Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày
-
Chương 69: Không tìm ra được tung tích
Mạch Linh cô nhướn người để bơi lên trên mặt nước nhưng với thể lực của cô vốn dĩ là không đủ, cô quằn quại ở dưới dòng nước lạnh rất lâu, cũng chẳng biết là thời gian đã trôi qua nhanh như thế nào, cô mơ màng nhìn thấy bóng dáng Lục Thiên Mặc đi đến bên cạnh mình, hắn đưa tay ra nắm lấy tay cô, cùng cô chơi đùa trên bờ biển dài trải đầy ánh nắng...
Cô chớp chớp hàng mi cong vút của mình rồi mở mắt ra, bầu trời hiện tại đã mờ tối hắn, ở nơi hoang vu này cô chẳng cách nào tìm ra được một ánh đèn, huống hồ gì là tìm người đến cứu.
"Lục Thiên Mặc, anh đang ở đâu?"
Cô đi vòng quanh mấy mỏm đá nhấp nhô và liên tục lên tiếng gọi tên hắn. Tiếng cô vang vọng ra xa rồi vọng lên hiện lên một vẻ u buồn cô độc đến đáng sợ, hoá ra trong giờ phút chúng ta chỉ có một mình, dù bên cạnh xuất hiện bất kì một người nào đó cũng đủ làm bản thân cảm thấy yên lòng hơn.
Mạch Linh cứ ngỡ là trời sập tối nhưng hoá ra bình minh đang dần chạy lên phía bên kia của chân trời, ánh mặt trời chiếu vào bờ cát vàng óng ánh lên như hàng ngàn hạt kim tuyến lấp lánh, cô đã ở đây và tìm kím Lục Thiên Mặc suốt đêm, cái lạnh giá và cơn đói đã từ từ hành hạ cơ thể mỏng manh của cô, nhưng Mạch Linh vẫn nhất quyết không cho phép bản thân mình gục ngã, cô đưa mắt quan sát xung quanh, theo như địa phận ở nơi này mà cô từng nhìn thấy trên bản đồ thì đây chính là hòn đảo Bắc Sentinel cách đất liền Myanmar sáu trăm bốn mươi bốn ki-lô-mét. Nơi này hoàn toàn độc lập với thế giới bên ngoài, các nguồn sóng điện tự và internet không thể nào truyền đến đây được, hơn nữa phía trên đảo này còn có một nhóm người sinh sống nhưng họ tuyệt đối không bao giờ hiếu khách, nếu như bọn họ ngửi thấy có dấu vết của người lạ lui tới thì họ sẽ lập tức giết chết.
Mạch Linh lết từng bước đi dài trên bờ cát để tìm bóng dáng của người đàn ông kia, thời gian cứ như thế trôi qua thoáng một cái mặt trời đã đứng bóng trên cao. Cô cảm nhận được cái nóng rát trên da mình, nhưng vẫn cố gắng đi tìm Lục Thiên Mặc trong sự vô vọng tột cùng.
Phía xa xa kia có gì đó đang chuyển động, Mạch Linh tựa hồ như tìm thấy được một tia hi vọng, cô mặc kệ bản thân đang đói khát như thế nào vội vàng chạy đến, cơn sóng mạnh ập thẳng vào chân cô khiến cả người cô ngã nhào xuống nền cát ướt sẫm, Mạch Linh chống tay đứng dậy tiếp tục hướng đến phía hiện vật đang cử động kia, trong lòng vẫn rất mong đó là Lục Thiên Mặc.
Băng qua bốn mỏm đá to, Mạch Linh dừng lại trước một khe hở nhỏ, cô nhìn xuống hai chân mình thì nhìn thấy một bàn tay, cô lật đật quỳ xuống, đưa tay đào bới đóng cát xuống để kéo Lục Thiên Mặc ra.
"Lục Thiên Mặc! Anh mau tỉnh lại đi, anh đừng làm em sợ mà. Lục Thiên Mặc."
Mạch Linh dùng hết mọi cử động để giúp cho hắn có thể hô hấp bình thường trở lại, cô đặt môi mình lên môi hắn, cố gắng truyền hơi thở vào trong cổ họng, hai bàn tay cô đặt trên ngực hắn ra sức làm động tác ép tim để hắn có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Đã hơn hai mươi phút trôi qua, lúc Mạch Linh buông tay và nghĩ rằng Lục Thiên Mặc sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa thì hắn lại cử động ngón tay rồi từ từ mở mắt. Mạch Linh quỳ rạp xuống bên chân hắn, cô dùng sức để đỡ cho đầu hắn bật dậy để dựa vào ngực mình, vừa nhìn thấy thân thể kia cử động cô đã vui mừng đến mức nước mắt tèm lem.
"Anh tỉnh lại rồi, anh cảm thấy trong người như thế nào? Còn vết thương sau lưng anh nữa. Anh..."
Một ngón tay được đặt lên môi cô, Lục Thiên Mặc nhếch môi khẽ mỉm cười: "Anh chưa chết nhưng vì bị em hành hạ tự nảy đến giờ cũng sắp chết rồi đây."
Mạch Linh vừa khóc vừa mếu máo nói: "Anh còn có tâm trạng để đùa được hay sao? Nếu không phải vì mấy cơn sóng lớn kia đẩy chúng ta vào bờ thì có lẽ bây giờ em và anh đã làm mồi cho cá ăn rồi."
Hắn nhướn người ngồi dậy, vết thương ở sau lưng đã làm đỏ thẩm một mảng cát vàng mà hắn đã nằm lên, Mạch Linh vừa nhìn thấy đã vội vàng xoay người hắn lại xem, cô vòng tay ra phía trước cởi ra chiếc áo complet màu đen đã bị nhào nát.
"Em muốn làm gì? Đừng nói với anh là em muốn làm chuyện đó ở đây nhé?"
Mạch Linh mím môi, cô mặc kệ tên điên trước mặt đang nói bừa đã nhanh chóng cởi lấy áo hắn ra, sau đó cô chạy đo vốc một ít nước biển vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng rửa sạch vết thương trên lưng hắn. Lúc này cô mới có thể nhận ra rằng, vết thương trên lưng hắn rất nhiều, lớn có bé cũng có, cũ có mới cũng có. Cô nhìn đến những vệt máu dài đã sớm lan rộng trên làn da màu đồng kia mà không ngăn nổi bản thân vô cùng đau đớn.
"Tại sao anh lại đỡ giúp em, nếu như anh có mệnh hệ gì thì làm sao em có thể quay về Đài Loan được nữa!"
Lục Thiên Mặc nhíu chặt đầu lông mày để kìm nén cơn đau từ sau lưng truyền đến, hắn mím môi, sau cùng mới nhẹ nhàng nở ra một nụ cười: "Vậy em nói xem vì sao anh lại không thể giúp em, nếu như bảo vệ người phụ nữ của mình mà anh còn không thể làm được, vậy sao anh có thể là lão đại của cả Hắc đạo được đây?"
Mạch Linh cứng miệng, cô chỉ hận là không thể một cước đá văng người đàn ông này xuống biển. Cô xé một vạt vải dài trên tay áo của mình rồi nhẹ nhàng băng bó lại vết thương cho hắn.
"Chúng ta không có cách nào để trở về đất liền." Cô ngồi bẹp xuống trên cát, chống tay lên cằm như đang suy nghĩ vài điều gì đó. Nhưng bản thân cô đã hiểu rằng chỉ cần cô tìm được hắn, chỉ cần người đàn ông này luôn ở bên cạnh mình thì mọi hi vọng đều có thể sẽ hoàn thiện.
Lục Thiên Mặc đứng dậy đi xung quanh một lúc, hắn có thể điều chỉnh độ chính xác của la bàn bằng mắt thường cho dù trong tay không cầm một chiếc la bàn nào, hắn đưa hai ngón tay cái và trỏ đặt vuông góc hướng lên ánh mặt trời để điều chỉnh ánh nắng và xác định phương hướng của các đám mây trên bầu trời, Mạch Linh chăm chú nhìn đến bóng dáng cao ráo của Lục Thiên Mặc được ánh sáng mặt trời ngược nắng chiếu vào, tuy rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như thế này nhưng phẩm chất cao quý của hắn vẫn toát lên và hiện hữu rõ như những bậc đế vương cao ngạo vẫn quyền quý dù đang ở trong bất kì hoàn cảnh nào.
"Anh có nhận ra phương hướng hay không?"
Hắn xoay người về phía cô, nhàn nhạt lên tiếng: "Xác định phương hướng dựa theo những áng mây đứng im và vị trí của mặt trời thì anh có thể tìm được vị trí của chúng ta bây giờ, nhưng làm cách nào để có thể trở về đất liền thì đó lại là một ẩn số."
Mạch Linh khẽ thở dài, cô ngồi lên mỏm đá nhỏ gần đó, hướng đến phía hắn lên tiếng: "Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"
"Vẫn còn."
Mạch Linh hớn hở hỏi lại: "Là cách nào?"
Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, xoay người nâng lấy chiếc cằm nhỏ của cô lên: "Chỉ cần em bơi một đoạn hơn sáu trăm cây số để vượt biển là có thể về đến đất liền rồi."
Cô nữa khóc nữa cười nhìn hắn, cái tên này quả thật là chẳng hề biết sợ gì cả, đến giờ phút này mà hắn còn có tâm trạng để trêu ghẹo cô. Quả thật là làm cho người ta tức đến điên đi mà.
Hai người loay hoay trên bờ biển đã qua một ngày, chiều tối ở bên dãy núi kia bỗng dưng có đèn phát sáng, Mạch Linh vừa nhìn thấy đã vội vã kéo lấy tay Lục Thiên Mặc, chỉ tay về hướng ánh sáng lập loè kia: "Đó là thứ gì thế?"
Lục Thiên Mặc tiến lên vài bước trên mỏm đá cao rồi nhìn sang phía xa xăm kia, chỉ vài giây sau hắn đã có câu trả lời: "Hòn đảo này quả thật là có người sống. Chỉ có điều..." Hắn ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp: "Những người này hoàn toàn không hiếu khách."
Mạch Linh khẽ gật gù, cô đưa tay ôm lấy người mình: "Điều này em cũng từng nghe qua, nhưng giờ chúng ta chỉ còn cách này để trở về thành phố. Có lẽ ta nên đến đó xem sao?"
Lục Thiên Mặc gật đầu năm lấy tay cô đi về hướng có ánh đèn mờ kia, hai người phải đi vòng qua một ngón đồi nhỏ để đến phía dãy núi trên hòn đảo này, ánh trăng sáng chiếu xuống mờ ảo nhưng vẫn đôi lần làm bước chân của cô bị hụt xuống những chỏm đất bị lún sâu.
Trong rừng hiện giờ không lấy được một thứ ánh sáng nào ngoài những tia sáng mờ nhạt xen qua những tán cây chiếu xuống, hai người cứ như thế đi thẳng đến nơi phát ra ánh sáng, chẳng biết đi được bao lâu cho đến khi có một thứ gì đó xẹt qua cổ chân Mạch Linh rồi nhanh chóng cắn miết vào đau điếng.
"A...!"
Lục Thiên Mặc nghe tiếng rên của cô đã lập tức quay sang vừa vặn nhìn thấy cặp mắt màu đỏ sáng bừng trước mặt, trong bóng tối mờ ảo hắn đã mạo hiểm đưa tay mình xuống chân cô bóp chặt lấy thân con rắn còn chưa thể xác định giống loài kia quất mạnh vào cái cây ven đường, chỉ sai vài ba cái va chạm, đầu của con rắn kia đã bẹp dí rồi nhanh chóng bị Lục Thiên Mặc quăng ra xa.
"Em cảm thấy thế nào rồi?"
Mạch Linh chỉ cảm thấy đau nhức ngoài ra cũng chẳng cảm nhận được thứ cảm giác nào lạ hơn, cô nghĩ rằng loài rắn này không có độc nên đã mỉm cười lắc đầu, xua xua tay đến trước mặt Lục Thiên Mặc: "Em không sao! Chỉ là bị rắn cắn một chút thôi, chúng ta đi tiếp đi."
"Hiện tại thì anh chưa xác nhận được nó thuộc loài rắn nào nhưng tốt nhất là em không nên cử động chân của mình. Mau leo lên, anh cõng em."
Lục Thiên Mặc ngồi xổm xuống trước mặt cô, hắn vỗ tay lên vai mình, chờ đợi cô trèo lên.
Mạch Linh nhíu mày, cô đứng im tại chỗ không hề cử động, khẽ mím môi: "Không được, vết thương trên lưng anh tuyệt đối không được va chạm, nếu không sẽ chảy máu không ngừng đấy."
Hắn mặc kệ cô lảm nhảm những thứ vớ vẩn bên tai mà đã vội vàng vòng tay ra phía sau nắm lấy cổ tay cô kéo về trước cổ mình. Mạch Linh cũng theo quán tính mà ngã nhào lên lưng hắn, Lục Thiên Mặc cắn chặt môi chịu đau, hắn đứng lên cõng cô ở phía sau lưng mình.
"Em yên tâm đi, máu của anh nhiều lắm, nhiều đến mức em có thể tập bơi đấy."
Tâm trạng của cô bây giờ chỉ có xúc động không thôi, chân cô đã dần dần dâng lên cảm giác bị tê cứng và đã hoàn toàn không thể cử động được nữa, còn người đàn ông ngang ngạnh cao ngạo kia cũng đang cố hết sức để kìm nén nỗi đau thể xác của mình. Vậy mới nói đến, khi hai người yêu nhau và vì nhau mà làm tất cả thì những nỗi đau này có xá là chi. Mạch Linh cắn chặt môi để không phải bật ra tiếng rên rỉ của mình từ cơn nhức ở chân truyền đến, cô biết rằng bây giờ chỉ có cô và Lục Thiên Mặc đang dựa dẫm vào nhau mà sống trong thời gian này, nếu như cô than thở với hắn rằng bản thân sắp không chịu nổi thì cũng chỉ khiến hắn lo lắng thêm mà thôi.
Phía trước ngực Mạch Linh bỗng dưng ướt một mảng, cô có thể biết được đó là máu của Lục Thiên Mặc đang chảy ra, cô chần chừ vài giây sau đó mới ấp úng lên tiếng: "Lục Thiên Mặc, anh có sao hay không? Vết thương của anh lại chảy máu rồi."
Gương mặt của hắn lúc này đã trở nên trắng bệch, bước chân cũng đã dần dần mất đi phương hướng đến bước tiếp đi: "Anh không sao! Chúng ta sắp đến nơi rồi, chỉ cần vượt qua được đỉnh đồi này."
[...]
Bên phía của Doãn Phi và Bạch Phụng vẫn đang liên lạc về trung tâm của Rob và Lô Tấn để tăng cường điều tra nơi mà Lục Thiên Mặc xảy ra tại nạn, sau đợt tổng càn quét vừa rồi thì lực lượng SWAT đã quay về và đã cho thu hồi giám sát, đã hơn hai ngày nay tất cả lực lượng đã bay vòng quanh để theo dõi tình tình của và phục vụ điều tra vụ việc mất tích của lão đại và Mạch Linh nhưng vẫn chưa tìm thấy được tung tích của hai người.
"Shit! Tình hình này nếu như chúng ta còn ngồi ở đây thì hai người họ đã chết mất xác ở đâu đó rồi."
Bạch Phụng nóng ruột chờ đợi tin tức đã sắp phát điên lên, hắn liên tục gọi điện vào số của hai người nhưng vẫn không được, Doãn Phi vừa nói chuyện điện thoại với Rob xong liền quay sang nói với Bạch Phụng.
"Chúng ta mau quay về Đài Loan, ở tổ chức xảy ra chuyện rồi."
"Mẹ kiếp, bọn chúng lại ngang nhiên lợi dụng cơ hội này để phục kích chúng ta sao?"
Doãn Phi gõ gõ mấy ngón tay lên bàn phím, cô đánh dấu một vài kí hiêụ trên đó rồi vội vàng kéo Bạch Phụng lên máy bay: "Chúng ta xuất phát thôi."
"Được, ta đi."
Bạch Phụng xoay người cầm lấy áo khoác của mình rồi xoay người đi theo Doãn Phi bước lên máy bay, bọn họ trong đêm đó đã nhanh chóng có mặt ở Đài Bắc để phối hợp với tổ chức vừa tìm tung tích của Lục Thiên Mặc vừa đánh trả lại bọn người hèn hạ của Hắc bang kia.
Cô chớp chớp hàng mi cong vút của mình rồi mở mắt ra, bầu trời hiện tại đã mờ tối hắn, ở nơi hoang vu này cô chẳng cách nào tìm ra được một ánh đèn, huống hồ gì là tìm người đến cứu.
"Lục Thiên Mặc, anh đang ở đâu?"
Cô đi vòng quanh mấy mỏm đá nhấp nhô và liên tục lên tiếng gọi tên hắn. Tiếng cô vang vọng ra xa rồi vọng lên hiện lên một vẻ u buồn cô độc đến đáng sợ, hoá ra trong giờ phút chúng ta chỉ có một mình, dù bên cạnh xuất hiện bất kì một người nào đó cũng đủ làm bản thân cảm thấy yên lòng hơn.
Mạch Linh cứ ngỡ là trời sập tối nhưng hoá ra bình minh đang dần chạy lên phía bên kia của chân trời, ánh mặt trời chiếu vào bờ cát vàng óng ánh lên như hàng ngàn hạt kim tuyến lấp lánh, cô đã ở đây và tìm kím Lục Thiên Mặc suốt đêm, cái lạnh giá và cơn đói đã từ từ hành hạ cơ thể mỏng manh của cô, nhưng Mạch Linh vẫn nhất quyết không cho phép bản thân mình gục ngã, cô đưa mắt quan sát xung quanh, theo như địa phận ở nơi này mà cô từng nhìn thấy trên bản đồ thì đây chính là hòn đảo Bắc Sentinel cách đất liền Myanmar sáu trăm bốn mươi bốn ki-lô-mét. Nơi này hoàn toàn độc lập với thế giới bên ngoài, các nguồn sóng điện tự và internet không thể nào truyền đến đây được, hơn nữa phía trên đảo này còn có một nhóm người sinh sống nhưng họ tuyệt đối không bao giờ hiếu khách, nếu như bọn họ ngửi thấy có dấu vết của người lạ lui tới thì họ sẽ lập tức giết chết.
Mạch Linh lết từng bước đi dài trên bờ cát để tìm bóng dáng của người đàn ông kia, thời gian cứ như thế trôi qua thoáng một cái mặt trời đã đứng bóng trên cao. Cô cảm nhận được cái nóng rát trên da mình, nhưng vẫn cố gắng đi tìm Lục Thiên Mặc trong sự vô vọng tột cùng.
Phía xa xa kia có gì đó đang chuyển động, Mạch Linh tựa hồ như tìm thấy được một tia hi vọng, cô mặc kệ bản thân đang đói khát như thế nào vội vàng chạy đến, cơn sóng mạnh ập thẳng vào chân cô khiến cả người cô ngã nhào xuống nền cát ướt sẫm, Mạch Linh chống tay đứng dậy tiếp tục hướng đến phía hiện vật đang cử động kia, trong lòng vẫn rất mong đó là Lục Thiên Mặc.
Băng qua bốn mỏm đá to, Mạch Linh dừng lại trước một khe hở nhỏ, cô nhìn xuống hai chân mình thì nhìn thấy một bàn tay, cô lật đật quỳ xuống, đưa tay đào bới đóng cát xuống để kéo Lục Thiên Mặc ra.
"Lục Thiên Mặc! Anh mau tỉnh lại đi, anh đừng làm em sợ mà. Lục Thiên Mặc."
Mạch Linh dùng hết mọi cử động để giúp cho hắn có thể hô hấp bình thường trở lại, cô đặt môi mình lên môi hắn, cố gắng truyền hơi thở vào trong cổ họng, hai bàn tay cô đặt trên ngực hắn ra sức làm động tác ép tim để hắn có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Đã hơn hai mươi phút trôi qua, lúc Mạch Linh buông tay và nghĩ rằng Lục Thiên Mặc sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa thì hắn lại cử động ngón tay rồi từ từ mở mắt. Mạch Linh quỳ rạp xuống bên chân hắn, cô dùng sức để đỡ cho đầu hắn bật dậy để dựa vào ngực mình, vừa nhìn thấy thân thể kia cử động cô đã vui mừng đến mức nước mắt tèm lem.
"Anh tỉnh lại rồi, anh cảm thấy trong người như thế nào? Còn vết thương sau lưng anh nữa. Anh..."
Một ngón tay được đặt lên môi cô, Lục Thiên Mặc nhếch môi khẽ mỉm cười: "Anh chưa chết nhưng vì bị em hành hạ tự nảy đến giờ cũng sắp chết rồi đây."
Mạch Linh vừa khóc vừa mếu máo nói: "Anh còn có tâm trạng để đùa được hay sao? Nếu không phải vì mấy cơn sóng lớn kia đẩy chúng ta vào bờ thì có lẽ bây giờ em và anh đã làm mồi cho cá ăn rồi."
Hắn nhướn người ngồi dậy, vết thương ở sau lưng đã làm đỏ thẩm một mảng cát vàng mà hắn đã nằm lên, Mạch Linh vừa nhìn thấy đã vội vàng xoay người hắn lại xem, cô vòng tay ra phía trước cởi ra chiếc áo complet màu đen đã bị nhào nát.
"Em muốn làm gì? Đừng nói với anh là em muốn làm chuyện đó ở đây nhé?"
Mạch Linh mím môi, cô mặc kệ tên điên trước mặt đang nói bừa đã nhanh chóng cởi lấy áo hắn ra, sau đó cô chạy đo vốc một ít nước biển vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng rửa sạch vết thương trên lưng hắn. Lúc này cô mới có thể nhận ra rằng, vết thương trên lưng hắn rất nhiều, lớn có bé cũng có, cũ có mới cũng có. Cô nhìn đến những vệt máu dài đã sớm lan rộng trên làn da màu đồng kia mà không ngăn nổi bản thân vô cùng đau đớn.
"Tại sao anh lại đỡ giúp em, nếu như anh có mệnh hệ gì thì làm sao em có thể quay về Đài Loan được nữa!"
Lục Thiên Mặc nhíu chặt đầu lông mày để kìm nén cơn đau từ sau lưng truyền đến, hắn mím môi, sau cùng mới nhẹ nhàng nở ra một nụ cười: "Vậy em nói xem vì sao anh lại không thể giúp em, nếu như bảo vệ người phụ nữ của mình mà anh còn không thể làm được, vậy sao anh có thể là lão đại của cả Hắc đạo được đây?"
Mạch Linh cứng miệng, cô chỉ hận là không thể một cước đá văng người đàn ông này xuống biển. Cô xé một vạt vải dài trên tay áo của mình rồi nhẹ nhàng băng bó lại vết thương cho hắn.
"Chúng ta không có cách nào để trở về đất liền." Cô ngồi bẹp xuống trên cát, chống tay lên cằm như đang suy nghĩ vài điều gì đó. Nhưng bản thân cô đã hiểu rằng chỉ cần cô tìm được hắn, chỉ cần người đàn ông này luôn ở bên cạnh mình thì mọi hi vọng đều có thể sẽ hoàn thiện.
Lục Thiên Mặc đứng dậy đi xung quanh một lúc, hắn có thể điều chỉnh độ chính xác của la bàn bằng mắt thường cho dù trong tay không cầm một chiếc la bàn nào, hắn đưa hai ngón tay cái và trỏ đặt vuông góc hướng lên ánh mặt trời để điều chỉnh ánh nắng và xác định phương hướng của các đám mây trên bầu trời, Mạch Linh chăm chú nhìn đến bóng dáng cao ráo của Lục Thiên Mặc được ánh sáng mặt trời ngược nắng chiếu vào, tuy rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như thế này nhưng phẩm chất cao quý của hắn vẫn toát lên và hiện hữu rõ như những bậc đế vương cao ngạo vẫn quyền quý dù đang ở trong bất kì hoàn cảnh nào.
"Anh có nhận ra phương hướng hay không?"
Hắn xoay người về phía cô, nhàn nhạt lên tiếng: "Xác định phương hướng dựa theo những áng mây đứng im và vị trí của mặt trời thì anh có thể tìm được vị trí của chúng ta bây giờ, nhưng làm cách nào để có thể trở về đất liền thì đó lại là một ẩn số."
Mạch Linh khẽ thở dài, cô ngồi lên mỏm đá nhỏ gần đó, hướng đến phía hắn lên tiếng: "Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"
"Vẫn còn."
Mạch Linh hớn hở hỏi lại: "Là cách nào?"
Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, xoay người nâng lấy chiếc cằm nhỏ của cô lên: "Chỉ cần em bơi một đoạn hơn sáu trăm cây số để vượt biển là có thể về đến đất liền rồi."
Cô nữa khóc nữa cười nhìn hắn, cái tên này quả thật là chẳng hề biết sợ gì cả, đến giờ phút này mà hắn còn có tâm trạng để trêu ghẹo cô. Quả thật là làm cho người ta tức đến điên đi mà.
Hai người loay hoay trên bờ biển đã qua một ngày, chiều tối ở bên dãy núi kia bỗng dưng có đèn phát sáng, Mạch Linh vừa nhìn thấy đã vội vã kéo lấy tay Lục Thiên Mặc, chỉ tay về hướng ánh sáng lập loè kia: "Đó là thứ gì thế?"
Lục Thiên Mặc tiến lên vài bước trên mỏm đá cao rồi nhìn sang phía xa xăm kia, chỉ vài giây sau hắn đã có câu trả lời: "Hòn đảo này quả thật là có người sống. Chỉ có điều..." Hắn ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp: "Những người này hoàn toàn không hiếu khách."
Mạch Linh khẽ gật gù, cô đưa tay ôm lấy người mình: "Điều này em cũng từng nghe qua, nhưng giờ chúng ta chỉ còn cách này để trở về thành phố. Có lẽ ta nên đến đó xem sao?"
Lục Thiên Mặc gật đầu năm lấy tay cô đi về hướng có ánh đèn mờ kia, hai người phải đi vòng qua một ngón đồi nhỏ để đến phía dãy núi trên hòn đảo này, ánh trăng sáng chiếu xuống mờ ảo nhưng vẫn đôi lần làm bước chân của cô bị hụt xuống những chỏm đất bị lún sâu.
Trong rừng hiện giờ không lấy được một thứ ánh sáng nào ngoài những tia sáng mờ nhạt xen qua những tán cây chiếu xuống, hai người cứ như thế đi thẳng đến nơi phát ra ánh sáng, chẳng biết đi được bao lâu cho đến khi có một thứ gì đó xẹt qua cổ chân Mạch Linh rồi nhanh chóng cắn miết vào đau điếng.
"A...!"
Lục Thiên Mặc nghe tiếng rên của cô đã lập tức quay sang vừa vặn nhìn thấy cặp mắt màu đỏ sáng bừng trước mặt, trong bóng tối mờ ảo hắn đã mạo hiểm đưa tay mình xuống chân cô bóp chặt lấy thân con rắn còn chưa thể xác định giống loài kia quất mạnh vào cái cây ven đường, chỉ sai vài ba cái va chạm, đầu của con rắn kia đã bẹp dí rồi nhanh chóng bị Lục Thiên Mặc quăng ra xa.
"Em cảm thấy thế nào rồi?"
Mạch Linh chỉ cảm thấy đau nhức ngoài ra cũng chẳng cảm nhận được thứ cảm giác nào lạ hơn, cô nghĩ rằng loài rắn này không có độc nên đã mỉm cười lắc đầu, xua xua tay đến trước mặt Lục Thiên Mặc: "Em không sao! Chỉ là bị rắn cắn một chút thôi, chúng ta đi tiếp đi."
"Hiện tại thì anh chưa xác nhận được nó thuộc loài rắn nào nhưng tốt nhất là em không nên cử động chân của mình. Mau leo lên, anh cõng em."
Lục Thiên Mặc ngồi xổm xuống trước mặt cô, hắn vỗ tay lên vai mình, chờ đợi cô trèo lên.
Mạch Linh nhíu mày, cô đứng im tại chỗ không hề cử động, khẽ mím môi: "Không được, vết thương trên lưng anh tuyệt đối không được va chạm, nếu không sẽ chảy máu không ngừng đấy."
Hắn mặc kệ cô lảm nhảm những thứ vớ vẩn bên tai mà đã vội vàng vòng tay ra phía sau nắm lấy cổ tay cô kéo về trước cổ mình. Mạch Linh cũng theo quán tính mà ngã nhào lên lưng hắn, Lục Thiên Mặc cắn chặt môi chịu đau, hắn đứng lên cõng cô ở phía sau lưng mình.
"Em yên tâm đi, máu của anh nhiều lắm, nhiều đến mức em có thể tập bơi đấy."
Tâm trạng của cô bây giờ chỉ có xúc động không thôi, chân cô đã dần dần dâng lên cảm giác bị tê cứng và đã hoàn toàn không thể cử động được nữa, còn người đàn ông ngang ngạnh cao ngạo kia cũng đang cố hết sức để kìm nén nỗi đau thể xác của mình. Vậy mới nói đến, khi hai người yêu nhau và vì nhau mà làm tất cả thì những nỗi đau này có xá là chi. Mạch Linh cắn chặt môi để không phải bật ra tiếng rên rỉ của mình từ cơn nhức ở chân truyền đến, cô biết rằng bây giờ chỉ có cô và Lục Thiên Mặc đang dựa dẫm vào nhau mà sống trong thời gian này, nếu như cô than thở với hắn rằng bản thân sắp không chịu nổi thì cũng chỉ khiến hắn lo lắng thêm mà thôi.
Phía trước ngực Mạch Linh bỗng dưng ướt một mảng, cô có thể biết được đó là máu của Lục Thiên Mặc đang chảy ra, cô chần chừ vài giây sau đó mới ấp úng lên tiếng: "Lục Thiên Mặc, anh có sao hay không? Vết thương của anh lại chảy máu rồi."
Gương mặt của hắn lúc này đã trở nên trắng bệch, bước chân cũng đã dần dần mất đi phương hướng đến bước tiếp đi: "Anh không sao! Chúng ta sắp đến nơi rồi, chỉ cần vượt qua được đỉnh đồi này."
[...]
Bên phía của Doãn Phi và Bạch Phụng vẫn đang liên lạc về trung tâm của Rob và Lô Tấn để tăng cường điều tra nơi mà Lục Thiên Mặc xảy ra tại nạn, sau đợt tổng càn quét vừa rồi thì lực lượng SWAT đã quay về và đã cho thu hồi giám sát, đã hơn hai ngày nay tất cả lực lượng đã bay vòng quanh để theo dõi tình tình của và phục vụ điều tra vụ việc mất tích của lão đại và Mạch Linh nhưng vẫn chưa tìm thấy được tung tích của hai người.
"Shit! Tình hình này nếu như chúng ta còn ngồi ở đây thì hai người họ đã chết mất xác ở đâu đó rồi."
Bạch Phụng nóng ruột chờ đợi tin tức đã sắp phát điên lên, hắn liên tục gọi điện vào số của hai người nhưng vẫn không được, Doãn Phi vừa nói chuyện điện thoại với Rob xong liền quay sang nói với Bạch Phụng.
"Chúng ta mau quay về Đài Loan, ở tổ chức xảy ra chuyện rồi."
"Mẹ kiếp, bọn chúng lại ngang nhiên lợi dụng cơ hội này để phục kích chúng ta sao?"
Doãn Phi gõ gõ mấy ngón tay lên bàn phím, cô đánh dấu một vài kí hiêụ trên đó rồi vội vàng kéo Bạch Phụng lên máy bay: "Chúng ta xuất phát thôi."
"Được, ta đi."
Bạch Phụng xoay người cầm lấy áo khoác của mình rồi xoay người đi theo Doãn Phi bước lên máy bay, bọn họ trong đêm đó đã nhanh chóng có mặt ở Đài Bắc để phối hợp với tổ chức vừa tìm tung tích của Lục Thiên Mặc vừa đánh trả lại bọn người hèn hạ của Hắc bang kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook