Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
-
Chương 89: Phiên ngoại 3: Tuần trăng mật nguy hiểm (2)
Bữa sáng ngày thứ tư, đang lúc Ám Dạ Duật cùng Mạc Tử Yên dùng bữa sáng trong một nhà hàng gần khách sạn nơi họ ở thì nghe thấy tin tức Hội chợ thương mại Quốc tế "Foire de Paris" sẽ khai mạc vào tối nay, Mạc Tử Yên không biết hội chợ "Foire de Paris" là như thế nào bất quá nghe có vẻ là rất vui, bởi vì tất cả mọi người trong nhà hàng đều lộ vẻ mặt mong chờ, điều này khiến cô có chút tò mò. Để thỏa mãn cho tâm tính tò mò của cô, Ám Dạ Duật đã hỏi thăm nhân viên phục vụ về vấn đề này, hội chợ thương mại quốc tế "Foire de Paris" là một trong những ngày hội náo nhiệt nhất Paris, hội chợ kéo dài khoảng một tuần bất kể ngày hay đêm, hội chợ diễn ra không theo định kỳ, thường thì hai ba năm sẽ có một lần, hội chợ là nơi tập trung các gian hàng thương mại trên thế giới, bạn có thể mua đồ vật nổi tiếng ở Anh mà không cần phải đi máy bay đến đó, chỉ cần đến hội chợ thương mại, tại "Foire de Paris" không gì không có, bởi vì Ám Dạ Duật và Mạc Tử Yên đi hưởng tuần trăng mặt vào khoảng thời gian này nên cũng có cơ hội tham gia.
"Duật, hội chợ này có vẻ thú vị, chúng ta cùng nhau đi xem có được không?"
"Chẳng phải buổi chiều em nói muốn em nghe hòa nhạc sao?" Ám Dạ Duật không trả lời mà hỏi lại, tối qua hai người đã thương lượng qua, sáng nay sau khi đi tham quan thành phố hoa lệ Paris xong thì buổi chiều bọn họ sẽ đi nghe hòa nhạc, buổi hòa nhạc kéo dài khá lâu, cho nên sau khi nghe hòa nhạc xong hai người sẽ về khách sạn nghỉ ngơi sớm, bởi vì ngày mai bọn họ cần phải đến một nơi quan trọng.
"Hòa nhạc a..." Mạc Tử Yên mím môi, ánh mắt rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt, cô cầm muỗng chọc chọc tô cháo trước mặt, hai má phồng lên lộ vẻ khó xử, hôm nay bọn họ không đi ăn món Pháp mà chuyển sang một nhà hàng Trung Hoa, bởi vì anh cảm thấy món ăn truyền thống là cháo và quẩy sẽ khiến cô dễ tiêu hóa hơn.
Tối qua cô bị anh dày vò đến nửa đêm, lúc cô sắp rơi vào giấc ngủ thì anh đột nhiên hỏi hành trình ngày mai của hai người, Mạc Tử Yên mệt muốn chết, làm sao có tâm trạng đề cập đến vấn đề này? Cho nên anh nói gì cô đều ừ cho qua, sáng nay lúc thức dậy, nhớ lại những lời anh nói cô mới lên mạng xem hôm nay có gì đặc biệt, thấy chiều nay có buổi hòa nhạc lớn được tổ chức, cô liền lôi kéo muốn anh đi nghe, sở dĩ cô chọn đi nghe hòa nhạc là bởi vì cô nhận thấy anh cũng thích âm nhạc, mấy ngày nay cùng anh đi dạo, cô đều chọn đến nơi bản thân mình thích, không để ý đến cảm nhận của anh, giống như việc hai người đi mua sắm, cô mua anh xách, mặc dù ngoài mặt Ám Dạ Duật không hề tỏ vẻ bất mãn hay thiếu kiên nhẫn gì nhưng Mạc Tử Yên cũng cảm thấy có lỗi, vợ chồng với nhau, anh vui thì cô mới vui được. Cô cảm thấy so với những nơi náo nhiệt đông người thì anh lại thích những nơi yên tĩnh hơn, buổi hòa nhạc tối nay tuy lớn nhưng trong lúc hòa tấu thì ngoại trừ âm thanh của những nốt nhạc ra sẽ không có bất kì tạp âm nào khác, nước Pháp không chỉ nổi tiếng với sự lãng mạn mà âm nhạc Pháp còn dễ dàng đi vào lòng người, đã đến nơi này thì phải thưởng thức qua một lần âm nhạc Pháp, nghĩ rằng Mạc Tử Yên muốn khám phá một thứ mới mẻ khác cho nên Ám Dạ Duật đã đặt hai vé cho buổi hòa nhạc theo ý của cô.
"Làm sao vậy?" Nhìn vẻ mặt khó xử của cô, ánh mắt anh hàm chứa ý cười không rõ, cũng không có vạch trần cô.
"Em... không sao..." Đi nghe hòa nhạc là cô đề nghị, hiện tại cô lại đổi ý muốn đi hội chợ, cô cũng không thể bảo anh hủy đi hai vé đã đặt được, lời tới miệng quả thật là khó nói, đổi lại là bất kì ai trong trường hợp này có lẽ cũng đều lộ vẻ khó xử như cô cả.
"Muốn đi hội chợ sao?"
"Ân... bất quá ngày mai chúng ta đi cũng được..." Giọng cô lí nhí, tưởng chừng như không thể phát thành tiếng, bất quá Ám Dạ Duật lại nghe được rõ ràng.
"Thật sự?"
Nghe giọng nói nghi hoặc của anh Mạc Tử Yên xấu hổ, im lặng không nói tiếp.
"Nếu hôm nay đã muốn đi vì sao phải chờ đến ngày mai?"
"Chính là... em... anh..." Mạc Tử Yên định mở miệng giải thích nhưng vừa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh, lời tới miệng lại không cách nào thoát ra được.
"Ân?" Anh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
"Bởi vì hôm nay em muốn cùng anh đi nghe hòa nhạc." Mạc Tử Yên mím môi, bộ dạng có chút ủy khuất: "Cho nên... hội chợ vẫn là để ngày mai đi cũng được..."
"Khụ..." Ám Dạ Duật bị bộ dạng này của cô chọc cười, vốn dĩ là muốn cười to nhưng bắt gặp ánh mắt của cô anh bất đắc dĩ đưa tay xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng đầy từ tốn: "Rõ ràng là em muốn đi nghe hòa nhạc, vì sao lại lộ vẻ ủy khuất như thể anh bắt nạt em vậy?"
"Em không có..." Mạc Tử Yên cắn môi, gạt tay anh ra.
"Em muốn thì cứ đi, hòa nhạc để sau cũng được." Ám Dạ Duật thở dài, im lặng giơ vũ khí đầu hàng, cô rõ ràng biết anh không thể nào chống cự trước bộ dạng yếu ớt như vậy của cô, vậy mà hết lần này đến lần khác cô đều ép anh, đợi đến buổi tối phải giáo huấn cô một trận mới được.
"Thật sao?" Mạc Tử Yên trừng mắt, tựa hồ như không nghĩ đến anh dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
"Em thích là được rồi." Anh đưa tay chạm vào môi cô, mặc dù cô chỉ cắn nhẹ nhưng lại để lộ ra dấu răng.
"Đừng cắn, nơi này chỉ có anh mới có thể cắn thôi."
Hai má của cô chợt đỏ lên, có chút xấu hổ nhìn xung quanh, phát hiện mọi người trong nhà hàng không có chú ý tới bên này mới yên tâm thở ra, ông xã đại nhân à, anh đừng có dùng vẻ mặt đúng đắn đó mà nói những lời ái muội như vậy có được không? Rất dễ khiến người nghe ngượng ngùng đó.
Bữa sáng kết thúc với cảnh ân ái của hai người, ăn sáng xong hai người đi dạo một vòng quanh những địa điểm gần khách sạn, chuyến trăng mật lần này của hai người là tự do, muốn ở bao nhiêu cũng được, bất quá cho dù có ở đây một tháng đi chăng nữa thì Mạc Tử Yên cảm thấy bản thân cũng không thể nào chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp của Paris, cho nên cô cùng anh đi dạo xung quanh, bọn họ đi chuyến này chính là muốn lưu giữ những khoảng khắc đẹp nhất của hai người chứ không phải muốn khám phâ đất nước Pháp hoa lệ.
Hai người đi dạo một lát rồi lại đi đến công viên trò chơi, nguyên nhân là vì Mạc Tử Yên đang đi thì nghe được tiếng hét vang dội, cô còn tưởng là xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn lại mới phát hiện hóa ra bên cạnh là công viên trò chơi, tiếng hét vừa nãy là truyền từ chỗ tàu lượn siêu tốc. Lứa tuổi này của hai người bọn họ vốn đã qua thời vui đùa ở những nơi thế này, bất quá cả hai người đều chưa bao giờ đặt chân đến công viên trò chơi, Ám Dạ Duật là bởi vì phải tập huấn trong quân đội, tuổi thơ của anh trải qua vô cùng khắc nghiệt thì làm sao có thời gian để vui chơi? Còn Mạc Tử Yên từ nhỏ đã lớn lên trong sự sủng ái của Mạc Vũ Hiên cùng Vân Hinh Như, cô chẳng khác nào công chúa sống trong lâu đài, cuộc sống của cô chỉ quanh quẫn ở Mạc gia, công viên giải trí gì đó, bởi vì vô cùng đông người cho nên Mạc Vũ Hiên không có cho cô đi, ông lo lắng con gái gặp chuyện không may, Vân Hinh Như là người xuất thân từ Vân gia lâu đời, mặc dù Vân gia tung hoành hắc đạo nhưng bà được dạy dỗ chẳng khác nào tiểu thư khuê các ngày xưa, Mạc Tử Yên lớn lên dưới sự giáo dục của bà, tránh không khỏi có chút ảnh hưởng, bản thân cô tuy muốn thử một lần đi công viên trò chơi nhưng cha mẹ đã như vậy Mạc Tử Yên cũng không có hứng thú. Lúc nhỏ khát vọng bao nhiêu lớn lên cô chẳng còn suy nghĩ về nó nữa, không phải vì khát vọng ngày xưa bị dập tắt mà là bởi vì cô không có thời gian, trưởng thành rồi có rất nhiều chuyện cần phải làm, rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ, mà những chuyện đó đều chiếm phần lớn thời gian trong cuộc đời, cho nên cô cũng chẳng có thời gian quay ngược lại để bù đắp cho tuổi thơ của bản thân, hiện tại cô đã làm mẹ, thời gian chỉ dành cho gia đình và con cái, những sở thích của bản thân cô cũng chẳng bận tâm đến.
Ám Dạ Duật là tổng tài của một công ty, lúc đầu anh lựa chọn con đường kinh doanh có thể là vì muốn trốn tránh sự thật năm xưa, chỉ là hiện tại sự nghiệp của anh ngày càng triển vọng, Ám Dạ thị trở thành một trong những tập đoàn lớn nhất Hoa Hạ, cơ sở kinh doanh không chỉ phát triển ở trong nước mà còn mở rộng ra nước ngoài, thân là tổng tài công việc của anh ngày càng lớn, áp lực lại càng nhiều, thời gian dành cho gia đình không có bao nhiêu nhưng mọi người anh vẫn đi về đúng giờ, cùng cô và con dùng bữa, cuối tuần vẫn cùng cô đi dạo. Cô vốn cảm thấy cuộc sống của bản thân như vậy đã là rất tốt, mặc dù cô cũng muốn anh dành thời gian ở bên cạnh cô nhiều hơn nhưng cô biết điều này khó mà thực hiện, công việc của anh rất nhiều, anh tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng cô biết anh rất bận, cô cũng chẳng muốn anh mệt mỏi thêm nữa, cho nên sau khi sinh hạ Ám Dạ Diễm, cô vẫn một mực chăm sóc con, ngoài ra lúc rảnh rỗi cô cũng giúp anh xử lí công việc ở công ty, bên người anh ngoại trừ Trương Đình thì còn có thêm hai người khác làm trợ lí, chính là vị trí thư ký của anh trước giờ chỉ dành cho cô.
Sinh nhật năm nay của cô cô cũng chẳng mong đợi anh sẽ có bất ngờ gì cho cô, dù sao đối với cô mà nói anh và con đã là món quà tuyệt vời nhất, không ngờ anh vì cô mà bỏ ra một tuần để nghỉ ngơi, hơn nữa còn đặt vé máy bay sang Paris, bù đắp cho tuần trăng mật của hai người, ngay cả Ám Dạ Diễm cũng bị anh vứt cho Minh Tâm chăm sóc, rõ ràng anh muốn con cái làm phiền đến cô, điều này khiến cô vô cùng cảm động. Hiếm có được thời gian nghỉ ngơi, cho nên ngay từ ngày đầu tiên đặt chân đến Paris cô đã cảm thấy háo hức vô cùng, ở nơi này chỉ có anh và cô, không có áp lực công việc, lại chẳng cần bận tâm đến gia đình, Mạc Tử Yên cảm thấy bản thân như được sống lại đoạn thời gian hồi còn nhỏ, khoảng thời gian vô lo vô nghĩ, thật ra cô cũng chẳng mong tuần trăng mật gì đó, thứ mà cô mong muốn chính là được ở bên cạnh anh, cùng anh trải qua những khoảnh khắc vui vẻ nhất cuộc đời. Cô ước bản thân không thể gặp được anh sớm hơn, cùng anh trải qua những khó khăn mà anh phải chịu, cô cũng hối hận vì kiếp trước đã không trân trọng anh, đồng thời cũng cảm ơn ông trời vì đã cho cô trùng sinh, một lần nữa trở về bên cạnh anh, hành trình phía trước của anh có thể không có cô nhưng hành trình sau này của anh cô sẽ cùng anh đồng hành.
Cho nên...
"Duật, chúng ta đi công viên trò chơi có được không?" Em muốn là người đi công viên trò chơi cùng anh, em muốn là người duy nhất có thể bước vào thế giới của anh, cùng anh ôn lại kỷ niệm lúc nhỏ mà bản thân anh và em đều không có trải qua.
"Em lớn rồi, còn đi công viên trò chơi làm gì?" Ám Dạ Duật còn chưa có nói đồng ý hay không chỉ đưa tay xoa đầu cô, đáy mắt đầy vẻ ôn nhu vô hạn, đứng trước mặt cô phong cảnh xung quanh đều trở nên thất sắc, bởi vì ánh mắt anh chỉ có thể chứa đựng một mình cô.
"Ai bảo em lớn? Em chỉ mới có 22 tuổi thôi có được không?" Vân Hinh Như vẫn thường ở bên tai cô nói "con gái bé bổng của mẹ", Mạc Vũ Hiên cũng xem cô như trẻ con mà đối đãi, cho nên tâm lí của Mạc Tử Yên cảm thấy, bản thân cô vẫn còn rất nhỏ.
"Đã làm mẹ rồi còn bảo không lớn?" Ám Dạ Duật buồn cười.
Cô bĩu môi: "Làm mẹ thì không thể đi công viên trò chơi sao?"
"Có thể, em thích là được." Anh đưa tay kéo cô vào lòng, bàn tay giam cầm vòng eo cô, cùng cô đi về phía công viên trò chơi.
"Em muốn chơi tàu lượn siêu tốc."
"Được."
"Em còn muốn chơi đĩa bay nữa."
"Được."
"Em còn muốn..."
Hai người đi xa dần, lúc này một bóng người đứng ở góc cây gần đó mới bước ra, ánh mắt dõi theo hai người cho đến khi cả hai biến mất ở cổng công viên giải trí người đó mới thu hồi ánh mắt.
Ngoài ý muốn gặp được một con mồi thú vị, làm sao bây giờ?
Thiếu nữ đó hoạt bát linh động như vậy, cả người như tràn ngập hơi thở của ánh sáng, hơn nữa trong lời nói còn mang theo dáng vẻ ngây thơ, bộ dáng vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, một người như vậy... quả thật khiến người khác muốn hủy hoại mà!
Khóe miệng người đó nhếch lên một độ cong khiến người đi đường không khỏi chú ý nhiều hơn một chút, đơn giản là bởi vì người này cười lên quá đẹp, không muốn gây sự chú ý, người đó nhanh chóng rời đi, trong lòng phấn khích vô cùng, bởi vì rất nhanh liền có thể gặp lại.
~~~
"Duật, mau đến đây." Mạc Tử Yên lôi kéo tay anh đi đến một gian hàng đồ cổ, hội chợ hôm nay rất đông người, dù sao cũng là hội chợ quốc tế, tập trung các gian hàng từ các nước đến đây, sao có thể không đông cho được?
"Cẩn thận một chút." Người người không ngừng qua lại, Ám Dạ Duật sợ cô bị người khác đụng vào liền đưa tay giữ chặt cô, có chút hối hận khi đồng ý với cô đi hội chợ hôm nay.
"Vị tiên sinh này, mua cho phu nhân của anh một đóa hoa hồng đi." Người bán hàng bên cạnh lần đầu thấy cặp đôi ngoại quốc đẹp đôi như vậy không khỏi nhìn thêm vài lần, cũng không quên lôi kéo khách hàng ủng hộ.
"Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu, mua một cành để thể hiện tình yêu của mình đi."
Còn chưa đợi Ám Dạ Duật trả lời Mạc Tử Yên đã xua tay: "Không cần đâu, dù sao tôi cũng không thích hoa hồng lắm." Dứt lời liền kéo tay anh qua chỗ gian hàng khác.
"Duật anh xem, chiếc ly này đẹp quá, chúng ta mua nó cho Tiểu Diễm được không?" Chiếc ly làm bằng gốm sứ, được chạm khắc tinh tế, bề ngoài trông tinh xảo vô cùng, trên thân ly còn được trang trí nhiều hình thù khác nhau, trông rất đẹp mắt.
"Thật sự không cần sao?" Anh nhìn cô chăm chú, tựa hồ như muốn có được đáp án từ phản ứng của cô.
Mạc Tử Yên hơi ngẩn ra, một lúc sau mới hiểu anh đang hỏi về chuyện gì, cô ôm lấy tay anh, bộ dạng không chút để tâm trả lời: "Tình yêu anh đối với em thế nào trong lòng em tự khắc biết, không cần anh phải mua hoa đến chứng minh." Huống hồ con gái của người bán hàng lúc nãy ánh mắt như dán cả lên người anh, hoàn toàn không để tâm đến người ở bên cạnh anh là cô, theo như cô thấy rõ ràng đối phương không chỉ là muốn bán hoa hồng cho anh...
"Ngoan như vậy sao?" Ám Dạ Duật ôn nhu cười, tâm trạng có vẻ như không tệ.
"Em ngoan như vậy, anh có thưởng cho em không?"
Anh để mặc cô cọ cọ vào tay áo mình, bộ dạng cô như con mèo khiến anh nhịn không được muốn khi dễ, nghĩ vậy anh bèn cúi thấp đầu, thì thầm vào một bên tai của cô: "Tối về thưởng cho em."
Hơi thở người đàn ông không ngừng phả vào tai cô, mùi hương của anh quanh quẫn nơi chóp mũi, câu từ ái muội khiến hai má cô không khỏi đỏ lên, thầm mắng anh lưu manh, nhìn quanh một lượt thấy không ai chú ý đến bên này mới yên tâm thở ra, may mắn là hai người bọn họ nói tiếng Trung, nơi này toàn người ngoại quốc, có lẽ cũng không có chú ý đến hành động của hai người họ.
"Không muốn, em muốn ăn kem."
"Được, mua kem cho em."
Ám Dạ Duật đi rồi, Mạc Tử Yên tiếp tục xem những chiếc ly được trưng bày, lúc quay vô tình đụng phải một người, bởi vì phản xạ trong chớp mắt cho nên cô cũng chẳng thể nói tiếng Pháp với đối người đó mà dùng tiếng mẹ đẻ của mình: "A, thật sự xin lỗi..."
"Không có gì." Giọng nói người đàn ông vang lên khiến Mạc Tử Yên phải ngẩng đầu lên nhìn, đó là một người ngoại quốc, người ngoại quốc vốn nổi tiếng với vẻ cao to đẹp trai, mang một bộ dáng lực lưỡng khiến người khác cảm thấy an toàn, chính là người trước mặt lại không giống như vậy, cao thì có cao, to thì có to nhưng cả người đều lộ ra vẻ thư sinh nho nhã, đôi mắt xanh như biển chứa đầy ánh mắt, mái tóc vàng bồng bềnh trong gió, giống hệt như bạch mã hoàng tử mà trước kia cô xem trong truyện cổ tích vậy.
"Tiểu thư mỹ lệ, nhìn đủ chưa?" Nhận thấy ánh mắt chăm chú của Mạc Tử Yên, người đàn ông cười cười, cả người như tràn ngập trong ánh sáng mặt trời khiến người khác cảm thấy lóa mắt, mặc dù hắn phát âm tiếng Trung không chuẩn lắm nhưng Mạc Tử Yên vẫn có thể nghe được, vội vàng phục hồi tinh thần.
"Ngượng ngùng quá, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người ngoại quốc đẹp như anh, cho nên..." Bị người ta bắt gặp cô đang nhìn lén Mạc Tử Yên có chút ngại ngùng, chính là không thể thừa nhận người đàn ông trước mắt quả thật vô cùng soái, cô đã qua không ít người ngoại quốc nhưng bọn họ so với người đàn ông trước mắt này thì chẳng là gì, không khỏi thầm than một tiếng tỏ vẻ sự ngưỡng mộ với cái đẹp của bản thân.
"Có thể nhận được lời khen từ tiểu thư mỹ lệ như vậy là vinh hạnh của tôi." Người đàn ông nở nụ cười nho nhã, cả người đầy vẻ nhã nhặn, khiến người khác không khỏi nhìn thêm một chút.
"Anh... anh biết nói tiếng Trung ư?" Mạc Tử Yên biết tiếng Trung là một trong những ngôn ngữ phổ biển ở các quốc gia nhưng thường thì ở đất nước của mình sẽ không có ai lại đi nói ngôn ngữ của nước khác, kể từ ngày cô đặt chân đến Paris, cô cũng chưa từng gặp qua một người nào nói tiếng Trung, phần lớn mọi người đều nói tiếng Anh và tiếng Pháp, Ám Dạ Duật nói nhập gia tùy tục, nếu đã đến đây cô phải nói theo ngôn ngữ của họ, cho nên anh cũng dạy cô vài từ để khi không có anh cô vẫn có thể giao tiếp được, hiện tại nhìn người trước mắt, rõ ràng bộ dáng là người Pháp nhưng lại nói được tiếng Trung, hơn nữa hắn còn dùng tiếng Trung để nói chuyện với cô, điều này khiến Mạc Tử Yên hơi kinh ngạc.
"Tôi từng được học qua."
"Như vậy a."
"Cô là con lai sao?" Ngay khi cô đang đánh giá hắn thì người đàn ông cũng đồng thời đánh giá cô, thiếu nữ mang vẻ đẹp dịu dàng của con gái Giang Nam, chính là gương mặt của cô lại có nét Tây lai, đôi mắt một màu đen huyền bí, mái tóc xoăn dài, con người cô là sự kết hợp hoàn mỹ giữa văn hóa phương Đông và phương Tây.
"Thật ra cũng không phải, bởi vì bà ngoại của tôi là người Pháp cho nên... xem như là vậy đi."
"Vị tiểu thư này, bà ngoại cô hẳn là rất xinh đẹp." Người ta thường nói cháu sẽ giống ông bà hơn cha mẹ, nhìn thấy cô hắn liền có thể liên tưởng đến bộ dạng của bà ngoại cô.
"Đúng vậy, bà ngoại yooi thật sự rất xinh đẹp." Mạc Tử Yên nhận lời khen không chút ngại ngùng, bởi vì cô cảm thấy lời hắn nói không sai, Olivia thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đầy cao quý và diễm lệ.
"Cô quả thật là thẳng thắng." Người ngoại quốc như bọn họ cũng không thích kiểu nói vòng, cho nên thấy Mạc Tử Yên thẳng thắng như vậy không khỏi cảm thấy hứng thú, dù sao đối với sự hiểu biết của hắn về thiếu nữ Hoa Hạ thì phần lớn bọn họ đều rất dễ ngại ngùng, bọn họ xem trọng quy cũ, tuy không quá mức cứng nhắc nhưng cũng không có phóng khoáng như cô gái trước mặt.
"Thật ngại quá, tính tình tôi có chút thẳng thắng, cho nên..."
"Tiểu thư mỹ lệ tôi có thể được biết tên cô không?"
"Đừng gọi tôi là tiểu thư mỹ lệ, tên của tôi là Mạc Tử Yên."
"Mạc tiểu thư, tôi gọi là Michael." Người đàn ông tự xưng vươn tay ra muốn bắt tay với cô.
"Michael, rất vui được gặp anh." Nhìn bàn tay hoàn mỹ không tì vết của người đàn ông, Mạc Tử Yên ngập ngừng, cuối cùng vẫn là vươn tay, văn hóa phương Đồng và phương Tây vốn dĩ không giống nhau, bắt tay là một trong những cách mà con người giao lưu với nhau, bất quá Mạc Tử Yên cảm thấy hai người chỉ vừa mới gặp nhau, không cần phải thân thiết như vậy, cho nên rất nhanh cô liền thu hồi bàn tay của mình.
"Mạc tiểu thư đến đây để du lịch sao? Pháp quốc có rất nhiều địa điểm thú vị, nếu cô muốn biết tôi sẽ giúp cô tư vấn." Sau khi chính thức giới thiệu, Michael càng trở nên thân thiện đi rất nhiều, Mạc Tử Yên thuộc loại người hướng nội, đối với sự nhiệt tình của người mắt có chút không quen.
"Không cần đâu, tôi đi hưởng tuần trăng mật với chồng của mình." Mạc Tử Yên cười cười, cho dù đối phương có soái thế nào thì cũng không thể cùng Ám Dạ Duật đánh đồng được, huống hồ hai người bọn họ chỉ là bình thủy tương phùng, ngoại trừ cái tên ra thì cũng chẳng biết gì về nhau, cô cũng đã có gia đình, không thể kết giao loạn được.
"Hóa ra là một cặp đôi mới cưới." Michael mỉm cười nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt, có thể nhận thấy tâm trạng của hắn cũng không tốt lắm.
"Không không, chúng tôi lấy nhau lâu rồi, chỉ là không có thời gian mà thôi."
"Ra là vậy, chúc cô tuần trăng mật vui vẻ."
"Cảm ơn anh, anh thật tốt bụng." Lại còn rất nhiệt tình nữa, chỉ là sự nhiệt tình của ạn trao nhầm người rồi. Nếu đổi lại là cô gái khác, Mạc Tử Yên cảm thấy cô gái đó chắc chắc sẽ đồng ý làm quen với người đàn ông này, thậm chí hai người còn họ còn có thể sẽ có một bước tiến mới, rất tiếc người đụng vào hắn lại là cô, cô là phụ nữ đã có chồng, cho dù Michael soái khí nho nhã thế nào cô cũng không có rung động, tất nhiên dù cô không có chồng đi chăng nữa cô cũng sẽ chẳng rơi vào lưới tình của người đàn ông này, bởi vì cô cảm thấy bản thân không có nhu cầu kết hôn với người nước ngoài, hơn nữa trong lòng cô đã có người rồi, không thể chứa đựng thêm một người nào khác được.
"Tôi không giống như cô nói đâu." Tốt bụng sao? Vẫn là lần đầu tiên có người nói hắn như vậy, cảm giác này cũng không tệ lắm, đúng là những thứ mà hắn mong đợi từ cô.
Mạc Tử Yên không có quan trọng lời Michael nói lắm, cô lúc này đang nhìn xung quanh, thầm nghĩ sao Ám Dạ Duật vẫn chưa trở về?
"Đúng rồi, chồng cô đâu mà sao cô lại ở đây một mình?"
"Anh ấy đi mua đồ ăn cho tôi rồi."
"Hai người thật hạnh phúc." Thật là khiến cho người ta muốn phá hoại mà.
"Ân."
"Tiểu Yên."
"Duật." Nhìn thấy người đến gương mặt cô lập tức hiện lên vẻ vui vẻ.
"Kem của em." Anh đưa ly kem mới mua cho cô, là vị dâu tây, vị cô thích nhất.
"Cảm ơn anh."
"Vị tiên sinh này là..." Ánh mắt anh lơ đãng rơi vào người đàn ông đối diện, mặc dù chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng Mạc Tử Yên cảm thấy hình như giữa bọn họ xuất hiện tia lửa điện?
"Lúc nãy em lỡ đụng trúng anh ấy..."
"Em không sao chứ?" Cho dù cô có đụng trúng người thì điều đầu tiên anh lo lắng là an nguy của cô.
"Em không sao, anh đừng lo."
Phát hiện cô không có việc gì Ám Dạ Duật yên tâm một chút, lúc này anh lễ phép mở miệng: "Thật sự xin lỗi, tính vợ tôi có chút hấp tấp, va phải anh, mong anh bỏ qua cho."
"Không cần, Mạc tiểu thư đã xin lỗi rồi." Michael tươi cười, đối với thái độ công khai chiếm hữu của anh làm như thấy.
"Duật à, bên kia có vẻ rất vui, chúng ta qua bên kia có được không?" Thấy không khí giữa hai người không được tốt lắm, Mạc Tử Yên vội kéo tay Ám Dạ Duật muốn rời đi, dù sao cũng chỉ là người qua đường, cần gì phải phí lời làm gì?
"Được."
"Như vậy... Michael tiên sinh, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Michael quay đầu rời đi, trong bóng đêm hắn nở một nụ cười rất rùng rợn, không nghĩ đến lần này hắn trốn đến đây lại gặp phải một con mồi thú vị như vậy, hơn nữa bên cạnh còn xuất hiện một đồng loại nữa.
Thật sự là... thú vị!
"Duật, hội chợ này có vẻ thú vị, chúng ta cùng nhau đi xem có được không?"
"Chẳng phải buổi chiều em nói muốn em nghe hòa nhạc sao?" Ám Dạ Duật không trả lời mà hỏi lại, tối qua hai người đã thương lượng qua, sáng nay sau khi đi tham quan thành phố hoa lệ Paris xong thì buổi chiều bọn họ sẽ đi nghe hòa nhạc, buổi hòa nhạc kéo dài khá lâu, cho nên sau khi nghe hòa nhạc xong hai người sẽ về khách sạn nghỉ ngơi sớm, bởi vì ngày mai bọn họ cần phải đến một nơi quan trọng.
"Hòa nhạc a..." Mạc Tử Yên mím môi, ánh mắt rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt, cô cầm muỗng chọc chọc tô cháo trước mặt, hai má phồng lên lộ vẻ khó xử, hôm nay bọn họ không đi ăn món Pháp mà chuyển sang một nhà hàng Trung Hoa, bởi vì anh cảm thấy món ăn truyền thống là cháo và quẩy sẽ khiến cô dễ tiêu hóa hơn.
Tối qua cô bị anh dày vò đến nửa đêm, lúc cô sắp rơi vào giấc ngủ thì anh đột nhiên hỏi hành trình ngày mai của hai người, Mạc Tử Yên mệt muốn chết, làm sao có tâm trạng đề cập đến vấn đề này? Cho nên anh nói gì cô đều ừ cho qua, sáng nay lúc thức dậy, nhớ lại những lời anh nói cô mới lên mạng xem hôm nay có gì đặc biệt, thấy chiều nay có buổi hòa nhạc lớn được tổ chức, cô liền lôi kéo muốn anh đi nghe, sở dĩ cô chọn đi nghe hòa nhạc là bởi vì cô nhận thấy anh cũng thích âm nhạc, mấy ngày nay cùng anh đi dạo, cô đều chọn đến nơi bản thân mình thích, không để ý đến cảm nhận của anh, giống như việc hai người đi mua sắm, cô mua anh xách, mặc dù ngoài mặt Ám Dạ Duật không hề tỏ vẻ bất mãn hay thiếu kiên nhẫn gì nhưng Mạc Tử Yên cũng cảm thấy có lỗi, vợ chồng với nhau, anh vui thì cô mới vui được. Cô cảm thấy so với những nơi náo nhiệt đông người thì anh lại thích những nơi yên tĩnh hơn, buổi hòa nhạc tối nay tuy lớn nhưng trong lúc hòa tấu thì ngoại trừ âm thanh của những nốt nhạc ra sẽ không có bất kì tạp âm nào khác, nước Pháp không chỉ nổi tiếng với sự lãng mạn mà âm nhạc Pháp còn dễ dàng đi vào lòng người, đã đến nơi này thì phải thưởng thức qua một lần âm nhạc Pháp, nghĩ rằng Mạc Tử Yên muốn khám phá một thứ mới mẻ khác cho nên Ám Dạ Duật đã đặt hai vé cho buổi hòa nhạc theo ý của cô.
"Làm sao vậy?" Nhìn vẻ mặt khó xử của cô, ánh mắt anh hàm chứa ý cười không rõ, cũng không có vạch trần cô.
"Em... không sao..." Đi nghe hòa nhạc là cô đề nghị, hiện tại cô lại đổi ý muốn đi hội chợ, cô cũng không thể bảo anh hủy đi hai vé đã đặt được, lời tới miệng quả thật là khó nói, đổi lại là bất kì ai trong trường hợp này có lẽ cũng đều lộ vẻ khó xử như cô cả.
"Muốn đi hội chợ sao?"
"Ân... bất quá ngày mai chúng ta đi cũng được..." Giọng cô lí nhí, tưởng chừng như không thể phát thành tiếng, bất quá Ám Dạ Duật lại nghe được rõ ràng.
"Thật sự?"
Nghe giọng nói nghi hoặc của anh Mạc Tử Yên xấu hổ, im lặng không nói tiếp.
"Nếu hôm nay đã muốn đi vì sao phải chờ đến ngày mai?"
"Chính là... em... anh..." Mạc Tử Yên định mở miệng giải thích nhưng vừa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh, lời tới miệng lại không cách nào thoát ra được.
"Ân?" Anh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
"Bởi vì hôm nay em muốn cùng anh đi nghe hòa nhạc." Mạc Tử Yên mím môi, bộ dạng có chút ủy khuất: "Cho nên... hội chợ vẫn là để ngày mai đi cũng được..."
"Khụ..." Ám Dạ Duật bị bộ dạng này của cô chọc cười, vốn dĩ là muốn cười to nhưng bắt gặp ánh mắt của cô anh bất đắc dĩ đưa tay xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng đầy từ tốn: "Rõ ràng là em muốn đi nghe hòa nhạc, vì sao lại lộ vẻ ủy khuất như thể anh bắt nạt em vậy?"
"Em không có..." Mạc Tử Yên cắn môi, gạt tay anh ra.
"Em muốn thì cứ đi, hòa nhạc để sau cũng được." Ám Dạ Duật thở dài, im lặng giơ vũ khí đầu hàng, cô rõ ràng biết anh không thể nào chống cự trước bộ dạng yếu ớt như vậy của cô, vậy mà hết lần này đến lần khác cô đều ép anh, đợi đến buổi tối phải giáo huấn cô một trận mới được.
"Thật sao?" Mạc Tử Yên trừng mắt, tựa hồ như không nghĩ đến anh dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
"Em thích là được rồi." Anh đưa tay chạm vào môi cô, mặc dù cô chỉ cắn nhẹ nhưng lại để lộ ra dấu răng.
"Đừng cắn, nơi này chỉ có anh mới có thể cắn thôi."
Hai má của cô chợt đỏ lên, có chút xấu hổ nhìn xung quanh, phát hiện mọi người trong nhà hàng không có chú ý tới bên này mới yên tâm thở ra, ông xã đại nhân à, anh đừng có dùng vẻ mặt đúng đắn đó mà nói những lời ái muội như vậy có được không? Rất dễ khiến người nghe ngượng ngùng đó.
Bữa sáng kết thúc với cảnh ân ái của hai người, ăn sáng xong hai người đi dạo một vòng quanh những địa điểm gần khách sạn, chuyến trăng mật lần này của hai người là tự do, muốn ở bao nhiêu cũng được, bất quá cho dù có ở đây một tháng đi chăng nữa thì Mạc Tử Yên cảm thấy bản thân cũng không thể nào chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp của Paris, cho nên cô cùng anh đi dạo xung quanh, bọn họ đi chuyến này chính là muốn lưu giữ những khoảng khắc đẹp nhất của hai người chứ không phải muốn khám phâ đất nước Pháp hoa lệ.
Hai người đi dạo một lát rồi lại đi đến công viên trò chơi, nguyên nhân là vì Mạc Tử Yên đang đi thì nghe được tiếng hét vang dội, cô còn tưởng là xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn lại mới phát hiện hóa ra bên cạnh là công viên trò chơi, tiếng hét vừa nãy là truyền từ chỗ tàu lượn siêu tốc. Lứa tuổi này của hai người bọn họ vốn đã qua thời vui đùa ở những nơi thế này, bất quá cả hai người đều chưa bao giờ đặt chân đến công viên trò chơi, Ám Dạ Duật là bởi vì phải tập huấn trong quân đội, tuổi thơ của anh trải qua vô cùng khắc nghiệt thì làm sao có thời gian để vui chơi? Còn Mạc Tử Yên từ nhỏ đã lớn lên trong sự sủng ái của Mạc Vũ Hiên cùng Vân Hinh Như, cô chẳng khác nào công chúa sống trong lâu đài, cuộc sống của cô chỉ quanh quẫn ở Mạc gia, công viên giải trí gì đó, bởi vì vô cùng đông người cho nên Mạc Vũ Hiên không có cho cô đi, ông lo lắng con gái gặp chuyện không may, Vân Hinh Như là người xuất thân từ Vân gia lâu đời, mặc dù Vân gia tung hoành hắc đạo nhưng bà được dạy dỗ chẳng khác nào tiểu thư khuê các ngày xưa, Mạc Tử Yên lớn lên dưới sự giáo dục của bà, tránh không khỏi có chút ảnh hưởng, bản thân cô tuy muốn thử một lần đi công viên trò chơi nhưng cha mẹ đã như vậy Mạc Tử Yên cũng không có hứng thú. Lúc nhỏ khát vọng bao nhiêu lớn lên cô chẳng còn suy nghĩ về nó nữa, không phải vì khát vọng ngày xưa bị dập tắt mà là bởi vì cô không có thời gian, trưởng thành rồi có rất nhiều chuyện cần phải làm, rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ, mà những chuyện đó đều chiếm phần lớn thời gian trong cuộc đời, cho nên cô cũng chẳng có thời gian quay ngược lại để bù đắp cho tuổi thơ của bản thân, hiện tại cô đã làm mẹ, thời gian chỉ dành cho gia đình và con cái, những sở thích của bản thân cô cũng chẳng bận tâm đến.
Ám Dạ Duật là tổng tài của một công ty, lúc đầu anh lựa chọn con đường kinh doanh có thể là vì muốn trốn tránh sự thật năm xưa, chỉ là hiện tại sự nghiệp của anh ngày càng triển vọng, Ám Dạ thị trở thành một trong những tập đoàn lớn nhất Hoa Hạ, cơ sở kinh doanh không chỉ phát triển ở trong nước mà còn mở rộng ra nước ngoài, thân là tổng tài công việc của anh ngày càng lớn, áp lực lại càng nhiều, thời gian dành cho gia đình không có bao nhiêu nhưng mọi người anh vẫn đi về đúng giờ, cùng cô và con dùng bữa, cuối tuần vẫn cùng cô đi dạo. Cô vốn cảm thấy cuộc sống của bản thân như vậy đã là rất tốt, mặc dù cô cũng muốn anh dành thời gian ở bên cạnh cô nhiều hơn nhưng cô biết điều này khó mà thực hiện, công việc của anh rất nhiều, anh tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng cô biết anh rất bận, cô cũng chẳng muốn anh mệt mỏi thêm nữa, cho nên sau khi sinh hạ Ám Dạ Diễm, cô vẫn một mực chăm sóc con, ngoài ra lúc rảnh rỗi cô cũng giúp anh xử lí công việc ở công ty, bên người anh ngoại trừ Trương Đình thì còn có thêm hai người khác làm trợ lí, chính là vị trí thư ký của anh trước giờ chỉ dành cho cô.
Sinh nhật năm nay của cô cô cũng chẳng mong đợi anh sẽ có bất ngờ gì cho cô, dù sao đối với cô mà nói anh và con đã là món quà tuyệt vời nhất, không ngờ anh vì cô mà bỏ ra một tuần để nghỉ ngơi, hơn nữa còn đặt vé máy bay sang Paris, bù đắp cho tuần trăng mật của hai người, ngay cả Ám Dạ Diễm cũng bị anh vứt cho Minh Tâm chăm sóc, rõ ràng anh muốn con cái làm phiền đến cô, điều này khiến cô vô cùng cảm động. Hiếm có được thời gian nghỉ ngơi, cho nên ngay từ ngày đầu tiên đặt chân đến Paris cô đã cảm thấy háo hức vô cùng, ở nơi này chỉ có anh và cô, không có áp lực công việc, lại chẳng cần bận tâm đến gia đình, Mạc Tử Yên cảm thấy bản thân như được sống lại đoạn thời gian hồi còn nhỏ, khoảng thời gian vô lo vô nghĩ, thật ra cô cũng chẳng mong tuần trăng mật gì đó, thứ mà cô mong muốn chính là được ở bên cạnh anh, cùng anh trải qua những khoảnh khắc vui vẻ nhất cuộc đời. Cô ước bản thân không thể gặp được anh sớm hơn, cùng anh trải qua những khó khăn mà anh phải chịu, cô cũng hối hận vì kiếp trước đã không trân trọng anh, đồng thời cũng cảm ơn ông trời vì đã cho cô trùng sinh, một lần nữa trở về bên cạnh anh, hành trình phía trước của anh có thể không có cô nhưng hành trình sau này của anh cô sẽ cùng anh đồng hành.
Cho nên...
"Duật, chúng ta đi công viên trò chơi có được không?" Em muốn là người đi công viên trò chơi cùng anh, em muốn là người duy nhất có thể bước vào thế giới của anh, cùng anh ôn lại kỷ niệm lúc nhỏ mà bản thân anh và em đều không có trải qua.
"Em lớn rồi, còn đi công viên trò chơi làm gì?" Ám Dạ Duật còn chưa có nói đồng ý hay không chỉ đưa tay xoa đầu cô, đáy mắt đầy vẻ ôn nhu vô hạn, đứng trước mặt cô phong cảnh xung quanh đều trở nên thất sắc, bởi vì ánh mắt anh chỉ có thể chứa đựng một mình cô.
"Ai bảo em lớn? Em chỉ mới có 22 tuổi thôi có được không?" Vân Hinh Như vẫn thường ở bên tai cô nói "con gái bé bổng của mẹ", Mạc Vũ Hiên cũng xem cô như trẻ con mà đối đãi, cho nên tâm lí của Mạc Tử Yên cảm thấy, bản thân cô vẫn còn rất nhỏ.
"Đã làm mẹ rồi còn bảo không lớn?" Ám Dạ Duật buồn cười.
Cô bĩu môi: "Làm mẹ thì không thể đi công viên trò chơi sao?"
"Có thể, em thích là được." Anh đưa tay kéo cô vào lòng, bàn tay giam cầm vòng eo cô, cùng cô đi về phía công viên trò chơi.
"Em muốn chơi tàu lượn siêu tốc."
"Được."
"Em còn muốn chơi đĩa bay nữa."
"Được."
"Em còn muốn..."
Hai người đi xa dần, lúc này một bóng người đứng ở góc cây gần đó mới bước ra, ánh mắt dõi theo hai người cho đến khi cả hai biến mất ở cổng công viên giải trí người đó mới thu hồi ánh mắt.
Ngoài ý muốn gặp được một con mồi thú vị, làm sao bây giờ?
Thiếu nữ đó hoạt bát linh động như vậy, cả người như tràn ngập hơi thở của ánh sáng, hơn nữa trong lời nói còn mang theo dáng vẻ ngây thơ, bộ dáng vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, một người như vậy... quả thật khiến người khác muốn hủy hoại mà!
Khóe miệng người đó nhếch lên một độ cong khiến người đi đường không khỏi chú ý nhiều hơn một chút, đơn giản là bởi vì người này cười lên quá đẹp, không muốn gây sự chú ý, người đó nhanh chóng rời đi, trong lòng phấn khích vô cùng, bởi vì rất nhanh liền có thể gặp lại.
~~~
"Duật, mau đến đây." Mạc Tử Yên lôi kéo tay anh đi đến một gian hàng đồ cổ, hội chợ hôm nay rất đông người, dù sao cũng là hội chợ quốc tế, tập trung các gian hàng từ các nước đến đây, sao có thể không đông cho được?
"Cẩn thận một chút." Người người không ngừng qua lại, Ám Dạ Duật sợ cô bị người khác đụng vào liền đưa tay giữ chặt cô, có chút hối hận khi đồng ý với cô đi hội chợ hôm nay.
"Vị tiên sinh này, mua cho phu nhân của anh một đóa hoa hồng đi." Người bán hàng bên cạnh lần đầu thấy cặp đôi ngoại quốc đẹp đôi như vậy không khỏi nhìn thêm vài lần, cũng không quên lôi kéo khách hàng ủng hộ.
"Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu, mua một cành để thể hiện tình yêu của mình đi."
Còn chưa đợi Ám Dạ Duật trả lời Mạc Tử Yên đã xua tay: "Không cần đâu, dù sao tôi cũng không thích hoa hồng lắm." Dứt lời liền kéo tay anh qua chỗ gian hàng khác.
"Duật anh xem, chiếc ly này đẹp quá, chúng ta mua nó cho Tiểu Diễm được không?" Chiếc ly làm bằng gốm sứ, được chạm khắc tinh tế, bề ngoài trông tinh xảo vô cùng, trên thân ly còn được trang trí nhiều hình thù khác nhau, trông rất đẹp mắt.
"Thật sự không cần sao?" Anh nhìn cô chăm chú, tựa hồ như muốn có được đáp án từ phản ứng của cô.
Mạc Tử Yên hơi ngẩn ra, một lúc sau mới hiểu anh đang hỏi về chuyện gì, cô ôm lấy tay anh, bộ dạng không chút để tâm trả lời: "Tình yêu anh đối với em thế nào trong lòng em tự khắc biết, không cần anh phải mua hoa đến chứng minh." Huống hồ con gái của người bán hàng lúc nãy ánh mắt như dán cả lên người anh, hoàn toàn không để tâm đến người ở bên cạnh anh là cô, theo như cô thấy rõ ràng đối phương không chỉ là muốn bán hoa hồng cho anh...
"Ngoan như vậy sao?" Ám Dạ Duật ôn nhu cười, tâm trạng có vẻ như không tệ.
"Em ngoan như vậy, anh có thưởng cho em không?"
Anh để mặc cô cọ cọ vào tay áo mình, bộ dạng cô như con mèo khiến anh nhịn không được muốn khi dễ, nghĩ vậy anh bèn cúi thấp đầu, thì thầm vào một bên tai của cô: "Tối về thưởng cho em."
Hơi thở người đàn ông không ngừng phả vào tai cô, mùi hương của anh quanh quẫn nơi chóp mũi, câu từ ái muội khiến hai má cô không khỏi đỏ lên, thầm mắng anh lưu manh, nhìn quanh một lượt thấy không ai chú ý đến bên này mới yên tâm thở ra, may mắn là hai người bọn họ nói tiếng Trung, nơi này toàn người ngoại quốc, có lẽ cũng không có chú ý đến hành động của hai người họ.
"Không muốn, em muốn ăn kem."
"Được, mua kem cho em."
Ám Dạ Duật đi rồi, Mạc Tử Yên tiếp tục xem những chiếc ly được trưng bày, lúc quay vô tình đụng phải một người, bởi vì phản xạ trong chớp mắt cho nên cô cũng chẳng thể nói tiếng Pháp với đối người đó mà dùng tiếng mẹ đẻ của mình: "A, thật sự xin lỗi..."
"Không có gì." Giọng nói người đàn ông vang lên khiến Mạc Tử Yên phải ngẩng đầu lên nhìn, đó là một người ngoại quốc, người ngoại quốc vốn nổi tiếng với vẻ cao to đẹp trai, mang một bộ dáng lực lưỡng khiến người khác cảm thấy an toàn, chính là người trước mặt lại không giống như vậy, cao thì có cao, to thì có to nhưng cả người đều lộ ra vẻ thư sinh nho nhã, đôi mắt xanh như biển chứa đầy ánh mắt, mái tóc vàng bồng bềnh trong gió, giống hệt như bạch mã hoàng tử mà trước kia cô xem trong truyện cổ tích vậy.
"Tiểu thư mỹ lệ, nhìn đủ chưa?" Nhận thấy ánh mắt chăm chú của Mạc Tử Yên, người đàn ông cười cười, cả người như tràn ngập trong ánh sáng mặt trời khiến người khác cảm thấy lóa mắt, mặc dù hắn phát âm tiếng Trung không chuẩn lắm nhưng Mạc Tử Yên vẫn có thể nghe được, vội vàng phục hồi tinh thần.
"Ngượng ngùng quá, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người ngoại quốc đẹp như anh, cho nên..." Bị người ta bắt gặp cô đang nhìn lén Mạc Tử Yên có chút ngại ngùng, chính là không thể thừa nhận người đàn ông trước mắt quả thật vô cùng soái, cô đã qua không ít người ngoại quốc nhưng bọn họ so với người đàn ông trước mắt này thì chẳng là gì, không khỏi thầm than một tiếng tỏ vẻ sự ngưỡng mộ với cái đẹp của bản thân.
"Có thể nhận được lời khen từ tiểu thư mỹ lệ như vậy là vinh hạnh của tôi." Người đàn ông nở nụ cười nho nhã, cả người đầy vẻ nhã nhặn, khiến người khác không khỏi nhìn thêm một chút.
"Anh... anh biết nói tiếng Trung ư?" Mạc Tử Yên biết tiếng Trung là một trong những ngôn ngữ phổ biển ở các quốc gia nhưng thường thì ở đất nước của mình sẽ không có ai lại đi nói ngôn ngữ của nước khác, kể từ ngày cô đặt chân đến Paris, cô cũng chưa từng gặp qua một người nào nói tiếng Trung, phần lớn mọi người đều nói tiếng Anh và tiếng Pháp, Ám Dạ Duật nói nhập gia tùy tục, nếu đã đến đây cô phải nói theo ngôn ngữ của họ, cho nên anh cũng dạy cô vài từ để khi không có anh cô vẫn có thể giao tiếp được, hiện tại nhìn người trước mắt, rõ ràng bộ dáng là người Pháp nhưng lại nói được tiếng Trung, hơn nữa hắn còn dùng tiếng Trung để nói chuyện với cô, điều này khiến Mạc Tử Yên hơi kinh ngạc.
"Tôi từng được học qua."
"Như vậy a."
"Cô là con lai sao?" Ngay khi cô đang đánh giá hắn thì người đàn ông cũng đồng thời đánh giá cô, thiếu nữ mang vẻ đẹp dịu dàng của con gái Giang Nam, chính là gương mặt của cô lại có nét Tây lai, đôi mắt một màu đen huyền bí, mái tóc xoăn dài, con người cô là sự kết hợp hoàn mỹ giữa văn hóa phương Đông và phương Tây.
"Thật ra cũng không phải, bởi vì bà ngoại của tôi là người Pháp cho nên... xem như là vậy đi."
"Vị tiểu thư này, bà ngoại cô hẳn là rất xinh đẹp." Người ta thường nói cháu sẽ giống ông bà hơn cha mẹ, nhìn thấy cô hắn liền có thể liên tưởng đến bộ dạng của bà ngoại cô.
"Đúng vậy, bà ngoại yooi thật sự rất xinh đẹp." Mạc Tử Yên nhận lời khen không chút ngại ngùng, bởi vì cô cảm thấy lời hắn nói không sai, Olivia thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đầy cao quý và diễm lệ.
"Cô quả thật là thẳng thắng." Người ngoại quốc như bọn họ cũng không thích kiểu nói vòng, cho nên thấy Mạc Tử Yên thẳng thắng như vậy không khỏi cảm thấy hứng thú, dù sao đối với sự hiểu biết của hắn về thiếu nữ Hoa Hạ thì phần lớn bọn họ đều rất dễ ngại ngùng, bọn họ xem trọng quy cũ, tuy không quá mức cứng nhắc nhưng cũng không có phóng khoáng như cô gái trước mặt.
"Thật ngại quá, tính tình tôi có chút thẳng thắng, cho nên..."
"Tiểu thư mỹ lệ tôi có thể được biết tên cô không?"
"Đừng gọi tôi là tiểu thư mỹ lệ, tên của tôi là Mạc Tử Yên."
"Mạc tiểu thư, tôi gọi là Michael." Người đàn ông tự xưng vươn tay ra muốn bắt tay với cô.
"Michael, rất vui được gặp anh." Nhìn bàn tay hoàn mỹ không tì vết của người đàn ông, Mạc Tử Yên ngập ngừng, cuối cùng vẫn là vươn tay, văn hóa phương Đồng và phương Tây vốn dĩ không giống nhau, bắt tay là một trong những cách mà con người giao lưu với nhau, bất quá Mạc Tử Yên cảm thấy hai người chỉ vừa mới gặp nhau, không cần phải thân thiết như vậy, cho nên rất nhanh cô liền thu hồi bàn tay của mình.
"Mạc tiểu thư đến đây để du lịch sao? Pháp quốc có rất nhiều địa điểm thú vị, nếu cô muốn biết tôi sẽ giúp cô tư vấn." Sau khi chính thức giới thiệu, Michael càng trở nên thân thiện đi rất nhiều, Mạc Tử Yên thuộc loại người hướng nội, đối với sự nhiệt tình của người mắt có chút không quen.
"Không cần đâu, tôi đi hưởng tuần trăng mật với chồng của mình." Mạc Tử Yên cười cười, cho dù đối phương có soái thế nào thì cũng không thể cùng Ám Dạ Duật đánh đồng được, huống hồ hai người bọn họ chỉ là bình thủy tương phùng, ngoại trừ cái tên ra thì cũng chẳng biết gì về nhau, cô cũng đã có gia đình, không thể kết giao loạn được.
"Hóa ra là một cặp đôi mới cưới." Michael mỉm cười nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt, có thể nhận thấy tâm trạng của hắn cũng không tốt lắm.
"Không không, chúng tôi lấy nhau lâu rồi, chỉ là không có thời gian mà thôi."
"Ra là vậy, chúc cô tuần trăng mật vui vẻ."
"Cảm ơn anh, anh thật tốt bụng." Lại còn rất nhiệt tình nữa, chỉ là sự nhiệt tình của ạn trao nhầm người rồi. Nếu đổi lại là cô gái khác, Mạc Tử Yên cảm thấy cô gái đó chắc chắc sẽ đồng ý làm quen với người đàn ông này, thậm chí hai người còn họ còn có thể sẽ có một bước tiến mới, rất tiếc người đụng vào hắn lại là cô, cô là phụ nữ đã có chồng, cho dù Michael soái khí nho nhã thế nào cô cũng không có rung động, tất nhiên dù cô không có chồng đi chăng nữa cô cũng sẽ chẳng rơi vào lưới tình của người đàn ông này, bởi vì cô cảm thấy bản thân không có nhu cầu kết hôn với người nước ngoài, hơn nữa trong lòng cô đã có người rồi, không thể chứa đựng thêm một người nào khác được.
"Tôi không giống như cô nói đâu." Tốt bụng sao? Vẫn là lần đầu tiên có người nói hắn như vậy, cảm giác này cũng không tệ lắm, đúng là những thứ mà hắn mong đợi từ cô.
Mạc Tử Yên không có quan trọng lời Michael nói lắm, cô lúc này đang nhìn xung quanh, thầm nghĩ sao Ám Dạ Duật vẫn chưa trở về?
"Đúng rồi, chồng cô đâu mà sao cô lại ở đây một mình?"
"Anh ấy đi mua đồ ăn cho tôi rồi."
"Hai người thật hạnh phúc." Thật là khiến cho người ta muốn phá hoại mà.
"Ân."
"Tiểu Yên."
"Duật." Nhìn thấy người đến gương mặt cô lập tức hiện lên vẻ vui vẻ.
"Kem của em." Anh đưa ly kem mới mua cho cô, là vị dâu tây, vị cô thích nhất.
"Cảm ơn anh."
"Vị tiên sinh này là..." Ánh mắt anh lơ đãng rơi vào người đàn ông đối diện, mặc dù chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng Mạc Tử Yên cảm thấy hình như giữa bọn họ xuất hiện tia lửa điện?
"Lúc nãy em lỡ đụng trúng anh ấy..."
"Em không sao chứ?" Cho dù cô có đụng trúng người thì điều đầu tiên anh lo lắng là an nguy của cô.
"Em không sao, anh đừng lo."
Phát hiện cô không có việc gì Ám Dạ Duật yên tâm một chút, lúc này anh lễ phép mở miệng: "Thật sự xin lỗi, tính vợ tôi có chút hấp tấp, va phải anh, mong anh bỏ qua cho."
"Không cần, Mạc tiểu thư đã xin lỗi rồi." Michael tươi cười, đối với thái độ công khai chiếm hữu của anh làm như thấy.
"Duật à, bên kia có vẻ rất vui, chúng ta qua bên kia có được không?" Thấy không khí giữa hai người không được tốt lắm, Mạc Tử Yên vội kéo tay Ám Dạ Duật muốn rời đi, dù sao cũng chỉ là người qua đường, cần gì phải phí lời làm gì?
"Được."
"Như vậy... Michael tiên sinh, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Michael quay đầu rời đi, trong bóng đêm hắn nở một nụ cười rất rùng rợn, không nghĩ đến lần này hắn trốn đến đây lại gặp phải một con mồi thú vị như vậy, hơn nữa bên cạnh còn xuất hiện một đồng loại nữa.
Thật sự là... thú vị!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook