Nhưng mà đôi mắt dưới phần tóc mái kia lại vô cùng trong suốt.

Giống như đây là một vấn đề hết sức bình thường đối với anh.

Ừm...!Bình Quân thoạt nhìn rất ngây thơ, anh hỏi câu này chắc là không có ý gì khác đâu nhỉ.

Lăng Y Mộc lặng lẽ suy nghĩ, sau đó hắng giọng nói: "Em trai có thể thích nhưng không thể yêu, hai loại tình cảm này, tôi cho rằng yêu một người là phải yêu đến suốt đời suốt kiếp không thể thay thế được, thậm chí...!Có thể là cùng sống cùng chết."
Đôi mắt đen nhánh của anh hơi híp lại, cùng sống cùng chết sao? Kỳ lạ chính là, khi anh nghe thấy đáp án này từ trong miệng cô, ý nghĩ thứ nhất hiện lên trong đầu anh thể mà là...!Nếu như có thể cùng sống cùng chết với cô, hình như cũng rất tốt.


.

Truyện Sắc
Cho nên, anh yêu cô sao? Sao có thể? Anh bật cười vì suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu mình ngay lúc
này.

Anh thừa nhận anh có hảo cảm, có quyến luyến, có để ý với cô.

Không biết từ lúc nào mà anh có cảm giác say đắm khi ở bên cạnh cô.

Nếu không thì trò chơi này anh cũng không chơi nó lâu như vậy.

Chỉ là yêu...!Anh sẽ không.

Đã từ rất lâu rồi, anh đã thề với bản thân mình sẽ không yêu bất cứ người phụ nữ nào nữa!
"Hơn nữa Bình Quân cũng sẽ không làm chị đau lòng có phải hay không" Giọng nói dịu dàng kia truyền vào tai anh.

Anh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, thản nhiên nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, Bình Quân sẽ không để chị đau lòng" Chỉ là khi người phụ nữ này biết anh là Dịch Quân Phi thời điểm, cô có đau lòng hay không?
Hoặc có thể cô sẽ vui sướng cũng nên? Vui sướng vì có thể nịnh bợ được anh?
Nhưng mà bất kể loại nào, anh có thể hứa hẹn bảo vệ cô cả đời, dẫu sao thì việc này đối với anh cũng chỉ là tiện tay giơ một cái thôi.


môi trường nghỉ trưa, nhìn thấy những đồng nghiệp trong sở Bảo vệ môi trường đều đang liếc mắt nhìn cô.

Trong ánh mắt đó, có tò mò, có khinh thường, còn có trào phúng, còn có một ít đồng tình.

Hơn nữa không ít người còn chỉ chỉ trỏ trỏ cô, thì thầm nói nhỏ.

Lăng Y Mộc cảm thấy kỳ quái, cô nhìn thấy chị Từ sau khi đi ra khỏi phòng công cụ thì kéo cô qua một bên nhỏ giọng hỏi: "Y Mộc, có phải em từng ngồi tù hay không?"
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy cả người chấn động, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch.

Tất cả những nghi ngờ vừa nãy lúc này đã có được đáp án.

Tuy rằng...!Thật ra trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu, cô đã biết sớm hay muộn gì cũng có một ngày những người xung quanh biết chuyện cô từng ngồi tù.

Dẫu sao thì trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió.

Nhưng mà khi thật sự bị những người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt khing thườn và thì thầm bàn tán nhau, khi bị mọi người biết bí mật cô đã từng ngồi tù này, cô vẫn có cảm giác giống như cô đang trần truồng đứng trong trời đông rét buốt.

"Ừ" Cô ừ một tiếng.


"Ây da, chị thấy em tốt như vậy, tại sao lại vào tù chứ? Rốt cuộc em đã mắc tội gì?" Chị Từ hỏi, cô ấy cũng chỉ là nghe thấy người khác đang bàn luận về cô nên mới vội vàng lại đây chứng thực.

Do đó cô ấy cũng không rõ thực hư ra sao.

"Say rượu lái xe đâm người tử vong." Lăng Y Mộc cắn cánh môi nói.

Bình thường say rượu lái xe, cho dù là đâm người tử vong nhiều lắm thì hoãn thi hành hình phạt cộng thêm bồi thường.

Chỉ là lúc ấy nhà họ Hách kiên quyết không muốn một cắc tiền bồi thường, chỉ cần cô vào tù.

"Em...!Ôi..." Chị Từ thở dài: "Con bé này, nghe nói trước kia em là một luật sư, hiện tại lại lưu lạc tới đây cùng chị quét đường, thật đúng là đáng thương.

Cho nên nói, uống xong rượu đừng bao giờ lái xe."
Chị Từ lải nhải, nhưng mà trong ánh mắt của cô ấy lại tràn đầy quan tâm, điều này khiến cho trong lòng Lăng Y Mộc thoáng có một chút ấm áp..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương