Sườn Phi Tội
Chương 37: Mê Loạn

- Tỷ tỷ, rõ ràng nhìn thấy bọn họ đi vào trong ngõ nhỏ, làm sao có thể nháy mắt không thấy bóng dáng? – Lúc này truyền đến giọng nói lo lắng của nữ tử.

- Vân Điệp, đừng nóng vội. Tình hoa độc trong người Hoàng Phủ Luật đang phát tác, hắn sẽ không chạy xa được đâu. Chúng ta tiếp tục đi lên phía trước tìm kiếm. – Ngay sau đó là một giọng nói tương đối trầm ổn.

- Được.

Ngay sau đó, tiếng bước chân của hai nữ tử nhanh chóng biến mất, bên ngoài lại trở nên yên tĩnh. Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng canh gõ mõ cầm canh văng vẳng phía xa xa.

Hoàng Phủ Luật buông thân thể mềm mại đang nằm trong ngực mình ra, đem thân mình khó chịu nằm thẳng lên đống rơm. Lẳng lặng căn giờ, chờ Tình Hoa độc ngừng phát tác.

Đau đớn khó chịu, ba trận đau liên tục dội đến, cơ hồ đã chiếm trọn lí trí hắn lúc này.

Hắn biết hôm nay là cuối tháng, đã tính ở trong vương phủ tĩnh dưỡng, lại không biết mẫu hậu đột nhiên triệu kiến. Hắn bất đắc dĩ mang theo Tiêu Ngọc Khanh tiến cung cùng mình.

Biết việc hắn bị trúng độc, ngoại trừ người đầu độc là Tiêu Ngọc Khanh ra, còn có Lí mama đã hầu hạ hắn nhiều năm, cái bóng của hắn – Trình Tuấn, còn lại thì không còn người nào khác.

Hắn nhớ tới lần ở sông Ngọc Hà bị đuổi giết, nhớ tới kết quả thu được ở phủ Thừa tướng…

Hắn nhìn sang nữ tử nằm bên cạnh, ánh trăng mỏng chiếu trên khuôn mặt tỏa ra chút nhu hòa, thấy không rõ biểu tình của nàng mà chỉ thấy một đôi phượng mắt trong veo khẽ động trong bóng đêm.

Hắn ngay lập tức bị dòng thu thủy kia mê hoặc, giờ phút này trong cơ thể lại là một trận mãnh liệt xôn xao dày vò. Hắn đã quên chỉ trích truy cứu, khát vọng trong thân thể muốn chiếm đoạt thân thể mềm mại không xương kia.

Mùi thơm thanh nhã của nàng, sự mềm mại yêu kiều của nàng, nhu tình của nàng, ngay lập tức quanh quẩn siết chặt lấy tâm trí hắn.

Hắn quên không được, ngược lại còn thêm khát vọng.

Hắn đột nhiên trở mình đứng dậy, trong cơ thể xôn xao khó chịu, một tay kéo nữ tử bên cạnh vào trong lồng ngực. Ngay sau đó, hắn nghe được tiếng nàng khẽ kinh hô, hắn giật mình vội xem nàng.

Hắn vội vàng nâng nàng dậy, thấy vai trái của nàng bị chém lên, miệng vết thương khá lớn, dù chưa sâu vào xương, nhưng lại chảy rất nhiều máu. Mà nàng, nước mắt trong suốt giữ chặt trong đáy mắt, hàm răng cắn chặt môi, cũng không một tiếng kêu đau.

- Rất đau? – Hắn trầm giọng hỏi, giọng nói bất giác đã ôn nhu vài phần.

Tô Ngọc Thanh ngửi mùi rơm rạ khô mát, trong nháy mắt bị hắn dọa cho giật mình, giống như có nhu tình hòa tan trong lời nói. Nàng khẽ cắn môi đỏ mọng, nhẹ nhàng bỏ đi lễ phục phiền phức cùng một góc trung y, lộ ra bờ vai trắng nõn mềm mịn, sau đó lấy khăn nhẹ nhàng chà lau vết máu trên vai, cuối cùng đem khăn đè lại miệng vết thương.

Nàng không nhìn nam nhân, chỉ nói nhỏ:

- Chỉ là có chút đau, không đáng lo ngại.

Hoàng Phủ Luật không nói nữa, bị bộ dáng giờ phút này của nàng lấy đi hô hấp, cướp đoạt mất lí trí.

Tóc nàng xõa tung sau lưng, tùy ý rơi trên vai. Phía dưới lễ phục là trung y màu trắng, nhìn vào bên trong có thể thấy được cái yếm đỏ thẫm. Nàng không để ý đến phía dưới, lộ ra một đôi chân thon dài trắng ngọc, mà trên người nàng mùi thơm tự nhiên như đang trêu chọc hắn.

Hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cỗ liệt hỏa đang bùng lên mãnh liệt, xôn xao trong người không thể đỡ được ập đến. Giờ khắc này, hắn rõ ràng nhận thức được sự hấp dẫn của nàng đối với hắn mãnh liệt ra sao.

Dù không có này Tình hoa độc, hương thơm của nữ nhân này cũng vẫn làm cho hắn say mê. Hắn đột nhiên đứng dậy, sờ soạng nền rơm rạ tìm hướng cửa mà đi.

- Chúng ta ngay lập tức quay về Thân vương phủ. - Hắn khàn khàn nói, loại bỏ ý nghĩ chính mình lại bị nữ nhân này mê hoặc.

Tô Ngọc Thanh ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt nam nhân muốn cấp tốc rời đi, thấy được hắn kiên cường chống đỡ độc, tim nàng bỗng vì hắn mà rung động.

Nàng lấy khăn trên vai xuống, không nói gì, lẳng lặng mặc y phục đi cùng nam nhân, thân mình lảo đảo một chút.

Tô Ngọc Thanh nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn đang chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, biểu tình thập phần thống khổ, trong đôi mắt thâm thúy hiện rõ liệt hỏa hừng hực, giống như muốn đem nàng đốt cháy.

Lòng của nàng trở nên kinh hoàng, chỉ cảm thấy cặp mắt lửa nóng kia làm cho nàng khó có thể hô hấp. Nàng né tránh ánh mắt hắn, rất nhanh hướng cửa sờ soạng mà đi. Ngay sau đó, thân thể của nàng đột nhiên rơi vào vòng tay của nam nhân.

Hắn ôm nàng, môi bạc khêu gợi ngay lập tức chặn tiếng kinh hô của nàng. Nàng giãy dụa, nam nhân lại đem thân thể nàng ôm càng chặt.

- Đừng nhúc nhích! - Hắn gầm nhẹ.

- Tỷ tỷ, thật không thể ngờ được! Hoàng Phủ Luật kia trúng Tình hoa độc còn có thể trốn được, lần này lại làm cho chúng ta thích sát thất bại .- Thanh âm nữ tử từ xa vọng tới.

Tô Ngọc Thanh đang kinh hãi, lúc này mới ngừng giãy dụa.

- Vân Điệp, ngươi không nhớ sư tỷ khinh công rất cao sao? Lần này để hắn chạy thoát là hắn gặp may mắn. Nếu lần sau tiện nhân kia còn dám làm chuyện xấu, ta nhất định phải cho nàng chôn cùng Hoàng Phủ Luật!

- Tỷ tỷ, chúng ta về trước phục mệnh đi.

- Đi thôi.

Đợi cho bên ngoài trở về yên tĩnh, Hoàng Phủ Luật lúc này mới nhẹ đem nàng buông ra một ít, nhưng chưa buông hẳn ra.

Mắt ưng nhìn nàng thật sâu. Lòng của nàng lại kinh hoàng, bị hơi thở dày đặc của hắn trêu chọc. Trong nháy mắt, nàng lâm vào phiến lửa nóng sâu thẳm. Mãi đến khi nam nhân hung hăng hôn môi nàng, nàng mới bắt đầu giãy giụa.

Nam nhân một tay ôm chặt lấy thân mình nàng, tay kia bắt lấy hai tay đang đánh hắn, môi bạc đầu tiên là vội vàng xâm chiếm môi của nàng, rồi sau đó nhẹ nhàng hàm trụ vành tai mượt mà trắng noãn, tinh tế chòng ghẹo, lại cẩn thận không đụng tới vết thương ở đầu vai.

Sau đó chuyển tới gáy ngọc của nàng, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục nàng mới mặc vào, nóng bỏng di chuyền xuống dưới. . . . . .

Tô Ngọc Thanh bị giam cầm trong ngực lớn của nam nhân, chỉ cảm thấy thân mình một trận tê dại, tim đập nhanh không kiềm chế được. Hơi thở nam nhân dày đặc quanh thân mình, rồi sau đó thân thể của nàng từ từ ngã vào mùi thơm ngát của rơm rạ.

Đôi môi nóng bỏng nhiệt tình của nam nhân đưa tới, nhẹ nhàng hôn ngân ở lưng bạch ngọc trẵng noãn của nàng. Đây không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện này với nàng, nhưng nàng vẫn không khỏi khẩn trương run rẩy.

Xiết chặt rơm rạ dưới thân , nhắm mắt lại, hàm răng kia cắn miệng yêu kiều của nàng, nàng để nam nhân mang nàng tới nơi hoan tình mãnh liệt...

..........................

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Ngọc Thanh phát hiện mình đang nằm trên giường ở Tịch Lạc viên.

Thu Thủy nhẹ nhàng ở bên cửa sổ cắm hoa lê tuyết trắng mới cắt. Nàng ngồi dậy, đầu óc trở nên mê mang.

Thu Thủy không phải bị hôn mê sao? Mà nàng cùng Hoàng Phủ Luật không phải đang ở nhà kho bí ẩn kia sao?

Sau khi nàng ở cùng hắn, bị hắn ham muốn suốt một đêm, nàng liền hôn mê bất tỉnh. Chuyện về sau thế nào nàng không hề biết được.

Bất giác trên vai trái đớn lợi hại. Tô Ngọc Thanh đưa tay lên ôm bả vai, cắn chặt vành môi lại.

Nàng nhẹ nhàng đi tới phía sau Thu Thủy đang mê muội nhìn chằm chằm bó hoa lê trắng noãn kia.

Màu tuyết trắng, không nhiễm một tia tạp chất, không quá đằm thắm, mà lại phong tình. Nàng vẫn luôn yêu thích đóa hoa trắng noãn này, bởi vì nó không có vẻ diễm lệ như mẫu đơn, mà như hoa mai, thanh nhã thoát tục.

Nàng đột nhiên nhớ tới rừng hoa lê kia, tựa hồ chỉ có nơi đó ở vương phủ này khiến nàng lưu luyến nhất.

- Thu Thủy, ngươi có khỏe không? - Nàng nhẹ giọng hỏi lục y nữ tử.

Thu thủy bị giật mình một chút, lập tức xoay người lại:

- Ngọc Vương phi, ngài sao có thể xuống giường? Vương gia phân phó, nô tỳ nhất định phải chiếu cố tốt cho Ngọc Vương phi, người hiện tại đang có thương tích. - Tiểu nha đầu mắt to tràn đầy sự vui mừng, còn có một chút kinh hoàng từ đêm hôm qua.

Tô Ngọc Thanh mặt hơi đỏ, lại hỏi:

- Ta ngày hôm qua hồi phủ như thế nào? - Tối hôm qua nàng cùng Hoàng Phủ Luật tại thời điểm bị người truy bắt ở nhà kho triền miên một đêm. Nàng nhớ rõ nam nhân kia rất ôn nhu, cẩn trọng. Bởi vì từ đầu tới cuối hắn đều không có đụng tới miệng vết thương ở đầu vai nàng.

Thu thủy nhớ lại:

- Ngày hôm qua nô tỳ tỉnh lại ở trên xe, không thấy Vương gia cùng Ngọc Vương phi đâu, vì thế liền về phủ trước, nói thị vệ trong phủ ra ngoài tìm kiếm người cùng Vương gia.

Tiểu nha đầu nhìn nữ tử trước mặt, càng thêm kinh hỉ:

- Người biết không? Tối hôm qua là Vương gia tự mình ôm Ngọc Vương phi quay về Tịch Lạc viên. Lúc ấy chúng nô tỳ tìm được người cùng Vương gia, Ngọc Vương phi người đã hôn mê. Vương gia còn phân phó nô tỳ hảo hảo chiếu cố Ngọc Vương phi, đây là lần đầu tiên Vương gia. . .

- Vương gia hiện tại đang ở đâu? - Tô Ngọc Thanh cắt ngang lời nói của Thu Thủy.

- Vương gia đã rời phủ, phỏng chừng là vì chuyện ngày hôm qua.

- Phải không? Chúng ta đi xem Dục Nhi. – Không biết đứa nhỏ kia mấy ngày này như thế nào.

Sau khi nghe xong Tô Ngọc Thanh nói, Thu Thủy bỗng trở nên khẩn trương.

- Người còn muốn đi xem tiểu thế tử sao? Lần trước ngài đi Vân Lạc viên để Vương gia biết được, tất cả tỳ nữ lão mụ tử ở Vân Lạc viên đều bị trách phạt. Đặc biệt Hoa đại nương trông cửa, nàng bị Vương gia phạt hai mươi côn đuổi ra khỏi phủ. Thật đáng thương, tuổi nàng còn nhỏ vậy mà. . .

Tô Ngọc Thanh nhíu chặt mi. Nàng chỉ nhìn Dục Nhi thôi, hắn có nhất thiết phải đối với hạ nhân tàn nhẫn như vậy sao? Lại nói, nàng vẫn chưa thương tổn đứa nhỏ, nàng chỉ là giúp đứa nhỏ bù lại thiệt thòi không có mẫu thân.

Nam nhân này không biết chính con mình cần gì sao?

- Ngọc Vương phi, hôm nay mặc cái này được không? Thu Thủy nhìn bộ dáng ngây ngẩn của nàng, lập tức đem quần áo của nàng đến, khiến nàng giật mình.

Đó là chiếc áo màu lá sen, tay áo cùng màu với quần lụa mỏng, hào phóng tao nhã, nàng rất thích.

Nàng nhận lấy y phục trong tay Thu Thủy tán thưởng nở nụ cười:

- Quả thực vẫn là Thu Thủy hiểu được, biết sở thích của ta.

Thu thủy mỉm cười ngọt ngào, vội vàng giúp Ngọc Thanh mặc y phục vào:

- Ngọc Vương phi, trên cổ người dấu đỏ nhiều lắm, tất nhiên là phải dùng y phục để che đi. Thu Thủy tối hôm qua mặc dù bị hạ dược, hôm nay vẫn chưa hoàn toàn khỏi. Đây là Lí ma ma nói cho Thu Thủy .

Cái gì? Dấu đỏ?

Tô Ngọc Thanh vội vàng đi tới trước gương đồng. Quả nhiên thấy sau gáy che kín những dấu hồng hồng lớn nhỏ không đồng nhất. Nàng ửng đỏ mặt, lập tức kéo cao áo, đem tóc dài buông trước ngực.

- Thu Thủy, chúng ta đi Vân Lạc viên.- Nàng quả thực là ở trước mặt Thu Thủy tìm cớ thoái thác chuyện kia.

- Chỉ là. . . . . .- Thu thủy do dự, đứng ở bên trong cánh cửa không dám động.

Tô Ngọc Thanh đứng ở cửa, trừng mắt hướng tiểu nha đầu một cái, nói:

- Lại sợ phải không? Ta lần này thật muốn nhìn hắn như thế nào bảo hộ đứa con bảo bối của hắn!

Nói xong, nàng đã một thân tử y nhẹ nhàng đi ra Tịch Lạc viên, hướng Vân Lạc viên mà đi. Thu Thủy tuy là có chút sợ hãi, lại cuối cùng vẫn là đuổi theo cước bộ chủ tử. Mà theo sau các nàng, còn có một thân hoa y là Thu Phinh đi theo.

Đôi lời của editor:

Các bạn có thấy hài lòng với mức độ H của chương này không ạ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương