Sủng Vợ Cuồng Ma Không Thể Chọc
-
Chương 3
Ninh Trạch Hi ngẩn ra, thân thể không phòng bị bị Lục Mạn kéo đi, lập tức có một lực khác truyền đến từ bên phải, bước chân suýt di chuyển trong nháy mắt đứng yên tại chỗ.
Mọi người xôn xao, ký giả lại hưng phấn không thôi.
Cướp hôn nhà giàu?!
Tiệc đính hôn của nhà giàu xảy ra chuyện hai cô gái tranh một nam!
Nữ thầm ngọt ngào bị mất mặt, người phụ nữ thần bị cướp chồng!
Tổng giám đốc ảnh nghiệp Tinh Quang hay lắm, một chân đạp hai thuyền!
…
Từ lúc Lục Mạn xuất hiện, sắc mặt Lục Tịnh Hinh liền thay đổi mấy lần, nhưng che giấu rất tốt, không ngờ Lục Mạn không nói lời gì đã kéo người đi, Lục Tịnh Hinh cũng không nhịn được nữa. Không nói khách mời hôm nay đều là nhân vật lớn, danh môn vọng tộc có mặt mũi ở thành phố A, chỉ những ký giả này cũng đủ khiến Lục Tịnh Hinh hận không thể giết Lục Mạn. Phá hủy tiệc đính hôn của cô ta, không chừng tiêu đề ngày mai là cười nhạo cô ta, không biết có bao nhiêu người trong giới thương lưu chờ nghị luận sau lưng cô ta, tất cả đều do Lục Mạn gây ra!
Lục Tịnh Hinh che giấu suy nghĩ trong lòng mình rất tốt, trên mặt đầy vẻ khẩn cầu, đôi mắt đầy nước mắt trong suốt lưu chuyển, giống như một giây sau liền rơi xuống, môi đỏ mọng mềm mại khẽ cắn, làm thế nào cũng nhìn ra là đang nhẫn nhịn.
Khi Ninh Trạch Hi quay qua, đúng lúc thấy một màn này, lập tức mặc kệ là ai, tay trái gắng sức hất ra, vội an ủi Lục Tịnh Hinh, nhẹ nhàng lau nước mắt sắp rơi khỏi hốc mắt.
Lục Mạn bị lực mạnh hất ra, thân thể không khống chế được lui về sau mấy bước mới đứng vững, bên tai liền truyền đến tiếng Ninh Trạch Hi nhẹ giọng an ủi, sắc mặt nhất thời ảm đạm, giống như bị đóng đinh tại chỗ, cả người cứng đờ.
Trấn an Lục Tịnh Hinh xong, Ninh Trạch Hi mới xoay người đối mặt với Lục Mạn: “Ai bảo cô tới đây!”
Lục Mạn rũ mắt, ở nơi không ai nhìn thấy, lông mi run rẩy mạnh mẽ. Anh ta nói, ai bảo cô tới đây. Lục Mạn siết chặt nắm đấm run lên, dù cảm nhận được lòng bàn tay đau nhói, cũng không khống chế được.
Chớp chớp đôi mắt khô khốc hơi đau, Lục Mạn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tức giận trước mặt, dũng khí vừa tích lũy thiếu chút nữa tán loạn. Lục Mạn tiến lên, muốn gần anh ta thêm một ít, nhưng không ngờ đối phương không để ý đôi mắt hời hợt đau nhói của Lục Mạn.
Lục Mạn dừng bước, không tiến lên nữa: “A Trạch, đừng đính hôn, đi cùng em đi, có được…Không?”
“Cô cho rằng cô là ai?” Không chút che giấu châm chọc ngắt lời Lục Mạn, Lục Mạn thật sự không dám tin vào tai mình, từ khi nào A Trạch nói lời như vậy với cô? A Trạch của cô trước giờ ôn nhu hòa nhã, chưa từng nổi giận với cô, chẳng lẽ mất trí nhớ thì thật sự không còn cảm giác gì sao?
Lục Mạn cảm thấy cổ họng đau đớn, tựa như bị vật gì ngăn chặn, trong mắt thoáng qua ánh sáng khó hiểu, hàm răng cắn chặt môi tái nhợt, gằn từng chữ, nhưng trong giọng nói vẫn không ngừng run rẩy: “A Trạch, em biết, anh chỉ mất trí nhớ, không sao, chúng ta có thể bắt đầu lại, chúng ta…”
“Chị!” Lục Tịnh Hinh bước lên, mặt đầy thương tiếc nhìn Lục Mạn.
Ký giả sôi trào lần nữa. Chị? Người phụ nữ thần bí kia là đại thiên kim Lục gia? Đây là hai chị em đang tranh một chồng? Giới cao quý thật loạn.
Lục Tịnh hinh không để ý tới ký giả, cô ta tin tưởng cha và Trạch Hi sẽ xử lý, chẳng qua, Lục Mạn trước mắt…
“Chị, em biết chị cũng thích Trạch Hi, nhưng Trạch Hi muốn đính hôn với em, anh ấy căn bản không thích chị, trước kia cũng đã nói rõ với chị, tại sao chị còn phải cố chấp như thế, thậm chí phá hỏng tiệc đính hôn của em!” Lục Tịnh Hinh không hổ là diễn viên, nói khúc chiết uyển chuyển một phen, cuối cùng không khỏi nghẹn ngào.
Mọi người xôn xao, ký giả lại hưng phấn không thôi.
Cướp hôn nhà giàu?!
Tiệc đính hôn của nhà giàu xảy ra chuyện hai cô gái tranh một nam!
Nữ thầm ngọt ngào bị mất mặt, người phụ nữ thần bị cướp chồng!
Tổng giám đốc ảnh nghiệp Tinh Quang hay lắm, một chân đạp hai thuyền!
…
Từ lúc Lục Mạn xuất hiện, sắc mặt Lục Tịnh Hinh liền thay đổi mấy lần, nhưng che giấu rất tốt, không ngờ Lục Mạn không nói lời gì đã kéo người đi, Lục Tịnh Hinh cũng không nhịn được nữa. Không nói khách mời hôm nay đều là nhân vật lớn, danh môn vọng tộc có mặt mũi ở thành phố A, chỉ những ký giả này cũng đủ khiến Lục Tịnh Hinh hận không thể giết Lục Mạn. Phá hủy tiệc đính hôn của cô ta, không chừng tiêu đề ngày mai là cười nhạo cô ta, không biết có bao nhiêu người trong giới thương lưu chờ nghị luận sau lưng cô ta, tất cả đều do Lục Mạn gây ra!
Lục Tịnh Hinh che giấu suy nghĩ trong lòng mình rất tốt, trên mặt đầy vẻ khẩn cầu, đôi mắt đầy nước mắt trong suốt lưu chuyển, giống như một giây sau liền rơi xuống, môi đỏ mọng mềm mại khẽ cắn, làm thế nào cũng nhìn ra là đang nhẫn nhịn.
Khi Ninh Trạch Hi quay qua, đúng lúc thấy một màn này, lập tức mặc kệ là ai, tay trái gắng sức hất ra, vội an ủi Lục Tịnh Hinh, nhẹ nhàng lau nước mắt sắp rơi khỏi hốc mắt.
Lục Mạn bị lực mạnh hất ra, thân thể không khống chế được lui về sau mấy bước mới đứng vững, bên tai liền truyền đến tiếng Ninh Trạch Hi nhẹ giọng an ủi, sắc mặt nhất thời ảm đạm, giống như bị đóng đinh tại chỗ, cả người cứng đờ.
Trấn an Lục Tịnh Hinh xong, Ninh Trạch Hi mới xoay người đối mặt với Lục Mạn: “Ai bảo cô tới đây!”
Lục Mạn rũ mắt, ở nơi không ai nhìn thấy, lông mi run rẩy mạnh mẽ. Anh ta nói, ai bảo cô tới đây. Lục Mạn siết chặt nắm đấm run lên, dù cảm nhận được lòng bàn tay đau nhói, cũng không khống chế được.
Chớp chớp đôi mắt khô khốc hơi đau, Lục Mạn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tức giận trước mặt, dũng khí vừa tích lũy thiếu chút nữa tán loạn. Lục Mạn tiến lên, muốn gần anh ta thêm một ít, nhưng không ngờ đối phương không để ý đôi mắt hời hợt đau nhói của Lục Mạn.
Lục Mạn dừng bước, không tiến lên nữa: “A Trạch, đừng đính hôn, đi cùng em đi, có được…Không?”
“Cô cho rằng cô là ai?” Không chút che giấu châm chọc ngắt lời Lục Mạn, Lục Mạn thật sự không dám tin vào tai mình, từ khi nào A Trạch nói lời như vậy với cô? A Trạch của cô trước giờ ôn nhu hòa nhã, chưa từng nổi giận với cô, chẳng lẽ mất trí nhớ thì thật sự không còn cảm giác gì sao?
Lục Mạn cảm thấy cổ họng đau đớn, tựa như bị vật gì ngăn chặn, trong mắt thoáng qua ánh sáng khó hiểu, hàm răng cắn chặt môi tái nhợt, gằn từng chữ, nhưng trong giọng nói vẫn không ngừng run rẩy: “A Trạch, em biết, anh chỉ mất trí nhớ, không sao, chúng ta có thể bắt đầu lại, chúng ta…”
“Chị!” Lục Tịnh Hinh bước lên, mặt đầy thương tiếc nhìn Lục Mạn.
Ký giả sôi trào lần nữa. Chị? Người phụ nữ thần bí kia là đại thiên kim Lục gia? Đây là hai chị em đang tranh một chồng? Giới cao quý thật loạn.
Lục Tịnh hinh không để ý tới ký giả, cô ta tin tưởng cha và Trạch Hi sẽ xử lý, chẳng qua, Lục Mạn trước mắt…
“Chị, em biết chị cũng thích Trạch Hi, nhưng Trạch Hi muốn đính hôn với em, anh ấy căn bản không thích chị, trước kia cũng đã nói rõ với chị, tại sao chị còn phải cố chấp như thế, thậm chí phá hỏng tiệc đính hôn của em!” Lục Tịnh Hinh không hổ là diễn viên, nói khúc chiết uyển chuyển một phen, cuối cùng không khỏi nghẹn ngào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook