Sủng Vợ Lên Trời
-
Chương 405: Đau lòng đến nỗi không thể hô hấp
Đường Ngọc Sở Trở về từ nhà họ Ứng cũng đã hơn mười giờ đêm.
Vừa bước vào cửa, cô liền nhìn thấy Lục Triều Dương đang ngồi ở trong phòng khách đợi cô.
Lục Triều Dương nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, mặt mày dịu dàng nhìn cô: “Sao muộn như vậy mới về nhà?”
“Không yên lòng Tiêu Tiêu.” Đường Ngọc Sở chậm rãi đi đến bên cạnh của anh ngồi xuống, dựa đầu ở trên vai của anh, chậm rãi nhắm mắt lại, sắc mặt có vẻ hơi mỏi mệt.
Trong phòng khách to và yên tĩnh như vậy chỉ nghe thấy âm thanh tích tắc của đồng hồ treo tường, Lục Triều Dương đưa tay ôm chặt bờ vai của cô, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay.
Thật lâu sau cô mới mở miệng hỏi: “Triều Dương, anh điều tra như thế nào rồi?”
Lục Triều Dương trầm mặc, cũng không trả lời cô ngay lập tức.
Thật lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của anh, Đường Ngọc Sở mở mắt ra nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cái cằm góc cạnh của anh mi tâm nhíu lại: “Có phải là có vấn đề gì không?”
Lục Triều Dương nhẹ giọng ừ một tiếng, cũng không có đoạn sau.
Cô càng nhíu chặt mày hơn nữa, Đường Ngọc Sở ngồi thẳng người dậy, giọng nói sốt ruột hỏi tiếp: “Triều Dương, rốt cuộc là có vấn đề gì vậy, có phải là chú Ứng không có tham ô không?”
“Đúng vậy, chú Ứng thật sự không tham ô.” Lục Triều Dương gật đầu.
“Em biết là không có mà.” Đường Ngọc Sở thở phào một hơi, nhưng rất nhanh cô liền ý thức được chuyện không thích hợp: “Vậy tại sao lại tìm ra được số tiền đó ở trong nhà của Tiêu Tiêu thế?”
Lục Triều Dương suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Đó là do có người cố ý muốn hãm hại ông ấy.”
“Hãm hại à?” Đường Ngọc Sở sửng sốt, cô hỏi theo bản năng: “Ai vậy?”
“Là ông già nhà anh.”
Hai mắt của Đường Ngọc Sở từ từ phóng to ra, đáp án này dường như là nằm ngoài dự kiến, nhưng mà lại nằm trong dự liệu.
“Tại sao ông ấy lại muốn làm như vậy?” Đường Ngọc Sở hơi rối rắm, nhất thời chưa kịp phản ứng lại tại sao ba của Triều Dương lại muốn làm như vậy.
“Bởi vì Thanh Chiêu.”
“Thanh Chiêu á? Thật sự ra tay với Thanh Chiêu?” Bởi vì kinh ngạc, giọng nói của cô cũng không khỏi cao hơn mấy phần.
Lần trước ở nhà họ Lục, ba của anh đã cảnh cáo bọn họ sẽ ra tay với Thanh Chiêu, quả là không nghĩ đến thật sự lại làm như vậy.
Điều Đường Ngọc Sở kinh ngạc chính là thân là ba, sao lại có thể ra tay với con trai của mình được chứ.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Đường Ngọc Sở nghĩ đến chú Ứng xảy ra chuyện như thế này, suy cho cùng thì cũng là bởi vì cô, cô cảm thấy rất có lỗi với bọn người Tiêu Tiêu, là do cô đã làm bọn họ phải liên lụy vào.
“Anh sẽ giải quyết.”
Anh lời ít ý nhiều làm cho Đường Ngọc Sở rất yên tâm, anh đã nói như vậy thì chắc chắn nhất định sẽ giải quyết được.
Đường Ngọc Sở suy nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy Thanh Chiêu có biết không, biết là ba của cậu ấy động tay động chân?”
“Nó vẫn còn chưa biết đâu.” Lục Triều Dương cũng không muốn để em trai biết chuyện này, anh ta không cần phải chịu đựng chuyện này, dứt khoát không nói cho anh ta biết.
Anh nói suy nghĩ này với Đường Ngọc Sở, cô đồng ý gật đầu: “Như thế này cũng tốt, như thế này thì cậu ấy cũng sẽ không cần phải lo lắng nhiều, nếu không thì em cảm thấy em nợ cậu ấy nhiều lắm.”
“Em không cần phải cảm thấy nợ cậu ấy, là do anh nợ mọi người.” Lục Triều Dương đưa tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của cô, ánh mắt đang nhìn chăm chú vào cô xen lẫn một tia áy náy: “Anh không nên để mọi người gặp phải chuyện như thế này.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười đưa tay phủ lên bàn tay của anh, gương mặt cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của anh, nhẹ giọng nói: “Có thể ở bên cạnh của anh, cho dù gặp phải chuyện gì em cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.”
Trong lòng ngứa ngáy, anh không kiềm chế được mà đưa tay kéo cô vào trong ngực, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của cô, ánh mắt kiên định nói: “Ngọc Sở, tất cả đều sẽ qua thôi.”
Đường Ngọc Sở ôm chặt lấy lưng anh, vùi mặt vào trong lồng ngực của anh, bên tai là tiếng tim đập có lực, trầm ổn của anh.
Cô từ từ nhắm mắt lại, đôi môi đỏ khẽ mở ra: đều sẽ qua thôi.”
...
Thái độ của Thẩm Tử Dục vẫn kiên định trước sau như một, cái này khiến cho ông cụ Thẩm cực kỳ đau đầu và tức giận.
Cho là mình bị bệnh thì cái thằng nhóc thối đó ít nhất cũng sẽ vì ông mà thỏa hiệp, nhưng mà lại không có, cái này khiến cho ông vừa tức giận lại vừa khó chịu.
Bây giờ ở trong lòng của thằng nhóc thối đó, cái cô Tống An Kỳ hoàn toàn quan trọng hơn so với ông.
Hứa Tâm Tĩnh thấy ông cụ rầu rĩ không vui vài ngày, biết là bởi vì anh ba, thế là cô ta chủ động đi tìm Thẩm Tử Dục.
Lúc nhìn thấy Thẩm Tử Dục và Tống An Kỳ đi ra khỏi tòa cao ốc công ty Thời Thụy, ánh mắt của cô ta trầm xuống mấy phần.
Lúc nhìn thấy cô ta, Thẩm Tử Dục và Tống An Kỳ đồng loạt dừng chân lại.
Cô ta bước tới: “Anh ba, có rảnh nói chuyện với em vài câu không?”
Thẩm Tử Dục quay qua nhìn Tống An Kỳ, sau đó từ chối cô ta: “Có lẽ là không tiện đâu.”
Tống An Kỳ biết Hứa Tâm Tĩnh tìm Tử Dục là chuyện của ông nội, thế là cô nói với Thẩm Tử Dục: “Tử Dục, hai người nói chuyện với nhau đi, em vào trong xe chờ anh.”
Nói xong, cô gật đầu với Hứa Tâm Tĩnh, sau đó đi vào trong bãi đỗ xe trước.
“Vậy em cẩn thận một chút nha.” Thẩm Tử Dục cất giọng la lên.
Tống An Kỳ quay đầu lại mỉm cười với anh: “Em biết rồi.”
Sau khi Tống An Kỳ đi khỏi, hai tay Thẩm Tử Dục đút vào trong túi quần, lạnh nhạt nhìn cô ta Hứa Tâm Tĩnh: “Nói đi, có chuyện gì?”
Thái độ của anh làm cho Hứa Tâm Tĩnh tổn thương rất nặng, nhưng mà cô ta vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhàn nhạt: “Đã vài ngày rồi, ông nội ăn cơm không được ngon miệng.”
Mi tâm của Thẩm Tử Dục nhíu lại cực kỳ nhỏ, sau đó khóe môi kéo ra một nụ cười mỉa mai: “Thân thể là của ông nội, ông ấy không thương tiếc thì tôi cũng không có cách nào khác.”
Thái độ của anh hoàn toàn là thờ ơ, không quan tâm đến tình huống của ông nội, cái này khiến cho Hứa Tâm Tĩnh cảm thấy tức giận: “Anh ba à, đó là ông nội, không phải là người khác.”
“Ha.” Thẩm Tử Dục cười nhạo một tiếng: “Là ông nội không sai, nhưng mà ông vì để cho cháu trai thực hiện lời hứa đáng chết đó của ông ấy, không tiếc giả bệnh gạt tôi, cô nói xem tôi có nên tức giận hay không đây?”
“Anh ba, ông nội cũng chỉ là vì muốn tốt cho anh.” Lời nói này của Hứa Tâm Tĩnh hoàn toàn không có chút sức lực nào.
Cô ta không ngờ đến chuyện ông nội giả bệnh lại bị anh nhìn thấu, cái này khiến cho kế hoạch của bọn họ còn chưa thành công mà đã bị chết yểu rồi, đồng thời còn chọc giận anh ba.
“Tốt với tôi à?” Thẩm Tử Dục nhíu mày, giữa hàng lông mày đều là sự mỉa mai: “Đừng có nói dễ nghe như vậy, cái này rõ ràng chính vì thỏa mãn tâm tư ích kỷ của các người.”
Đối mặt với lời chỉ trích của anh, Hứa Tâm Tĩnh nắm chặt hai tay, trầm mặc thật lâu mới nhẹ giọng nói một câu: “Anh ba, em xin lỗi.”
Thẩm Tử Dục lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Tâm Tĩnh tôi không yêu cô, nếu cô còn coi tôi là anh ba của cô, làm phiền cô hãy nói rõ ràng với ông nội đi, nên dừng thì dừng, nếu không thì đối với tôi và cô đều không phải là chuyện tốt.”
“À, nên dừng thì dừng...” Hứa Tâm Tĩnh thì thầm, khóe môi hiện ra nụ cười đắng chát, ánh mắt nhìn về phía anh rất đau khổ: “Anh ba, em không cam tâm, em cũng yêu anh, tại sao anh lại không cho em một cơ hội chứ?”
“Tâm Tĩnh, tình yêu không phải cho một cơ hội là sẽ có được, tôi yêu An Kỳ, đời này cũng chỉ nhận định một mình cô ấy, cho nên... thật xin lỗi.”
Hứa Tâm Tĩnh nhìn chăm chú vào gương mặt sáng sủa của anh, ánh mắt dần mơ hồ, trong nước mắt, cô ta dường như nhìn thấy được chàng trai lộ ra một nụ cười hiền lành với cô ta vào năm đó.
“Em gái Tâm Tĩnh hoan nghênh em, anh là anh ba của em, Thẩm Tử Dục.”
Vật đổi sao dời, anh cũng không còn là người anh ba tiếp tục yêu thương cô ta nữa, mà cô ta cũng không còn là cô gái nhỏ tiếp tục lén lút thầm thích anh nữa.
Một tấm chân tình không nhận được hồi đáp, đau lòng đến nỗi không thể hô hấp.
Cô ta chậm rãi xoay người lại, cơ thể đứng thẳng dậy, cố giữ vững lấy tư thế kiêu ngạo chậm rãi rời đi dưới ánh mắt của anh.
Vừa bước vào cửa, cô liền nhìn thấy Lục Triều Dương đang ngồi ở trong phòng khách đợi cô.
Lục Triều Dương nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, mặt mày dịu dàng nhìn cô: “Sao muộn như vậy mới về nhà?”
“Không yên lòng Tiêu Tiêu.” Đường Ngọc Sở chậm rãi đi đến bên cạnh của anh ngồi xuống, dựa đầu ở trên vai của anh, chậm rãi nhắm mắt lại, sắc mặt có vẻ hơi mỏi mệt.
Trong phòng khách to và yên tĩnh như vậy chỉ nghe thấy âm thanh tích tắc của đồng hồ treo tường, Lục Triều Dương đưa tay ôm chặt bờ vai của cô, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay.
Thật lâu sau cô mới mở miệng hỏi: “Triều Dương, anh điều tra như thế nào rồi?”
Lục Triều Dương trầm mặc, cũng không trả lời cô ngay lập tức.
Thật lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của anh, Đường Ngọc Sở mở mắt ra nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cái cằm góc cạnh của anh mi tâm nhíu lại: “Có phải là có vấn đề gì không?”
Lục Triều Dương nhẹ giọng ừ một tiếng, cũng không có đoạn sau.
Cô càng nhíu chặt mày hơn nữa, Đường Ngọc Sở ngồi thẳng người dậy, giọng nói sốt ruột hỏi tiếp: “Triều Dương, rốt cuộc là có vấn đề gì vậy, có phải là chú Ứng không có tham ô không?”
“Đúng vậy, chú Ứng thật sự không tham ô.” Lục Triều Dương gật đầu.
“Em biết là không có mà.” Đường Ngọc Sở thở phào một hơi, nhưng rất nhanh cô liền ý thức được chuyện không thích hợp: “Vậy tại sao lại tìm ra được số tiền đó ở trong nhà của Tiêu Tiêu thế?”
Lục Triều Dương suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Đó là do có người cố ý muốn hãm hại ông ấy.”
“Hãm hại à?” Đường Ngọc Sở sửng sốt, cô hỏi theo bản năng: “Ai vậy?”
“Là ông già nhà anh.”
Hai mắt của Đường Ngọc Sở từ từ phóng to ra, đáp án này dường như là nằm ngoài dự kiến, nhưng mà lại nằm trong dự liệu.
“Tại sao ông ấy lại muốn làm như vậy?” Đường Ngọc Sở hơi rối rắm, nhất thời chưa kịp phản ứng lại tại sao ba của Triều Dương lại muốn làm như vậy.
“Bởi vì Thanh Chiêu.”
“Thanh Chiêu á? Thật sự ra tay với Thanh Chiêu?” Bởi vì kinh ngạc, giọng nói của cô cũng không khỏi cao hơn mấy phần.
Lần trước ở nhà họ Lục, ba của anh đã cảnh cáo bọn họ sẽ ra tay với Thanh Chiêu, quả là không nghĩ đến thật sự lại làm như vậy.
Điều Đường Ngọc Sở kinh ngạc chính là thân là ba, sao lại có thể ra tay với con trai của mình được chứ.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Đường Ngọc Sở nghĩ đến chú Ứng xảy ra chuyện như thế này, suy cho cùng thì cũng là bởi vì cô, cô cảm thấy rất có lỗi với bọn người Tiêu Tiêu, là do cô đã làm bọn họ phải liên lụy vào.
“Anh sẽ giải quyết.”
Anh lời ít ý nhiều làm cho Đường Ngọc Sở rất yên tâm, anh đã nói như vậy thì chắc chắn nhất định sẽ giải quyết được.
Đường Ngọc Sở suy nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy Thanh Chiêu có biết không, biết là ba của cậu ấy động tay động chân?”
“Nó vẫn còn chưa biết đâu.” Lục Triều Dương cũng không muốn để em trai biết chuyện này, anh ta không cần phải chịu đựng chuyện này, dứt khoát không nói cho anh ta biết.
Anh nói suy nghĩ này với Đường Ngọc Sở, cô đồng ý gật đầu: “Như thế này cũng tốt, như thế này thì cậu ấy cũng sẽ không cần phải lo lắng nhiều, nếu không thì em cảm thấy em nợ cậu ấy nhiều lắm.”
“Em không cần phải cảm thấy nợ cậu ấy, là do anh nợ mọi người.” Lục Triều Dương đưa tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của cô, ánh mắt đang nhìn chăm chú vào cô xen lẫn một tia áy náy: “Anh không nên để mọi người gặp phải chuyện như thế này.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười đưa tay phủ lên bàn tay của anh, gương mặt cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của anh, nhẹ giọng nói: “Có thể ở bên cạnh của anh, cho dù gặp phải chuyện gì em cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.”
Trong lòng ngứa ngáy, anh không kiềm chế được mà đưa tay kéo cô vào trong ngực, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của cô, ánh mắt kiên định nói: “Ngọc Sở, tất cả đều sẽ qua thôi.”
Đường Ngọc Sở ôm chặt lấy lưng anh, vùi mặt vào trong lồng ngực của anh, bên tai là tiếng tim đập có lực, trầm ổn của anh.
Cô từ từ nhắm mắt lại, đôi môi đỏ khẽ mở ra: đều sẽ qua thôi.”
...
Thái độ của Thẩm Tử Dục vẫn kiên định trước sau như một, cái này khiến cho ông cụ Thẩm cực kỳ đau đầu và tức giận.
Cho là mình bị bệnh thì cái thằng nhóc thối đó ít nhất cũng sẽ vì ông mà thỏa hiệp, nhưng mà lại không có, cái này khiến cho ông vừa tức giận lại vừa khó chịu.
Bây giờ ở trong lòng của thằng nhóc thối đó, cái cô Tống An Kỳ hoàn toàn quan trọng hơn so với ông.
Hứa Tâm Tĩnh thấy ông cụ rầu rĩ không vui vài ngày, biết là bởi vì anh ba, thế là cô ta chủ động đi tìm Thẩm Tử Dục.
Lúc nhìn thấy Thẩm Tử Dục và Tống An Kỳ đi ra khỏi tòa cao ốc công ty Thời Thụy, ánh mắt của cô ta trầm xuống mấy phần.
Lúc nhìn thấy cô ta, Thẩm Tử Dục và Tống An Kỳ đồng loạt dừng chân lại.
Cô ta bước tới: “Anh ba, có rảnh nói chuyện với em vài câu không?”
Thẩm Tử Dục quay qua nhìn Tống An Kỳ, sau đó từ chối cô ta: “Có lẽ là không tiện đâu.”
Tống An Kỳ biết Hứa Tâm Tĩnh tìm Tử Dục là chuyện của ông nội, thế là cô nói với Thẩm Tử Dục: “Tử Dục, hai người nói chuyện với nhau đi, em vào trong xe chờ anh.”
Nói xong, cô gật đầu với Hứa Tâm Tĩnh, sau đó đi vào trong bãi đỗ xe trước.
“Vậy em cẩn thận một chút nha.” Thẩm Tử Dục cất giọng la lên.
Tống An Kỳ quay đầu lại mỉm cười với anh: “Em biết rồi.”
Sau khi Tống An Kỳ đi khỏi, hai tay Thẩm Tử Dục đút vào trong túi quần, lạnh nhạt nhìn cô ta Hứa Tâm Tĩnh: “Nói đi, có chuyện gì?”
Thái độ của anh làm cho Hứa Tâm Tĩnh tổn thương rất nặng, nhưng mà cô ta vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhàn nhạt: “Đã vài ngày rồi, ông nội ăn cơm không được ngon miệng.”
Mi tâm của Thẩm Tử Dục nhíu lại cực kỳ nhỏ, sau đó khóe môi kéo ra một nụ cười mỉa mai: “Thân thể là của ông nội, ông ấy không thương tiếc thì tôi cũng không có cách nào khác.”
Thái độ của anh hoàn toàn là thờ ơ, không quan tâm đến tình huống của ông nội, cái này khiến cho Hứa Tâm Tĩnh cảm thấy tức giận: “Anh ba à, đó là ông nội, không phải là người khác.”
“Ha.” Thẩm Tử Dục cười nhạo một tiếng: “Là ông nội không sai, nhưng mà ông vì để cho cháu trai thực hiện lời hứa đáng chết đó của ông ấy, không tiếc giả bệnh gạt tôi, cô nói xem tôi có nên tức giận hay không đây?”
“Anh ba, ông nội cũng chỉ là vì muốn tốt cho anh.” Lời nói này của Hứa Tâm Tĩnh hoàn toàn không có chút sức lực nào.
Cô ta không ngờ đến chuyện ông nội giả bệnh lại bị anh nhìn thấu, cái này khiến cho kế hoạch của bọn họ còn chưa thành công mà đã bị chết yểu rồi, đồng thời còn chọc giận anh ba.
“Tốt với tôi à?” Thẩm Tử Dục nhíu mày, giữa hàng lông mày đều là sự mỉa mai: “Đừng có nói dễ nghe như vậy, cái này rõ ràng chính vì thỏa mãn tâm tư ích kỷ của các người.”
Đối mặt với lời chỉ trích của anh, Hứa Tâm Tĩnh nắm chặt hai tay, trầm mặc thật lâu mới nhẹ giọng nói một câu: “Anh ba, em xin lỗi.”
Thẩm Tử Dục lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Tâm Tĩnh tôi không yêu cô, nếu cô còn coi tôi là anh ba của cô, làm phiền cô hãy nói rõ ràng với ông nội đi, nên dừng thì dừng, nếu không thì đối với tôi và cô đều không phải là chuyện tốt.”
“À, nên dừng thì dừng...” Hứa Tâm Tĩnh thì thầm, khóe môi hiện ra nụ cười đắng chát, ánh mắt nhìn về phía anh rất đau khổ: “Anh ba, em không cam tâm, em cũng yêu anh, tại sao anh lại không cho em một cơ hội chứ?”
“Tâm Tĩnh, tình yêu không phải cho một cơ hội là sẽ có được, tôi yêu An Kỳ, đời này cũng chỉ nhận định một mình cô ấy, cho nên... thật xin lỗi.”
Hứa Tâm Tĩnh nhìn chăm chú vào gương mặt sáng sủa của anh, ánh mắt dần mơ hồ, trong nước mắt, cô ta dường như nhìn thấy được chàng trai lộ ra một nụ cười hiền lành với cô ta vào năm đó.
“Em gái Tâm Tĩnh hoan nghênh em, anh là anh ba của em, Thẩm Tử Dục.”
Vật đổi sao dời, anh cũng không còn là người anh ba tiếp tục yêu thương cô ta nữa, mà cô ta cũng không còn là cô gái nhỏ tiếp tục lén lút thầm thích anh nữa.
Một tấm chân tình không nhận được hồi đáp, đau lòng đến nỗi không thể hô hấp.
Cô ta chậm rãi xoay người lại, cơ thể đứng thẳng dậy, cố giữ vững lấy tư thế kiêu ngạo chậm rãi rời đi dưới ánh mắt của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook