Hoắc Chấn Dương nhíu mày, lại đi qua, cúi người xuống bế Gia Ý.

Cô gái trong ngực mím chặt đôi môi đỏ phấn nộn, đôi bàn tay trắng như phấn cũng nắm chặt lại, vừa rồi vẫn là con mèo khó thuần phục, bây giờ lại biến thành con mèo nhỏ quật cường.

“La quản gia! Dì Lý!” Hoắc Chấn Dương cao giọng kêu lên.

Cửa leng keng một tiếng, lập tức liền mở ra.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Chấn Dương xiết chặt, mày rậm nhíu lại.

Vậy mà hai người vẫn luôn đứng ngoài cửa phòng ngủ nghe lén!

La quản gia cùng dì Lý ngượng ngùng cười một cái, nhìn thấy cô gái kia lại té xỉu, cười không nổi, nhanh chóng đi lên trước.

Hai người cũng không yên tâm khi thiếu gia mang một cô gái xa lạ về, mới nhìn chằm chằm, không nghĩ tới quả nhiên đã xảy ra chuyện, vừa rồi nghe được tiếng động ở bên trong, hai người cũng bị dọa sợ.

Dì Lý nhận lấy Gia Ý, đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế sofa Italy, ấn huyệt nhân trung cho cô, lại nhỏ vài giọt dầu bạc hà, cuối cùng vạch mí mắt nhìn một cái, vẫn còn hôn mê.

“La quản gia, chú cùng dì Lý đưa cô ta đi đi.” Hoắc Chấn Dương xắn tay áo lên, dặn dò.

“Đưa đi? Đưa đến đâu?” La quản gia kinh ngạc, “Vị tiểu thư này đang ở đâu?”

“Tùy tiện,” Hoắc Chấn Dương suy nghĩ, “Cứ đưa đến cửa khu săn bắn Hoàng Long đi.”

Đêm hôm khuya khoắt bỏ một cô gái nhỏ quần áo không chỉnh tề ở vùng ngoại thành, để cô tự mình trở về nội thành? Rất nguy hiểm a.

La quản gia tặc lưỡi.

Giọng dì Lý truyền tới: “Thiếu gia, vị tiểu thư này đang sốt.”

Hoắc Chấn Dương nhìn qua, cô gái nghiêng người dựa vào vai dì Lý, cả người suy yếu như một con búp bê vải, mắt đóng lại, lộ ra một khe hở, lông mi vô lực rũ xuống, sắc mặt tái nhợt, trên trán lại có giọt mồ hôi trong suốt.

Hoắc Chấn Dương nhún vai: “Vậy thì thế nào? Tôi không quen biết cô ta.” Dứt lời, lại lần nữa nhấn mạnh: “Đưa đến cổng lớn!”

Chỉ cần xác định không phải paparazzi là được.

La quản gia vội khuyên nhủ: “Thiếu gia, không bằng để ngày mai rồi nói sau, vị tiểu thư này bị bệnh, còn bị thương, ý thức cũng không rõ ràng lắm, buổi tối cũng khó đi lại ở vùng ngoại thành, một mình đưa giữa đêm khuya, nhất định sẽ xảy ra chuyện ở trên đường, chẳng may được nửa đường mà cô gái này lại bất tỉnh, hoặc gặp được những tên lưu manh ở vùng ngoại thành, náo loạn đến cục cảnh sát và báo trí, truyền thông cùng phóng viên sẽ tìm hiểu nguồn gốc, nhất định có thể tra được trước đó từng ở khu săn bắn Hoàng Long, nói không chừng còn tra ra cậu đã từng đưa cô ấy về biệt thự, sẽ tạo thêm phiền toái cho cậu, càng không tốt cho danh tiếng của Hoắc thị.”

“Đúng vậy, thiếu gia, chẳng may bị ông cụ biết, sẽ càng phiền toái.” Dì Lý nhìn cô gái đáng thương này, thật sự không đành lòng, cũng bồi thêm một câu.

Hoắc Chấn Dương nhíu mày, lúc ông cụ mắng người, lỗ tai cũng có thể đóng kén, lần này cũng lừa ông cụ cùng mấy người Tiết Cảnh Xuyên tới khu săn bắn Hoàng Long thư giãn mấy ngày, nếu náo loạn đến tận chỗ của ông cụ, cũng rất đau đầu.

Im lặng trong chốc lát, Hoắc Chấn Dương đi ra ngoài cửa.

Dì Lý biết thiếu gia đã đồng ý rồi, vội cùng lão La đỡ cô gái này lên phòng cho khách trên lầu hai.

Ngày hôm sau, mới vừa rạng sáng, Gia Ý liền tỉnh dậy.

Đầu còn có chút choáng váng, nhưng đã hạ sốt.

Cô ngồi giường trong chốc lát, mới chậm rãi nhớ lại việc ngày hôm qua, đúng, chính mình bị một tên biến thái cuồng mạnh mẽ lôi trở về biệt thự, lúc chuẩn bị rời đi liền —— hôn mê!

Cúi đầu nhìn thấy quần áo trên người đã được thay đổi.

Là một chiếc áo thun đắt tiền của đàn ông, còn tản ra mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt, áo rất to, lỏng lẻo tròng lên người.

Cô cắn môi, xong rồi, không phải là tên biến thái kia thay cho cô chứ?

Cô nhảy xuống giường, tìm giày khắp nơi.

Đúng lúc này, cửa “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra, có người bước vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương