Sửu Cô Nương
-
Chương 26
Lặng lẽ rời đi, từ cầu thang xuống tới phòng khách lại ra tới hoa viên, tôi lang thang không có đích đến. Trong đầu đầy ắp hình ảnh của nàng, cánh tay khắc lên hình xăm bàn long màu vàng chói mắt. Chẳng biết khi nào tôi lại đi tới dưới tàng cây tương tư, từng đóa từng đóa hoa màu vàng quý phái, lại có một loại mị hoặc tuyệt mỹ:
"Tương tư." Thì thầm bên môi. Sư phụ dạy dỗ một bộ kiếm pháp tên gọi cũng là Tương tư, trùng hợp đến thế ư??!!
"Nguyệt Nhi ~." Giọng nói của Băng Ngọc từ phía sau vọng lại. Tôi hốt hoảng, không biết vừa rồi Nàng có thấy tôi không?
"A? Tỷ tỷ khỏe!!" Trong cơn hoảng loạn, tôi bất giác bật thốt lên.
"Cái gì? Ta vẫn khỏe mạnh. Nhưng còn muội đó, suốt ngày chạy loạn!!" Băng Ngọc cư xử như thường ngày, chỉ là hai má Nàng đỏ ửng, khóe mắt mỉm cười có điểm lười biếng mị hoặc.
Xem ra "vận động" rất kịch liệt. Tôi muốn hỏi nhưng lại không dám:
"Muội ngủ không được nên ra hoa viên dạo chơi ngắm cảnh xem hoa." Do dự trong phút chốc tôi rốt cuộc quyết định không hỏi, bỏ đi, chuyện riêng tư của các Nàng, chẳng liên quan tới tôi.
"Muội đã nhìn thấy những gì?" Băng Ngọc thản nhiên hỏi, thật khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng. Chết tiệt, đáng lẽ người phải ngượng là Nàng chứ, liên quan gì tới tôi mà tôi phải ngượng.
"Chỉ một chút." Giọng nói lí nhí trong cổ họng, thật sự ngượng quá mà, người ta vận động, tôi như vậy có tính rình coi không chứ, lại nhớ tới hình ảnh ban nãy, khuôn mặt bỗng dưng nóng lên một cách kỳ lạ. Ngượng chết đi mất!!
"Con người, luôn sẽ có dục vọng." Duỗi tay hái xuống một đóa hoa, để sát bên mũi hít nhẹ, mi mắt của Nàng nhíu lại.
"Nhưng tỷ không nên tìm Hướng Diệu!!" Nghĩ tới cảnh Hướng Diệu phun một ngụm máu, tôi cảm thấy Băng Ngọc không nên áp bức người bệnh như vậy. Tôi không tin, Nàng không tìm được người khác. Hơn nữa thái độ trước đó của Nàng quá cay nghiệt, ai mà có thể tin hai người mới phút trước giống như muốn giết chết đối phương, giây sau đã cùng nhau lăn lộn trên giường. Hiazzz.
"Không lẽ tìm muội?" Ném bông hoa xuống đất, loáng một cái Băng Ngọc đã ôm tôi vào lòng.
Trên người của Băng Ngọc luôn có một mùi hương dễ chịu, rất thoải mái:
"Nhìn thấy khuôn mặt của muội, tỷ còn có thể có dục vọng sao?" Mở miệng trêu chọc, tôi biết Nàng nói giỡn. Nhưng có giỡn thì cũng đừng đùa dai như vậy chứ. Không nói không rằng, Nàng đột nhiên bế tôi lên, bước nhanh về phía phòng ngủ của tôi.
"Khoan đã, Băng Ngọc ~ nói giỡn, chỉ là đùa thôi, tỷ đừng tưởng thật!!" Tôi vội vàng giãy dụa, muốn tránh thoát vòng tay của Nàng, trời đất làm chứng, tôi tuyệt đối không có ý muốn cùng Nàng......
"Ta không phải nói giỡn." Bước chân không chút do dự, giọng nói của Băng Ngọc chân thật đáng tin.
"Không được ~ không được. Hướng Diệu làm sao bây giờ?"
Mới vừa nói xong, tôi liền hối hận. Băng Ngọc tuyệt đối sẽ hiểu lầm. Quả nhiên, nghe vậy, Băng Ngọc dừng bước, cúi đầu thì thầm bên tai tôi, ôn nhu nói:
" Muội không giống nàng."
"Không được, tôi không thích nữ nhân." Tôi không có nói dối, đối đồng tính tôi thực sự không có cảm giác đặc biệt.
"Vậy muội thích ta không?" ánh mắt của Băng Ngọc lộ ra nguy hiểm, trong giọng nói hàn ý khiếp người.
Tôi khẩn trương, mồ hôi đổ như mưa. Không tính tới chuyện có thích hay không thích, nhưng tôi thực sự chưa bao giờ chán ghét Nàng. Nhưng xem tình hình trước mắt, nếu nói không, chỉ sợ Băng Ngọc lại hóa thân thành ác ma tra tấn tôi còn tệ hơn nữa. Còn nếu nói thích, mọi chuyện sau đó, khó mà tưởng tượng nổi. Mặc kệ, cứ giả chết trước đi, có trả lời hay không cũng chỉ có con đường chết, vậy nên tôi nắm chặt lấy vạt áo của Băng Ngọc, dúi đầu vào Nàng ngực, không trả lời.
"Thẹn thùng? Ta liền biết, sao muội có thể không thích ta." Giọng nói chứa đựng nhàn nhạt ý cười, Băng Ngọc tự tin nói. Tôi thầm than trời khóc đất, khổ không nói nên lời. Chỉ hi vọng Băng Ngọc nhất thời hứng khỏi vui đùa, chứ không phải thật sự muốn tôi.
Cho đến khi bị Nàng thả xuống giường, một tia hi vọng cuối cùng của tôi cũng bị dập tắt. Băng Ngọc ở trước mặt tôi trình diễn một màn thoát y đầy khiêu gợi, tôi thật sự không biết nên nhìn đi nơi nào mới tốt. Dứt khoát nhắm mắt, lại càng thêm khẩn trương. Cảm giác được hơi thở ấm áp kề bên, nghe thấy được giọng nói đầy ôn nhu cũng như không chút nào khoan nhượng, như thủ thỉ thật ra là khẳng định của Băng Ngọc:
"Nguyệt Nhi ~ Muội là của ta."
Chuyện kế tiếp làm tôi ngây người, ngón tay thon dài có chút lạnh lẽo đang thuần thục cởi bỏ đai lưng của tôi, đẩy ra vạt áo. Cánh môi mềm mại dịu dàng hôn lên bờ vai tôi. Tận đáy lòng không ngừng có thanh âm nhắc nhở bản thân:
"Không được, như vậy là không đúng....... Không thể." Vừa nghĩ thông suốt, tôi dùng sức đẩy Băng Ngọc ra, bắt buộc bản thân bình tĩnh.
"Băng Ngọc, muội cần chút thời gian. Tỷ và Hướng Diệu...... Muội cần thời gian." Chỉ có thể cố ý dùng lý do này để kéo dài thời gian, trong lòng âm thầm xin lỗi Hướng Diệu.
"Muội không tin ta?" Băng Ngọc vươn tay nâng cầm tôi lên, bắt buộc tôi nhìn thẳng vào mắt Nàng. Cũng chẳng biết Nàng muốn làm gì, trong ánh mắt Nàng tôi thấy một chút cảm xúc không thể gọi tên.
"Cái muội muốn là tình yêu chứ không phải dục vọng. Muội không muốn tỷ đối với muội giống như với Hướng Diệu, chỉ là một công cụ để tỷ thỏa mãn dục vọng của bản thân. Không cần." Lời này là thật, tôi thật sự cảm thấy tình yêu và tình dục vốn không nhất thiết phải đi chung mới được.
Đặt tay lên hình xăm nơi ngực trái của tôi, Băng Ngọc nghiêm túc nói:
"Trái tim muội chỉ có thể có một mình ta." Băng Ngọc hôn lên cổ tôi, nhẹ nhàng liếm mút rồi cắn một cái thật mạnh:
"Trong trái tim ta cũng chỉ có duy nhất mình muội."
Tác giả có lời muốn nói:
Cứ ngơ ngơ không biết thế nào liền viết chương này thành như vậy, ta muốn diện bích tỉnh tâm. Hướng Diệu và Băng Ngọc thật sự có chút quan hệ khó nói. Nhưng nếu muốn nói rõ ràng mối quan hệ của cả hai thì phải kể lại từ quá khứ rất lâu rất lâu..tóm lại là lâu đó.
- ------
Chương 25 hình như H giữa Băng Ngọc và Hướng Diệu thì phải, lúc lấy được raw bộ này với đọc trên wattpad mình cũng không để ý lắm, tới lúc edit mới thấy thiếu, bản thân mình thì chỉ thích nhất sinh nhất thế nhất song nhân thôi nên cũng không tò mò khúc này. Bạn nào muốn đọc thì tự tìm dùm mình nha, chứ mình cũng không biết đâu. Cám ơn các bạn.
"Tương tư." Thì thầm bên môi. Sư phụ dạy dỗ một bộ kiếm pháp tên gọi cũng là Tương tư, trùng hợp đến thế ư??!!
"Nguyệt Nhi ~." Giọng nói của Băng Ngọc từ phía sau vọng lại. Tôi hốt hoảng, không biết vừa rồi Nàng có thấy tôi không?
"A? Tỷ tỷ khỏe!!" Trong cơn hoảng loạn, tôi bất giác bật thốt lên.
"Cái gì? Ta vẫn khỏe mạnh. Nhưng còn muội đó, suốt ngày chạy loạn!!" Băng Ngọc cư xử như thường ngày, chỉ là hai má Nàng đỏ ửng, khóe mắt mỉm cười có điểm lười biếng mị hoặc.
Xem ra "vận động" rất kịch liệt. Tôi muốn hỏi nhưng lại không dám:
"Muội ngủ không được nên ra hoa viên dạo chơi ngắm cảnh xem hoa." Do dự trong phút chốc tôi rốt cuộc quyết định không hỏi, bỏ đi, chuyện riêng tư của các Nàng, chẳng liên quan tới tôi.
"Muội đã nhìn thấy những gì?" Băng Ngọc thản nhiên hỏi, thật khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng. Chết tiệt, đáng lẽ người phải ngượng là Nàng chứ, liên quan gì tới tôi mà tôi phải ngượng.
"Chỉ một chút." Giọng nói lí nhí trong cổ họng, thật sự ngượng quá mà, người ta vận động, tôi như vậy có tính rình coi không chứ, lại nhớ tới hình ảnh ban nãy, khuôn mặt bỗng dưng nóng lên một cách kỳ lạ. Ngượng chết đi mất!!
"Con người, luôn sẽ có dục vọng." Duỗi tay hái xuống một đóa hoa, để sát bên mũi hít nhẹ, mi mắt của Nàng nhíu lại.
"Nhưng tỷ không nên tìm Hướng Diệu!!" Nghĩ tới cảnh Hướng Diệu phun một ngụm máu, tôi cảm thấy Băng Ngọc không nên áp bức người bệnh như vậy. Tôi không tin, Nàng không tìm được người khác. Hơn nữa thái độ trước đó của Nàng quá cay nghiệt, ai mà có thể tin hai người mới phút trước giống như muốn giết chết đối phương, giây sau đã cùng nhau lăn lộn trên giường. Hiazzz.
"Không lẽ tìm muội?" Ném bông hoa xuống đất, loáng một cái Băng Ngọc đã ôm tôi vào lòng.
Trên người của Băng Ngọc luôn có một mùi hương dễ chịu, rất thoải mái:
"Nhìn thấy khuôn mặt của muội, tỷ còn có thể có dục vọng sao?" Mở miệng trêu chọc, tôi biết Nàng nói giỡn. Nhưng có giỡn thì cũng đừng đùa dai như vậy chứ. Không nói không rằng, Nàng đột nhiên bế tôi lên, bước nhanh về phía phòng ngủ của tôi.
"Khoan đã, Băng Ngọc ~ nói giỡn, chỉ là đùa thôi, tỷ đừng tưởng thật!!" Tôi vội vàng giãy dụa, muốn tránh thoát vòng tay của Nàng, trời đất làm chứng, tôi tuyệt đối không có ý muốn cùng Nàng......
"Ta không phải nói giỡn." Bước chân không chút do dự, giọng nói của Băng Ngọc chân thật đáng tin.
"Không được ~ không được. Hướng Diệu làm sao bây giờ?"
Mới vừa nói xong, tôi liền hối hận. Băng Ngọc tuyệt đối sẽ hiểu lầm. Quả nhiên, nghe vậy, Băng Ngọc dừng bước, cúi đầu thì thầm bên tai tôi, ôn nhu nói:
" Muội không giống nàng."
"Không được, tôi không thích nữ nhân." Tôi không có nói dối, đối đồng tính tôi thực sự không có cảm giác đặc biệt.
"Vậy muội thích ta không?" ánh mắt của Băng Ngọc lộ ra nguy hiểm, trong giọng nói hàn ý khiếp người.
Tôi khẩn trương, mồ hôi đổ như mưa. Không tính tới chuyện có thích hay không thích, nhưng tôi thực sự chưa bao giờ chán ghét Nàng. Nhưng xem tình hình trước mắt, nếu nói không, chỉ sợ Băng Ngọc lại hóa thân thành ác ma tra tấn tôi còn tệ hơn nữa. Còn nếu nói thích, mọi chuyện sau đó, khó mà tưởng tượng nổi. Mặc kệ, cứ giả chết trước đi, có trả lời hay không cũng chỉ có con đường chết, vậy nên tôi nắm chặt lấy vạt áo của Băng Ngọc, dúi đầu vào Nàng ngực, không trả lời.
"Thẹn thùng? Ta liền biết, sao muội có thể không thích ta." Giọng nói chứa đựng nhàn nhạt ý cười, Băng Ngọc tự tin nói. Tôi thầm than trời khóc đất, khổ không nói nên lời. Chỉ hi vọng Băng Ngọc nhất thời hứng khỏi vui đùa, chứ không phải thật sự muốn tôi.
Cho đến khi bị Nàng thả xuống giường, một tia hi vọng cuối cùng của tôi cũng bị dập tắt. Băng Ngọc ở trước mặt tôi trình diễn một màn thoát y đầy khiêu gợi, tôi thật sự không biết nên nhìn đi nơi nào mới tốt. Dứt khoát nhắm mắt, lại càng thêm khẩn trương. Cảm giác được hơi thở ấm áp kề bên, nghe thấy được giọng nói đầy ôn nhu cũng như không chút nào khoan nhượng, như thủ thỉ thật ra là khẳng định của Băng Ngọc:
"Nguyệt Nhi ~ Muội là của ta."
Chuyện kế tiếp làm tôi ngây người, ngón tay thon dài có chút lạnh lẽo đang thuần thục cởi bỏ đai lưng của tôi, đẩy ra vạt áo. Cánh môi mềm mại dịu dàng hôn lên bờ vai tôi. Tận đáy lòng không ngừng có thanh âm nhắc nhở bản thân:
"Không được, như vậy là không đúng....... Không thể." Vừa nghĩ thông suốt, tôi dùng sức đẩy Băng Ngọc ra, bắt buộc bản thân bình tĩnh.
"Băng Ngọc, muội cần chút thời gian. Tỷ và Hướng Diệu...... Muội cần thời gian." Chỉ có thể cố ý dùng lý do này để kéo dài thời gian, trong lòng âm thầm xin lỗi Hướng Diệu.
"Muội không tin ta?" Băng Ngọc vươn tay nâng cầm tôi lên, bắt buộc tôi nhìn thẳng vào mắt Nàng. Cũng chẳng biết Nàng muốn làm gì, trong ánh mắt Nàng tôi thấy một chút cảm xúc không thể gọi tên.
"Cái muội muốn là tình yêu chứ không phải dục vọng. Muội không muốn tỷ đối với muội giống như với Hướng Diệu, chỉ là một công cụ để tỷ thỏa mãn dục vọng của bản thân. Không cần." Lời này là thật, tôi thật sự cảm thấy tình yêu và tình dục vốn không nhất thiết phải đi chung mới được.
Đặt tay lên hình xăm nơi ngực trái của tôi, Băng Ngọc nghiêm túc nói:
"Trái tim muội chỉ có thể có một mình ta." Băng Ngọc hôn lên cổ tôi, nhẹ nhàng liếm mút rồi cắn một cái thật mạnh:
"Trong trái tim ta cũng chỉ có duy nhất mình muội."
Tác giả có lời muốn nói:
Cứ ngơ ngơ không biết thế nào liền viết chương này thành như vậy, ta muốn diện bích tỉnh tâm. Hướng Diệu và Băng Ngọc thật sự có chút quan hệ khó nói. Nhưng nếu muốn nói rõ ràng mối quan hệ của cả hai thì phải kể lại từ quá khứ rất lâu rất lâu..tóm lại là lâu đó.
- ------
Chương 25 hình như H giữa Băng Ngọc và Hướng Diệu thì phải, lúc lấy được raw bộ này với đọc trên wattpad mình cũng không để ý lắm, tới lúc edit mới thấy thiếu, bản thân mình thì chỉ thích nhất sinh nhất thế nhất song nhân thôi nên cũng không tò mò khúc này. Bạn nào muốn đọc thì tự tìm dùm mình nha, chứ mình cũng không biết đâu. Cám ơn các bạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook