*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dịch Quân Phi ôm người vào lòng, cúi đầu, nhẹ nhàng áp mặt vào cổ cô.

Anh đương nhiên biết “mùi” mà cô muốn nói là gì.

Hôm nay cô bị Hách Dĩ Mạt ác ý làm khó dễ, phải lục rác một lúc lâu.

Chỉ là...!"Chị, cho dù chị có mùi gì, chị cũng không cần tránh tôi"

"Nhưng mà.." Cô có chút ngượng ngùng, không biết là do mùi của chính mình hay là vì cái ôm của anh.

"Đã nói chúng ta phải nương tựa vào nhau, như vậy thì có gì mà phải lảng tránh chứ? Chẳng lẽ có một ngày, trên người tôi có mùi, chị cũng sẽ cố ý tránh tối ư?" Anh hỏi ngược lại.

Lăng Y Mộc im lặng một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu và nói: "Được rồi, tôi biết rồi, về sau sẽ không như thế nữa"
Trên mặt anh hiện lên một nụ cười, rồi nắm tay cô trở về căn phòng cho thuê nhỏ hẹp.

Anh đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, mặc dù đồ ăn lúc này đã nguội nhưng Lăng Y Mộc vẫn ăn một cách ngon lành.

“Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?” Dịch Quân Phi hỏi.

Lăng Y Mộc do dự một lúc, cuối cùng vẫn kể lại câu chuyện cho anh biết.

Dù gì thì chuyện của ngày hôm nay cũng đã là chuyện lớn rồi, cho dù cô không nói ra thì e rằng anh cũng sẽ biết được từ trên mạng.

Dịch Quân Phi im lặng lắng nghe, sau khi nghe cô kể xong, anh nói: "Chị không tức giận chứ?"

Cô nghe xong, hình như có chút bất lực mà nở nụ cười: "Không có gì đáng giận"
"Cô ta cũng không thực sự làm mất chiếc nhẫn, cô ta chỉ muốn bới móc chị thôi, phải không? Sao chị không tức giận?"
“Vì tức giận cũng vô ích” Cô nói: “Cậu có biết Dịch Quận Phi không?” Cô đột ngột nói.

Vẻ mặt anh hơi nao nao, ánh mắt anh chợt lóe khi nhìn vào cô.

“Anh ta là thần của thành phố Thanh Thủy, có rất nhiều người muốn lấy lòng anh ta” Cô nói: “Lúc trước khi tôi ngồi tù vì bị kết án lái xe và gây ra cái chết cho vợ chưa cưới của anh ta, có không ít người vì muốn lấy lòng anh ta mà ra tay với tôi ở trong tù.

Nếu gặp chuyện nào tôi cũng tức giận trong lòng, thì cuối cùng, đoán là ngoại trừ tự tức chết mình thì cũng không có ích gì"
Cô nói một cách rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trái tim của anh lại bất chợt đau nhói.

Cho dù cô chỉ nói một câu ngắn gọn như vậy, nhưng anh đại khái cũng có thể đoán được cô đã trải qua những gì trong tù.

Như lời cô nói thì người muốn lấy lòng anh nhiều lắm.

Thậm chí một số người đã thực sự đề cập đến việc “dạy dỗ” cô trong tù trước mặt anh.


Nhưng khi đó anh đã làm thế nào?
Chỉ cười cho qua chuyện.

Nói cho cùng, đây chẳng qua chỉ là một vấn đề tầm thường đối với anh mà thôi.

Nhưng bây giờ, anh chợt hối hận.

Nếu anh biết cô là một người phụ nữ như vậy, nếu anh biết rằng anh sẽ gặp cô như thế này, hoặc thậm chí thân thiết với cô như thế này, thì anh nhất định sẽ không để bất kỳ ai động vào cô trong tù một tí nào.

Thậm chí...!sẽ không để cô vào tù suốt ba năm trời!
.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương