Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi
-
Chương 48: Đại kết thúc
Mặc Nghiêm hít thở nặng nhọc, anh bạnh quai hàm, cáu tiết muốn điên lên, ánh mắt anh lóe lên tia độc ác chết người, trong đầu anh lại xuất hiện ra hình ảnh của Yên Nhi khi ấy, tình nghĩa bao năm chỉ vì Dương Hạ Vũ mà phản bội anh.
Dương Hạ Vũ dùng hết sức thoát ra khỏi bọn thuộc hạ để chạy đến bên Hoa Thiên Tuyết, hắn muốn kéo cô ra, nước mắt của cô đang dần làm tan chảy trái tim của hắn, chính hắn lúc này cũng đang rơi lệ vì cô đây.
Bùm Ầm...
Bỗng nhiên chiếc tàu rung chuyển phát ra một tiếng nổ lớn, lửa bắt đầu nổi lên, khói đen mịt mù khiến Hoa Thiên Tuyết, Dương Hạ Vũ, Mặc Nghiêm nghẹt thở ho sặc sụa, cô nắm lấy tay hắn tìm đường chạy ra khỏi con tàu đang bị bốc cháy.
Anh đứng giữa biển lửa nhìn đôi tay hai người họ lúc hoạn nạn đan chặt vào nhau, rồi nhìn lại chính bản thân cô độc chỉ phút chốc nữa thôi sẽ chìm vào biển lửa, anh dường như hiểu ra đạo nghĩa nào đó mà trước giờ anh vẫn luôn giả mù mờ.
Nước mắt anh rơi lên đôi tay đang đưa ra, và hình như trong làn khói mịt mờ ấy bóng dáng mờ ảo của Yên Nhi hiền lành, nghịch ngợm hiện ra, cô đang đặt tay lên tay anh, mỉm cười nhẹ vòng tay ôm lấy anh. Cảm giác ấm áp như thực, cả hình ảnh sống động này nữa, có phải Nghiêm đang mơ hay không? Anh đan những ngón tay vào mái tóc bềnh bồng bay lượn trong làn khói của Yên Nhi:
- Đừng rời xa anh.
Yên Nhi gật đầu, vùi khuôn mặt bé nhỏ hồng hào vào lòng ngực anh thật sâu, Mặc Nghiêm trở nên ôn hòa, sủng nịnh ôm lấy cô, rồi anh nhẹ nhàng ngã xuống sàn bên cạnh hình bóng của Yên Nhi. Ánh lửa đỏ đáng sợ bao nhiêu thì trong mắt Mặc Nghiêm nó lại xinh đẹp tô điểm làm nền cho Yên Nhi nhu thuận trong lòng, anh không cảm thấy nóng hay khó chịu, Mặc Nghiêm nhắm mắt, đây chính là con đường của anh chọn. Anh không muốn cô đơn nữa, dù đây có là ảo giác thì sao, còn hơn phải đối mặt với thực tại. Chẳng ai cần anh cả, chẳng còn ai để cho anh vì họ mà sống nữa.
Lúc thoát ra ngoài được rồi, Hoa Thiên Tuyết mới nhớ đến Mặc Nghiêm, cô tìm anh nhưng chẳng thấy đâu cả, đúng là cô rất hận rất kinh tởm Mặc Nghiêm, nhưng anh không thể chết được:
- Không, Mặc Nghiêm còn trên tàu.
Một đội cứu hỏa đến rất nhanh, họ nhanh chóng lên thuyền cứu hộ nhưng không kịp nữa, chiếc tàu vang lên một tiếng "BÙM" lớp rồi bùng cháy thật to thiêu rụi tất cả những thứ xung quanh. Hoa Thiên Tuyết nhìn đến cứng người, cô không tin Mặc Nghiêm mới vừa đứng trước mặt cô bằng da bằng thịt trong phút chốc đã vùi mình trong biển lửa.
Bỗng dưng cô lại khóc, không phải cô khóc vì cái chết của anh mà chết vì những ký ức ngày trước, nếu ngày trước mọi thứ không tồi tệ có lẽ cô và anh đã trở thành những người bạn tâm giao rất tốt. Anh quả thật không xấu xa, chỉ là anh đã quá đau buồn, đổ lỗi cho kẻ khác vì sai lầm của bản thân.
- Tại sao chiếc thuyền lại bốc cháy.
Bác sĩ, y tá đang sơ cứu cho Dương Hạ Vũ, hắn còn chưa hết tức giận tay nắm chặt lấy cổ tay Thiên Tuyết siết chặt, ánh mắt hung hăng đá ngang dọc đến những cảnh sát bên cạnh.
Từ xa bóng dáng điên loạn của Lý Mẫn Hạo bị tống vào xe cảnh sát, miệng cậu không ngừng cười hả hê, nói thật to:
- Bọn chúng chết hết rồi... Haha... Chết hết rồi...
- Tại sao hắn lại có thể ra khỏi tù?.
Lý Mẫn Hào cũng chạy đến gần Hoa Thiên Tuyết bên cạnh là Lưu Hạnh Trang được Ngọc Thái đẩy xe lăn đến, Bạch Nhu đâu đó lấp ló sau lưng cảnh sát, khuôn mặt chị biến sắc xanh xao đến đáng sợ, đôi môi trắng nhợt như người mất hồn, chị cũng bị cảnh sát tống vào xe trong tình trạng khủng hoảng.
Lưu Hạnh Trang lên tiếng:
- Có lẽ là Bạch Nhu đã bảo lãnh Lý Mẫn Hạo, thật tội, cô ấy hoàn toàn không nghĩ đến kết quả!.
Đó chỉ là phỏng đoán của riêng Hạnh Trang thôi, những người khác cũng không còn ý nào hay hơn đồng loạt gật đầu đồng ý.
Khi Hoa Thiên Tuyết thở dài quay lại nhìn Dương Hạ Vũ, cô đã phải dở khóc dở cười bởi biểu hiện hờn dỗi của hắn, không ngờ hắn cũng có bộ mặt này đấy.
Cha mẹ Thiên Tuyết từ xa ẵm hai đứa nhỏ đi đến bên cạnh Hoa Thiên Tuyết, cô ôm lấy cha mẹ bình an mà khóc, khóc vì hạnh phúc, không vì niềm vui bé nhỏ này. Dương Thiên Hải đòi Hạ Vũ ẵm, hắn đương là người cha tốt đưa tay ẵm lấy con trai, môi chu ra bảo:
- Gọi ba đi con, gọi lại đi nào!!!.
Thế nhưng Dương Thiên Hải chỉ nhìn lấy hắn một lần duy nhất rồi đòi Thiên Tuyết bế, Hạ Vũ chề môi mắng yêu:
- Đồ mê gái.
Thiên Tuyết huýt nhẹ vào người Hạ Vũ:
- Hay anh muốn con trai ta lớn lên mê trai như Simon.
Lúc này ngón tay cô mới chỉ đến bóng dáng cái tên đội mũ che kín mặt lúc này, Hạ Vũ bừng tỉnh hèn chi lúc nãy trông quen quen mà chẳng đoán ra được là ai.
Simon Trần vốn là đi theo những thanh tra viên giám sát an toàn của Hoa Thiên Tuyết và Dương Hạ Vũ, chẳng lẽ phải giải cứu cô và hắn nhưng bọn họ còn lo giải quyết đám thuộc hạ định mang con tin đi mất cũng là lúc phát hiện ra Lý Mẫn Hạo đặt bom gần đó. Cảnh sát điều động và người gỡ bom đã phá được một trái nhưng không kịp tắt tất cả ba trái quanh tàu.
Dồn thêm việc trên tàu hàng loạt xạ thủ, những tiếng súng bị cách âm nên bọn người Mặc Nghiêm, Thiên Tuyết, Hạ Vũ bên trong không thể nghe thấy.
Hai tháng sau.
Lưu Hạnh Trang cùng Lý Mẫn Hào kết hôn trong sự phá hoại của Lưu Ngọc Thái, hắn chính là phản đối hôn nhân này. Sao con tin có thể yêu kẻ bắt cóc được, Đỗ Phương lại phải mệt nhọc trói Ngọc Thái, bịt luôn mồm của hắn hết cả buổi lễ.
Hai đứa nhóc nhỏ được cùng ông bà ngoại lẫn ông nội đưa đi chơi, nhưng trước đó Trân Trân và Thiên Hải đã được đi viếng bà nội của chúng.
Còn Dương Hạ Vũ và Hoa Thiên Tuyết sau những biến cố xảy ra, họ mới nhận ra tình yêu của họ dành cho nhau sâu nặng thế nào, Thiên Tuyết tập tha thứ và cất đi những sai lầm kia vào sâu màn ký ức. Còn Hạ Vũ trở thành người đàn ông lý tưởng trọn đời chỉ yêu thương, bảo vệ cho gia đình bé nhỏ này.
Đời đâu có bao nhiêu năm nữa đâu, bọn họ đã làm lỡ quá nhiều thời gian để nhận ra tình yêu, để nhận ra họ thuộc về rồi.
Trên bờ biển cát trắng, từng cơn gió mang theo mùi mặn dịu của biển, ánh tà của hoàng hôn buông lơ nơi xa phía chân trời, dội lên hình bóng ẩn hiện in vào làn sóng kia, hắn nắm lấy tay cô bước dạo qua từng cơn sóng kia. Dịu dàng thủ thỉ vào tai Thiên Tuyết:
- Chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé?.
Hoa Thiên Tuyết nghe thấy nóng bừng hết hai má, vành tai bị hắn mút nhẹ đến ửng hồng, cô cúi mặt thẹn thùng, bặm lấy môi dưới cô cười đến ngoác cả mồm:
- Anh đi mà đẻ, em còn phải giữ eo.
Mặt Hạ Vũ bỗng nhiên đen lại, mâu quang sa sầm, cởi áo ngoài bao bọc cô lại:
- Định cho thằng nào nhìn?.
Cô cứng đờ không còn cách nào giải thích, cô chỉ đang trêu lại hắn thôi mà làm gì mà ghê vậy. Hắn không nói không rằng bế xốc cô lên chạy thật nhanh về ngôi nhà nhỏ bên bờ biển. Hoa Thiên Tuyết vẫn còn chưa được ngắm và hưởng thụ cảnh biển đã mà, hắn định làm cái gì đây? Cô vùng vẫy, khóc rống. Dương Hạ Vũ liếc xéo:
- Đi sinh cho anh thêm một đứa nữa, miễn bàn cãi.
Cô ngã ngửa, nước mắt vì buồn cười mà chảy:
- Anh đang ép buộc em sao?.
- Không phải ép mà là mệnh lệnh phải thi hành.
Hoa Thiên Tuyết bó tay, choàng tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta phân thắng bại nào!.
Cánh cửa nhà nhỏ bị cô đẩy mạnh đóng chặt, hắn cứng đờ vì bàn tay kia của cô rất nhanh đã nắm lấy cậu bé, yêu chiều vuốt ve. Càng ngày mèo nhỏ của hắn càng trở nên bạo dạn mà, nhưng mà hắn thích. Cuộc vui chưa được diễn ra bên ngoài cánh cửa đã có giọng nói cực kỳ ẻo lả vang lên:
- Dương Hạ Vũ.
Là giọng con gái, Hoa Thiên Tuyết nheo mắt và tội nghiệp cho cậu bé đang bị cô bóp đến đau thốn, Dương Hạ Vũ oan uổng cười không giống cười, mà nói là khóc cũng chẳng thể nhìn ra được.
- Oan cho anh!.
- Hoàn -
Dương Hạ Vũ dùng hết sức thoát ra khỏi bọn thuộc hạ để chạy đến bên Hoa Thiên Tuyết, hắn muốn kéo cô ra, nước mắt của cô đang dần làm tan chảy trái tim của hắn, chính hắn lúc này cũng đang rơi lệ vì cô đây.
Bùm Ầm...
Bỗng nhiên chiếc tàu rung chuyển phát ra một tiếng nổ lớn, lửa bắt đầu nổi lên, khói đen mịt mù khiến Hoa Thiên Tuyết, Dương Hạ Vũ, Mặc Nghiêm nghẹt thở ho sặc sụa, cô nắm lấy tay hắn tìm đường chạy ra khỏi con tàu đang bị bốc cháy.
Anh đứng giữa biển lửa nhìn đôi tay hai người họ lúc hoạn nạn đan chặt vào nhau, rồi nhìn lại chính bản thân cô độc chỉ phút chốc nữa thôi sẽ chìm vào biển lửa, anh dường như hiểu ra đạo nghĩa nào đó mà trước giờ anh vẫn luôn giả mù mờ.
Nước mắt anh rơi lên đôi tay đang đưa ra, và hình như trong làn khói mịt mờ ấy bóng dáng mờ ảo của Yên Nhi hiền lành, nghịch ngợm hiện ra, cô đang đặt tay lên tay anh, mỉm cười nhẹ vòng tay ôm lấy anh. Cảm giác ấm áp như thực, cả hình ảnh sống động này nữa, có phải Nghiêm đang mơ hay không? Anh đan những ngón tay vào mái tóc bềnh bồng bay lượn trong làn khói của Yên Nhi:
- Đừng rời xa anh.
Yên Nhi gật đầu, vùi khuôn mặt bé nhỏ hồng hào vào lòng ngực anh thật sâu, Mặc Nghiêm trở nên ôn hòa, sủng nịnh ôm lấy cô, rồi anh nhẹ nhàng ngã xuống sàn bên cạnh hình bóng của Yên Nhi. Ánh lửa đỏ đáng sợ bao nhiêu thì trong mắt Mặc Nghiêm nó lại xinh đẹp tô điểm làm nền cho Yên Nhi nhu thuận trong lòng, anh không cảm thấy nóng hay khó chịu, Mặc Nghiêm nhắm mắt, đây chính là con đường của anh chọn. Anh không muốn cô đơn nữa, dù đây có là ảo giác thì sao, còn hơn phải đối mặt với thực tại. Chẳng ai cần anh cả, chẳng còn ai để cho anh vì họ mà sống nữa.
Lúc thoát ra ngoài được rồi, Hoa Thiên Tuyết mới nhớ đến Mặc Nghiêm, cô tìm anh nhưng chẳng thấy đâu cả, đúng là cô rất hận rất kinh tởm Mặc Nghiêm, nhưng anh không thể chết được:
- Không, Mặc Nghiêm còn trên tàu.
Một đội cứu hỏa đến rất nhanh, họ nhanh chóng lên thuyền cứu hộ nhưng không kịp nữa, chiếc tàu vang lên một tiếng "BÙM" lớp rồi bùng cháy thật to thiêu rụi tất cả những thứ xung quanh. Hoa Thiên Tuyết nhìn đến cứng người, cô không tin Mặc Nghiêm mới vừa đứng trước mặt cô bằng da bằng thịt trong phút chốc đã vùi mình trong biển lửa.
Bỗng dưng cô lại khóc, không phải cô khóc vì cái chết của anh mà chết vì những ký ức ngày trước, nếu ngày trước mọi thứ không tồi tệ có lẽ cô và anh đã trở thành những người bạn tâm giao rất tốt. Anh quả thật không xấu xa, chỉ là anh đã quá đau buồn, đổ lỗi cho kẻ khác vì sai lầm của bản thân.
- Tại sao chiếc thuyền lại bốc cháy.
Bác sĩ, y tá đang sơ cứu cho Dương Hạ Vũ, hắn còn chưa hết tức giận tay nắm chặt lấy cổ tay Thiên Tuyết siết chặt, ánh mắt hung hăng đá ngang dọc đến những cảnh sát bên cạnh.
Từ xa bóng dáng điên loạn của Lý Mẫn Hạo bị tống vào xe cảnh sát, miệng cậu không ngừng cười hả hê, nói thật to:
- Bọn chúng chết hết rồi... Haha... Chết hết rồi...
- Tại sao hắn lại có thể ra khỏi tù?.
Lý Mẫn Hào cũng chạy đến gần Hoa Thiên Tuyết bên cạnh là Lưu Hạnh Trang được Ngọc Thái đẩy xe lăn đến, Bạch Nhu đâu đó lấp ló sau lưng cảnh sát, khuôn mặt chị biến sắc xanh xao đến đáng sợ, đôi môi trắng nhợt như người mất hồn, chị cũng bị cảnh sát tống vào xe trong tình trạng khủng hoảng.
Lưu Hạnh Trang lên tiếng:
- Có lẽ là Bạch Nhu đã bảo lãnh Lý Mẫn Hạo, thật tội, cô ấy hoàn toàn không nghĩ đến kết quả!.
Đó chỉ là phỏng đoán của riêng Hạnh Trang thôi, những người khác cũng không còn ý nào hay hơn đồng loạt gật đầu đồng ý.
Khi Hoa Thiên Tuyết thở dài quay lại nhìn Dương Hạ Vũ, cô đã phải dở khóc dở cười bởi biểu hiện hờn dỗi của hắn, không ngờ hắn cũng có bộ mặt này đấy.
Cha mẹ Thiên Tuyết từ xa ẵm hai đứa nhỏ đi đến bên cạnh Hoa Thiên Tuyết, cô ôm lấy cha mẹ bình an mà khóc, khóc vì hạnh phúc, không vì niềm vui bé nhỏ này. Dương Thiên Hải đòi Hạ Vũ ẵm, hắn đương là người cha tốt đưa tay ẵm lấy con trai, môi chu ra bảo:
- Gọi ba đi con, gọi lại đi nào!!!.
Thế nhưng Dương Thiên Hải chỉ nhìn lấy hắn một lần duy nhất rồi đòi Thiên Tuyết bế, Hạ Vũ chề môi mắng yêu:
- Đồ mê gái.
Thiên Tuyết huýt nhẹ vào người Hạ Vũ:
- Hay anh muốn con trai ta lớn lên mê trai như Simon.
Lúc này ngón tay cô mới chỉ đến bóng dáng cái tên đội mũ che kín mặt lúc này, Hạ Vũ bừng tỉnh hèn chi lúc nãy trông quen quen mà chẳng đoán ra được là ai.
Simon Trần vốn là đi theo những thanh tra viên giám sát an toàn của Hoa Thiên Tuyết và Dương Hạ Vũ, chẳng lẽ phải giải cứu cô và hắn nhưng bọn họ còn lo giải quyết đám thuộc hạ định mang con tin đi mất cũng là lúc phát hiện ra Lý Mẫn Hạo đặt bom gần đó. Cảnh sát điều động và người gỡ bom đã phá được một trái nhưng không kịp tắt tất cả ba trái quanh tàu.
Dồn thêm việc trên tàu hàng loạt xạ thủ, những tiếng súng bị cách âm nên bọn người Mặc Nghiêm, Thiên Tuyết, Hạ Vũ bên trong không thể nghe thấy.
Hai tháng sau.
Lưu Hạnh Trang cùng Lý Mẫn Hào kết hôn trong sự phá hoại của Lưu Ngọc Thái, hắn chính là phản đối hôn nhân này. Sao con tin có thể yêu kẻ bắt cóc được, Đỗ Phương lại phải mệt nhọc trói Ngọc Thái, bịt luôn mồm của hắn hết cả buổi lễ.
Hai đứa nhóc nhỏ được cùng ông bà ngoại lẫn ông nội đưa đi chơi, nhưng trước đó Trân Trân và Thiên Hải đã được đi viếng bà nội của chúng.
Còn Dương Hạ Vũ và Hoa Thiên Tuyết sau những biến cố xảy ra, họ mới nhận ra tình yêu của họ dành cho nhau sâu nặng thế nào, Thiên Tuyết tập tha thứ và cất đi những sai lầm kia vào sâu màn ký ức. Còn Hạ Vũ trở thành người đàn ông lý tưởng trọn đời chỉ yêu thương, bảo vệ cho gia đình bé nhỏ này.
Đời đâu có bao nhiêu năm nữa đâu, bọn họ đã làm lỡ quá nhiều thời gian để nhận ra tình yêu, để nhận ra họ thuộc về rồi.
Trên bờ biển cát trắng, từng cơn gió mang theo mùi mặn dịu của biển, ánh tà của hoàng hôn buông lơ nơi xa phía chân trời, dội lên hình bóng ẩn hiện in vào làn sóng kia, hắn nắm lấy tay cô bước dạo qua từng cơn sóng kia. Dịu dàng thủ thỉ vào tai Thiên Tuyết:
- Chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé?.
Hoa Thiên Tuyết nghe thấy nóng bừng hết hai má, vành tai bị hắn mút nhẹ đến ửng hồng, cô cúi mặt thẹn thùng, bặm lấy môi dưới cô cười đến ngoác cả mồm:
- Anh đi mà đẻ, em còn phải giữ eo.
Mặt Hạ Vũ bỗng nhiên đen lại, mâu quang sa sầm, cởi áo ngoài bao bọc cô lại:
- Định cho thằng nào nhìn?.
Cô cứng đờ không còn cách nào giải thích, cô chỉ đang trêu lại hắn thôi mà làm gì mà ghê vậy. Hắn không nói không rằng bế xốc cô lên chạy thật nhanh về ngôi nhà nhỏ bên bờ biển. Hoa Thiên Tuyết vẫn còn chưa được ngắm và hưởng thụ cảnh biển đã mà, hắn định làm cái gì đây? Cô vùng vẫy, khóc rống. Dương Hạ Vũ liếc xéo:
- Đi sinh cho anh thêm một đứa nữa, miễn bàn cãi.
Cô ngã ngửa, nước mắt vì buồn cười mà chảy:
- Anh đang ép buộc em sao?.
- Không phải ép mà là mệnh lệnh phải thi hành.
Hoa Thiên Tuyết bó tay, choàng tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta phân thắng bại nào!.
Cánh cửa nhà nhỏ bị cô đẩy mạnh đóng chặt, hắn cứng đờ vì bàn tay kia của cô rất nhanh đã nắm lấy cậu bé, yêu chiều vuốt ve. Càng ngày mèo nhỏ của hắn càng trở nên bạo dạn mà, nhưng mà hắn thích. Cuộc vui chưa được diễn ra bên ngoài cánh cửa đã có giọng nói cực kỳ ẻo lả vang lên:
- Dương Hạ Vũ.
Là giọng con gái, Hoa Thiên Tuyết nheo mắt và tội nghiệp cho cậu bé đang bị cô bóp đến đau thốn, Dương Hạ Vũ oan uổng cười không giống cười, mà nói là khóc cũng chẳng thể nhìn ra được.
- Oan cho anh!.
- Hoàn -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook