Editor: Masha

Hạ Sơ Lam chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, không có khí lực. Nàng có thể cảm nhận được ánh nắng ấm áp chiếu trên người, làn da hồng mịn được chiếu thật ấm áp, nhưng mí mắt quá nặng không thể nào mở ra nổi.

Không biết mơ mơ màng màng ngủ bao lâu, nàng mới chậm rãi mở mắt ra. Nàng vẫn đang ở trong chăn Cố Hành Giản.

Nàng gọi Tư An một tiếng, Tư An rất nhanh đi tới, vừa buộc màn vừa nói: “Hôm nay cô nương ngủ thật lâu.”

“Sao ngươi cũng không gọi ta?” Hạ Sơ Lam quấn chăn mền, miễn cưỡng hỏi. Tư An đỡ nàng xuống giường: “Là tướng gia không cho gọi, nói để ngài ngủ nhiều thêm một lát.”

Vừa nhắc đến Cố Hành Giản, Hạ Sơ Lam liền nghĩ đến chuyện đêm qua, gò má ửng đỏ. Người kia ngày thường nhìn rất đứng đắn, nào biết chuyện giường chiếu một chút cũng không đứng đắn, đổi rất nhiều loại tư thế, cũng không biết hắn học từ đâu.

“Tướng gia đâu?”

“Cố gia phái người đến đón Huyên cô nương, tướng gia đưa nàng đi.”

Hạ Sơ Lam gật nhẹ đầu, mấy ngày nữa phải cúng ông táo, Cố Gia Huyên liên tục lưu lại tướng phủ cũng không quá thích hợp. Nói như thế nào cũng là con gái duy nhất vợ cả Cố Nhị Gia lưu lại, trong lòng Nhị gia khẳng định rất quan tâm. Nàng vịn Tư An đi tắm, bụng đói kêu vang, nhưng vẫn chờ Cố Hành Giản trở về, cùng nhau dùng bữa sáng.

Cố Hành Giản đưa Cố Gia Huyên ra cửa, Cố Gia Huyên bĩu môi, vẻ mặt không quá cam tâm tình nguyện. Nàng ở tướng phủ không có ai quản thúc, cũng không cần nhìn thấy Tần La, kỳ thật rất tự tại. Hạ Sơ Lam lợi hại thì lợi hại, nhưng cùng nàng nước giếng không phạm nước sông. Nhưng tướng phủ rốt cuộc không phải là nhà nàng, Ngũ thúc cũng không phải thân phụ, nàng ở nơi này đến cùng cũng là người ngoài.

“Mẫu thân cháu bụng tháng lớn, lần này tuy kinh sợ mà không nguy hiểm, về sau không thể lại làm việc lỗ mãng như thế.” Cố Hành Giản nghiêm túc dặn dò.

“Ngũ thúc, cháu biết rõ. Về sau sẽ cẩn thận.” Cố Gia Huyên cúi thấp đầu nói. Nàng khi đó cũng bị dọa, rất sợ Tần La xảy ra chuyện không hay, chỉ là mạnh miệng không chịu thừa nhận. Vài ngày nay bình tĩnh lại tâm tình, cẩn thận suy nghĩ một chút còn hơi sợ. Nàng không thích Tần La, nhưng rất sợ vì Tần La mà cùng cha sinh hiềm khích. Dù sao cha là người thân nhất của nàng trên đời này.

Cố Gia Huyên lên xe ngựa, vén màn cửa sổ phất tay với Cố Hành Giản: “Ngũ thúc, cháu đi.”

Cố Hành Giản gật nhẹ đầu, Sùng Nghĩa hành lễ với hắn rồi ngồi trên xe ngựa chạy đi.

Cố Hành Giản quay về phòng, thấy Hạ Sơ Lam ngồi chờ hắn, liền cười hỏi: “Nàng chưa dùng bữa sáng sao?”

Hạ Sơ Lam đứng lên nói: “Còn chưa, đang đợi ngài. Huyên cô nương đã đi?”

“Ân, vừa mới đưa nàng đi.” Cố Hành Giản kéo nàng ngồi xuống, phân phó gia nhân bày thức ăn. Hai người yên tĩnh dùng bữa sáng như thường ngày, bầu không khí lại hơi bất đồng. Chờ dùng xong bữa sáng, Cố Hành Giản kéo tay Hạ Sơ Lam hỏi: “Thân thể có khỏe không?”

“Hơi mệt, còn có chút … Đau.” Hạ Sơ Lam thành thật nói.

Nụ cười trên mặt Cố Hành Giản sâu hơn: “Buổi trưa lúc nghỉ ngơi để ta nhìn một chút. Nếu nghiêm trọng phải bôi chút thuốc.”

Chỗ kia sao có thể cho hắn nhìn? Hạ Sơ Lam vô thức lắc đầu, Cố Hành Giản ngồi trên giường, duỗi tay kéo nàng ngồi trên đùi mình, một tay ôm lấy eo nàng, một tay nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Chuyện này trách ta, cũng trách nàng. Ta là nam nhân bình thường, hơn ba mươi năm độc thân, nàng còn chủ động yêu thương nhung nhớ, hiện tại biết rõ lão nam nhân lợi hại?”

Hạ Sơ Lam tựa ở đầu vai hắn, ngón tay vuốt cổ áo hắn, cười khúc khích, nhỏ giọng nói: “Ta còn tưởng ngài là hòa thượng phật môn thanh tu đấy. Hóa ra cũng là phàm phu tục tử.”

Cố Hành Giản không nhịn được cười, đưa tay sờ gò má nàng: “Nàng thân thể mềm mại, ta đã hạ thủ lưu tình. Về sau nếu có chuyện gì phải nhớ trực tiếp nói cho ta biết, không cần giấu giếm.”

Hạ Sơ Lam gật đầu, lại hỏi: “Vậy Triệu ma ma thì sao? Ngài sẽ không phạt bà chứ?”

“Trung thành là chính, không tính sai. Tất nhiên không phạt.” Cố Hành Giản nói. Trước mắt quan hệ hai người thật vất vả mới gần một chút, hắn cũng không muốn làm nàng không vui. Bên cạnh nàng vẫn phải giữ lại vài người riêng tư tri kỷ.

Hai người đang ôn tồn, Nam bá ở ngoài cửa nói: “Tướng gia, Tiểu Hoàng Môn trong cung đến, nói Hoàng thượng muốn ngài lập tức tiến cung một chuyến.”

Cố Hành Giản mơ hồ đoán được là về hành trình đi Xương Hóa lần này, khi đó người Hoàng Thành Tư trông thấy, nhất định sẽ nói cho hoàng đế. Hắn nói một tiếng với Hạ Sơ Lam, đi đổi xiêm y tiến cung, dẫn Sùng Minh ra ngoài phủ.

Trước khi đi Sùng Minh dặn dò Trần Giang Lưu không thể đi loạn ở trong phủ.



Cao Tông ngồi trong Thùy Củng Điện, nghe Tiêu Dục bẩm báo, vừa uống trà vừa nói: “Ngươi nói Cố ái khanh tự mình tra xét Tiền Vụ ở Xương Hóa?”

Tiêu Dục ôm quyền nói: “Đúng vậy. Thần phụng mệnh phái người giám thị Tiền Vụ, tướng gia đột nhiên giá lâm, còn đem toàn bộ sổ sách tra xét. Về sau Xương Hóa Huyện lệnh Ngụy Kiến đuổi tới nơi, hai người đi vào nói vài lời, người Hoàng Thành Tư không vào được, cũng không biết bọn họ nói chuyện gì.”

Cao Tông nhìn Triệu Cửu đứng ở bên cạnh một cái: “Trước ngươi nói vụ án Dương Châu có quan hệ với Tiền Vụ ở Xương Hóa? Ngươi lại đem việc này nói cho người khác?”

Triệu Cửu vội vàng quỳ xuống đất, nghiêm túc nói: “Phụ hoàng minh giám, nhi thần không dám tự mình đem vụ án nói cho người khác, Cố Tướng hành động lần này có lẽ chỉ là trùng hợp, không quan hệ với nhi thần.”

Cao Tông trầm ngâm một lát, trước hết để cho Tiêu Dục lui xuống.

Qua một lát, nội thị đến bẩm báo, nói Cố Hành Giản đã đến.

Cao Tông liền bảo người truyền Cố Hành Giản vào. Cố Hành Giản thấy Triệu Cửu từ trong điện lui ra ngoài, hai bên chào nhau, ngầm hiểu lẫn nhau. Nhưng trong nội tâm đã xác định Hoàng thượng triệu kiến hắn chính là vì chuyện Tiền Vụ. Hắn hành lễ với Cao Tông, Cao Tông nói: “Cố ái khanh, trẫm có chuyện hỏi ngươi. Nghe nói ngươi hôm qua đi kiểm toán Tiền Vụ ở Xương Hóa? Vì sao?”

Cố Hành Giản quyền lĩnh trung thư, có thể thăng giáng đủ loại quan lại, theo lý mà nói cũng có quyền lực xử trí. Nhưng châu phủ huyện có giám tư, đích xác không cần tể tướng ra tay.

Cố Hành Giản bái nói: “Thần cũng không phải cố ý gây chuyện. Lúc trước bởi vì chút chuyện riêng, thần cần thay mặt huynh trưởng đi Xương Hóa xử trí. Đi qua huyện nha Xương Hóa, thấy cửa đại môn cuối năm lại đóng chặt, cảm thấy kỳ quặc, liền phái người hỏi thăm một chút, biết được Xương Hóa Huyện lệnh Ngụy Kiến không làm tròn trách nhiệm. Đột kích kiểm tra Tiền Vụ, khoản mục thật hỗn loạn không chịu nổi.”

Cao Tông gật nhẹ đầu, rồi nói với Cố Hành Giản: “Tiền Vụ Xương Hóa liên quan đến án tham ô Dương Châu. Trẫm vốn dự định điều tra kỹ Tiền Vụ, nếu Cố ái khanh đã điều tra, nói một chút kết quả.”

Cố Hành Giản liền đem tình huống tra được nói chi tiết, bản sổ sách trong bóng tối Ngụy Kiến giao ra tất nhiên không nói.

Cao Tông biết rõ Tiền Vụ không phải là chỗ sạch sẽ gì, quan lại và phú thương đều không rõ người đứng đằng sau màn. Huy động nhân lực tra được, chỉ sợ sẽ làm cho triều đình chấn động. Làm quan quản lý thương nhân, lại có mấy người không muốn vơ vét của cải đâu? Án tham ô Dương Châu, nói trắng ra chỉ là khảo nghiệm Triệu Cửu mà thôi.

Trong lòng hắn đã có quyết định, rồi nói với Cố Hành Giản: “Hưng Nguyên phủ bên kia có chuyện, Phổ An quận vương chậm chạp không có tiến triển. Chờ năm mới, vẫn là ngươi tự mình đi một chuyến, xử lý thích đáng chuyện này. Nếu không triển khai các điều mục cùng Kim Quốc, chỉ sợ không hẹn được ngày a.”

Nếu như không đủ các khoản người Kim yêu cầu, khó bảo toàn bọn họ không tìm cớ hưng binh. Hoàn Nhan Xương người này, quen thói giảo hoạt, hiện thời hắn một lần nữa chủ chính, mặc dù không giống Hoàn Nhan Tông Bật chỉ muốn xâm chiếm Tống thổ, nhưng một mặt nghị hòa, một mặt lại để cho người Kim xuất thủ đoạn như vậy lừa gạt tiền đồng, đích xác hơi đáng giận.

Sản lượng đồng ở Kim Quốc khan hiếm, mà Đại Tống hàng năm chế tạo tiền phải tiêu hao rất nhiều đồng, thư đàm phán hoà bình giảm bớt tiền cống hàng năm, Kim Quốc lại dùng loại phương pháp này lừa đảo.

Cao Tông thấy Cố Hành Giản không nói lời nào, liền hỏi: “Ái khanh có chỗ nào khó xử?”

“Thần không dám. Chỉ là chuyện này giao cho Phổ An quận vương, thần tùy tiện nhúng tay, Ân Bình quận vương sẽ không cho rằng Hoàng thượng có ý tưởng khác?” Cố Hành Giản chần chờ nói.

Cao Tông khoát tay áo: “Ngươi cũng biết rõ trẫm phái hai người bọn họ xử lý hai vụ án này, có công tâm cũng có tư tâm. Ngươi đến thời điểm cải trang đi qua, thuận tiện giúp trẫm nhìn xem Lang nhi một chút, tính tình còn giống như xưa hay không.”

Phổ An quận vương Triệu Lang chẳng hề giống như Triệu Cửu miệng nói ngọt, giỏi về phụng đón. Hắn thời niên thiếu trầm mặc ít nói, cho nên không thể nào làm hoàng đế vui vẻ. Đối với đế vương mà nói, một người thừa kế nhìn không thấu, hiển nhiên không bằng Triệu Cửu dạng người nhìn một cái là có thể nhìn thấu, cũng yên tâm.

Chỉ là tâm đế vương bí hiểm, Cố Hành Giản kết bạn cùng quân nhiều năm, cũng không dám nói thật sự hiểu rõ vị hoàng đế trước mắt này.

“Nói xong công sự, nói chút ít việc riêng. Trẫm hôm qua gặp phu nhân ngươi, thật sự là nữ tử huệ chất lan tâm. Lúc ngươi nhờ Trương ái khanh đưa bức họa cho trẫm, không ký tên cũng không có đề từ, trẫm còn tưởng rằng muốn để trẫm đoán đấy. Vài năm này cũng không nghĩ đến đề bài thơ hay nào lên, mượn phu nhân khéo léo, bức họa này cuối cùng hoàn thành. Vẫn là thưởng cho ngươi đi.” Cao Tông vẫy tay, Đổng Xương liền nâng một hộp gấm dài và hẹp đến trước mặt Cố Hành Giản.

Cao Tông cười nói, “Thái hậu không bỏ được bức họa để nhường lại, nói bức họa làm bà nhớ tới lúc tuổi còn trẻ. Trẫm phải khuyên một hồi lâu, bà mới bằng lòng nhường thứ yêu thích. Cố ái khanh, nguyện ta khanh quân thần, vĩnh viễn như sơ (lúc ban đầu).”

Cố Hành Giản hai tay tiếp nhận hộp gấm, quỳ xuống khấu tạ hoàng ân. Hắn nghĩ thầm, trên đời này lại có thứ gì vĩnh viễn không thay đổi đâu?



Qua hai ngày phải trở về Thiệu Hưng về nhà thăm bố mẹ, Hạ Sơ Lam cầm lấy danh mục quà tặng, đến kho hàng tướng phủ đối chiếu này nọ. Kho hàng trong tướng phủ ở một góc hẻo lánh, viện nhỏ, cũng không có ai trông coi.

Tư An đẩy cửa ra đi vào, sặc vài lần bụi bặm, ở bên cạnh nói: “Nô tỳ cùng Triệu ma ma đã đối chiếu một lần, nhưng đồ vật quá nhiều, đều dời đến kho hàng. Tam lão gia và Trung Nghĩa bá phủ cũng phái người đưa chút ít lễ vật lại đây, nói muốn tặng cho lão phu nhân.”

Hạ Sơ Lam nhẹ gật đầu, dùng tay che miệng mũi, nhìn chung quanh một lần.

Trừ ra những thứ mang đến Hạ gia, còn có tráp sản của nàng ở phòng bên cạnh, trong phòng này đồ vật vốn có rất ít, còn xa mới bằng kho hàng Hạ gia. Tuy nói quan không giàu bằng thương là rất bình thường, nhưng lương tể tướng một tháng sáu trăm quan, còn có rất nhiều trợ cấp, không đến mức nghèo như thế đi? Xa không nói, chỉ nói thời điểm thành thân cũng thu không ít quà tặng, hôm đó nàng nghe được một chút, đều là đồ rất quý trọng, lẽ nào không thu vào nhà kho sao?

Cũng không thể nào là tiêu hết đi? Ngày thường xem hắn rõ ràng rất đơn giản. Bất quá chút chuyện này cũng không phải là chuyện nàng nên quan tâm, không có tiền cũng có chỗ tốt, nàng không cần giúp đỡ xử lý, đỡ một phần tâm.

Lục Bình chạy vào trong nhà kho, nói với Hạ Sơ Lam: “Cô nương, ngoài cửa có vị phu nhân, tự xưng là người Sùng Nghĩa công phủ, muốn gặp ngài.”

Hạ Sơ Lam liền giật mình, người Sùng Nghĩa công phủ tại sao phải gặp nàng? Nàng không nhớ mình cùng Sùng Nghĩa công phủ có giao tình gì… Hôm qua tiến cung, cũng không nhìn thấy Sùng Nghĩa công phu nhân, nói là thân thể khó chịu, cho nên chưa từng tới.

Nhưng người đến là khách, huống chi Sùng Nghĩa công phủ là danh môn trong danh môn, nàng tất nhiên không dám thất lễ, liền đi ra sân nhỏ, nói với Lục Bình: “Mời người vào trong nhà chính nói chuyện đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương