Chương 2
Editor: Vermouth

Thụy vương cũng là huynh trưởng của Trưởng Công chúa Khang Nghi, có điều so với địa vị của Thụy vương trong lòng Văn Đức Hoàng đế, Trưởng Công chúa Khang Nghi kém xa. Xưa nay vốn như thế, tất cả con cháu hoàng tộc, cũng không phải có cái thân phận là tôn quý, còn phải xem có thánh ân hay không.


Cho nên nếu đã có duyên nghỉ trọ ở cùng một dịch trạm, Trưởng Công chúa Khang Nghi tất nhiên phải tự mình qua thăm Thế tử Thụy vương bệnh nặng một chút, chứ không phải phái hạ nhân qua hỏi thăm, tránh cho người ta nói gì đó.

Đến trước viện sát vách, báo cáo thân phận xong thì được ma ma hầu hạ bên cạnh Thụy Vương phi nghe tin đón vào.

Trên đường, Trưởng Công chúa Khang Nghi hỏi thăm tình hình của Thế tử Thụy vương, ma ma dẫn đường ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Thế tử bây giờ sốt cao chưa hạ, Vương gia và Vương phi vẫn luôn canh giữ ở trước giường, bây giờ các đại phu nổi tiếng trong thành Hạc Châu đều được mời tới, cũng không biết y thuật của bọn họ thế nào... haiz."

Trưởng Công chúa Khang Nghi ôn hòa trấn an: "Thế tử người hiền tự có thiên tướng, không có việc gì đâu."

Lúc Trưởng Công chúa Khang Nghi tới, Thụy vương đang nổi trận lôi đình với mấy đại phu trong thành Hạc Châu, từ xa đã nghe thấy tiếng hắn quát tháo đại phu. Sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe xong, trong lòng hơi hoảng, tưởng Thế tử Thụy vương phải chăng có gì không ổn, mà ma ma dẫn đường cũng bị dọa tới nỗi sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên tính tình Thụy vương thỉnh thoảng nóng nảy quả thực rất đáng sợ.

Lúc bọn họ tới thì trông thấy Thụy Vương phi đang khuyên Thụy vương mặt mũi tỏ rõ giận dữ, mấy tên đại phu kinh sợ quỳ xuống.

Thấy Trưởng Công chúa Khang Nghi đến, nộ khí của Thụy vương giảm bớt một chút, có điều vẻ mặt lại hơi kinh ngạc: "Khang Nghi? Sao các ngươi lại ở chỗ này?"



Trưởng Công chúa Khang Nghi và Phò mã tiến lên hành lễ với phu thê Thụy vương xong, vẻ mặt lo lắng nói: "Thất Hoàng huynh, muội muội vừa cùng Phò mã từ Bình Giang phủ về kinh, không ngờ sẽ gặp được hoàng huynh ở dịch trạm thành Hạc Châu này, nghe nói Huyên nhi bệnh nặng, bây giờ sao rồi?"

Thụy vương bực bội nói: "Đã mời mấy đại phu trong thành Hạc Châu sang xem, chỉ là Huyên nhi bị bệnh cứ nóng rực, đại phu cũng chẳng có cách nào cho Huyên nhi hạ sốt. Nếu Huyên nhi sốt cao không giảm, nhẹ thì bị sốt ảnh hưởng đầu, nặng thì..." Nói xong, tức giận trừng mắt nhìn mấy đại phu vô tội trong phòng rồi nói: "Bổn vương đã bảo người đi mời đại phu thành Thông Châu. Đại phu nơi này không được thì đổi đại phu khác!"

Ý trong lời nói của Thụy vương, người ở chỗ này đều nghe được, nếu Thế tử Thụy vương vẫn không hạ sốt, nhẹ thì sốt ảnh hưởng đầu, nặng thì chết yểu. Con cái nhà giàu chết yểu không ít nhưng đối với Thụy vương mà nói, đứa con trai này không chỉ là đứa con Đích phi Trịnh thị lưu lại, còn là bảo bối quý như mạng của Thái hậu trong cung, nếu thật sự chết yểu dọc đường, chỉ sợ lão nhân gia bị đả kích không nhỏ.

Trưởng Công chúa Khang Nghi không thể không trấn an vài câu, liếc mắt nhìn Thụy Vương phi cũng đang lo lắng tiều tuỵ, chỉ biết thở dài.

Nói chuyện vài câu, phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi vào bên trong phòng thăm Thế tử Thụy Vương bệnh nặng, trông thấy một nam hài gương mặt đẹp đẽ như tranh đang nằm trên giường, chỉ là lúc này cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, khăn ướt phủ trên trán, cho dù trong hôn mê vẫn nhíu mày, hiển nhiên trận bệnh này khiến hắn cực kỳ thống khổ.

Trưởng Công chúa Khang Nghi theo Phò mã xuống Giang Nam đã gần ba năm không thấy hắn, ấn tượng về đứa nhỏ này chỉ còn dừng lại là tiểu bá vương ngang ngược trong cung, ngay cả nàng rời xa kinh thành còn có thể thỉnh thoảng nghe thấy tin tức về hắn, có thể thấy được đứa nhỏ này được vinh sủng quá mức. Lúc này trông thấy hắn yếu ớt như thế, trong mắt lướt qua mấy tia kinh dị.

Trưởng Công chúa Khang nghi đưa tay sờ gương mặt nóng bừng của hắn, thở dài một tiếng, đắp lại chăn cho hắn, đang lúc chuẩn bị rời đi, bỗng thấy nam hài trên giường vô thức quơ tay, dường như muốn bắt lấy gì đó, môi trắng bệch mở ra, thanh âm mơ hồ đứt quãng.

"Tử... Uyển... Uyển..."

Thanh âm không rõ ràng, hình như là "muộn" hay "xắn"?

"Thất Hoàng huynh, Huyên nhi nói gì vậy?" Trưởng Công chúa Khang Nghi nghi hoặc hỏi thăm.

Thụy vương cũng vô cùng khó hiểu, "Bổn vương cũng không rõ, từ sau khi hắn hôn mê thì bắt đầu nói lung tung, nói không rõ ràng, căn bản không nghe rõ hắn rốt cuộc đang nói cái gì, có lẽ là khó chịu. Tên nghiệp chướng này, bình thường gây không ít rắc rối, đánh cũng không đánh được, mắng cũng không mắng được, lúc trước trên đường còn hoạt bát lắm, nhưng ai biết hắn ham chơi, sáng sớm đã chuồn ra ngoài chơi đùa dầm mưa, chưa tới buổi trưa đã ngã bệnh."

Trưởng Công chúa Khang Nghi nói: "Hoàng huynh, thân thể trẻ con yếu, sao có thể để hắn đi dầm mưa?" Chẳng lẽ hạ nhân không trông coi? Có điều nhớ lại tính tình Vệ Huyên, lại có chút minh bạch, trẻ con vô cùng ham chơi bá đạo, thân phận lại cao quý, hạ nhân nào quản được hắn?

Thụy vương lúng túng, Thụy Vương phi vội vàng nói: "Đây là thiếp sai, không chăm sóc tốt cho Huyên nhi, ngay cả Huyên nhi chạy ra ngoài cũng không biết. Thấy Huyên nhi như vậy, trong lòng thiếp cũng khó chịu."

Nói chuyện một lúc với phu thê Thụy vương, bởi vì Thế tử Thụy vương bây giờ vẫn sốt cao hôn mê, phu thê Thụy vương không có lòng dạ tiếp đãi, Trưởng Công chúa Khang Nghi thức thời cáo từ rời đi.

Khi hai phu thê trở về, trời vẫn còn mưa, trời đất tối sầm, không khí vừa ướt vừa lạnh khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trở lại trong nội viện, Trưởng Công chúa Khang Nghi đi xem con gái trước, phát hiện nàng còn chưa ngủ, kéo nàng vào trong ngực, bất đắc dĩ nói: "A Uyển sao còn chưa ngủ? Sức khỏe con trước giờ suy yếu, bây giờ thời tiết trở lạnh dễ sinh bệnh, cần phải nghỉ ngơi nhiều vào."

A Uyển ngoan ngoãn gật đầu, ngửa đầu nhìn mẫu thân, hỏi: "Thế tử Thụy vương thế nào ạ?"

Trưởng Công chúa Khang Nghi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con gái, vẻ mặt ôn nhu, "Còn chưa biết, phải xem có thể gắng gượng qua đêm nay không, nếu không..." Không khỏi thở dài, trẻ con sáu bảy tuổi còn chưa lớn lắm, chết yểu cũng không ít.


Nghĩ xong, trông thấy con gái mở to mắt nhìn mình, trong lòng buồn cười, "A Uyển sao vậy? Chẳng lẽ con còn nhớ Thế tử Thụy vương ư?"

A Uyển sau khi nghe xong thì đen mặt, nàng đương nhiên nhớ kỹ rồi, năm bốn tuổi theo mẫu thân vào cung, bị một bánh bao nhỏ khỏe mạnh xinh xắn xô ngã xuống đất, sau đó tên bánh bao nhỏ kia còn chống nạnh đứng ở đó cười ha ha, xấu xa tới nỗi khiến người ta muốn đánh hắn no đòn. Rõ ràng xô người là hắn nhưng bởi vì Thái hậu yêu chiều, chuyện này chỉ có thể bỏ qua, đáng thương cho nàng từ khi sinh ra thân thể nhỏ bé không tốt, suýt chút nữa không đứng lên được, khó chịu mất mấy ngày.

Có điều đây chẳng qua là đứa trẻ bị chiều quá sinh hư, A Uyển cũng không thật sự tức giận, cùng lắm thì về sau thấy hắn thì đi đường vòng. Không ngờ theo cha mẹ tới Giang Nam du ngoạn mấy năm trở về, lại gặp lại ở trong trạm dịch này, duyên phận này cũng kỳ lạ thật.

"Không nhớ rõ ạ, nhưng mà con hy vọng Thế tử Thụy vương khỏe lại." A Uyển ra vẻ hồn nhiên nói, bằng không nếu Thế tử Thụy vương mất ở trên đường, Thái hậu trong cung không chừng lại tức giận thương tâm, nếu bà giận chó đánh mèo lên mẫu thân ở dịch trạm thì làm sao bây giờ?

Nghĩ như vậy, A Uyển nhìn nữ nhân ôm mình, sắc mặt nàng ôn nhu như nước, trên người tỏa ra mùi huân hương thanh nhã cao quý, dịu dàng lướt qua đáy lòng, khiến cho người ta không khỏi sinh quyến luyến.

Hai mẹ con còn đang nói chuyện, La Diệp chờ lâu không thấy thê tử trở về nên tới tìm người.

A Uyển thấy thế, vội ra vẻ buồn ngủ, không làm bóng đèn.

***



Hôm sau, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, tuy rằng mưa rơi không lớn, nhưng phóng tầm mắt ra xa, mưa bụi mờ mịt, khiến cho lòng người bỗng nhiễm mấy phần âm u của mùa thu.

Bởi vì thời tiết này không hợp để xuất hành, Trưởng Công chúa Khang Nghi lo lắng thân thể con gái mình suy yếu nhiễm lạnh nên quyết định chờ mưa tạnh mới xuất phát. Mà Thế tử Thụy Vương tới bây giờ vẫn còn chưa hạ sốt thoát khỏi nguy hiểm, nếu lúc này bọn họ rời đi thì cũng không hay lắm, Trưởng Công chúa Khang Nghi trước giờ làm việc cẩn thận, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện để cho người ta lên án.

Tối hôm qua sau khi A Uyển uống thuốc xong, ngủ một giấc ngon, cảm giác cơ thể khỏe lên không ít, cũng mặc kệ nha hoàn khuyên can, mặc xong quần áo thì chạy tới phòng cha mẹ.

Phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi đang chuẩn bị sang sát vách thăm Thế tử Thụy vương, trông thấy con gái xách váy nhỏ chạy chậm tới, dáng người nho nhỏ nhìn là yêu thích, nhịn không được chỉ chỉ mũi của nàng, khẽ quát: "Vội vội vàng vàng thế như vậy còn ra thể thống gì? Không có chút dáng vẻ của tiểu cô nương gia, cẩn thận làm trò cười cho người khác."

A Uyển còn chưa nói chuyện, La Diệp đã ôm con gái lên, cười nói: "Nói bậy, A Uyển nhà chúng ta là tiểu mỹ nhân đấy, sau khi lớn lên nhất định khiến cho rất nhiều công tử thế gia dồn dập tới nhà cầu thân, ai sẽ chê cười nàng chứ?"

Trưởng Công chúa Khang Nghi sau khi nghe xong chỉ mỉm cười nhưng hai đầu lông mày lại nhiễm chút u sầu, trong lòng lại lo lắng con gái bởi vì yếu ớt bệnh tật từ trong bụng mẹ mà bị ảnh hưởng tới hôn sự tương lai, chỉ sợ nam nhân bình thường cũng không bằng lòng cưới một cô nương gầy yếu, không tiện mang thai về, cho dù là Quận chúa cũng khó có thể ngăn cản nam nhân thế gian coi trọng con nối dõi. Nàng không mong mỏi nhiều, chỉ mong đứa con gái duy nhất này lớn lên khỏe mạnh, tương lai có kết cục tốt, bình an sống tới già, cả đời này chỉ cần vậy thôi.

"Cha muốn đi thăm Thế tử Thụy vương à? A Uyển cũng đi cùng nhé?" A Uyển kéo vạt áo cha mỹ nam, cố gắng ra vẻ ngây thơ đáng yêu.

La Diệp tất nhiên nói được, Trưởng Công chúa Khang Nghi lúc đầu không đồng ý, lo lắng Thế tử Thụy vương đang bệnh, nếu lây bệnh cho con gái thân thể yếu đuối thì làm sao bây giờ? Nhưng khi hai cha con đồng thời quay đầu nhìn nàng, nhìn tới nỗi nàng không thể nào từ chối, đành phải đồng ý.

Bởi vì vẫn còn mưa, sợ mưa xối vào A Uyển, La Diệp trực tiếp bế con gái qua.

Vẫn là ma ma ngày hôm qua ra đón, trông thấy phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi tới cũng không kinh ngạc, dù sao Thế tử Thụy vương bệnh nặng là chuyện lớn, nếu Trưởng Công chúa Khang Nghi không quan tâm thì đó mới là ngu xuẩn. Chỉ là, trông thấy bọn họ còn mang theo tiểu Quận chúa ốm yếu trong truyền thuyết tới, không khỏi hơi kinh ngạc, dù sao sức khỏe Thọ An Quận chúa này không tốt, bọn họ cũng từng nghe nói.


"Thế tử khỏe hơn chút nào chưa?" Trưởng Công chúa Khang Nghi ôn nhu hỏi.

Ma ma lấy khăn lau nước mắt nói: "Tối hôm qua đại phu dùng thuốc mạnh, rốt cuộc cũng có thể hạ sốt, nhưng Thế tử tới giờ vẫn chưa tỉnh, bất luận bón thuốc hay cháo đều phun ra, không ăn không uống như thế, cơ thể sao chịu nổi? Lão nô thật sự lo lắng..."

Trưởng Công chúa Khang Nghi nhíu mày.

Vào phòng rồi thì trông thấy Thụy Vương phi thần sắc tiều tụy, trong mắt chứa tơ máu ra đón. Trông tinh thần của nàng ta rất tệ, hiển nhiên tối qua cả đêm không nghỉ ngơi, ngay cả làn da được chăm sóc kỹ càng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi u buồn. Thụy vương bây giờ không ở đây, hắn trông tới hừng đông bị Vương phi khuyên đi nghỉ ngơi, mà Thụy Vương phi mặc dù cũng mệt nhưng lúc này nàng ta không dám chợp mắt, sợ chợp mắt lại Thế tử Thụy vương có chuyện gì.

Trưởng Công chúa Khang Nghi hỏi thăm qua tình hình của Thế tử Thụy vương xong thì lại an ủi Thụy Vương phi vài câu.

Tinh thần Thụy Vương phi có chút hoảng hốt, cũng không biết là vì tối hôm qua chưa nghỉ ngơi hay lo lắng điều gì khác, dẫn bọn Trưởng Công chúa Khang Nghi đi vào.

Cha mỹ nam dắt tay A Uyển vào phòng, lúc ngửi thấy mùi thuốc gay mũi trong phòng, nàng nhịn không được lấy tay nhỏ che mũi miệng, có điều từ khi nàng ra đời đến bây giờ luôn làm bạn với ấm sắc thuốc nên đã quen với mùi này, cũng chẳng khó chịu lắm.

Lúc những người lớn đang nói chuyện, A Uyển tò mò nhìn tiểu nam hài trên giường, phát hiện nam hài bảy tuổi đã không còn giống bánh bao mập trắng lúc bốn tuổi, cả người trổ mã, biến thành tiểu shota [*] khỏe mạnh xinh xắn vô cùng. Lúc nhắm hai mắt giống như thiên sứ vậy, hoàn toàn không có bộ dạng như gấu lúc tỉnh táo khiến cho người ta hận không thể treo ngược lên đánh.

[*] Cậu bé đáng yêu.

Đang lúc nàng tò mò quan sát tiểu bá vương xô nàng ngã năm đó, lại không ngờ rằng tiểu shota vẫn luôn hôn mê trên giường bỗng mở đôi mắt đen láy, gương mặt đỏ bừng vì sốt cao làm nổi bật cặp mắt đen dọa người của hắn, nhưng trong đôi mắt bừng tỉnh dường như lại lộ ra vẻ sắc bén như tia sáng trên kiếm, cứ nhìn lên người ta chằm chằm như vậy, lộ ra cặp mắt vừa lớn vừa tròn, có hơi giống bộ dạng con rối ăn mày hình người Nhật Bản.

Mẹ ơi, hù chết người rồi đấy!

A Uyển giật nảy người, lúc đang chuẩn bị lùi về sau, ai biết tiểu shota trên giường nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt cổ quái muốn nuốt chửng nàng, sau đó nhanh nhẹn nhảy dựng lên, hung tợn nhào lên người nàng.

Thân thể nhỏ bé của A Uyển sao chịu nổi nam hài tử hung tợn bổ nhào lên như thế, thẳng người ngã ngửa ra sau.

Rầm một tiếng, A Uyển cảm giác cơ thể của mình nặng nề rơi xuống mặt đất, đầu đập xuống sàn nhà, đau đến nỗi nước mắt nàng chảy ra, hơn nữa trên người còn có một nam hài tử khỏe mạnh hơn nàng, càng làm cho cơ thể bé nhỏ yếu ớt của nàng không chịu nổi, suýt chút nữa nghẹt thở.

Trong lúc không khí dần cạn kiệt, nàng nghe thấy một thanh âm suy yếu không rõ ràng nói gì đó:

“A Uyển... vì sao nàng không chờ ta? Cùng trời cuối đất... ta không tìm thấy nàng..."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương