Sủng Thượng Quân Hạ
-
Chương 46: Nhặt được bảo bảo
Edit: Ngũ Ngũ
Lưu Xuân Lai với Vi Ninh thật sự không có nuốt lời, đợi sau khi Cố Ngạn ổn định, liền dẫn y đi xung quanh nhìn một chút, tìm kiếm vài việc thích hợp để làm.
Cố Ngạn đã nhiều năm chưa từng đi vòng quanh một nơi như vậy, lần trước đến cùng Thượng Vũ đế vì chuyện thành thân nên cũng không có nhiều thời gian đi thăm thú.
Huống hồ lúc ấy trong lòng chứa rất nhiều chuyện, chứa thêm một người, mà hiện tại y chỉ đơn độc một mình, không có gì phải lo lắng.
Trên thảo nguyên, có người bận rộn chăn nuôi, hò hát, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, bầu không khí an bình tường hòa. Dần dần, trên mặt Cố Ngạn hiện ra nụ cười ung dung thoải mái.
“Dê!” Phát hiện ra bầy dê, Cố Ngạn vô cùng hưng phấn, gọi hai người kia đến: “Tiểu Ninh, Xuân Xuân, chúng ta đi vắt sữa dê đi!”
Cố Ngạn nói xong, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, dừng một chút.
Vi Ninh cảm thấy khẩn trương, vội hỏi: “Cố đại ca, ngươi không sao chứ?”
Cố Ngạn hồi phục lại tinh thần, nở nụ cười, nói: “Không có việc gì, ta muốn đi vắt sữa dê.”
Vi Ninh thấy y không giống giả vờ, lặng lẽ thả lỏng trong lòng, giấu diếm sắc mặt, ôn hòa nói: “Được, chúng ta qua hỏi thăm một chút.”
Cố Ngạn cũng không chê bẩn, càng không sợ bị đá, nghiêm túc đi theo chủ nhân của bầy dê học cách vắt sữa, sau đó hào hứng bừng bừng cầm thùng lên, ngồi xổm xuống, cẩn thận mà vắt sữa.
Con dê kia tựa hồ bị người vắt sữa đã quen, đối với động tác lóng ngóng của Cố Ngạn, dửng dưng như thường mà ăn cỏ của nó.
Cố Ngạn đối với đám dê hết sức nhẹ nhàng, không chút để ý đến thái độ của nó, bên tình bên nguyện mà vắt sữa.
Trước khi đi, Vi Ninh vụng trộm đưa tiền cho chủ nhân bầy dê, vì vậy chủ nhân của bầy dê xách ra một thùng sữa tươi ngon, đưa cho Cố Ngạn.
“Cho ta sao?” Hai mắt Cố Ngạn lóe sáng.
Người chủ nhân đó cười gật đầu.
“Thật lớn!” Cố Ngạn cầm thùng sữa bắt đầu ước lượng, rất nặng, “Đa tạ.”
Tuy chưa tìm được công việc thích hợp, nhưng cầm thùng sữa dê được cho, cước bộ của Cố Ngạn cũng trở nên nhẹ nhàng, nhất thời quên mất phiền muộn, hai tay ôm thùng sữa trước ngực, tung tăng đi về nhà.
“Xuân Xuân ah.” Cố Ngạn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lưu Xuân Lai, dưới ánh mặt trời cười đến mặt mày cong cong, “Thùng sữa dê thật lớn.”
Lưu Xuân Lai hóa ngốc tại chỗ, sững sờ nhìn mặt đất: “Nặng lắm, để lão tử giúp ngươi cầm.”
“Không cần.” Cố Ngạn đuổi theo Vi Ninh, nhớ tới hai người đều thích ăn đồ ngọt, đề nghị nói: “Tiểu Ninh, trở về ta làm bánh sữa cho các ngươi.”
“Cố đại ca biết làm bánh?” Vi Ninh kinh ngạc.
Cố Ngạn thoáng chút xấu hổ, bầu không khí hào hứng chợt cắt ngang, ngượng ngùng nói: “Chắc là không khó, ta có thể học…”
Vi Ninh định đáp gì đó, đột nhiên bị tiếng kêu cao vút của trẻ con ngăn lại.
“Cứu mạng ah!”
Mọi người nghe được đều khẽ giật mình, Cố Ngạn đem thùng sữa dê nhét vào người Lưu Xuân Lai, phi đến chỗ phát ra âm thanh. Lưu Xuân Lai đảo mắt đã thấy y biến thành một cái chấm nhỏ xa xa, chẳng quan tâm đến Vi Ninh, đuổi theo.
Y đáp xuống vững vàng, tiếng cầu cứu của đứa bé đã bị người khác bịt lại. Thân hình gầy yếu bị cánh tay của tên thổ phỉ trói lại, hai chân của nó ra sức giãy giụa, lại bị gắt gao giam cầm trên lưng ngựa.
Sắc mặt Cố Ngạn trầm xuống, chân không chạm đất, phi thẳng qua, tung chưởng lăng lệ ác liệt, không lưu tình chút nào, lại tài tình chuẩn xác tránh được tiểu hài tử.
Người nam nhân kia đột nhiên bị tập kích nên không kịp đánh trả, có chút chật vật ngã xuống lưng ngựa, nhưng lại không buông tay của hài tử ra, chỉ còn một tay hốt hoảng phòng ngự.
Cố Ngạn thấy đứa bé kia bị hắn kéo ngã xuống bãi cỏ, trên mặt dính đầy cỏ dại cùng bùn đất, không cho tên đó cơ hội phản kích, từng chiêu từng chiêu dồn hắn vào chỗ hiểm, ép buột hắn phải bỏ tay hài tử ra, toàn lực ứng phó những sát chiêu kia.
Cố Ngạn tất nhiên sẽ không vội vàng đuổi giết hắn, một bước tiến lên ôm lấy tiểu hài tử bị vứt bỏ ở một bên, xiêm y của tiểu hài tử bởi vì lăn trên mặt đất vài vòng, nên toàn thân vô cùng bẩn.
Cố Ngạn cũng không chê, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy nó, vẫn chưa hết giận, tặng thêm mấy chưởng cho cái tên nam nhân trốn chưa xa kia.
Tiểu hài tử được Cố Ngạn ôm vào trong ngực, thở gấp gáp, hốc mắt ửng đỏ, như một bé con bị khi dễ, làm Cố Ngạn nhíu mày.
Tên kia bị y giáo huấn không nhẹ, Cố Ngạn cũng không có thói quen đuổi giết tới cùng, đem tiểu hài tử bảo hộ trong ngực, không bố thí thêm một ánh mắt, quay người liền đi trở về.
“Đại ca?!” Tên nam nhân râu quai nón kia trông thấy Lưu Xuân Lai ôm một thùng sữa dê xuất hiện, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ, kinh ngạc lên tiếng cầu cứu, “Đại ca! Cứu ta!”
“Ngươi đang làm gì ở đây?” Lưu Xuân Lai cũng rất kinh ngạc, theo bản năng nhìn sắc mặt của Cố Ngạn trước, thấy mặt y không biểu tình, không có chút vui vẻ vừa rồi, trong lòng trầm xuống, mặc kệ chân tướng sự việc, vẻ mặt hung dữ, đối với thuộc hạ ngày xưa cũng không lưu tình.
Cố Ngạn thấy Lưu Xuân Lai cùng tên thổ phỉ kia xưng huynh gọi đệ, ánh mắt lộ ra cảnh giác, ôm tiểu hài tử lui về phía sau hai bước.
Lưu Xuân Lai lập tức luống cuống, đi qua chỗ thuộc hạ cũ, giơ chân đạp một cước, rất vô tội mà chắp hai tay sau lưng: “Đều là hắn làm, không liên quan đến lão tử!”
Cố Ngạn cũng không thèm để ý, phòng bị mà giữ khoảng cách với hắn: “À.”
“Lão, lão tử cái gì cũng không biết.”
Cố Ngạn nhíu mày: “Tại sao bắt đứa nhỏ này?”
Lưu Xuân Lai sững sờ, dùng chân nghiền vài cái lên người đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Tại sao bắt đứa nhỏ này?”
Người nọ bị Lưu Xuân Lai giẫm mạnh tới kêu gào, thống khổ rên rỉ nói: “Đại, đại ca… Ngươi còn không biết ta có một sở thích ư, thấy đứa nhỏ này xinh đẹp, muốn bắt về nhà…”
“Im miệng!” Lưu Xuân Lai biết được kế tiếp hắn định nói gì, sợ Cố Ngạn nghe xong sinh lòng giữ khoảng cách với hắn, vội vàng ngắt lời. Quay đầu hướng Cố Ngạn giải thích: “Ngươi đừng nghe hắn nói bậy!”
Cố Ngạn không phản ứng lời hắn, đối với những ham mê đặc thù của mã tặc càng không hứng thú, quay người trở về, Lưu Xuân Lai nhìn nhìn mặt mũi bầm dập của thuộc hạ cũ, lại nhìn nhìn bóng lưng Cố Ngạn, đá vào chỗ hiểm của tên nọ một cái, rồi đuổi theo tấm lưng kia.
Đứa bé chậm rãi điều tức lại hơi thở, dần dần bình tĩnh trở lại, tựa đầu vào lồng ngực Cố Ngạn, cũng không nói chuyện.
Cố Ngạn cúi đầu, thấy trên gò má của nó dính đầy nước, không biết là mồ hôi hay nước mắt, có chút không đành lòng, nâng tay áo lên thay đứa nhỏ lau lau. Sau khi lau sạch bụi đất trên mặt tiểu hài tử, cái đầu xù nhỏ ngẩng lên, nhìn thẳng vào y, lúc này Cố Ngạn mới nhìn kỹ mặt mũi của tiểu hài tử, trong nội tâm kinh ngạc một phen. Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn lên phấn điêu ngọc mài, cực kỳ đáng yêu, trên mặt còn lưu lại ửng đỏ sau khi bị chấn kinh, Cố Ngạn không chịu nổi bị mê hoặc, nhịn không được thò tay nựng gương mặt của người ta. Phấn nộn, tròn tròn, giống như một cái bánh bao.
Phàm là người làm cho Cố Ngạn sinh lòng yêu thương, ví dụ như đệ đệ, tiểu thái tử, không có người nào ngoan ngoãn ngồi im để cho y nhéo nựng, càng sẽ không đưa khuôn mặt nhỏ nhắn ra, mặc kệ y giày vò.
Cố Ngạn tình thương tràn lan rồi.
Đứa bé kia bị niết hai gò má đến đỏ bừng, cũng không phản kháng, cầm lấy một góc tay áo của Cố Ngạn, non nớt mà kêu hai tiếng: “Phụ thân…”
Tay của Cố Ngạn thoáng dừng lại, ngồi xổm xuống tròn mắt với tiểu hài tử: “Ngươi gọi ta là gì?”
Tiểu hài tử lại giật giật góc áo của y, mềm mại kêu lên rõ ràng: “Phụ thân…”
Cố Ngạn cứng ngắc ‘Ah’ một tiếng, không biết nên đáp lại như thế nào.
“Phụ thân…”
“Ta không phải phụ thân của ngươi…”
“Phụ thân…”
“Ngươi, ngươi tên gì?”
“Không có tên…”
“Nhà ở đâu?”
“Không có nhà…”
“Ta họ Cố, gọi Cố Ngạn.” Cố Ngạn nghiêm túc dạy dỗ nó.
Tiểu hài tử rất chấp nhất: “Phụ thân…”
Cố Ngạn bị gọi đến xấu hổ, một đứa nhỏ không nhà để về, không phụ không mẫu, không có nơi ở cố định, vừa rồi lại trải qua kinh hãi, Cố Ngạn cũng không nỡ ngó lơ nó.
Cố Ngạn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nắm bàn tay nho nhỏ của tiểu hài tử: “Vậy ngươi đi cùng ta.”
Tiểu hài tử thoáng một cái nhào vào trong ngực của Cố Ngạn, vừa rồi thấy nhiệt tình của người lạ nháy mắt biến mất, trong lòng nó rất hoảng sợ: “Phụ thân…”
Tai Cố Ngạn đỏ lên, ôm lấy tiểu hài tử, bồng lên tay, bộ dáng nhu thuận càng nhìn càng thấy đáng yêu, nhịn không được hôn một cái lên gương mặt nhỏ bé: “Bảo Bảo ngoan nghe lời.”
Bế tiểu hài tử, Cố Ngạn không thể cầm thùng sữa dê được, dứt khoát kêu Lưu Xuân Lai tới khiêng. Y hiện tại đều đã đem sữa dê ném lên chín tầng mây, trong lòng trong mắt đều ngập tràn hình ảnh của tiểu hài tử.
Một lớn một nhỏ đi phía trước, cánh tay Cố Ngạn chặt chẽ bao bọc lấy tiểu hài tử, bàn tay còn lại nằm trong tay áo âm thầm nắm thành quyền.
Y che giấu rất tốt, cũng không có người phát hiện ra y không được tự nhiên, chỉ có chính y cảm giác được trong ngực co rút từng đợt từng đợt, y không đoán được người ở kinh thành kia đang suy nghĩ cái gì, có lẽ là không quen việc y rời đi, hoặc là đã nhớ ra gì đó. Nhưng y bỏ qua từng cơn đau kia, nhịn xuống, nếu đã không còn quan hệ, nhớ lại chỉ phí công, chút tra tấn trong cơ thể này y còn chịu được.
Lưu Xuân Lai với Vi Ninh thật sự không có nuốt lời, đợi sau khi Cố Ngạn ổn định, liền dẫn y đi xung quanh nhìn một chút, tìm kiếm vài việc thích hợp để làm.
Cố Ngạn đã nhiều năm chưa từng đi vòng quanh một nơi như vậy, lần trước đến cùng Thượng Vũ đế vì chuyện thành thân nên cũng không có nhiều thời gian đi thăm thú.
Huống hồ lúc ấy trong lòng chứa rất nhiều chuyện, chứa thêm một người, mà hiện tại y chỉ đơn độc một mình, không có gì phải lo lắng.
Trên thảo nguyên, có người bận rộn chăn nuôi, hò hát, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, bầu không khí an bình tường hòa. Dần dần, trên mặt Cố Ngạn hiện ra nụ cười ung dung thoải mái.
“Dê!” Phát hiện ra bầy dê, Cố Ngạn vô cùng hưng phấn, gọi hai người kia đến: “Tiểu Ninh, Xuân Xuân, chúng ta đi vắt sữa dê đi!”
Cố Ngạn nói xong, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, dừng một chút.
Vi Ninh cảm thấy khẩn trương, vội hỏi: “Cố đại ca, ngươi không sao chứ?”
Cố Ngạn hồi phục lại tinh thần, nở nụ cười, nói: “Không có việc gì, ta muốn đi vắt sữa dê.”
Vi Ninh thấy y không giống giả vờ, lặng lẽ thả lỏng trong lòng, giấu diếm sắc mặt, ôn hòa nói: “Được, chúng ta qua hỏi thăm một chút.”
Cố Ngạn cũng không chê bẩn, càng không sợ bị đá, nghiêm túc đi theo chủ nhân của bầy dê học cách vắt sữa, sau đó hào hứng bừng bừng cầm thùng lên, ngồi xổm xuống, cẩn thận mà vắt sữa.
Con dê kia tựa hồ bị người vắt sữa đã quen, đối với động tác lóng ngóng của Cố Ngạn, dửng dưng như thường mà ăn cỏ của nó.
Cố Ngạn đối với đám dê hết sức nhẹ nhàng, không chút để ý đến thái độ của nó, bên tình bên nguyện mà vắt sữa.
Trước khi đi, Vi Ninh vụng trộm đưa tiền cho chủ nhân bầy dê, vì vậy chủ nhân của bầy dê xách ra một thùng sữa tươi ngon, đưa cho Cố Ngạn.
“Cho ta sao?” Hai mắt Cố Ngạn lóe sáng.
Người chủ nhân đó cười gật đầu.
“Thật lớn!” Cố Ngạn cầm thùng sữa bắt đầu ước lượng, rất nặng, “Đa tạ.”
Tuy chưa tìm được công việc thích hợp, nhưng cầm thùng sữa dê được cho, cước bộ của Cố Ngạn cũng trở nên nhẹ nhàng, nhất thời quên mất phiền muộn, hai tay ôm thùng sữa trước ngực, tung tăng đi về nhà.
“Xuân Xuân ah.” Cố Ngạn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lưu Xuân Lai, dưới ánh mặt trời cười đến mặt mày cong cong, “Thùng sữa dê thật lớn.”
Lưu Xuân Lai hóa ngốc tại chỗ, sững sờ nhìn mặt đất: “Nặng lắm, để lão tử giúp ngươi cầm.”
“Không cần.” Cố Ngạn đuổi theo Vi Ninh, nhớ tới hai người đều thích ăn đồ ngọt, đề nghị nói: “Tiểu Ninh, trở về ta làm bánh sữa cho các ngươi.”
“Cố đại ca biết làm bánh?” Vi Ninh kinh ngạc.
Cố Ngạn thoáng chút xấu hổ, bầu không khí hào hứng chợt cắt ngang, ngượng ngùng nói: “Chắc là không khó, ta có thể học…”
Vi Ninh định đáp gì đó, đột nhiên bị tiếng kêu cao vút của trẻ con ngăn lại.
“Cứu mạng ah!”
Mọi người nghe được đều khẽ giật mình, Cố Ngạn đem thùng sữa dê nhét vào người Lưu Xuân Lai, phi đến chỗ phát ra âm thanh. Lưu Xuân Lai đảo mắt đã thấy y biến thành một cái chấm nhỏ xa xa, chẳng quan tâm đến Vi Ninh, đuổi theo.
Y đáp xuống vững vàng, tiếng cầu cứu của đứa bé đã bị người khác bịt lại. Thân hình gầy yếu bị cánh tay của tên thổ phỉ trói lại, hai chân của nó ra sức giãy giụa, lại bị gắt gao giam cầm trên lưng ngựa.
Sắc mặt Cố Ngạn trầm xuống, chân không chạm đất, phi thẳng qua, tung chưởng lăng lệ ác liệt, không lưu tình chút nào, lại tài tình chuẩn xác tránh được tiểu hài tử.
Người nam nhân kia đột nhiên bị tập kích nên không kịp đánh trả, có chút chật vật ngã xuống lưng ngựa, nhưng lại không buông tay của hài tử ra, chỉ còn một tay hốt hoảng phòng ngự.
Cố Ngạn thấy đứa bé kia bị hắn kéo ngã xuống bãi cỏ, trên mặt dính đầy cỏ dại cùng bùn đất, không cho tên đó cơ hội phản kích, từng chiêu từng chiêu dồn hắn vào chỗ hiểm, ép buột hắn phải bỏ tay hài tử ra, toàn lực ứng phó những sát chiêu kia.
Cố Ngạn tất nhiên sẽ không vội vàng đuổi giết hắn, một bước tiến lên ôm lấy tiểu hài tử bị vứt bỏ ở một bên, xiêm y của tiểu hài tử bởi vì lăn trên mặt đất vài vòng, nên toàn thân vô cùng bẩn.
Cố Ngạn cũng không chê, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy nó, vẫn chưa hết giận, tặng thêm mấy chưởng cho cái tên nam nhân trốn chưa xa kia.
Tiểu hài tử được Cố Ngạn ôm vào trong ngực, thở gấp gáp, hốc mắt ửng đỏ, như một bé con bị khi dễ, làm Cố Ngạn nhíu mày.
Tên kia bị y giáo huấn không nhẹ, Cố Ngạn cũng không có thói quen đuổi giết tới cùng, đem tiểu hài tử bảo hộ trong ngực, không bố thí thêm một ánh mắt, quay người liền đi trở về.
“Đại ca?!” Tên nam nhân râu quai nón kia trông thấy Lưu Xuân Lai ôm một thùng sữa dê xuất hiện, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ, kinh ngạc lên tiếng cầu cứu, “Đại ca! Cứu ta!”
“Ngươi đang làm gì ở đây?” Lưu Xuân Lai cũng rất kinh ngạc, theo bản năng nhìn sắc mặt của Cố Ngạn trước, thấy mặt y không biểu tình, không có chút vui vẻ vừa rồi, trong lòng trầm xuống, mặc kệ chân tướng sự việc, vẻ mặt hung dữ, đối với thuộc hạ ngày xưa cũng không lưu tình.
Cố Ngạn thấy Lưu Xuân Lai cùng tên thổ phỉ kia xưng huynh gọi đệ, ánh mắt lộ ra cảnh giác, ôm tiểu hài tử lui về phía sau hai bước.
Lưu Xuân Lai lập tức luống cuống, đi qua chỗ thuộc hạ cũ, giơ chân đạp một cước, rất vô tội mà chắp hai tay sau lưng: “Đều là hắn làm, không liên quan đến lão tử!”
Cố Ngạn cũng không thèm để ý, phòng bị mà giữ khoảng cách với hắn: “À.”
“Lão, lão tử cái gì cũng không biết.”
Cố Ngạn nhíu mày: “Tại sao bắt đứa nhỏ này?”
Lưu Xuân Lai sững sờ, dùng chân nghiền vài cái lên người đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Tại sao bắt đứa nhỏ này?”
Người nọ bị Lưu Xuân Lai giẫm mạnh tới kêu gào, thống khổ rên rỉ nói: “Đại, đại ca… Ngươi còn không biết ta có một sở thích ư, thấy đứa nhỏ này xinh đẹp, muốn bắt về nhà…”
“Im miệng!” Lưu Xuân Lai biết được kế tiếp hắn định nói gì, sợ Cố Ngạn nghe xong sinh lòng giữ khoảng cách với hắn, vội vàng ngắt lời. Quay đầu hướng Cố Ngạn giải thích: “Ngươi đừng nghe hắn nói bậy!”
Cố Ngạn không phản ứng lời hắn, đối với những ham mê đặc thù của mã tặc càng không hứng thú, quay người trở về, Lưu Xuân Lai nhìn nhìn mặt mũi bầm dập của thuộc hạ cũ, lại nhìn nhìn bóng lưng Cố Ngạn, đá vào chỗ hiểm của tên nọ một cái, rồi đuổi theo tấm lưng kia.
Đứa bé chậm rãi điều tức lại hơi thở, dần dần bình tĩnh trở lại, tựa đầu vào lồng ngực Cố Ngạn, cũng không nói chuyện.
Cố Ngạn cúi đầu, thấy trên gò má của nó dính đầy nước, không biết là mồ hôi hay nước mắt, có chút không đành lòng, nâng tay áo lên thay đứa nhỏ lau lau. Sau khi lau sạch bụi đất trên mặt tiểu hài tử, cái đầu xù nhỏ ngẩng lên, nhìn thẳng vào y, lúc này Cố Ngạn mới nhìn kỹ mặt mũi của tiểu hài tử, trong nội tâm kinh ngạc một phen. Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn lên phấn điêu ngọc mài, cực kỳ đáng yêu, trên mặt còn lưu lại ửng đỏ sau khi bị chấn kinh, Cố Ngạn không chịu nổi bị mê hoặc, nhịn không được thò tay nựng gương mặt của người ta. Phấn nộn, tròn tròn, giống như một cái bánh bao.
Phàm là người làm cho Cố Ngạn sinh lòng yêu thương, ví dụ như đệ đệ, tiểu thái tử, không có người nào ngoan ngoãn ngồi im để cho y nhéo nựng, càng sẽ không đưa khuôn mặt nhỏ nhắn ra, mặc kệ y giày vò.
Cố Ngạn tình thương tràn lan rồi.
Đứa bé kia bị niết hai gò má đến đỏ bừng, cũng không phản kháng, cầm lấy một góc tay áo của Cố Ngạn, non nớt mà kêu hai tiếng: “Phụ thân…”
Tay của Cố Ngạn thoáng dừng lại, ngồi xổm xuống tròn mắt với tiểu hài tử: “Ngươi gọi ta là gì?”
Tiểu hài tử lại giật giật góc áo của y, mềm mại kêu lên rõ ràng: “Phụ thân…”
Cố Ngạn cứng ngắc ‘Ah’ một tiếng, không biết nên đáp lại như thế nào.
“Phụ thân…”
“Ta không phải phụ thân của ngươi…”
“Phụ thân…”
“Ngươi, ngươi tên gì?”
“Không có tên…”
“Nhà ở đâu?”
“Không có nhà…”
“Ta họ Cố, gọi Cố Ngạn.” Cố Ngạn nghiêm túc dạy dỗ nó.
Tiểu hài tử rất chấp nhất: “Phụ thân…”
Cố Ngạn bị gọi đến xấu hổ, một đứa nhỏ không nhà để về, không phụ không mẫu, không có nơi ở cố định, vừa rồi lại trải qua kinh hãi, Cố Ngạn cũng không nỡ ngó lơ nó.
Cố Ngạn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nắm bàn tay nho nhỏ của tiểu hài tử: “Vậy ngươi đi cùng ta.”
Tiểu hài tử thoáng một cái nhào vào trong ngực của Cố Ngạn, vừa rồi thấy nhiệt tình của người lạ nháy mắt biến mất, trong lòng nó rất hoảng sợ: “Phụ thân…”
Tai Cố Ngạn đỏ lên, ôm lấy tiểu hài tử, bồng lên tay, bộ dáng nhu thuận càng nhìn càng thấy đáng yêu, nhịn không được hôn một cái lên gương mặt nhỏ bé: “Bảo Bảo ngoan nghe lời.”
Bế tiểu hài tử, Cố Ngạn không thể cầm thùng sữa dê được, dứt khoát kêu Lưu Xuân Lai tới khiêng. Y hiện tại đều đã đem sữa dê ném lên chín tầng mây, trong lòng trong mắt đều ngập tràn hình ảnh của tiểu hài tử.
Một lớn một nhỏ đi phía trước, cánh tay Cố Ngạn chặt chẽ bao bọc lấy tiểu hài tử, bàn tay còn lại nằm trong tay áo âm thầm nắm thành quyền.
Y che giấu rất tốt, cũng không có người phát hiện ra y không được tự nhiên, chỉ có chính y cảm giác được trong ngực co rút từng đợt từng đợt, y không đoán được người ở kinh thành kia đang suy nghĩ cái gì, có lẽ là không quen việc y rời đi, hoặc là đã nhớ ra gì đó. Nhưng y bỏ qua từng cơn đau kia, nhịn xuống, nếu đã không còn quan hệ, nhớ lại chỉ phí công, chút tra tấn trong cơ thể này y còn chịu được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook