Lục Mạn đi xuống, đương nhiên nhận được rất nhiều ánh mắt âm thầm quan sát, nhưng so với tiệc đính hôn hôm qua, nhìn chăm chú như vậy chỉ là chuyện nhỏ. Lục Mạn làm như không phát hiện, thoải mái ra khỏi Quân Lan.

“Ê ê ê, tôi không nhìn lầm chứ, có phải không người phụ nữ hôm qua không?” Nhân viên A.

“Không nhìn lầm không nhìn lầm, tôi dám đảm bảo, cô ấy và boss chắc chắn có triển vọng!” Nhân viên B.

“Cũng không chắc. Tin đồn boss không gần nữ sắc nhiều năm qua chẳng lẽ là giả?” Nhân viên C.

“Tin đồn này sắp bị phá vỡ, cô có từng thấy boss dẫn phụ nữ tới Quân Lan hay lên tầng trên cùng chưa?” Nhân viên D.

“Chẳng lẽ cũng chỉ có tôi chú ý tới bọn họ ở trên đó cả đêm sao?”

Mọi người yên lặng…

Lục Mạn ra khỏi Quân Lan cũng không biết có một đám nhân viên đang bàn luận về cô, lúc này, lòng cô đầy phiền muộn, nên đối mặt thế nào với Ninh Trạch Hi và người Lục gia đây?

Lệ Thủy Nhã Uyển.

Lục Mạn đứng trước cửa nhà, cố gắng bố trí phòng ngự trong lòng, hít sâu mấy lần mới đi mở cửa.

Ha, thật châm chọc, trở về nhà mà giống như đi đánh giặc. Lục Mạn thầm giễu cợt.

“Ai u, Đại tiểu thư Lục gia về rồi!” Lục Mạn vừa vào phòng khách liền nghe thấy giọng kỳ quái của mẹ Lục. Nhưng Lục Mạn không để ý, đi thẳng về phía cầu thang chuẩn bị lên lầu, giáo dưỡng nhiều năm qua giúp Lục Mạn biết, càng mạnh miệng thì chịu nhục càng nhiều.

“Mày còn trở về làm gì? Phá tiệc đính hôn của em gái không nói, còn khiến Lục gia mất hết mặt mũi, mày rốt cuộc có phải người Lục gia không!” Đây là giọng của cha Lục, Lục Mạn vẫn không để ý, tiếp tục đi tới cầu thang.

“Tôi và Hinh nhi sắp kết hôn rồi, tôi không hy vọng chuyện như vậy xảy ra trong tiệc kết hôn!” Bước chân Lục Mạn đang định lên cầu thang dừng lại.

Vừa rồi vào nhà, cô không nhìn xem ai ngồi trong phòng khách, thì ra, anh ta cũng ở đây.

Lục Mạn có thể không để ý lời mẹ Lục, có thể không nghe lời cha Lục, nhưng không cách nào xem thường lời của Ninh Trạch Hi! Cô cho rằng cô đã chuẩn bị tâm lý xong, đi nghênh đón lời châm chọc của cha Lục mẹ Lục, nhưng không ngờ, chuẩn bị nhiều như thế, lại bị một câu nói của Ninh Trạch Hi đánh tan rã. Ninh Trạch Hi, em có biết trong lòng em tổn thương bao nhiêu không?

Ninh Trạch Hi cũng không biết tại sao phải nói vậy, rõ ràng một khắc thấy cô, mình đã mừng rỡ, từ sau tiệc đính hôn hôm qua, trong đầu anh đều là câu “Đừng hối hận” kia của Lục Mạn, nó nguyền rủa anh ta như ma lực, hành hạ anh ta mất ngủ cả đêm, cho nên anh mới có thể chạy đến Lục gia từ sáng sớm, cũng muốn hỏi cô rốt cuộc có ý gì, nhưng không ngờ cô cả đêm không về. Bị Tư Nam Ngọc dẫn đi cả đêm không về, có ý nghĩa gì, Ninh Trạch Hi theo bản năng không muốn suy nghĩ.

“Hừ, Trí Thành, anh lại có một đứa con gái rất thủ đoạn, không chỉ phá hỏng hôn sự của em gái, còn quyến rũ Tư thiếu gia, Lục gia chúng ta, e là không cúng nổi tượng phật lớn này!” Lục Trí Thành, cũng chính là cha Lục, lời của mẹ Lục trong nháy mắt khiến mặt ông đen đi, ông nhìn thấy thái độ của Tư thiếu hôm qua, nhưng cũng không ôm hy vọng gì, dù Tư thiếu không gần nữ sắc cũng chỉ có nhu cầu sinh lý, sẽ luôn có vài người phụ nữ bên cạnh. Không sai, cha Lục cho rằng Lục Mạn đã leo lên giường Tư Nam Ngọc trước đó, nếu không, sao Tư Nam Ngọc phải giải vây cho Lục Mạn? Cũng không có ai biết Tư Nam Ngọc bảo vệ cô bao lâu, nếu Tư Nam Ngọc chán ghét, đá Lục Mạn, nói không chừng còn liên lụy Lục gia, cho dù không liên lụy Lục gia, truyền đi, Lục gia cũng mất mặt.

Nghĩ thế, cha Lục càng tức giận, hôm qua ông tận mắt nhìn thấy Lục Mạn bị Tư Nam Ngọc dẫn đi, cả đêm không về, ai cũng biết xảy ra chuyện gì!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương