Sủng Thê Làm Vinh
-
Chương 3: Chủ tớ mưu kế báo thù
Trong gian phía Tây, Kỷ Thanh Y ngồi đoan chính trên giường, Thái Tâm bê một chiếc ghế con đến ngồi phía dưới Kỷ Thanh Y.
“Tiểu thư, không ngờ Tố Tâm là hạng người lòn g lang dạ thú.” Thái Tâm tức đến trợn mắt, hai tay nắm chặt: “Tiểu thư đối với nàng ta tốt như vậy, sao nàng ta có thể hãm hại người như vậy? Hừ, cái thứ sói mắt trắng không biết xấu hổ, lúc trước nếu không phải người cho nàng ta bạc, chỉ sợ ca ca nàng ta đã chết vì bệnh tật, chứ làm gì có chuyện đi theo đại quản sự học việc?”
Bị người mình nể trọng nhất hãm hại, Kỷ Thanh Y sao có thể không hận? Nàng tự nói với mình, cơm ăn mừng miếng, thù báo từng bước.LQĐôn Mập, Nàng tới giờ không phải người thông minh, lại lấy yếu địch mạnh, nhất định không thể làm bừa, nhất định phải nhẫn. Nhưng vừa rồi nhìn dáng vẻ dối trá ghê tởm của Tố Tâm, nàng không nhịn được.
Nếu không phải nghĩ đến sau này cần dùng Tố Tâm đánh lừa kẻ thù, nàng liền giết nàng ta ngay lập tức. Vốn vô cùng tức giận, lúc này nghe Thái Tâm nói vậy, tức giận trong lòng nàng liền tiêu tán. Nàng cần gì tức giận vì kẻ không liên quan? Tố Tâm thực chất chỉ là kẻ bị sai sử, nếu ngay cả một con cờ nhỏ cũng có thể làm nàng tức giận, vậy chẳng phải nàng tức giận vô ích?
“Đừng tức giận.” Kỷ Thanh Y vỗ tay Thái Tâm, giọng điệu ôn hòa: “Vì nàng ta không đáng.”
“Sao nô tỳ có thể không tức giận?” Khuôn mặt Thái Tâm tức đến đỏ bừng, cắn răng: “Nô tỳ và nàng ta cùng lớn lên ở nông thôn, đều là bảy tám tuổi đến phủ, sau đó được Thái phu nhân đưa đến cạnh người. Nàng ta xinh đẹp hơn nô tỳ, thông minh hơn nô tỳ, trong lòng nô tỳ vẫn luôn hâm mộ, kính nể nàng ta, coi nàng ta như tỷ tỷ mình mà tín nhiệm, nhưng không thể nào ngờ nàng ta là người như vậy.” Nói xong, vành mắt đỏ bừng, nước mắt tí tách rơi xuống.
Bị người thân cận nhất phản bội, sao có thể không đau lòng? Thái Tâm có tấm lòng trung thành như vậy, nàng vô cùng vui mừng. Kỷ Thanh Y không để ý chủ tớ khác biệt, cầm khăn lau nước mắt cho nàng: đọc truyện LQĐ online, “Hai người các ngươi tình như tỷ muội, hầu hạ ta bao lâu, tuy nàng ta làm chuyện như vậy nhưng ta vẫn quyết định bỏ qua lần này. Thế này đi, ngươi đi bảo nàng ta, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, sau này chúng ta vẫn vui vẻ bên nhau.”
“Như vây sao được?” Thái Tâm quên cả khóc, đứng phắt dậy: “Nô tỳ không muốn làm việc với hạng nô tỳ lừa dối chủ nhân, tình như tỷ muội gì chứ, nếu nàng ta vẫn nhớ đến chut gì gọi là tình nghĩa tỷ muội thì đã không làm chuyện như vậy.”
Trên má Thái Tâm vẫn vương nước mắt, nàng thấy Kỷ Thanh Y không nói, tưởng nàng mềm lòng liền căm giận nói: “Tiểu thư, người như Tố Tâm không thể lưu lại. Nếu không phải tiểu thư thông minh, hiểu được âm mưu quỷ kế của nàng ta, đuổi Lý tẩu đi, Vậy làm sao ăn nói với bên Đỗ ma ma? Bên Thái phu nhân lại càng biết phải giải thích như nào? Người bên ngoài còn nói tính tình người kiêu căng, bướng bỉnh, không nghe dạy dỗ. Người không thê mềm lòng.”
Kỷ Thanh Y im lặng nghe nàng nói xong, sau đó hỏi nàng: “Ta hiểu ý của ngươi, nhưng các ngươi là nha hoàn thiếp thân của ta, cùng ta nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Ngươi có từng nghĩ tới vì sao Tố Tâm phải làm như vậy chưa?”
Thái Tâm mờ mịt lắc đầu.
“Có người xúi giục.” Kỷ Thanh Y nói thẳng: “Cho nàng ta tiền, cho nàng ta lợi ích, tự nhiên có thể thu mua nàng ta.”
Thái Tâm càng khó hiểu: “Thu mua nàng ta để hãm hại tiểu thư ư? Ai muốn hãm hại tiểu thư?”
Đúng vậy, nàng mang theo ấu đệ ăn nhờ ở đậu, vốn định chờ chữa khỏi bệnh cho đệ đệ rồi trở về huyện Bảo Ứng, nhưng đâu ngờ trong Hầu phủ có nhiều người tâm địa bất lương, chỉ muốn hại tỷ đệ các nàng.
Thái Tâm đột nhiên nhảy dựng lên: “Nhất định là đại tiểu thư! Chỉ có nàng mới nơi nơi nhìn không vừa mắt tiểu thư, luôn đối nghịch với người.”
“Không phải vậy.”Kỷ Thanh Y cầm tay nàng, thong thả nói: “Người kia là ai, ta đã biết rồi. Nhưng nếu chúng ta giải quyết Tố Tâm nhất định sẽ giứt dây động rừng, bọn họ sẽ đề phòng. Giữ lại Tố Tâm mới là tốt nhất.”
Ánh mắt Thái Tâm sáng lên: “Ý của tiểu thư là, trước giả vờ như không biết gì, đánh lừa kẻ thù, thả con sắt bắt con cá rô.”
“Trẻ nhỏ dễ dậy.” Kỷ Thanh Y hài lòng gật đầu: “Vậy nên ngươi đi gọi Tố Tâm vào đi, đừng tức giận, phải hòa thuận, giống như lúc trước vậy.”
“Nhưng nô tỳ không chịu nổi.” Thái Tâm tức giận: “Nô tỳ hận không thể đánh nát mặt nàng ta.”
“Không chịu được cũng phải chịu.” Kỷ Thanh Y vỗ tay nàng: “Cạnh ta, có thể dựa vào chỉ có mình ngươi.”
Những lời này làm tinh thần Thái Tâm phấn chấn, nàng lập tức đứng cạnh Kỷ Thanh Y, vỗ ngực đảm bảo: “Tiểu thư yên tâm, nhất định nô tỳ sẽ kìm chế, nhất định không để mấy người đó đắc ý.”
Nàng tất nhiên tin tưởng Thái Tâm, kiếp trước Thái Tâm luôn đi theo nàng. Nếu hôm đó nàng mang theo Thái Tâm mà không phải Tố Tâm, nàng sẽ không thảm hại như vậy. Sẽ không, kiếp này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Kỷ Thanh Y thầm nhủ, vẻ mặt bình tĩnh: “Đi đi, đỡ nàng ta vào.”
Tố Tâm đi tới, không đợi Kỷ Thanh Y nói chuyện đã quỳ xuống: “Tiểu thư, Tố Tâm biết sai rồi, nguyện ý chịu phạt.” Quỳ hơn nửa canh giờ, sắc mặt nàng ta tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi.
“Ngươi biết sai thì tốt.” Kỷ Thanh Y hừ lạnh: “Ngươi nói điểm tâm Lý tẩu làm không ngon, nhưng Lý tẩu nói đã làm xong từ lâu, bảo ngươi bưng cho ta, ngươi lại đẩy qua đẩy lại. Ngươi cố ý bưng điểm tâm lạnh lên cho ta là có ý gì?”
Tố Tâm vốn đã dự tính đến tình huống xấu nhất, còn tìm tiểu nha hoàn vào thành đưa tin cho ca ca mình, bây giờ xem ra chỉ là sợ bóng sợ gió.
Trái tâm treo lơ lửng của Tố Tâm rốt cuộc hạ xuống, nước mắt lã chã: “Là lỗi của nô tỳ, nghĩ ngày kia Đỗ ma ma sẽ tới kiểm tra, kinh văn của tiểu thư còn gần nửa, trong lòng nô tỳ gấp như kiến bò chảo nóng, tối qua liền thức đêm chép kinh văn cho tiểu thư, chép đến hơn nửa đêm vẫn không xong. Nô tỳ nghĩ cộng thêm chỗ tiểu thư chép hồi sáng là vừa đủ, nên không dám rời cửa nửa bước, chỉ sợ người khác quấy rầy tiểu thư chép kinh.”
Tố Tâm ngẩng đầu, để lộ đôi mắt đỏ phừng: “Nô tỳ vốn muốn ngồi trông cửa cho tiểu thư, không ngờ vừa ngồi xuống ghế thì buồn ngủ đến không mở nổi mắt. Người trong bếp đến nói với nô tỳ mấy câu, lúc ấy nô tỳ mệt quá nên không để ý, không ngờ là chuyện đậu phụ vàng. Tiểu thư, là lỗi của nô tỳ, tiểu thư tiếp tục phạt nô tỳ ra ngoài quỳ đi.”
Suy nghĩ giúp Kỷ Thanh Y, dù là tâm địa sắt đá cũng phải mềm lòng
“Tố Tâm.” Kỷ Thanh Y vô cùng ngạc nhiên. Trên khuôn mặt nàng không tự giác để lộ vẻ áy náy, khó môi đóng mở hồi lâu mới nói: “Ngươi đối tốt với ta như vậy, sao ta có thể oan ức ngươi, làm ngươi…”
“Là Tố Tâm sai, tiểu thư không oan ức nô tỳ, người phạt rất đúng.” Giọng Tố Tâm chợt thấp xuống: “Người bị ấm ức như vậy, khó chịu trong lòng, nô tỳ hiểu.”
Kỷ Thanh Y cảm động không biết nói gì, tự mình đỡ Tố Tâm lên: “Sau này đừng thức đêm như vậy, ngã bệnh thì làm sao bây giờ? Ngươi mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Tố Tâm không mệt.” Nàng ta lắc đầu: “Nô tỷ hầu hạ tiểu thư ăn cơm trưa, chờ tiểu thư nghỉ trưa, nô tỳ chợp mắt một lúc là được.”
Kỷ Thanh Y cầm chặt tay nàng ta, cam kết: “Tố Tâm, hôm nay nhất thời nóng lòng trách làm ngươi, ngươi yên tâm, sau này sẽ không vậy nữa.”
Không bao giờ để ngươi lừa dối, không bao giờ để mặc ngươi quyết định mọi việc.
Tố Tâm vô cùng cảm động: “Tiểu thư chớ có nói vậy, tấm lòng tiểu thư dành cho nô tỳ, nô tỳ đều hiểu.”
Chủ tớ hai người gỡ bỏ hiềm khích trước kia, nõi rõ chuyện vừa rồi liền cho qua. Ăn cơm trưa, ngủ một giấc, tỉnh dậy liền sảng khoái tinh thần.
Kỷ Thanh Y ôn hòa dặn dò hai nha hoàn: “Tố Tâm tiếp tục nghỉ ngơi đi, Thái Tâm mài mực cho ta, ta viết tiếp, hôm nay ta cũng thức đêm, nói không chừng ngày mai có thể viết xong.”
Thái Tâm gật đầu: “Vâng, hôm nay nô tỳ thức đêm cùng tiểu thư, chúng ta nhất định sẽ chép xong kinh văn, mau chóng trở về. Lâu rồi không gặp thiếu gia, không biết có cao hơn không.”
Nhắc tới Thanh Thái, Kỷ Thanh Y không khỏi xót xa, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Bên tai truyền đến giọng Tố Tâm: “Nô tỳ nghỉ ngơi khỏe rồi, tiểu thư viết cả buổi sáng, tay cũng đau, không bằng để Thái Tâm theo tiểu thư lên núi đi dạo.”
Ngủ một giấc, tinh thần Tố Tâm khôi phục bảy, tám phần: “Nô tỳ viết khá nhanh, kinh văn cứ để nô tỳ chép, nếu không có gì thì chạng vạng sẽ chép xong hết. Ngày kia Đỗ ma ma tới, chúng ta có thể cùng về.”
Kỷ Thanh Y do dự, sau đó cười nói: “Được, Thái Tâm, đi lấy đồ đào cây, chúng ta ra sau núi đào cây.” Nàng đi Tố Tâm mới yên tâm. Đã vậy, nàng cho nàng ta như ý là được.
Tiễn Kỷ Thanh Y ra cửa, Tố Tâm đứng ở cửa, vuốt má mình, ánh mắt dần âm ngoan.
Trương ma ma là ma ma quản sự của Kỷ Thanh Y, thấy Tố Tâm đứng ở cửa liền chạy lên nói: “Tố Tâm cô nương, cô nương nên khuyên nhủ tiểu thư, đừng đào mấy cây cỏ lung tung mang về. Cô nương nhìn cả viện gọn gàng xem, tiểu thư bên kia một chậu, bên này một chậu, còn ra thể thống gì.”
Không đợi Tố Tâm trả lời, bà ta liền cười vẻ hả hê: “Ta quên mất, Tố Tâm cô nương thất sủng, đâu còn là hồng nhân cạnh tiểu thư nữa. Cô nương coi như không nghe thấy những gì ta nói nhé, chẳng may bị đánh nữa, đừng bảo là ta xúi.” Nói xong liền cười ha ha, bước đi.
Sống lại đã nửa tháng, mỗi ngày Kỷ Thanh Y đều sẽ ra sau núi đào phong lan, sau đó tự mình tưới nước bón phân, chỉ như vậy, lòng nàng mới có thể bình tĩnh lại. Sau núi gió êm, khắp sườn núi đều là ho thơm cỏ lạ, nơi xa còn có trẻ con chơi diều, cười đùa.
Kỷ Thanh Y tinh thần phấn chấn, vô cùng hi vọng vào tương lai. Chỉ có điều hôm nay hai người tìm nửa ngày cũng không tìm được gốc hoa lan nào. Mãi đến chạng vạng, mặt trời mọc về phía Tây, các nàng đang chuẩn bị đi về thì từ xa trông thấy một bà tử vẻ mặt sợ hãi chạy tới: “Tiểu thư, không xong rồi, không xong rồi, Cẩm y vệ, Cẩm y vệ bao vây viện chúng ta.”
“Bà nói gì?” Lời này không khác gì sấm giữa trời quang, làm Kỷ Thanh Y hoảng hốt. Đây chính là Cẩm y vệ tịch thu tài sản, giết chết cả nhà, khiến vương hầu cũng nơm nớp sợ hãi! Cẩm y vệ tới cửa, nhất định là tin dữ trong tin dữ.
Kiếp trước Bình Dương hầu hành hung Tung Nô, giết mệnh quan triều đình, bị Ngự sử buộc tội, chiếu ngục hạ xuống là do chính tay Cẩm y vệ hạ bút. Nhưng không phải trong lúc này, chuyện kia phải hơn nửa năm sau mới phát sinh. Hơn nữa lúc kiếp trước xảy ra tai biến, Cẩm y vệ chỉ bao vây phủ Bình Dương Hầu đâu có bao vây biệt việt? Chẳng lẽ chuyện nghiêm trọng hơn kiếp trước?
Thanh Thái vẫn đang ở Hầu phủ, hắn sao rồi? Có thể gặp nguy hiểm gì không? Trái tim Kỷ Thanh Y hư bị ai túm, treo cao, vẻ mặt hoảng sợ chạy về.
“Tiểu thư, không ngờ Tố Tâm là hạng người lòn g lang dạ thú.” Thái Tâm tức đến trợn mắt, hai tay nắm chặt: “Tiểu thư đối với nàng ta tốt như vậy, sao nàng ta có thể hãm hại người như vậy? Hừ, cái thứ sói mắt trắng không biết xấu hổ, lúc trước nếu không phải người cho nàng ta bạc, chỉ sợ ca ca nàng ta đã chết vì bệnh tật, chứ làm gì có chuyện đi theo đại quản sự học việc?”
Bị người mình nể trọng nhất hãm hại, Kỷ Thanh Y sao có thể không hận? Nàng tự nói với mình, cơm ăn mừng miếng, thù báo từng bước.LQĐôn Mập, Nàng tới giờ không phải người thông minh, lại lấy yếu địch mạnh, nhất định không thể làm bừa, nhất định phải nhẫn. Nhưng vừa rồi nhìn dáng vẻ dối trá ghê tởm của Tố Tâm, nàng không nhịn được.
Nếu không phải nghĩ đến sau này cần dùng Tố Tâm đánh lừa kẻ thù, nàng liền giết nàng ta ngay lập tức. Vốn vô cùng tức giận, lúc này nghe Thái Tâm nói vậy, tức giận trong lòng nàng liền tiêu tán. Nàng cần gì tức giận vì kẻ không liên quan? Tố Tâm thực chất chỉ là kẻ bị sai sử, nếu ngay cả một con cờ nhỏ cũng có thể làm nàng tức giận, vậy chẳng phải nàng tức giận vô ích?
“Đừng tức giận.” Kỷ Thanh Y vỗ tay Thái Tâm, giọng điệu ôn hòa: “Vì nàng ta không đáng.”
“Sao nô tỳ có thể không tức giận?” Khuôn mặt Thái Tâm tức đến đỏ bừng, cắn răng: “Nô tỳ và nàng ta cùng lớn lên ở nông thôn, đều là bảy tám tuổi đến phủ, sau đó được Thái phu nhân đưa đến cạnh người. Nàng ta xinh đẹp hơn nô tỳ, thông minh hơn nô tỳ, trong lòng nô tỳ vẫn luôn hâm mộ, kính nể nàng ta, coi nàng ta như tỷ tỷ mình mà tín nhiệm, nhưng không thể nào ngờ nàng ta là người như vậy.” Nói xong, vành mắt đỏ bừng, nước mắt tí tách rơi xuống.
Bị người thân cận nhất phản bội, sao có thể không đau lòng? Thái Tâm có tấm lòng trung thành như vậy, nàng vô cùng vui mừng. Kỷ Thanh Y không để ý chủ tớ khác biệt, cầm khăn lau nước mắt cho nàng: đọc truyện LQĐ online, “Hai người các ngươi tình như tỷ muội, hầu hạ ta bao lâu, tuy nàng ta làm chuyện như vậy nhưng ta vẫn quyết định bỏ qua lần này. Thế này đi, ngươi đi bảo nàng ta, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, sau này chúng ta vẫn vui vẻ bên nhau.”
“Như vây sao được?” Thái Tâm quên cả khóc, đứng phắt dậy: “Nô tỳ không muốn làm việc với hạng nô tỳ lừa dối chủ nhân, tình như tỷ muội gì chứ, nếu nàng ta vẫn nhớ đến chut gì gọi là tình nghĩa tỷ muội thì đã không làm chuyện như vậy.”
Trên má Thái Tâm vẫn vương nước mắt, nàng thấy Kỷ Thanh Y không nói, tưởng nàng mềm lòng liền căm giận nói: “Tiểu thư, người như Tố Tâm không thể lưu lại. Nếu không phải tiểu thư thông minh, hiểu được âm mưu quỷ kế của nàng ta, đuổi Lý tẩu đi, Vậy làm sao ăn nói với bên Đỗ ma ma? Bên Thái phu nhân lại càng biết phải giải thích như nào? Người bên ngoài còn nói tính tình người kiêu căng, bướng bỉnh, không nghe dạy dỗ. Người không thê mềm lòng.”
Kỷ Thanh Y im lặng nghe nàng nói xong, sau đó hỏi nàng: “Ta hiểu ý của ngươi, nhưng các ngươi là nha hoàn thiếp thân của ta, cùng ta nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Ngươi có từng nghĩ tới vì sao Tố Tâm phải làm như vậy chưa?”
Thái Tâm mờ mịt lắc đầu.
“Có người xúi giục.” Kỷ Thanh Y nói thẳng: “Cho nàng ta tiền, cho nàng ta lợi ích, tự nhiên có thể thu mua nàng ta.”
Thái Tâm càng khó hiểu: “Thu mua nàng ta để hãm hại tiểu thư ư? Ai muốn hãm hại tiểu thư?”
Đúng vậy, nàng mang theo ấu đệ ăn nhờ ở đậu, vốn định chờ chữa khỏi bệnh cho đệ đệ rồi trở về huyện Bảo Ứng, nhưng đâu ngờ trong Hầu phủ có nhiều người tâm địa bất lương, chỉ muốn hại tỷ đệ các nàng.
Thái Tâm đột nhiên nhảy dựng lên: “Nhất định là đại tiểu thư! Chỉ có nàng mới nơi nơi nhìn không vừa mắt tiểu thư, luôn đối nghịch với người.”
“Không phải vậy.”Kỷ Thanh Y cầm tay nàng, thong thả nói: “Người kia là ai, ta đã biết rồi. Nhưng nếu chúng ta giải quyết Tố Tâm nhất định sẽ giứt dây động rừng, bọn họ sẽ đề phòng. Giữ lại Tố Tâm mới là tốt nhất.”
Ánh mắt Thái Tâm sáng lên: “Ý của tiểu thư là, trước giả vờ như không biết gì, đánh lừa kẻ thù, thả con sắt bắt con cá rô.”
“Trẻ nhỏ dễ dậy.” Kỷ Thanh Y hài lòng gật đầu: “Vậy nên ngươi đi gọi Tố Tâm vào đi, đừng tức giận, phải hòa thuận, giống như lúc trước vậy.”
“Nhưng nô tỳ không chịu nổi.” Thái Tâm tức giận: “Nô tỳ hận không thể đánh nát mặt nàng ta.”
“Không chịu được cũng phải chịu.” Kỷ Thanh Y vỗ tay nàng: “Cạnh ta, có thể dựa vào chỉ có mình ngươi.”
Những lời này làm tinh thần Thái Tâm phấn chấn, nàng lập tức đứng cạnh Kỷ Thanh Y, vỗ ngực đảm bảo: “Tiểu thư yên tâm, nhất định nô tỳ sẽ kìm chế, nhất định không để mấy người đó đắc ý.”
Nàng tất nhiên tin tưởng Thái Tâm, kiếp trước Thái Tâm luôn đi theo nàng. Nếu hôm đó nàng mang theo Thái Tâm mà không phải Tố Tâm, nàng sẽ không thảm hại như vậy. Sẽ không, kiếp này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Kỷ Thanh Y thầm nhủ, vẻ mặt bình tĩnh: “Đi đi, đỡ nàng ta vào.”
Tố Tâm đi tới, không đợi Kỷ Thanh Y nói chuyện đã quỳ xuống: “Tiểu thư, Tố Tâm biết sai rồi, nguyện ý chịu phạt.” Quỳ hơn nửa canh giờ, sắc mặt nàng ta tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi.
“Ngươi biết sai thì tốt.” Kỷ Thanh Y hừ lạnh: “Ngươi nói điểm tâm Lý tẩu làm không ngon, nhưng Lý tẩu nói đã làm xong từ lâu, bảo ngươi bưng cho ta, ngươi lại đẩy qua đẩy lại. Ngươi cố ý bưng điểm tâm lạnh lên cho ta là có ý gì?”
Tố Tâm vốn đã dự tính đến tình huống xấu nhất, còn tìm tiểu nha hoàn vào thành đưa tin cho ca ca mình, bây giờ xem ra chỉ là sợ bóng sợ gió.
Trái tâm treo lơ lửng của Tố Tâm rốt cuộc hạ xuống, nước mắt lã chã: “Là lỗi của nô tỳ, nghĩ ngày kia Đỗ ma ma sẽ tới kiểm tra, kinh văn của tiểu thư còn gần nửa, trong lòng nô tỳ gấp như kiến bò chảo nóng, tối qua liền thức đêm chép kinh văn cho tiểu thư, chép đến hơn nửa đêm vẫn không xong. Nô tỳ nghĩ cộng thêm chỗ tiểu thư chép hồi sáng là vừa đủ, nên không dám rời cửa nửa bước, chỉ sợ người khác quấy rầy tiểu thư chép kinh.”
Tố Tâm ngẩng đầu, để lộ đôi mắt đỏ phừng: “Nô tỳ vốn muốn ngồi trông cửa cho tiểu thư, không ngờ vừa ngồi xuống ghế thì buồn ngủ đến không mở nổi mắt. Người trong bếp đến nói với nô tỳ mấy câu, lúc ấy nô tỳ mệt quá nên không để ý, không ngờ là chuyện đậu phụ vàng. Tiểu thư, là lỗi của nô tỳ, tiểu thư tiếp tục phạt nô tỳ ra ngoài quỳ đi.”
Suy nghĩ giúp Kỷ Thanh Y, dù là tâm địa sắt đá cũng phải mềm lòng
“Tố Tâm.” Kỷ Thanh Y vô cùng ngạc nhiên. Trên khuôn mặt nàng không tự giác để lộ vẻ áy náy, khó môi đóng mở hồi lâu mới nói: “Ngươi đối tốt với ta như vậy, sao ta có thể oan ức ngươi, làm ngươi…”
“Là Tố Tâm sai, tiểu thư không oan ức nô tỳ, người phạt rất đúng.” Giọng Tố Tâm chợt thấp xuống: “Người bị ấm ức như vậy, khó chịu trong lòng, nô tỳ hiểu.”
Kỷ Thanh Y cảm động không biết nói gì, tự mình đỡ Tố Tâm lên: “Sau này đừng thức đêm như vậy, ngã bệnh thì làm sao bây giờ? Ngươi mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Tố Tâm không mệt.” Nàng ta lắc đầu: “Nô tỷ hầu hạ tiểu thư ăn cơm trưa, chờ tiểu thư nghỉ trưa, nô tỳ chợp mắt một lúc là được.”
Kỷ Thanh Y cầm chặt tay nàng ta, cam kết: “Tố Tâm, hôm nay nhất thời nóng lòng trách làm ngươi, ngươi yên tâm, sau này sẽ không vậy nữa.”
Không bao giờ để ngươi lừa dối, không bao giờ để mặc ngươi quyết định mọi việc.
Tố Tâm vô cùng cảm động: “Tiểu thư chớ có nói vậy, tấm lòng tiểu thư dành cho nô tỳ, nô tỳ đều hiểu.”
Chủ tớ hai người gỡ bỏ hiềm khích trước kia, nõi rõ chuyện vừa rồi liền cho qua. Ăn cơm trưa, ngủ một giấc, tỉnh dậy liền sảng khoái tinh thần.
Kỷ Thanh Y ôn hòa dặn dò hai nha hoàn: “Tố Tâm tiếp tục nghỉ ngơi đi, Thái Tâm mài mực cho ta, ta viết tiếp, hôm nay ta cũng thức đêm, nói không chừng ngày mai có thể viết xong.”
Thái Tâm gật đầu: “Vâng, hôm nay nô tỳ thức đêm cùng tiểu thư, chúng ta nhất định sẽ chép xong kinh văn, mau chóng trở về. Lâu rồi không gặp thiếu gia, không biết có cao hơn không.”
Nhắc tới Thanh Thái, Kỷ Thanh Y không khỏi xót xa, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Bên tai truyền đến giọng Tố Tâm: “Nô tỳ nghỉ ngơi khỏe rồi, tiểu thư viết cả buổi sáng, tay cũng đau, không bằng để Thái Tâm theo tiểu thư lên núi đi dạo.”
Ngủ một giấc, tinh thần Tố Tâm khôi phục bảy, tám phần: “Nô tỳ viết khá nhanh, kinh văn cứ để nô tỳ chép, nếu không có gì thì chạng vạng sẽ chép xong hết. Ngày kia Đỗ ma ma tới, chúng ta có thể cùng về.”
Kỷ Thanh Y do dự, sau đó cười nói: “Được, Thái Tâm, đi lấy đồ đào cây, chúng ta ra sau núi đào cây.” Nàng đi Tố Tâm mới yên tâm. Đã vậy, nàng cho nàng ta như ý là được.
Tiễn Kỷ Thanh Y ra cửa, Tố Tâm đứng ở cửa, vuốt má mình, ánh mắt dần âm ngoan.
Trương ma ma là ma ma quản sự của Kỷ Thanh Y, thấy Tố Tâm đứng ở cửa liền chạy lên nói: “Tố Tâm cô nương, cô nương nên khuyên nhủ tiểu thư, đừng đào mấy cây cỏ lung tung mang về. Cô nương nhìn cả viện gọn gàng xem, tiểu thư bên kia một chậu, bên này một chậu, còn ra thể thống gì.”
Không đợi Tố Tâm trả lời, bà ta liền cười vẻ hả hê: “Ta quên mất, Tố Tâm cô nương thất sủng, đâu còn là hồng nhân cạnh tiểu thư nữa. Cô nương coi như không nghe thấy những gì ta nói nhé, chẳng may bị đánh nữa, đừng bảo là ta xúi.” Nói xong liền cười ha ha, bước đi.
Sống lại đã nửa tháng, mỗi ngày Kỷ Thanh Y đều sẽ ra sau núi đào phong lan, sau đó tự mình tưới nước bón phân, chỉ như vậy, lòng nàng mới có thể bình tĩnh lại. Sau núi gió êm, khắp sườn núi đều là ho thơm cỏ lạ, nơi xa còn có trẻ con chơi diều, cười đùa.
Kỷ Thanh Y tinh thần phấn chấn, vô cùng hi vọng vào tương lai. Chỉ có điều hôm nay hai người tìm nửa ngày cũng không tìm được gốc hoa lan nào. Mãi đến chạng vạng, mặt trời mọc về phía Tây, các nàng đang chuẩn bị đi về thì từ xa trông thấy một bà tử vẻ mặt sợ hãi chạy tới: “Tiểu thư, không xong rồi, không xong rồi, Cẩm y vệ, Cẩm y vệ bao vây viện chúng ta.”
“Bà nói gì?” Lời này không khác gì sấm giữa trời quang, làm Kỷ Thanh Y hoảng hốt. Đây chính là Cẩm y vệ tịch thu tài sản, giết chết cả nhà, khiến vương hầu cũng nơm nớp sợ hãi! Cẩm y vệ tới cửa, nhất định là tin dữ trong tin dữ.
Kiếp trước Bình Dương hầu hành hung Tung Nô, giết mệnh quan triều đình, bị Ngự sử buộc tội, chiếu ngục hạ xuống là do chính tay Cẩm y vệ hạ bút. Nhưng không phải trong lúc này, chuyện kia phải hơn nửa năm sau mới phát sinh. Hơn nữa lúc kiếp trước xảy ra tai biến, Cẩm y vệ chỉ bao vây phủ Bình Dương Hầu đâu có bao vây biệt việt? Chẳng lẽ chuyện nghiêm trọng hơn kiếp trước?
Thanh Thái vẫn đang ở Hầu phủ, hắn sao rồi? Có thể gặp nguy hiểm gì không? Trái tim Kỷ Thanh Y hư bị ai túm, treo cao, vẻ mặt hoảng sợ chạy về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook