Sủng Thượng Quân Hạ
-
Chương 36: Thích ngươi như vậy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngũ Ngũ
Cũng trong lúc đó, Thượng Vũ đế đang cùng người khác thảo luận một sự kiện.
“Thi thể Quan Tu Viễn đã kiểm tra chưa?”
“Vâng, theo thuộc hạ tra xét, hắn là bị người khác hạ độc trường kỳ, tích lũy đã lâu, ngày đó độc tính bộc phát nên chết bất đắc kỳ tử tại Linh đình viên.”
“Ân…” Thượng Vũ đế trầm ngâm, trong lòng đã có quyết định, suy đoán lâu như vậy đến nay cũng dần dần rõ ràng.
Quan Tu Viễn là nhân vật trọng yếu trong tổ chức mưu phản, nếu có ý đồ mưu hại trường kỳ thì tất nhiên trong đó đã tồn tại một phần tử dị tâm. Mà theo Thượng Vũ đế biết, cái tổ chức này trên dưới một lòng đoàn kết dị thường, đến thích khách bị bắt nếu phát hiện nhiệm vụ thất bại liền uống độc tự sát. Thượng Vũ đế cũng không kinh ngạc là ai xao động, trị vì sáu năm những mưa gió hắn đã trải qua không ít, nếu đã biết được độc thủ sau màn liền buông tay, hiện tại hắn quan tâm nhất lại là một sự kiện khác.
“Còn phát hiện được gì không?”
“Tựa hồ Quan Tu Viễn cùng tiểu quan tên Ninh nhi kia có quan hệ không cạn, mỗi lần đến Linh đình viên đều tiến vào phòng người tên Ninh nhi này.”
Nhắc đến tiểu quan kia, Thượng Vũ đế bất động thanh sắc mà trầm thấp nói: “Bây giờ hắn đang ở đâu?”
Ảnh vệ kia dừng một chút, đáp: “Thuộc hạ không biết… Hắn bị Cố công tử giấu kín ở một nơi nào đó, thuộc hạ chưa tìm được.”
Trong đầu Thượng Vũ đế vận động thật nhanh, cho dù hắn đã sớm không còn giám sát Cố Ngạn, cũng nhiều chuyện liên quan đến Cố Ngạn đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hắn cũng không cho rằng Cố Ngạn có bản lĩnh trong phút chốc liền biến ra một chỗ ẩn thân. Như vậy nếu có địa phương nào không bị người ngoài biết…. Thượng Vũ đế mở to mắt, cảm giác khó tin nổ tung trong đầu, Cố Ngạn rõ ràng đem Vi Ninh giấu ở chỗ kia!
Thượng Vũ đế nhìn sắc trời một chút, đã không còn thời gian tự mình đi xác nhận một chuyến. Hắn đứng lên, sửa sang lại xiêm y, phân phó nói: “Giam lỏng Trần Công, đừng để cho hắn và bất kì kẻ nào trong cung có liên hệ, làm sạch sẽ một chút. Không có lệnh của trẫm ai cũng không được phép thả hắn.”
“Vâng.”
Thượng Vũ đế dưới ánh trăng thong thả hướng đến cung Tam Lý, thân ảnh thẳng tắp ở dưới ánh trăng quạnh quẽ lại lộ ra cô tịch, cái cung điện kia tựa hồ là chỗ quay về duy nhất của hắn, lại giống như hắn không chạy khỏi kiếp số.
===
Cố Ngạn xách một gói đồ đến phòng nhỏ ở Dương Sơn Hóa lần nữa.
“Tiểu Ninh, đây là chút nhu yếu phẩm cùng tiền bạc, còn có cái lệnh bài này ngươi cầm, hiện tại đi đi, trên đường sẽ có người tiếp ứng cho ngươi. Đến lúc đó, đợi tới trăng rằm, nhớ báo bình an cho ta.”
Vi Ninh lật lệnh bài, mặt sau có khắc chữ ‘Lan’ rõ ràng, giật mình, ngược lại không có hỏi nhiều, ngoan ngoãn mà tiếp nhận: “Ta đã biết.”
Cố Ngạn khẽ cười, vươn tay ôm lấy hắn: “Bảo trọng.”
Vi Ninh xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, chặt chẽ ôm lại Cố Ngạn: “Cố đại ca…”
“Đừng khóc, ta không sao.”
“Ân, vậy Cố đại ca, ta đi nha.”
“Ân.”
Đợi Vi Ninh đi được lúc lâu, ấm áp trong phòng nhỏ cũng dần dần tiêu tán, Cố Ngạn vẫn còn ngồi suy nghĩ trên ghế. Y nhớ rõ ngữ khí vừa mang chút thăm dò vừa mang chút áy náy của Thượng Vũ đế ngày nào, cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của y.
“Cố Ngạn bảo bảo, trẫm muốn nạp phi tử.”
“Ân…”
“Tại sao ngươi không có phản ứng?”
“Bệ hạ không cần nói với ta.”
“Hắc hắc, ngươi vẫn là ghen nha.”
“Ta không biết…”
“Được rồi, trẫm không so đo với ngươi những chuyện này, ngươi yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không gặp nàng một lần.”
“…”
“Này, bảo bảo.”
“Được rồi được rồi, là ta ghen, bệ hạ đừng lảm nhảm nữa.”
“Hắc hắc, giúp trẫm một chuyện được không?”
“Được.”
“Bên Trần gia trẫm tạm thời không có cách nào cự tuyệt bọn họ, lại là muội muội của Trần Công, ngươi nói xem trẫm nên phong cái danh hào nào cho phi tử này thì được đây?”
Cố Ngạn bị Thượng Vũ đế quấy rầy có chút mệt, ngáp một cái nói: “Muội muội của Trần đại thần, gọi là Thành phi đi.”
…
Trong đầu Cố Ngạn đột nhiên xuất hiện hai giọng nói, là lúc y ở ngoài phòng Quan Tu Viễn nghe lén.
[“Đúng vậy a, nhưng Quan công tử cũng đừng quên ước định của chúng ta, sau khi chuyện thành công, mạng của vị trong hậu cung kia…”
“Chuyện đại sự này cần chính là thiên thời địa lợi nhân hòa, Quan mỗ vừa mới vào triều đình, băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, kính xin đại nhân chớ vội.”]
Cố Ngạn chợt minh bạch câu ‘Mạng của vị trong hậu cung kia’ không phải chỉ người khác, mà là chính mình! Mà y cũng nhớ được giọng nói của vị đại nhân đó là ai, hắn có một biểu muội làm phi tử, bởi vì nhục nhã y nên bị Thượng Vũ đế biếm vào lãnh cung, sau đó hắn còn ở trên thọ yến Thượng Vũ đế an bài hàng trăm vũ nam, trăm phương ngàn kế mà xếp những nam sủng khác đến bên cạnh Thượng Vũ đế, sau khi thấy không có hiệu quả liền cấu kết với người Tây Hạng mưu phản nhằm mượn lực lượng đó lấy mạng của mình. Vì y mà làm hết thảy, thậm chí không tiếc mà tiết lộ mật báo Đại An, không tiếc hi sinh tính mạng của Thượng Vũ đế…
Cố Ngạn còn chưa kịp ngạc nhiên trước tình cảm quá mức mãnh liệt của Trần Công với muội muội của hắn, nhớ lại trong tích tắc, rồi chợt trầm ngâm. Cố Ngạn bỗng dưng phát giác thân thể cứng nhắc, tứ chi vô lực, chẳng biết hít độc khí lúc nào, y chậm chạp cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, trong lúc nhất thời trở nên bất lực.
Cố Ngạn âm thầm vận nội công đem độc giấu ở móng tay, không có thời gian điều chỉnh khí tức, tập trung tinh lực chỉ dựa vào trực giác chuẩn bị phóng tới hướng địch nhân.
Nhưng Cố Ngạn còn chưa kịp hành động, sát khí đến từ bốn phương tám hướng đột ngột thiếu mất một đạo, theo một tiếng hét thảm, Cố Ngạn nhìn thấy một nam nhân chật vật đến cực điểm.
Đồng thời cũng là người y không muốn gặp nhất bây giờ.
Trên mặt của Thượng Vũ đế kinh hoảng điên cuồng, phảng phất những sát chiêu kia đều hướng về phía hắn, hắn mang tâm thái phức tạp cùng tuyệt vọng một mình lên núi, chưa từng nghĩ qua không phải bắt gian tại trận, ngược lại thấy một đám tử sĩ tập kích Cố Ngạn.
Cho dù là hoàng đế cũng không có khả năng một tay che trời.
Thượng Vũ đế chứng kiến những tử sĩ này dốc toàn bộ lực lượng đuổi giết Cố Ngạn, trái tim của hắn đều cảm thấy nguội lạnh.
Không có người so với hắn rõ ràng hơn tử sĩ là một sự tồn tại đáng sợ như thế nào, không chỉ là một công cụ sắc bén đoạt mệnh người khác mà còn là vật hi sinh chỉ để bảo vệ chủ nhân, hắn không thể tưởng tượng được Trần Công vì một biểu muội mà có thể làm đến mức này. Thượng Vũ đế liền hận chính mình ra tay không đủ độc ác, nếu Cố Ngạn có xảy ra chuyện gì, hắn sẽ làm cho toàn bộ Trần gia hối hận vì đã sống trên đời này.
Cố Ngạn hoàn toàn không giống ngày thường luôn thờ ơ, càng không lăng lệ ác liệt như khi gặp địch ngày ấy, một mình y ngồi trên ghế đá, vẫn không động đậy, lộ ra một tia yếu ớt hiếm thấy. Trong nháy mắt y cảm thấy, mình bất lực khôn cùng.
Thượng Vũ đế nhìn thấy ánh mắt kia của y, cơ hồ lập tức làm cho hắn thấy sợ hãi trước nay chưa từng có. Trong cổ Thượng Vũ đế mắc kẹt một chữ ‘Bảo’, còn chưa kịp thốt ra liền dùng thân thể đi chắn những đao kiếm không có mắt kia.
Cố Ngạn trơ mắt nhìn Thượng Vũ đế đột nhiên xâm nhập, không kịp suy nghĩ tại sao Thượng Vũ đế lại xuất hiện ở chỗ này, vì quá khẩn trương, lập tức mất đi khống chế độc khí mà bị phản phệ, một búng máu dị thường phun ra, tung tóe đỏ thẫm trên đất.
Động tác của Thượng Vũ đế dừng lại, quay đầu nhìn y, hai mắt đỏ thẫm.
Cố Ngạn ngậm một búng máu định giải thích, muốn ngăn cản Thượng Vũ đế, tìm thời cơ và tiếng gió, định nhanh tay lẹ mắt đem độc dược bắn ra, đã có người so với y còn nhanh hơn, mũi kiếm lướt qua cánh tay của y, phốc một tiếng chui vào trong ngực của người bên cạnh.
Động tác của Cố Ngạn đình trệ trong một giây, nháy mắt lại mở ra, bốn phía giống như đang ầm ầm sụp đổ.
Cố Ngạn ôm Thượng Vũ đế bị nhuốm máu vào trong ngực, đầu ngón tay không tự giác mà trở nên run rẩy.
Thượng Vũ đế hơi thở yếu ớt tựa hồ cũng có thể cảm giác được động tác nhỏ đó của y, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay Cố Ngạn, đứt quãng nói: “Bảo… Bảo bảo… Ngươi giết người.”
Ngón tay Cố Ngạn run rẩy nắm lại thành quyền, mặt không biểu tình mà nhìn Thượng Vũ đế, hỏi từng chữ một: “Tông Hoài, ngươi dám chết trước mặt ta thử xem?”
Thượng Vũ đế nhìn thấy bộ dáng đó, ngược lại cố nặn ra một nụ cười, lời nói càng thêm cố sức, cơ hồ một giây sau lại vô lực: “Bảo bảo… Trẫm…”
Cố Ngạn hung hăng ôm đầu Thượng Vũ đế ấn vào ngực, tiếng tim đập kịch liệt truyền tới: “Ngươi chết, ta không sống được.”
Toàn bộ thế giới của Thượng Vũ đế lập tức mơ hồ thành một mảnh, nước mắt ẩm ướt không ngừng tuôn ra, nước mắt đó tựa hồ so với huyết dịch chảy ra càng thêm mãnh liệt, hắn chết cũng không muốn buông tay Cố Ngạn, âm thanh nức nở không rõ: “Trẫm chưa từng sợ ngươi tạo phản… Ngươi muốn cái gì trẫm đều cho ngươi… Nhưng nếu ngươi để ý đến người khác… Trẫm không chịu được…”
Cố Ngạn đem Thượng Vũ đế gắt gao ôm vào trong ngực, để cho máu tươi và nước mắt nhuộm hồng cả vạt áo: “Tông Hoài, ngươi đừng chết.”
Thượng Vũ đế không khống chế nổi mí mắt rũ xuống, cái trán chống đỡ trên lồng ngực Cố Ngạn, âm thanh như muỗi: “Cố Ngạn… Sao trẫm lại thích ngươi như vậy…”
Edit: Ngũ Ngũ
Cũng trong lúc đó, Thượng Vũ đế đang cùng người khác thảo luận một sự kiện.
“Thi thể Quan Tu Viễn đã kiểm tra chưa?”
“Vâng, theo thuộc hạ tra xét, hắn là bị người khác hạ độc trường kỳ, tích lũy đã lâu, ngày đó độc tính bộc phát nên chết bất đắc kỳ tử tại Linh đình viên.”
“Ân…” Thượng Vũ đế trầm ngâm, trong lòng đã có quyết định, suy đoán lâu như vậy đến nay cũng dần dần rõ ràng.
Quan Tu Viễn là nhân vật trọng yếu trong tổ chức mưu phản, nếu có ý đồ mưu hại trường kỳ thì tất nhiên trong đó đã tồn tại một phần tử dị tâm. Mà theo Thượng Vũ đế biết, cái tổ chức này trên dưới một lòng đoàn kết dị thường, đến thích khách bị bắt nếu phát hiện nhiệm vụ thất bại liền uống độc tự sát. Thượng Vũ đế cũng không kinh ngạc là ai xao động, trị vì sáu năm những mưa gió hắn đã trải qua không ít, nếu đã biết được độc thủ sau màn liền buông tay, hiện tại hắn quan tâm nhất lại là một sự kiện khác.
“Còn phát hiện được gì không?”
“Tựa hồ Quan Tu Viễn cùng tiểu quan tên Ninh nhi kia có quan hệ không cạn, mỗi lần đến Linh đình viên đều tiến vào phòng người tên Ninh nhi này.”
Nhắc đến tiểu quan kia, Thượng Vũ đế bất động thanh sắc mà trầm thấp nói: “Bây giờ hắn đang ở đâu?”
Ảnh vệ kia dừng một chút, đáp: “Thuộc hạ không biết… Hắn bị Cố công tử giấu kín ở một nơi nào đó, thuộc hạ chưa tìm được.”
Trong đầu Thượng Vũ đế vận động thật nhanh, cho dù hắn đã sớm không còn giám sát Cố Ngạn, cũng nhiều chuyện liên quan đến Cố Ngạn đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hắn cũng không cho rằng Cố Ngạn có bản lĩnh trong phút chốc liền biến ra một chỗ ẩn thân. Như vậy nếu có địa phương nào không bị người ngoài biết…. Thượng Vũ đế mở to mắt, cảm giác khó tin nổ tung trong đầu, Cố Ngạn rõ ràng đem Vi Ninh giấu ở chỗ kia!
Thượng Vũ đế nhìn sắc trời một chút, đã không còn thời gian tự mình đi xác nhận một chuyến. Hắn đứng lên, sửa sang lại xiêm y, phân phó nói: “Giam lỏng Trần Công, đừng để cho hắn và bất kì kẻ nào trong cung có liên hệ, làm sạch sẽ một chút. Không có lệnh của trẫm ai cũng không được phép thả hắn.”
“Vâng.”
Thượng Vũ đế dưới ánh trăng thong thả hướng đến cung Tam Lý, thân ảnh thẳng tắp ở dưới ánh trăng quạnh quẽ lại lộ ra cô tịch, cái cung điện kia tựa hồ là chỗ quay về duy nhất của hắn, lại giống như hắn không chạy khỏi kiếp số.
===
Cố Ngạn xách một gói đồ đến phòng nhỏ ở Dương Sơn Hóa lần nữa.
“Tiểu Ninh, đây là chút nhu yếu phẩm cùng tiền bạc, còn có cái lệnh bài này ngươi cầm, hiện tại đi đi, trên đường sẽ có người tiếp ứng cho ngươi. Đến lúc đó, đợi tới trăng rằm, nhớ báo bình an cho ta.”
Vi Ninh lật lệnh bài, mặt sau có khắc chữ ‘Lan’ rõ ràng, giật mình, ngược lại không có hỏi nhiều, ngoan ngoãn mà tiếp nhận: “Ta đã biết.”
Cố Ngạn khẽ cười, vươn tay ôm lấy hắn: “Bảo trọng.”
Vi Ninh xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, chặt chẽ ôm lại Cố Ngạn: “Cố đại ca…”
“Đừng khóc, ta không sao.”
“Ân, vậy Cố đại ca, ta đi nha.”
“Ân.”
Đợi Vi Ninh đi được lúc lâu, ấm áp trong phòng nhỏ cũng dần dần tiêu tán, Cố Ngạn vẫn còn ngồi suy nghĩ trên ghế. Y nhớ rõ ngữ khí vừa mang chút thăm dò vừa mang chút áy náy của Thượng Vũ đế ngày nào, cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của y.
“Cố Ngạn bảo bảo, trẫm muốn nạp phi tử.”
“Ân…”
“Tại sao ngươi không có phản ứng?”
“Bệ hạ không cần nói với ta.”
“Hắc hắc, ngươi vẫn là ghen nha.”
“Ta không biết…”
“Được rồi, trẫm không so đo với ngươi những chuyện này, ngươi yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không gặp nàng một lần.”
“…”
“Này, bảo bảo.”
“Được rồi được rồi, là ta ghen, bệ hạ đừng lảm nhảm nữa.”
“Hắc hắc, giúp trẫm một chuyện được không?”
“Được.”
“Bên Trần gia trẫm tạm thời không có cách nào cự tuyệt bọn họ, lại là muội muội của Trần Công, ngươi nói xem trẫm nên phong cái danh hào nào cho phi tử này thì được đây?”
Cố Ngạn bị Thượng Vũ đế quấy rầy có chút mệt, ngáp một cái nói: “Muội muội của Trần đại thần, gọi là Thành phi đi.”
…
Trong đầu Cố Ngạn đột nhiên xuất hiện hai giọng nói, là lúc y ở ngoài phòng Quan Tu Viễn nghe lén.
[“Đúng vậy a, nhưng Quan công tử cũng đừng quên ước định của chúng ta, sau khi chuyện thành công, mạng của vị trong hậu cung kia…”
“Chuyện đại sự này cần chính là thiên thời địa lợi nhân hòa, Quan mỗ vừa mới vào triều đình, băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, kính xin đại nhân chớ vội.”]
Cố Ngạn chợt minh bạch câu ‘Mạng của vị trong hậu cung kia’ không phải chỉ người khác, mà là chính mình! Mà y cũng nhớ được giọng nói của vị đại nhân đó là ai, hắn có một biểu muội làm phi tử, bởi vì nhục nhã y nên bị Thượng Vũ đế biếm vào lãnh cung, sau đó hắn còn ở trên thọ yến Thượng Vũ đế an bài hàng trăm vũ nam, trăm phương ngàn kế mà xếp những nam sủng khác đến bên cạnh Thượng Vũ đế, sau khi thấy không có hiệu quả liền cấu kết với người Tây Hạng mưu phản nhằm mượn lực lượng đó lấy mạng của mình. Vì y mà làm hết thảy, thậm chí không tiếc mà tiết lộ mật báo Đại An, không tiếc hi sinh tính mạng của Thượng Vũ đế…
Cố Ngạn còn chưa kịp ngạc nhiên trước tình cảm quá mức mãnh liệt của Trần Công với muội muội của hắn, nhớ lại trong tích tắc, rồi chợt trầm ngâm. Cố Ngạn bỗng dưng phát giác thân thể cứng nhắc, tứ chi vô lực, chẳng biết hít độc khí lúc nào, y chậm chạp cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, trong lúc nhất thời trở nên bất lực.
Cố Ngạn âm thầm vận nội công đem độc giấu ở móng tay, không có thời gian điều chỉnh khí tức, tập trung tinh lực chỉ dựa vào trực giác chuẩn bị phóng tới hướng địch nhân.
Nhưng Cố Ngạn còn chưa kịp hành động, sát khí đến từ bốn phương tám hướng đột ngột thiếu mất một đạo, theo một tiếng hét thảm, Cố Ngạn nhìn thấy một nam nhân chật vật đến cực điểm.
Đồng thời cũng là người y không muốn gặp nhất bây giờ.
Trên mặt của Thượng Vũ đế kinh hoảng điên cuồng, phảng phất những sát chiêu kia đều hướng về phía hắn, hắn mang tâm thái phức tạp cùng tuyệt vọng một mình lên núi, chưa từng nghĩ qua không phải bắt gian tại trận, ngược lại thấy một đám tử sĩ tập kích Cố Ngạn.
Cho dù là hoàng đế cũng không có khả năng một tay che trời.
Thượng Vũ đế chứng kiến những tử sĩ này dốc toàn bộ lực lượng đuổi giết Cố Ngạn, trái tim của hắn đều cảm thấy nguội lạnh.
Không có người so với hắn rõ ràng hơn tử sĩ là một sự tồn tại đáng sợ như thế nào, không chỉ là một công cụ sắc bén đoạt mệnh người khác mà còn là vật hi sinh chỉ để bảo vệ chủ nhân, hắn không thể tưởng tượng được Trần Công vì một biểu muội mà có thể làm đến mức này. Thượng Vũ đế liền hận chính mình ra tay không đủ độc ác, nếu Cố Ngạn có xảy ra chuyện gì, hắn sẽ làm cho toàn bộ Trần gia hối hận vì đã sống trên đời này.
Cố Ngạn hoàn toàn không giống ngày thường luôn thờ ơ, càng không lăng lệ ác liệt như khi gặp địch ngày ấy, một mình y ngồi trên ghế đá, vẫn không động đậy, lộ ra một tia yếu ớt hiếm thấy. Trong nháy mắt y cảm thấy, mình bất lực khôn cùng.
Thượng Vũ đế nhìn thấy ánh mắt kia của y, cơ hồ lập tức làm cho hắn thấy sợ hãi trước nay chưa từng có. Trong cổ Thượng Vũ đế mắc kẹt một chữ ‘Bảo’, còn chưa kịp thốt ra liền dùng thân thể đi chắn những đao kiếm không có mắt kia.
Cố Ngạn trơ mắt nhìn Thượng Vũ đế đột nhiên xâm nhập, không kịp suy nghĩ tại sao Thượng Vũ đế lại xuất hiện ở chỗ này, vì quá khẩn trương, lập tức mất đi khống chế độc khí mà bị phản phệ, một búng máu dị thường phun ra, tung tóe đỏ thẫm trên đất.
Động tác của Thượng Vũ đế dừng lại, quay đầu nhìn y, hai mắt đỏ thẫm.
Cố Ngạn ngậm một búng máu định giải thích, muốn ngăn cản Thượng Vũ đế, tìm thời cơ và tiếng gió, định nhanh tay lẹ mắt đem độc dược bắn ra, đã có người so với y còn nhanh hơn, mũi kiếm lướt qua cánh tay của y, phốc một tiếng chui vào trong ngực của người bên cạnh.
Động tác của Cố Ngạn đình trệ trong một giây, nháy mắt lại mở ra, bốn phía giống như đang ầm ầm sụp đổ.
Cố Ngạn ôm Thượng Vũ đế bị nhuốm máu vào trong ngực, đầu ngón tay không tự giác mà trở nên run rẩy.
Thượng Vũ đế hơi thở yếu ớt tựa hồ cũng có thể cảm giác được động tác nhỏ đó của y, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay Cố Ngạn, đứt quãng nói: “Bảo… Bảo bảo… Ngươi giết người.”
Ngón tay Cố Ngạn run rẩy nắm lại thành quyền, mặt không biểu tình mà nhìn Thượng Vũ đế, hỏi từng chữ một: “Tông Hoài, ngươi dám chết trước mặt ta thử xem?”
Thượng Vũ đế nhìn thấy bộ dáng đó, ngược lại cố nặn ra một nụ cười, lời nói càng thêm cố sức, cơ hồ một giây sau lại vô lực: “Bảo bảo… Trẫm…”
Cố Ngạn hung hăng ôm đầu Thượng Vũ đế ấn vào ngực, tiếng tim đập kịch liệt truyền tới: “Ngươi chết, ta không sống được.”
Toàn bộ thế giới của Thượng Vũ đế lập tức mơ hồ thành một mảnh, nước mắt ẩm ướt không ngừng tuôn ra, nước mắt đó tựa hồ so với huyết dịch chảy ra càng thêm mãnh liệt, hắn chết cũng không muốn buông tay Cố Ngạn, âm thanh nức nở không rõ: “Trẫm chưa từng sợ ngươi tạo phản… Ngươi muốn cái gì trẫm đều cho ngươi… Nhưng nếu ngươi để ý đến người khác… Trẫm không chịu được…”
Cố Ngạn đem Thượng Vũ đế gắt gao ôm vào trong ngực, để cho máu tươi và nước mắt nhuộm hồng cả vạt áo: “Tông Hoài, ngươi đừng chết.”
Thượng Vũ đế không khống chế nổi mí mắt rũ xuống, cái trán chống đỡ trên lồng ngực Cố Ngạn, âm thanh như muỗi: “Cố Ngạn… Sao trẫm lại thích ngươi như vậy…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook