Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
-
Chương 79: Vân Tịnh Giai
“Bác sĩ, tôi có thể xuất viện được chưa?”
Mấy ngày nay thời tiết thay đổi thất thường, số lượng bệnh nhân vì vậy mà tăng lên không ít, bác sĩ cũng vô cùng bận rộn, trong bệnh viện là một mảnh ồn ào, người người không ngừng qua lại, gây ra tiếng động không nhỏ. Trái ngược với không khí khẩn trương bên ngoài thì trong một căn phòng của bệnh nhân số 303 thì lại khá là yên tĩnh, căn phòng không lớn nhưng lại sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi, một cô gái mặc đồ bệnh nhân, đồ của bệnh nhân vốn đơn giản, thân hình của cô gái rất đẹp, cho dù có mặc đồ bệnh nhân cũng không che hết đi vẻ đẹp của cô, gương mặt cô gái vốn xinh đẹp nhưng lại có vẻ nhợt nhạt, trên trán của cô băng một miếng băng gạc che đi vết thương, cô nằm ở nơi đó trông có vẻ yếu ớt. Đối diện là một người đàn ông lớn tuổi, ông ta khoác lên người một chiếc áo khoác trắng, gương mặt già nua có phần phúc hậu, ông đeo một cặp kính lớn, tuy đã lớn tuổi nhưng nhìn ông có vẻ gì là già yếu cả.
“Vân tiểu thư, chân của cô thì chỉ trật nhẹ, không có gì đáng lo ngại nhưng vết thương trên trán cô tuy là không nặng nhưng cú va đập đầu có thể ảnh hưởng đến thần kinh, nếu cô muốn xuất viện thì phải đợi thêm hai ngày để chúng tôi theo dõi kĩ lưỡng.” Thái độ của bác sĩ vô cùng nghiêm túc, cũng khuyên nhủ cô nên ở lại bệnh viện điều trị, đến khi hoàn toàn hồi phục thì hãy xuất viện, không phải bác sĩ nào cũng lo lắng cho bệnh nhân như ông đây, bởi vì cô gái này có thân phận đặc biệt, dù sao cô cũng là Vân gia Đại tiểu thư, Vân gia tung hoành hắc đạo, ngang ngược thế nào ai nấy đều rõ, ông cũng chỉ là một bác sĩ nhận lương để làm việc, nếu có bất trắc gì xảy ra với cô gái này ông có mười cái mạng cũng đền không nổi.
Cô gái này không ai khác chính là Vân Tịnh Giai, kể từ sau khi vu oan cho Mạc Tử Yên ở bữa tiệc không thành, Vân Tịnh Giai trộm gà không được còn mất nắm gạo, cô không những bị thương còn bị thương đến mức nhập viện. Trác Lân đưa cô đến bệnh viện để bác sĩ điều trị cho cô, sắp xếp thủ tục nhập viện, đợi cô ăn hết chén cháo rồi hắn mới rời đi, từ khi đưa cô vào bệnh viện, ngoại trừ bác sĩ Trác Lân cũng không có nói chuyện với ai khác, ngay cả khi Vân Tịnh Giai định mở miệng giải thích chuyện ở nhà vệ sinh hắn cũng không cho cô cơ hội, không nói hai lời liền đi ra ngoài, sau khi trở về thì mang thêm một tô cháo. Vân Tịnh Giai bị thương, cần phải kiêng kỵ rất nhiều thứ, Trác Lân cũng không thể mua sơn hào hải vị mang vào bệnh viện cho cô nên chỉ có thể ra trước cổng bệnh viện mua cháo trắng, Vân Tịnh Giai ăn đồ ngon đã quen, đột nhiên bị buộc phải ăn một món không có mùi vị như cháo trắng cô tất nhiên không vui nhưng biết rõ Trác Lân đang tức giận cô cũng không tiện đòi hỏi nhiều. Vân Tịnh Giai ăn có hai ba muỗng liền nghỉ ăn, Trác Lân thấy vậy cũng không nói gì thêm, nếu là trước kia thấy cô ăn ít như vậy hắn nhất định sẽ dỗ dành cô, thậm chí còn đút cho cô ăn hết nhưng hiện tại không giống vậy, sau chuyện xảy ra ở trong nhà vệ sinh, Trác Lân như người tỉnh từ trong cơn mê, hắn đối xử với cô khá lạnh nhạt, cũng không nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều nữa, tựa hồ như đã nhận thức gì đó, Vân Tịnh Giai cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
Cô nằm viện bao lâu liền không thấy bóng dáng Trác Lân bấy lâu, cô gọi điện hắn bắt máy nhưng giọng điệu thờ ơ, chỉ bảo cô nên nghỉ ngơi, khi nào khỏe lại hãy xuất viện, Vân Tịnh Giai nũng nịu thế nào Trác Lân đều xem như không nghe thấy, hắn vốn bận rộn chuyện công ty, hiện tại lại bị cô làm phiền hắn đã rất buồn bực, chính là hắn lại không thể nổi giận với cô, hắn đối với cô đã hoàn toàn thất vọng, cô gái ngày xưa mà hắn yêu đã thay đổi, hơn nữa... trái tim trong lồng ngực từ sau chuyện đó đã không còn đập nữa, hắn có lỗi với cô, cũng có lỗi với Mạc Tử Yên, hiện tại hắn không có tâm trạng quan tâm đến vấn đề tình cảm nữa. Mấy lần đầu Vân Tịnh Giai gọi hắn còn bắt máy nhưng vài lần sau đó hắn cảm thấy phiền phức liền tắt luôn điện thoại, Vân Tịnh Giai ngày ngày nằm trên giường bệnh, không ai tới thăm, à không... có một người thường xuyên đến thăm cô, người đó chính là bà Trác.
Trác Lân vô tâm nhưng bà Trác lại không vô tâm như vậy, bà biết thân phận của Vân Tịnh Giai, cho nên đối với cô luôn lấy lòng, ngày ngày bà đều ghé qua, cũng mang không ít đồ đến thăm bệnh, đối với bà Trác thái độ của Vân Tịnh Giai cũng không mấy nhiệt tình, dù sao quan hệ của cô và Trác Lân đã thành như vậy, mặc dù biết Trác Lân sẽ không nhẫn tâm bỏ cô nhưng cưới cô vào cửa là không thể nào, mà bà Trác lại chuyên gia lợi dụng cô, cho dù bà là mẹ của người cô cũng không thể thay đổi tâm tính kiêu ngạo của cô.
Mới sáng sớm vừa mới tỉnh dậy Vân Tịnh Giai đã nghe được một tin sét đánh, Trác thị đang kề cận bờ vực phá sản, công ty thì bị thua lỗ nặng, ông Trác vì chuyện này mà đến mức nhập viện, Trác Lân thì không biết đi đâu, bà Trác vừa mới đến tìm cô xin giúp đỡ. Trác gia là dù sao cũng được xem như một nửa nhà chồng của cô, Vân Tịnh Giai cũng không đứng nhìn Trác thị sụp đổ, Trác Lân rơi vào tuyệt lộ, vì vậy cô đã gọi về Vân gia, điều khiến cô kinh ngạc là tình hình Vân gia bên kia so với Trác thị cũng không khác nhau lắm. Vân Mặc trở về đòi quyền thừa kế, ba cô và chú hai tất nhiên không đồng ý nhưng Vân Mặc là con trai của chính thất, gia sản Vân gia sở dĩ có thể phát triển như ngày hôm nay cũng là do gia tộc Annatoria giúp đỡ mà thành, Olivia sinh cho Vân lão gia hai người con, không có công cũng có sức, huống hồ so với hai người con của vợ thứ Vân Mặc kia mới là người có quyền thừa kế Vân gia. Cũng không biết Vân Mặc tính kế từ khi nào mà Vân gia bên kia không có sức chống cự, Trữ Diên mất tích, Vưu Tú Ngọc chạy về nhà mẹ đẻ, ba cô và chú hai vì tham ô tài sản Vân gia cũng bị đuổi khỏi nhà, trong bốn người cháu thì chỉ có một mình Vân Tiêu là có mặt ở Vân gia ngay lúc này, hắn năm nay chỉ mới hơn mười tuổi, Vân lão gia không nỡ đuổi hắn đi nhưng Vân Mặc thì không giống vậy, diệt cỏ phải diệt tận gốc, mặc dù không làm gì hắn nhưng hắn đã đưa Vân Tiêu ra nước ngoài, Vân gia chỉ có thế lực mạnh nhất ở Hồng Kông còn những nơi khác thì không, Vân Mặc đưa Vân Tiêu ra nước ngoài để hắn tự sinh tự diệt.
Vân gia loạn thành một đống, Trác gia bên đây lại gặp nạn, Vân Tịnh Giai lúc này cũng rất hỗn loạn, không thể trông cậy vào Vân gia Vân Tịnh Gia cũng chẳng có gì, tiền của cô đều là do Trữ Diên gửi cho cô, cho dù cô không tiêu xài phung phí thì cũng chỉ còn lại một số tiền nhỏ, đừng nói là giúp đỡ Trác thị xoay người, ngay cả cuộc sống trước mặt cô còn chưa lo xong.
Bà Trác thấy cô không thể trông cậy liền mở miệng mắng cô, nói cô là sói mắt trắng, đến với con trai bà chỉ vì tiền, hiện tại Trác thị gặp nạn, cô không những không chịu bỏ tiền ra giúp đỡ mà cũng không thể mượn sức Vân gia, Vân Tịnh Giai bị mắng tất nhiên là tức giận, sau đó liền đả kích lại. Từ ngày cô cùng Trác Lân chính thức quen nhau bà Trác liền không ngừng hướng cô yêu cầu đủ thứ, bởi vì nể mặt Trác Lân nên cô mới không thèm tính toán với bà, không ngờ bà lại không biết tốt xấu như vậy, nếu không phải có Vân gia giúp đỡ Trác thị liệu có phát triển nhanh như vậy, giờ khắc này Trác thị gặp nạn liền trách cô?
“Chẳng phải đã nói không có gì đáng ngại sao?” Thái độ của Vân Tịnh Giai rõ ràng không tốt, cô không thể ngồi yên một chỗ tiếp tục đợi Trác thị đã thành ra như vậy Trác Lân chắc chắn sẽ không đến tìm cô, mặc kệ là vì mặt mũi hay vì nguyên nhân khác, cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đi tìm hắn.
Bác sĩ thấy thế cũng không tiện ngăn cản, thủ tục xuất viện của Vân Tịnh Giai nhanh chóng được làm xong, phí nhập viện lúc đầu là do một tay Trác Lân chi trả, điều này khiến cô tiết kiệm được một khoản tiền. Mặc dù hai người đã phát sinh quan hệ nhưng cô cũng không tiện qua đêm ở Trác gia, vì vậy phần lớn thời gian cô điều ở khách sạn, bất quá mấy ngày nay nhập viện, khách sạn mà Vân Tịnh Giai thuê đã được cô trả tiền theo tháng, vì vậy khi cô trở về khách sạn vẫn còn giữ nguyên đồ đạc của cô.
Vân Tịnh Giai tắm rửa qua loa, khoác một chiếc váy lên người rồi nhanh chóng bắt xe đi đến Trác gia, chính là khi cô đến đó cửa lớn Trác gia đã đóng lại, người làm cũng nghỉ hết, bà Trác đang ở bệnh viện chăm sóc ông Trác, điện thoại Trác Lân gọi được nhưng không ai bắt máy, lúc này Vân Tịnh Giai thật sự bất lực, Trác thị phá sản, Trác Lân lại không thấy tăm hơi, Vân gia bên kia cũng hỗn loạn không kém, bây giờ cô phải làm sao đây?
Đang lúc Vân Tịnh Giai muốn rời đi thì một chiếc xe hơi dừng trước mặt cô, Vân Tịnh Giai nghi hoặc, còn chưa đợi cô lên tiếng thì cửa kính xe hơi đã kéo xuống, để lộ dung nhan xinh đẹp của một cô gái, cô gái ngồi ghế sau, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
“Vân Tịnh Giai tiểu thư, có hứng thú nói chuyện một chút không?”
Ấn tượng đầu tiên của Vân Tịnh Giai đối với cô gái trong xe là dung mạo rất xinh đẹp, chính là trên thế gian này nhiều người như vậy, xuất hiện thêm một người đep cũng không phải chuyện gì to tát.
Ấn tượng thứ hai của cô về cô gái trong xe chính là giọng nói rất hay, người đẹp có thể tùy tiện tìm thấy nhưng người có giọng nói thanh thoát như vậy, không phải tìm liền có thể đâu.
“Chúng ta quen nhau sao?” Cô khẳng định bản thân không hề quen biết cô gái này thế nhưng cô ta biết tên cô, điều này chứng tỏ cô ta đã biết rất rõ về cô, chỉ sợ hồ sơ lí lịch của cô đều nằm trong tay cô ta, không ai đột nhiên đến mà không có mục đích cả, cho nên cô gái này chắc chắn là không có ý tốt với cô.
“Vân tiểu thư không biết tôi nhưng là tôi biết cô.” Cô gái nở nụ cười, nụ cười ngọt ngào đến mức hoa bên đường còn thấy thẹn chính là Vân Tịnh Giai lại có cảm giác không tốt.
Vân Tịnh Giai trầm mặt giây lát rồi mới mở cửa xe đi lên, sau đó liền ngồi ở một vị trí bên cạnh cô gái, lúc này cô có thể quan sát cô ta một cách cẩn thận, tuổi tác của cô ta không lớn lắm, có lẽ cũng trạc tuổi cô, lớn lên ngược lại rất xinh đẹp, quần áo từ đầu chí cuối đều là hàng hiệu, xem lại gia cảnh cũng không tệ, chính là chiếc xe này của cô ta chỉ là loại xe bình thường, thường thì giới quý tộc sẽ không chọn loại xe này bởi vì nó không phù hợp với thân phận của bọn họ, một kẻ có tiền như cô ta lại đi xe này, hẳn là có chuyện mờ ám không muốn bị người khác chú ý.
Tài xế lái xe chở hai người đến một nhà hàng vắng vẻ ở khu ngoại ô S thị, nhà hàng này trông có vẻ cũ kỹ, xem ra là có lịch sử lâu đời, ít nhất hoạt động cũng được năm mươi năm, trang trí không tệ, chính là khu này không còn nhiều người ở nữa, cho nên khá vắng vẻ, đặc biệt là vào buổi sáng nhà hàng không một bóng người, chỉ có hai người bọn họ.
“Vân tiểu thư, mấy ngày nay cô ở bệnh viện, đồ ăn chắc là không vừa miệng đúng không?” Cô gái một bên gọi thức ăn, một bên trò chuyện với Vân Tịnh Giai rất thân thiết, người ngoài nhìn vào cũng không nghĩ rằng hai người bọn họ là người xa lạ.
Ngay cả chuyện cô nằm viện mà cô ta cũng biết, xem ra trước khi đến tìm cô, cô ta cũng đã điều tra rất rõ ràng!
“Cô muốn gì ở tôi?” Nếu là trước khi Vân Tịnh Giai tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi theo người lạ đến một nơi hoang vu vắng bóng người như thế này, đặc biệt đối phương lại đích thân đến tìm cô, bất quá hiện tại cô đã không còn gì để mất nữa, ngoại trừ điện thoại thì trên người cô chỉ còn một tấm thẻ, trong đó chắc khoảng còn vài vạn, nhìn cách ăn mặc của cô ta có lẽ không phải là muốn cướp của, nếu là muốn bắt cóc thì cô ta hẳn đã biết Vân gia bên kia đổi chủ rồi, mặc dù quan hệ giữa cô và Vân Mặc là chú cháu nhưng đối với cô cháu gái này hắn vốn không đặt vào mắt, bắt cóc cô để uy hiếp Vân Mặc vốn là chuyện không thể nào.
“À, tôi vẫn chưa giới thiệu mình đúng không? Tôi họ Lãnh, gọi An Nhiên, rất vui được làm quen với cô.” Trên mặt cô gái xuất hiện một nụ cười khiến cô cảm thấy có chút giả tạo, làm sao mà một người có thể duy trì nụ cười lâu như vậy, cô ta không mỏi miệng sao?
Sắc mặt Vân Tịnh Giai thờ ơ: “Lãnh An Nhiên? Không quen!”
Người khác có mục đích đến tìm cô còn muốn cô cho sắc mặt tốt sao?
Lãnh An Nhiên nhếch môi, đối với thái độ của Vân Tịnh Giai cũng không tức giận: “Nghe nói Vân gia bên kia đổi chủ rồi, Trác thị bên này cũng sụp đổ, Vân tiểu thư có vẻ như... không có chốn nương thân nhỉ?”
Vân Tịnh Giai từng hô phóng hoán vũ ở Vân gia, muốn gì được nấy, lúc này đây Vân gia đổi chủ, cô công chúa nhỏ này nháy mắt trở thành một cô bé lọ lem, câu chuyện mặc dù theo hướng cổ tích nhưng đây không phải thế giới cổ tích, Vân Tịnh Giai sẽ không có cơ hội xoay người. Đáng thương hơn là vị hôn phu Trác Lân của cô ta, mấy ngày nay cổ phiếu Trác thị giảm nhanh chóng, Trác thị không thể trụ nổi liền phá sản, cả nhà Trác gia bị đuổi khỏi khu nhà sang trọng, công ty lại bị thu mua, nợ nần chồng chất, Trác Lân hiện tại chẳng khác nào chó chạy qua đường bị người khác đuổi đánh, Vân Tịnh Giai không thể trông cậy Vân gia, lại không thể nương tựa Trác Lân, quả thật là đủ đáng thương.
“Đừng vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề đi.” Mặt Vân Tịnh Giai lạnh đi vài phần, tay nắm chặt thành quả đấm, ngoại trừ Mạc Tử Yên thì Lãnh An Nhiên là người đầu tiên khiến cô cảm thấy bị sỉ nhục, đối với cô gái trước mắt một chút hảo cảm cũng không có.
“Kẻ thù của kẻ thù là bạn, Vân tiểu thư có thể cùng tôi hợp tác.” Khóe môi của Lãnh An Nhiên không khỏi cong lên, Ám Dạ Duật muốn bảo vệ Mạc Tử Yên khỏi cô vốn dĩ là chuyện không thể nào, cô và cô ta là tình địch, sớm muộn cũng sẽ có tranh chấp, dù sao cô ta muốn ở bên cạnh cũng phải bước qua xác của cô đã, hai người bọn họ có thân phận đặc thù, đánh nhau là chuyện không thể nào, những chuyện như vậy quả thật là làm mất thân phận, cho nên Lãnh An Nhiên quyết định dùng thủ đoạn, thủ đoạn không phải là thứ mà người của giới thượng lưu giỏi nhất sao? Tất nhiên Lãnh An Nhiên sẽ không đích thân ra tay, kiếp trước cô tự mình làm quá nhiều chuyện, nhưng đối với anh mà nói cho dù cô có năng lực đến đâu trong mắt anh cũng không có cô, cho nên kiếp này cô cũng chẳng muốn ra tay nữa, ném đá giấu tay, trò chơi này đám người thượng lưu rất thích, Mạc Tử Yên xuất thân từ giới thượng lưu, chắc chắn cô ta cũng sẽ thích trò chơi này.
Cô vốn dĩ là muốn cùng Mạc Tử Yên đường đường chính chính thi đấu, phần thưởng dành cho người chiến thắng chính là có thể đứng ở bên cạnh anh, cô muốn xem Mạc Tử Yên có gì đặc biệt mà có thể nhận được tình yêu của Ám Dạ Duật. Đáng tiếc là để cô thất vọng rồi, cô gái đó ngoại trừ có gia thế, gương mặt thì những thứ khác đều không có, là một kẻ nhát gan. Khi đối nặt với cô đều lựa chọn trốn tránh, chưa bao giờ chịu giao đấu trực tiếp với cô, đừng nghĩ rằng cô không biết cô ta đang nghĩ gì, cô ta rõ ràng là sợ hãi, sợ hãi cô cướp đi Ám Dạ Duật nên mới không giao đấu với cô, cô ta sợ bản thân mình thua, sợ bản thân nất đi anh.
Một kẻ nhát gan, không có năng lực, không có can đảm, thì làm sao có thể xứng với anh? Làm sao có tư cách đứng bên cạnh anh?
Vị trí đó vốn là của cô, cô ta lại ngang ngược dùng lời nói cướp đi, thua dưới tay Mạc Tử Yên cô một chút cũng không cam tâm!
Mạc Tử Yên quả thật là một kẻ rất đáng ghét, cô ta không chỉ có một kẻ thù mà còn có rất nhiều kẻ thù, Bùi Vân, Vân Tịnh Giai, Vân Uyển, trong tất cả những người đó thì chỉ có Vân Tịnh Giai xứng đáng hợp tác cùng cô, ngày đó Vân Tịnh Giai không thể làm gì Mạc Tử Yên chỉ sợ hiện tại cô ta rất tức giận, hận không thể xé xác Mạc Tử Yên ra, chưa kể đến cô ta đã biết người Trác Lân yêu không phải cô ta mà là Mạc Tử Yên, Vân Mặc lại là cậu của Mạc Tử Yên, nếu không phải có sự xuất hiện của Vân Mặc thì Vân Tịnh Giai vẫn sẽ là công chúa của Vân gia, cũng có thể như mong muốn gả cho Trác Lân, cho nên mới nói lựa chọn một kẻ có thù sâu nặng với Mạc Tử Yên để đối phó với cô ta quả là một ý tưởng không tồi.
Vân Tịnh Giai ngẩn ra: “Kẻ thù của cô là ai?” Theo như lời của cô ta thì hai người bọn họ có chung một kẻ thù, nhưng Vân Gịnh Giai không hiểu, trước kia cô còn chưa gặp mặt cô ta, làm sao kết thù với kẻ thù của cô ta rồi?
Môi mỏng lạnh lùng phun ra từng chữ: “Mạc Tử Yên.”
Mạc Tử Yên?
Kẻ thù của cô ta là Mạc Tử Yên?!
Vân Tịnh Giai hơi sửng sốt một chút, rất nhanh liền khôi phục bình thường, chuyện này cũng không có gì bất ngờ, từ ngày cô về nước cô chỉ kết thù duy nhất với một người, cô ta lại có trong tay tư liệu của cô, cũng không có gì khó đoán.
“Cô cùng cô ta là có thù oán gì?”
Lãnh An Nhiên nâng mắt, thần sắc lạnh nhạt: “Giống cô.”
Thân hình Vân Tịnh Giai rõ ràng là cứng đi vài phần, trong mắt có nhiều cảm xúc phức tạp không thể hình dung.
Vì sao cô lại ghét Mạc Tử Yên?
Cô vốn là tiểu thư của Vân gia, Vân gia do bà nội cô làm chủ, người trên kẻ dưới Vân gia đối với cô hết mực tôn kính, ngay cả Vân gia lão gia cũng sủng ái cô, trong mắt tất cả mọi người cô là công chúa của Vân gia, thân phận cao quý, là trung tâm của vũ trụ. Thế nhưng một ngày Mạc Tử Yên lại xuất hiện, cô ta bất quá cũng chỉ là đứa con của kẻ đã bị trục xuất khỏi Vân gia, ngay cả tên mẹ cô ta còn bị gạch khỏi gia phả thì cô ta có tư cách gì trở về Vân gia, chiếm lấy vị trí của cô? Vậy mà cô ta lại làm được! Mạc Tử Yên vừa xuất hiện, ngoại trừ Trữ Diên thì đám người Vân gia đều xem cô là trời để cung phụng, Vân lão gia vậu mà vì cô trở về nhà chính, Vân Mặc vậy mà gì cô trở về Vân gia đòi quyền thừa kế!
Trong mắt đám người Vân gia, chỉ khi không có Mạc Tử Yên mới có chỗ cho Vân Tịnh Giai cô, nhưng như vậy, Vân Tịnh Giai cô lại càng không cần!
Vì sao cô lại oán hận Mạc Tử Yên?
Trước khi cô ra đi, Trác Lân hứa sẽ đợi cô, vậy mà khi cô trở về mới biết được anh đã có bạn gái, Mạc Tử Yên và Vân Tịnh Giai đều có nét tây lai, cho nên Trác Lân mới lựa chọn Mạc Tử Yên làm thế thân cho cô, biết được tin này Vân Tịnh Giai cũng miễn cưỡng chấp nhận, bởi vì cô luôn tin rằng người hắn yêu là cô. Chính là không ngờ, Trác Lân lại thay lòng đổi dạ, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết mình đã yêu Mạc Tử Yên, vì muốn giữ hắn bên người, Vân Tịnh Giai chỉ còn cách khiến hắn chán ghét Mạc Tử Yên, như vậy nếu sau này cho dù hắn có nhận ra tình cảm của mình thì cũng quá muộn màng, bởi vì Mạc Tử Yên cũng đã chết tâm với hắn rồi. Thế nhưng Vân Tịnh Giai lại mua dây buộc mình, cô vu hại Mạc Tử Yên ý đồ muốn Trác Lân chán ghét cô ta, để hắn hoàn toàn nhìn rõ bộ mặt của cô ta, ai lại ngờ đến cô vu hại cô ta không thành còn khiến cho Trác Lân thất vọng về cô, khiến cho mối quan hệ giữa hai người rạn nứt.
Trác Lân là người là đàn ông yêu, bất kể là trước kia hay hiện tại, vậy mà Mạc Tử Yên lại cướp đi trái tim người đàn ông cô yêu, cô có thể không hận sao?!
“Mạc Tử Yên không những cướp đi Trác Lân của cô, mà còn cướp đi Ám Dạ Duật của tôi, loại phụ nữ như vậy, không đáng chết sao?” Trên mặt Lãnh An Nhiên như phủ một lớp sương dày, bất kể là gương mặt hay lời nói đều mang theo hàn khí khiến người khác lạnh thấu xương.
“Ám Dạ Duật không phải chồng của Mạc Tử Yên sao?” Vân Tịnh Giai lộ vẻ nghi hoặc, cái tên Ám Dạ Duật này cô đã nghe qua, cũng đã được diện kiến người, ngày đó anh đến Vân gia tìm Mạc Tử Yên để lại cho cô một ấn tượng vô cùng sâu sắc, ngay cả Vân lão gia cũng không làm khó được anh.
Lãnh An Nhiên lộ nụ cười châm chọc: “Cô ta dùng thủ đoạn để ép Ám Dạ Duật lấy cô ta, nếu không cô ta làm sao có tư cách đứng bên cạnh anh ấy?!” Thực chất đây không phải thủ đoạn của Mạc Tử Yên, mà là thủ đoạn của Mạc gia, Mạc gia dùng hôn ước ép buộc Ám Dạ Duật phải lấy Mạc Tử Yên, khiến cuộc đời anh tràn ngập khổ sở. Mạc Tử Yên đã không thể mang hạnh phức đến cho anh, vì sao còn muốn để cho cô ta ở bên cạnh anh?
“Hai người bọn họ là có hôn ước.” Ngày đó ở Vân gia, cô cũng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Vân lão gia và Ám Dạ Duật, hai nhà bọn họ là thế giao, Mạc Tử Yên và anh có hôn ước từ nhỏ, mặc dù đó chỉ là lời nói đùa của trưởng bối nhưng nhìn vẻ mặt của Ám Dạ Duật thì có lẽ anh cũng không muốn xem đây là lời nói đùa, hai người họ có hôn ước thì sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, vì sao lời vào miệng Lãnh An Nhiên lại là Mạc Tử Yên dùng thủ đoạn mới gả cho Ám Dạ Duật?
Giọng điệu Vân Tịnh Giai thập phần nghiêm túc, như trần thuật lại vấn đề, cô cho rằng bản thân là đang đứng về phía sự thật, chứ không hề phát hiện lời này vào tai người khác có nghĩa là cô đang bênh vực Mạc Tử Yên.
“Cô có ý gì? Cô về phe Mạc Tử Yên?” Lãnh An Nhiên bị chọc giận, gương mặt lạnh như băng lúc này lại càng lạnh hơn, ngọn lửa trong lồng ngực không ngừng phun ra một cỗ tức giận như núi lửa đang phun trào, cô thậm chí còn không cần hình tượng đến mức cầm ly rượu ném xuống sàn nhà, thủy tinh va chạm vào nền gạch tạo ra âm thanh thanh thúy, mảnh vỡ hòa cùng màu đỏ của rượu, vô cùng chói mắt.
Lãnh An Nhiên tạo ra âm thanh lớn như vậy mà người trong nhà hàng đều không xuất hiện, cũng không biết là bọn họ thật sự không nghe thấy hay nhà hàng này sớm đã bị cô ta bao trọn rồi? Đối với vẻ mặt lạnh lẽo cùng thái độ hung hăng đó của đối phương, gương mặt Vân Tịnh Giai từ đầu chí cuối đều duy trì sự bình tĩnh, Vân gia tung hoành hắc đạo, điều này Vân Tịnh Giai cũng biết, cô thân là Đại tiểu thư của Vân gia, nếu một chút đe dọa như vậy mà có thể khiến cô sợ hãi thì cô không có tư cách mang họ Vân.
“Tôi không về phe ai cả, ngay từ đầu tôi cũng không có đồng ý hợp tác với cô.” Vân Tịnh Giai hợp tình hợp lí trả lời.
Mạc Tử Yên là kẻ thù của cô, cô tất nhiên là sẽ không đứng về phe cô ta, tuy nhiên về phần cô gái này mặc dù có cùng chung một kẻ thù nhưng cô cũng chưa thể xác định được cô ta là địch hai bạn, ai biết được cô ta thật sự là muốn hợp tác cùng cô hay chỉ là muốn lợi dụng cô làm kẻ chết thay cho cô ta?
Tùy tiện tìm một người để hợp tác, không giống như phong cách của Vân Tịnh Giai cô.
Mấy ngày nay thời tiết thay đổi thất thường, số lượng bệnh nhân vì vậy mà tăng lên không ít, bác sĩ cũng vô cùng bận rộn, trong bệnh viện là một mảnh ồn ào, người người không ngừng qua lại, gây ra tiếng động không nhỏ. Trái ngược với không khí khẩn trương bên ngoài thì trong một căn phòng của bệnh nhân số 303 thì lại khá là yên tĩnh, căn phòng không lớn nhưng lại sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi, một cô gái mặc đồ bệnh nhân, đồ của bệnh nhân vốn đơn giản, thân hình của cô gái rất đẹp, cho dù có mặc đồ bệnh nhân cũng không che hết đi vẻ đẹp của cô, gương mặt cô gái vốn xinh đẹp nhưng lại có vẻ nhợt nhạt, trên trán của cô băng một miếng băng gạc che đi vết thương, cô nằm ở nơi đó trông có vẻ yếu ớt. Đối diện là một người đàn ông lớn tuổi, ông ta khoác lên người một chiếc áo khoác trắng, gương mặt già nua có phần phúc hậu, ông đeo một cặp kính lớn, tuy đã lớn tuổi nhưng nhìn ông có vẻ gì là già yếu cả.
“Vân tiểu thư, chân của cô thì chỉ trật nhẹ, không có gì đáng lo ngại nhưng vết thương trên trán cô tuy là không nặng nhưng cú va đập đầu có thể ảnh hưởng đến thần kinh, nếu cô muốn xuất viện thì phải đợi thêm hai ngày để chúng tôi theo dõi kĩ lưỡng.” Thái độ của bác sĩ vô cùng nghiêm túc, cũng khuyên nhủ cô nên ở lại bệnh viện điều trị, đến khi hoàn toàn hồi phục thì hãy xuất viện, không phải bác sĩ nào cũng lo lắng cho bệnh nhân như ông đây, bởi vì cô gái này có thân phận đặc biệt, dù sao cô cũng là Vân gia Đại tiểu thư, Vân gia tung hoành hắc đạo, ngang ngược thế nào ai nấy đều rõ, ông cũng chỉ là một bác sĩ nhận lương để làm việc, nếu có bất trắc gì xảy ra với cô gái này ông có mười cái mạng cũng đền không nổi.
Cô gái này không ai khác chính là Vân Tịnh Giai, kể từ sau khi vu oan cho Mạc Tử Yên ở bữa tiệc không thành, Vân Tịnh Giai trộm gà không được còn mất nắm gạo, cô không những bị thương còn bị thương đến mức nhập viện. Trác Lân đưa cô đến bệnh viện để bác sĩ điều trị cho cô, sắp xếp thủ tục nhập viện, đợi cô ăn hết chén cháo rồi hắn mới rời đi, từ khi đưa cô vào bệnh viện, ngoại trừ bác sĩ Trác Lân cũng không có nói chuyện với ai khác, ngay cả khi Vân Tịnh Giai định mở miệng giải thích chuyện ở nhà vệ sinh hắn cũng không cho cô cơ hội, không nói hai lời liền đi ra ngoài, sau khi trở về thì mang thêm một tô cháo. Vân Tịnh Giai bị thương, cần phải kiêng kỵ rất nhiều thứ, Trác Lân cũng không thể mua sơn hào hải vị mang vào bệnh viện cho cô nên chỉ có thể ra trước cổng bệnh viện mua cháo trắng, Vân Tịnh Giai ăn đồ ngon đã quen, đột nhiên bị buộc phải ăn một món không có mùi vị như cháo trắng cô tất nhiên không vui nhưng biết rõ Trác Lân đang tức giận cô cũng không tiện đòi hỏi nhiều. Vân Tịnh Giai ăn có hai ba muỗng liền nghỉ ăn, Trác Lân thấy vậy cũng không nói gì thêm, nếu là trước kia thấy cô ăn ít như vậy hắn nhất định sẽ dỗ dành cô, thậm chí còn đút cho cô ăn hết nhưng hiện tại không giống vậy, sau chuyện xảy ra ở trong nhà vệ sinh, Trác Lân như người tỉnh từ trong cơn mê, hắn đối xử với cô khá lạnh nhạt, cũng không nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều nữa, tựa hồ như đã nhận thức gì đó, Vân Tịnh Giai cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
Cô nằm viện bao lâu liền không thấy bóng dáng Trác Lân bấy lâu, cô gọi điện hắn bắt máy nhưng giọng điệu thờ ơ, chỉ bảo cô nên nghỉ ngơi, khi nào khỏe lại hãy xuất viện, Vân Tịnh Giai nũng nịu thế nào Trác Lân đều xem như không nghe thấy, hắn vốn bận rộn chuyện công ty, hiện tại lại bị cô làm phiền hắn đã rất buồn bực, chính là hắn lại không thể nổi giận với cô, hắn đối với cô đã hoàn toàn thất vọng, cô gái ngày xưa mà hắn yêu đã thay đổi, hơn nữa... trái tim trong lồng ngực từ sau chuyện đó đã không còn đập nữa, hắn có lỗi với cô, cũng có lỗi với Mạc Tử Yên, hiện tại hắn không có tâm trạng quan tâm đến vấn đề tình cảm nữa. Mấy lần đầu Vân Tịnh Giai gọi hắn còn bắt máy nhưng vài lần sau đó hắn cảm thấy phiền phức liền tắt luôn điện thoại, Vân Tịnh Giai ngày ngày nằm trên giường bệnh, không ai tới thăm, à không... có một người thường xuyên đến thăm cô, người đó chính là bà Trác.
Trác Lân vô tâm nhưng bà Trác lại không vô tâm như vậy, bà biết thân phận của Vân Tịnh Giai, cho nên đối với cô luôn lấy lòng, ngày ngày bà đều ghé qua, cũng mang không ít đồ đến thăm bệnh, đối với bà Trác thái độ của Vân Tịnh Giai cũng không mấy nhiệt tình, dù sao quan hệ của cô và Trác Lân đã thành như vậy, mặc dù biết Trác Lân sẽ không nhẫn tâm bỏ cô nhưng cưới cô vào cửa là không thể nào, mà bà Trác lại chuyên gia lợi dụng cô, cho dù bà là mẹ của người cô cũng không thể thay đổi tâm tính kiêu ngạo của cô.
Mới sáng sớm vừa mới tỉnh dậy Vân Tịnh Giai đã nghe được một tin sét đánh, Trác thị đang kề cận bờ vực phá sản, công ty thì bị thua lỗ nặng, ông Trác vì chuyện này mà đến mức nhập viện, Trác Lân thì không biết đi đâu, bà Trác vừa mới đến tìm cô xin giúp đỡ. Trác gia là dù sao cũng được xem như một nửa nhà chồng của cô, Vân Tịnh Giai cũng không đứng nhìn Trác thị sụp đổ, Trác Lân rơi vào tuyệt lộ, vì vậy cô đã gọi về Vân gia, điều khiến cô kinh ngạc là tình hình Vân gia bên kia so với Trác thị cũng không khác nhau lắm. Vân Mặc trở về đòi quyền thừa kế, ba cô và chú hai tất nhiên không đồng ý nhưng Vân Mặc là con trai của chính thất, gia sản Vân gia sở dĩ có thể phát triển như ngày hôm nay cũng là do gia tộc Annatoria giúp đỡ mà thành, Olivia sinh cho Vân lão gia hai người con, không có công cũng có sức, huống hồ so với hai người con của vợ thứ Vân Mặc kia mới là người có quyền thừa kế Vân gia. Cũng không biết Vân Mặc tính kế từ khi nào mà Vân gia bên kia không có sức chống cự, Trữ Diên mất tích, Vưu Tú Ngọc chạy về nhà mẹ đẻ, ba cô và chú hai vì tham ô tài sản Vân gia cũng bị đuổi khỏi nhà, trong bốn người cháu thì chỉ có một mình Vân Tiêu là có mặt ở Vân gia ngay lúc này, hắn năm nay chỉ mới hơn mười tuổi, Vân lão gia không nỡ đuổi hắn đi nhưng Vân Mặc thì không giống vậy, diệt cỏ phải diệt tận gốc, mặc dù không làm gì hắn nhưng hắn đã đưa Vân Tiêu ra nước ngoài, Vân gia chỉ có thế lực mạnh nhất ở Hồng Kông còn những nơi khác thì không, Vân Mặc đưa Vân Tiêu ra nước ngoài để hắn tự sinh tự diệt.
Vân gia loạn thành một đống, Trác gia bên đây lại gặp nạn, Vân Tịnh Giai lúc này cũng rất hỗn loạn, không thể trông cậy vào Vân gia Vân Tịnh Gia cũng chẳng có gì, tiền của cô đều là do Trữ Diên gửi cho cô, cho dù cô không tiêu xài phung phí thì cũng chỉ còn lại một số tiền nhỏ, đừng nói là giúp đỡ Trác thị xoay người, ngay cả cuộc sống trước mặt cô còn chưa lo xong.
Bà Trác thấy cô không thể trông cậy liền mở miệng mắng cô, nói cô là sói mắt trắng, đến với con trai bà chỉ vì tiền, hiện tại Trác thị gặp nạn, cô không những không chịu bỏ tiền ra giúp đỡ mà cũng không thể mượn sức Vân gia, Vân Tịnh Giai bị mắng tất nhiên là tức giận, sau đó liền đả kích lại. Từ ngày cô cùng Trác Lân chính thức quen nhau bà Trác liền không ngừng hướng cô yêu cầu đủ thứ, bởi vì nể mặt Trác Lân nên cô mới không thèm tính toán với bà, không ngờ bà lại không biết tốt xấu như vậy, nếu không phải có Vân gia giúp đỡ Trác thị liệu có phát triển nhanh như vậy, giờ khắc này Trác thị gặp nạn liền trách cô?
“Chẳng phải đã nói không có gì đáng ngại sao?” Thái độ của Vân Tịnh Giai rõ ràng không tốt, cô không thể ngồi yên một chỗ tiếp tục đợi Trác thị đã thành ra như vậy Trác Lân chắc chắn sẽ không đến tìm cô, mặc kệ là vì mặt mũi hay vì nguyên nhân khác, cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đi tìm hắn.
Bác sĩ thấy thế cũng không tiện ngăn cản, thủ tục xuất viện của Vân Tịnh Giai nhanh chóng được làm xong, phí nhập viện lúc đầu là do một tay Trác Lân chi trả, điều này khiến cô tiết kiệm được một khoản tiền. Mặc dù hai người đã phát sinh quan hệ nhưng cô cũng không tiện qua đêm ở Trác gia, vì vậy phần lớn thời gian cô điều ở khách sạn, bất quá mấy ngày nay nhập viện, khách sạn mà Vân Tịnh Giai thuê đã được cô trả tiền theo tháng, vì vậy khi cô trở về khách sạn vẫn còn giữ nguyên đồ đạc của cô.
Vân Tịnh Giai tắm rửa qua loa, khoác một chiếc váy lên người rồi nhanh chóng bắt xe đi đến Trác gia, chính là khi cô đến đó cửa lớn Trác gia đã đóng lại, người làm cũng nghỉ hết, bà Trác đang ở bệnh viện chăm sóc ông Trác, điện thoại Trác Lân gọi được nhưng không ai bắt máy, lúc này Vân Tịnh Giai thật sự bất lực, Trác thị phá sản, Trác Lân lại không thấy tăm hơi, Vân gia bên kia cũng hỗn loạn không kém, bây giờ cô phải làm sao đây?
Đang lúc Vân Tịnh Giai muốn rời đi thì một chiếc xe hơi dừng trước mặt cô, Vân Tịnh Giai nghi hoặc, còn chưa đợi cô lên tiếng thì cửa kính xe hơi đã kéo xuống, để lộ dung nhan xinh đẹp của một cô gái, cô gái ngồi ghế sau, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
“Vân Tịnh Giai tiểu thư, có hứng thú nói chuyện một chút không?”
Ấn tượng đầu tiên của Vân Tịnh Giai đối với cô gái trong xe là dung mạo rất xinh đẹp, chính là trên thế gian này nhiều người như vậy, xuất hiện thêm một người đep cũng không phải chuyện gì to tát.
Ấn tượng thứ hai của cô về cô gái trong xe chính là giọng nói rất hay, người đẹp có thể tùy tiện tìm thấy nhưng người có giọng nói thanh thoát như vậy, không phải tìm liền có thể đâu.
“Chúng ta quen nhau sao?” Cô khẳng định bản thân không hề quen biết cô gái này thế nhưng cô ta biết tên cô, điều này chứng tỏ cô ta đã biết rất rõ về cô, chỉ sợ hồ sơ lí lịch của cô đều nằm trong tay cô ta, không ai đột nhiên đến mà không có mục đích cả, cho nên cô gái này chắc chắn là không có ý tốt với cô.
“Vân tiểu thư không biết tôi nhưng là tôi biết cô.” Cô gái nở nụ cười, nụ cười ngọt ngào đến mức hoa bên đường còn thấy thẹn chính là Vân Tịnh Giai lại có cảm giác không tốt.
Vân Tịnh Giai trầm mặt giây lát rồi mới mở cửa xe đi lên, sau đó liền ngồi ở một vị trí bên cạnh cô gái, lúc này cô có thể quan sát cô ta một cách cẩn thận, tuổi tác của cô ta không lớn lắm, có lẽ cũng trạc tuổi cô, lớn lên ngược lại rất xinh đẹp, quần áo từ đầu chí cuối đều là hàng hiệu, xem lại gia cảnh cũng không tệ, chính là chiếc xe này của cô ta chỉ là loại xe bình thường, thường thì giới quý tộc sẽ không chọn loại xe này bởi vì nó không phù hợp với thân phận của bọn họ, một kẻ có tiền như cô ta lại đi xe này, hẳn là có chuyện mờ ám không muốn bị người khác chú ý.
Tài xế lái xe chở hai người đến một nhà hàng vắng vẻ ở khu ngoại ô S thị, nhà hàng này trông có vẻ cũ kỹ, xem ra là có lịch sử lâu đời, ít nhất hoạt động cũng được năm mươi năm, trang trí không tệ, chính là khu này không còn nhiều người ở nữa, cho nên khá vắng vẻ, đặc biệt là vào buổi sáng nhà hàng không một bóng người, chỉ có hai người bọn họ.
“Vân tiểu thư, mấy ngày nay cô ở bệnh viện, đồ ăn chắc là không vừa miệng đúng không?” Cô gái một bên gọi thức ăn, một bên trò chuyện với Vân Tịnh Giai rất thân thiết, người ngoài nhìn vào cũng không nghĩ rằng hai người bọn họ là người xa lạ.
Ngay cả chuyện cô nằm viện mà cô ta cũng biết, xem ra trước khi đến tìm cô, cô ta cũng đã điều tra rất rõ ràng!
“Cô muốn gì ở tôi?” Nếu là trước khi Vân Tịnh Giai tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi theo người lạ đến một nơi hoang vu vắng bóng người như thế này, đặc biệt đối phương lại đích thân đến tìm cô, bất quá hiện tại cô đã không còn gì để mất nữa, ngoại trừ điện thoại thì trên người cô chỉ còn một tấm thẻ, trong đó chắc khoảng còn vài vạn, nhìn cách ăn mặc của cô ta có lẽ không phải là muốn cướp của, nếu là muốn bắt cóc thì cô ta hẳn đã biết Vân gia bên kia đổi chủ rồi, mặc dù quan hệ giữa cô và Vân Mặc là chú cháu nhưng đối với cô cháu gái này hắn vốn không đặt vào mắt, bắt cóc cô để uy hiếp Vân Mặc vốn là chuyện không thể nào.
“À, tôi vẫn chưa giới thiệu mình đúng không? Tôi họ Lãnh, gọi An Nhiên, rất vui được làm quen với cô.” Trên mặt cô gái xuất hiện một nụ cười khiến cô cảm thấy có chút giả tạo, làm sao mà một người có thể duy trì nụ cười lâu như vậy, cô ta không mỏi miệng sao?
Sắc mặt Vân Tịnh Giai thờ ơ: “Lãnh An Nhiên? Không quen!”
Người khác có mục đích đến tìm cô còn muốn cô cho sắc mặt tốt sao?
Lãnh An Nhiên nhếch môi, đối với thái độ của Vân Tịnh Giai cũng không tức giận: “Nghe nói Vân gia bên kia đổi chủ rồi, Trác thị bên này cũng sụp đổ, Vân tiểu thư có vẻ như... không có chốn nương thân nhỉ?”
Vân Tịnh Giai từng hô phóng hoán vũ ở Vân gia, muốn gì được nấy, lúc này đây Vân gia đổi chủ, cô công chúa nhỏ này nháy mắt trở thành một cô bé lọ lem, câu chuyện mặc dù theo hướng cổ tích nhưng đây không phải thế giới cổ tích, Vân Tịnh Giai sẽ không có cơ hội xoay người. Đáng thương hơn là vị hôn phu Trác Lân của cô ta, mấy ngày nay cổ phiếu Trác thị giảm nhanh chóng, Trác thị không thể trụ nổi liền phá sản, cả nhà Trác gia bị đuổi khỏi khu nhà sang trọng, công ty lại bị thu mua, nợ nần chồng chất, Trác Lân hiện tại chẳng khác nào chó chạy qua đường bị người khác đuổi đánh, Vân Tịnh Giai không thể trông cậy Vân gia, lại không thể nương tựa Trác Lân, quả thật là đủ đáng thương.
“Đừng vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề đi.” Mặt Vân Tịnh Giai lạnh đi vài phần, tay nắm chặt thành quả đấm, ngoại trừ Mạc Tử Yên thì Lãnh An Nhiên là người đầu tiên khiến cô cảm thấy bị sỉ nhục, đối với cô gái trước mắt một chút hảo cảm cũng không có.
“Kẻ thù của kẻ thù là bạn, Vân tiểu thư có thể cùng tôi hợp tác.” Khóe môi của Lãnh An Nhiên không khỏi cong lên, Ám Dạ Duật muốn bảo vệ Mạc Tử Yên khỏi cô vốn dĩ là chuyện không thể nào, cô và cô ta là tình địch, sớm muộn cũng sẽ có tranh chấp, dù sao cô ta muốn ở bên cạnh cũng phải bước qua xác của cô đã, hai người bọn họ có thân phận đặc thù, đánh nhau là chuyện không thể nào, những chuyện như vậy quả thật là làm mất thân phận, cho nên Lãnh An Nhiên quyết định dùng thủ đoạn, thủ đoạn không phải là thứ mà người của giới thượng lưu giỏi nhất sao? Tất nhiên Lãnh An Nhiên sẽ không đích thân ra tay, kiếp trước cô tự mình làm quá nhiều chuyện, nhưng đối với anh mà nói cho dù cô có năng lực đến đâu trong mắt anh cũng không có cô, cho nên kiếp này cô cũng chẳng muốn ra tay nữa, ném đá giấu tay, trò chơi này đám người thượng lưu rất thích, Mạc Tử Yên xuất thân từ giới thượng lưu, chắc chắn cô ta cũng sẽ thích trò chơi này.
Cô vốn dĩ là muốn cùng Mạc Tử Yên đường đường chính chính thi đấu, phần thưởng dành cho người chiến thắng chính là có thể đứng ở bên cạnh anh, cô muốn xem Mạc Tử Yên có gì đặc biệt mà có thể nhận được tình yêu của Ám Dạ Duật. Đáng tiếc là để cô thất vọng rồi, cô gái đó ngoại trừ có gia thế, gương mặt thì những thứ khác đều không có, là một kẻ nhát gan. Khi đối nặt với cô đều lựa chọn trốn tránh, chưa bao giờ chịu giao đấu trực tiếp với cô, đừng nghĩ rằng cô không biết cô ta đang nghĩ gì, cô ta rõ ràng là sợ hãi, sợ hãi cô cướp đi Ám Dạ Duật nên mới không giao đấu với cô, cô ta sợ bản thân mình thua, sợ bản thân nất đi anh.
Một kẻ nhát gan, không có năng lực, không có can đảm, thì làm sao có thể xứng với anh? Làm sao có tư cách đứng bên cạnh anh?
Vị trí đó vốn là của cô, cô ta lại ngang ngược dùng lời nói cướp đi, thua dưới tay Mạc Tử Yên cô một chút cũng không cam tâm!
Mạc Tử Yên quả thật là một kẻ rất đáng ghét, cô ta không chỉ có một kẻ thù mà còn có rất nhiều kẻ thù, Bùi Vân, Vân Tịnh Giai, Vân Uyển, trong tất cả những người đó thì chỉ có Vân Tịnh Giai xứng đáng hợp tác cùng cô, ngày đó Vân Tịnh Giai không thể làm gì Mạc Tử Yên chỉ sợ hiện tại cô ta rất tức giận, hận không thể xé xác Mạc Tử Yên ra, chưa kể đến cô ta đã biết người Trác Lân yêu không phải cô ta mà là Mạc Tử Yên, Vân Mặc lại là cậu của Mạc Tử Yên, nếu không phải có sự xuất hiện của Vân Mặc thì Vân Tịnh Giai vẫn sẽ là công chúa của Vân gia, cũng có thể như mong muốn gả cho Trác Lân, cho nên mới nói lựa chọn một kẻ có thù sâu nặng với Mạc Tử Yên để đối phó với cô ta quả là một ý tưởng không tồi.
Vân Tịnh Giai ngẩn ra: “Kẻ thù của cô là ai?” Theo như lời của cô ta thì hai người bọn họ có chung một kẻ thù, nhưng Vân Gịnh Giai không hiểu, trước kia cô còn chưa gặp mặt cô ta, làm sao kết thù với kẻ thù của cô ta rồi?
Môi mỏng lạnh lùng phun ra từng chữ: “Mạc Tử Yên.”
Mạc Tử Yên?
Kẻ thù của cô ta là Mạc Tử Yên?!
Vân Tịnh Giai hơi sửng sốt một chút, rất nhanh liền khôi phục bình thường, chuyện này cũng không có gì bất ngờ, từ ngày cô về nước cô chỉ kết thù duy nhất với một người, cô ta lại có trong tay tư liệu của cô, cũng không có gì khó đoán.
“Cô cùng cô ta là có thù oán gì?”
Lãnh An Nhiên nâng mắt, thần sắc lạnh nhạt: “Giống cô.”
Thân hình Vân Tịnh Giai rõ ràng là cứng đi vài phần, trong mắt có nhiều cảm xúc phức tạp không thể hình dung.
Vì sao cô lại ghét Mạc Tử Yên?
Cô vốn là tiểu thư của Vân gia, Vân gia do bà nội cô làm chủ, người trên kẻ dưới Vân gia đối với cô hết mực tôn kính, ngay cả Vân gia lão gia cũng sủng ái cô, trong mắt tất cả mọi người cô là công chúa của Vân gia, thân phận cao quý, là trung tâm của vũ trụ. Thế nhưng một ngày Mạc Tử Yên lại xuất hiện, cô ta bất quá cũng chỉ là đứa con của kẻ đã bị trục xuất khỏi Vân gia, ngay cả tên mẹ cô ta còn bị gạch khỏi gia phả thì cô ta có tư cách gì trở về Vân gia, chiếm lấy vị trí của cô? Vậy mà cô ta lại làm được! Mạc Tử Yên vừa xuất hiện, ngoại trừ Trữ Diên thì đám người Vân gia đều xem cô là trời để cung phụng, Vân lão gia vậu mà vì cô trở về nhà chính, Vân Mặc vậy mà gì cô trở về Vân gia đòi quyền thừa kế!
Trong mắt đám người Vân gia, chỉ khi không có Mạc Tử Yên mới có chỗ cho Vân Tịnh Giai cô, nhưng như vậy, Vân Tịnh Giai cô lại càng không cần!
Vì sao cô lại oán hận Mạc Tử Yên?
Trước khi cô ra đi, Trác Lân hứa sẽ đợi cô, vậy mà khi cô trở về mới biết được anh đã có bạn gái, Mạc Tử Yên và Vân Tịnh Giai đều có nét tây lai, cho nên Trác Lân mới lựa chọn Mạc Tử Yên làm thế thân cho cô, biết được tin này Vân Tịnh Giai cũng miễn cưỡng chấp nhận, bởi vì cô luôn tin rằng người hắn yêu là cô. Chính là không ngờ, Trác Lân lại thay lòng đổi dạ, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết mình đã yêu Mạc Tử Yên, vì muốn giữ hắn bên người, Vân Tịnh Giai chỉ còn cách khiến hắn chán ghét Mạc Tử Yên, như vậy nếu sau này cho dù hắn có nhận ra tình cảm của mình thì cũng quá muộn màng, bởi vì Mạc Tử Yên cũng đã chết tâm với hắn rồi. Thế nhưng Vân Tịnh Giai lại mua dây buộc mình, cô vu hại Mạc Tử Yên ý đồ muốn Trác Lân chán ghét cô ta, để hắn hoàn toàn nhìn rõ bộ mặt của cô ta, ai lại ngờ đến cô vu hại cô ta không thành còn khiến cho Trác Lân thất vọng về cô, khiến cho mối quan hệ giữa hai người rạn nứt.
Trác Lân là người là đàn ông yêu, bất kể là trước kia hay hiện tại, vậy mà Mạc Tử Yên lại cướp đi trái tim người đàn ông cô yêu, cô có thể không hận sao?!
“Mạc Tử Yên không những cướp đi Trác Lân của cô, mà còn cướp đi Ám Dạ Duật của tôi, loại phụ nữ như vậy, không đáng chết sao?” Trên mặt Lãnh An Nhiên như phủ một lớp sương dày, bất kể là gương mặt hay lời nói đều mang theo hàn khí khiến người khác lạnh thấu xương.
“Ám Dạ Duật không phải chồng của Mạc Tử Yên sao?” Vân Tịnh Giai lộ vẻ nghi hoặc, cái tên Ám Dạ Duật này cô đã nghe qua, cũng đã được diện kiến người, ngày đó anh đến Vân gia tìm Mạc Tử Yên để lại cho cô một ấn tượng vô cùng sâu sắc, ngay cả Vân lão gia cũng không làm khó được anh.
Lãnh An Nhiên lộ nụ cười châm chọc: “Cô ta dùng thủ đoạn để ép Ám Dạ Duật lấy cô ta, nếu không cô ta làm sao có tư cách đứng bên cạnh anh ấy?!” Thực chất đây không phải thủ đoạn của Mạc Tử Yên, mà là thủ đoạn của Mạc gia, Mạc gia dùng hôn ước ép buộc Ám Dạ Duật phải lấy Mạc Tử Yên, khiến cuộc đời anh tràn ngập khổ sở. Mạc Tử Yên đã không thể mang hạnh phức đến cho anh, vì sao còn muốn để cho cô ta ở bên cạnh anh?
“Hai người bọn họ là có hôn ước.” Ngày đó ở Vân gia, cô cũng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Vân lão gia và Ám Dạ Duật, hai nhà bọn họ là thế giao, Mạc Tử Yên và anh có hôn ước từ nhỏ, mặc dù đó chỉ là lời nói đùa của trưởng bối nhưng nhìn vẻ mặt của Ám Dạ Duật thì có lẽ anh cũng không muốn xem đây là lời nói đùa, hai người họ có hôn ước thì sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, vì sao lời vào miệng Lãnh An Nhiên lại là Mạc Tử Yên dùng thủ đoạn mới gả cho Ám Dạ Duật?
Giọng điệu Vân Tịnh Giai thập phần nghiêm túc, như trần thuật lại vấn đề, cô cho rằng bản thân là đang đứng về phía sự thật, chứ không hề phát hiện lời này vào tai người khác có nghĩa là cô đang bênh vực Mạc Tử Yên.
“Cô có ý gì? Cô về phe Mạc Tử Yên?” Lãnh An Nhiên bị chọc giận, gương mặt lạnh như băng lúc này lại càng lạnh hơn, ngọn lửa trong lồng ngực không ngừng phun ra một cỗ tức giận như núi lửa đang phun trào, cô thậm chí còn không cần hình tượng đến mức cầm ly rượu ném xuống sàn nhà, thủy tinh va chạm vào nền gạch tạo ra âm thanh thanh thúy, mảnh vỡ hòa cùng màu đỏ của rượu, vô cùng chói mắt.
Lãnh An Nhiên tạo ra âm thanh lớn như vậy mà người trong nhà hàng đều không xuất hiện, cũng không biết là bọn họ thật sự không nghe thấy hay nhà hàng này sớm đã bị cô ta bao trọn rồi? Đối với vẻ mặt lạnh lẽo cùng thái độ hung hăng đó của đối phương, gương mặt Vân Tịnh Giai từ đầu chí cuối đều duy trì sự bình tĩnh, Vân gia tung hoành hắc đạo, điều này Vân Tịnh Giai cũng biết, cô thân là Đại tiểu thư của Vân gia, nếu một chút đe dọa như vậy mà có thể khiến cô sợ hãi thì cô không có tư cách mang họ Vân.
“Tôi không về phe ai cả, ngay từ đầu tôi cũng không có đồng ý hợp tác với cô.” Vân Tịnh Giai hợp tình hợp lí trả lời.
Mạc Tử Yên là kẻ thù của cô, cô tất nhiên là sẽ không đứng về phe cô ta, tuy nhiên về phần cô gái này mặc dù có cùng chung một kẻ thù nhưng cô cũng chưa thể xác định được cô ta là địch hai bạn, ai biết được cô ta thật sự là muốn hợp tác cùng cô hay chỉ là muốn lợi dụng cô làm kẻ chết thay cho cô ta?
Tùy tiện tìm một người để hợp tác, không giống như phong cách của Vân Tịnh Giai cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook