nhi!! ~ muội muội tốt....." vẻ mặt của Băng Ngọc đột ngột tái nhợt, tay phải nắm lấy ngực trái, lời nói thê lương, ánh mắt u ám, đột nhiên Nàng phun một ngụm máu đen.
Tôi nhanh chóng lại gần kiểm tra, thì thấy giữa chân mày của Nàng có chút đen, hình như bị trúng độc. Nhớ tới Hướng Diệu ở phòng bên cạnh, tôi chạy thật nhanh đá văng cửa phòng của nàng. Thật sự bí quá hóa liều, sốt ruột làm tôi chẳng còn thời gian thời gian chú ý lễ phép. Ngay lúc tôi đá văng cửa phòng của Hướng Diệu, nàng đang ngồi bên cửa sổ đờ người ra. Tôi liền vội vàng kéo nàng chạy về phòng mình, cũng chẳng có Hướng Diệu kịp hiểu chuyện gì. Đây không phải thời điểm tốt để giải thích điều gì. Tình hình của Băng Ngọc thật sự không đợi được.
"Nhanh lên, hình như Băng Ngọc trúng độc." Chỉ chỉ cái người cố chấp đang ngồi bên bàn trà đưa lưng về phía chúng tôi, tôi thật sự rất nôn nóng.
Ngay thời điểm nguy cấp này Hướng Diệu lại giống như tượng gỗ, đứng ngây ngốc tại chỗ, không chút cử động. Băng Ngọc cũng chẳng quay đầu, chỉ hừ lạnh một tiếng chầm chầm mở miệng nói:
"Hướng Diệu ~ món nợ này nên tính!"
Lúc này Hướng Diệu mới như người bừng tỉnh giữa giấc mộng, sống lại tức thì. Nàng vội vàng tới gần bắt mạch cho Băng Ngọc. Một lúc sau Hướng Diệu than nhẹ nói:
" Nàng không muốn sống nữa à? Thuốc ta đưa cho Nàng chắc đều bị ném cả rồi."
Băng Ngọc không trả lời, nhắm mắt im lặng, vẻ mặt lãnh đạm.
"Vết thương của Nguyệt Nhi đã lành. Nàng còn muốn chết sao?" Không biết sao, Hướng Diệu lại nhắc tới vết thương của tôi.
"Nếu không phải nể tình ngươi chữa tốt cho muội ấy, ngay tại lúc ngươi vừa bước vào cửa, ta đã động thủ." Băng Ngọc mở mắt, đôi mắt phượng thon dài tràn đầy ý lạnh.
"Động thủ? Chất độc của Nàng lại tái phát, hiện tại Nàng không phải đối thủ của ta.Muốn giết ta, chờ giải xong chất độc, mạng quèn này của ta mọi lúc đều có thể chờ Nàng tới lấy." Tuy không hiểu rõ, nhưng tôi vẫn có thể nghe hiểu, Hướng Diệu đang dùng phép khích tướng.
"Ngươi tìm được thuốc dẫn?" Băng Ngọc nhìn chằm chằm Hướng Diệu, vẻ mặt hoài nghi, Nàng nhíu mày hỏi.
"Tìm được rồi." Hướng Diệu liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó ngay lặp tức ngó sang hướng khác.
"Muội có thể hỏi một chút, rốt cuộc hai người đang nói tới chuyện gì vậy?" Tôi thật sự hiếu kỳ.
"Muội không cần biết." "Ta sẽ giải thích cho muội." Hai câu trả lời hoàn toàn bất đồng vang lên cùng một lúc. Băng Ngọc và Hướng Diệu liếc mắt nhìn nhau, sau đó cả hai cùng xoay người nhìn sang hướng khác.
"Muội đói!!" Tuy rằng không khí hiện tại không hợp nói như vậy, nhưng tôi thật sự không tìm được lý do nào khác.
"Băng Ngọc, Nàng ngồi nghỉ ngơi chút đi, ta với Nguyệt Nhi ra ngoài tìm thức ăn. Chờ lát nữa, chúng ta cùng nhau uống một chén." Hướng Diệu nhanh chóng lôi tôi ra ngoài, ánh mắt của Băng Ngọc nhìn Hướng Diệu như dao nhỏ nhưng Nàng cũng không ngăn cản chúng tôi.
"Lúc này, Nàng kiêng kị nhất là di chuyển. Yên tâm đi ~ ta đã căn dặn Thúy Trúc canh giữ bên ngoài, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Ra khỏi phòng, quả nhiên Thúy Trúc đang yên lặng đứng bên ngoài cửa.
"Đến phòng của ta đi, những gì muội muốn biết, ta sẽ nói hết cho muội biết." Hướng Diệu nở một nụ cười đầy chua xót.
- -----
Tác giả có lời muốn nói: Phát hiện một điều kỳ lạ là - ở tập này Kỳ Tử Hi không có lên sân khấu. Hài tử ~ chương sau mẫu thân nhất định cho ngươi lộ mặt. Sau đó, Nguyệt Nhi chính là của ngươi ~~hahahahaahahaha (ủa ~ ta có lỡ miệng nói gì bậy không ta?? 囧)
"Tin tức của tỷ đúng là nhanh thật đấy, mời ngồi." Rót cho bản thân một ly trà, lại giúp Nàng rót thêm một ly trà khác, tôi ý đồ bảo Nàng ngồi xuống nói chuyện.
Cái người vừa đá cửa phòng tôi, đang đứng xụ mặt bên cạnh cửa phòng không phải ai khác, chính là Băng Ngọc.
"Vào đây, đóng cửa lại. Đừng nói với muội là tỷ muốn bị người của phủ công chúa bắt đi ngay lập tức nha." Uống một ngụm trà, có chút chát.
Vẻ mặt của Băng Ngọc càng xụ xuống, nhưng Nàng vẫn đi vào cũng không quên đóng cửa, ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Tỷ không hi vọng muội quay trở lại?" Cẩn thận quan sát người trước mắt, vẻ mặt của Băng Ngọc rất tệ.
"Nếu đi rồi thì vĩnh viễn không cần quay trở lại." Giọng nói tuy rằng lạnh lẽo vô tình nhưng vào tai tôi giống như đang hờn dỗi người yêu.
"Thu Nguyệt đã nói rõ tình hình hiện tại cho muội nghe. Tỷ đó ~ hà tất vì muội mà hi sinh tánh mạng của mọi người của Yên Vũ lâu, rất nhiều mạng người." Thú thật, tôi không hiểu tại sao Băng Ngọc lại có thể hành động một cách ngu ngốc như vậy.
"Những người đó sao có thể so với muội." Ánh mắt của Băng Ngọc nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt Nàng tôi thấy vẻ đau đớn, lại có chút gì đó ôn nhu. Nàng vươn tay, khi gần chạm tới tôi thì dừng lại, do dự. Có chút đau lòng nhìn Nàng, một Băng Ngọc bá đạo từ khi nào trở nên do dự chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy. Tôi kéo lấy tay Nàng, áp lên má, tay Nàng lành lạnh.
"Tỷ.... sao tỷ lại có thể nhẫn tâm như vậy!! Nghe muội nói này, muội sẽ đến phủ công chúa, nếu như cô ấy giữ chữ tín buông tha Yên Vũ Lâu thì mọi chuyện đã có thể giải quyết một cách dễ dàng. Nếu như cô ấy...... Vậy tỷ dẫn theo Thu Nguyệt và mọi người rời khỏi nơi này đi, đi càng xa càng tốt. Giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt!!!" Tôi vẫn còn không nghĩ ra động cơ gì mà Kỳ Tử Hi phải đối phó Băng Ngọc, cô ta cũng chẳng phải người trọng tình trọng nghĩa gì cho cam.
"Muội thật sự tin rằng nàng ta là vì muội? Hừ!!!" Băng Ngọc rút tay về, vẻ mặt khinh thường.
Tôi đương nhiên biết bản thân không có mị lực đó. Nhưng nếu người đó là Kỳ Tử Hi, tôi muốn thử một lần. Trong lúc tôi vẫn còn đang nghĩ ngợi mọi chuyện thì nghe được giọng nói lạnh lùng của Băng Ngọc.
"Đừng có mơ mộng,chiếu gương nhìn xem vẻ mặt của muội bây giờ đi. Nàng ta chỉ đang kiếm cớ chèn ép ta, mọi nguyên do đều là từ mối thù ở Đông Dương lúc trước. ta cũng biết nàng ta muốn Yên Vũ lâu trở thành thanh gươm trong tay nàng ta, làm việc cho nàng ta."
"Hiện tại cô ấy chính là tâm phúc trước mặt hoàng thượng, đắc tội với cô ấy chẳng có chỗ tốt cho tỷ. Nếu như cô ấy thật sự muốn mượn thế lực của tỷ, vậy chẳng phải tốt cả đôi dường hay sao. Tỷ hà tất phải cố chấp vậy? " Lắc đầu, tôi không hiểu Băng Ngọc đang nghĩ gì.
"Ta cố chấp? Người đang cố chấp chính là muội! ta kém nàng ta ở chỗ nào cơ chứ?"Oán giận gầm nhẹ, cảm xúc của Băng Ngọc không ổn, ngay lúc này Nàng không thể khống chế tâm tình của bản thân.
"Tỷ lại vậy nữa rồi! Muội và cô ấy chẳng có gì cả. Băng Ngọc ~ rốt cuộc thì cọng dây thần kinh nào của tỷ lại chập mà nghĩ được như vậy." Hai bên thái dương nhói đau, tôi thật sự muốn điên lên.
"À ta quên, phải ha, hiện tại người muội để mắt tới là Hướng Diệu mới đúng. Tiện nhân!! Ta không phế bỏ nàng ta thì còn đợi tới khi nào." Vẻ mặt của Băng Ngọc dữ tợn làm tôi lạnh cả sống lưng, mồ hôi tuông như tắm.
"Tỷ điên à? Muội chẳng để ý ai cả. Nếu tỷ thật sự ra tay với Hướng Diệu, muội không để yên cho tỷ đâu." Nóng lòng, tôi không kịp suy nghĩ buột miệng nói. Ai ngờ câu nói này của tôi lại kích thích Băng Ngọc hơn. Nàng vốn cố chấp làm theo ý mình, giờ nghe tôi nói như vậy, càng thêm khẳng định giữa tôi và Hướng Diệu có gì đó mờ ám.
"Quan tâm nàng ta đến vậy, còn nói không có gì?Nguyệt Nhi!! ~ muội muội tốt....." vẻ mặt của Băng Ngọc đột ngột tái nhợt, tay phải nắm lấy ngực trái, lời nói thê lương, ánh mắt u ám, đột nhiên Nàng phun một ngụm máu đen.
Tôi nhanh chóng lại gần kiểm tra, thì thấy giữa chân mày của Nàng có chút đen, hình như bị trúng độc. Nhớ tới Hướng Diệu ở phòng bên cạnh, tôi chạy thật nhanh đá văng cửa phòng của nàng. Thật sự bí quá hóa liều, sốt ruột làm tôi chẳng còn thời gian thời gian chú ý lễ phép. Ngay lúc tôi đá văng cửa phòng của Hướng Diệu, nàng đang ngồi bên cửa sổ đờ người ra. Tôi liền vội vàng kéo nàng chạy về phòng mình, cũng chẳng có Hướng Diệu kịp hiểu chuyện gì. Đây không phải thời điểm tốt để giải thích điều gì. Tình hình của Băng Ngọc thật sự không đợi được.
"Nhanh lên, hình như Băng Ngọc trúng độc." Chỉ chỉ cái người cố chấp đang ngồi bên bàn trà đưa lưng về phía chúng tôi, tôi thật sự rất nôn nóng.
Ngay thời điểm nguy cấp này Hướng Diệu lại giống như tượng gỗ, đứng ngây ngốc tại chỗ, không chút cử động. Băng Ngọc cũng chẳng quay đầu, chỉ hừ lạnh một tiếng chầm chầm mở miệng nói:
"Hướng Diệu ~ món nợ này nên tính!"
Lúc này Hướng Diệu mới như người bừng tỉnh giữa giấc mộng, sống lại tức thì. Nàng vội vàng tới gần bắt mạch cho Băng Ngọc. Một lúc sau Hướng Diệu than nhẹ nói:
" Nàng không muốn sống nữa à? Thuốc ta đưa cho Nàng chắc đều bị ném cả rồi."
Băng Ngọc không trả lời, nhắm mắt im lặng, vẻ mặt lãnh đạm.
"Vết thương của Nguyệt Nhi đã lành. Nàng còn muốn chết sao?" Không biết sao, Hướng Diệu lại nhắc tới vết thương của tôi.
"Nếu không phải nể tình ngươi chữa tốt cho muội ấy, ngay tại lúc ngươi vừa bước vào cửa, ta đã động thủ." Băng Ngọc mở mắt, đôi mắt phượng thon dài tràn đầy ý lạnh.
"Động thủ? Chất độc của Nàng lại tái phát, hiện tại Nàng không phải đối thủ của ta.Muốn giết ta, chờ giải xong chất độc, mạng quèn này của ta mọi lúc đều có thể chờ Nàng tới lấy." Tuy không hiểu rõ, nhưng tôi vẫn có thể nghe hiểu, Hướng Diệu đang dùng phép khích tướng.
"Ngươi tìm được thuốc dẫn?" Băng Ngọc nhìn chằm chằm Hướng Diệu, vẻ mặt hoài nghi, Nàng nhíu mày hỏi.
"Tìm được rồi." Hướng Diệu liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó ngay lặp tức ngó sang hướng khác.
"Muội có thể hỏi một chút, rốt cuộc hai người đang nói tới chuyện gì vậy?" Tôi thật sự hiếu kỳ.
"Muội không cần biết." "Ta sẽ giải thích cho muội." Hai câu trả lời hoàn toàn bất đồng vang lên cùng một lúc. Băng Ngọc và Hướng Diệu liếc mắt nhìn nhau, sau đó cả hai cùng xoay người nhìn sang hướng khác.
"Muội đói!!" Tuy rằng không khí hiện tại không hợp nói như vậy, nhưng tôi thật sự không tìm được lý do nào khác.
"Băng Ngọc, Nàng ngồi nghỉ ngơi chút đi, ta với Nguyệt Nhi ra ngoài tìm thức ăn. Chờ lát nữa, chúng ta cùng nhau uống một chén." Hướng Diệu nhanh chóng lôi tôi ra ngoài, ánh mắt của Băng Ngọc nhìn Hướng Diệu như dao nhỏ nhưng Nàng cũng không ngăn cản chúng tôi.
"Lúc này, Nàng kiêng kị nhất là di chuyển. Yên tâm đi ~ ta đã căn dặn Thúy Trúc canh giữ bên ngoài, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Ra khỏi phòng, quả nhiên Thúy Trúc đang yên lặng đứng bên ngoài cửa.
"Đến phòng của ta đi, những gì muội muốn biết, ta sẽ nói hết cho muội biết." Hướng Diệu nở một nụ cười đầy chua xót.
- -----
Tác giả có lời muốn nói: Phát hiện một điều kỳ lạ là - ở tập này Kỳ Tử Hi không có lên sân khấu. Hài tử ~ chương sau mẫu thân nhất định cho ngươi lộ mặt. Sau đó, Nguyệt Nhi chính là của ngươi ~~hahahahaahahaha (ủa ~ ta có lỡ miệng nói gì bậy không ta?? 囧)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook