Sủng Thê Như Mệnh
Chương 190: Chương 134



Tam Hoàng tử dắt thê tử chậm rãi đi dạo, trên phố ngoài hoa đăng đủ màu ra, còn có đủ món ăn vặt, thỉnh thoảng lại có mùi đồ ăn bay tới, cực kỳ hấp dẫn, thường có mấy tiểu hài tử theo cha mẹ nghển cổ nhìn lại, vẻ mặt thèm ăn, vô cùng buồn cười.
Nhưng mà đám vương công quý tộc đã được dạy dỗ, cho dù nhìn thấy món ăn vặt ven đường trông rất thèm, nhưng sẽ không như những bá tánh tầm thường ngồi hưởng dụng trước bàn dân —— nếu là vị Vinh vương trời sinh tính không câu nệ, đương nhiên sẽ không ngại.
Lần này Tam Hoàng tử dẫn theo mấy nữ quyến, thể lực của nữ tử yếu hơn nam tử, Tam Hoàng tử liền đề nghị tới thuyền hoa nghỉ tạm, tiện thể ăn vài món cho đỡ lạnh.
Thời tiết tháng Giêng, dù trời chưa mưa, nhưng ban đêm vô cùng lạnh.
Việc gắm hoa đăng trên sông có sự vui thú riêng, cho nên trên thuyền hoa đa phần là được mấy thế gia quyền thế bao trọn, Tam Hoàng tử cũng sớm cho người chuẩn bị thuyền hoa.
Lúc Mạc Như nghe trượng phu nói muốn đưa nàng ra ngoài ngắm hoa đăng, trong lòng còn có vài phần kinh ngạc, sau đó là hơi cảm động, tuy rằng cũng hơi lạnh lòng với nam nhân này, nhưng dù sao cũng là trượng phu sẽ phải ở bên cả đời.

Nhưng sau khi ra ngoài, trùng hợp gặp đám tỷ muội nhà mẹ đẻ, nàng đã không nghĩ vậy nữa.
Kể từ khi nàng xuất giá, đám tỷ muội nhà mẹ đẻ cũng dần lớn lên, người chưa xuất giá ở kinh thành, chỉ có hai vị muội muội Mạc Lục và Mạc Thất.

Mà trong gia tộc Thất muội muội Mạc Phỉ lại là đích nữ đại phòng, thân phận tôn quý hơn đám tỷ muội một chút, cũng được tổ mẫu cưng chiều, nhưng trời sinh tâm tư nàng ta không tốt, coi trọng Thế tử Thụy Vương kia.
Năm trước, lúc nàng đàm luận với tổ mẫu về hôn sự của hai muội muội, ai ngờ tổ mẫu lại biết tâm tư của Mạc Phỉ, lúc ấy Mạc Như thật sự muốn ngất đi.

Tuy Thất muội muội Mạc Phỉ là cô nương tôn quý nhất phủ Trấn Nam Hầu, nhưng lại là một cô nương đoan trang, dịu dàng, tổ mẫu thương nàng ấy, cũng không muốn gả nàng ấy vào hoàng thất, so với sự sắp xếp của tổ mẫu với Lục muội muội Mạc Phương, Mạc Phỉ thật sự tốt hơn nhiều.
Tính tình vị Thế tử Vệ Huyên kia dữ dằn, kiêu ngạo, bá đạo, không học vấn, không nghề nghiệp, cũng không phải người dễ đối phó, được hắn coi trọng thì thôi, nếu theo đuổi, sẽ khiến hắn không thích, đến lúc đó hắn sẽ không quản ngươi có thân phận gì, rơi vào tay hắn không chết thì cũng bị thương.

Mà nghe nói tình cảm phu thê của hắn với Quận chúa Thọ An vừa vào cửa không lâu rất hòa hợp, không ai xen vào được.
Sau khi biết tin, nàng thật sự vừa nôn nóng vừa khó chịu, đương nhiên muốn nàng bỏ đi ý nghĩ này đi.

Ngay cả tổ mẫu cũng không dám đắc tội Vệ Huyên, sao muội muội ngốc này không hiểu chứ?
Mà điều khiến nàng sợ hơn, vẫn là tâm tư của trượng phu.
Lúc này, bọn họ đã lên thuyền hoa neo ở bờ, thuyền hoa có hai tầng, còn có khoang nghỉ tạm.
Sau khi lên thuyền hoa, nhân lúc vào khoang thay quần áo, Mạc Như đột nhiên nghe trượng phu nói:
“Lúc trước nhìn sắc mặt của Thất muội muội, nàng ấy đã từng gặp Huyên đệ rồi sao?”

Nhất thời lông tơ của Mạc Như đều dựng lên, biểu cảm cũng có vài phần biến hóa, nhưng sự biến hóa này lại khiến Tam Hoàng tử đang nhìn chằm chằm nàng hiểu rõ, cũng khiến trong lòng nàng than không ổn.

Cho dù Mạc Phỉ có không tốt đến đâu thì cũng là muội muội nhà mẹ đẻ của nàng, chỉ có nhà mẹ đẻ tốt, nữ nhi đã xuất giá như nữ nàng mới được tốt, nếu là tỷ muội nhà mẹ đẻ bị mất thanh danh, hoặc để trượng phu biết được tâm tư của nàng, thật sự không ổn, đồng thời cũng sẽ liên lụy đến cô nương đã xuất giá như nàng.
Biết Tam Hoàng tử đã nhìn thấu, Mạc Như cũng không cố gắng che giấu làm như không có việc gì, đầu óc xoay chuyển, mở miệng nói:
“Phu quân thật tinh ý, đúng là như vậy.

Nói đến chuyện này cũng hơi buồn cười, phu quân nhớ năm Văn Đức thứ mười hai, lúc Thụy Vương đưa Thế tử đến phủ Trấn Nam Hầu mừng thọ tổ mẫu không?”
Tam Hoàng tử gật đầu, tâm tình cũng bắt đầu có chút vi diệu.
Lúc đó, họ mới 6 tuổi nhỉ?
Mạc Như dùng giọng điệu nhẹ nhàng tiếp tục nói:
“Lúc ấy Thế tử Thụy Vương ở trong phủ một thời gian, hắn thường tới chỗ tổ mẫu chơi, đúng lúc Thất muội muội được tổ mẫu nuôi dưỡng, nên hai người đã gặp nhau nhiều hơn, trí nhớ của Tam muội muội rất tốt, liền nhớ rõ nàng.

Đúng rồi, còn có một chuyện, có một hôm, Thất muội muội vô tình rơi xuống nước, lúc ấy trùng hợp Thế tử Thụy Vương đi ngang qua, cứu Thất muội muội một mạng, trong lòng Thất muội muội vô cùng cảm kích, vẫn luôn muốn báo ơn.”
Tuy nói rấy uyển chuyển, nhưng Tam Hoàng tử là người thông minh, sao lại không hiểu.

Từ trước đến nay, cái gọi là nữ tử báo ơn đều chỉ là cái cớ, đương nhiên là coi trọng vị ân nhân cứu mạng, liền muốn lấy thân báo đáp.

Chuyện như này không hiếm gặp, nếu ân nhân cứu mạng lớn lên lùn, xấu, nghèo thì cô nương bạch phú mỹ tuyệt đối sẽ không nhắc đến việc lấy thân báo đáp, chỉ bỏ chút tiền thôi.

Nhưng nếu vị ân nhân là công tử trẻ tuổi, giàu có, thân phận cao quý, vậy thì lại khác.
Bởi vì năm đó cô em vợ được cứu mạng một lần mà coi trọng Vệ Huyên, cho nên mấy năm gần đây vẫn luôn tâm niệm, nhưng ai ngờ năm đó trên đường hồi kinh, Vệ Huyên gặp phu thê kinh Trưởng Công chúa Khang Nghi và nữ nhi Quận chúa Thọ An từ Giang Nam về, hai nhà đính hôn, là lệnh của cha mẹ và lời của người mai mối, Mạc Phỉ đầy tình ý thì cũng chỉ có thể trôi theo dòng nước.
Sau khi Mạc Như nói xong, nhìn về phía trượng phu đang trầm ngâm, cảm thấy da đầu run lên, trong lòng cũng thấp thỏm, bất an.

Đến khi thấy hắn tươi cười, lòng nàng không ngừng trầm xuống, có dự cảm xấu.
Thất muội muội của nàng, sợ là sẽ trở thành một quân cờ trong tay trượng phu để đối phó Thế tử Thụy Vương.
Giờ phút này, nàng vô cùng hối hận vì đã lúc trước đã đồng ý để hai muội muội đi dạo cùng.
Cho đến khi ngồi vào chỗ ngắm hà đăng ở tầng hai thuyền hoa, trong lòng Mạc Như vẫn hơi hối hận, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phỉ đầy thâm trầm.

Mà điều khiến nàng tuyệt vọng hơn chính là, không lâu sau khi thuyền hoa rời đi, liền nghe hạ nhân tới báo, gặp đám người Tứ Hoàng tử, Tĩnh Nam Quận vương phủ và Vệ Huyên đang ngồi chung thuyền hoa du ngoạn.
Tam Hoàng tử lớn tuổi hơn, lại là người có thân phận cao nhất ở đây, đương nhiên cho người đi mời bọn họ tới dây.
*****
Lúc A Uyển bị Vệ Huyên cưỡng chế lôi đi, không kịp nói thêm vài câu với huynh muội Vệ Quân, nhưng mà vì xung quanh có nhiều người, nàng cũng sẽ không lỗ mãng mà không giữ mặt mũi cho hắn, cho nên cứ để hắn lôi đi.
Đi được một đoạn, quay đầu lại đã không thấy đám người kia đâu, người qua người lại xung quanh cũng chắn mất tầm nhìn, chỉ thấy ánh đèn hoa đăng đầy đường.
A Uyển chưa kịp nói gì, liền nghe Vệ Huyên nói:
“Đói không? Có muốn ăn gì không?”
A Uyển ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh đèn nhu hòa, thiếu niên với đường nét hài hòa, mặt mày tinh xảo, sắc mặt ấm áp, không còn vẻ kiêu ngạo như lúc gặp mấy người kia, mà lại trở thành một thiếu niên ngoan ngoãn, hay cười, dễ xấu hổ, si mê nàng, không quan tâm tới việc để lộ khuyết điểm của mình.
Nàng biết mọi lời gièm pha trong quá trình trưởng thành của về hắn, cũng từng thấy hắn chật vật, nhưng chưa bao giờ thấy hắn kiêu căng, ngạo mạn, chưa bao giờ.
Nghĩ vậy, nàng nói cười với hắn:
“Không phải chàng nói thiếp mệt sao? Vậy tới thuyền hoa nghỉ tạm đi.”
Vệ Huyên hơi xấu hổ, nhưng cũng chỉ là xấu hổ thôi, nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, da mặt rất dày nói:
“Ta chỉ hù bọn họ thôi, vừa thấy bọn họ, lòng ta không thoải mái, nếu không nể mặt Hoàng bá phụ, ta đã sớm……”
Đã sớm gì?
A Uyển nhíu mày, quyết định không truy hỏi đến cùng.
Đi bộ dọc theo bờ sông một đoạn, đã tới bến tàu, ở đây neo đậu vài thuyền hoa, đều có thị vệ hoặc gia đinh canh giữ, nhưng vì đều mặc thường phục, nên cũng không biết thân phận của chủ nhân mấy thuyền hoa đó.
Trước khi Vệ Huyên đưa nàng lên một thuyền hoa, A Uyển cũng thấy vài tên thị vệ Tùy Phong Viện canh giữ ở đó, canh gác nghiêm ngặt, tuy bọn họ cũng mặc thường phục, nhưng vừa nhìn đã thấy khí chất khắc hẳn người thường, mấy con thuyền hoa xung quanh cũng không nhổ neo, dường như vô cùng kiêng kị bọn họ, có vẻ thuyền hoa bên này là độc nhất, hết sức kiêu ngạo.
Vệ Huyên đưa A Uyển vào thuyền hoa, trên thuyền hoa đã sớm chuẩn bị sẵn nước nóng, trà và điểm tâm, sau khi tiến vào khoang thuyền, một luồng khí ấm áp ập vào mặt.
A Uyển ngồi bên thành cửa sổ được trải lông chồn, phía sau lót một gối, trong tay cầm một chén trà nóng, hơi nóng bốc lên làm mặt nàng mờ mịt, đồng thời cũng xua đi cái se lạnh của đêm xuân, thoải mái đến mức muốn duỗi người, vừa ngẩng đầu đã thấy hoa đăng hai bên bờ sông, còn có đủ kiểu hoa đăng trên mặt nước, quả thực là một loại hưởng thụ trên nhân gian.
Đương nhiên, đương nhiên loại nhàn nhã hưởng thụ này sẽ không để nàng một mình thưởng thức, chẳng mấy chốc đã có người tới gần, sau đó chén trà đã uống được một nửa cũng bị hắn cướp đi.
Một ngụm uống cạn.

Khóe miệng A Uyển hơi co giật, nhéo mặt hắn, nói:
“Nếu chàng muốn uống thì ở đây còn nhiều, cần gì phải đoạt với thiếp.”
“Ta không chê nước miếng của nàng……”
Hắn bĩu môi nói, ra vẻ nàng rất keo kiệt.
A Uyển bị dáng vẻ này của hắn làm cho cạn lời, rõ ràng vẫn bị thiếu niên cảm hóa, sao có thể coi hắn như một nam tử đã thành niên chứ? Cho nên thật sự không nên trách nàng thỉnh thoảng quá bình tĩnh, thật ra là vì thằng nhãi này công phá nàng.
Chẳng qua, khi môi áp lên bờ môi mềm mại, hàm răng bị bị chiếc lưỡi trơn trượt cạy ra, lúc hô hấp càng nặng nề, rốt cuộc A Uyển cũng thay đổi tâm trạng.
Thôi, tạm thời quên hắn là nam tử đã thành niên cũng không sao, hắn sẽ luôn để nàng hiểu.
Ôm nàng vào lòng ngực hôn môi rồi xoa nắn, cho đến khi nàng thở hổn hển nằm trong ngực, ánh mắt mê ly, hắn mới dời môi, để nàng tự do.

Nhưng thân thể lại căng chặt đến khó chịu, càng ngày càng thêm khao khát người trong lòng.
Nhẫn nại từng ngày như thế vậy, hai kiếp đều khao khát, cho đến ngày thật sự ôm nàng, hắn thật sợ mình sẽ không khống chế được, làm nàng bị thương.
Vùi mặt vào cổ nàng, không để nàng thấy vẻ mặt dữ tợn của mình, chỉ muốn lưu lại hình tượng tốt đẹp nhất trong lòng nàng.
A Uyển đã quen với chuyện dừng lại giữa chừng, cái vật cấn vào mông nàng khiến nàng xấu hổ, cũng lo hắn ngày nào cũng nhịn, liệu có nhìn đến hỏng không? Thiếu niên tham hoan, muốn kìm chế chuyện này thật sự rất khó, mười sáu tuổi…… Cũng mạnh hơn mười lăm tuổi, khụ khụ khụ.
Lúc nàng bắt đầu lạc vào cõi thần tiên, bên ngoài vang lên tiếng Lộ Bình:
“Chủ tử, phía trước có một thuyền hoa tới gần, hình như là Mạnh thiếu gia và quận chúa Phúc An.”
A Uyển nghe xong, vội vỗ lên người thiếu niên đang đè lên nàng, bảo hắn đứng lên.
Vệ Huyên không tình nguyện đứng dậy, kéo nàng lên, thấy búi tóc nàng hơi rối, mặt đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là bị hung hăng yêu thương, lập tức không muốn nàng gặp người khác.
Sau khi A Uyển chỉnh trang lại, mới ra khoang thuyền với Vệ Huyên, đứng trên boong tàu, liền nhìn thấy trên thuyền hoa đối diện, người nào đó nhảy cẫng lên, như con khỉ.
“Như khỉ vậy, không hổ là một nha đầu ngu ngốc.”
Vệ Huyên độc miệng nói.
“Nào!”
Tuy là sự thật, nhưng thằng nhãi này cũng quá độc miệng.
Trên thuyền hoa bên kia Mạnh Hân vô cùng vui vẻ, ở trên boong tàu vẫy tay với họ.

Có thể gặp A Uyển ở đây, khiến nàng cảm thấy thật có muốn, liền mời A Uyển và Vệ Huyên lên thuyền hoa của bọn họ du ngoạn.

Hơn nữa thuyền hoa không chỉ có huynh muội bọn họ, mà còn có mấy huynh muội Liễu thị, càng nhiều người càng náo nhiệt.
Đương nhiên A Uyển cũng vui vẻ đồng ý, so với việc ở thuyền hoa với Vệ Huyên rồi bị hắn động tay động chân, rõ ràng là cùng đám Mạnh Hân du thuyền ngắm hoa đăng tốt hơn, mà chuyện này càng đông người thì càng có không khí.
Hai con thuyền hoa nhanh chóng đươc hạ nhân dựng ván nối liền, A Uyển và Vệ Huyên giẫm lên ván tới thuyền hoa của Mạnh gia.
Mạnh Phong cũng tự mình ra đón, đi theo sau Mạnh Hân, còn có hai nữ một nam, trong đó ngoài Liễu Thanh Đồng nàng đã gặp ra, hai người còn lại khá nhỏ tuổi, đây là đệ muội cùng cha khác mẹ với Liễu Thanh Đồng, muội muội là Liễu Thanh Hà, đệ đệ là Liễu Thanh Minh.
Liễu Thanh Hà chỉ nhỏ hơn tỷ tỷ nhỏ hai tuổi, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, cũng xinh xắn.

lanh lợi, khuôn mặt thuần khiết, đáng yêu, tuy vóc dáng hơi nhỏ, nhưng ngực nở, vòng eo thì một tay có thể ôm hết, đúng là dáng người tỉ lệ vàng.
Khuôn mặt trẻ con thân hình phụ huynh.
A Uyển ghen tị bộ ngực lớn của tiểu cô nương, cố nén ý muốn nhìn xuống bánh bao nhỏ của mình, lúc tỷ muội Liễu gia tiến lên hành lễ, mỉm cười ôn hòa đáp lại.
“Hóa ra người là Thọ An tỷ tỷ, quả nhiên danh bất hư truyền, là một mỹ nhân rát hiền lành .”
Liễu Thanh Hà thanh thúy nói, biểu cảm ngây thơ, đơn thuần rất xứng với diện mạo của nàng ấy, trông như một tiểu cô nương không rành thế sự, hoàn toàn không thể ngờ rằng nàng ấy sẽ là người la lối khóc lóc vì bất mãn với việc tỷ tỷ đính hôn với Mạnh Phong.
A Uyển dùng khăn che miệng mỉm cười nói:
“Liễu nhị cô nương khách sáo rồi.”
Liễu Thanh Đồng đã từng gặp A Uyển, cũng không câu nệ, nói với nàng:
“Hai người có thể tới đây chơi thì thật tốt quá, càng nhiều người càng náo nhiệt, vừa rồi A Hân vẫn luôn nhắc tới muội.”
Liễu Thanh Minh đang được tỷ phu tương lai dẫn tới hành lễ với Thế tử Thụy Vương, năm nay hắn vừa tròn mười ba tuổi, đang ở độ thiếu niên choai choai, vì là con vợ cả duy nhất trong nhà, phụ thân cực kỳ coi trọng, thỉnh thoảng cũng nghe phụ thân bình luận về nhân vật trong triều, nên cũng nghe nhiều đến thuộc về vị Thế tử Thụy Vương được sủng hơn cả Hoàng tử, bây giờ gặp trực diện, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Dưới ánh đèn dầu, lúc nhìn thấy dung mạo chân thật của vị Thế tử này, tuy Liễu Thanh Minh là nam tử, nhưng trong lòng cũng không khỏi bị chút ảnh hưởng, sợ mình đắc tội với vị Thế tử tính tình không tốt này, nhanh chóng cúi đầu thi lễ.
Mạnh Phong lớn lên cũng rất đẹp, nhưng lại đẹp kiểu nam tính, ngoài ra cặp mắt đào hoa, khóe môi hàm xuân, đúng là rất sát gái, xuân dược hình người.

Nhưng nếu luận về đường nét tinh xảo của dung mạo, Mạnh Phong lại thua xa hắn.
Bên kia lúc Liễu Thanh Hà vội vàng chào hỏi, cũng lén liếc nhìn Vệ Huyên, khi nhìn thấy, cũng hít hà một hơi, cảm thấy đây là người đẹp nhất mà nàng từng gặp, không ai có thể vượt qua hắn, lúc này sắc mặt hắn lười nhác, khóe môi mỉm cười, càng thêm phần mê người.
Chẳng qua, khi đôi mắt anh tuấn của hắn liếc qua, ánh mắt lại mang sát khí, khiến tim người ta nảy lên, cố nén cảm giác sợ hãi, chỉ cảm thấy sợ hắn, hận không thể rời khỏi mặt hắn.
Mọi người nói đùa vài câu, liền vào khoang thuyền, sau khi vào mới phát hiện, huynh muội Mạnh gia rất biết hưởng thụ, còn gọi các vũ nữ của Trưởng Công chúa sở Khang bình tới góp vui.


Sau khi họ ngồi xuống, liền vang lên tiếng đàn sáo, nghe nhạc, nếm rượu, thưởng thức món ngon, ngắm cảnh đêm, thật hưởng thụ.
Không chỉ là hưởng thụ về vật chất, mà là một sự tự hưởng thụ về tinh thần.
Vì mọi người ở đây đều quen biết nhau, A Uyển và Vệ Huyên cũng nể mặt huynh muội Mạnh gia, không khí cũng nhanh chóng trở nên náo nhiệt, đều là người trẻ tuổi, nói chuyện cũng không cần câu nệ.
Tiếc là, A Uyển và Vệ Huyên ngồi còn chưa ấm mông, đã có hạ nhân tới nói, Tam Hoàng tử mời họ sang thuyền hoa thưởng thức cảnh đêm.
Tam Hoàng tử tuổi lớn nhất, thân phận cao quý, mọi người đều phải nể mũi, chỉ có Vệ Huyên không cần nể tình, nếu hắn không muốn đi, Tam Tam Hoàng tử không chỉ không dám ép, mà còn phải dỗ vị gia này.
Vì vậy, Mạnh Phong hơi lo vị Thế tử gia kiêu ngạo, tâm tư khó lường này sẽ phất tay áo rời đi, bỏ lại bọn họ thì chẳng phải là sẽ xấu hổ sao? May mà, lúc Vệ Huyên hỏi trên thuyền Tam Tam Hoàng tử còn có ai, đột nhiên cười đồng ý.
Nụ cười này, hơi âm ngoan, độc ác đó!
Mạnh Phong cảm thấy với sự hiểu biết của mình về hắn, chắc chắn vị Thế tử gia này đang có ý đồ xấu.
Lúc Mạnh Phong còn đang lo lắng, mọi người đã lại di giá lên của thuyền hoa Tam Hoàng tử, Tam Hoàng tử tự mình dẫn mọi người ra nghênh đón.

Có thể được nể mặt như vậy, đương nhiên là nhờ Vệ Huyên.
Huynh muội Liễu gia đi cuối cùng, hôm nay Liễu Thanh Hà liên tiếp gặp được nhiều Hoàng tử, Hoàng tôn như vậy, hưng phấn đến mặt đỏ bừng, nếu không đệ đệ ở bên cạnh cảnh cáo nhìn nàng, dù chán ghét tỷ tỷ cũng nhẹ nhàng giữ eo nàng, để nàng không thể động đậy, sợ là nàng đã không nhịn được mà tiến lên.
Liễu Thanh Hà nhìn về phía mọi người đang hàn huyên, ánh mắt lướt qua Tam Hoàng tử anh tuấn khoan thai, Tứ Hoàng tử tuấn nhã nội liễm, Mạnh Phong tuấn mỹ ưu nhã, Vệ Quân ôn nhuận như ngọc, cuối cùng là Thế tử Thụy Vương mỹ lệ vô song.
Bọn họ đều là thanh niên tuấn tài, nam tử tốt vô song thiên hạ, ở trong kinh thân phận cũng đủ khiến là người ta quỳ xuống, thậm chí hiếm lắm mới có thể gặp, hôm nay nàng kéo theo tỷ tỷ thì mới có thể lên thuyền hoa của huynh muội Mạnh gia.

Nhưng trong những người này, lại chỉ có Thế tử Thụy Vương kiêu ngạo như vậy, và cũng có quyền kiêu ngạo, ngay cả hai vị Hoàng tử cũng phải tránh mũi nhọn.
Lúc này Liễu Thanh Hà mới nhận ra, địa vị và vinh sủng mà Thế tử Thụy Vương có được, khiến hắn có thể đứng trên Hoàng tử.
Thật…… Tốt.
Sau khi Tam Hoàng tử trò chuyện với mọi người, ánh mắt liền hướng về Vệ Huyên, hòa nhã nói:
“Huyên đệ có thể nể mặt tới đây, vi huynh rất vui, hôm nay liền uống với Huyên đệ mấy chén.”
Vệ Huyên ngạo mạn nói:
“Được.”
Tứ Hoàng tử nhìn hắn, siết chặt tay, để mình bình tĩnh lại.

Đã sớm biết đức hạnh của hắn, không đáng để giận.
Mọi người nhanh chóng vào khoang thuyền.
Bởi vì bên trong còn có các cô nương chưa xuất giá, cho nên chỗ nam nữ phân ra.
Vệ Huyên thầm nhíu mày, tuy trong lòng không thích tách ra với A Uyển, nhưng thấy Lộ Vân đi theo nàng, liền yên tâm hơn, ngồi xuống nâng chén uống với Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử, Mạnh Phong và Vệ Quân.
“Tửu lượng của Huyên đệ rất tốt, rượu này cũng không phải rượu bình thường, mà là Trúc Diệp Thanh được tiến cống, còn nồng hơn cả năm trước.”
Tam Hoàng tử khẽ nói.
Khóe miệng Vệ Huyên nhếch lên, liếc xéo hắn, ánh mắt lưu chuyển, lộ vẻ tao nhã vô cùng, Mạnh Phong và Tứ Hoàng tử ngồi bên cạnh thấy vậy thì tim nảy lên, liền nghe hắn lười biếng nói:
“Hóa ra là vậy, chẳng trách năm ngoái Hoàng bá phụ nói muốn cho ta chọn mấy vò, tiếc là ta không muốn, thay vào đó, đã cầm cây san hô cao một trượng được tiến cống.”
Mọi người: “……”
Muốn bóp chết tên khoe mẽ này.
Tam Hoàng tử mỉm cười, trong lòng hắn biết nếu muốn so về địa vị trong lòng phụ hoàng, chắc chắn các Hoàng tử đều thua Vệ Huyên, bây giờ nghe hắn nói vậy, liền xác định, sẽ không thấy vướng mắc về việc này nữa.
Vệ Huyên và Tam Hoàng tử cùng nhau uống rượu, ai đến cũng không từ chối, hai người mỗi người một câu cực kỳ hòa thuận, nhưng người nghe đều biết trong lời họ nói đều rất sắc bén.
Nhưng mà, uống nhiều rượu thì sẽ muốn đi thay quần áo.
Vệ Huyên mượn say, đứng dậy rời khỏi khoang thuyền, để thái giám dẫn đường đưa đi thay quần áo.
Sau khi hắn thay quần áo ra tới, liền thấy một bóng người dịu dàng đứng cách đó không xa ở lối đi, gió sông thổi qua, khiến áo choàng tung bay, phác họa đường cong của thiếu nữ lả lướt, gió lạnh mang theo hương thơm thanh nhã thuộc về thiếu nữ thổi tới, như có như không, quyến rũ lòng người..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương