Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc
-
Chương 59
"Lăng Y Mộc nhíu chặt mày lại, Tiêu Thiên Định đang hỏi về Bình Quân sao? “Anh Tiêu, anh quan tâm nhiều chuyện quá rồi đấy, sao nào? Bây giờ tôi ở cạnh em trai tôi thì cũng cần phải báo cáo với anh đấy à?”
“Em trai? Cô có em trai từ bao giờ vậy hả?” Tiêu Thiên Định nói, anh ta nhớ rõ rằng cô chỉ có một cô em gái mà thôi.
“Em trai tôi quen, không được à?” Lăng Y Mộc hỏi.
Tiêu Thiên Định nhìn chằm chằm vào Lăng Y Mộc, giống như đang muốn nhìn vào nét mặt của cô để xác nhận lại xem cô vừa nói thật hay nói dối.
Đúng lúc này, chị Từ đang quét rác ở bên kia đường thấy tình hình bên này, vội vàng chạy sang nói: “Anh Tiêu, có chuyện gì thì anh cứ từ từ mà nói, đừng động tay động chân.”
Chị Từ nhận ra Tiêu Thiên Định là người đàn ông đã đến sở bảo vệ môi trường với Hách Dĩ Mạt để xin lỗi, theo lời kể của những người khác ở sở bảo vệ môi trường thì đây chính là bạn trai cũ của Y Mộc.
“Anh Tiêu, nếu anh còn không bỏ tay ra thì có lẽ sẽ có người chụp lại được cảnh này đấy, đến lúc đó thì chỉ sợ là anh sẽ lại phải tốn công giải thích một phen với cô Hách nhà anh rồi đấy.” Lăng Y Mộc lên tiếng.
Vẻ mặt của Tiêu Thiên Định thay đổi, cuối cùng thì anh ta cũng thả tay cô ra rồi quay người rời đi.
Chị Từ lo lắng nhìn Lăng Y Mộc rồi nói: “Người đó đến tìm em làm gì vậy?”
“Ai mà biết được anh ta muốn gì chứ? Không sao đâu.” Lăng Y Mộc đáp.
Cô cũng không nghĩ rằng Tiêu Thiên Định vẫn còn vương vấn tình cảm với mình nên bỗng dưng mới chạy đến hỏi cô xem bây giờ cô đang ở cạnh người đàn ông nào.
Cô chỉ thấy hành động ấy của anh ta rất khác thường mà thôi.
Nhưng có trời mới biết rốt cuộc thì Tiêu Thiên Định đang muốn làm gì.
“Đúng rồi, lát nữa, vào lúc nghỉ giữa trưa ấy, em đi gặp sở trưởng để xin mấy câu đi.
Chị nghe nói là Phương Quế Như đã thu thập chữ ký gì đó ở chỗ làm hay sao ấy, cô ta đang muốn xúi sở trưởng sa thải em.” Chị Từ kể lại cho cô nghe về những gì mình đã nghe được.
Lăng Y Mộc khẽ nhíu mày lại, xem ra Phương Quế Như đang cố dốc hết sức lực ra để đuổi cô đi, nhưng mà: “Nếu như sở trưởng muốn đuổi việc em thật thì dù em có lên gặp sở trưởng thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, nếu đến lúc nào đó bị đuổi việc thật thì em lại đi tìm việc mới thôi.”
Dù nói vậy nhưng những câu nói của cô cũng đầy vẻ bất đắc dĩ, dù sao thì trước kia cô cũng đã rất vất vả để tìm được công việc này, bây giờ đi tìm việc mới đâu có dễ như vậy.
Chị Từ cũng chỉ thở dài, chị Từ cũng biết rằng những người làm việc như mình và Lăng Y Mộc thì còn chẳng có hợp đồng tử tế, sao có thể so sánh được với những người có biên chế như Phương Quế Như chứ, chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng đoán được xem sở trưởng sẽ chọn gì.
Sau khi hai người làm việc xong, về đến sở bảo vệ môi trường thì lại gặp phải Phương Quế Như.
Phương Quế Như nhìn Lăng Y Mộc với vẻ mặt đắc ý: “Tôi thấy cô nên chuẩn bị tinh thần mà cút xéo đi là vừa, chỗ chúng tôi không ai muốn làm việc với một tội phạm đâu.”
Lăng Y Mộc rất bình tĩnh, cô cũng chẳng hề sợ Phương Quế Như chút nào.
Mà Phương Quế Như thì thầm cảm thấy mất hứng: “Cô cứ cứng miệng đi, để lát nữa sở trưởng gọi cô vào phòng làm việc xem thế nào!” Cô ta hừ lạnh.
Cô ta đã vất vả lắm mới có thể tập hợp được chữ ký từ phần lớn những người trong sở, cô ta đã đưa những chữ ký đó cho sở trưởng xem, nhìn ý của sở trưởng thì có khả năng cao là ông ta sắp đuổi việc Lăng Y Mộc rồi.
Nhưng một lúc sau, một nhân viên bên bộ phận nhân sự lại nói với Phương Quế Như: “Quế Như, sở trưởng gọi cô đến văn phòng ông ấy.”
“Gọi tôi ấy à?” Phương Quế Như cảm thấy hơi bất ngờ, chẳng lẽ là sở trưởng vẫn còn chuyện gì đó chưa rõ ràng lắm nên mới muốn gọi cô ta vào trước rồi đuổi việc Lăng Y Mộc sau?
Vì vậy nên Phương Quế Như vào phòng làm việc của sở trưởng trước.
Chị Từ lo lắng ra mặt: “Y Mộc, lát nữa em vào gặp sở trưởng thì cứ nói mấy câu về nỗi khổ của em đi, biết đâu sở trưởng lại mềm lòng, quyết định không đuổi việc em nữa.”
“Chuyện đó để sau rồi nói đi.” Lăng Y Mộc.
Lúc này có mấy người đồng nghiệp xung quanh quay ra nhìn hai người, có người đồng cảm, có người lại ghét bỏ… nói chung là kiểu ánh mắt gì cũng có đủ.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng sau khi đi ra khỏi văn phòng của sở trưởng, mặt mũi Phương Quế Như lại bơ phờ hẳn đi, không hề có vẻ gì là đắc ý hay nhiệt tình như lúc nãy nữa.
“Quế Như, sở trưởng gọi cô vào làm gì thế?” Có mấy người đồng nghiệp đi ra, đứng vây quanh Phương Quế Như rồi hỏi.
Lúc này Phương Quế Như đúng là khóc không ra nước mắt, cô ta có cảm giác như mình vừa nằm mơ vậy.
Sao người bị sa thải lại là cô ta chứ? Tại sao lại vậy chứ? Đáng ra người bị đuổi việc phải là Lăng Y Mộc mới đúng!
Nhưng những lời mà vừa nãy sở trưởng đã nói khi gọi cô ta vào văn phòng, vẫn còn văng vẳng bên tai cô ta.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook