Sủng Vợ Cuồng Ma Không Thể Chọc
-
Chương 5
Nhưng bây giờ mới phát hiện, lời nói của Ninh Trạch Hi có thể khiến cô đau khổ hơn, cắt vào tim cô, khiến người ta hận không thể một khắc sau trực tiếp chết đi…
Dài đăng đẵng giống như qua một thế kỷ, Lục Mạn cố gắng khắc chế tâm tình mình, không để cho mình sụp đổ, cô từ từ buông tay mình, từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nói ra lời làm người ta tan nát cõi lòng.
“Ninh, Trạch, Hi… Chỉ, mong, anh, sẽ, không, hối, hận!” Lục Mạn không khóc, cũng không ầm ĩ, chỉ gằn từng chữ từng chữ. Trời mới biết cô dùng sức lực lớn bao nhiêu mới có thể nói hết lời.
Ninh Trạch Hi không biết tại sao nhìn cô gái không khóc không nháo trước mắt, sâu trong nội tâm lại nổi lên đau đớn…
Lúc này, bảo vệ đi đến, Ninh Trạch Hi không muốn dây dưa nữa, vung tay lên, chuẩn bị bảo họ dẫn cô đi.
Bảo vệ lập tức tiến lên, định kéo tay Lục Mạn…
“Tôi không cần!”
“Ai dám đụng vào cô ấy!”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, đến từ phương hướng khác nhau, một khàn khàn chật vật, một trầm thấp hùng hậu nhưng không mất tính uy hiếp.
Chẳng biết lúc nào, một người đàn ông khiến người khác cảm thấy lạnh lùng vô tình đứng ngay cửa đại sảnh.
Mọi người ngừng hô hấp, trong lòng không khỏi khiếp sợ!
Một người thế nào chứ, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo, như mũi dao, mày kiếm phảng phất như dao cắt, đôi mắt đen như mực, thâm thúy thần bí, tóc đen xoắn tự nhiên xốc xếch nhưng không mất vẻ cao quý, vài sợi tự nhiên rũ xuống che đi mấy phần sâu thẩm trong mắt. Môi mỏng hơi nhếch, tựa như đang chế giễu. Tây trang màu đen bao lấy toàn thân, cũng không khó tưởng tượng độ cường tráng trong đó, khí thế tự nhiên, giống như anh ở nơi nào, chính là đế vương.
Hôm nay ký giả đã kích động đến sắp ngất đi, ai có thể nói cho bọn họ, tại sao “Hoàng đế” ngàn vàng khó gặp lại xuất hiện ở đây!
Ở thành phố A, bạn có thể không biết Lục gia, không biết Ninh gia, không biết người nào nhà nào, thậm chí có thể không biết Lục Tịnh Hinh, không biết Ninh Trạch Hi, nhưng bạn tuyệt đối không thể không biết Tổng giám đốc kinh mậu* quốc tế RB, “Hoàng đế một phương” của thành phố A, nam thần đứng đầu danh sách mười đại nam thần trong mộng của tiểu thư quý tộc thượng lưu – Tư Nam Ngọc!
(*) Kinh tế thương mại.
Ký giả vốn chụp liên tục từ lúc Lục Mạn đi vào lại không dám làm gì nữa, bọn họ cũng muốn chụp Tư thiếu nha! Tin tức về bộ mặt đại diện giới thượng lưu của thành phố chỉ có mấy tờ, ít đến đáng thương, còn không có gì nổi bật đặc biệt! Nhưng mà, con mẹ nó ai dám chụp! Các ký giả không khỏi nghĩ tới mấy năm trước, một tên ngốc định chụp Tư thiếu, kết quả đó… Các ký giả không nhịn được rùng mình. Tóm lại, Tư thiếu không lên tiếng, ai dám động?
Những khách mời khác cũng có suy nghĩ như vậy, Tư thiếu đó nha, Tư thiếu sống sờ sờ đó nha, không biết có bao nhiêu gia tộc muốn hợp tác với Tư thiếu, nhưng gặp nhau một lần khó như lên trời, hôm nay khó lắm mới gặp được, định chào hỏi một tiếng, mà nhìn dáng vẻ tỏa ra khí thế kia của Tư thiếu, không ai dám làm chim đầu đàn, Tư thiếu vừa ý bạn còn được, nếu chọc giận, với thủ đoạn của Tư thiếu…
Lục Mạn nhìn người đàn ông tựa như đế vương đang cất bước đi về phía cô trước mắt, đầu hơi choáng váng, người này trông quen mắt thật, hình như từng gặp ở đâu…
Không chờ Lục Mạn phản ứng kịp, người đàn ông đã đi tới cạnh Lục Mạn, tràn đầy khí thế, Lục Mạn không khỏi co rúc, đến khi tầm mắt đối diện với người đàn ông trước mắt, đôi mắt đen huyền như lưỡi dao sắc bén, trong trẻo lạnh lùng mà sắc bén, nhưng không biết có phải ảo giác của Lục Mạn hay không mà cô lại nhìn ra đau lòng và ông nhu từ trong đó…
Dài đăng đẵng giống như qua một thế kỷ, Lục Mạn cố gắng khắc chế tâm tình mình, không để cho mình sụp đổ, cô từ từ buông tay mình, từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nói ra lời làm người ta tan nát cõi lòng.
“Ninh, Trạch, Hi… Chỉ, mong, anh, sẽ, không, hối, hận!” Lục Mạn không khóc, cũng không ầm ĩ, chỉ gằn từng chữ từng chữ. Trời mới biết cô dùng sức lực lớn bao nhiêu mới có thể nói hết lời.
Ninh Trạch Hi không biết tại sao nhìn cô gái không khóc không nháo trước mắt, sâu trong nội tâm lại nổi lên đau đớn…
Lúc này, bảo vệ đi đến, Ninh Trạch Hi không muốn dây dưa nữa, vung tay lên, chuẩn bị bảo họ dẫn cô đi.
Bảo vệ lập tức tiến lên, định kéo tay Lục Mạn…
“Tôi không cần!”
“Ai dám đụng vào cô ấy!”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, đến từ phương hướng khác nhau, một khàn khàn chật vật, một trầm thấp hùng hậu nhưng không mất tính uy hiếp.
Chẳng biết lúc nào, một người đàn ông khiến người khác cảm thấy lạnh lùng vô tình đứng ngay cửa đại sảnh.
Mọi người ngừng hô hấp, trong lòng không khỏi khiếp sợ!
Một người thế nào chứ, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo, như mũi dao, mày kiếm phảng phất như dao cắt, đôi mắt đen như mực, thâm thúy thần bí, tóc đen xoắn tự nhiên xốc xếch nhưng không mất vẻ cao quý, vài sợi tự nhiên rũ xuống che đi mấy phần sâu thẩm trong mắt. Môi mỏng hơi nhếch, tựa như đang chế giễu. Tây trang màu đen bao lấy toàn thân, cũng không khó tưởng tượng độ cường tráng trong đó, khí thế tự nhiên, giống như anh ở nơi nào, chính là đế vương.
Hôm nay ký giả đã kích động đến sắp ngất đi, ai có thể nói cho bọn họ, tại sao “Hoàng đế” ngàn vàng khó gặp lại xuất hiện ở đây!
Ở thành phố A, bạn có thể không biết Lục gia, không biết Ninh gia, không biết người nào nhà nào, thậm chí có thể không biết Lục Tịnh Hinh, không biết Ninh Trạch Hi, nhưng bạn tuyệt đối không thể không biết Tổng giám đốc kinh mậu* quốc tế RB, “Hoàng đế một phương” của thành phố A, nam thần đứng đầu danh sách mười đại nam thần trong mộng của tiểu thư quý tộc thượng lưu – Tư Nam Ngọc!
(*) Kinh tế thương mại.
Ký giả vốn chụp liên tục từ lúc Lục Mạn đi vào lại không dám làm gì nữa, bọn họ cũng muốn chụp Tư thiếu nha! Tin tức về bộ mặt đại diện giới thượng lưu của thành phố chỉ có mấy tờ, ít đến đáng thương, còn không có gì nổi bật đặc biệt! Nhưng mà, con mẹ nó ai dám chụp! Các ký giả không khỏi nghĩ tới mấy năm trước, một tên ngốc định chụp Tư thiếu, kết quả đó… Các ký giả không nhịn được rùng mình. Tóm lại, Tư thiếu không lên tiếng, ai dám động?
Những khách mời khác cũng có suy nghĩ như vậy, Tư thiếu đó nha, Tư thiếu sống sờ sờ đó nha, không biết có bao nhiêu gia tộc muốn hợp tác với Tư thiếu, nhưng gặp nhau một lần khó như lên trời, hôm nay khó lắm mới gặp được, định chào hỏi một tiếng, mà nhìn dáng vẻ tỏa ra khí thế kia của Tư thiếu, không ai dám làm chim đầu đàn, Tư thiếu vừa ý bạn còn được, nếu chọc giận, với thủ đoạn của Tư thiếu…
Lục Mạn nhìn người đàn ông tựa như đế vương đang cất bước đi về phía cô trước mắt, đầu hơi choáng váng, người này trông quen mắt thật, hình như từng gặp ở đâu…
Không chờ Lục Mạn phản ứng kịp, người đàn ông đã đi tới cạnh Lục Mạn, tràn đầy khí thế, Lục Mạn không khỏi co rúc, đến khi tầm mắt đối diện với người đàn ông trước mắt, đôi mắt đen huyền như lưỡi dao sắc bén, trong trẻo lạnh lùng mà sắc bén, nhưng không biết có phải ảo giác của Lục Mạn hay không mà cô lại nhìn ra đau lòng và ông nhu từ trong đó…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook