Sủng Thượng Quân Hạ
-
Chương 3: Hoàng đế tuyển sư phó
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngũ Ngũ
Thời gian Cố Ngạn không ở đây, cho dù Thượng Vũ đế bị chính vụ quấn thân nhưng đôi lúc cũng cảm thấy có chút nhàm chán, vì vậy phê tấu chương xong, Thượng Vũ đế qua loa dùng bữa, cũng không có ngồi kiệu, mang theo Tiểu Đa tử dạo bước tới Đông cung.
(*) Đông cung: chỉ nơi ở của thái tử.
Tiểu thái tử không chú ý tới phụ hoàng giá lâm, đang lúc nghiêm túc luyện kiếm trong sân, có chút vụng về, bộ pháp cũng thỉnh thoảng phạm sai lầm.
Thượng Vũ đế ngạc nhiên nói: “Tại sao không thấy sư phó của Cảnh nhi?”
Tiểu Đa tử bước lên phía trước một bước, đáp: “Bệ hạ chưa từng tuyển sư phó cho thái tử điện hạ, chắc hẳn là điện hạ chỉ tự mình luyện tập.”
Nụ cười của Thượng Vũ đế cứng lại: “Vậy sao? Đó là sai lầm của trẫm.”
“Bệ hạ mỗi ngày bộn bề công vụ, quên đi những chuyện nhỏ nhặt cũng là chuyện thường tình, chắc là thái tử điện hạ cũng không để trong lòng.” Tiểu Đa tử vội vàng đáp.
Thượng Vũ đế hừ lạnh: “Ngươi đúng là đồ dẻo miệng.”
“Tạ bệ hạ khen ngợi.”
Thượng Vũ đế gật đầu, tiến vào sân nhỏ.
“Cảnh nhi thân thủ bất phàm, phụ hoàng rất là vui mừng.” Thượng Vũ đế nhớ lời Tiểu Đa tử nhắc là cần phải tán dương nhi tử của mình.
Tiểu thái tử nghe tiếng, lưu loát thu kiếm lại, nghiêm trang nói: “Phụ hoàng.”
Giọng nói của Tông Cảnh vẫn còn non nớt, Thượng Vũ đế muốn thò tay xoa đầu nhi tử, bất quá nhịn được.
Thượng Vũ đế ôn nhu nói: “Vừa nãy mới nghe được Cảnh nhi là tự mình học võ, chưa từng có sư phó, trẫm thật sự thấy hổ thẹn.”
“Phụ hoàng không cần như thế.”
Thượng Vũ đế vụng trộm bĩu môi, muốn cùng nhi tử thân cận hơn nữa: “Không nghĩ tới Cảnh nhi thông minh như thế, tự học thành tài.”
“Phụ hoàng đã hiểu lầm, nhi thần học võ từ sách vở, cũng không phải tự nghĩ ra chiêu thức.”
Thượng Vũ đế hiếu kỳ: “Ngươi lấy sách học võ từ nơi nào?”
Tông Cảnh nhìn sang phía sau Thượng Vũ đế, đáp: “Là Từ công công đưa cho Cảnh nhi đấy.”
Thượng Vũ đế nghiêng mình nhìn về phía sau, còn chưa mở miệng, Tiểu Đa tử đã vượt lên phía trước nhận tội: “Là nô tài tự tung tự tác, thỉnh bệ hạ giáng tội.”
Thượng Vũ đế không thể tưởng tượng được Tiểu Đa tử còn có phần chu đáo này, cảm thấy nô tài kia quả thực càng làm cho người khác ưa thích: “Đứng lên đi, khó có được ngươi có lòng như vậy, đợi lát nữa tự mình đi phủ nội vụ lĩnh thưởng a.”
“Tạ bệ hạ.”
Thượng Vũ đế cùng nhi tử dùng chút ít trà bánh, thầm hạ quyết tâm phải tìm sư phó dạy võ cho nhi tử. Mặc dù đã một canh giờ trôi qua nhưng quan hệ phụ tử vẫn không tăng lên được bao nhiêu, bất quá Tiểu Đa tử nói, trong chốn hậu cung này kiếm được người kính trọng bệ hạ như điện hạ cũng thập phần hiếm có, bệ hạ không thể quá nóng vội.
Thượng Vũ đế đối với lời nói của Tiểu Đa tử rất tin tưởng không nghi ngờ.
——–
Thật vất vả chịu đựng được đến khi Cố Ngạn trở về, Thượng Vũ đế nghe được tin tức hắn đã về đến cung liền lập tức muốn đi qua, bất quá lần trước đã bỏ bê cả buổi chính vụ, cho nên hiện giờ phải đem hết tấu chương đi phê duyệt.
Kỳ thật Thượng Vũ đế vị hoàng đế này, làm cũng thập phần xứng chức. Bỏ qua vết nhơ nạp nam sủng Cố Ngạn này, Thượng Vũ đế trong suy nghĩ của các lão triều thần đều để lại ấn tượng vô cùng tốt, được dân chúng xưng là vị quân vương sáng suốt nhất trong lịch sử Đại An.
Thượng Vũ đế ở trong lòng đại chúng thế nhưng là anh minh thần võ, cần chính yêu dân, học phú uyên bác, võ công xuất thần nhập hóa là con người thập phần hoàn mỹ ah. Ách, ngoại trừ điểm trầm mê nam sắc này.
Để bảo trì hình tượng hoàn mỹ mặc dù Thượng Vũ đế còn chưa đến mức dốc hết tâm huyết, nhưng thực ra cũng không xem nhẹ việc triều chính, bận bịu đến tối tăm mặt mũi.
Vì vậy Thượng Vũ đế muốn một mình bên cạnh Cố Ngạn bảo bảo dùng bữa là vô kế khả thi.
“Các ngươi đều lui ra đi.”
“Cố công tử, bệ hạ đã phân phó, nhất định phải để công tử dùng bữa đúng giờ.” Cung nữ Phong Nhi đứng ở một bên lên tiếng nhắc nhở.
“Đã biết, nơi này có tiểu Mai là được rồi.”
“Dạ.”
Đuổi một đám người lui ra, Cố Ngạn gọi tiểu Mai đến ngồi xuống bên cạnh.
Tiểu Mai đã thành thói quen, cầm lấy chén của công tử nhà mình tiêu hóa một nửa thức ăn.
Cố Ngạn cầm đũa ngọc gắp miếng thịt hấp quả mơ lật tới lật lui, từ đáy chén gắp ra một tờ giấy, Cố Ngạn ghét bỏ nói: “Như thế nào lại giấu trong thức ăn đầy dầu mỡ như vậy.”
Tiểu Mai tiếp nhận tờ giấy, nói: “Công tử, bệ hạ hôm qua đến thăm thái tử điện hạ, dường như đang có ý định tìm một sư phó dạy võ cho điện hạ.”
“Ah?” Cố Ngạn cúi đầu nghi vấn.
“Công tử, ăn cơm đi, nhiều đồ như vậy Mai nhi ăn không hết.”
Cố Ngạn phục hồi lại tinh thần: “Tốt, ngươi vất vả rồi.”
——-
Quả nhiên khi sắc trời dần tối, Thượng Vũ đế liền chạy đến cung Tam Lý.
Chẳng ngờ lúc tới cửa điện, chứng kiến Cố Ngạn đang múa kiếm ở trong sân, bên cạnh không có một hạ nhân nào, ngay cả Tiểu Mai cũng không có.
Khác với chiêu thức bắt chước sách vở của tiểu thái tử, kiếm pháp của Cố Ngạn như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Cởi bỏ bộ dáng biếng nhác ngày thường, nhìn vô cùng sinh khí.
Đây chỉ là cảnh tượng một mình Thượng Vũ đế có thể ngắm, cũng chỉ có trước mặt Tông Hoài mới có thể trông thấy một Cố Ngạn như thế.
Ánh hoàng hôn còn sót lại đem bầu trời nhuộm thành một mảnh đỏ tươi, Cố Ngạn một thân bạch y liền thêm vài phần ấm áp, tuốt kiếm lăng lệ ác liệt. Thân pháp lay động trên không trung càng lộ ra dáng vẻ bất kham của người nọ, Thượng Vũ đế nhìn cảnh tượng đẹp như tranh trước mặt này, bất tri bất giác cũng có chút ngây dại.
Thượng Vũ đế không khỏi nghĩ tới lần đầu gặp Cố Ngạn, tuy lúc đó thanh kiếm này là chỉa về phía mình, nhưng cũng là tư thái đẹp mắt như vậy.
Quên cả việc lên tiếng, ngây ngẩn đợi đến lúc Cố Ngạn thu kiếm, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, Cố Ngạn xoay đầu lại, lúc trông thấy Thượng Vũ đế còn ngơ ngác một chút, sau lại lập tức lộ ra nụ cười: “Bệ hạ.”
Kỳ thật Cố Ngạn chưa bao giờ là cái loại yêu mị như trong lời đồn kia, hắn cũng không có thông minh quyến rũ như vậy, nhưng bất quá dáng vẻ mỉm cười yếu ớt, tuy ai cũng có thể làm được, lại không thể sánh bằng khí chất của ai kia.
Thượng Vũ đế ngây người trong chốc lát, Cố Ngạn chạy tới trước mặt hắn: “Bệ hạ?”
Cuối cùng Thượng Vũ đế cũng chậm chạp từ trong kinh diễm thoát ra, hô một câu: “Cố Ngạn bảo bảo.” Sau đó nâng tay áo lên lau mồ hôi cho Cố Ngạn.
Cố Ngạn trông thấy thần sắc của Thượng Vũ đế, hỏi: “Bệ hạ mất hứng?”
“Không có, Cố Ngạn bảo bảo đã dùng cơm chưa?”
“Đã dùng, hôm nay trở về có mang theo chút mơ ngâm do mẫu thân làm, cho bệ hạ nếm thử.” Cố Ngạn cùng Thượng Vũ đế đi vào trong điện.
Thượng Vũ đế quả thực là không vui, hôm nay trong tấu chương có người nhắc đến chuyện của Cố Ngạn, từ vụ Thành phi quấy rối lần trước về sau Thượng Vũ đế liền minh bạch lại có người không an phận rồi.
Chỉ là tên ngốc tử này, có đánh chết hắn cũng không nghĩ đến nhiều nội tình bát nháo như vậy, lại còn ngây ngốc mà cầu tình cho nữ nhân kia. Thượng Vũ đế nhìn về phía Cố Ngạn đang từ bên trong bình kẹp mơ ngâm ra, khóe miệng không tự giác có chút nhếch lên.
Cố Ngạn đưa cái đĩa cho Thượng Vũ đế, không có nhìn thấy nụ cười như ẩn như hiện kia: “Bệ hạ, nếm thử.”
Thượng Vũ đế rất thích ăn những món chua chua ngọt ngọt, bất quá ngày thường ăn loại đồ này có chút trẻ con, làm tổn hại hình tượng uy vũ của hắn, vì vậy chỉ khi đến chỗ của Cố Ngạn, mới có thể buông thả hưởng thụ.
Quả mơ kia được Cố phu nhân dùng phương pháp chế biến gia truyền ngâm qua, chua ngọt ngon miệng, sau khi nuốt xuống thấm vào ruột gan, duy chỉ có điều là màu sắc hơi tối, Thượng Vũ đế ăn rất nhiều… Một ngụm răng đen.
Thượng Vũ đế biết rõ Cố Ngạn sẽ không ăn cái này, cho nên cũng không có khích lệ hắn ăn, hỏi: “Hôm nay sao lại có nhã hứng mà múa kiếm?”
Cố Ngạn nhìn hàm răng buồn cười của Thượng Vũ đế, cảm thấy có chút đáng yêu, cười nói: “Chỉ là có chút rảnh rỗi.”
Thượng Vũ đế nhíu mày: “Bọn họ làm ngươi mất hứng?”
“Không có, bệ hạ suy nghĩ nhiều, ta chỉ là cảm thấy khá lâu rồi chưa luyện võ, sợ có chút lạ lẫm.”
“Ngươi không muốn nói cũng không sao, tóm lại là trẫm sẽ không để cho ai chọc giận ngươi không vui, người Cố gia cũng không được.”
“Bệ hạ thật sự lo lắng nhiều rồi, không bằng bệ hạ nói cho ta biết vì sao hôm nay phiền não, ta liền cùng bệ hạ trao đổi như thế nào?”
Thượng Vũ đế hừ nhẹ một tiếng, không có đáp lại, những chuyện xấu xa trên triều đình để một mình hắn phiền muộn là đủ rồi.
Huống hồ, nhớ lại vừa rồi, Cố Ngạn thật sự khiến người ta rung động không thôi. Tim Thượng Vũ đế đập nhanh hai nhịp, liền đã quên những chuyện vụn vặt kia, ánh mắt nhìn về phía Cố Ngạn càng phát ra nhu hòa.
Thượng Vũ đế đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trong lòng khẽ động, hỏi: “Cố Ngạn bảo bảo, ngày thường ngươi ở trong cung cũng có chút nhàm chán đi?”
Cố Ngạn gật đầu.
“Ngươi giúp trẫm một chuyện được không?”
“Yêu cầu của bệ hạ, Cố Ngạn tất nhiên sẽ không từ chối.”
“Trẫm hôm nay đến xem Cảnh nhi.” Thượng Vũ đế thò tay gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ bối rối, “Trẫm phát hiện… Cảnh nhi tập võ một mình, trẫm muốn tìm sư phó đứng đắn cho nó.
“Bệ hạ muốn ta dạy bảo cho thái tử điện hạ?”
“Không sai.” Trên mặt Thượng Vũ đế càng xấu hổ, “Nếu ngươi không muốn trẫm cũng không bắt buộc ngươi, trẫm chỉ là…” Chỉ là muốn để cho hai người trẫm quan tâm nhất thân cận hơn mà thôi, câu này Thượng Vũ đế không có nói ra, hắn không thể nói nên lời.
“Ta đáp ứng là được, bệ hạ không cần phiền muộn như vậy.” Cố Ngạn vươn tay vuốt lên lông mày đang xoắn xuýt cùng một chỗ của thượng Vũ đế.
Sắc mặt của Thượng Vũ đế hòa hoãn lại, lập tức thầm cười chính mình nghĩ quá nhiều, việc này ở trong mắt Cố Ngạn lại cực kỳ đơn giản, nói thẳng là được, làm sao hắn có thể nghĩ đến tầng quan hệ phức tạp là bị so sánh với mẫu hậu của Cảnh nhi được.
“Chỉ có điều sau này liền nhiều hơn một người biết được chuyện Cố Ngạn biết võ rồi.”
Thượng Vũ đế thình lình nghe đến câu đó, liền bắt đầu do dự, thậm chí có chút muốn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Sau cùng hắn vẫn chỉ khẽ cắn môi, nói: “Mà thôi, không để cho người thứ ba biết là được.”
Cố Ngạn khó có dịp nhìn thấy biểu lộ trẻ con của Thượng Vũ đế như thế, cười nói: “Chẳng lẽ bệ hạ là vì chuyện của thái tử điện hạ mà phiền não?”
Xác thực cũng có một phần nguyên nhân như vậy, Thượng Vũ đế bình tĩnh trở lại, ngồi gần Cố Ngạn một chút, thò tay ôm lấy eo hắn, nửa thân trên dựa lên người Cố Ngạn.
Cố Ngạn thuận tay đem người xách lên, để cho hắn dựa đầu vào lòng ngực của mình.
Hiện tại uy vũ của Thượng Vũ đế chỉ như một hài đồng, chậm rãi mở miệng: “Cố Ngạn bảo bảo, ngươi nói… Có phải trẫm không xứng làm phụ thân?”
“Ân?”
“Ở trên triều đình, trẫm có thể hết sức tự tin mà nói mình là một hoàng đế tốt. Nhưng ở chỗ Cảnh nhi, trẫm liền một phân tự tin đều không có.”
“Tại sao bệ hạ lại nói như vậy?”
“Mẫu hậu của Cảnh nhi mất sớm, trẫm với Cảnh nhi cũng không thân mật. Đôi lúc trẫm thầm mong Cảnh nhi đừng quá hiểu chuyện, nhưng mà Cảnh nhi đã quá hiểu chuyện, trái lại là trẫm, quá ít quan tâm tới nó.”
“Không phải bệ hạ đã tìm ta dạy bảo cho thái tử điện hạ sao?”
“Đó cũng là do hôm nay trẫm vô tình phát hiện, nói đến đây, trẫm dường như cảm thấy Cảnh nhi cùng với Tiểu Đa tử so với trẫm càng thân cận hơn.” Thượng Vũ đế biến sắc, đột nhiên bắt đầu căm giận, “Trẫm muốn chém Tiểu Đa tử.”
Cố Ngạn kinh ngạc: “Bệ hạ ngài thất thố rồi.”
Thượng Vũ đế vội vàng thu hồi vẻ mặt tàn khốc: “Hừ.”
Cố Ngạn vươn tay sờ mặt Thượng Vũ đế. Kỳ thật vị hoàng đế này tuổi cũng còn chưa đến 30, ngày bình thường trưng ra bộ mặt quân lâm thiên hạ, nhưng sau khi buông lỏng lại lộ ra vài phần trẻ trung.
“Bệ hạ yên tâm, Cố Ngạn sẽ hảo hảo dạy bảo thái tử điện hạ, sớm ngày cho bệ hạ hưởng thụ phúc con cháu.”
Thượng Vũ đế bó tay rồi, kỳ thật hắn muốn nói đứa con của hắn là một hài tử phi thường cứng nhắc, đụng với nam sủng ngốc nghếch nhà mình, hắn đều không thể tưởng tượng ra cái gì mà hưởng thụ phúc con cháu.
Edit: Ngũ Ngũ
Thời gian Cố Ngạn không ở đây, cho dù Thượng Vũ đế bị chính vụ quấn thân nhưng đôi lúc cũng cảm thấy có chút nhàm chán, vì vậy phê tấu chương xong, Thượng Vũ đế qua loa dùng bữa, cũng không có ngồi kiệu, mang theo Tiểu Đa tử dạo bước tới Đông cung.
(*) Đông cung: chỉ nơi ở của thái tử.
Tiểu thái tử không chú ý tới phụ hoàng giá lâm, đang lúc nghiêm túc luyện kiếm trong sân, có chút vụng về, bộ pháp cũng thỉnh thoảng phạm sai lầm.
Thượng Vũ đế ngạc nhiên nói: “Tại sao không thấy sư phó của Cảnh nhi?”
Tiểu Đa tử bước lên phía trước một bước, đáp: “Bệ hạ chưa từng tuyển sư phó cho thái tử điện hạ, chắc hẳn là điện hạ chỉ tự mình luyện tập.”
Nụ cười của Thượng Vũ đế cứng lại: “Vậy sao? Đó là sai lầm của trẫm.”
“Bệ hạ mỗi ngày bộn bề công vụ, quên đi những chuyện nhỏ nhặt cũng là chuyện thường tình, chắc là thái tử điện hạ cũng không để trong lòng.” Tiểu Đa tử vội vàng đáp.
Thượng Vũ đế hừ lạnh: “Ngươi đúng là đồ dẻo miệng.”
“Tạ bệ hạ khen ngợi.”
Thượng Vũ đế gật đầu, tiến vào sân nhỏ.
“Cảnh nhi thân thủ bất phàm, phụ hoàng rất là vui mừng.” Thượng Vũ đế nhớ lời Tiểu Đa tử nhắc là cần phải tán dương nhi tử của mình.
Tiểu thái tử nghe tiếng, lưu loát thu kiếm lại, nghiêm trang nói: “Phụ hoàng.”
Giọng nói của Tông Cảnh vẫn còn non nớt, Thượng Vũ đế muốn thò tay xoa đầu nhi tử, bất quá nhịn được.
Thượng Vũ đế ôn nhu nói: “Vừa nãy mới nghe được Cảnh nhi là tự mình học võ, chưa từng có sư phó, trẫm thật sự thấy hổ thẹn.”
“Phụ hoàng không cần như thế.”
Thượng Vũ đế vụng trộm bĩu môi, muốn cùng nhi tử thân cận hơn nữa: “Không nghĩ tới Cảnh nhi thông minh như thế, tự học thành tài.”
“Phụ hoàng đã hiểu lầm, nhi thần học võ từ sách vở, cũng không phải tự nghĩ ra chiêu thức.”
Thượng Vũ đế hiếu kỳ: “Ngươi lấy sách học võ từ nơi nào?”
Tông Cảnh nhìn sang phía sau Thượng Vũ đế, đáp: “Là Từ công công đưa cho Cảnh nhi đấy.”
Thượng Vũ đế nghiêng mình nhìn về phía sau, còn chưa mở miệng, Tiểu Đa tử đã vượt lên phía trước nhận tội: “Là nô tài tự tung tự tác, thỉnh bệ hạ giáng tội.”
Thượng Vũ đế không thể tưởng tượng được Tiểu Đa tử còn có phần chu đáo này, cảm thấy nô tài kia quả thực càng làm cho người khác ưa thích: “Đứng lên đi, khó có được ngươi có lòng như vậy, đợi lát nữa tự mình đi phủ nội vụ lĩnh thưởng a.”
“Tạ bệ hạ.”
Thượng Vũ đế cùng nhi tử dùng chút ít trà bánh, thầm hạ quyết tâm phải tìm sư phó dạy võ cho nhi tử. Mặc dù đã một canh giờ trôi qua nhưng quan hệ phụ tử vẫn không tăng lên được bao nhiêu, bất quá Tiểu Đa tử nói, trong chốn hậu cung này kiếm được người kính trọng bệ hạ như điện hạ cũng thập phần hiếm có, bệ hạ không thể quá nóng vội.
Thượng Vũ đế đối với lời nói của Tiểu Đa tử rất tin tưởng không nghi ngờ.
——–
Thật vất vả chịu đựng được đến khi Cố Ngạn trở về, Thượng Vũ đế nghe được tin tức hắn đã về đến cung liền lập tức muốn đi qua, bất quá lần trước đã bỏ bê cả buổi chính vụ, cho nên hiện giờ phải đem hết tấu chương đi phê duyệt.
Kỳ thật Thượng Vũ đế vị hoàng đế này, làm cũng thập phần xứng chức. Bỏ qua vết nhơ nạp nam sủng Cố Ngạn này, Thượng Vũ đế trong suy nghĩ của các lão triều thần đều để lại ấn tượng vô cùng tốt, được dân chúng xưng là vị quân vương sáng suốt nhất trong lịch sử Đại An.
Thượng Vũ đế ở trong lòng đại chúng thế nhưng là anh minh thần võ, cần chính yêu dân, học phú uyên bác, võ công xuất thần nhập hóa là con người thập phần hoàn mỹ ah. Ách, ngoại trừ điểm trầm mê nam sắc này.
Để bảo trì hình tượng hoàn mỹ mặc dù Thượng Vũ đế còn chưa đến mức dốc hết tâm huyết, nhưng thực ra cũng không xem nhẹ việc triều chính, bận bịu đến tối tăm mặt mũi.
Vì vậy Thượng Vũ đế muốn một mình bên cạnh Cố Ngạn bảo bảo dùng bữa là vô kế khả thi.
“Các ngươi đều lui ra đi.”
“Cố công tử, bệ hạ đã phân phó, nhất định phải để công tử dùng bữa đúng giờ.” Cung nữ Phong Nhi đứng ở một bên lên tiếng nhắc nhở.
“Đã biết, nơi này có tiểu Mai là được rồi.”
“Dạ.”
Đuổi một đám người lui ra, Cố Ngạn gọi tiểu Mai đến ngồi xuống bên cạnh.
Tiểu Mai đã thành thói quen, cầm lấy chén của công tử nhà mình tiêu hóa một nửa thức ăn.
Cố Ngạn cầm đũa ngọc gắp miếng thịt hấp quả mơ lật tới lật lui, từ đáy chén gắp ra một tờ giấy, Cố Ngạn ghét bỏ nói: “Như thế nào lại giấu trong thức ăn đầy dầu mỡ như vậy.”
Tiểu Mai tiếp nhận tờ giấy, nói: “Công tử, bệ hạ hôm qua đến thăm thái tử điện hạ, dường như đang có ý định tìm một sư phó dạy võ cho điện hạ.”
“Ah?” Cố Ngạn cúi đầu nghi vấn.
“Công tử, ăn cơm đi, nhiều đồ như vậy Mai nhi ăn không hết.”
Cố Ngạn phục hồi lại tinh thần: “Tốt, ngươi vất vả rồi.”
——-
Quả nhiên khi sắc trời dần tối, Thượng Vũ đế liền chạy đến cung Tam Lý.
Chẳng ngờ lúc tới cửa điện, chứng kiến Cố Ngạn đang múa kiếm ở trong sân, bên cạnh không có một hạ nhân nào, ngay cả Tiểu Mai cũng không có.
Khác với chiêu thức bắt chước sách vở của tiểu thái tử, kiếm pháp của Cố Ngạn như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Cởi bỏ bộ dáng biếng nhác ngày thường, nhìn vô cùng sinh khí.
Đây chỉ là cảnh tượng một mình Thượng Vũ đế có thể ngắm, cũng chỉ có trước mặt Tông Hoài mới có thể trông thấy một Cố Ngạn như thế.
Ánh hoàng hôn còn sót lại đem bầu trời nhuộm thành một mảnh đỏ tươi, Cố Ngạn một thân bạch y liền thêm vài phần ấm áp, tuốt kiếm lăng lệ ác liệt. Thân pháp lay động trên không trung càng lộ ra dáng vẻ bất kham của người nọ, Thượng Vũ đế nhìn cảnh tượng đẹp như tranh trước mặt này, bất tri bất giác cũng có chút ngây dại.
Thượng Vũ đế không khỏi nghĩ tới lần đầu gặp Cố Ngạn, tuy lúc đó thanh kiếm này là chỉa về phía mình, nhưng cũng là tư thái đẹp mắt như vậy.
Quên cả việc lên tiếng, ngây ngẩn đợi đến lúc Cố Ngạn thu kiếm, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, Cố Ngạn xoay đầu lại, lúc trông thấy Thượng Vũ đế còn ngơ ngác một chút, sau lại lập tức lộ ra nụ cười: “Bệ hạ.”
Kỳ thật Cố Ngạn chưa bao giờ là cái loại yêu mị như trong lời đồn kia, hắn cũng không có thông minh quyến rũ như vậy, nhưng bất quá dáng vẻ mỉm cười yếu ớt, tuy ai cũng có thể làm được, lại không thể sánh bằng khí chất của ai kia.
Thượng Vũ đế ngây người trong chốc lát, Cố Ngạn chạy tới trước mặt hắn: “Bệ hạ?”
Cuối cùng Thượng Vũ đế cũng chậm chạp từ trong kinh diễm thoát ra, hô một câu: “Cố Ngạn bảo bảo.” Sau đó nâng tay áo lên lau mồ hôi cho Cố Ngạn.
Cố Ngạn trông thấy thần sắc của Thượng Vũ đế, hỏi: “Bệ hạ mất hứng?”
“Không có, Cố Ngạn bảo bảo đã dùng cơm chưa?”
“Đã dùng, hôm nay trở về có mang theo chút mơ ngâm do mẫu thân làm, cho bệ hạ nếm thử.” Cố Ngạn cùng Thượng Vũ đế đi vào trong điện.
Thượng Vũ đế quả thực là không vui, hôm nay trong tấu chương có người nhắc đến chuyện của Cố Ngạn, từ vụ Thành phi quấy rối lần trước về sau Thượng Vũ đế liền minh bạch lại có người không an phận rồi.
Chỉ là tên ngốc tử này, có đánh chết hắn cũng không nghĩ đến nhiều nội tình bát nháo như vậy, lại còn ngây ngốc mà cầu tình cho nữ nhân kia. Thượng Vũ đế nhìn về phía Cố Ngạn đang từ bên trong bình kẹp mơ ngâm ra, khóe miệng không tự giác có chút nhếch lên.
Cố Ngạn đưa cái đĩa cho Thượng Vũ đế, không có nhìn thấy nụ cười như ẩn như hiện kia: “Bệ hạ, nếm thử.”
Thượng Vũ đế rất thích ăn những món chua chua ngọt ngọt, bất quá ngày thường ăn loại đồ này có chút trẻ con, làm tổn hại hình tượng uy vũ của hắn, vì vậy chỉ khi đến chỗ của Cố Ngạn, mới có thể buông thả hưởng thụ.
Quả mơ kia được Cố phu nhân dùng phương pháp chế biến gia truyền ngâm qua, chua ngọt ngon miệng, sau khi nuốt xuống thấm vào ruột gan, duy chỉ có điều là màu sắc hơi tối, Thượng Vũ đế ăn rất nhiều… Một ngụm răng đen.
Thượng Vũ đế biết rõ Cố Ngạn sẽ không ăn cái này, cho nên cũng không có khích lệ hắn ăn, hỏi: “Hôm nay sao lại có nhã hứng mà múa kiếm?”
Cố Ngạn nhìn hàm răng buồn cười của Thượng Vũ đế, cảm thấy có chút đáng yêu, cười nói: “Chỉ là có chút rảnh rỗi.”
Thượng Vũ đế nhíu mày: “Bọn họ làm ngươi mất hứng?”
“Không có, bệ hạ suy nghĩ nhiều, ta chỉ là cảm thấy khá lâu rồi chưa luyện võ, sợ có chút lạ lẫm.”
“Ngươi không muốn nói cũng không sao, tóm lại là trẫm sẽ không để cho ai chọc giận ngươi không vui, người Cố gia cũng không được.”
“Bệ hạ thật sự lo lắng nhiều rồi, không bằng bệ hạ nói cho ta biết vì sao hôm nay phiền não, ta liền cùng bệ hạ trao đổi như thế nào?”
Thượng Vũ đế hừ nhẹ một tiếng, không có đáp lại, những chuyện xấu xa trên triều đình để một mình hắn phiền muộn là đủ rồi.
Huống hồ, nhớ lại vừa rồi, Cố Ngạn thật sự khiến người ta rung động không thôi. Tim Thượng Vũ đế đập nhanh hai nhịp, liền đã quên những chuyện vụn vặt kia, ánh mắt nhìn về phía Cố Ngạn càng phát ra nhu hòa.
Thượng Vũ đế đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trong lòng khẽ động, hỏi: “Cố Ngạn bảo bảo, ngày thường ngươi ở trong cung cũng có chút nhàm chán đi?”
Cố Ngạn gật đầu.
“Ngươi giúp trẫm một chuyện được không?”
“Yêu cầu của bệ hạ, Cố Ngạn tất nhiên sẽ không từ chối.”
“Trẫm hôm nay đến xem Cảnh nhi.” Thượng Vũ đế thò tay gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ bối rối, “Trẫm phát hiện… Cảnh nhi tập võ một mình, trẫm muốn tìm sư phó đứng đắn cho nó.
“Bệ hạ muốn ta dạy bảo cho thái tử điện hạ?”
“Không sai.” Trên mặt Thượng Vũ đế càng xấu hổ, “Nếu ngươi không muốn trẫm cũng không bắt buộc ngươi, trẫm chỉ là…” Chỉ là muốn để cho hai người trẫm quan tâm nhất thân cận hơn mà thôi, câu này Thượng Vũ đế không có nói ra, hắn không thể nói nên lời.
“Ta đáp ứng là được, bệ hạ không cần phiền muộn như vậy.” Cố Ngạn vươn tay vuốt lên lông mày đang xoắn xuýt cùng một chỗ của thượng Vũ đế.
Sắc mặt của Thượng Vũ đế hòa hoãn lại, lập tức thầm cười chính mình nghĩ quá nhiều, việc này ở trong mắt Cố Ngạn lại cực kỳ đơn giản, nói thẳng là được, làm sao hắn có thể nghĩ đến tầng quan hệ phức tạp là bị so sánh với mẫu hậu của Cảnh nhi được.
“Chỉ có điều sau này liền nhiều hơn một người biết được chuyện Cố Ngạn biết võ rồi.”
Thượng Vũ đế thình lình nghe đến câu đó, liền bắt đầu do dự, thậm chí có chút muốn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Sau cùng hắn vẫn chỉ khẽ cắn môi, nói: “Mà thôi, không để cho người thứ ba biết là được.”
Cố Ngạn khó có dịp nhìn thấy biểu lộ trẻ con của Thượng Vũ đế như thế, cười nói: “Chẳng lẽ bệ hạ là vì chuyện của thái tử điện hạ mà phiền não?”
Xác thực cũng có một phần nguyên nhân như vậy, Thượng Vũ đế bình tĩnh trở lại, ngồi gần Cố Ngạn một chút, thò tay ôm lấy eo hắn, nửa thân trên dựa lên người Cố Ngạn.
Cố Ngạn thuận tay đem người xách lên, để cho hắn dựa đầu vào lòng ngực của mình.
Hiện tại uy vũ của Thượng Vũ đế chỉ như một hài đồng, chậm rãi mở miệng: “Cố Ngạn bảo bảo, ngươi nói… Có phải trẫm không xứng làm phụ thân?”
“Ân?”
“Ở trên triều đình, trẫm có thể hết sức tự tin mà nói mình là một hoàng đế tốt. Nhưng ở chỗ Cảnh nhi, trẫm liền một phân tự tin đều không có.”
“Tại sao bệ hạ lại nói như vậy?”
“Mẫu hậu của Cảnh nhi mất sớm, trẫm với Cảnh nhi cũng không thân mật. Đôi lúc trẫm thầm mong Cảnh nhi đừng quá hiểu chuyện, nhưng mà Cảnh nhi đã quá hiểu chuyện, trái lại là trẫm, quá ít quan tâm tới nó.”
“Không phải bệ hạ đã tìm ta dạy bảo cho thái tử điện hạ sao?”
“Đó cũng là do hôm nay trẫm vô tình phát hiện, nói đến đây, trẫm dường như cảm thấy Cảnh nhi cùng với Tiểu Đa tử so với trẫm càng thân cận hơn.” Thượng Vũ đế biến sắc, đột nhiên bắt đầu căm giận, “Trẫm muốn chém Tiểu Đa tử.”
Cố Ngạn kinh ngạc: “Bệ hạ ngài thất thố rồi.”
Thượng Vũ đế vội vàng thu hồi vẻ mặt tàn khốc: “Hừ.”
Cố Ngạn vươn tay sờ mặt Thượng Vũ đế. Kỳ thật vị hoàng đế này tuổi cũng còn chưa đến 30, ngày bình thường trưng ra bộ mặt quân lâm thiên hạ, nhưng sau khi buông lỏng lại lộ ra vài phần trẻ trung.
“Bệ hạ yên tâm, Cố Ngạn sẽ hảo hảo dạy bảo thái tử điện hạ, sớm ngày cho bệ hạ hưởng thụ phúc con cháu.”
Thượng Vũ đế bó tay rồi, kỳ thật hắn muốn nói đứa con của hắn là một hài tử phi thường cứng nhắc, đụng với nam sủng ngốc nghếch nhà mình, hắn đều không thể tưởng tượng ra cái gì mà hưởng thụ phúc con cháu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook