Sửu Cô Nương
-
Chương 23
Cẩn thận đánh giá người trước mắt, nhìn trái nhìn phái, ngó nghiêng trước sau, chẳng có chút đặc điểm nào của một nữ tử, không chút nào cả. Nàng ta rất cao, chắc khoảng tầm 178m. Rất khỏe mạnh, lực cánh tay rất lớn, nàng có thể ôm tôi chạy lâu như vậy mà chẳng hề thở dốc. Từng điệu bộ cử chỉ chẳng có chút gì giống với tiểu thư khuê các hay tiểu nữ nhu nhược mà lại có chút phóng khoáng tiêu sái giống như một nam tử. Chỉ là khuôn mặt, đặc biệt là cặp mắt sâu thẩm xinh đẹp mơ hồ giấu bên trong nét mị hoặc của nữ tử.
"Ta biết bản thân khá là xinh đẹp, nhưng nếu muội cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, ta sẽ đỏ mặt!!" Đúng vậy, tôi không cấm tò mò nhìn chằm chằm Hướng Diệu rất lâu, đến nỗi nàng ta phải lên tiếng nhắc nhở thuận tiện trêu đùa tôi vài câu. Người này đúng là thích đùa giỡn người khác, tôi cũng không trả lời chỉ cúi đầu nắm chặt sáo ngọc trong tay. Tuy tôi chỉ là một đứa nhà quê không hiểu gì về ngọc khí, nhưng cảm xúc chạm vào tay ấm áp, chất ngọc ôn nhuận, ánh thuần không chút tạp chất, tất cả đều thể hiện cây sáo này có giá trị xa xỉ.
"Muội thích nó sao? Ta tặng nó cho muội thế nào??!!." Hướng Diệu rất hào phóng.
"Không phải thích, chỉ là chưa từng thấy những vật phẩm tốt như vậy. Vật này sao có thể tùy tiện tặng cho người khác? Đừng nói bậy."
Đây là tín vật đính ước của Hướng Diệu, nàng sao có thể dễ dàng liền nói tặng liền tặng đâu, đã vậy còn là tặng cho một người chỉ mới gặp nhau chưa tới vài canh giờ. Trong lòng tôi không khỏi nghi hoặc rốt cuộc nàng đang muốn làm gì.
"Cũng phải, là ta hồ đồ!! Băng Ngọc có rất nhiều thứ tốt, dù sao muội cũng là khách của nàng, khi nào gặp mặt cứ hỏi nàng muốn vài món cũng không khó khăn gì. Chuyện khác ta không dám khẳng định, nhưng về phương diện này ta dám nói nàng rất hào phóng." Thè lưỡi trêu đùa, Hướng Diệu vươn tay lấy cây sáo ngọc từ trong tay ta lại, rồi đem nó cất vào bên hông.
"Muội nghỉ ngơi chút đi, ta đi phân phó người làm chuẩn bị bữa trưa. Khi nào chuẩn bị xong sẽ đánh thức muội." Nói xong chẳng đợi tôi có đồng ý hay không, nàng bước nhanh ra ngoài còn rất cẩn thận giúp tôi đóng cửa phòng lại.
Đến lúc này tôi mới thấy là lạ, một căn nhà lớn như vậy lại chẳng thấy một người làm công nào cả. Từ lúc vào cửa tới bây giờ, ngoại trừ Hướng Diệu và tôi thì chẳng có người nào khác. Phòng ốc đình viện rất sạch sẽ, rõ ràng là có người thường xuyên quét dọn. Vừa rồi nàng ta cũng nói là sẽ phân phó người làm chuẩn bị bữa trưa, vậy thì chắc chắn có người khác trong nhà, vậy bọn họ đâu, không lẽ trốn hết cả rồi??? Hướng Diệu kỳ lạ, ngôi nhà cũng kỳ lạ đến cả người làm trong ngôi nhà cũng kỳ lạ. Haizz, nghĩ nhiều chi cho mệt não, ngủ thôi.
"Tiểu thư ~ ~ tới giờ dậy rồi." Một giọng nói mềm mại ôn nhu nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.
"Ừ, có chuyện gì?" Lắc lắc đầu, chắc tại ngủ nhiều quá có chút choáng váng, ánh mắt mơ màng, tới lúc mở mắt ra. Giật mình.... Lúc trước chẳng có ai, giờ thì lập tức có thêm một lúc năm người!! chợt tỉnh cả người, tôi đột nhiên ngồi dậy, mở mắt to nhìn năm người trước mặt. Năm tiểu cô nương, đại khái chắc khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt mũi non mềm, cùng mặc trang phục giống nhau, màu đạm phấn hoàng áo và thuần trắng váy dài. Nhìn thấy tôi tỉnh dậy, các nàng đứng thành một hàng, chỉnh tề thi lễ:
"Kính chào nhị tiểu thư."
Nghe được loại xưng hô này, tôi giật mình:
"Các cô là?"
"Thưa nhị tiểu thư, bọn nô tỳ đều là thị nữ bên cạnh chủ nhân." Một tiểu cô nương giữa lông mày có một viên nốt rùi tiến lên phía trước một bước, thấp giọng trả lời tôi.
Trong nhất thời tôi không biết nên nói gì, chỉ ngơ ngác ngồi nhìn bọn họ. Các nàng thấy tôi như vậy cũng không dám lên tiếng nói chuyện hay có hành động gì cả, chỉ đúng một bên im lặng chờ đợi. Sau một hồi bình tĩnh, dù sao thì sớm hay muốn gì cũng phải gặp Băng Ngọc, chẳng có gì khác nhau.
"Băng Ngọc đang ở đâu?" Mở miệng hỏi thăm, lại phát hiện không ai trả lời tôi. Vừa ngước đầu nhìn thì thấy cả đám đều nước mắt rơm rớm. Lại nghĩ tới chuyện Thu Nguyệt nói, tôi vội vàng lớn tiếng hỏi lại:
"Nói mau, tỷ ấy ở đâu?" Quýnh lên, thái độ cũng gắt gỏng lạnh lùng, sợ tới mức năm tiểu cô nương thình thịch đồng loại quỳ xuống.
"Nhị tiểu thư, chủ nhân.... Chủ nhân không cho nói...." Tiểu cô nương lúc nãy lại tiếp tục đứng ra trả lời, vẻ mặt nhăn nhó khó xử.
"Dẫn ta đi tìm tỷ ấy? Ngươi tên gì?" Chậm rãi hỏi thăm, cố gắng bình tĩnh, tôi sợ lại dọa mấy tiểu cô nương này. Nghe thấy tôi muốn đi, năm tiểu cô nương biểu tình vừa mừng vừa sợ.
"Nô tỳ gọi là Dâm Bụt ~ Nhị tiểu thư, mời người theo nô tỳ." Tiểu cô nương Dâm Bụt đứng lên dẫn đường. Còn bốn tiểu cô nương còn lại vẫn thành thật quỳ trên mặt đất, không dám đứng dậy.
"Đứng lên đi ~ ~" Tôi dặn lại một câu rồi nhanh chóng theo sau Dâm Bụt đi về hướng hoa viên.
"Tạ ơn Nhị tiểu thư!!" Bốn tiểu cô nương đồng loạt hô to, tôi lắc đầu cười khổ, vẫn không thể quen được với cách sống như thế này.
Dâm Bụt dẫn tôi đến trước một tòa nhà hai tầng lầu, chỉ chỉ vào căn phòng ở trên lầu hai. Lòng tôi bỗng trở nên bình tĩnh đến lạ, dặn nàng ở bên ngoài chờ, chính mình đi lên lầu. Vẫn đang cân nhắc lát nữa nên đối mặt như thế nào với Băng Ngọc thì đập vào mắt tôi là hình ảnh có chút cô đơn trơ trọi của Hường Diệu, nàng đứng trước cửa phòng cánh tay giơ lên nhưng không gõ cửa, chỉ là do dự ngập ngừng dừng ở giữa không trung.
"Hướng Diệu ~?"
"Là muội à! Ta nên gọi muội là Sửu Nha, hay là Nguyệt Nhi? Không đúng, ta phải tôn xưng ngài một tiếng Nhị tiểu thư." Giọng nói trào phúng, vẻ mặt không chút biểu tình, đôi mắt hạnh xinh đẹp bỗng nhiên giống như Băng Ngọc vậy, lạnh lùng sương giá, tôi có cảm giác nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên giảm xuống một cách nhanh chóng.
"Tôi thật sự là Sửu Nha, cũng là Nguyệt Nhi." Lòng hại người không nên có nhưng tâm phòng người vẫn luôn phải có, tôi nghĩ nàng phải hiểu rõ đạo lý đó chứ.
"Đúng là nhặt được bảo bối....nhưng lại là bảo bối của Nàng." Hướng Diệu nhắm mắt thì thào tự nói như đang chế giễu chính bản thân nàng, vẻ mặt lộ ra cảm giác mệt mỏi.
"Vào đi thôi ~ Nàng đang đợi muội."
Lúc này, Hướng Diệu thật yếu ớt, vốn muốn nói một chút gì đó, nhưng tôi có thể thấy được nàng vẫn luôn nhắm hai mắt lại, giống như đang chịu đựng một điều gì đó, vậy nên bản thân cũng thức thời không nói gì để cho nàng có không gian riêng, vươn tay đẩy nhẹ cửa phòng mà vào.
Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong gian phòng, trong lòng kinh hoảng, tức khắc luống cuống. Tại sao lại nồng nặc mùi máu đến như vậy, bên trong phòng rốt cuộc xảy ra chuyện gì??? Phải rồi, Băng Ngọc. Nhớ tới những hành động trong địa lao của Băng Ngọc, da đầu tôi tê dại, bước chân cũng ngập ngừng theo bản năng mà rụt rè chậm lại.
Cả căn phòng lớn nhưng vật dụng bên trong rất ít, cuối căn phòng có một trương giường lớn, bên trên nằm một người. Cẩn thận tới gần, thật sự là Băng Ngọc. Hình như Nàng đang ngủ, sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, rất tiều tụy, gò má hõm xuống, quầng thâm trên khóe mắt đều tràn ra. Cả cơ thể nàng được bọc kín mít trong chăn gấm, tư thế thật sự rất lạ lùng.
Hít một hơi thật sâu, cổ vũ bản thân, to gan lớn mật tôi đưa tay xốc lên chăn, vừa nhìn thấy hình ảnh bên dưới, nháy mắt thất thần.
Trên cánh tay phải của Nàng chi chít vết thương, rậm rạp chằng chịt, miệng vết thương không quá mỏng cũng không quá lớn, dường như tất cả đều là dùng dao nhỏ rạch lên, có vài vết đã kết vảy liền lại, có vài cái lại giống như vừa mới rạch tới, máu tươi còn không ngừng từ miệng vết thương tràn ra. Bên trong chăn gấm từ lâu đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi quỷ dị, phía dưới giường nệm không phải là một bãi vết máu thì còn là gì nữa. Tôi run run ngón tay sợ nhẹ gương mặt Nàng, rất lạnh. Nhanh chóng sờ thử nơi động mạch cổ, tốt quá, vẫn còn mạch đập. Nhìn dáng vẻ của Băng Ngọc như vậy tôi bỗng thấy hụt hẫng. Tại sao nàng ta lại có thể nhận tâm hành hạ bản thân tới mức như vậy, sao có thể tự tổn thương mình nặng đến thế cơ chứ, haizzz ~~ quả thật tâm lý bệnh tật hại chết người!!
Chợt nhớ trong ngực áo vẫn còn cất giữ thuốc bột do Kỳ Tử Hi đưa cho. Thuốc bột này trị ngoại thương rất tốt. Mặc kệ vết thương của Nàng có được khử trùng sạch sẽ hay chưa, tôi nhanh chóng lấy thuốc bột, đổ vào những vết thương còn đang chảy máu.
"Nguyệt Nhi?" Không biết Băng Ngọc tỉnh lại từ lúc nào. Ánh mắt mê ly nhìn tôi giúp nàng thoa thuốc.
"Ngu ngốc!!" Nghe giọng nói thều thào yếu ớt của Nàng, tôi vừa lo vừa tức. Nhưng nghe thấy tôi mắng Nàng mà Băng Ngọc chẳng tỏ ra tức giận gì cả. Nàng chỉ nhắm chặt hai mắt, thở dài:
"Thì ra là nằm mơ.!!!"
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói: Băng Ngọc đã xuất hiện, chỉ có điều là đất diễn có vẻ khá ít. Bốn người, quan hệ lại phức tạp. Ta đang suy nghĩ có nên lại cho xuất hiện thêm một người nữa hay không, giống như sao năm cánh thì đẹp rồi!
"Ta biết bản thân khá là xinh đẹp, nhưng nếu muội cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, ta sẽ đỏ mặt!!" Đúng vậy, tôi không cấm tò mò nhìn chằm chằm Hướng Diệu rất lâu, đến nỗi nàng ta phải lên tiếng nhắc nhở thuận tiện trêu đùa tôi vài câu. Người này đúng là thích đùa giỡn người khác, tôi cũng không trả lời chỉ cúi đầu nắm chặt sáo ngọc trong tay. Tuy tôi chỉ là một đứa nhà quê không hiểu gì về ngọc khí, nhưng cảm xúc chạm vào tay ấm áp, chất ngọc ôn nhuận, ánh thuần không chút tạp chất, tất cả đều thể hiện cây sáo này có giá trị xa xỉ.
"Muội thích nó sao? Ta tặng nó cho muội thế nào??!!." Hướng Diệu rất hào phóng.
"Không phải thích, chỉ là chưa từng thấy những vật phẩm tốt như vậy. Vật này sao có thể tùy tiện tặng cho người khác? Đừng nói bậy."
Đây là tín vật đính ước của Hướng Diệu, nàng sao có thể dễ dàng liền nói tặng liền tặng đâu, đã vậy còn là tặng cho một người chỉ mới gặp nhau chưa tới vài canh giờ. Trong lòng tôi không khỏi nghi hoặc rốt cuộc nàng đang muốn làm gì.
"Cũng phải, là ta hồ đồ!! Băng Ngọc có rất nhiều thứ tốt, dù sao muội cũng là khách của nàng, khi nào gặp mặt cứ hỏi nàng muốn vài món cũng không khó khăn gì. Chuyện khác ta không dám khẳng định, nhưng về phương diện này ta dám nói nàng rất hào phóng." Thè lưỡi trêu đùa, Hướng Diệu vươn tay lấy cây sáo ngọc từ trong tay ta lại, rồi đem nó cất vào bên hông.
"Muội nghỉ ngơi chút đi, ta đi phân phó người làm chuẩn bị bữa trưa. Khi nào chuẩn bị xong sẽ đánh thức muội." Nói xong chẳng đợi tôi có đồng ý hay không, nàng bước nhanh ra ngoài còn rất cẩn thận giúp tôi đóng cửa phòng lại.
Đến lúc này tôi mới thấy là lạ, một căn nhà lớn như vậy lại chẳng thấy một người làm công nào cả. Từ lúc vào cửa tới bây giờ, ngoại trừ Hướng Diệu và tôi thì chẳng có người nào khác. Phòng ốc đình viện rất sạch sẽ, rõ ràng là có người thường xuyên quét dọn. Vừa rồi nàng ta cũng nói là sẽ phân phó người làm chuẩn bị bữa trưa, vậy thì chắc chắn có người khác trong nhà, vậy bọn họ đâu, không lẽ trốn hết cả rồi??? Hướng Diệu kỳ lạ, ngôi nhà cũng kỳ lạ đến cả người làm trong ngôi nhà cũng kỳ lạ. Haizz, nghĩ nhiều chi cho mệt não, ngủ thôi.
"Tiểu thư ~ ~ tới giờ dậy rồi." Một giọng nói mềm mại ôn nhu nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.
"Ừ, có chuyện gì?" Lắc lắc đầu, chắc tại ngủ nhiều quá có chút choáng váng, ánh mắt mơ màng, tới lúc mở mắt ra. Giật mình.... Lúc trước chẳng có ai, giờ thì lập tức có thêm một lúc năm người!! chợt tỉnh cả người, tôi đột nhiên ngồi dậy, mở mắt to nhìn năm người trước mặt. Năm tiểu cô nương, đại khái chắc khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt mũi non mềm, cùng mặc trang phục giống nhau, màu đạm phấn hoàng áo và thuần trắng váy dài. Nhìn thấy tôi tỉnh dậy, các nàng đứng thành một hàng, chỉnh tề thi lễ:
"Kính chào nhị tiểu thư."
Nghe được loại xưng hô này, tôi giật mình:
"Các cô là?"
"Thưa nhị tiểu thư, bọn nô tỳ đều là thị nữ bên cạnh chủ nhân." Một tiểu cô nương giữa lông mày có một viên nốt rùi tiến lên phía trước một bước, thấp giọng trả lời tôi.
Trong nhất thời tôi không biết nên nói gì, chỉ ngơ ngác ngồi nhìn bọn họ. Các nàng thấy tôi như vậy cũng không dám lên tiếng nói chuyện hay có hành động gì cả, chỉ đúng một bên im lặng chờ đợi. Sau một hồi bình tĩnh, dù sao thì sớm hay muốn gì cũng phải gặp Băng Ngọc, chẳng có gì khác nhau.
"Băng Ngọc đang ở đâu?" Mở miệng hỏi thăm, lại phát hiện không ai trả lời tôi. Vừa ngước đầu nhìn thì thấy cả đám đều nước mắt rơm rớm. Lại nghĩ tới chuyện Thu Nguyệt nói, tôi vội vàng lớn tiếng hỏi lại:
"Nói mau, tỷ ấy ở đâu?" Quýnh lên, thái độ cũng gắt gỏng lạnh lùng, sợ tới mức năm tiểu cô nương thình thịch đồng loại quỳ xuống.
"Nhị tiểu thư, chủ nhân.... Chủ nhân không cho nói...." Tiểu cô nương lúc nãy lại tiếp tục đứng ra trả lời, vẻ mặt nhăn nhó khó xử.
"Dẫn ta đi tìm tỷ ấy? Ngươi tên gì?" Chậm rãi hỏi thăm, cố gắng bình tĩnh, tôi sợ lại dọa mấy tiểu cô nương này. Nghe thấy tôi muốn đi, năm tiểu cô nương biểu tình vừa mừng vừa sợ.
"Nô tỳ gọi là Dâm Bụt ~ Nhị tiểu thư, mời người theo nô tỳ." Tiểu cô nương Dâm Bụt đứng lên dẫn đường. Còn bốn tiểu cô nương còn lại vẫn thành thật quỳ trên mặt đất, không dám đứng dậy.
"Đứng lên đi ~ ~" Tôi dặn lại một câu rồi nhanh chóng theo sau Dâm Bụt đi về hướng hoa viên.
"Tạ ơn Nhị tiểu thư!!" Bốn tiểu cô nương đồng loạt hô to, tôi lắc đầu cười khổ, vẫn không thể quen được với cách sống như thế này.
Dâm Bụt dẫn tôi đến trước một tòa nhà hai tầng lầu, chỉ chỉ vào căn phòng ở trên lầu hai. Lòng tôi bỗng trở nên bình tĩnh đến lạ, dặn nàng ở bên ngoài chờ, chính mình đi lên lầu. Vẫn đang cân nhắc lát nữa nên đối mặt như thế nào với Băng Ngọc thì đập vào mắt tôi là hình ảnh có chút cô đơn trơ trọi của Hường Diệu, nàng đứng trước cửa phòng cánh tay giơ lên nhưng không gõ cửa, chỉ là do dự ngập ngừng dừng ở giữa không trung.
"Hướng Diệu ~?"
"Là muội à! Ta nên gọi muội là Sửu Nha, hay là Nguyệt Nhi? Không đúng, ta phải tôn xưng ngài một tiếng Nhị tiểu thư." Giọng nói trào phúng, vẻ mặt không chút biểu tình, đôi mắt hạnh xinh đẹp bỗng nhiên giống như Băng Ngọc vậy, lạnh lùng sương giá, tôi có cảm giác nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên giảm xuống một cách nhanh chóng.
"Tôi thật sự là Sửu Nha, cũng là Nguyệt Nhi." Lòng hại người không nên có nhưng tâm phòng người vẫn luôn phải có, tôi nghĩ nàng phải hiểu rõ đạo lý đó chứ.
"Đúng là nhặt được bảo bối....nhưng lại là bảo bối của Nàng." Hướng Diệu nhắm mắt thì thào tự nói như đang chế giễu chính bản thân nàng, vẻ mặt lộ ra cảm giác mệt mỏi.
"Vào đi thôi ~ Nàng đang đợi muội."
Lúc này, Hướng Diệu thật yếu ớt, vốn muốn nói một chút gì đó, nhưng tôi có thể thấy được nàng vẫn luôn nhắm hai mắt lại, giống như đang chịu đựng một điều gì đó, vậy nên bản thân cũng thức thời không nói gì để cho nàng có không gian riêng, vươn tay đẩy nhẹ cửa phòng mà vào.
Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong gian phòng, trong lòng kinh hoảng, tức khắc luống cuống. Tại sao lại nồng nặc mùi máu đến như vậy, bên trong phòng rốt cuộc xảy ra chuyện gì??? Phải rồi, Băng Ngọc. Nhớ tới những hành động trong địa lao của Băng Ngọc, da đầu tôi tê dại, bước chân cũng ngập ngừng theo bản năng mà rụt rè chậm lại.
Cả căn phòng lớn nhưng vật dụng bên trong rất ít, cuối căn phòng có một trương giường lớn, bên trên nằm một người. Cẩn thận tới gần, thật sự là Băng Ngọc. Hình như Nàng đang ngủ, sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, rất tiều tụy, gò má hõm xuống, quầng thâm trên khóe mắt đều tràn ra. Cả cơ thể nàng được bọc kín mít trong chăn gấm, tư thế thật sự rất lạ lùng.
Hít một hơi thật sâu, cổ vũ bản thân, to gan lớn mật tôi đưa tay xốc lên chăn, vừa nhìn thấy hình ảnh bên dưới, nháy mắt thất thần.
Trên cánh tay phải của Nàng chi chít vết thương, rậm rạp chằng chịt, miệng vết thương không quá mỏng cũng không quá lớn, dường như tất cả đều là dùng dao nhỏ rạch lên, có vài vết đã kết vảy liền lại, có vài cái lại giống như vừa mới rạch tới, máu tươi còn không ngừng từ miệng vết thương tràn ra. Bên trong chăn gấm từ lâu đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi quỷ dị, phía dưới giường nệm không phải là một bãi vết máu thì còn là gì nữa. Tôi run run ngón tay sợ nhẹ gương mặt Nàng, rất lạnh. Nhanh chóng sờ thử nơi động mạch cổ, tốt quá, vẫn còn mạch đập. Nhìn dáng vẻ của Băng Ngọc như vậy tôi bỗng thấy hụt hẫng. Tại sao nàng ta lại có thể nhận tâm hành hạ bản thân tới mức như vậy, sao có thể tự tổn thương mình nặng đến thế cơ chứ, haizzz ~~ quả thật tâm lý bệnh tật hại chết người!!
Chợt nhớ trong ngực áo vẫn còn cất giữ thuốc bột do Kỳ Tử Hi đưa cho. Thuốc bột này trị ngoại thương rất tốt. Mặc kệ vết thương của Nàng có được khử trùng sạch sẽ hay chưa, tôi nhanh chóng lấy thuốc bột, đổ vào những vết thương còn đang chảy máu.
"Nguyệt Nhi?" Không biết Băng Ngọc tỉnh lại từ lúc nào. Ánh mắt mê ly nhìn tôi giúp nàng thoa thuốc.
"Ngu ngốc!!" Nghe giọng nói thều thào yếu ớt của Nàng, tôi vừa lo vừa tức. Nhưng nghe thấy tôi mắng Nàng mà Băng Ngọc chẳng tỏ ra tức giận gì cả. Nàng chỉ nhắm chặt hai mắt, thở dài:
"Thì ra là nằm mơ.!!!"
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói: Băng Ngọc đã xuất hiện, chỉ có điều là đất diễn có vẻ khá ít. Bốn người, quan hệ lại phức tạp. Ta đang suy nghĩ có nên lại cho xuất hiện thêm một người nữa hay không, giống như sao năm cánh thì đẹp rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook