Chiếc xe lao nhanh ra bên ngoài, mặc cho đường phố về đêm vắng vẻ cô đạp ga nhanh chóng đi đến bệnh viện A. Bất chợt ngay giữa đường chiếc xe của cô lại chết máy. Chắc chắn là cả thế giới đang muốn chống lại cô, chắc chắn là ông trời đang trừng phạt cô vì đã vô tâm với anh như vậy. Để lại xe ở bên đường, cô mở cửa xe rồi chạy ra bên ngoài.

Từ đây đến bệnh viện A vẫn còn khá xa, khoảng chừng mười cây số. Cô chạy trên đường với bàn chân trần không mang dép, mỗi bước chân là một lần đau đớn nhưng cô vẫn không dừng lại. Cả một con đường không có lấy một chiếc xe, không có lấy một niềm hy vọng cho cô.

Có lẽ ông trời cũng cảm nhận được nỗi đau của cô mà trút mưa xuống. Đèn điện đã tắt, cả một quãng đường dài chỉ có mỗi một mình cô đang chạy. Bàn chân đau đến phát khóc nhưng cô vẫn cố gắng chạy tiếp, anh đang cần cô.

" Tử Quân, nhất định phải đợi em. "

Duệ Trân bật khóc, nước mắt từ sâu bên trong không ngừng chảy xuống hai gò má hòa cùng nước mưa cuốn trôi đi. Bàn chân đầy vết thương vẫn cố gắng lê lết trên con đường cao tốc, cô thực sự hoảng sợ, lo lắng. Chân cô dường như đã mỏi không còn bước đi thêm được nữa. Duệ Trân gục xuống đường lớn, hai chân đã hoàn toàn mất sức nhưng bàn tay cô vẫn cố gắng chống xuống đường để lết cả cơ thể đi đến chỗ anh.

- Tử Quân… anh nhất định không được xảy ra chuyện gì.

Duệ Trân bật khóc trong tiếng nấc nghẹn ngào. Giờ đây hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong tâm trí cô chỉ còn có anh. Nếu như bây giờ cô bỏ cuộc ở đây thì sợ rằng cô mãi mãi sẽ không còn được gặp lại anh nữa. Cái suy nghĩ đó làm cô một lần nữa như được tiếp thêm sức mạnh, cô nhất định phải đến chỗ anh, càng nhanh càng tốt.

Trong cái đêm giá lạnh cùng mưa rào, ai ai cũng chăn ấm đệm êm nhưng chỉ có riêng một người con gái vẫn đang vật vã trong mưa lạnh. Cô mệt mỏi dường như mất hết sức lực nhưng nhất định lại không cho bản thân được phép gục ngã. Bàn chân nhuốm máu với đầy những vết thương và vô số lần vấp ngã cô vẫn tiếp tục chạy.

Mười cây số không phải là một quãng đường ngắn. Cuối cùng cô cũng đến được bệnh viện A. Trên khóe môi nhẹ nở nụ cười nhưng trong lòng lại là sự lo lắng, cô sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì đó bất trắc. Chiếc váy trắng nhuốm mưa mà ướt sũng, những vệt bẩn còn bám lại trên cơ thể cô. Mái tóc rối bời cùng gương mặt trắng bệch của cô nhìn thôi đã đủ khiến người ta phải sợ. Bàn chân là những vết thương vẫn còn đang chảy máu, cô lê lết bước vào trong bệnh viện.

- Đó là ai vậy? Trông đáng sợ quá.

- Ôi trời tôi nhìn cô ta quen lắm nhưng chẳng nhớ được là ai cả.

- Nhìn cô ta như vừa được mang từ vũng bùn lên vậy.



Vừa nhìn thấy cô lễ tân liền buông lời miệt thị, chê bai. Mái tóc rối, bộ đồ ngủ cùng với bàn chân không mang dép. Những vết xước trên đầu gối, vết thương trên cánh tay đang chảy máu và cả tình trạng hiện giờ của cô, tất cả đều không giống cô thường ngày một chút nào.

- Tử Quân, Tử Quân đang ở đâu?

Cô chạy lại túm lấy cánh tay của lễ tân rồi hỏi. Đôi mắt ngấn lệ, một lần nữa trái tim cô như bị xé làm trăm mảnh. Đã là lần thứ bao nhiêu rồi? Vốn dĩ cô không nên trở thành bác sĩ, vốn dĩ cô nên chọn một công việc khác mà không phải là ngành y. Bước lững thững trên đường hành lang dài, cô đến được phòng cấp cứu của anh.

Cô cứu được bao nhiêu người rồi? Chính cô cũng không nhớ. Cô giải oan cho biết bao nhiêu người rồi? Chính cô cũng không hay. Bàn tay cô đã tạo ra mạng sống mới cho biết bao nhiêu con người cũng đã chạm vào biết bao thi thể để giải phẫu, mang đến sự thật và lên tiếng giúp người đã khuất. Nhưng cho đến bây giờ, khi anh nằm trên chiếc giường trắng quen thuộc cô lại không giúp được gì cho anh.

Đã là lần thứ mấy rồi? Những lúc anh cần cô nhất thì cô ở đâu? Cái cảm giác tuyệt vọng ấy sẽ không ai hiểu được nó. Khi bản thân hành y cứu người nhưng người mình thương lại không thể cứu, cảm giác ấy nó tồi tệ lắm, cảm giác như bản thân đã thất bại, hoàn toàn vô dụng ngay trong chính thời điểm người quan trọng của mình cần nhất.

Không bao lâu sau phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ bên trong đi ra y tá cũng nhanh chóng đẩy giường bệnh của anh ra ngoài.

- Bệnh nhân đã không còn gì nguy hiểm chỉ là va đạp quá mạnh dẫn đến chấn thương sọ não.

" Chấn… chấn thương sọ não sao? "

Đôi môi cô tái nhợt, gương mặt trắng bệnh lê từng bước chân ra làm thủ tục nhập viện cho anh. Nhìn Duệ Trân trong bộ dạng như này chẳng ai nghĩ rằng cô lại chính là cô gái trong bữa tiệc vừa mới đây đang gây sốt cộng đồng mạng. Với những bức ảnh xinh đẹp đến động lòng người, giờ đây cô khác xa với nó hoàn toàn không chú ý đến hình tượng của bản thân.

Trở về phòng bệnh của anh, cô gục xuống bên cạnh anh. Nước mắt nơi khóe mi không ngừng chảy xuống, Duệ Trân nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh rồi nhỏ giọng.

- Em sai rồi… Tử Quân. Anh là đang trừng phạt em đúng không? Mau mở mắt ra đi mà…

Ngay lúc này cô không biết cảm xúc của bản thân ngoài chữ đau ra còn có thể thể hiện bằng từ ngữ nào. Tuyệt vọng chăng? Có lẽ. Nhưng tuyệt vọng cũng không thể nói lên hết những đau thương mà cô phải chịu đựng, anh đang nằm ngay trước mặt cô, lạnh toát và vô hồn.



Bản thân cô cũng không ngờ rằng chỉ một câu nói của cô mà anh lại xảy ra chuyện. Đáng lẽ ngay lúc đó cô nên giữ anh lại, đáng lẽ ngay lúc đó cô không nên để anh rời đi, không nên nói với anh những lời như vậy. Nhưng rốt cuộc cô lại tổn thương anh. Đến bao giờ cô mới có thể bình lặng ở bên anh mà không có sóng gió đây? Có phải cô lựa chọn bước chân vào Dương Long là cô đã sai? Có phải từ đầu cô đã lựa chọn sai hướng?

- Tử Quân, anh phải mau tỉnh lại, anh không được phép ngủ.

Cơ thể cô mỏi mệt mà gục hẳn xuống giường. Bàn tay vô lực mà chạm vào tay anh. Bên ngoài trời mưa đến tầm tã, cơ thể cô đã dần thấm nước mà run lên. Từ trước tới nay ai cũng biết Duệ Trân không chịu được lạnh, cũng vì lạnh cô có thể bỏ công việc mà ở nhà. Nhưng ngày hôm nay, trong cái lạnh đến run người, trận mưa như trút nước, cô chạy mười cây số đến bên anh, mặc cho nước mưa đang ngấm dần vào cơ thể vẫn ở bên cạnh anh.

Cô sợ rằng khi cô rời đi anh sẽ xảy ra chuyện, cô sợ rằng chỉ cần cô rời mắt anh sẽ liền biến mất. Tử Quân từ bao giờ đã chiếm trọn vị trí trong lòng cô như vậy, vẫn hàng ngày qua từng giờ từng phút, anh trở thành người con trai duy nhất trong trái tim cô.

- Tử Quân, có phải anh thấy bộ dạng của em bây giờ rất xấu không?

Cô mỉm cười rồi nhìn lên gương mặt đang say giấc của anh. Cô muốn chạm vào gương mặt ấy nhưng bàn tay cô bây giờ chỉ có máu và bùn cát, cô chợt thu tay lại rồi nhỏ giọng.

- Bàn tay này dơ rồi, không chạm vào anh được.

Bất giác ánh mắt cô nhìn xuống chiếc ga giường đã thấm một mảng nước mưa do váy cô để lại. Duệ Trân giật mình liền lùi ra xa một chút rồi phủi đi lớp bùn đất trên người.

- Xin lỗi anh em lại để anh thấy bộ dạng xấu xí như này. Nhưng cũng không còn cách nào khác, em phải chạy chân trần đến đây mà.

Ánh mắt cô cụp xuống, tâm trạng theo đó cũng chẳng được vui. Trong lòng mang theo bao nỗi niềm, bao nuối tiếc và có cả tự trách. Hai chữ " giá như " không dành cho cô, mọi chuyện cuối cùng cũng đã xảy đến.

Màn đêm buông xuống, ngoài kia trời vẫn đang mưa tầm tã. Mưa trút đi những tâm sự của lòng người, trút đi nỗi tuyệt vọng và che đi những giọt nước mắt. Trời mưa luôn làm cho con người ta cảm thấy nặng lòng, trời mưa che đi nỗi đau của người con gái, cuốn trôi đi những vệt máu chảy dài trên con đường cao tốc vắng người.

" Ngủ ngon, Tử Quân. "

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương