Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi
-
Chương 41: Em là vợ tôi?
Hoa Thiên Tuyết đã nhìn nhận được vấn đề, hiện tại chẳng ai tốt cả, thậm chí cả Mặc Nghiêm người luôn tỏ ra ân cần với cô lại là một kẻ vô cùng nham hiểm. Cô không thể quay lưng bước đi để lại cha mẹ, Bảo Trân và cả Thiên Hải cho anh được, Nghiêm chỉ cần quan sát biểu hiện của cô cũng đủ phỏng đoán ra được, anh xoa nhẹ mái tóc cô, dịu dàng trấn an:
- Em đừng lo, lúc trước chỉ là bất quá tôi mới hăm dọa em vậy thôi. Chứ nếu em không chịu nhận thì tôi vẫn còn cách khác thuyết phục em, đâu đến mức làm đau đến người vô tội. Huống hồ đó chỉ là những đứa bé.
Sự lo ngại vẫn còn tồn động trong tim Thiên Tuyết, vì thời gian qua cô đã đối diện với Hạ Vũ, kẻ chẳng thua kém gì Mặc Nghiêm, từ lời nói cử chỉ đó cô ngầm thông tỏa, có ma mới tin anh không làm gì bọn trẻ. Xem vẻ ngoài của Mặc Nghiêm bất cần đời thế thôi, thật chất bên trong lại là một kẻ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.
- Tôi sẽ làm những gì anh yêu cầu, và mong anh cũng giữ đúng lời của mình.
- Ôi! Thiên Tuyết, nếu em thất bại lần nữa tôi cũng không hề nuốt lời của mình đâu.
Nói rồi anh nở nụ cười tươi tựa hoa hướng dương hướng về phía mặt trời mà tỏa sáng, khoảnh khắc đó làm trái tim Tuyết nhảy cẩng cả lên.
Anh ta đang đe dọa!.
Đến bây giờ cô mới nhận ra bản thân quá ngốc, luôn bị người khác lợi dụng mà không hề hay biết, không hiểu vì sao trong vài giờ thôi cô dường như thông minh hẳn ra:
- Giờ tôi mới biết, kẻ âm mưu thâm độc không phải Hạ Vũ mà là anh. Kẻ bày trò tạo hiện trường giả đó để tôi quay lưng với Hạ Vũ cũng là anh, và anh đúng thật là cao nhân. Hai bên tàn sát nhau anh chỉ việc ngồi xem, mượn gió bẻ măng.
Mặc Nghiêm không chần chừ đưa tay vuốt má Thiên Tuyết, nhìn dáng vẻ nhu nhược như thế này không ngờ cũng thông minh phết, trong mắt anh lúc này cô thật đẹp. Dáng vẻ tức giận như muốn giết chết anh lại làm anh say đắm, một người con gái đúng nghĩa trong lòng anh đừng quá yếu đuối hay lạnh lùng, mà phải vừa ngây thơ lại đáng thương thế này. Kiềm lòng không đậu Mặc Nghiêm cuối đầu khom lưng bất ngờ hôn lên môi Tuyết mặc cho cô có cựa quậy vùng vẫy cỡ nào cũng không buông lơi, cơ mà lực của một nữ tử mềm yếu chỉ như một con mèo nhỏ ra sức gào, vừa đáng yêu vừa thú vị.
Anh tham luyến thưởng thức đôi môi hoa đào mềm mại, còn cô cứ quằn quại trong lòng anh, sự chống cự ấy chẳng khác nào khiêu gợi dục vọng trong lòng Nghiêm, anh hổn hển trong giọng nói, kiềm nén lại cơn nóng bừng chạy dọc cơ thể:
- Tuyết Tuyết, khi nào mọi chuyện kết thúc tôi nhất định sẽ lo cho em thật tốt!.
Lưu luyến rời khỏi đôi môi Thiên Tuyết, cô như chết đứng tại chỗ, khuôn mặt ấm ức đến đỏ chót, anh cười sảng khoái đè đầu cô tống thẳng vào xe. Hoa Thiên Tuyết đi được một đoạn dài nhưng vẫn còn ngóng về phía sau nơi thân ảnh những người Tuyết yêu thương đang dần mờ nhạt.
Đoạn đường trở về quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm, con đường ngắn này trong mắt cô dường như đang dài ra thêm, sự bất tận phía chân trời làm trái tim Tuyết đang tan nát, vụn vỡ giữa những hàng cây xanh buồn bã.
- Em xin lỗi, xin lỗi đã không tin anh.
Cổ họng khô khốc cô nức nở khóc, khuôn mặt bé nhỏ úp vào lòng bàn tay, qua từng khẽ ngón tay thon dài trắng muốt của Thiên Tuyết là muôn vạn giọt nước mắt trong suốt rơi dài. Cô cố khóc thật nhỏ, đè ném cảm xúc bi thương lúc này, cô đã không tin Hạ Vũ, khiến hắn trở thành người không còn ký ức, không những vậy bây giờ cô trở về cùng những liều moocphin và nhiệm vụ phải hoàn thành, khiến hắn đột quỵ rồi sẽ trở thành một người bệnh hoạn, tàn tật hay cả đời còn lại phải sống như người thực vật.
Thật sự Hoa Thiên Tuyết không thể làm được, Dương Hạ Vũ dù có tồi tệ đến đâu đó cũng là việc của ngày hôm qua, những hiểu lầm đều là do cô ngốc nghếch không nhận ra. Còn thực tại...
Dương Hạ Vũ rất yêu Hoa Thiên Tuyết! Đó không phải là điều cô luôn chờ đợi bao năm qua sao?.
- Coi ai trở về kìa? Không ngờ lại tự chui đầu về đấy!.
Khi Thiên Tuyết bước vào phòng của cả hai, ánh mắt cô đã luôn cuối xuống cũng phải ngẩng lên đầy kinh ngạc và lo lắng. Bọn Thái, Phương sao lại xuất hiện ở đây?.
- Nhà và chồng tôi ở đây, không lẽ tôi không được về?.
- Hahaha... Thiên Tuyết à không ngờ cô lại trơ tráo như vậy. - Lưu Ngọc Thái chỉ ngón tay vào giữa trán Thiên Tuyết dúi mạnh.
- Tôi ra sao không đến phiên các người phán xét.
Vẻ cười cợt của cô khiến Thái khó chịu quát:
- Vú hai.
Bà vú già tội nghiệp đang thất thần dưới nhà chạy nhanh lên phòng:
- Cậu Thái gọi tôi?.
- Tại sao vú hai lại cho hạn người này vào nhà?.
Lưu Ngọc Thái cáu bẩn với vú hai, hắn nắm lấy cổ áo Thiên Tuyết kéo mạnh khiến cả người cô đứng không vững chúi nhủi về phía trước xém tý đã nằm trong trong lòng hắn rồi. Đỗ Phương nãy giờ im lặng bất ngờ lên tiếng:
- Thái! Vú hai không có tội, mày tức giận đúng người đừng có đổ lên đầu ai khác cả.
Sau đó Phương đưa vú hai mệt mỏi, đứng đờ tại chỗ xuống nhà dưới.
Chát
Một bạt tay như trời giáng đáp mạnh lên đôi má trái của Thiên Tuyết, theo phản xạ đau rát cô đưa tay sờ lên má trái, đôi mắt óng ánh nước vì đau, khóe môi rỉ máu. Tuyết bật cười khinh miệt:
- Đánh nữa đi, đánh chết tôi luôn đi.
Đúng vậy, đánh chết cô luôn đi, đừng để cô sống mà phải hứng chịu nhiều nỗi đau nữa, nếu để cô sống chắc chắn Hạ Vũ sẽ gặp nguy rồi cả cha mẹ, Trân, Hải nữa. Không phải cô chết thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn sao?.
Lưu Ngọc Thái tức đến bốc lửa, hắn đưa tay lên cao định giáng thêm vài bạt tay cho hả giận nhưng giơ lên rồi lại không hạ xuống được. Có một bàn tay to lớn khác đang nắm chặt lấy tay hắn. Và khi cả Tuyết - Thái cùng nhìn lại mới hay ra Dương Hạ Vũ tỉnh dậy và tiến lại sát bên từ lúc nào:
- Trở về đi ở đây để tao lo.
- Mày nhớ lại rồi sao?
- Không.
Bốn mươi lăm phút sau.
- Em nói em là vợ tôi? - Hạ Vũ đưa mắt to kinh ngạc nhìn Thiên Tuyết.
Cô sà vào lòng hắn, khẽ dụi khuôn mặt bé nhỏ vào bờ ngực dày vạm vỡ, ấm áp đó:
- Phải, em xin lỗi. Em đã không tin anh!
Dương Hạ Vũ hơi chần chừ không biết làm gì, nhưng cảm giác đối với cô rất khác lạ, nhịp tim hỗn loạn vui mừng và cũng đau đớn tận xương tủy:
- Mọi chuyện qua cả rồi.
Một lúc chần chừ hắn cũng ôm lấy cô bằng đôi tay siết chặt, Hạ Vũ nhắm mắt suy tư một lúc. Nói là suy tư vậy thôi chứ trong đầu hắn giờ đây hoàn toàn trống rỗng.
Đến khi mở mắt ra đã thấy ánh nhìn mê hoặc ngập trong nước của cô đang trao cho hắn đầy dịu dàng:
- Khi anh nhớ lại tất cả, anh sẽ hận em.
Thở dài, Hạ Vũ mệt mỏi chớp mi, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô:
- Sẽ không đâu.
Rồi hắn nắm lấy đôi tay lạnh ngắt, tê cứng vì sợ của cô áp vào lòng ngực trái nơi hắn, hơi ấm nóng lượn lờ khiến bà tay cô dần trở nên hồng hào. Đó là câu trả lời của hắn, dù ký ức có quay về thì trái tim cũng là thứ quyết định tất cả.
Thiên Tuyết nhìn đôi tay bé nhỏ của cô đang nằm trọn trong lòng bàn tay của hắn đặt nơi tim, trái tim cô bị đăm nhuyễn rồi được hắn dùng máu kết lại. Thiên Tuyết chỉ muốn xin hắn khiến cô hận để không phải đau lòng vì tình yêu của hắn đối với cô lúc này.
Đêm xuống hắn cùng cô cùng một giường, không gian tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của nhau, cả hai cùng nhìn sâu vào khoảng không yên bình đó. Đôi mắt chạm vào khoảng không ấy chất chứa biết bao nhiêu chấp niệm.
- Em là Hoa Thiên Tuyết, con chúng ta là Dương Thiên Hải, anh là Dương Hạ Vũ?.
- Phải.
- Khi anh nhớ lại tất cả, khi mọi thứ về đúng vị trí của nó. Hoa Thiên Tuyết, em đừng rời bỏ anh nữa.
- Vâng, sẽ không rời bỏ anh.
Dương Hạ Vũ mỉm cười ôm cô vào lòng, dù người con gái trong lòng không khiến hắn nhớ lại được điều gì, nhưng lại khiến tâm tình hắn trở nên khó hiểu.
Em thật sự quan trọng đến vậy sao? Hoa Thiên Tuyết, em đã làm gì để tôi phải suy nghĩ nhiều thế này?.
- Em đừng lo, lúc trước chỉ là bất quá tôi mới hăm dọa em vậy thôi. Chứ nếu em không chịu nhận thì tôi vẫn còn cách khác thuyết phục em, đâu đến mức làm đau đến người vô tội. Huống hồ đó chỉ là những đứa bé.
Sự lo ngại vẫn còn tồn động trong tim Thiên Tuyết, vì thời gian qua cô đã đối diện với Hạ Vũ, kẻ chẳng thua kém gì Mặc Nghiêm, từ lời nói cử chỉ đó cô ngầm thông tỏa, có ma mới tin anh không làm gì bọn trẻ. Xem vẻ ngoài của Mặc Nghiêm bất cần đời thế thôi, thật chất bên trong lại là một kẻ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.
- Tôi sẽ làm những gì anh yêu cầu, và mong anh cũng giữ đúng lời của mình.
- Ôi! Thiên Tuyết, nếu em thất bại lần nữa tôi cũng không hề nuốt lời của mình đâu.
Nói rồi anh nở nụ cười tươi tựa hoa hướng dương hướng về phía mặt trời mà tỏa sáng, khoảnh khắc đó làm trái tim Tuyết nhảy cẩng cả lên.
Anh ta đang đe dọa!.
Đến bây giờ cô mới nhận ra bản thân quá ngốc, luôn bị người khác lợi dụng mà không hề hay biết, không hiểu vì sao trong vài giờ thôi cô dường như thông minh hẳn ra:
- Giờ tôi mới biết, kẻ âm mưu thâm độc không phải Hạ Vũ mà là anh. Kẻ bày trò tạo hiện trường giả đó để tôi quay lưng với Hạ Vũ cũng là anh, và anh đúng thật là cao nhân. Hai bên tàn sát nhau anh chỉ việc ngồi xem, mượn gió bẻ măng.
Mặc Nghiêm không chần chừ đưa tay vuốt má Thiên Tuyết, nhìn dáng vẻ nhu nhược như thế này không ngờ cũng thông minh phết, trong mắt anh lúc này cô thật đẹp. Dáng vẻ tức giận như muốn giết chết anh lại làm anh say đắm, một người con gái đúng nghĩa trong lòng anh đừng quá yếu đuối hay lạnh lùng, mà phải vừa ngây thơ lại đáng thương thế này. Kiềm lòng không đậu Mặc Nghiêm cuối đầu khom lưng bất ngờ hôn lên môi Tuyết mặc cho cô có cựa quậy vùng vẫy cỡ nào cũng không buông lơi, cơ mà lực của một nữ tử mềm yếu chỉ như một con mèo nhỏ ra sức gào, vừa đáng yêu vừa thú vị.
Anh tham luyến thưởng thức đôi môi hoa đào mềm mại, còn cô cứ quằn quại trong lòng anh, sự chống cự ấy chẳng khác nào khiêu gợi dục vọng trong lòng Nghiêm, anh hổn hển trong giọng nói, kiềm nén lại cơn nóng bừng chạy dọc cơ thể:
- Tuyết Tuyết, khi nào mọi chuyện kết thúc tôi nhất định sẽ lo cho em thật tốt!.
Lưu luyến rời khỏi đôi môi Thiên Tuyết, cô như chết đứng tại chỗ, khuôn mặt ấm ức đến đỏ chót, anh cười sảng khoái đè đầu cô tống thẳng vào xe. Hoa Thiên Tuyết đi được một đoạn dài nhưng vẫn còn ngóng về phía sau nơi thân ảnh những người Tuyết yêu thương đang dần mờ nhạt.
Đoạn đường trở về quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm, con đường ngắn này trong mắt cô dường như đang dài ra thêm, sự bất tận phía chân trời làm trái tim Tuyết đang tan nát, vụn vỡ giữa những hàng cây xanh buồn bã.
- Em xin lỗi, xin lỗi đã không tin anh.
Cổ họng khô khốc cô nức nở khóc, khuôn mặt bé nhỏ úp vào lòng bàn tay, qua từng khẽ ngón tay thon dài trắng muốt của Thiên Tuyết là muôn vạn giọt nước mắt trong suốt rơi dài. Cô cố khóc thật nhỏ, đè ném cảm xúc bi thương lúc này, cô đã không tin Hạ Vũ, khiến hắn trở thành người không còn ký ức, không những vậy bây giờ cô trở về cùng những liều moocphin và nhiệm vụ phải hoàn thành, khiến hắn đột quỵ rồi sẽ trở thành một người bệnh hoạn, tàn tật hay cả đời còn lại phải sống như người thực vật.
Thật sự Hoa Thiên Tuyết không thể làm được, Dương Hạ Vũ dù có tồi tệ đến đâu đó cũng là việc của ngày hôm qua, những hiểu lầm đều là do cô ngốc nghếch không nhận ra. Còn thực tại...
Dương Hạ Vũ rất yêu Hoa Thiên Tuyết! Đó không phải là điều cô luôn chờ đợi bao năm qua sao?.
- Coi ai trở về kìa? Không ngờ lại tự chui đầu về đấy!.
Khi Thiên Tuyết bước vào phòng của cả hai, ánh mắt cô đã luôn cuối xuống cũng phải ngẩng lên đầy kinh ngạc và lo lắng. Bọn Thái, Phương sao lại xuất hiện ở đây?.
- Nhà và chồng tôi ở đây, không lẽ tôi không được về?.
- Hahaha... Thiên Tuyết à không ngờ cô lại trơ tráo như vậy. - Lưu Ngọc Thái chỉ ngón tay vào giữa trán Thiên Tuyết dúi mạnh.
- Tôi ra sao không đến phiên các người phán xét.
Vẻ cười cợt của cô khiến Thái khó chịu quát:
- Vú hai.
Bà vú già tội nghiệp đang thất thần dưới nhà chạy nhanh lên phòng:
- Cậu Thái gọi tôi?.
- Tại sao vú hai lại cho hạn người này vào nhà?.
Lưu Ngọc Thái cáu bẩn với vú hai, hắn nắm lấy cổ áo Thiên Tuyết kéo mạnh khiến cả người cô đứng không vững chúi nhủi về phía trước xém tý đã nằm trong trong lòng hắn rồi. Đỗ Phương nãy giờ im lặng bất ngờ lên tiếng:
- Thái! Vú hai không có tội, mày tức giận đúng người đừng có đổ lên đầu ai khác cả.
Sau đó Phương đưa vú hai mệt mỏi, đứng đờ tại chỗ xuống nhà dưới.
Chát
Một bạt tay như trời giáng đáp mạnh lên đôi má trái của Thiên Tuyết, theo phản xạ đau rát cô đưa tay sờ lên má trái, đôi mắt óng ánh nước vì đau, khóe môi rỉ máu. Tuyết bật cười khinh miệt:
- Đánh nữa đi, đánh chết tôi luôn đi.
Đúng vậy, đánh chết cô luôn đi, đừng để cô sống mà phải hứng chịu nhiều nỗi đau nữa, nếu để cô sống chắc chắn Hạ Vũ sẽ gặp nguy rồi cả cha mẹ, Trân, Hải nữa. Không phải cô chết thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn sao?.
Lưu Ngọc Thái tức đến bốc lửa, hắn đưa tay lên cao định giáng thêm vài bạt tay cho hả giận nhưng giơ lên rồi lại không hạ xuống được. Có một bàn tay to lớn khác đang nắm chặt lấy tay hắn. Và khi cả Tuyết - Thái cùng nhìn lại mới hay ra Dương Hạ Vũ tỉnh dậy và tiến lại sát bên từ lúc nào:
- Trở về đi ở đây để tao lo.
- Mày nhớ lại rồi sao?
- Không.
Bốn mươi lăm phút sau.
- Em nói em là vợ tôi? - Hạ Vũ đưa mắt to kinh ngạc nhìn Thiên Tuyết.
Cô sà vào lòng hắn, khẽ dụi khuôn mặt bé nhỏ vào bờ ngực dày vạm vỡ, ấm áp đó:
- Phải, em xin lỗi. Em đã không tin anh!
Dương Hạ Vũ hơi chần chừ không biết làm gì, nhưng cảm giác đối với cô rất khác lạ, nhịp tim hỗn loạn vui mừng và cũng đau đớn tận xương tủy:
- Mọi chuyện qua cả rồi.
Một lúc chần chừ hắn cũng ôm lấy cô bằng đôi tay siết chặt, Hạ Vũ nhắm mắt suy tư một lúc. Nói là suy tư vậy thôi chứ trong đầu hắn giờ đây hoàn toàn trống rỗng.
Đến khi mở mắt ra đã thấy ánh nhìn mê hoặc ngập trong nước của cô đang trao cho hắn đầy dịu dàng:
- Khi anh nhớ lại tất cả, anh sẽ hận em.
Thở dài, Hạ Vũ mệt mỏi chớp mi, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô:
- Sẽ không đâu.
Rồi hắn nắm lấy đôi tay lạnh ngắt, tê cứng vì sợ của cô áp vào lòng ngực trái nơi hắn, hơi ấm nóng lượn lờ khiến bà tay cô dần trở nên hồng hào. Đó là câu trả lời của hắn, dù ký ức có quay về thì trái tim cũng là thứ quyết định tất cả.
Thiên Tuyết nhìn đôi tay bé nhỏ của cô đang nằm trọn trong lòng bàn tay của hắn đặt nơi tim, trái tim cô bị đăm nhuyễn rồi được hắn dùng máu kết lại. Thiên Tuyết chỉ muốn xin hắn khiến cô hận để không phải đau lòng vì tình yêu của hắn đối với cô lúc này.
Đêm xuống hắn cùng cô cùng một giường, không gian tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của nhau, cả hai cùng nhìn sâu vào khoảng không yên bình đó. Đôi mắt chạm vào khoảng không ấy chất chứa biết bao nhiêu chấp niệm.
- Em là Hoa Thiên Tuyết, con chúng ta là Dương Thiên Hải, anh là Dương Hạ Vũ?.
- Phải.
- Khi anh nhớ lại tất cả, khi mọi thứ về đúng vị trí của nó. Hoa Thiên Tuyết, em đừng rời bỏ anh nữa.
- Vâng, sẽ không rời bỏ anh.
Dương Hạ Vũ mỉm cười ôm cô vào lòng, dù người con gái trong lòng không khiến hắn nhớ lại được điều gì, nhưng lại khiến tâm tình hắn trở nên khó hiểu.
Em thật sự quan trọng đến vậy sao? Hoa Thiên Tuyết, em đã làm gì để tôi phải suy nghĩ nhiều thế này?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook