Surrender My Love
-
Chương 33
SELIG tỉnh dậy sau khi bị lay dậy đến lần thứ ba. Hai tay anh ngay lập tức day vào hai bên thái dương.
"Thor's teeth, lại có ai đó đánh vào đâu mình thêm một lần nữa thế?" anh rên rỉ.
"Anh phải tự cảm ơn em lần này đấy – và loại rượu bia tuyệt vời của em đấy."
"Em đấy à, Kris?"
"Sao anh không mở mắt ra và tự nhìn đi?" Nàng hỏi.
"Chưa đến lúc. Anh có thể cảm nhận được quá nhiều ánh sáng kể cả với đôi mắt đang nhắm nghiền."
Kristen lắc đầu. Sự thú vị ngập tràn trong lời nói của nàng. "Ồ, đó là những gì mà đám cưới đã mang lại cho anh phải không?"
Một tiếng rên rỉ nữa. "Làm thế nào mà anh có thể quên được nhỉ?"
Lần này anh mở he hé mắt ra, nhưng không nhìn vào em gái anh. Đầu anh hướng thẳng vào cái góc mà Erika thường ở đó. Việc nàng không ở đó cũng không rung lên một hồi chuông cảnh tỉnh nào cả — vẫn chưa.
"Cô ta đâu?"
"Đang nói chuyện với anh trai cô ấy trong nhà nguyện."
Mắt anh mở to với cái nhìn đầy buộc tội hướng tơi Kristen. "Và không ai đánh thức anh sao?"
Anh bắt đầu ngồi dậy, nhưng có cái gì đó đã kéo anh lại. Những sợi xích của Erika, quấn vòng quanh cổ anh. Anh chỉ mang mang nhớ rằng một người hầu đã nói với anh là anh ta đã tìm được chúng ở sân trong. Selig đã treo chúng quanh cổ mình vì muốn để chúng vào chỗ khác, bởi vì lúc đó anh không sẵn sàng để đi đến phòng mình.
"Không ai đánh thức anh bởi vì không cần thiết," Kristen giải thích. "Nếu cô ấy định thuyết phục anh trai mình rằng anh không phải con người xấu xa khổ sở người mà đã xích cô ấy gần bên anh, thì đó không phải là với anh bên cạnh để hăm dọa cô ấy."
Anh không đả động gì đến chuyện những sợi xích, chỉ khẽ càu nhàu, "Anh không hăm dọa cô ta."
"Anh trai cô ấy không nghĩ vậy."
Anh thả sợi dây ra và cố gắng ngồi dậy. Anh không thể di chuyển nhanh như anh muốn, khi mà cơn đau từ cơn say tối qua gần như tồi tệ như buổi sáng đầu tiên khi anh thức dậy với vết thương trên đầu. Tuy nhiên cái mà anh thực sự cảm thấy bây giờ chỉ có thể gọi là lo lắng.
"Ít ra em cũng nên cử ra một do thám để nghe xem họ nói gì chứ hả?" anh đòi hỏi.
Trán Kristen nhăn lại. "Khi mà chỉ có anh, em và cha có thể biết tiếng của họ? Anh có thể không ngại khi nhờ cha do thám cho anh, chứ em thì không dám."
"Thế thì em nên tự làm việc đó."
"Em ư?" nàng rên rỉ. "Em đã khiến cho anh ta thực sự giận dữ. Anh ta giống như anh đối với em lúc này đấy."
Anh lườm Kristen một cái. Cô vừa cười anh. Và nỗ lực duy nhất mà cô làm để giúp anh là đêm cái lược đến cho anh. Anh thậm chí không thèm thay quần áo mà anh đã mặc trước đó.
Khi anh chuẩn bị bước ra khỏi cửa, cô liều lĩnh hỏi, "Anh vẫn ghét cô ấy đấy chứ?"
Anh ngừng lại 1 giây rồi quay lại nhìn cô. "Tại sao em lại hỏi lại làm gì?"
Kristen nhún vai. "Bởi vì anh đã cưới cô ấy. Việc này thực sự đã xa hơn sự trả thù rồi đó, nếu anh hỏi em."
"Đừng tham dự vào việc này, Kris."
Cô uốn lưỡi. "Thật sung sướng, khi anh chàng kiêu ngạo nào đó chuẩn bị rời khỏi đây."
Anh nhăn mặt. "Anh không kiêu ngạo."
"Em nói anh trai cô ấy, không phải anh."
Selig tìm thấy họ vẫn ở một mình với nhau trong nhà nguyện, ngồi bên cạnh nhau, giọng của họ quá nhỏ, anh không thể nghe lỏm được gì, dù anh đã nghe trộm một lúc với hi vọng sẽ nghe thấy gì đó. Tay Ragnar vòng quanh bờ vai nàng. Erika tựa đầu vào anh. Đó là anh trai nàng. Dù vậy, Selig vẫn cảm thấy sự nhu cầu kéo cánh tay đó ra khỏi nàng.
"Tôi tin rằng hai người có một cuộc hội ngộ vui vẻ?"
Erika quay lại khi nghe thấy tiếng anh. Ragnar bất ngờ đứng dậy. Biểu hiện của anh không thể hiện gì, nên Selig không có đầu mối gì về những gì anh ta đã nghe. Biểu hiện của nàng lo lắng, điều có thể có đủ thứ ý nghĩa, bao gồm cả chuyện nàng vẫn sợ hãi cho anh trai nàng.
Selig đã dừng lại chỗ người thợ rèn đủ lâu để lấy thanh kiếm mới. Anh mang nó theo, nhưng không mặc áo giáp bởi vì anh vẫn mặc bộ quần áo mà anh mặc cho đám cưới hôm trước. Erika đang mặc bộ đồ khá là rực rỡ. Bởi vì anh không nhớ rằng anh đã về giường tối qua, anh không nhận ra xem liệu nàng có ở trong phòng anh tối qua không, và cũng không biết rằng liệu nàng có cởi bỏ bộ đồ cưới ra hay cũng ngủ trong đồ cưới giống như anh.
Ragnar, dĩ nhiên, đã đến Wyndhurst với đầy đủ vũ khí, dù tay trái của anh ta thả lỏng xuống thanh kiếm khi đến chỗ anh chứng tỏ anh ta không có ý định sử dụng chúng. Một tình huống có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Ragnar dừng lại cách Selig khoảng 2 feet. Nắm đấm phải của anh đập tới trước khi Selig kịp nhìn thấy nó. Erika đứng bật dậy, bật khóc, "Đừng—!" nhưng nàng không nói gì thêm, bởi vì Selig hầu như không bị suy chuyển gì mấy bởi cú đấm. Thực tế, chỉ có mặt anh nghiêng sang với nó, và phảng phất sự thú vị trong vẻ mặt của anh khi anh quay lại nhìn Ragnar.
Mắc nợ Ragnar, anh cảm thấy khó chịu nhiều hơn là đau đớn vì vết thương nhỏ mà anh ta gây ra. Erika, tuy nhiên hoàn toàn phát cuồng lên bởi vì nàng chắc rằng nàng không có quyền gì với chống mình, và sẽ không có cơ may nào thuyết phục anh không trả miếng. Nàng đã không có cơ hội để làm điều đó. Ragnar rõ ràng cảm thấy khó chịu.
"Đó là vì nỗi lo lắng mà cậu đã gây ra cho tôi," Ragnar thẳng thắn nói với Selig.
"**," Selig trả lời, như thể điều đó hoàn toàn có nghĩa. Anh đưa tay lên ôm má trước khi nói thêm, "Vậy là anh không có ý định đánh nhau với tôi phải không?"
"Không phải lúc này, dù tôi sẽ xem xét về quyết định đó trong tương lai."
"Dĩ nhiên rồi."
Nụ cười của Selig đã khiến Ragnar gần như mất bình tĩnh lần nữa. "Hãy nhớ, Haardrad. Tôi không tin lắm vào câu chuyện của Erika, nhưng nó thực sự mong muốn ở lại bên cậu. Tôi không thích quyết định đó, nhưng tôi sẽ thỏa ước nguyện của nó. Tuy nhiên, tôi sẽ để Turgeis ở lại đây với nó. Nếu nó thay đổi quyết định và muốn về nhà, anh ta sẽ mang nó về và chúa giúp cậu nếu cậu cố gắng ngăn cản."
Điều này tác động tới sự vui thích của Selig, thay vào đó là một điều hoàn toàn mới mẻ - sự chiếm hữu. "Bây giờ nơi đây đã là nhà của cô ấy. Cô ấy sẽ không mong muốn rời khỏi Wessex."
Đến lượt Ragnar mỉm cười, và không mấy dễ chịu. "Hay là cậu?" Và anh nhạo báng, "Nó phải lòng gương mặt của cậu, man, nhưng cần nhiều hơn thế để nuôi dưỡng tình yêu – nếu có. Mang nó về Gronwood sau 6 tháng nữa và chúng ta sẽ xem xem liệu những gì nó cảm thấy về cậu có cơ bền vững không. Nếu có, tôi sẽ vui lòng gọi cậu là Brother.”
Selig không hề lo lắng gì về chuyện có thể hoặc không thể xảy ra trong 6 tháng tới. Ragnar đã thừa nhận mình thua và sẽ rút lui khỏi đây mà không có Erika. Selig đã có thể giải quyết vấn đề mà không phải giết anh ta, hoặc đúng hơn, Erika đã làm được điều đó. Anh chẳng biết chút nào về những điều nàng đã kể về anh với anh trai mình ngoại trừ việc nàng nghĩ anh đẹp trai. Có thật không? Anh đáng lẽ không nên quá vui mừng khi biết điều này, nhưng thực sự anh đó là những gì anh cảm thấy.
Ragnar quay lại và thấy Erika đã đến đằng sau anh. Anh ôm em gái lần nữa, và Selig một lần nữa lại cảm thấy sự thôi thúc nực cười để tách hai người ra.
Giọng nàng mất hết âm điệu khi nàng hỏi anh trai mình, "Anh chưa rời khỏi đây chứ?"
"Không, Rika," anh trấn an nàng. "Nhưng anh phải thông báo cho người của mình về chuyện đã xảy ra. Anh sẽ không rời khỏi cho đến ngày mai, vì thế anh sẽ quay lại đây với em."
Lời hứa của anh khiến nàng nhẹ nhõm đến mức nàng cười với anh. "Và anh phải kể em nghe nhiều hơn về người nữ thừa kế tuyệt vời đã từ chối lời cầu hôn của anh nhé."
"Cô ấy từ chối, nhưng cha cô ấy thì không. Nhưng anh vẫn đang cân nhắc lời đề nghị. Thurston cần một người mẹ người có thể quan tâm đến nó như em đã làm. Nhưng chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau."
Anh đã khẳng định với nàng là Thurston vẫn ổn, cánh tay cậu đã lành một cách nhanh chóng. Anh cũng nói về chuyện trộm cắp ở Gronwood đã được chấm dứt với cái chết của Wulnoth. Turgeis đã giúp anh tránh khỏi chuyện phiền phức phải treo cổ anh ta, và rõ ràng, nàng không thực sự ngạc nhiên khi biết chuyện Wulnoth phải chịu trách nhiệm về lũ trộm. Điều đó giải thích tại sao anh ta lại quá hăng hai khi anh ta tìm được người thế tội cho mình.
Ragnar quay người lại bỏ đi và bắt gặp Selig đang nhìn sững lại như thể bị thôi miên bởi nụ cười của Erika— cái mà đã biến mất ngay khi nàng nhận thấy quan sát của anh. Ragnar nghiêm trang bảo với Selig, "Nó và tôi cùng cha với những người anh chị em khác, nhưng chỉ có mình Erika cùng mẹ với tôi. Ngoài con trai tôi, nó là gia đình duy nhất mà tôi biết và rất thân thương với tôi. Cậu đã cưới nó mà không có sự đồng ý của ta. Nếu cậu làm tổn thương nó, ta sẽ lấy lại mạng sống mà ta đã cứu từ cậu."
Selig không nói gì. Anh chả thích tối hậu thư cũng giống như tất cả những gì hàm ý đe dọa. Những lời đe dọa thẳng thừng thông thường sẽ được trả lời ngay lập tức và tương xứng. Nhưng đối với anh trai nàng, anh phải xem đó là ngoại lệ. Anh ước rằng anh không hiểu rõ cảm giác của anh ta, nhưng anh hiểu.
Anh cộc lốc gật đầu và Ragnar rời đi. Mất một khoảnh khắc trước khi Selig hướng cái nhìn về phía Erika lần nữa. Anh không thích cái nhìn của nàng trở về vẻ đề phòng trước đó.
Và sự thật đến với anh không chút ngạc nhiên hoặc nhẹ nhõm. "Cô thực sự đã nói dối anh ta đấy à?"
Vẻ cảnh giác bất ngờ biến mất, thay vào đó là một vẻ gì đó gần giống như sự khó chịu. “Anh nghi ngờ chuyện đó sao? Chúng ta đã thỏa thuận với nhau, anh thực hiện phần, nên tôi không thể làm khác đi."
Việc đề cập đến “thỏa thuận” mang lại chút khó chịu cho anh. Nhưng trước khi anh kịp phản ứng, một người khác đã xen vào.
Erika nhìn thấy anh ta trước và cười vui vẻ. "Turgeis! Ragnar không nói là anh ở—"
Nàng kết thúc bằng tiếng thở hổn hển khi Turgeis tới bên Selig với một cú đấm. Cú đấm của Ragnar không làm Selig dịch chuyển. Cú đấm của Turgeis, ngược lại, đấm gục anh xuống sàn nhà và bất tỉnh.
"Không!" Erika khóc và quỳ xuống bên Selig. "Anh không thể làm anh ấy bị thương, Turgeis!"
Turgeis giận dữ thốt lên. "Tại sao tôi không thể?"
"Anh ấy đã chịu đựng quá đủ dưới tay chúng ta."
"Còn cô thì không phải chịu đựng dưới tay anh ta sao?"
"Không chút nào."
Anh kéo nàng nàng đứng dậy. "Đừng nói dối tôi như cô làm thế với anh trai mình."
Nàng đỏ mặt. "Về chuyện này thì không. Thật đấy, Turgeis. Tất cả những gì anh ấy làm với tôi chỉ là cố gắng làm nhục tôi, và đe dọa những điều mà chẳng bao giờ xảy ra cả."
"Anh ta vẫn muốn trả thù."
"Có thể," nàng đồng ý, "Nhưng anh không thể tham dự vào. Anh ấy là chồng tôi."
"Chồng cũng có thể bị loại trừ."
"Đừng nghĩ đến chuyện đó!"
Selig rên rỉ. Erika quỳ xuống bên anh. Mất một lúc để mắt anh tập trung vào nàng.
"Tôi tin là anh biết bạn của tôi Turgeis," nàng nói một cách do dự.
Selig nhìn người khổng lồ đứng đằng sau lưng nàng. "Anh cũng định đánh tôi vì sự lo lắng mà tôi gây ra cho anh chứ, hay là chúng ta xong việc rồi?"
"Cô chủ của tôi nói rằng chúng ta đã xong việc— trong lúc này."
Mắt Selig quay lại Erika. "Cô đã khôn ngoan khi yêu cầu anh ta dừng lại. Gia đình tôi sẽ không nhân nhương khi tôi rời khỏi đây mà bị bất kỳ thương tích gì, và tôi cũng vậy."
Erika cười toe toét và nhìn qua vai mình. "Thấy không, Turgeis? Ở thế yếu nhưng vẫn không quên de dọa."
Cả Turgeis và Selig đều càu nhàu đáp lại.
"Thor's teeth, lại có ai đó đánh vào đâu mình thêm một lần nữa thế?" anh rên rỉ.
"Anh phải tự cảm ơn em lần này đấy – và loại rượu bia tuyệt vời của em đấy."
"Em đấy à, Kris?"
"Sao anh không mở mắt ra và tự nhìn đi?" Nàng hỏi.
"Chưa đến lúc. Anh có thể cảm nhận được quá nhiều ánh sáng kể cả với đôi mắt đang nhắm nghiền."
Kristen lắc đầu. Sự thú vị ngập tràn trong lời nói của nàng. "Ồ, đó là những gì mà đám cưới đã mang lại cho anh phải không?"
Một tiếng rên rỉ nữa. "Làm thế nào mà anh có thể quên được nhỉ?"
Lần này anh mở he hé mắt ra, nhưng không nhìn vào em gái anh. Đầu anh hướng thẳng vào cái góc mà Erika thường ở đó. Việc nàng không ở đó cũng không rung lên một hồi chuông cảnh tỉnh nào cả — vẫn chưa.
"Cô ta đâu?"
"Đang nói chuyện với anh trai cô ấy trong nhà nguyện."
Mắt anh mở to với cái nhìn đầy buộc tội hướng tơi Kristen. "Và không ai đánh thức anh sao?"
Anh bắt đầu ngồi dậy, nhưng có cái gì đó đã kéo anh lại. Những sợi xích của Erika, quấn vòng quanh cổ anh. Anh chỉ mang mang nhớ rằng một người hầu đã nói với anh là anh ta đã tìm được chúng ở sân trong. Selig đã treo chúng quanh cổ mình vì muốn để chúng vào chỗ khác, bởi vì lúc đó anh không sẵn sàng để đi đến phòng mình.
"Không ai đánh thức anh bởi vì không cần thiết," Kristen giải thích. "Nếu cô ấy định thuyết phục anh trai mình rằng anh không phải con người xấu xa khổ sở người mà đã xích cô ấy gần bên anh, thì đó không phải là với anh bên cạnh để hăm dọa cô ấy."
Anh không đả động gì đến chuyện những sợi xích, chỉ khẽ càu nhàu, "Anh không hăm dọa cô ta."
"Anh trai cô ấy không nghĩ vậy."
Anh thả sợi dây ra và cố gắng ngồi dậy. Anh không thể di chuyển nhanh như anh muốn, khi mà cơn đau từ cơn say tối qua gần như tồi tệ như buổi sáng đầu tiên khi anh thức dậy với vết thương trên đầu. Tuy nhiên cái mà anh thực sự cảm thấy bây giờ chỉ có thể gọi là lo lắng.
"Ít ra em cũng nên cử ra một do thám để nghe xem họ nói gì chứ hả?" anh đòi hỏi.
Trán Kristen nhăn lại. "Khi mà chỉ có anh, em và cha có thể biết tiếng của họ? Anh có thể không ngại khi nhờ cha do thám cho anh, chứ em thì không dám."
"Thế thì em nên tự làm việc đó."
"Em ư?" nàng rên rỉ. "Em đã khiến cho anh ta thực sự giận dữ. Anh ta giống như anh đối với em lúc này đấy."
Anh lườm Kristen một cái. Cô vừa cười anh. Và nỗ lực duy nhất mà cô làm để giúp anh là đêm cái lược đến cho anh. Anh thậm chí không thèm thay quần áo mà anh đã mặc trước đó.
Khi anh chuẩn bị bước ra khỏi cửa, cô liều lĩnh hỏi, "Anh vẫn ghét cô ấy đấy chứ?"
Anh ngừng lại 1 giây rồi quay lại nhìn cô. "Tại sao em lại hỏi lại làm gì?"
Kristen nhún vai. "Bởi vì anh đã cưới cô ấy. Việc này thực sự đã xa hơn sự trả thù rồi đó, nếu anh hỏi em."
"Đừng tham dự vào việc này, Kris."
Cô uốn lưỡi. "Thật sung sướng, khi anh chàng kiêu ngạo nào đó chuẩn bị rời khỏi đây."
Anh nhăn mặt. "Anh không kiêu ngạo."
"Em nói anh trai cô ấy, không phải anh."
Selig tìm thấy họ vẫn ở một mình với nhau trong nhà nguyện, ngồi bên cạnh nhau, giọng của họ quá nhỏ, anh không thể nghe lỏm được gì, dù anh đã nghe trộm một lúc với hi vọng sẽ nghe thấy gì đó. Tay Ragnar vòng quanh bờ vai nàng. Erika tựa đầu vào anh. Đó là anh trai nàng. Dù vậy, Selig vẫn cảm thấy sự nhu cầu kéo cánh tay đó ra khỏi nàng.
"Tôi tin rằng hai người có một cuộc hội ngộ vui vẻ?"
Erika quay lại khi nghe thấy tiếng anh. Ragnar bất ngờ đứng dậy. Biểu hiện của anh không thể hiện gì, nên Selig không có đầu mối gì về những gì anh ta đã nghe. Biểu hiện của nàng lo lắng, điều có thể có đủ thứ ý nghĩa, bao gồm cả chuyện nàng vẫn sợ hãi cho anh trai nàng.
Selig đã dừng lại chỗ người thợ rèn đủ lâu để lấy thanh kiếm mới. Anh mang nó theo, nhưng không mặc áo giáp bởi vì anh vẫn mặc bộ quần áo mà anh mặc cho đám cưới hôm trước. Erika đang mặc bộ đồ khá là rực rỡ. Bởi vì anh không nhớ rằng anh đã về giường tối qua, anh không nhận ra xem liệu nàng có ở trong phòng anh tối qua không, và cũng không biết rằng liệu nàng có cởi bỏ bộ đồ cưới ra hay cũng ngủ trong đồ cưới giống như anh.
Ragnar, dĩ nhiên, đã đến Wyndhurst với đầy đủ vũ khí, dù tay trái của anh ta thả lỏng xuống thanh kiếm khi đến chỗ anh chứng tỏ anh ta không có ý định sử dụng chúng. Một tình huống có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Ragnar dừng lại cách Selig khoảng 2 feet. Nắm đấm phải của anh đập tới trước khi Selig kịp nhìn thấy nó. Erika đứng bật dậy, bật khóc, "Đừng—!" nhưng nàng không nói gì thêm, bởi vì Selig hầu như không bị suy chuyển gì mấy bởi cú đấm. Thực tế, chỉ có mặt anh nghiêng sang với nó, và phảng phất sự thú vị trong vẻ mặt của anh khi anh quay lại nhìn Ragnar.
Mắc nợ Ragnar, anh cảm thấy khó chịu nhiều hơn là đau đớn vì vết thương nhỏ mà anh ta gây ra. Erika, tuy nhiên hoàn toàn phát cuồng lên bởi vì nàng chắc rằng nàng không có quyền gì với chống mình, và sẽ không có cơ may nào thuyết phục anh không trả miếng. Nàng đã không có cơ hội để làm điều đó. Ragnar rõ ràng cảm thấy khó chịu.
"Đó là vì nỗi lo lắng mà cậu đã gây ra cho tôi," Ragnar thẳng thắn nói với Selig.
"**," Selig trả lời, như thể điều đó hoàn toàn có nghĩa. Anh đưa tay lên ôm má trước khi nói thêm, "Vậy là anh không có ý định đánh nhau với tôi phải không?"
"Không phải lúc này, dù tôi sẽ xem xét về quyết định đó trong tương lai."
"Dĩ nhiên rồi."
Nụ cười của Selig đã khiến Ragnar gần như mất bình tĩnh lần nữa. "Hãy nhớ, Haardrad. Tôi không tin lắm vào câu chuyện của Erika, nhưng nó thực sự mong muốn ở lại bên cậu. Tôi không thích quyết định đó, nhưng tôi sẽ thỏa ước nguyện của nó. Tuy nhiên, tôi sẽ để Turgeis ở lại đây với nó. Nếu nó thay đổi quyết định và muốn về nhà, anh ta sẽ mang nó về và chúa giúp cậu nếu cậu cố gắng ngăn cản."
Điều này tác động tới sự vui thích của Selig, thay vào đó là một điều hoàn toàn mới mẻ - sự chiếm hữu. "Bây giờ nơi đây đã là nhà của cô ấy. Cô ấy sẽ không mong muốn rời khỏi Wessex."
Đến lượt Ragnar mỉm cười, và không mấy dễ chịu. "Hay là cậu?" Và anh nhạo báng, "Nó phải lòng gương mặt của cậu, man, nhưng cần nhiều hơn thế để nuôi dưỡng tình yêu – nếu có. Mang nó về Gronwood sau 6 tháng nữa và chúng ta sẽ xem xem liệu những gì nó cảm thấy về cậu có cơ bền vững không. Nếu có, tôi sẽ vui lòng gọi cậu là Brother.”
Selig không hề lo lắng gì về chuyện có thể hoặc không thể xảy ra trong 6 tháng tới. Ragnar đã thừa nhận mình thua và sẽ rút lui khỏi đây mà không có Erika. Selig đã có thể giải quyết vấn đề mà không phải giết anh ta, hoặc đúng hơn, Erika đã làm được điều đó. Anh chẳng biết chút nào về những điều nàng đã kể về anh với anh trai mình ngoại trừ việc nàng nghĩ anh đẹp trai. Có thật không? Anh đáng lẽ không nên quá vui mừng khi biết điều này, nhưng thực sự anh đó là những gì anh cảm thấy.
Ragnar quay lại và thấy Erika đã đến đằng sau anh. Anh ôm em gái lần nữa, và Selig một lần nữa lại cảm thấy sự thôi thúc nực cười để tách hai người ra.
Giọng nàng mất hết âm điệu khi nàng hỏi anh trai mình, "Anh chưa rời khỏi đây chứ?"
"Không, Rika," anh trấn an nàng. "Nhưng anh phải thông báo cho người của mình về chuyện đã xảy ra. Anh sẽ không rời khỏi cho đến ngày mai, vì thế anh sẽ quay lại đây với em."
Lời hứa của anh khiến nàng nhẹ nhõm đến mức nàng cười với anh. "Và anh phải kể em nghe nhiều hơn về người nữ thừa kế tuyệt vời đã từ chối lời cầu hôn của anh nhé."
"Cô ấy từ chối, nhưng cha cô ấy thì không. Nhưng anh vẫn đang cân nhắc lời đề nghị. Thurston cần một người mẹ người có thể quan tâm đến nó như em đã làm. Nhưng chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau."
Anh đã khẳng định với nàng là Thurston vẫn ổn, cánh tay cậu đã lành một cách nhanh chóng. Anh cũng nói về chuyện trộm cắp ở Gronwood đã được chấm dứt với cái chết của Wulnoth. Turgeis đã giúp anh tránh khỏi chuyện phiền phức phải treo cổ anh ta, và rõ ràng, nàng không thực sự ngạc nhiên khi biết chuyện Wulnoth phải chịu trách nhiệm về lũ trộm. Điều đó giải thích tại sao anh ta lại quá hăng hai khi anh ta tìm được người thế tội cho mình.
Ragnar quay người lại bỏ đi và bắt gặp Selig đang nhìn sững lại như thể bị thôi miên bởi nụ cười của Erika— cái mà đã biến mất ngay khi nàng nhận thấy quan sát của anh. Ragnar nghiêm trang bảo với Selig, "Nó và tôi cùng cha với những người anh chị em khác, nhưng chỉ có mình Erika cùng mẹ với tôi. Ngoài con trai tôi, nó là gia đình duy nhất mà tôi biết và rất thân thương với tôi. Cậu đã cưới nó mà không có sự đồng ý của ta. Nếu cậu làm tổn thương nó, ta sẽ lấy lại mạng sống mà ta đã cứu từ cậu."
Selig không nói gì. Anh chả thích tối hậu thư cũng giống như tất cả những gì hàm ý đe dọa. Những lời đe dọa thẳng thừng thông thường sẽ được trả lời ngay lập tức và tương xứng. Nhưng đối với anh trai nàng, anh phải xem đó là ngoại lệ. Anh ước rằng anh không hiểu rõ cảm giác của anh ta, nhưng anh hiểu.
Anh cộc lốc gật đầu và Ragnar rời đi. Mất một khoảnh khắc trước khi Selig hướng cái nhìn về phía Erika lần nữa. Anh không thích cái nhìn của nàng trở về vẻ đề phòng trước đó.
Và sự thật đến với anh không chút ngạc nhiên hoặc nhẹ nhõm. "Cô thực sự đã nói dối anh ta đấy à?"
Vẻ cảnh giác bất ngờ biến mất, thay vào đó là một vẻ gì đó gần giống như sự khó chịu. “Anh nghi ngờ chuyện đó sao? Chúng ta đã thỏa thuận với nhau, anh thực hiện phần, nên tôi không thể làm khác đi."
Việc đề cập đến “thỏa thuận” mang lại chút khó chịu cho anh. Nhưng trước khi anh kịp phản ứng, một người khác đã xen vào.
Erika nhìn thấy anh ta trước và cười vui vẻ. "Turgeis! Ragnar không nói là anh ở—"
Nàng kết thúc bằng tiếng thở hổn hển khi Turgeis tới bên Selig với một cú đấm. Cú đấm của Ragnar không làm Selig dịch chuyển. Cú đấm của Turgeis, ngược lại, đấm gục anh xuống sàn nhà và bất tỉnh.
"Không!" Erika khóc và quỳ xuống bên Selig. "Anh không thể làm anh ấy bị thương, Turgeis!"
Turgeis giận dữ thốt lên. "Tại sao tôi không thể?"
"Anh ấy đã chịu đựng quá đủ dưới tay chúng ta."
"Còn cô thì không phải chịu đựng dưới tay anh ta sao?"
"Không chút nào."
Anh kéo nàng nàng đứng dậy. "Đừng nói dối tôi như cô làm thế với anh trai mình."
Nàng đỏ mặt. "Về chuyện này thì không. Thật đấy, Turgeis. Tất cả những gì anh ấy làm với tôi chỉ là cố gắng làm nhục tôi, và đe dọa những điều mà chẳng bao giờ xảy ra cả."
"Anh ta vẫn muốn trả thù."
"Có thể," nàng đồng ý, "Nhưng anh không thể tham dự vào. Anh ấy là chồng tôi."
"Chồng cũng có thể bị loại trừ."
"Đừng nghĩ đến chuyện đó!"
Selig rên rỉ. Erika quỳ xuống bên anh. Mất một lúc để mắt anh tập trung vào nàng.
"Tôi tin là anh biết bạn của tôi Turgeis," nàng nói một cách do dự.
Selig nhìn người khổng lồ đứng đằng sau lưng nàng. "Anh cũng định đánh tôi vì sự lo lắng mà tôi gây ra cho anh chứ, hay là chúng ta xong việc rồi?"
"Cô chủ của tôi nói rằng chúng ta đã xong việc— trong lúc này."
Mắt Selig quay lại Erika. "Cô đã khôn ngoan khi yêu cầu anh ta dừng lại. Gia đình tôi sẽ không nhân nhương khi tôi rời khỏi đây mà bị bất kỳ thương tích gì, và tôi cũng vậy."
Erika cười toe toét và nhìn qua vai mình. "Thấy không, Turgeis? Ở thế yếu nhưng vẫn không quên de dọa."
Cả Turgeis và Selig đều càu nhàu đáp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook