Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ
-
Chương 6: Chỉ vào tim nói, đau quá
Mộc Phỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm động tác của Viêm Dục, nghi ngờ quẩn quanh trong lòng không cách nào che giấu được, nàng chợt đứng lên, mở to mắt nhìn chằm chằm Viêm Dục không chớp mắt: "Không phải ngươi mất trí nhớ sao? Vì sao biết đụng vào thứ này nguy hiểm? Còn có, nàng là ai? Ta nghe được ngươi gọi nàng là Nghiên Nghiên, nàng mới là nữ nhi của ngươi đúng không? Ngươi nhớ ra rồi."
Mộc Phỉ sáng quắc bức người, nàng tự nhận y thuật của mình thông thiên, mặc dù không có dụng cụ tinh vi ở hiện đại, nhưng nàng kiểm tra, xem, sờ cùng với quan sát đã có thể xác định Viêm Dục thật sự mất trí nhớ rồi. Nhưng Viêm Dục cho nàng cảm giác quá mức kỳ quái, một lát giống như trẻ sơ sinh không có ý thức, như thủy tinh sạch sẽ thuần túy không có tạp chất. Một lát lại giống như ảo ảnh quỷ mị giữa vực sâu không đáy, trong chân thật có mờ mịt hư vô.
Hai loại hơi thở thay đổi bất thường trên người hắn khiến cho Mộc Phỉ không biết đối đáp với hắn thế nào.
Mặc dù Viêm Dục không có ác ý với nàng, trong ánh mắt chứa đựng ấm áp khiến cho nàng muốn ỷ lại, nhưng ở hiện đại nàng cũng đã sống tới hai mươi năm trời, một mình trông coi một gia sản to lớn qua ngày, nàng chưa bao giờ kêu một tiếng khổ.
Có thể là mới quen biết, mới không muốn đối phương lợi dụng mình thôi.
Viêm Dục nháy nháy mắt, trong đôi mắt sạch sẽ như trân châu nổi lên một tầng hơi nước, hắn đáng yêu khụt khịt mũi, kéo khóe miệng nhỏ giọng nói: "Ta không thích nữ nhi đụng vào cái đó, nơi này sẽ đau."
Mộc Phỉ nhìn động tác chỉ vào tim của Viêm Dục, nhất thời nhiều cảm xúc đan xen.
"Nàng, Nghiên Nghiên, nữ nhi, ngươi." Viêm Dục chỉ chỉ Mộc Phỉ, dường như sợ nàng mất hứng nên sợ hãi liếc nàng một cái, mới nói tiếp: "Nghiên Nghiên, hình như là nghĩa nữ, không phải nữ nhi. Ơ, nghĩa nữ là cái gì? Ưm, cảm giác thật kỳ quái, nữ nhi, nghĩa nữ là cái gì?"
Ặc, Mộc Phỉ kinh ngạc nghe lời nói lộn xộn của Viêm Dục, tức thì có chút dở khóc dở cười.
Đây là trí nhớ tạm thời tái hiện sao? Bé gái tên là Nghiên Nghiên này rất quan trọng trong lòng hắn đây, bằng không vì sao hắn mở mắt ra đầu tiên đã kêu nữ nhi chứ? Nhưng, nếu như thật sự quan trọng, vào lúc hắn nhìn thấy thi thể Nghiên Nghiên, phải là đau lòng thuận tiện nhớ tới càng nhiều chuyện hơn mà không phải là ngăn cản mình đụng vào độc vật trên người Nghiên Nghiên mới đúng chứ.
Mộc Phỉ lắc đầu, không thèm nghĩ những chuyện phiền lòng này nữa, thôi, vẫn nên mau chóng kiếm tiền, sau đó chữa trị cho hắn thật tốt mới đúng. Nếu ông trời đã để nàng xuyên tới chỗ này, mở mắt ra đầu tiên đã nhìn thấy người cha ở bên cạnh nàng, gọi nàng là nữ nhi, vậy thì nàng nhận vậy.
"Đói bụng rồi hả, ta đi nấu cơm." Mộc Phỉ uể oải lầm bầm một câu, đi tới phòng bếp.
Đôi mắt Viêm Dục bám theo Mộc Phỉ rời đi, nhíu đôi mày xinh đẹp, hai tay nhấn vào ngực: đau quá.
Phòng bếp đột ngột truyền đến một tiếng kêu rên, trực tiếp ép nóc nhà lá yếu ớt tới lung tay, bụi đất rơi xuống từ trên nóc nhà, tiếng thét vẫn còn kéo dài, sau khi Viêm Dục ngẩn người ngắn ngủi đã chạy nhanh vào phòng bếp.
Không chú ý dưới chân, giẫm lên một chậu gỗ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, sau khi ổn định thân thể xoải bước chạy vội tới bên cạnh Mộc Phỉ, đôi mắt xinh đẹp hẹp dài như khảm ngôi sao, gắt gao khóa chặt trên người nhỏ gầy của nàng.
"A a a, vậy mà quên hái rau dại rồi! Buổi tối ăn cái gì đây chứ!"
Mộc Phỉ ôm đầu, không nhịn được gào khóc ra tiếng, nàng vậy mà quên mất đi hái lộc hoắc, bánh lộc hoắc của nàng.
Viêm Dục nghe Mộc Phỉ lầm bầm một mình, trong đôi mắt thoáng hiện nghi ngờ, nghiêng đầu tự hỏi vì sao nàng than trời trách đất.
"Ngươi, đi cùng với ta!" Mộc Phỉ trừng mắt với Viêm Dục, âm thầm trách hắn không nhắc nhở mình. Nghĩ một chút lại lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Thôi, nếu ngày mai có thể kiếm được ngân lượng thì làm cho người một bộ y phục, người lại ra ngoài tốt hơn."
Nàng không quên hôm nay dẫn Viêm Dục ra ngoài một chuyến, ánh mắt của người trong thôn nhìn bọn họ, cái loại khiển trách không tiếng động này khiến trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu.
Các thôn dân nhất định suy nghĩ, Viêm Dục ăn mặc là quan lớn trong Kinh thành, chẳng lẽ bạc mua quan tài cho thê tử cũng không bỏ ra được sao? Trong ánh mắt bài xích và trách cứ rõ ràng như vậy, ngay cả Tưởng Vũ, cái loại mâu thuẫn không tiếng động này khiến cho nàng chỉ có thể cười ha ha nói sang chuyện khác.
Nàng có thể đọc hiểu tiếng lòng của Tưởng Vũ, hiểu rõ hắn đối với Viêm Dục bất mãn và cừu thị (xem là kẻ thù), hắn là một người ngoài, một đứa bé cũng có thể vì hai lượng bạc mà vắt hết óc nghĩ biện pháp, mà Viêm Dục, nhìn hắn như rất giàu có, mười năm cũng không lộ mặt, khó khăn mới đến nơi này, lại tỏ thái độ chuyện không liên quan đến mình. Nàng đều có thể tưởng tưởng ra, Viêm Dục đã trở thành nhân vật chính của các thôn dân đóng cửa bàn luận sau giờ cơm rồi.
Xách một cái giỏ trúc nhỏ lên, Mộc Phỉ cầm một cái liềm bị gỉ trong tay, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn đi ra ngoài.
Đi nhanh vài bước, cảm thấy giỏ trúc sau lưng bị một lực đạo níu lại, quay đầu nhìn thấy Viêm Dục cười dịu dàng, hắn nói: "Cùng nữ nhi, cùng nhau."
Mộc Phỉ chỉ xem Viêm Dục không muốn ở nhà một mình, cũng đúng, trừ bỏ một chiếc giường gỗ ra thì là cái bàn và hai cái ghế nhỏ, ngay cả một đồ vật để ngắm cũng không có, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy nhàm chán thôi.
Dù sao trời cũng sắp tối rồi, có người đi chung thì bao giờ cũng tốt hơn, Mộc Phỉ nghĩ nghĩ, lại quay vào phòng lấy một cái giỏ trúc lớn và sài đao (dao cùn), thuận tiện xách cái xẻnh nhỏ đi ra đưa cho Viêm Dục, giải thích nói: "Vậy thì đi chung, chúng ta kiếm một ít về ăn, cũng cần chuẩn bị cho ngày mai."
Viêm Dục gật đầu, lông mi tựa cánh bướm run rẩy, mắt cong cong, từ bên trong tràn ra ý cười.
Thật tốt, nữ nhi không có bỏ hắn lại.
Hai người sóng đôi đi về phía Tương Sơn, trên đường nhìn thấy rau dại có thể ăn, Mộc Phỉ lập tức dùng cái xẻng nhỏ đào lên, sau hai lần đào như thế, lại nhìn đến động tác giống nhau của Mộc Phỉ, Viêm Dục vượt lên trước một bước lấy cái xẻng từ trong tay Mộc Phỉ, ngồi trên đất thật cẩn thận đào rau dại.
Mộc Phỉ nhìn thân thể không cao lắm của Viêm Dục ngồi trên đất, trường sam (áo dài nam) phủ trong bụi đất, bị bùn lầy bao phủ cũng không chút để ý, thật sự chuyên chú lấp đầy giỏ trúc nhỏ bằng một hạt lại một hạt lộc hoắc.
Gió mang hơi lạnh làm rối tung sợi tóc, khóe môi Mộc Phỉ nở nụ cười nhạt như gió, rất nhanh cuốn đi những thứ phiền não kia, nàng ngẩng đầu, híp mắt cảm nhận cảm giác mát lạnh mềm mại trên má, tựa như người thân vuốt ve, nàng vậy mà lại nảy mầm một loại ý niệm: xuyên tới đây cũng không hẳn là chuyện xấu.
"Nữ nhi, đủ chưa?" Viêm Dục nhìn thấy giỏ trúc sau lưng hắn đã đầy lộc hoắc, Mộc Phỉ vẫn không tính toán trở về, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.
Hình như đây là lần đầu tiên hắn làm việc này, chỉ là rất vui.
"Chúng ta lại đi lên núi một chút."
Mộc Phỉ nhìn hoàn cảnh xung quanh, vừa rồi nàng thuận tay ngắt một ít viễn chí, phía trên sườn núi chắc sẽ có thảo dược khác, nếu có thể tìm được cam thảo thì rất tốt. Loại tình huống này của Viêm Dục chỉ có thể dùng dược vật có tính bổ dưỡng để thải những chất độc trong cơ thể, lại kết hợp châm cứu từ từ điều trị.
Ước muốn lớn nhất của nàng lúc này là chế tạo ra một bộ ngân châm thích hợp với mình, dĩ nhiên nàng cần bạc, rất nhiều bạc.
------ lời ngoài mặt ------
Ưm, bạc ở nơi nào? (⊙o⊙)!
Mộc Phỉ sáng quắc bức người, nàng tự nhận y thuật của mình thông thiên, mặc dù không có dụng cụ tinh vi ở hiện đại, nhưng nàng kiểm tra, xem, sờ cùng với quan sát đã có thể xác định Viêm Dục thật sự mất trí nhớ rồi. Nhưng Viêm Dục cho nàng cảm giác quá mức kỳ quái, một lát giống như trẻ sơ sinh không có ý thức, như thủy tinh sạch sẽ thuần túy không có tạp chất. Một lát lại giống như ảo ảnh quỷ mị giữa vực sâu không đáy, trong chân thật có mờ mịt hư vô.
Hai loại hơi thở thay đổi bất thường trên người hắn khiến cho Mộc Phỉ không biết đối đáp với hắn thế nào.
Mặc dù Viêm Dục không có ác ý với nàng, trong ánh mắt chứa đựng ấm áp khiến cho nàng muốn ỷ lại, nhưng ở hiện đại nàng cũng đã sống tới hai mươi năm trời, một mình trông coi một gia sản to lớn qua ngày, nàng chưa bao giờ kêu một tiếng khổ.
Có thể là mới quen biết, mới không muốn đối phương lợi dụng mình thôi.
Viêm Dục nháy nháy mắt, trong đôi mắt sạch sẽ như trân châu nổi lên một tầng hơi nước, hắn đáng yêu khụt khịt mũi, kéo khóe miệng nhỏ giọng nói: "Ta không thích nữ nhi đụng vào cái đó, nơi này sẽ đau."
Mộc Phỉ nhìn động tác chỉ vào tim của Viêm Dục, nhất thời nhiều cảm xúc đan xen.
"Nàng, Nghiên Nghiên, nữ nhi, ngươi." Viêm Dục chỉ chỉ Mộc Phỉ, dường như sợ nàng mất hứng nên sợ hãi liếc nàng một cái, mới nói tiếp: "Nghiên Nghiên, hình như là nghĩa nữ, không phải nữ nhi. Ơ, nghĩa nữ là cái gì? Ưm, cảm giác thật kỳ quái, nữ nhi, nghĩa nữ là cái gì?"
Ặc, Mộc Phỉ kinh ngạc nghe lời nói lộn xộn của Viêm Dục, tức thì có chút dở khóc dở cười.
Đây là trí nhớ tạm thời tái hiện sao? Bé gái tên là Nghiên Nghiên này rất quan trọng trong lòng hắn đây, bằng không vì sao hắn mở mắt ra đầu tiên đã kêu nữ nhi chứ? Nhưng, nếu như thật sự quan trọng, vào lúc hắn nhìn thấy thi thể Nghiên Nghiên, phải là đau lòng thuận tiện nhớ tới càng nhiều chuyện hơn mà không phải là ngăn cản mình đụng vào độc vật trên người Nghiên Nghiên mới đúng chứ.
Mộc Phỉ lắc đầu, không thèm nghĩ những chuyện phiền lòng này nữa, thôi, vẫn nên mau chóng kiếm tiền, sau đó chữa trị cho hắn thật tốt mới đúng. Nếu ông trời đã để nàng xuyên tới chỗ này, mở mắt ra đầu tiên đã nhìn thấy người cha ở bên cạnh nàng, gọi nàng là nữ nhi, vậy thì nàng nhận vậy.
"Đói bụng rồi hả, ta đi nấu cơm." Mộc Phỉ uể oải lầm bầm một câu, đi tới phòng bếp.
Đôi mắt Viêm Dục bám theo Mộc Phỉ rời đi, nhíu đôi mày xinh đẹp, hai tay nhấn vào ngực: đau quá.
Phòng bếp đột ngột truyền đến một tiếng kêu rên, trực tiếp ép nóc nhà lá yếu ớt tới lung tay, bụi đất rơi xuống từ trên nóc nhà, tiếng thét vẫn còn kéo dài, sau khi Viêm Dục ngẩn người ngắn ngủi đã chạy nhanh vào phòng bếp.
Không chú ý dưới chân, giẫm lên một chậu gỗ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, sau khi ổn định thân thể xoải bước chạy vội tới bên cạnh Mộc Phỉ, đôi mắt xinh đẹp hẹp dài như khảm ngôi sao, gắt gao khóa chặt trên người nhỏ gầy của nàng.
"A a a, vậy mà quên hái rau dại rồi! Buổi tối ăn cái gì đây chứ!"
Mộc Phỉ ôm đầu, không nhịn được gào khóc ra tiếng, nàng vậy mà quên mất đi hái lộc hoắc, bánh lộc hoắc của nàng.
Viêm Dục nghe Mộc Phỉ lầm bầm một mình, trong đôi mắt thoáng hiện nghi ngờ, nghiêng đầu tự hỏi vì sao nàng than trời trách đất.
"Ngươi, đi cùng với ta!" Mộc Phỉ trừng mắt với Viêm Dục, âm thầm trách hắn không nhắc nhở mình. Nghĩ một chút lại lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Thôi, nếu ngày mai có thể kiếm được ngân lượng thì làm cho người một bộ y phục, người lại ra ngoài tốt hơn."
Nàng không quên hôm nay dẫn Viêm Dục ra ngoài một chuyến, ánh mắt của người trong thôn nhìn bọn họ, cái loại khiển trách không tiếng động này khiến trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu.
Các thôn dân nhất định suy nghĩ, Viêm Dục ăn mặc là quan lớn trong Kinh thành, chẳng lẽ bạc mua quan tài cho thê tử cũng không bỏ ra được sao? Trong ánh mắt bài xích và trách cứ rõ ràng như vậy, ngay cả Tưởng Vũ, cái loại mâu thuẫn không tiếng động này khiến cho nàng chỉ có thể cười ha ha nói sang chuyện khác.
Nàng có thể đọc hiểu tiếng lòng của Tưởng Vũ, hiểu rõ hắn đối với Viêm Dục bất mãn và cừu thị (xem là kẻ thù), hắn là một người ngoài, một đứa bé cũng có thể vì hai lượng bạc mà vắt hết óc nghĩ biện pháp, mà Viêm Dục, nhìn hắn như rất giàu có, mười năm cũng không lộ mặt, khó khăn mới đến nơi này, lại tỏ thái độ chuyện không liên quan đến mình. Nàng đều có thể tưởng tưởng ra, Viêm Dục đã trở thành nhân vật chính của các thôn dân đóng cửa bàn luận sau giờ cơm rồi.
Xách một cái giỏ trúc nhỏ lên, Mộc Phỉ cầm một cái liềm bị gỉ trong tay, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn đi ra ngoài.
Đi nhanh vài bước, cảm thấy giỏ trúc sau lưng bị một lực đạo níu lại, quay đầu nhìn thấy Viêm Dục cười dịu dàng, hắn nói: "Cùng nữ nhi, cùng nhau."
Mộc Phỉ chỉ xem Viêm Dục không muốn ở nhà một mình, cũng đúng, trừ bỏ một chiếc giường gỗ ra thì là cái bàn và hai cái ghế nhỏ, ngay cả một đồ vật để ngắm cũng không có, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy nhàm chán thôi.
Dù sao trời cũng sắp tối rồi, có người đi chung thì bao giờ cũng tốt hơn, Mộc Phỉ nghĩ nghĩ, lại quay vào phòng lấy một cái giỏ trúc lớn và sài đao (dao cùn), thuận tiện xách cái xẻnh nhỏ đi ra đưa cho Viêm Dục, giải thích nói: "Vậy thì đi chung, chúng ta kiếm một ít về ăn, cũng cần chuẩn bị cho ngày mai."
Viêm Dục gật đầu, lông mi tựa cánh bướm run rẩy, mắt cong cong, từ bên trong tràn ra ý cười.
Thật tốt, nữ nhi không có bỏ hắn lại.
Hai người sóng đôi đi về phía Tương Sơn, trên đường nhìn thấy rau dại có thể ăn, Mộc Phỉ lập tức dùng cái xẻng nhỏ đào lên, sau hai lần đào như thế, lại nhìn đến động tác giống nhau của Mộc Phỉ, Viêm Dục vượt lên trước một bước lấy cái xẻng từ trong tay Mộc Phỉ, ngồi trên đất thật cẩn thận đào rau dại.
Mộc Phỉ nhìn thân thể không cao lắm của Viêm Dục ngồi trên đất, trường sam (áo dài nam) phủ trong bụi đất, bị bùn lầy bao phủ cũng không chút để ý, thật sự chuyên chú lấp đầy giỏ trúc nhỏ bằng một hạt lại một hạt lộc hoắc.
Gió mang hơi lạnh làm rối tung sợi tóc, khóe môi Mộc Phỉ nở nụ cười nhạt như gió, rất nhanh cuốn đi những thứ phiền não kia, nàng ngẩng đầu, híp mắt cảm nhận cảm giác mát lạnh mềm mại trên má, tựa như người thân vuốt ve, nàng vậy mà lại nảy mầm một loại ý niệm: xuyên tới đây cũng không hẳn là chuyện xấu.
"Nữ nhi, đủ chưa?" Viêm Dục nhìn thấy giỏ trúc sau lưng hắn đã đầy lộc hoắc, Mộc Phỉ vẫn không tính toán trở về, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.
Hình như đây là lần đầu tiên hắn làm việc này, chỉ là rất vui.
"Chúng ta lại đi lên núi một chút."
Mộc Phỉ nhìn hoàn cảnh xung quanh, vừa rồi nàng thuận tay ngắt một ít viễn chí, phía trên sườn núi chắc sẽ có thảo dược khác, nếu có thể tìm được cam thảo thì rất tốt. Loại tình huống này của Viêm Dục chỉ có thể dùng dược vật có tính bổ dưỡng để thải những chất độc trong cơ thể, lại kết hợp châm cứu từ từ điều trị.
Ước muốn lớn nhất của nàng lúc này là chế tạo ra một bộ ngân châm thích hợp với mình, dĩ nhiên nàng cần bạc, rất nhiều bạc.
------ lời ngoài mặt ------
Ưm, bạc ở nơi nào? (⊙o⊙)!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook