Sửu Cô Nương
-
Chương 21
Tôi cảm thấy không khí có chút là lạ, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho tôi biết, không cần trả lời cô ta.
Chúng tôi dựa vào nhau, đầu cô dựa trên vai tôi, hơi thở nóng ấm phả vào sau gáy, nhồn nhột, nhưng rất lâu, lâu đến mức tôi cũng chẳng biết chúng tôi đã đứng yên như vậy bao lâu nữa, không một lời nói, không một tiếng động, chỉ im lặng dựa vào nhau. Đột nhiên, cổ đau nhói lên, cô cắn tôi.
"Chết tiệt, cậu cầm tinh con chó à?" Tôi tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, đáp lại tôi là vẻ mặt buồn bã ảm đạm của người đối diện::
"Kỳ..." Vừa mới nói một chữ, đã bị cô nắm chặt kéo tôi đi về phía doanh trại. Dọc đường đi, rất nhiều lần tôi tưởng mở miệng nhưng rốt cuộc chẳng biết bản thân nên nói gì, lại cảm thấy giờ phút này nếu nói cái gì cũng không tốt, vậy nên đành im lặng. Cô cũng không lên tiếng, hai người chúng tôi cứ như vậy đi trở về.
Sau đêm hôm đó, Kỳ Tử Hi lại biến mất chẳng thấy bóng dáng. Cuộc sống của tôi trở lại với quy luật ăn ngủ, ngủ ăn, vết thương trên người cũng tốt dần, gần như khỏi hẳn, nói chuyện cũng trở nên bình thường, không còn khó khăn như trước. Ngày thứ mười, khi gã sai vặt mang cơm tới, sau khi bày biện mọi thứ hoàn hảo, hắn không giống như thường ngày lập tức bước đi. Tôi thong thả ung dung nhai rau xanh, coi như hắn vô hình.
"Nhị tiểu thư." Âm thanh nhỏ nhẹ của một nữ tử, gã sai vặt cúi đầu, chẳng rõ bộ dáng như thế nào.
"Nhận sai người." Giọng nói nhàn nhạt ủ rũ, tôi trực tiếp phủ nhận. Tôi biết hắn là ai, giọng nói kia rất quen thuộc.
"Nhị tiểu thư, thuộc hạ biết người còn đang rất tức giận, nhưng ~~ xin mời người đi theo thuộc hạ một chuyến." Ngữ điệu cung kính, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra vẻ nôn nóng trong lời nói của hắn. Hắn, à không phải, phải nói là nàng, Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn tôi. Thu Nguyệt – một trong những thuộc hạ thân cận nhất của Băng Ngọc. Ở Yên Vũ Lâu, có Xuân Hạ Thu Đông bốn mùa trong năm, đó cũng chính là tên của bốn thuộc hạ thân tín nhất của Băng Ngọc, trong số đó Thu Nguyệt đứng hàng thứ ba.
"Là sư tỷ bảo ngươi tới? Đừng gọi tôi là nhị tiểu thư gì cả, nghe rất chói tai. Ngươi cứ kêu là Sửu Nha là được rồi." Buông chiếc đũa trên tay, có chút bực bội trong lòng. Cô nàng Băng Ngọc này thật sự làm tôi đau cả đầu.
"Thuộc hạ không dám. Lần này là do thuộc hạ tự ý quyết định, chủ nhân không hề biết chuyện này, là thuộc hạ tự tiện làm chủ." Nàng ta vẫn cúi đầu, thân thể của Thu Nguyệt thuộc dạng nhỏ gầy, nàng giống như đang run lên.
"Đừng cứ một câu thuộc hạ, hai câu thuộc hạ, ngươi không phải thuộc hạ của tôi. Nếu như không phải sư tỷ hạ lệnh cho ngươi đến đây, vậy ngươi tới đây làm gì?"
Biết được không phải do Băng Ngọc hạ lệnh cho nàng tới, tôi thở phào nhẹ nhỡm.
"Xin người, trở về nhìn xem chủ nhân, chủ nhân....." Lời còn chưa dứt, Thu Nguyệt đã nghẹn ngào rơi lệ.
Tôi giật mình hoảng hốt, không lẽ Băng Ngọc xảy ra chuyện.
"Trước tiên đừng khóc. Nói cho tôi biết, sư tỷ bị làm sao?" Haizzz, rốt cuộc vẫn lo lắng cho nàng.~ ~
"Chủ nhân thật không ổn, thỉnh người.... Không phải, cầu xin người. Trở về nhìn xem chủ nhân một chút. Sau khi thành bị phá, chủ nhân liền ngây ngốc trong phòng cả ngày.... " Thu Nguyệt lại bắt đầu khóc nấc lên, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ, không nói thêm gì nữa.
Thành đã bị phá!! Haizz, trách không được hèn gì gần đây chẳng thấy bóng dáng của Kỳ Tử Hi ở đâu cả, thì ra thành Đông Dương đã bị hạ. Hy vọng của Băng Ngọc đã tan biến, cơ hội báo thù của Nàng...chẳng còn. Dựa theo tính cách của Nàng, lần này bị nhục nhã như vậy, không chừng còn làm chuyện gì ngu xuẩn cực đoan cũng nên. Do dự trong chốc lát, tôi quyết định.
"Dẫn tôi đi gặp tỷ ấy." Haizz, thở dài đứng dậy. Tuy rằng hành động của Băng Ngọc làm tổn thương tôi, thật sự không thể tưởng tượng nỗi sao Nàng có thể nhẫn tâm đến như vậy, da đầu tê dại mỗi khi nhớ tới, nó là nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa trong tôi. Nhưng ngay lúc này đây, tôi vẫn lo lắng cho Nàng nhiều hơn là sợ hãi. Là phúc không phải họa, là họa thì có tránh cũng tránh không khỏi, mặc kệ nên hay không nên, trước mắt cứ gặp mặt Nàng đã rồi tính tiếp, chẳng cần suy nghĩ nhiều làm gì.
Đi tới bên cạnh Thu Nguyệt, sau đó theo nàng ta ra khỏi doanh trước, tôi phát hiện trước trướng không có một binh lính nào canh gác. Lại nhìn về phía Thu Nguyệt.
"Người đâu?" Nóng lòng hỏi thăm.
"Không có làm bị thương tới tính mạng của bọn họ, xin nhị tiểu thư yên tâm." Giống như biết rõ suy nghĩ trong lòng tôi, Thu Nguyệt cung kính đáp lời. Lúc này tôi mới cảm thấy yên tâm đôi chút, tôi thật sự không muốn bởi vì chuyện của bản thân mà ảnh hưởng tới người vô tội.
Nhờ có bóng đêm che giấu, tôi và Thu Nguyệt thuận lợi ra khỏi quân doanh mà không kinh động một người nào. Đường đi đều thông suốt, không bị cản trở chắc chắn bên trong doanh trại có nội ứng của Băng Ngọc. Nghĩ tới điểm này, lòng không khỏi thêm phần nặng nề.< Kỳ Tử Hi ~ >
Bên ngoài đã có người đợi sẵn, lại suy xét đến vấn đề sức khỏe của tôi nên cũng chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa. Xe chạy trên đường vững chắc, không chút lắc lư quá nhiều, trong nhịp lộc cà lộc cộc đều đều của xe ngựa, hai mí mắt tôi đánh vào nhau buồn ngủ.
"Nhị tiểu thư ~~ ngủ một lát đi!" Giọng nói của Thu Nguyệt dịu dàng, ôn nhu, có chút dụ hoặc.
"Ừ!!" Rốt cuộc tôi không thể ngăn được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Hai cái oan gia đều khó có thể bỏ mặc ~ thở dài! Thu Nguyệt, đại gia còn có ấn tượng không có? Chương 11 đã từng lộ mặt. Chương sau, mọi người có hy vọng Băng Ngọc lên sân khấu không?
Chúng tôi dựa vào nhau, đầu cô dựa trên vai tôi, hơi thở nóng ấm phả vào sau gáy, nhồn nhột, nhưng rất lâu, lâu đến mức tôi cũng chẳng biết chúng tôi đã đứng yên như vậy bao lâu nữa, không một lời nói, không một tiếng động, chỉ im lặng dựa vào nhau. Đột nhiên, cổ đau nhói lên, cô cắn tôi.
"Chết tiệt, cậu cầm tinh con chó à?" Tôi tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, đáp lại tôi là vẻ mặt buồn bã ảm đạm của người đối diện::
"Kỳ..." Vừa mới nói một chữ, đã bị cô nắm chặt kéo tôi đi về phía doanh trại. Dọc đường đi, rất nhiều lần tôi tưởng mở miệng nhưng rốt cuộc chẳng biết bản thân nên nói gì, lại cảm thấy giờ phút này nếu nói cái gì cũng không tốt, vậy nên đành im lặng. Cô cũng không lên tiếng, hai người chúng tôi cứ như vậy đi trở về.
Sau đêm hôm đó, Kỳ Tử Hi lại biến mất chẳng thấy bóng dáng. Cuộc sống của tôi trở lại với quy luật ăn ngủ, ngủ ăn, vết thương trên người cũng tốt dần, gần như khỏi hẳn, nói chuyện cũng trở nên bình thường, không còn khó khăn như trước. Ngày thứ mười, khi gã sai vặt mang cơm tới, sau khi bày biện mọi thứ hoàn hảo, hắn không giống như thường ngày lập tức bước đi. Tôi thong thả ung dung nhai rau xanh, coi như hắn vô hình.
"Nhị tiểu thư." Âm thanh nhỏ nhẹ của một nữ tử, gã sai vặt cúi đầu, chẳng rõ bộ dáng như thế nào.
"Nhận sai người." Giọng nói nhàn nhạt ủ rũ, tôi trực tiếp phủ nhận. Tôi biết hắn là ai, giọng nói kia rất quen thuộc.
"Nhị tiểu thư, thuộc hạ biết người còn đang rất tức giận, nhưng ~~ xin mời người đi theo thuộc hạ một chuyến." Ngữ điệu cung kính, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra vẻ nôn nóng trong lời nói của hắn. Hắn, à không phải, phải nói là nàng, Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn tôi. Thu Nguyệt – một trong những thuộc hạ thân cận nhất của Băng Ngọc. Ở Yên Vũ Lâu, có Xuân Hạ Thu Đông bốn mùa trong năm, đó cũng chính là tên của bốn thuộc hạ thân tín nhất của Băng Ngọc, trong số đó Thu Nguyệt đứng hàng thứ ba.
"Là sư tỷ bảo ngươi tới? Đừng gọi tôi là nhị tiểu thư gì cả, nghe rất chói tai. Ngươi cứ kêu là Sửu Nha là được rồi." Buông chiếc đũa trên tay, có chút bực bội trong lòng. Cô nàng Băng Ngọc này thật sự làm tôi đau cả đầu.
"Thuộc hạ không dám. Lần này là do thuộc hạ tự ý quyết định, chủ nhân không hề biết chuyện này, là thuộc hạ tự tiện làm chủ." Nàng ta vẫn cúi đầu, thân thể của Thu Nguyệt thuộc dạng nhỏ gầy, nàng giống như đang run lên.
"Đừng cứ một câu thuộc hạ, hai câu thuộc hạ, ngươi không phải thuộc hạ của tôi. Nếu như không phải sư tỷ hạ lệnh cho ngươi đến đây, vậy ngươi tới đây làm gì?"
Biết được không phải do Băng Ngọc hạ lệnh cho nàng tới, tôi thở phào nhẹ nhỡm.
"Xin người, trở về nhìn xem chủ nhân, chủ nhân....." Lời còn chưa dứt, Thu Nguyệt đã nghẹn ngào rơi lệ.
Tôi giật mình hoảng hốt, không lẽ Băng Ngọc xảy ra chuyện.
"Trước tiên đừng khóc. Nói cho tôi biết, sư tỷ bị làm sao?" Haizzz, rốt cuộc vẫn lo lắng cho nàng.~ ~
"Chủ nhân thật không ổn, thỉnh người.... Không phải, cầu xin người. Trở về nhìn xem chủ nhân một chút. Sau khi thành bị phá, chủ nhân liền ngây ngốc trong phòng cả ngày.... " Thu Nguyệt lại bắt đầu khóc nấc lên, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ, không nói thêm gì nữa.
Thành đã bị phá!! Haizz, trách không được hèn gì gần đây chẳng thấy bóng dáng của Kỳ Tử Hi ở đâu cả, thì ra thành Đông Dương đã bị hạ. Hy vọng của Băng Ngọc đã tan biến, cơ hội báo thù của Nàng...chẳng còn. Dựa theo tính cách của Nàng, lần này bị nhục nhã như vậy, không chừng còn làm chuyện gì ngu xuẩn cực đoan cũng nên. Do dự trong chốc lát, tôi quyết định.
"Dẫn tôi đi gặp tỷ ấy." Haizz, thở dài đứng dậy. Tuy rằng hành động của Băng Ngọc làm tổn thương tôi, thật sự không thể tưởng tượng nỗi sao Nàng có thể nhẫn tâm đến như vậy, da đầu tê dại mỗi khi nhớ tới, nó là nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa trong tôi. Nhưng ngay lúc này đây, tôi vẫn lo lắng cho Nàng nhiều hơn là sợ hãi. Là phúc không phải họa, là họa thì có tránh cũng tránh không khỏi, mặc kệ nên hay không nên, trước mắt cứ gặp mặt Nàng đã rồi tính tiếp, chẳng cần suy nghĩ nhiều làm gì.
Đi tới bên cạnh Thu Nguyệt, sau đó theo nàng ta ra khỏi doanh trước, tôi phát hiện trước trướng không có một binh lính nào canh gác. Lại nhìn về phía Thu Nguyệt.
"Người đâu?" Nóng lòng hỏi thăm.
"Không có làm bị thương tới tính mạng của bọn họ, xin nhị tiểu thư yên tâm." Giống như biết rõ suy nghĩ trong lòng tôi, Thu Nguyệt cung kính đáp lời. Lúc này tôi mới cảm thấy yên tâm đôi chút, tôi thật sự không muốn bởi vì chuyện của bản thân mà ảnh hưởng tới người vô tội.
Nhờ có bóng đêm che giấu, tôi và Thu Nguyệt thuận lợi ra khỏi quân doanh mà không kinh động một người nào. Đường đi đều thông suốt, không bị cản trở chắc chắn bên trong doanh trại có nội ứng của Băng Ngọc. Nghĩ tới điểm này, lòng không khỏi thêm phần nặng nề.< Kỳ Tử Hi ~ >
Bên ngoài đã có người đợi sẵn, lại suy xét đến vấn đề sức khỏe của tôi nên cũng chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa. Xe chạy trên đường vững chắc, không chút lắc lư quá nhiều, trong nhịp lộc cà lộc cộc đều đều của xe ngựa, hai mí mắt tôi đánh vào nhau buồn ngủ.
"Nhị tiểu thư ~~ ngủ một lát đi!" Giọng nói của Thu Nguyệt dịu dàng, ôn nhu, có chút dụ hoặc.
"Ừ!!" Rốt cuộc tôi không thể ngăn được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Hai cái oan gia đều khó có thể bỏ mặc ~ thở dài! Thu Nguyệt, đại gia còn có ấn tượng không có? Chương 11 đã từng lộ mặt. Chương sau, mọi người có hy vọng Băng Ngọc lên sân khấu không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook