Bàn tay anh vòng qua ôm lấy cô vào lòng, hơi ấm toả ra từ người anh khiến cô bỗng chốc cảm thấy ấm áp đến lạ.

Duệ Trân im lặng không đáp lời anh cô cũng không muốn cự tuyệt vòng tay này.
Cô có phải là đang làm đúng hay không?
Một phút rồi hai phút trôi qua anh vẫn ôm lấy cô vào lòng mà siết chặt.

Cơ thể nhỏ bé gói gọn trong lồng ngực vị thượng tướng cao lớn, cô khẽ động đưa tay lên muốn đáp trả lại cái ôm ấy nhưng rồi lại buông xuống.
Mãi năm phút sau khi đồng hồ trôi qua Cảnh Tử Quân mới bắt đầu nhẹ động.

Anh đưa đôi mắt dịu dàng nhìn cô, khoá cô sâu trong tâm trí như muốn trói buộc.

Gương mặt ngày càng sát lại gần hơn, một lần nữa anh chiếm trọn lấy đôi môi ngọt ngào của cô.
Từ trước tới nay anh vẫn luôn đứng từ xa bảo vệ, vẫn luôn âm thầm lo lắng và " tình cờ " bắt gặp cô dù là ở trong hoàn cảnh nào.

Bây giờ anh mới có can đảm để bước đến gần cô, mới có thể cho phép bản thân ôm lấy cô mà chủ động bày tỏ.

- Nếu như không thích thì hãy đẩy tôi ra, về sau tôi sẽ không đụng tới em nữa.
Giọng anh trầm ấm vang lên bên tai khiến cô như chìm đắm trong ảo ảnh anh tạo nên.

Duệ Trân muốn lên tiếng nhưng cơ thể cô dường như không nghe lời, lí trí nói rằng cô không thể nhưng trái tim lại muốn chọn được ở trên anh.
Lần này trái tim cô thắng rồi.
Cô im lặng đưa tay lên ôm qua cổ anh mà tiếp nhận nụ hôn ngọt ngào mang đầy mật ngọt.

Nhiệt độ cơ thể dần nóng lên, lí trí như bị anh thiêu đốt.

Bàn tay to lớn ôm lấy cô, vuốt ve cơ thể một cách dịu dàng nhất.

Anh không muốn để cô sợ, anh muốn nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của cô như cái cách cô đã bước vào cuộc sống của anh.
- Duệ Trân...
Giọng anh một lần nữa cuốn cô theo nhịp của riêng anh.

Chiếc váy ngủ mỏng cuối cùng không thể níu lại mà rơi xuống nền đất.


Ánh đèn mờ ảo nơi gian phòng càng làm tăng thêm cái ham muốn sâu trong đôi mắt của anh.
Cô nằm dưới thân anh, bị cơ thể to lớn ấy che khuất.

Bộ đồ thượng tướng có lẽ đã quá quen thuộc với anh, chỉ vài động tác nhẹ nhàng quân phục đã rơi xuống giường.

Bây giờ cô mới được trực tiếp nhìn thấy cơ thể của anh, một cơ thể đúng chuẩn của người trong quân đội.

Anh được luyện tập hàng ngày nên dường như cơ thể là cân đối, cơ bụng săn chắc đến từng đường nét.
Gương mặt cô bất giác đỏ ửng mọi hình ảnh và lý trí giờ đây chỉ dừng lại ở người đàn ông trước mặt.

Anh đã chiếm trọn ánh nhìn của cô, thành công thu hút và quấn cô vào vòng xoáy của riêng anh.
Duệ chân đưa tay lên chạm vào vòm ngực rắn chắc của anh.

Đó là một cảm giác cô chưa từng được cảm nhận.

Lần đầu tiên cô chạm vào một người đàn ông.
- Sao vậy ?
Nhìn cô thất thần đến ngốc anh nhíu mày hỏi.

Anh sợ rằng cô gái nhỏ này có điều gì đó không hài lòng với anh.
Cô lúc này mới giật mình buông tay xuống, gương mặt trong ánh đèn mờ ảo lại càng đỏ hơn.
- Duệ Trân...
Anh mỉm cười cúi sát xuống tai cô mà nhỏ giọng gọi.

Hơi thở ấm nóng luồn lách nơi tâm trí vốn đã nóng bừng, cô khẽ rùng mình cơ thể như bị ai bóp lại thu gọn vào lòng anh.
Một cảm giác mềm mại và ẩm ướt len lỏi qua tai chuyển đến toàn cơ thể.

Chiếc lưỡi yêu nghiệt kia lại càng lộng hành, anh giữ tay cô lại cắn nhẹ lên vành tai đang đỏ ửng của cô.
- A...
Anh đưa tay lên nhẹ nhàng chặn khuôn miệng nhỏ của cô tay còn lại vòng qua ôm lấy cơ thể nhỏ vào lòng mà chiếm lấy sự ấm nóng.

Gương mặt yêu nghiệt ấy một lần nữa lại thu hút và trói buộc tâm trí người con gái trong lòng.
- Nhỏ giọng một chút người của Dương Long vẫn còn đang ở bên ngoài.

Nếu em không muốn họ nhìn thấy em trong hoàn cảnh này thì cố gắng kiềm giọng cho đến khi họ đi về đi.
Đến bây giờ cô mới để ý rằng Lâm Tần vẫn còn chưa rời đi.

Cô có thể nghe thấy giọng nói của hắn đang nói chuyện với Dạ Hoắc Tước thoáng qua.

Có lẽ là đang ở rất gần đây.

- Anh...!bỏ...!bỏ tay ra.
Cô nhíu mày nhìn vào bàn tay to lớn đang chặn miệng mình lại rồi khó khăn mà lên tiếng.

- Xin lỗi, xin lỗi.
Anh mỉm cười rồi buông cô ra.

Nhìn cô bây giờ cứ ngỡ rằng cô đã thuộc về anh, đã là người của anh.

Trái tim cô sớm muộn gì cũng sẽ bị anh chiếm lấy, bước chân cô anh nhất định sẽ làm nó dừng lại.
- Anh...!vô sỉ.
Cô nhíu mày trách móc anh.

Cảnh Tử Quân mỉm cười ôm lấy cô chạm vào cơ thể đang ngại ngùng của cô.


Vì làn da cô trắng nên chỉ cần một chút ửng đỏ liền có thể nhận ra.

Anh kéo cô dậy để cô ngồi lên đùi rồi lại siết chặt cô hơn trong lòng.

Nhìn mái tóc dài đang rối anh khẽ đưa tay lên vuốt lại gọn gàng.

Cảnh Tử Quân gục xuống vai cô, xương quai xanh quyến rũ đến mê người lại càng làm cho anh thêm ham muốn.

Anh khẽ chạm lên cổ cô không nhịn được mà cắn nhẹ vào nó.

- A...
Giọng cô khàn đi vì không giữ được mà nhẹ rên.

Âm thanh nhẹ thoáng qua trong tích tắc lại càng khiến anh thêm phần hưng phấn.

Bàn tay to lớn luồn vào trong mái tóc mềm mượt của cô, cả mùi hương và cơ thể đều như đang hòa vào nhau.

- Bây giờ suy nghĩ lại vẫn còn kịp đó bác sĩ Cẩn.

Anh nhìn cô đang ngoan ngoãn ngồi trên người anh mà chỉ muốn trêu chọc cô nhiều hơn.

Cho dù bây giờ cô có muốn anh dừng lại cũng không thể làm theo nữa rồi.

Cảnh từ Quân nhẹ nhàng đặt cô xuống giường như sợ cô sẽ thương tổn.

Bàn tay anh chậm rãi trượt dài trên cơ thể cô, làn da trắng đến không có một vết xước, cơ thể cùng gương mặt xinh đẹp càng khiến cô hấp dẫn hơn.

Chỉ cần nghĩ đến việc anh chính là người đầu tiên nhìn thấy cô anh lại không kiềm nổi cảm xúc.
Cảnh Tử Quân cúi người xuống thấp để thưởng thức " bữa tối " của mình.

Trước mắt anh là cảnh xuân nở rộ, đôi gò bông đào mềm mại với nhũ hoa nhỏ xinh đẹp đang nhẹ chuyển động lên xuống.

Bàn tay anh không nhanh không chậm chạm vào nơi mềm mại kia.

Đối với sự đụng chạm lạ lại đột ngột này cô thoáng có chút giật mình nhưng rồi cũng quen với sự đụng chạm nhẹ nhàng ấy.
Cảm giác mềm mại kích thích đến toàn bộ cơ thể anh, Tiểu Quân phía dưới không thể nằm yên cũng muốn ra ngoài để ngắm cảnh đẹp mê người.

Anh cúi thấp người thưởng thức trọn thứ mềm mại kia.

Ẩm ướt.


Kích thích.

Và lạ lẫm.

Đó là tất cả những gì cô cảm nhận được bây giờ.

Cô đưa tay lên chặn miệng lại để không phát ra những âm thanh kì lạ.

Một cảm giác tê dại chiếm lấy lí trí Cẩn Duệ Trân, nơi nhũ hoa nhỏ bị anh trêu đùa đến run người.

Chiếc lưỡi nóng ấm quấn lấy nhũ hoa mà thưởng thức.

Cơ thể cô không chịu được sự kích thích lạ lẫm này mà theo bản năng co lại.

Cô cong người về phía trước, chân không ngừng đạp xuống giường.

Bàn tay không an phận mà muốn đẩy anh ra nhưng không kịp chạm đến đã bị anh ngang nhiên khoá lại.

Chỉ với một bàn tay của anh đã có thể dễ dàng khoá chặt hai tay cô lên phía trên.

- A...!thượng...!thượng tướng.

Chỗ...!chỗ đó, đừng liếm nữa.
Nước mắt nơi khoé mi lăn xuống gò má xinh đẹp.

Cảm giác bị kích thích đến mức không thể từ chối, nơi nhũ hoa bị trêu chọc đến ửng đỏ.

Anh mỉm cười buông tha nơi gò bồng đào nhấp nhô đã sớm ửng hồng.

Mới chỉ dạo đầu mà người con gái này đã không chịu nổi, vậy về sao còn khóc đến mức nào nữa đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương