Lục Mạn đang tập trung tinh thần nấu canh, cảm thấy mùi vị vừa ăn, định xoay người tìm tô, đột nhiên bị bóng người xuất hiện dọa sợ hết hồn, giá canh trong tay trong nháy mắt rơi xuống đất.

Ánh mắt Tư Nam Ngọc rét lạnh, sãi bước về trước, nhanh chóng vươn tay tiếp giá canh sắp rơi xuống đất, ngẩng đầu thấy Lục Mạn còn đứng ngây ngốc, không khỏi la mắng.

“Cô gái ngốc! Không biết tránh sao? Sẽ rơi trúng chân đó có biết không!”

Lục Mạn vốn bị anh dọa sợ, lại bất thình lình bị tiếng gào chấn động, trong lòng ủy khuất. Trước giờ Lục Mạn đều không phải là người chịu thua thiệt, định đáp lại, nhưng lơ đảng nhìn thấy tay Tư Nam Ngọc đỏ bừng.

Giá canh vừa để trong nồi thời gian dài, chắc chắn rất nóng, vừa rồi Tư Nam Ngọc vội đỡ, ngẫu nhiên cầm lấy phần đuôi, nếu giá canh rơi trúng chân cô…

Lục Mạn cảm thấy nhất định kiếp trước cô thiếu Tư Nam Ngọc cái gì, cho nên mới giày vò cô như vậy!

Lục MẠn vội nắm tay Tư Nam Ngọc thả vảo vòi nước, dùng nước lạnh rửa, tức giận nói: “Anh đứng đó từ lúc nào?”

Tư Nam Ngọc: …

Anh có thể nói anh luôn đứng đó không?

Không để ý Tư Nam Ngọc có trả lời hay không, Lục Mạn tiếp tục lầm bầm: “Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện, sao tôi có thể bị dọa cho giật mình, sao giá canh có thể rơi…”

Tư Nam Ngọc vốn không nghe rõ cô gái bên cạnh đang nói gì, chỉ cảm thấy giọng điệu mềm nhẹ kia tựa như lông chim khẽ vuốt ve đầu tim, hơi ngứa, nước lạnh chảy qua lòng bàn tay nóng đỏ cũng không mềm mại thoải mái bằng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc viết đầy than phiền, lại linh động không nói nên lời, đôi mắt màu nâu đẹp đẽ dời đi, dường như biết chuyện hơn cái miệng nhỏ nhắn lải nhải không ngừng kia. Gần đó, gò má trắng nõn bị ánh đèn chiếu, ngay cả lông tơ nhỏ xíu cũng thấy được…

Tư Nam Ngọc không tự chủ nuốt nước miếng, ánh mắt làm thế nào cũng không thể dời đi. Tầm mắt đi xuống, cổ trắng như bạch ngọc, xương quai xanh xinh xắn tinh xảo như ẩn như hiện, làm nổi bật làn da trắng, hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.

“Cho nên, chuyện này không thể trách tôi!” Một chuỗi dài, Lục Mạn mới cảm thấy trong lòng thoải mái, quay đầu nhìn lại, đụng phải ánh mắt thâm thủy của Tư Nam Ngọc…

“Anh…” Lục Mạn không nhìn thấu ý nghĩa trong mắt Tư Nam Ngọc, nhưng trực giác nói cho cô, bây giờ người đàn ông này rất nguy hiểm.

“Nấu ăn xong rồi, tôi bưng ra!” Đối mặt với nguy hiểm không rõ, Lục Mạn luôn thực hiện tránh là kế sách! Hất tay Tư Nam Ngọc, xoay người chuẩn bị chén dĩa.

Tư Nam Ngọc nhìn cô gái hốt hoảng chạy trốn, thở dài một hơi: Lục Mạn, em trốn không thoát!

Động tác của Lục Mạn rất nhanh nhẹn, hai ba vòng đã bày xong bàn ăn, bưng lên ba món một canh, tuy là chút món ăn thường ngày, lại cực kỳ tinh xảo, khiến người khác nhìn thấy cũng rất thèm ăn.

“Ăn thôi, tuy không bằng đầu bếp cấp năm sao, nhưng tôi đảm bảo, nhất định sẻ không khiến anh thất vọng!” Lục Mạn rất có lòng tin với tài nấu nướng của mình, cô thật sự không phóng đại, mỗi một món ăn nhìn như tầm thường, nhưng vô cùng mê người.

“Ánh mắt anh tốt lắm, chọn nấu ăn coi như báo đáp, ngoại trừ vẽ, tôi am hiểu nấu ăn nhất…”

“Em còn nấu ăn cho ai?” Tư Nam Ngọc bất chợt ngắt lời khoe mẽ của Lục Mạn, Lục Mạn bị câu hỏi xóa sạch giấc mộng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương