Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi
Chương 6: Người giống người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kích động, Thiên Tuyết giật phắt bàn tay đang bị siết chặt bởi Hạ Vũ, cô nhìn người trên sân khấu mà lòng hoảng loạn, đây chắc chắn không phải chàng trai trong trường vì cậu ta đang nằm trong viện thương tích đầy người kia mà, vậy kẻ đang đứng trên sân khấu ấy không thể nào người giống người, chắc chắn cô không quá tam ba bận như thế mà cứ nhìn nhằm. Lòng đau như cắt hòa lẫn niềm vui nhung nhớ, nước mắt tuôn như suối, vén tà váy lên cao bây giờ cô mặc kệ những thứ xung quanh trong mắt chỉ còn hình bóng Lý Mẫn Hạo.

Bước chân chen chúc qua đám người đông như kiến này, cô tháo luôn đôi guốc để dễ dàng chạy hơn, nhảy lên sân khấu trong sự ngỡ ngàng của mọi người lẫn ánh mắt chết chóc của Dương Hạ Vũ, Thiên Tuyết nắm lấy cánh tay cậu ta kéo mạnh chạy ra ngoài. Mọi người đứng hình, Bạch Nhu ú ớ không nên lời, Hạ Vũ nhếch mép cười đểu, mâu quang sa sầm đôi tay siết chặt vào nhau.

"Mèo nhỏ đói rồi sao?".

Không vội chạy theo, hắn từ tốn nâng bước chân đi ra ngoài để xem kịch vui như tất cả thành phần nhiều chuyện đang có mặt tại đây.

Hoa Thiên Tuyết cứ chạy mãi cho để khi giọng nói vang lên:

- Được rồi Thiên Tuyết tớ không thể chạy nhanh đến thế đâu.

Cô dừng lại, nhịp tim loạn xạ trong đau thương lẫn hạnh phúc, nỗi nhớ mong hay sự sợ sệt chẳng phải là cậu đã không còn đè nặng trong tim cô nữa, quay mặt đối diện với Tuấn Kiệt bằng đôi mắt mọng nước, cô cười tươi như cô nhóc được kẹo, đã bao lâu rồi Tuyết quên mất mình có thể vui đến như thế này. Phan Tuấn Kiệt ngày nào đã trở thành Lý Mẫn Hạo cao ráo, đẹp trai, giàu xụ và chững chạc như thế chứ? Cậu nở nụ cười dịu dàng nhưng vô hồn nhìn cô, trong ánh mắt cậu vẫn tràn ngập nhu tình, yêu thương nhưng có gì đó khang khác, hình như đã thay đổi rồi từ cậu không còn vẻ tinh ranh, ấm áp như ngày trước nữa. Đã thay đổi.

- Mọi chuyện là sao? - Chất giọng nghèo nghẹn cô lên tiếng hỏi:

- Từ bây giờ tớ là Lý Mẫn Hạo, mọi chuyện xảy ra đã không còn quan trọng nữa ngốc à.

Buông tay Thiên Tuyết ra, Kiệt vuốt lại nếp áo nhăn nhúm lúc chạy vô tình đã tạo nên, các cơ mặt của cậu giãn ra cùng điệu cười cứng ngắc làm lòng cô trở nên đau nhói, trái tim yếu đuối như mắc trên sợi chỉ mỏng manh dễ đứt, sự hân hoan tan biến theo làn mây rơi thẳng xuống vực sâu không đáy:

- Đừng cười như thế nữa - Tiếng cô như hét vào không gian, tại sao khi nhìn thấy nụ cười đó cô lại cảm giác lòng mình như có ngàn cây kim thay nhau đâm xuyên qua:

Nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ, cậu vẫn giữ nguyên nụ cười giao hòa, hỏi:

- Thế mình phải thế nào hả Thiên Tuyết? Khóc chăng?.

Câu hỏi của cậu làm Thiên Tuyết đớ người, ừ đúng thế không lẽ bắt cậu ấy phải khóc sao? Buồn cười chính mình thật, nhưng cớ sao cậu lại trở nên như vậy không phải một năm trước cậu đã chết trước mặt cô sao? Tuấn Kiệt hôm nay trông thật xa lạ quá không còn cảm giác gần gũi, thân thương nữa. Vuốt đi dòng lệ trên má cô cười nhưng giống như đang khóc hơn, ồ đến bây giờ cười còn khó coi hơn khóc cơ đấy, đôi mắt ủ rũ buồn vời vợi đảo quanh khi mọi người đã tụ tập lại gần.

Bạch Nhu chạy lại, hỏi Tuấn Kiệt đầy tò mò:

- Hai người quen nhau à?.

Phan Tuấn Kiệt nắm lấy tay Bạch Nhu, cậu mỉm cười thích thú, trông thật trẻ con:

- Cô ấy nhận lầm người.

Sét đánh ngang tai Thiên Tuyết nhưng lại khiến cô cười chua xót, đúng rồi, cô đã nhận lầm người, đây không phải là Phan Tuấn Kiệt mà là thiếu gia Lý Mẫn Hạo nha, cô xin lỗi Bạch Nhu cùng người không rõ ai ra ai rồi quay mặt rời đi. Những người có mặt bắt đầu xôn xao bàn tán chê cười cô, nhắm chặt mi tiệp buông thả lòng mình thôi không quan tâm, thôi không hy vọng về người mà cô từng tin sẽ mãi mãi bảo vệ, yêu thương cô nữa. Thả trôi dòng lệ ấm, Thiên Tuyết tự cười chính mình quá ngốc nghếch, thời gian trôi qua lâu như thế dù ngày ấy Kiệt không chết đi chăng nữa thì hôm nay chắc chắn cũng quên hay không muốn nhớ đến quá khứ tệ hại vùi mình trong sự nhục nhã ấy.

Đôi tay ai ấm áp, vững chắc lau nhẹ đi những thâm trầm, lệ mặn đắng trên mi mắt cô, mở to đôi đồng tử đen láy cô lạnh tâm nhìn. Dương Hạ Vũ nhu hòa, ôn nhu đáp lại ánh mắt tuyệt vọng của cô:

- Hôm nay em không ngoan.

Âm luật thật nhẹ nhàng như kiểu trách yêu cưng nựng nhưng cô biết rằng đây là sự đe dọa đúng hơn bão tố sắp đến rồi.

Gật nhẹ đầu, cô choàng tay ôm lấy Vũ vùi mặt vào lòng ngực nam tính của hắn, hít lấy từng hương thơm nhàn nhạt nơi vạt áo, trái tim lại lần nữa lạnh băng. Thôi thì không hy vọng, không yêu, không quan tâm chắc rằng cô sẽ không đau nữa.

Bạch Nhu bước tới vỗ nhẹ vào vai Thiên Tuyết, chị an ủi cô vài câu nào là bạn cô chắc chắn đã đến nơi tốt đẹp hơn rồi, cô cũng nhu thuận gật đầu biết chắc rằng Tuấn Kiệt đã nói như thế với Nhu, Hạ Vũ choàng tay ôm lấy cổ Thiên Tuyết, hắn cong khóe môi cảm ơn lòng tốt của chị sau đó bảo cô mệt muốn về nghĩ ngơi. Thiên Tuyết lạnh sống lưng, nơi vết thương lại buốt lên từng cơn, hình ảnh cây roi hiện ra trong tiềm thức, nuốt nước miếng xuống yết hầu, cô sợ hãi nhưng chỉ biết cuối đầu cấu chặt vạt áo hắn.

Trong một thoáng lướt qua nhau Thiên Tuyết thấy đâu đó trong đáy mắt Tuấn Kiệt tia không nỡ nhưng nó rất nhanh tan biến vào hư vô. Bàn tay đổ đầy mồ hôi lạng cô bước cùng Hạ Vũ rời khỏi buổi tiệc trở về nhà.

~~~o♥o~~~

Chát Chát Chát

Những âm thanh đau rát lại lần nữa vang lên, cũng như những lần trước đánh xong lại đi gột sạch máu tươi, rồi nhiệm vụ một con búp bê là lên giường phục vụ tình dục mặc cho vết thương bị động đến chảy máu. Nhức nhói nhưng Thiên Tuyết không thể la, cô đong đưa trên thân người của hắn từng nhịp nhanh, mạnh theo lực tay hắn nâng mà hoạt động, đau đến mặt mày xanh mét, đôi môi trắng bệnh, đồng tử co giãn bất thường cùng mi mắt sụp mí, mọi thứ xung quanh chợt nhạt nhòa, thân thể nặng chịch không vững đổ xuống người Hạ Vũ.

Trước khi ngất đi Thiên Tuyết không khỏi bàng hoàng trước nụ cười quái ác cùng hành động lạnh gáy của hắn. Dương Hạ Vũ tay đặt trên tấm lưng cô dơm dớp máu tươi, hắn khẽ đưa tay lên miệng lè chiếc lưỡi dài liếm láp ngon lành từng giọt máu huyết đào. Ác ma.

Cô ngất đi trên người Hạ Vũ, hắn nâng đôi môi cười thích thú, thỏa mãn cơn giận trong lòng, ánh mắt đảo ngang dọc trên thân thể suy nhược xanh xao cùng những vết thương hung tợn không ngừng nhả máu trông chẳng khác một cái xác chết bị hành hạ trước khi lìa khỏi cõi đời. Đúng là một con mèo ngốc không biết suy nghĩ, cô tưởng mọi thứ đều giống như hai năm trước sao, người con trai đó cho dù là Phan Tuấn Kiệt thật sự hay Lý Mẫn Hạo cũng chẳng thể nào giành lấy cô được đâu. Nổi sao? Không đâu, những thứ của hắn vĩnh viễn cũng chỉ là do hắn sở hữu, kẻ khác muốn chiếm được ư? Kiếp sau đi, à không mơ mới phải vì có kiếp sau nữa mèo ngốc trong lòng cũng chỉ là của hắn thôi.

Dương Hạ Vũ nhìn vật cưng đã ngất mà lòng nỗi lên từng đợt sóng cảm xúc khác lạ, dù ngàn kiếp sau trong thân thể ai đi chăng nữa hắn cũng sẽ tìm cho ra cô. Hoa Thiên Tuyết.

Đối với cô là yêu hay chỉ xem như một con thú cưng mang danh nghĩa "sủng vật" hắn không đoán được chính mình, nếu là yêu sao hắn nhẫn tâm chia sẻ? Nếu chỉ đơn giản là sủng vật cớ sao khi cô đặt trái tim vào một nơi khác hắn lại thấy tức giận?. Hạ Vũ gọi bác sĩ đến truyền máu cho Thiên Tuyết còn hắn thì rời đi.

Căn phòng ngày hôm đó đánh chàng trai giống Tuấn Kiệt, bọn hắn lần nữa lôi cậu ta vào:

- Hân hạnh được gặp lại Lý Mẫn Hào.

Giọng nói lạnh gáy của hắn làm Mẫn Hào thân thể đôi chỗ tím, lắm chỗ nâu cười to:

- Hahaha rất hân hạnh.

Trào phúng hắn mời Hào một ly Isabella's Islay - loại thượng đẳng, hắn khinh khỉnh nói:

- Một năm trước không chết bây giờ lại xuất hiện, hai anh em chúng mày muốn đấu với tao sợ không lại đến nỗi phải đóng tuồng tiếp cận mèo ngốc của tao đến vật sao? Chúng mày ngu như lão cha vậy, đúng nào là cha nào con nấy, diễn kịch bao lâu như vậy kết quả thu lại cũng khá đấy.

Hạ Vũ vỗ tay hoan nghênh, hắn tặt lưỡi lắc đầu bái phục trí thông minh chỉ lừa nỗi Thiên Tuyết. Lý Mẫn Hào nhếch mép, đổ ly rượu xuống nền:

- Tất nhiên rồi đã diễn kịch cho xem ít ra cũng thu được tiền không ít cũng nhiều chứ.

Cậu ta ngẩng mặt cười to, sải bước đi khỏi phòng trong tư thế oanh oanh liệt liệt của kẻ kiêu kì đầy thử thách. Mâu quang Hạ Vũ tối sầm, khóe môi tạo nên đường cong hoàn hảo chứa đựng nỗi khinh bỉ xem thường hai tên đầu óc bã đậu.

"Lý Mẫn Hạo - Lý Mẫn Hào hai anh em mày đã tạo nên Phan Tuấn Kiệt chết trong tay tao và bây giờ đến lượt chúng mày đấy. Định cướp mèo ngốc của tao sao? Mơ tưởng".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương