Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ
-
Chương 18: Phụ thân uy vũ
Liễu Thiên Sở đấm lên ngực, được hai tên thuộc hạ tới khiêng vào xe ngựa, cho đến khi ngồi trật tự trên xe ngựa, mặt Liễu Thiên Sở vẫn là màu tím, hai mảnh môi mê người phiếm trắng, vẫn không ngừng run rẩy. Tay cũng không phe phẩy quạt, chán nản ngồi trong góc xe, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
“Phụ thân, chẳng qua Thiên Sở thúc thúc bị đại thẩm mỹ nhân kia ôm một cái, làm sao lại như mất hết khí lực vậy?”
Mộc Phỉ tò mò dùng khuỷu tay chọc chọc Viêm Dục bên cạnh, tuy miệng hỏi hắn, nhưng ánh mắt lại nhìn Liễu Thiên Sở đang ngồi trong góc ở trước mặt Tưởng Vũ.
“Hắn bất lực.” Khẩu khí bình thản, không hề gợn sóng.
“Hắn bất lực.” Cao giọng lên, mùi vị trêu chọc mười phần.
Cùng lúc hai âm thanh vang lên, giọng điệu khác nhau, nội dung giống nhau, sau đó đồng thời hai người hừ nhẹ một tiếng, xoay đầu sang một bên.
Mặt Liễu Thiên Sở tối lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tưởng Vũ, mang theo mùi vị cảnh cáo mười phần.
Mộc Phỉ đáng yêu cười vô tội, không tệ, hai người này đều nói rất đúng.
Xe Ngựa chạy nhẹ nhàng trên đường, khó có được thoải mái như vậy Mộc Phỉ liền chợp mắt, vì muốn nàng thoải mái hơn, Viêm Dục nguyện làm gối kê đầu, để Mộc Phỉ gối lên bắp đùi của hắn nghỉ ngơi.
Viêm Dục nhẹ nhàng vuốt tóc Mộc Phỉ, tay vỗ vỗ đầu vai của nàng như phụ thân đang dụ dỗ tiểu bảo bối ngủ, vẻ mặt yêu mị tản ra nhu tình, khác một trời một vực so với bộ dạng nghiêm mặt khi gặp người ngoài. Cặp mắt thuần khiết tựa như trẻ con có chút rối rắm lui tới tán loạn.
Nhìn chằm chằm Mộc Phỉ, cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khi ngủ rất điềm tĩnh, khiến cho cảm giác bực bội vì thiếu trí nhớ xông lên đầu tiêu tán đi rất nhanh.
Nữ nhi đã nói, có thể chữa lành bệnh cho hắn, chỉ cần hắn kiên nhẫn chờ đợi là được.
Lại không biết trị liệu bằng ngân trâm là sao nữa? Trong túi hắn có một túi bao da, nữ nhi lén đưa cho hắn cất, nàng nói đây là bảo bối trị bệnh cho hắn không thể cho người ngoài thấy.
Viêm Dục chú ý thấy từ đầu đến cuối Liễu Thiên Sở đều nhìn chằm chằm hành động của mình, trong tâm liền có cảm giác kỳ quái, không lẽ hắn biết thân phận của mình? Cái ý nghĩ xẹt qua như hàng vạn con kiến bò trong lòng, không khắc chế được kính động muốn hỏi thăm, tiềm thức dãy dụa, hắn dời mắt nhìn lên mặt Liễu Thiên Sở, suy nghĩ nên mở miệng thế nào.
“Phụ thân, đến nhà chưa?”
Mộc Phỉ bị động tác nhỏ của Viêm Dục đánh thức,Diễễđànnlêêquýýđôôn, mở đôi mắt nhập nhèm mơ ngủ hỏi theo bản năng.
Cho đến nay nàng ngủ tương đối ít, ở một mình lâu dài khiến cho bản thân có tính cảnh giác tương đối cao, Viêm Dục vừa cử động nàng liền nhận ra, mở mắt thấy Viêm Dục đang mập mờ nhìn Liễu Thiên Sở, ánh mắt có chút vui mừng cùng tiếc nuối.
Gì đây, chẳng lẽ Liễu Thiên Sở khiến hắn nghi ngờ?
Nhẹ nhàng cầm ngón tay mềm nhũn thon dài, nhờ lực đạo trên tay ngồi thẳng lên, lấy tay vuốt vuốt mái tóc, mỉm cười rực rỡ với Viêm Dục.
Trong lòng Viêm Dục run lên, hắn nhẹ giọng đáp: “Chưa đến đâu.”
“Dạ.” Lười biếng đáp lại, Mộc Phỉ vén một góc rèm lên nhìn xung quanh, đã đến thôn Tương Sơn rồi, đường đất gập ghềnh khiến bánh xe phát ra tiếng ù ù, Mộc Phỉ thò đầu ra, muốn nhìn tại sao không thấy lắc lư.
Nàng nhớ rõ trên xe trâu rất xốc, cộng thêm trời vừa mưa, trên đường rất nhiều sình bùn càng không dễ đi, xe ngựa với xe trâu khác xa như vậy sao?
Nàng ghé đầu ra bên ngoài suy tư, mắt nhìn chằm chằm bánh xe, chẳng lẽ chỗ đó có trang bị thiết bị giảm xốc? Người cổ đại thông minh như vậy sao? Nhưng mà trên xe của Liễu Thiên Sở trải nệm cẩm tú, lưu tô treo ở đầu xe, nhìn chỗ nào cũng rất tinh xảo, liền nghĩ nàng lừa xe ngựa thật đáng giá.
Đang đắc ý, thân thể liền bị Viêm Dục tóm lại kéo vào trong, cũng bất chấp làm ra vẻ, hung tợn khiển trách:
“Hành động nguy hiểm như vậy cũng dám làm?”
“O” Miệng Mộc Phỉ mở thật to, Viêm Dục nói đầy đủ câu rồi, không phải hắn nói cụt lủn sao, không phải kiệm chữ như vàng sao, nghe thấy hắn nói như vậy, thật vui sướng. Giơ tay lên nhéo má Viêm Dục, cười rất đáng ăn đòn:
“Bộ dạng nghiêm mặt của phụ thân, rất đẹp trai, phụ thân uy vũ!”
“Con! Tiểu quỷ nhỏ!” Viêm Dục xị mặt, trừng mắt giơ cánh tay lên định giáo huấn Mộc Phỉ một chút.
Âm thanh người hầu của Liễu Thiên Sở từ ngoài màn chuyền vào:
“Bảo chủ, không biết Mộc tiểu thư ở đâu, trước mặt đã đến thôn Tương Sơn.”
“Tới rồi?” Mộc Phỉ nhanh nhẹn chuồn từ trong lòng Viêm Dục ra, tiếp tục thò đầu nhìn xung quanh, đúng lúc xe ngựa chạy ngang qua ngôi nhà lá rách của nàng, vội kêu lên:
“Đến rồi, mau dừng xe, chính là chỗ này!”
Con Ngựa hí dài một hơi, xe ngựa dừng lại, Mộc Phỉ nhảy xuống đầu tiên, ôm tài sản vào trong ngực, như một làn khói chạy vào trong nhà lá.
Giấu chỗ nào mới tốt nhỉ? Ai, cái địa phương lớn như vậy, giấu ở đâu cũng không an toàn.
Liễu Thiên Sở kinh ngạc nhìn ngôi nhà chỉ có bốn bức tường ngay cả cửa cũng không có, bụi bặm sộc lên khiến hắn ho khan, giơ tay áo lên che mũi. Đây là chỗ để người ở sao?
“Mộc Phỉ, ngươi ở chỗ này?” Mới nói được một câu Liễu Thiên Sở đã cảm thấy trong miệng đầy đất cát, vô cùng khó chịu. Nhưng Tưởng Vũ thì đã tập mãi thành quen, ngoại trừ lộ ra một tia đau lòng, còn lại cũng không có biểu hiện khác thường.
Cái mà hắn không thể nào chấp nhận được là, Viêm Dục im lặng ở sau lưng Mộc Phỉ, vào nhà liền đi tới bếp lò nấu nước. Một người thu dọn đồ đạc trong phòng, một người bận rộn trong bếp, phân ra mà làm, giống như thói quen từ lâu.
“Mộc Phỉ, ta mới đi qua cửa thôn liền thấy ngươi đã trở lại, chuyện sao rồi? Gom đủ bạc chưa? Lúc nào thì hạ táng cho mẫu thân của ngươi?”
Sau khi giọng oang oang của Tưởng đại nương từ xa truyền tới, liền thấy một thân thể có chút mập mạp chen vào phòng:
“Ah, sao nhiều người như vậy? Vị này là?”
“Đại nương, đây là Thiên Sở thúc thúc, huynh đệ của phụ thân ta.”
Mộc Phỉ ngẩng đầu lên, hơi ưu thương giới thiệu cho Tưởng đại nương:
“Thiên Sở thúc thúc làm tang sự cho nương, chuẩn bị tốt mọi thứ trước mặt trời lặn vì nương tìm một chỗ tốt cho nương an nghỉ.”
“À, thì ra là Thiên Sở huynh đệ, đã như vậy, mau chuẩn bị thôi, tuy rằng đã qua ngày nóng, nhưng vẫn để thi thể ở trong lều cỏ không phải là chuyện tốt.”
Nhớ Liễu gia chủ ở Liễu Khê trấn cũng tên là Liễu Thiên Sở gì đó, chẳng lẽ là cùng một người? Tưởng đại nương lặng lẽ quan sát Liễu Thiên Sở, trước nàng thấy một chiếc xe ngựa oai vệ lộng lẫy chạy vào trong thôn, thấy xe ngựa dừng trước nhà Mộc Phỉ, liền tò mò, kiếm cớ qua xem chút. Quả nhiên nàng thấy một nam nhân cao lớn mặc hoa phục, xem ra, phụ thân Mộc Phỉ không giàu cũng quý, nếu không làm sao quen biết người có khí thế như vậy?
Liễu Thiên Sở đè phiền muộn ở đáy lòng xuống, đang muốn nói gì đó, người hầu của hắn liền ghé vào tai hắn nhỏ giọng báo cáo mấy câu, hai mắt hắn trợn to nhanh chóng lắc mình ra ngoài đi đến lều cỏ, dời rơm rạ ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất đưa tay vén một góc chiếu lên, liền thấy mặt vốn trắng nõn của Viêm Nghiên đã bị phiếm đen.
Xem ra chuyện không đơn giản như vậy rồi.
Khi Liễu Thiên Sở quay người trở vào nhà liền giống như biến thành người khác, nâng khóe môi lộ ra tà khí lười biếng cười, tay phe phẩy quạt tùy ý đáp:
“Đại nương yên tâm, trước khi mặt trời lặn tại hạ sẽ xử lý thỏa đáng.”
“Phụ thân, chẳng qua Thiên Sở thúc thúc bị đại thẩm mỹ nhân kia ôm một cái, làm sao lại như mất hết khí lực vậy?”
Mộc Phỉ tò mò dùng khuỷu tay chọc chọc Viêm Dục bên cạnh, tuy miệng hỏi hắn, nhưng ánh mắt lại nhìn Liễu Thiên Sở đang ngồi trong góc ở trước mặt Tưởng Vũ.
“Hắn bất lực.” Khẩu khí bình thản, không hề gợn sóng.
“Hắn bất lực.” Cao giọng lên, mùi vị trêu chọc mười phần.
Cùng lúc hai âm thanh vang lên, giọng điệu khác nhau, nội dung giống nhau, sau đó đồng thời hai người hừ nhẹ một tiếng, xoay đầu sang một bên.
Mặt Liễu Thiên Sở tối lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tưởng Vũ, mang theo mùi vị cảnh cáo mười phần.
Mộc Phỉ đáng yêu cười vô tội, không tệ, hai người này đều nói rất đúng.
Xe Ngựa chạy nhẹ nhàng trên đường, khó có được thoải mái như vậy Mộc Phỉ liền chợp mắt, vì muốn nàng thoải mái hơn, Viêm Dục nguyện làm gối kê đầu, để Mộc Phỉ gối lên bắp đùi của hắn nghỉ ngơi.
Viêm Dục nhẹ nhàng vuốt tóc Mộc Phỉ, tay vỗ vỗ đầu vai của nàng như phụ thân đang dụ dỗ tiểu bảo bối ngủ, vẻ mặt yêu mị tản ra nhu tình, khác một trời một vực so với bộ dạng nghiêm mặt khi gặp người ngoài. Cặp mắt thuần khiết tựa như trẻ con có chút rối rắm lui tới tán loạn.
Nhìn chằm chằm Mộc Phỉ, cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khi ngủ rất điềm tĩnh, khiến cho cảm giác bực bội vì thiếu trí nhớ xông lên đầu tiêu tán đi rất nhanh.
Nữ nhi đã nói, có thể chữa lành bệnh cho hắn, chỉ cần hắn kiên nhẫn chờ đợi là được.
Lại không biết trị liệu bằng ngân trâm là sao nữa? Trong túi hắn có một túi bao da, nữ nhi lén đưa cho hắn cất, nàng nói đây là bảo bối trị bệnh cho hắn không thể cho người ngoài thấy.
Viêm Dục chú ý thấy từ đầu đến cuối Liễu Thiên Sở đều nhìn chằm chằm hành động của mình, trong tâm liền có cảm giác kỳ quái, không lẽ hắn biết thân phận của mình? Cái ý nghĩ xẹt qua như hàng vạn con kiến bò trong lòng, không khắc chế được kính động muốn hỏi thăm, tiềm thức dãy dụa, hắn dời mắt nhìn lên mặt Liễu Thiên Sở, suy nghĩ nên mở miệng thế nào.
“Phụ thân, đến nhà chưa?”
Mộc Phỉ bị động tác nhỏ của Viêm Dục đánh thức,Diễễđànnlêêquýýđôôn, mở đôi mắt nhập nhèm mơ ngủ hỏi theo bản năng.
Cho đến nay nàng ngủ tương đối ít, ở một mình lâu dài khiến cho bản thân có tính cảnh giác tương đối cao, Viêm Dục vừa cử động nàng liền nhận ra, mở mắt thấy Viêm Dục đang mập mờ nhìn Liễu Thiên Sở, ánh mắt có chút vui mừng cùng tiếc nuối.
Gì đây, chẳng lẽ Liễu Thiên Sở khiến hắn nghi ngờ?
Nhẹ nhàng cầm ngón tay mềm nhũn thon dài, nhờ lực đạo trên tay ngồi thẳng lên, lấy tay vuốt vuốt mái tóc, mỉm cười rực rỡ với Viêm Dục.
Trong lòng Viêm Dục run lên, hắn nhẹ giọng đáp: “Chưa đến đâu.”
“Dạ.” Lười biếng đáp lại, Mộc Phỉ vén một góc rèm lên nhìn xung quanh, đã đến thôn Tương Sơn rồi, đường đất gập ghềnh khiến bánh xe phát ra tiếng ù ù, Mộc Phỉ thò đầu ra, muốn nhìn tại sao không thấy lắc lư.
Nàng nhớ rõ trên xe trâu rất xốc, cộng thêm trời vừa mưa, trên đường rất nhiều sình bùn càng không dễ đi, xe ngựa với xe trâu khác xa như vậy sao?
Nàng ghé đầu ra bên ngoài suy tư, mắt nhìn chằm chằm bánh xe, chẳng lẽ chỗ đó có trang bị thiết bị giảm xốc? Người cổ đại thông minh như vậy sao? Nhưng mà trên xe của Liễu Thiên Sở trải nệm cẩm tú, lưu tô treo ở đầu xe, nhìn chỗ nào cũng rất tinh xảo, liền nghĩ nàng lừa xe ngựa thật đáng giá.
Đang đắc ý, thân thể liền bị Viêm Dục tóm lại kéo vào trong, cũng bất chấp làm ra vẻ, hung tợn khiển trách:
“Hành động nguy hiểm như vậy cũng dám làm?”
“O” Miệng Mộc Phỉ mở thật to, Viêm Dục nói đầy đủ câu rồi, không phải hắn nói cụt lủn sao, không phải kiệm chữ như vàng sao, nghe thấy hắn nói như vậy, thật vui sướng. Giơ tay lên nhéo má Viêm Dục, cười rất đáng ăn đòn:
“Bộ dạng nghiêm mặt của phụ thân, rất đẹp trai, phụ thân uy vũ!”
“Con! Tiểu quỷ nhỏ!” Viêm Dục xị mặt, trừng mắt giơ cánh tay lên định giáo huấn Mộc Phỉ một chút.
Âm thanh người hầu của Liễu Thiên Sở từ ngoài màn chuyền vào:
“Bảo chủ, không biết Mộc tiểu thư ở đâu, trước mặt đã đến thôn Tương Sơn.”
“Tới rồi?” Mộc Phỉ nhanh nhẹn chuồn từ trong lòng Viêm Dục ra, tiếp tục thò đầu nhìn xung quanh, đúng lúc xe ngựa chạy ngang qua ngôi nhà lá rách của nàng, vội kêu lên:
“Đến rồi, mau dừng xe, chính là chỗ này!”
Con Ngựa hí dài một hơi, xe ngựa dừng lại, Mộc Phỉ nhảy xuống đầu tiên, ôm tài sản vào trong ngực, như một làn khói chạy vào trong nhà lá.
Giấu chỗ nào mới tốt nhỉ? Ai, cái địa phương lớn như vậy, giấu ở đâu cũng không an toàn.
Liễu Thiên Sở kinh ngạc nhìn ngôi nhà chỉ có bốn bức tường ngay cả cửa cũng không có, bụi bặm sộc lên khiến hắn ho khan, giơ tay áo lên che mũi. Đây là chỗ để người ở sao?
“Mộc Phỉ, ngươi ở chỗ này?” Mới nói được một câu Liễu Thiên Sở đã cảm thấy trong miệng đầy đất cát, vô cùng khó chịu. Nhưng Tưởng Vũ thì đã tập mãi thành quen, ngoại trừ lộ ra một tia đau lòng, còn lại cũng không có biểu hiện khác thường.
Cái mà hắn không thể nào chấp nhận được là, Viêm Dục im lặng ở sau lưng Mộc Phỉ, vào nhà liền đi tới bếp lò nấu nước. Một người thu dọn đồ đạc trong phòng, một người bận rộn trong bếp, phân ra mà làm, giống như thói quen từ lâu.
“Mộc Phỉ, ta mới đi qua cửa thôn liền thấy ngươi đã trở lại, chuyện sao rồi? Gom đủ bạc chưa? Lúc nào thì hạ táng cho mẫu thân của ngươi?”
Sau khi giọng oang oang của Tưởng đại nương từ xa truyền tới, liền thấy một thân thể có chút mập mạp chen vào phòng:
“Ah, sao nhiều người như vậy? Vị này là?”
“Đại nương, đây là Thiên Sở thúc thúc, huynh đệ của phụ thân ta.”
Mộc Phỉ ngẩng đầu lên, hơi ưu thương giới thiệu cho Tưởng đại nương:
“Thiên Sở thúc thúc làm tang sự cho nương, chuẩn bị tốt mọi thứ trước mặt trời lặn vì nương tìm một chỗ tốt cho nương an nghỉ.”
“À, thì ra là Thiên Sở huynh đệ, đã như vậy, mau chuẩn bị thôi, tuy rằng đã qua ngày nóng, nhưng vẫn để thi thể ở trong lều cỏ không phải là chuyện tốt.”
Nhớ Liễu gia chủ ở Liễu Khê trấn cũng tên là Liễu Thiên Sở gì đó, chẳng lẽ là cùng một người? Tưởng đại nương lặng lẽ quan sát Liễu Thiên Sở, trước nàng thấy một chiếc xe ngựa oai vệ lộng lẫy chạy vào trong thôn, thấy xe ngựa dừng trước nhà Mộc Phỉ, liền tò mò, kiếm cớ qua xem chút. Quả nhiên nàng thấy một nam nhân cao lớn mặc hoa phục, xem ra, phụ thân Mộc Phỉ không giàu cũng quý, nếu không làm sao quen biết người có khí thế như vậy?
Liễu Thiên Sở đè phiền muộn ở đáy lòng xuống, đang muốn nói gì đó, người hầu của hắn liền ghé vào tai hắn nhỏ giọng báo cáo mấy câu, hai mắt hắn trợn to nhanh chóng lắc mình ra ngoài đi đến lều cỏ, dời rơm rạ ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất đưa tay vén một góc chiếu lên, liền thấy mặt vốn trắng nõn của Viêm Nghiên đã bị phiếm đen.
Xem ra chuyện không đơn giản như vậy rồi.
Khi Liễu Thiên Sở quay người trở vào nhà liền giống như biến thành người khác, nâng khóe môi lộ ra tà khí lười biếng cười, tay phe phẩy quạt tùy ý đáp:
“Đại nương yên tâm, trước khi mặt trời lặn tại hạ sẽ xử lý thỏa đáng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook