Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
Chương 58: Lãnh An Nhiên

Thời tiết hôm nay thật đẹp, trong không khí mang theo một làn khí lành lạnh, không phải lạnh lẽo mà là cảm giác mát mẻ, khiến người khác cảm thấy thoải mái. Trên nền xanh của bầu trời là những đám mây đang lượn lờ trôi nổi, ánh mặt trời bị đám mây che đi xuyên qua đám mây chiếu xuống mặt đất tạo thành những tia sáng lấp lánh rực rỡ.

Ngoài đường người không ngừng qua lại, xe cộ ồn ào, bận rộn không ngừng, trên mặt mỗi người đều treo vẻ khó chịu và thiếu kiên nhẫn, dường như họ không hề cảm nhận được không khí dễ chịu xung quanh.

Cô gái ngồi bên cửa sổ, đôi mắt cô nhìn ra bên ngoài, so với không gian yên tĩnh trong này thì bên kia tấm kính là một mảnh nhộn nhịp ồn ào, ánh mắt cô có chút thẫn thờ như xuyên qua đám người mà nhìn đến một nơi nào đó xa xôi vô định.

Đối diện với cô là một người đàn ông tuấn tú, bề ngoài soái khí, trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị, điển hình cho băng sơn vương tử, thấy cô gái vẫn không mở miệng, ánh mắt lộ vẻ hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, sâu trong đó là sự cưng chiều đầy bao dung, điều này hoàn toàn phá hủy hình tượng băng giá mà vừa mới xây dựng.

"Không nói không được sao?" Cô gái thu hồi tầm mắt, nhìn đến người đối diện, gương mặt lộ vẻ rầu rĩ, rõ ràng là bộ dạng không tình nguyện, như thể bị người khác ép buộc làm điều mà bản thân không muốn, khiến người ngoài nhìn vào không khỏi hiểu lầm cô bị bắt nạt.

"Có thể." Tựa hồ không muốn làm cho cô gái thất vọng, người đàn ông từ tốn mở miệng trả lời.

Nhìn hai mắt của cô sáng lên, vẻ mặt gian manh như hồ ly, người đàn ông nói tiếp: "Sau này đừng gọi cậu bằng cậu nhỏ nữa."

Cô gái lộ vẻ ảo não: "Con đã nói thật rồi, rõ ràng là cậu không tin." Cũng không thể vì chuyện này mà hắn lại đoạn tuyệt quan hệ với cô a?

"Nói thật của con chính là sau khi chia tay Trác Lân rồi chuyển đối tượng sang Ám Dạ Duật sao?" Sắc mặt hắn nghiêm lại, rõ ràng không hài lòng với đáp án có lệ của cô.

"Con biết cậu không tin nhưng đó là sự thật!"

Cậu không muốn tin? Vậy thì hỏi cô làm gì a? Muốn biết sự thật thì cậu tự đi mà tìm!

Mạc Tử Yên thật sự muốn gào lên với người đàn ông đối diện như vậy... bất quá, cô không dám.

Mặc dù Vân Hinh Như tính tình vốn rất tệ, từ trên xuống người bà đều bộc lộ khí chất nữ vương, chỉ cần một ánh mắt của bà cũng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, mà Mạc Vũ Hiên, bề ngoài mang dáng vẻ của người đàn ông nhã nhặn nhưng tâm tính gian xảo, bề ngoài và tính tình của ông hoàn toàn trái ngược nhau. Mang trong người hai dòng máu, bộ dạng của cô tuy giống Vân Hinh Như nhưng rõ ràng, tính tình cô là di truyền từ Mạc Vũ Hiên, nhưng vấn đề quan trọng chính là khi ở trước mặt Vân Mặc, Mạc Tử Yên lại không dám bộc lộ bản chất của cô.

Theo như lời Vân Hinh Như, mặc dù quan hệ giữa Vân Mặc và Vân lão gia không tốt nhưng hai người lại giống hệt nhau, đều cực kỳ độc đoán và quy củ, huống hồ Vân Mặc sống ở Pháp một thời gian dài, dễ bị ảnh hưởng từ gia quy của gia tộc Annatoria, lễ nghi phải đặt lên hàng đầu. Trưởng thành dưới sự dạy dỗ của Vân Hinh Như cùng Vân Mặc, Mạc Tử Yên cũng hiểu rõ, cho dù Vân Mặc có yêu thương cháu gái là cô đến mức nào nhưng cũng không thể đi ngược lại quy tắc của hắn, thân là tiểu thư quý tộc, cư xử đều phải lễ phép, đoan trang cao quý.

Nhớ đến kiếp trước, bản thân cô còn đặc biệt phản cảm với hình tượng này, nhìn thấy ánh mắt của đánh giá từ người khác, Mạc Tử Yên vô cùng khó chịu. Bất quá khi trưởng thành, cô mới biết được đây đúng là lớp ngụy trang hoàn hảo, lâu dần cô cũng quen thuộc với hình tượng mà bản thân đã cố gắng xây dựng.

Cô đối mặt với mọi chuyện đều dùng lý trí mà từ tốn giải quyết vấn đề, chỉ khi đối mặt với chuyện tình cảm mới bồng bột thiếu suy nghĩ như vậy.

"Người ngoài sẽ nói như thế nào? Cháu gái cậu thủy tính dương hoa đến thế sao? Vừa chia tay đã gấp tìm một người đàn ông đến kết hôn?" Vân Mặc lộ vẻ tức giận, trong giọng nói mang một loại ngữ khí người khác khó chịu, thành công chọc giận Mạc Tử Yên ở đối diện.

Mạc Tử Yên tức giận: "Mới không có!" Sắc mặt cô lúc này đã đen lại, như một đám mây đen kéo đến, thể hiện thái độ khó chịu của bản thân.

"Mạc Tử Yên cô có biết xấu hổ hay không? Đã có chồng rồi mà còn đến đây dây dưa với Lân, thật sự là nữ nhân lẳng lơ, thủy tính dương hoa!"

Lần đầu tiên Mạc Tử Yên phải chịu sự nhục nhã đến thế, so sánh với sự khinh thường của Trác Lân thì lời nói này của Bùi Vân còn có tính sát thương lớn hơn. Cả đời Mạc Tử Yên kiêu ngạo như không tước, lần đầu tiên bị người khác sỉ nhục như vậy, cho nên cô chưa bao giờ quên, bốn từ này trở thành cấm kị của cô. Tức giận nhưng cô lại không thể phủ nhận lời nói của Bùi Vân, bởi vì lời cô ta nói không sai, khi đó cô đã là vợ của anh nhưng lại cứ dính lấy Trác Lân, ngay cả bản thân cô cũng thấy xem thường chính bản thân mình huống hồ là người khác, đặc biệt lại là tình địch của cô?

Mạc Tử Yên là người có thù tất báo, người khác sỉ nhục cô một lần, cô sẽ khiến họ chịu sỉ nhục gấp trăm lần, lần trước gặp mặt Bùi Vân còn chưa kịp đem những lời này trả cho cô ta, huống hồ khi đó chỉ có cô và cô ta, cho dù có trả được thù Mạc Tử Yên cũng không cảm thấy vui vẻ, cô muốn Bùi Vân mất mặt trước mặt mọi người, chứ không phải chỉ mất mặt với riêng mình cô. Đối với cô ta, mặc dù phải chịu sự sỉ nhục trước mặt cô cũng đủ khiến cô ta điên tiết nhưng đối với Mạc Tử Yên, điều đó không đủ để thỏa mãn lòng căm thù của cô. Ân oán của cô với Bùi Vân, cũng không phải là bắt đầu từ ngày một ngày hai, địa ngục của cô bắt đầu từ khi quen biết Trác Lân nhưng hiện tại cô đã quá mệt mỏi, ngay cả nghĩ cách đối phó với Trác Lân cô cũng lười nghĩ. Xã hội hiện nay có pháp trị, giết người sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Mạc Tử Yên cũng không muốn một ngày đẹp trời cô cùng anh đang đi dạo thì cảnh sát ập đến, mời cô đến đồn uống trà, cho nên biện pháp tốt nhất là ăn miếng trả miếng, khiến Trác thị phá sản, đến lúc đó Trác Lân không giống như những người khác, nhảy lầu tự sát!

Biết rõ tính tình của cô cho nên Vân Mặc mới dùng phép khích tướng muốn cô nói ra sự thật, dù sao hắn cũng là cậu của cô, tất nhiên sẽ không dùng những lời lẽ đó làm tổn thương cháu gái mình, Mạc Tử Yên mặc dù bị hắn làm cho tức giận nhưng lý trí vẫn còn. Cô đã sống một kiếp, ý đồ của hắn cô tất nhiên nhìn ra, cô cũng không giận gì những lời nói của Vân Mặc, chỉ là hắn khiến cô nhớ lại chuyện cũ không vui mà thôi.

Mạc Tử Yên trầm mặc, lúc này phục vụ từ bên trong mang thức ăn đến, món nào món nấy đều có vẻ rất ngon miệng, nháy mắt bàn ăn liền tràn ngập màu sắc, chỉ là cô không hề có tâm trạng ăn uống.

Việc trùng sinh là bí mật lớn nhất đời cô, cho dù là đối với cha mẹ, cô cũng không có dũng cảm để nói ra sự thật, Vân Mặc cũng vậy, chẳng lẽ cô phải nói sự thật cho Vân Mặc biết, rằng cô biết trước được tương lai nên mới thay đổi quyết định, trở về bên cạnh anh?

Chỉ sợ nói ra sẽ không có mấy ai tin tưởng, Vân Mặc còn tưởng rằng cô điên đi?!

Mạc Tử Yên không phải sợ người khác không tin tưởng lời cô nói, điều mà cô sợ hãi nhất chính là khi mọi người phát hiện ra sai lầm của bản thân, cô sợ hãi điều đó sẽ khiến những người thân yêu nhất rời xa cô, bởi vì họ không chấp nhận được sai lầm của cô và không thể tha thứ. Cô chỉ muốn đem tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ chôn vùi vào một chiếc hộp, đem chiếc hộp vứt vào đáy biển sâu thẳm để không ai có thể tìm kiếm được! Đến lúc đó cũng phải làm sao đây?

Hiện tại cô nên trả lời Vân Mặc thế nào?

"Yên Nhi, nếu không muốn nói thì cậu cũng không ép buộc..." Nhìn sắc mặt rối rắm của cô, Vân Mặc cũng không muốn tiếp tục. Con cháu có phúc của con cháu, cô đã trưởng thành, đối với quyết định của mình sẽ có trách nhiệm, nếu cô lựa chọn như vậy thì hắn sẽ rôn trọng sự lựa chọn của cô, chỉ mong sau này dù xảy ra chuyện gì cô sẽ không hối hận.

Mạc Tử Yên lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ kiên định tựa hồ cô đã đưa ra quyết định.

"Không cậu nhỏ, lẽ ra con nên nói với cậu sớm hơn... Cậu cũng biết quên một người nói dễ hơn làm, đối với Trác Lân, con thật sự đã từng yêu hắn, bất quá ngay tại thời điểm hắn nhẫn tâm nói lời chia tay mà quên đi sự sống chết của con thì thứ gọi là tình yêu đó đã biến mất cùng với vết sẹo trên tay này rồi." Dưới khoa học kĩ thuật hiện đại được ứng dụng trong y học cùng với mệnh lệnh mà Vân Hinh Như đưa ra, các bác sĩ sớm đã khiến vết thương trên cổ tay của cô không còn để lại sẹo.

Kiếp trước cô nên sớm nhận ra rằng, tình yêu nồng nhiệt mà cô đối với Trác Lân sớm đã biến mất cùng với vết sẹo này, chỉ vì sự cố chấp của bản thân mà khiến những người xung quanh phải đau khổ, Mạc Tử Yên vô cùng hối hận.

"Con là tiểu thư Mạc gia, tuyệt đối không vì một người đàn ông mà đánh mất bản thân, biết rõ không thể giữ lại mà cứ tiếp tục níu kéo thì ai sẽ là người chịu tổn thương?" Tình cảm cô đối với hắn mãnh liệt hơn lửa, nồng nàn hơn nước, là người thông minh, sớm ngày chung đụng Mạc Tử Yên cũng nhận ra sự lạnh nhạt của Trác Lân.

Phụ nữ chính là như vậy, luôn thích tự lừa mình dối người, biết rõ không thể giữ được bước chân người đàn ông nhưng vẫn ngang bướng không chịu buông tay, để rồi tự làm bản thân bị thương.

Thời thanh xuân của cô gặp được Trác Lân, cô cứ ngỡ hắn chính là người cô luôn tìm kiếm, bởi vì sự ngang bướng thời trẻ mà cô đã phải trả một cái giá rất đắc, nỗi đau đó so với vết thương bị dao cắt không biết hơn bao nhiêu lần. Tình yêu của cô vẫn luôn rực cháy như ngọn lửa không bao giờ tàn, làm sao có thể nói quên là quên? Đáng tiếc là cô đã dành nó cho một người không biết trân trọng.

"Con thừa nhận, lúc đầu chấp nhận Duật là vì muốn quên đi nỗi đau mà Trác Lân gây ra nhưng dần dần, con quả thật bị sự ôn nhu của anh ấy làm cho động lòng." Phụ nữ vốn là sinh vật dễ bị dao động bởi những lời ngọt ngào, họ đều yêu bằng tai, huống hồ phụ nữ vốn dĩ rất yếu đuối, vào lúc họ tuyệt vọng nhất, chỉ cần có một bàn tay vươn về phía họ, họ liền không chút do dự mà nắm chặt, cả đời cũng không buông tay. Với những người phụ nữ khác như thế nào, cô không biết nhưng rõ ràng đối với cô, chính là như vậy.

"Anh ấy là một người đàn ông tuấn túi nho nhã, có tiền có quyền có thế, hai nhà lại thân nhau, huống hồ anh ấy đối xử với con cũng rất tốt, một người chồng như vậy con còn mong gì hơn?" Nói đến đây, đôi mắt cô lộ vẻ ôn nhu khiến Vân Mặc hoài nghi bản thân nhìn lầm.

Từ đầu chí cuối, hắn ở bên cạnh cô chứng kiến cảnh cô vì Trác Lân mà hi sinh không màng tất cả, đôi mắt cô nhìn Trác Lân chứa rất nhiều cảm xúc: mãnh liệt, tự tin, cam chịu, bao dung,... nhưng chưa từng lộ vẻ nhu tình như hiện tại.

Có lẽ, cô thật sự nghiêm túc đi?

Đến cuối cùng Mạc Tử Yên vẫn quyết định không nói ra sự thật cho Vân Mặc biết, ngay cả bí mật của bản thân cô chẳng thế giữ được thì còn mong chờ người khác giữ bí mật dùm cô sao?

"Cậu có thể không tin nhưng lời của Yên Nhi nói là sự thật, nếu cậu đặt mình vào vị trí của con, cậu sẽ hiểu được con đã trải qua chuyện gì mà lại có quyết định như vậy." Nói đến đây cả người cô đều run lên nhè nhẹ, tựa hồ như đang kìm nén gì đó.

Trong mắt Vân Mặc đối diện là hình ảnh một cô gái đang cúi đầu, hai tay đan vào nhau, thân thể như đang run rẩy kịch liệt, giọng nói có phần yếu ớt, bộ dạng cố tỏ ra mạnh mẽ của cô càng khiến người khác thương xót không thôi.

"Được rồi, đừng nói nữa, là lỗi của cậu..." Sợ cô sẽ khóc, Vân Mặc cũng không muốn tiếp tục truy cứu nữa, so với sự thật thì đối với hắn, cô vẫn quan trọng hơn.

"..." Mạc Tử Yên cố nhịn đến run rẩy cả người, bất quá không phải là nhịn khóc mà là cố nhịn cười. Lời cô nói mặc dù đều dựa trên sự thật nhưng một phần vẫn do cô biên tác lại, nội dung không tránh khỏi có chút... sến súa. Đặc biệt là khi Vân Mặc lại lộ vẻ mặt như vậy, quả thật là khiến cô nhịn cười đến đau bụng mà!

Lúc cô ngẩng đầu, gương mặt đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, cô không dám để cho Vân Mặc biết được cô lừa hắn, nếu không... kết quả cô cũng không dám nghĩ đến.

"Cậu..."

"Ừ?" Múc cô cô một chén canh, Vân Mặc lười biếng mở miệng.

"Cậu không định trở về Vân gia sao?" Nhớ đến chuyện kiếp trước, giọng cô mang theo ý dò hỏi nhìn về phía hắn.

"... Sớm muộn gì cũng sẽ trở về."

"A?" Cô kinh ngạc, nhớ đến trước kia mỗi lần cô đề cập đến chuyện này Vân Mặc đều lãng tránh, không có ý định trả lời, về sau cô cũng không hỏi nữa. Chỉ là nửa tháng trước, có dịp đến Vân gia, gặp gỡ Vân lão gia, Mạc Tử Yên nhận thấy, trong lòng Vân lão gia thật sự xem trọng Vân Mặc, chỉ là tự tôn của ông quá lớn, không muốn mở lời trước, mà Vân Mặc bởi vì trong lòng vẫn có khúc mắc cho nên hiểu lầm cứ tiếp tục diễn ra, hai người không ai nhường ai nên mới xuất hiện thế giằng co như ngày hôm nay.

Thật ra, nếu có thể, Mạc Tử Yên hi vọng Vân Mặc có thể trở về Vân gia, dù sao nơi đó cũng là nơi hắn sinh ra và lớn lên, mặc dù có nhiều chuyện không vui nhưng cũng không phải hoàn toàn là kí ức không vui, Mạc Tử Yên hiểu rõ Vân Mặc, hắn nhìn bề ngoài tưởng chừng như lạnh lùng vô cảm nhưng đối với Vân gia, hắn vẫn đặt vào lòng, bởi vì ở đó có một người khiến hắn lưu luyến.

"Không ngờ đến?" Vân Mặc đạm mạc hỏi.

Cô gật đầu, thầm nghĩ tình tiết tựa hồ đã thay đổi, không còn giống như trong trí nhớ, bất quá thay đổi mới tốt, vốn dĩ lúc đầu cô còn muốn khuyên hắn trở về Vân gia đâu, hiện tại nếu hắn đã quyết định như vậy, tất nhiên cô sẽ không phản đối.

Vân Mặc mới thật sự là người thừa kế của Vân lão gia, năm đó Trữ Diên dùng thủ đoạn đuổi hắn đi, ý đồ muốn chiếm đoạt Vân gia nhưng Vân lão gia cũng không phải đèn cạn dầu, cho nên đến hiện tại, mặc dù sức khỏe của Vân lão gia không tốt nhưng Trữ Diên vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được Vân gia. Thứ của bản thân, cho dù người khác tranh giành thế nào cũng là của bản thân, hẳn là đạo lý này đi, Vân lão gia thay Vân Mặc tranh thủ một cơ hội, cũng đã đến lúc Vân Mặc hành động.

Đợi một hồi lâu không thấy Vân Mặc nói tiếp, Mạc Tử Yên liền biết hắn hẳn là không muốn trả lời, câu hỏi của cô cũng sẽ không có đáp án, có một số chuyện chỉ cần ngầm hiểu là được.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại để trên bàn ăn, liếc mắt nhìn một cái phát hiện không phải điện thoại bản thân reo, ánh mắt cô liền nhìn về hướng đối diện. Bất quá động tác của Vân Mặc rất nhanh, tiếng chuông rung khoảng hai giây hắn liền nhanh chóng cầm lên, bộ dạng gấp gáp tựa hồ như sợ người khác thấy tên người gọi đến. Đối với bộ dạng đáng ngờ của Vân Mặc, Mạc Tử Yên liền cảm thấy hắn đang có chuyện giấu cô, trực giác của phụ nữ luôn chính xác, có trách là trách bản thân cô thiên tư xuất chung, tai mắt lanh lẹ đi.

Mặc dù hành động của hắn rất nhanh nhưng ánh mắt của cô còn nhanh hơn, ngay tại thời điểm bàn tay hắn còn chưa chạm đến điện thoại, Mạc Tử Yên đã thấy tên người gọi đó. Không phải tên tiếng Trung, mà là một cái tên nước ngoài, thập phần nữ tính, cũng thập phần quen thuộc, trong số những người cô quen thì quả thật có một cô gái có cái tên này, quan hệ của người đó và cô cũng không xa lạ.

Gương mặt nói chuyện điện thoại vẫn lãnh đạm như thường, ngữ khí không nhanh không chậm nhưng cô có thể nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của hắn, cách một màn hình điện thoại nhưng hắn vẫn giữ ngữ khí ôn hòa. Lần đầu tiên thấy Vân Mặc như vậy, Mạc Tử Yên hơi bất ngờ, chẳng lẽ cây vạn tuế Vân Mặc lại ra hoa?

Tâm trạng Mạc Tử Yên lúc này... có thể nói là vi diệu đi?

Cô ngoan ngoãn ăn thức ăn mà nhà hàng đã mang lên, một bên nhìn Vân Mặc nói chuyện điện thoại không dám quấy rầy, tâm hồn thì bay đi xa.

"Cậu nhỏ, cậu nói chuyện với ai vậy?" Nhìn thấy Vân Mặc tắt máy, cô có chút không chờ được mở miệng, bộ dạng bát quát khiến Vân Mặc cảm thấy buồn cười.

"Chẳng phải con đã biết rồi sao?" Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.

Mạc Tử Yên chần chừ: "Người đó thật sự là chị Elena sao?" Đúng vậy, cái tên mà cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại chính là Elena, bất quá là Elena nào thì cô không dám khẳng định, hiện tại nghe Vân Mặc nói vậy, trong lòng cô liền sáng tỏ.

"Chị? Cô ấy cùng vai vế với cậu, con gọi cậu là cậu, lại gọi cô ấy bằng chị?" Đối với cách xưng hô này, hắn có phần không hài lòng.

"Không gọi bằng chị, chẳng lẽ phải gọi bằng mợ sao?" Cô trêu ghẹo.

"Xưng hô này không tồi, tập dần đi là vừa."

Mạc Tử Yên: "..." Trước mặt cô trình diễn màn ân ái, vui lắm sao? Cô mới không thèm ăn cẩu lương mà hắn phát đâu!

Có được đáp án bản thân mình muốn, Mạc Tử Yên không nói nữa, bữa cơm kết thúc với màn phát cẩu lương từ Vân Mặc.

"Con đứng đây đợi cậu đi lấy xe."

"Ân." Đứng một mình buồn chán, ánh mắt cô liền đảo xung quanh, không ngờ đến lại nhìn thấy bóng người quen thuộc đang giằng co bên đường, nhất thời mày đẹp nhíu lại.

Cô gái xinh đẹp đó không phải là Vân Tịnh Giai - chị họ của cô sao? Nhưng mà người đàn ông bên cạnh... bộ dạng cao lớn thô kệch, để lộ nửa gương mặt trông có vẻ dữ tợn, giọng nói như côn đồ, hoàn toàn không giống như người văn nhã, nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống Trác Lân a?

Động tĩnh của hai người bên này không khỏi thu hút sự chú ý của người đi đường, nhưng hai người họ dường như vẫn chưa nhận ra điều này, vẻ mặt cô gái thập phần khó chịu, ánh mắt nhìn đến người đàn ông không khỏi lộ vẻ chán ghét.

"Anh mau buông tay ra!" Cánh tay một bên bị kéo, Vân Tịnh Giai vội vàng giãy dụa, một cảm giác ghê tởm xông thẳng vào lòng cô, hận không thể nhanh chóng chạy đi, thoát khỏi người đàn ông như ác quỷ này.

"Khó khăn lắm anh mới tìm được em, hiện tại muốn chạy?" Người đàn ông nhếch môi cười lạnh, hắn chậm rãi quay người, lúc này Mạc Tử Yên hoàn toàn thấy rõ gương mặt người đàn ông, gương mặt hoàn toàn không mấy gì nổi bật nhưng lại lại để cho người khác ấn tượng sâu sắc, đó là vết sẹo nơi khóe mắt.

Thân hình Mạc Tử Yên cứng lại, mắt không khỏi mở to, người đàn ông này không phải là người lần trước đến tìm Bùi Vân sao? Vân Tịnh Giai biết hắn ta? Quan hệ giữa hai người họ... rốt cuộc là thế nào?

Tâm tình Mạc Tử Yên rối thành một đống, ngay cả khi xe Vân Mặc dừng bên cạnh cô từ lúc nào cũng không hay, đợi khi cô bừng tỉnh nhìn lại thì bóng dáng của Vân Tịnh Giai và người đàn ông đã biến mất lúc nào không hay. Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, Vân Mặc không khỏi lo lắng hỏi nhưng cô chỉ lắc đầu, bảo bản thân không sao, hắn thấy thế cũng không tiếp tục đề tài này, trong lòng không rõ sau khi bản thân rời đi lấy xe, cô đã xảy ra chuyện gì.

Vân Mặc đưa cô về Ám Dạ gia, dưới sự quan tâm của cha mẹ chồng, cô cũng không tiện để lộ vẻ mặt không tốt, vì vậy đem sự kiện của Vân Tịnh Giai và người đàn ông vứt vào một nơi trong kí ức, hoàn toàn dùng tâm tình tốt đẹp để đón tiếp cha mẹ chồng.

"Reng reng..."

"Thiếu phu nhân, là điện thoại của cô."

Mạc Tử Yên nghi ngoặc nhận lấy điện thoại từ tay người giúp việc: "Cảm ơn chị."

Không hiển thị tên? Số lạ sao?

"Xin chào, tôi là..."

"Mạc tiểu thư phải không? Tôi biết cô." Giọng nói phụ nữ từ đầu bên kia truyền đến khiến Mạc Tử Yên có cảm giác quen thuộc không rõ, giọng nói này tựa hồ cô như đã nghe ở đâu đó rồi.

"Xin hỏi cô là..." Tim cô không khỏi đập nhanh hơn một nhịp, cảm giác bất an này là thế nào?

"Tôi là Lãnh An Nhiên, cô hẳn là biết tôi chứ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương