Chương 6
(So)
Bởi vì Thế tử Thụy vương thoát khỏi nguy hiểm tính mạng và khôi phục sự yên lặng trên sân, lại một lần nữa náo nhiệt.


Cho nên, cảnh này khiến vốn vì đứa con lại một lần nữa tỉnh táo mà thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến cuối cùng vợ chồng Thụy vương có thể yên tâm trở về phòng nghỉ ngơi thì lại bị kinh động .

Sau khi nghe người hầu đến bẩm báo, gân xanh vùng thái dương của Thụy vương nhảy lên thình thịch, Thụy vương phi biết điều không nói chuyện, tránh chọc trúng cơn giận của phu quân.

“Nghiệp chướng!” Thụy vương gầm lên một tiếng, khi nha hoàn hầu hạ mặc y phục xong xuôi, bước đi ra ngoài.

Chớ trách Thụy vương tức giận như thế, hắn vốn tưởng rằng chỉ cần con trai tỉnh lại sẽ không chuyện gì, hơn nữa đứa nhỏ trong gia đình giàu có từ trước đến nay được chiều chuộng, với tinh thần sức lực của một đứa trẻ sáu tuổi, hiện nay vẫn còn bệnh, cơ thể có hơi sốt nhẹ, cần bồi dưỡng mười ngày nửa tháng. Vì vậy cho dù là một đứa nhỏ ghê gớm muốn tung hoành thì cũng không thể làm nổi sóng gió. Nhưng hắn phát hiện, hắn rõ ràng vẫn coi thường đứa con trai ghê gớm được nuông chiều sẽ gây chuyện này.

Thụy vương phi cũng vội vội qua đó, trong lòng có chút nghi hoặc, cũng không biết bệnh của Vệ Huyên còn chưa khỏi, cơ thể cũng yếu ớt, tại sao phải ầm ĩ đi đến sát vách tìm Quận chúa Thọ An? Khó có thể nào, hắn nhớ rõ chuyện hồi sáng nay, trong lòng giận cá chém thớt lên Quận chúa Thọ An? Nghĩ như vậy, thế nhưng cảm thấy được là đứa nhỏ kia sẽ gây ra chuyện.

Đợi khi bọn họ tới hiên nhà nơi Vệ Huyên ở liền gặp hắn mặc đồ ngủ đang chuẩn bị ra ngoài, người xung quanh căn bản không ngăn được. Đương nhiên, có thái hậu cưng chiều, hoàng đế che chở, chỉ sợ trên thế giới này cũng chỉ có lão tử Thụy vương này có thể dạy dỗ nó một phần, những người khác làm sao có thể ngăn được?


Nhìn thấy vợ chồng Thụy vương lại đây, An ma ma cùng mấy người hầu hạ thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có Lộ Bình vừa gầy lại đen đứng ngây ngốc ở đó, có chút không biết làm sao.

“Đã trễ thế này, con còn bệnh, muốn đi nơi đâu?” Thụy vương không vui, nói.


Vệ Huyên cũng không thèm nhìn cha hắn, muốn bước chân ra ngoài thì bị phụ thân một tay xách về. Người đàn ông cao lớn oai hùng, lại thường xuyên luyện tập bắn cung cưỡi ngựa ở trong quân doanh, xách một tên tiểu hài tử như con gà chiến, quá dễ dàng.

Người xung quanh giương mắt nhìn, âm thầm làm tốt chuẩn bị trong lòng, chờ thời cơ Thế tử cùng với Vương gia ầm ĩ, đây là chuyện bình thường thường thấy. Ngoại trừ Hoàng Thượng trong cung Thế tử còn để cho chút mặt mũi, đối với phụ thân bình thường nghĩ muốn náo loạn liền náo loạn, vì có thái hậu che chở, Thụy vương cho dù tức giận muốn chết, cũng chỉ có thể trừng mắt, sau đó để hắn trốn đi.

Nhưng vào lúc này, bất ngờ là hắn cũng không có náo loạn, chỉ ngẩng đầu nhìn phụ thân. Trong khuôn mặt trắng bợt kia lộ ra chút đỏ bừng, có thể thấy được sốt cao tuy rằng đã giảm, nhưng vẫn còn sốt nhẹ không liên tục, mà cặp mắt kia lóe lên vẻ mê man rõ rệt, liếm môi khô khốc, âm thanh thuộc về đứa bé trai nói: “Phụ vương, con muốn đi tìm Quận chúa Thọ An.”

Thụy vương nhìn dáng vẻ của hắn, cũng hiểu được hắn phỏng chừng bệnh còn chưa hết, đầu óc hồ đồ, căn bản không biết chính mình đang làm cái gì, liền kiên nhẫn hỏi: “Con tìm nàng làm gì? Tiểu cô nương người ta vì con mà bị tội lớn, chẳng lẽ con còn muốn đi tìm nàng rước thêm xui xẻo? Nơi này cũng không phải là trong cung, hoàng tổ mẫu của con cũng không ở đây, xem bổn vương có thể trừng phạt con hay không!” Thụy vương theo thói quen bắt đầu trở nên hung dữ.

Đứa nhỏ ghê gớm không hung dữ không được, đây là Thụy vương nói theo kinh nghiệm của người làm cha này, đáng tiếc giống như chưa từng có hiệu quả.

“Con muốn đi tìm nàng. . . . .” Hắn lặp lại.

Thụy vương nhíu mày, cảm thấy được đầu óc hắn nhất định sốt đến hồ đồ rồi, ngay sau đó trực tiếp xách hắn trở về. Nhưng ai biết được lúc sắp trở về phòng, liền thấy hắn vùng vẫy rất dữ dội, miệng lặp lại : “Con muốn đi tìm nàng, con muốn đi tìm nàng, con muốn đi tìm nàng...”

Thanh âm khàn khàn, kêu đến vài lần, từ cứng nhắc biến thành thảm thiết, khiến người nghe không khỏi nhíu mày.

“Thứ vô liêm sỉ! Ngươi tìm nàng làm chi? Hôm nay ngươi làm liên lụy đến nàng còn chưa đủ sao? Ngươi bắt nạt một tiểu cô nương mà coi là nam tử hán cái gì? Để bản vương tạm nghỉ ngơi, bồi dưỡng thân thể tốt. Chờ ngươi hết bệnh rồi, ngươi không muốn bổn vương cũng sẽ ép ngươi đi đền tội với nàng! Cô cô Khang Nghi của ngươi cũng chỉ có một đứa con gái, trên danh nghĩa nàng cũng là biểu tỷ của ngươi, phải tôn trọng chút, đâu để ngươi tùy tiện bắt nạt!”

Một bên Thụy vương phi nhìn thấy phu quân dạy dỗ con riêng, nghe hắn mở miệng gọi Quận chúa Thọ An là “Biểu tỷ” của Thế tử, trong lòng liền biết Vương gia đối với chuyện trước kia có hổ thẹn, vì vậy mặc dù tình cảm huynh muội với Trưởng Công chúa Khang Nghi không sâu đậm, nhưng lúc này lại muốn cho nàng thể diện.

Vệ Huyên bị ghìm lại khống chế ở trên giường, thanh âm nhỏ dần, nhưng mà vẻ mặt vẫn mê man như cũ, không biết hôm nay là hôm nào.

Nếu đây là mơ, vì sao không cho hắn đi tìm A Uyển chứ? Phụ vương vì cái gì muốn ngăn cản hắn?

Thụy vương thấy hắn đột nhiên nằm im lặng, vẻ mặt mơ màng, cho rằng hắn cuối cùng đã im lặng, căn dặn người trông trừng hắn, liền mang Vương phi rời đi.

Nhưng Thụy vương rất nhanh lại một lần nữa bị kinh động, nguyên nhân là đứa con ghê gớm kia lại kéo lê thân thể bệnh tật leo cửa sổ!!!

“Ngươi rốt cuộc muốn làm chi?” Thụy vương vốn nóng tính, hiện nay thấy đứa con trai này sinh bệnh còn làm loạn như thế, so với ở trong cung còn lợi hại hơn, tức giận đến mức thiếu chút nữa muốn ném hắn vào trong bụng Trịnh phi đã qua đời, coi như không sinh ra hắn.


Vệ Huyên nhìn thấy phụ vương lại xuất hiện lần nữa, hiểu được nếu không được hắn đồng ý, sợ là không còn cách nào bước ra khỏi phòng này, liền nói: “Phụ vương, con muốn đi gặp biểu tỷ.” Lúc nói như vậy, hắn phát hiện trong vẻ mặt và trí nhớ của phụ thân giống nhau, giống như hài lòng với sự biết điều của hắn, tuy rằng cảm thấy được giấc mộng này quả là cổ quái, quá mức rõ ràng, cũng không ảnh hưởng phán đoán của hắn, cho nên, hắn khó lắm mới nói: “Con sẽ xin lỗi biểu tỷ!”

Sau khi nói xin lỗi xong, chết cũng muốn bắt nàng, không cho nàng rời xa tầm mắt của hắn!

Nghe đến đây, tất cả mọi người trong phòng sợ ngây người, kinh ngạc nhất đích vẫn là Thụy vương phi, nhìn chung cảm thấy đứa con riêng này có chút điểm không bình thường, nhưng nhìn kỹ, vẫn là cái đứa nhỏ kia tuy rằng sắc mặt bình tĩnh, nhưng từ trong ánh mắt kia có thể thấy được y nguyên vẻ hung hăng ngạo mạn.

Thụy vương sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, “Con có tâm ý tốt như vậy, nhưng giờ trời đã tối muộn, Khang Nghi bọn họ chắc là ngủ rồi, qua vài ngày đợi con ổn hơn rồi đi.” Cuối cùng là đứa con của chính mình, vẫn ôm vài phần hy vọng với hắn, cho rằng hắn đã nhận thức được sai lầm.

Rõ ràng Thụy vương đã quên câu nói: giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời!

“Không, ngay bây giờ!” Hiện giờ hắn sẽ đi gặp nàng, sau đó bắt lấy nàng!

Nghĩ đến nếu là tự mình đi thì muộn rồi, nàng lại sắp biến mất, vẻ mặt Vệ Huyên lại bắt đầu mấy trở mình biến hóa, cuối cùng là vẻ mặt hung bạo dữ tợn.

Đây là giấc mơ của hắn, ai cũng không được phép cướp đi nàng!

Thụy vương lại nhíu mày, thấy đứa con sắc mặt tàn bạo, không nhịn được thở dài, lấy tay tóm lấy hắn, bước ra ngoài, “Đi, bổn vương cho phép con đi một lát, nhìn nàng sau đó lập tức quay về!”

“Vương gia!” Thụy vương phi sợ hãi lên tiếng: “Huyên nhi còn đang bệnh, không nên gặp gió, cẩn thận lại bị sốt…”

Thụy vương sau khi nghe xong, lại kéo áo choàng qua một bên, quấn lấy đứa nhỏ trong lòng, tiếp tục đi một cách hùng dũng ngang ngược.

Tùy tùng vội vàng theo sát, Thụy vương phi âm thầm cắn răng, chỉ có thể đi theo sau.

Mưa đã tạnh, nhưng bầu trời không có ánh trăng, bóng đêm sâu thẳm, không khí lan tràn thấm lạnh sau mưa thu, một trận gió đêm thổi qua, tiếng vù vù xuyên qua cổ khiến người ta cảm giác lạnh đến co rúm lại.

Thụy vương bước chân lớn, đi cực nhanh, tùy tùng cầm đèn đuổi sát theo, gió xoáy vào đèn lồng có chút đung đưa, ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tắt.

Rất nhanh liền tới sân trong trạm dịch, nơi Trưởng Công chúa Khang Nghi nghỉ tạm qua đêm.

Lúc vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi đã ngủ lại bị người khác đánh thức thì có chút không vui, khi nghe nói là Thụy vương qua thăm, hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, không biết là có chuyện gì đây. Nhưng Thụy vương thân phận khác biệt, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không dám làm cho vị hoàng huynh này đợi lâu, cho nên vội vội cùng phò mã đứng dậy thay đồ, rồi đến đi phòng khách gặp khách.

Đợi khi vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi đi vào phòng khách, thấy vợ chồng Thụy vương còn có đứa nhỏ trong ngực Thụy vương bị bọc bởi áo choàng, hai vợ chồng đều há hốc mồm.

Đây là tình huống gì vậy?


Thụy vương có chút xấu hổ, nở nụ cười, mặt dày nói: “Khang Nghi, đây là đứa con cả bất tài của vi huynh, nó... khụ, nó rất áy náy chuyện buổi sáng hôm nay hại Thọ An ngã sấp xuống, cho nên lúc này đặc biệt mang bệnh lại đây đến tội cho Thọ An.”

Nghe vậy, hai vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi đều cho rằng Thụy vương đang đùa bọn họ, tất cả đều biết con người của Thế tử Thụy vương, cũng sẽ không cho rằng vì chuyện này mà nhận sai, chết cũng không nhận sai mới là thái độ vốn có của hắn.

Thụy vương phi nghe được phu quân nói như vậy, da mặt cũng co rúm, rõ ràng không ngờ Vương gia da mặt lại dày như vậy.

Mà lúc này, Vệ Huyên nhìn thấy phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi trở nên trẻ trung, chỉ cảm thấy giấc mơ này càng ngày càng chân thật. Nhưng hắn không thể nghĩ nhiều, cơ thể còn đang phát sốt, thuốc lúc trước uống hiệu quả đã phát tác, đang ăn mòn sức phán đoán của hắn, hơn nữa đầu từng đợt choáng váng, nếu không phải ý nghĩ cố chấp chống đỡ hắn thì hắn đã sớm ngất đi.

Hắn cắn đầu lưỡi, vị đắng ngắt lan tỏa nơi đầu lưỡi, sự đau đớn làm cho hắn tỉnh táo một chút.

Nhìn thấy hai người trong trí nhớ, mỗi lần Vệ Huyên đều mỉm cười với vợ chồng họ giống như trong ký ức, họ là cha mẹ ruột của A Uyển, hắn chưa bao giờ keo kiệt nở nụ cười đối với họ, chỉ ngóng trông họ có thể thay đổi chủ ý cho hắn nhiều thân thiết hơn A Uyển, mà không phải đang âm thầm quấy rối.

“Cô cô Khang Nghi, dượng, chuyện hôm nay là cháu sai rồi, cháu đi chuộc tội với A Uyển được không?” Hắn nói lấy lòng.

Mọi người: “...”

Này quả thực là gặp quỷ rồi, tiểu bá vương này tự nhiên hiểu chuyện đi xin lỗi?

Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng có chút cảm giác gặp quỷ, ở trong lòng nàng, ấn tượng đối với Thế tử Thụy vương chưa bao giờ tốt, nghiễm nhiên là đứa nhỏ bị trưởng bối chiều hư, toàn bộ triều Đại Hạ e là không ai có tính nóng nảy lớn như vậy, sau khi lớn lên tất nhiên không thành người tài giỏi được. Nhưng hiện giờ đứa nhỏ này lại dùng giọng điệu lấy lòng xin lỗi bọn họ.

Sau một hồi trầm mặc, Trưởng Công chúa Khang Nghi trong nháy mắt cân nhắc hơn thiệt, lập tức ôn nhu cười nói: “Hiếm thấy Huyên nhi có tâm như vậy. Chỉ là hiện tại A Uyển đã ngủ rồi, sức khỏe nó cũng không tốt, hôm nay còn hôn mê một hồi, nếu hiện tại mạo muội đánh thức nó, bệnh tình sẽ nặng hơn, mong Huyên nhi thông cảm.”

Nói xong, Trưởng Công chúa Khang Nghi vốn tưởng rằng hắn sẽ không thuận theo không buông tha, nhưng nhìn thấy hắn dùng ánh mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào mình, con người vô cùng đen, hai bên má đỏ ửng để lộ ra tình trạng bệnh làm cặp ánh mắt kia kỳ quái vô cùng, màu sắc con ngươi mập mờ không rõ trong ngọn đèn dầu, trong nháy mắt khiến nàng rùng mình.

Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Vệ Huyên không có được đáp án sẽ tức giận, ai ngờ hắn lại cúi đầu xuống, dùng thanh âm bình tĩnh nói: “Cô cô Khang Nghi nói phải, vậy ngày mai cháu lại qua tìm đến A Uyển.”

Nhìn xem, mọi người trong lòng đều cảm thấy lần này thật sự đã gặp quỷ .


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương