Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
-
Chương 60
Ngồi trên giường, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của nam tử lập tức ửng hồng. Đều nói cô nương gia thẹn thùng e lệ là kiều mỵ nhất, nhưng đại nam nhân đỏ mặt, dáng vẻ cũng đáng yêu không thua bao nhiêu.
Chân Bảo Lộ nhìn hắn nháy cũng không nháy, khe khẽ cắn cắn môi. Nếu nói lúc trước vẫn là suy đoán, như thế hiện nay nàng có thể xác định ---- hắn thật sự thích nàng!
Chân Bảo Lộ băn khoăn bất an nắm chặt hai tay, không biết nên như thế nào cho phải. Đây là thói quen nhỏ của nàng, khi khẩn trương hoặc là không biết làm sao, thích nắm chặt hai tay gảy đầu ngón tay của mình. Nàng cúi đầu trầm tư một lúc, thật lâu cũng không có nghe được câu trả lời của hắn. Đại khái là hắn hơi bối rối.
Chân Bảo Lộ bình tĩnh lại giương mắt lên, xem xét hắn, thấy hắn cũng vừa lúc nghiêng đầu nhìn nàng. Tầm mắt của hai người chạm nhau, thêm vào lúc nãy mới vừa hỏi vấn đề kia, trái lại nhất thời có chút xấu hổ. Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Huynh vẫn là đừng yêu thích ta..."
Tiết Nhượng đang lo không biết nên trả lời như thế nào, nhưng ngay sau đó nghe được những lời này của nàng, lập tức đổi sắc mặt. Trong lòng mới vừa rồi tựa như pháo hoa bắn ra, sáng lạn sáng rực, lại lập tức bị nước đá dội ướt, vang lên xì xì, khói trắng nghi ngút, vùng vẫy suy tàn.
Vẻ mặt của hắn hờ hững, thấy bộ dáng nàng phiền não, vẫn mở miệng hỏi: "Vì sao?"
Chân Bảo Lộ không dám nhìn vào mắt hắn, chậm rãi đứng lên, đứng bên cạnh hắn, nói: "Ta không cần." Nàng thật sự không cần, đời này mặc dù nàng học tốt hơn, nhưng tỷ tỷ so với nàng học càng giỏi, dung mạo của nàng so với những tiểu cô nương khác xinh đẹp hơn, nhưng Đại Biểu Ca cũng không phải người nông cạn như vậy. Nàng nói, "Đại Biểu Ca, chúng ta chỉ là biểu huynh muội, không có gì khác, ta cũng chỉ có thể coi huynh là biểu ca tốt, việc khác, ta đều không có nghĩ qua..."
Kỳ thật nghĩ tới ngày sau mình sẽ gả cho dạng người gì, nàng đích xác không có nghĩ tới Tiết Nhượng.
Hôm qua hắn ngăn đón nàng, dũng cảm quên mình tiến vào lầu các cứu Vinh nhi, trong lòng nàng có xúc động. Tối hôm qua nàng ngủ không được, cũng nghĩ rất nhiều. Khi còn bé hắn đối tốt với nàng còn cho qua được, nhưng hôm nay nàng đã là đại cô nương, có một số việc, không đơn thuần là tình huynh muội đơn giản như vậy. Nàng không nghĩ tới thích hắn, cho nên không thể trơ mắt nhìn hắn thích mình, trong lòng nàng không dấu được chuyện gì. Nếu đã đoán được, liền hy vọng đi xác nhận, sau đó nghĩ muốn sớm cắt đứt đoạn cảm tình này.
Có thể trải qua chuyện hôm nay, nàng không có cách nào cùng Tiết Nhượng thân thiết giống như trước. Bất quá như vậy cũng được, dù sao cũng hơn vẫn khiến hắn cố chấp.
Hắn không nói chuyện, nàng hơi không được tự nhiên, khẩn trương lên, hô hấp trước ngực lên lên xuống xuống càng dồn dập. Lúc sau rốt cục nổi lên dũng khí, lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Hai ta không được."
Lúc này, Tiết Nhượng làm sao còn muốn nói gì, chỉ có mở miệng hỏi: "Chưa thử qua, làm sao mà biết không được?"
Nàng ngẩn người, đối diện với đôi mắt thâm trầm sâu xa đen láy của hắn, hơi kinh ngạc. Mặc dù nàng chưa đến tuổi cập kê, nhưng biết rõ hắn nói "thử" là có ý gì. Nhưng loại sự tình này, có thể tùy tiện thử sao? Nếu không có kết quả, về sau ngay cả biểu huynh muội cũng khỏi phải làm rồi.
Nàng lắc đầu, chân thành nói: "Thật không được."
Tiết Nhượng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nghiêm túc, lời nói quả quyết như thật. Tay nhỏ mảnh khảnh nắm chặt, các đốt ngón tay hiện ra màu sắc rõ ràng, lộ vẻ khẩn trương. Thỉnh thoảng nàng liếc nhìn hắn, giống như sợ hắn nói ra cái gì nữa khiến nàng không tiếp nhận nổi.
Đích xác Tiết Nhượng nghĩ muốn nói thêm gì đó, dù sao chỉ trong nháy mắt tâm tình xoay chuyển lên trời xuống đất, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được.
Thật lâu, hắn nhàn nhạt nhìn ra chỗ khác, nói: "Ừm, ta biết rồi." Cuối cùng hắn vẫn không muốn làm khó nàng.
Chân Bảo Lộ còn tưởng rằng hắn có thể sẽ nói tiếp gì đó, nghe như vậy, trái lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Kỳ thật nàng biết, loại chuyện này không coi là sai, không có ai quy định người khác thích mình đối tốt với mình thì nàng phải thích đối phương. Nhưng Tiết Nhượng không giống người khác, nàng không thể cự tuyệt hắn giống như lần nàng trực tiếp cự tuyệt Thẩm Nhị công tử. Nàng vụng trộm đánh giá sắc mặt của hắn, nghĩ tới nếu hắn nói đã hiểu rõ, như thế chuyện này coi như cho qua.
Cứ như vậy... cho qua.
Chân Bảo Lộ vân vê đầu ngón tay của mình, rõ ràng đã kết thúc, cảm giác có chút không thoải mái. Sau đó mới nhìn ly trà cứng nhắc trong tay hắn, bên trong đã cạn. Nàng thật cẩn thận hỏi: "Đại Biểu Ca, huynh còn muốn uống nước không?"
Hắn không nói gì, suy nghĩ một chút rồi lại đưa ly trà tới. Chân Bảo Lộ hiểu ý, rũ mi mắt nhận lấy ly trà, sau đó đến bàn bên cửa sổ mới vừa rồi rót thêm nước. Nàng nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, thở dài thậm thượt, lúc này lại không vội đi qua, miễn cho cách quá gần lại xấu hổ.
Nàng đứng ở nơi đó, thật lâu mới quay đầu nhìn hắn, nói: "Đại Biểu Ca, huynh nghỉ ngơi thật tốt đi, ta đi trước đây."
Lúc này, hiển nhiên nàng không thể tiếp tục ở lại, thấy hắn không nói gì khác, liền nhấc váy vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, giống như chạy chậm một chút, sẽ bị lão hổ phía sau cắn vào cổ vậy.
Tiết Nhượng ngước mặt lên, nhìn theo bóng lưng vội vàng của nàng chạy ra ngoài, đến khi không thấy bóng người nữa, mới nghiêng đầu, nhìn điểm tâm xanh xanh hồng hồng... đặt bên cạnh.
Nam nhân luôn không thích ăn đồ ngọt ngấy gì đó, hắn cũng vậy. Hắn ngồi yên lặng, lúc sau mới đưa tay trái ra cầm một miếng bánh, há mồm, cắn một ngụm.
.
Chân Bảo Lộ đi ra từ Tứ Hòa Cư của Tiết Nhượng, liền chuẩn bị trở về. Khi đi đến tiền viện, nghe được một thanh âm ngọt ngào đang gọi nàng. Nàng xoay người lại, nhìn bé gái y hệt bánh trôi màu hồng nhạt đang ngẩng đầu gọi nàng, "Lộ tỷ tỷ."
Đúng là Giang Mi mới vừa rồi gặp ở chổ Tiết lão thái thái, bên người là Lư thị.
Nếu đã gặp được, Chân Bảo Lộ đi tới chào hỏi.
Lư thị hỏi: "Tiểu Lộ chuẩn bị trở về à?"
Chân Bảo Lộ gật đầu, nói: "Dạ. Hôm nay cháu chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều phải đến trường nữ học nữa."
Mặc dù Lư thị mới vừa trở về Hoàng Thành không lâu, nhưng cũng biết tiểu thư tuổi còn trẻ của phủ Tề Quốc Công, thanh danh tại trường nữ học vô cùng tốt. Lư thị nói: "Chúng ta cũng tiện đường, nếu không thì để ta đưa cháu về phủ."
Giang Mi đang nhu thuận đứng bên cạnh Lư thị, nghe lời này, cũng hưng phấn ngẩng mặt tươi cười, cặp mắt trong suốt lóe sáng, nốt ruồi chu sa ở mi tâm càng dễ nhìn hơn, đưa tay nắm lấy ống tay áo của nàng, tiếng nói mềm mại: "Lộ tỷ tỷ, cùng đi nha."
Chân Bảo Lộ biết, Giang phủ đích xác tiện đường với phủ Tề Quốc Công, mà Giang phu nhân đã mở miệng, với lại nàng cũng thiệt tình thích tiểu Giang Mi đáng yêu này, lúc này liền đáp ứng: "Vậy thì làm phiền phu nhân rồi."
Giang Mi y hệt tiểu đại nhân lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phiền, không phiền." Lúc trước Giang Viễn Sơn nhậm chức ở Liễu châu, nên tiểu Giang Mi được sinh ra ở Liễu châu, giọng điệu nói chuyện cũng giống cô nương Liễu châu vậy, mềm mại từ tốn, bộ dáng không nhanh không chậm.
Đã không phiền, Chân Bảo Lộ đành phải lên xe ngựa của Lư thị, còn Hương Hàn, thì lên xe ngựa nàng dùng đi tới lúc ban đầu, đi theo phía sau xe ngựa của Giang gia. Giang Mi cực kỳ thích Chân Bảo Lộ, Chân Bảo Lộ muốn ôm nàng ngồi lên đùi, nhưng tuy bé gái còn nhỏ tuổi, lại được giáo dưỡng vô cùng tốt, đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh Chân Bảo Lộ, bộ dáng cực kì nhu thuận. Bé nghiêng đầu hỏi nàng: "Lộ tỷ tỷ, tay đại ca ca còn đau không? Vừa rồi muội nhìn thấy, tay đại ca ca quấn băng gạc đấy."
Chân Bảo Lộ nghĩ tới tay phải của Tiết Nhượng không thể động đậy, thì nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Giang Mi trấn an, nói: "Mi Mi yên tâm, đại ca ca rất nhanh sẽ khỏe thôi."
Giang Mi liên tục đáp dạ, rồi nói: "Đại ca ca tốt như vậy, nhất định sẽ khỏe lại."
Chân Bảo Lộ nghĩ mặc dù tiểu Giang Mi là cục vàng của Lư thị, khuê nữ duy nhất, thiên kiều bách sủng, nhưng không có bị nuông chiều, mà là được giáo dưỡng cực kỳ tốt. Tính tình như vậy, trưởng thành cũng là một tiểu cô nương rất tốt vô cùng có tu dưỡng.
Chỉ là bé gái mới bốn tuổi, xe ngựa lảo đảo, nói cùng Chân Bảo Lộ một lúc, thì đã hơi mệt. Lư thị ôm khuê nữ đến trong lòng, dỗ nàng ngủ, mới thương tiếc hôn lên gương mặt mềm mại của khuê nữ.
Chân Bảo Lộ hâm mộ nhìn, nói: "Mi Mi thật đáng yêu."
Lư thị khẽ mỉm cười, nhìn bé gái nhu thuận ngủ yên trong lòng, nói: "Đúng vậy, tuy Mi Mi còn nhỏ tuổi, nhưng luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện..." Lại nghĩ tới chuyện tình hôm qua, trong lòng Lư thị vẫn hơi run sợ, nhìn Chân Bảo Lộ nói, "Hôm qua nếu không phải có Tiết Đại công tử cứu Mi Mi ra, ta không biết nên làm sao bây giờ."
Chân Bảo Lộ tươi cười bị khựng lại, "Dạ." một tiếng.
Lư thị lại nói: "Mới vừa rồi ta tán gẫu với lão thái thái, vừa nghe Tiết Đại công tử còn chưa thành thân, trái lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Tiết Đại công tử đã gần hai mươi rồi đúng không?"
Chân Bảo Lộ gật gật đầu, nói: "Mười chín rồi."
Lư thị nói: "Còn không phải sao, đã mười chín. Nếu là con ta, mười chín tuổi, khẳng định ta sẽ rất sốt ruột. Tuy nói đã lâu ta không về Hoàng Thành, nhưng công tử trong Hoàng Thành như thế nào, ta cũng là có chút rõ ràng. Tiết Đại công tử văn võ song toàn, nhân phẩm tốt lại có thiện tâm, ngược lại ta chưa từng gặp qua ai xuất sắc giống hắn như vậy. Mà việc hôn sự còn chưa định xuống, quả thật có chút không thể hiểu nổi." Giọng điệu của Lư thị tất cả đều là tiếc hận, đại khái là ý, tất cả cô nương ở Hoàng Thành đều giống như không có mắt, nam tử tốt như vậy mà không cướp đoạt.
Lư thị cũng thực lòng tán thường Tiết Đại công tử, nếu không phải mình chỉ có một khuê nữ là Giang Mi, tuổi còn quá nhỏ, bà khẳng định sẽ đem con rể tốt như vậy về nhà. Lư thị không coi Chân Bảo Lộ như người ngoài, lúc này mới có lời gì đều nói thẳng, còn nữa bà cũng nhìn ra cảm tình biểu huynh muội giữa Chân Bảo Lộ và Tiết Đại công tử rất tốt, nên nói một chút cũng không sao. Nhưng qua một hồi, bà thấy tiểu cô nương bên cạnh đột nhiên im lặng, mới ý thức tới loại chuyện này, không nên nói cùng tiểu cô nương chưa xuất giá.
Tiểu cô nương da mặt mỏng, không thể nói đến việc hôn sự với người ngoài. Là chính bà nghĩ không chu đáo rồi. Lư thị âm thầm cười cười, lại cẩn thận nhìn tiểu cô nương bên cạnh, càng xem càng thấy xinh đẹp.
Lư thị nghĩ tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, đứng cùng Tiết Đại công tử, đúng là vô cùng xứng đôi.
Chân Bảo Lộ nhìn hắn nháy cũng không nháy, khe khẽ cắn cắn môi. Nếu nói lúc trước vẫn là suy đoán, như thế hiện nay nàng có thể xác định ---- hắn thật sự thích nàng!
Chân Bảo Lộ băn khoăn bất an nắm chặt hai tay, không biết nên như thế nào cho phải. Đây là thói quen nhỏ của nàng, khi khẩn trương hoặc là không biết làm sao, thích nắm chặt hai tay gảy đầu ngón tay của mình. Nàng cúi đầu trầm tư một lúc, thật lâu cũng không có nghe được câu trả lời của hắn. Đại khái là hắn hơi bối rối.
Chân Bảo Lộ bình tĩnh lại giương mắt lên, xem xét hắn, thấy hắn cũng vừa lúc nghiêng đầu nhìn nàng. Tầm mắt của hai người chạm nhau, thêm vào lúc nãy mới vừa hỏi vấn đề kia, trái lại nhất thời có chút xấu hổ. Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Huynh vẫn là đừng yêu thích ta..."
Tiết Nhượng đang lo không biết nên trả lời như thế nào, nhưng ngay sau đó nghe được những lời này của nàng, lập tức đổi sắc mặt. Trong lòng mới vừa rồi tựa như pháo hoa bắn ra, sáng lạn sáng rực, lại lập tức bị nước đá dội ướt, vang lên xì xì, khói trắng nghi ngút, vùng vẫy suy tàn.
Vẻ mặt của hắn hờ hững, thấy bộ dáng nàng phiền não, vẫn mở miệng hỏi: "Vì sao?"
Chân Bảo Lộ không dám nhìn vào mắt hắn, chậm rãi đứng lên, đứng bên cạnh hắn, nói: "Ta không cần." Nàng thật sự không cần, đời này mặc dù nàng học tốt hơn, nhưng tỷ tỷ so với nàng học càng giỏi, dung mạo của nàng so với những tiểu cô nương khác xinh đẹp hơn, nhưng Đại Biểu Ca cũng không phải người nông cạn như vậy. Nàng nói, "Đại Biểu Ca, chúng ta chỉ là biểu huynh muội, không có gì khác, ta cũng chỉ có thể coi huynh là biểu ca tốt, việc khác, ta đều không có nghĩ qua..."
Kỳ thật nghĩ tới ngày sau mình sẽ gả cho dạng người gì, nàng đích xác không có nghĩ tới Tiết Nhượng.
Hôm qua hắn ngăn đón nàng, dũng cảm quên mình tiến vào lầu các cứu Vinh nhi, trong lòng nàng có xúc động. Tối hôm qua nàng ngủ không được, cũng nghĩ rất nhiều. Khi còn bé hắn đối tốt với nàng còn cho qua được, nhưng hôm nay nàng đã là đại cô nương, có một số việc, không đơn thuần là tình huynh muội đơn giản như vậy. Nàng không nghĩ tới thích hắn, cho nên không thể trơ mắt nhìn hắn thích mình, trong lòng nàng không dấu được chuyện gì. Nếu đã đoán được, liền hy vọng đi xác nhận, sau đó nghĩ muốn sớm cắt đứt đoạn cảm tình này.
Có thể trải qua chuyện hôm nay, nàng không có cách nào cùng Tiết Nhượng thân thiết giống như trước. Bất quá như vậy cũng được, dù sao cũng hơn vẫn khiến hắn cố chấp.
Hắn không nói chuyện, nàng hơi không được tự nhiên, khẩn trương lên, hô hấp trước ngực lên lên xuống xuống càng dồn dập. Lúc sau rốt cục nổi lên dũng khí, lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Hai ta không được."
Lúc này, Tiết Nhượng làm sao còn muốn nói gì, chỉ có mở miệng hỏi: "Chưa thử qua, làm sao mà biết không được?"
Nàng ngẩn người, đối diện với đôi mắt thâm trầm sâu xa đen láy của hắn, hơi kinh ngạc. Mặc dù nàng chưa đến tuổi cập kê, nhưng biết rõ hắn nói "thử" là có ý gì. Nhưng loại sự tình này, có thể tùy tiện thử sao? Nếu không có kết quả, về sau ngay cả biểu huynh muội cũng khỏi phải làm rồi.
Nàng lắc đầu, chân thành nói: "Thật không được."
Tiết Nhượng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nghiêm túc, lời nói quả quyết như thật. Tay nhỏ mảnh khảnh nắm chặt, các đốt ngón tay hiện ra màu sắc rõ ràng, lộ vẻ khẩn trương. Thỉnh thoảng nàng liếc nhìn hắn, giống như sợ hắn nói ra cái gì nữa khiến nàng không tiếp nhận nổi.
Đích xác Tiết Nhượng nghĩ muốn nói thêm gì đó, dù sao chỉ trong nháy mắt tâm tình xoay chuyển lên trời xuống đất, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được.
Thật lâu, hắn nhàn nhạt nhìn ra chỗ khác, nói: "Ừm, ta biết rồi." Cuối cùng hắn vẫn không muốn làm khó nàng.
Chân Bảo Lộ còn tưởng rằng hắn có thể sẽ nói tiếp gì đó, nghe như vậy, trái lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Kỳ thật nàng biết, loại chuyện này không coi là sai, không có ai quy định người khác thích mình đối tốt với mình thì nàng phải thích đối phương. Nhưng Tiết Nhượng không giống người khác, nàng không thể cự tuyệt hắn giống như lần nàng trực tiếp cự tuyệt Thẩm Nhị công tử. Nàng vụng trộm đánh giá sắc mặt của hắn, nghĩ tới nếu hắn nói đã hiểu rõ, như thế chuyện này coi như cho qua.
Cứ như vậy... cho qua.
Chân Bảo Lộ vân vê đầu ngón tay của mình, rõ ràng đã kết thúc, cảm giác có chút không thoải mái. Sau đó mới nhìn ly trà cứng nhắc trong tay hắn, bên trong đã cạn. Nàng thật cẩn thận hỏi: "Đại Biểu Ca, huynh còn muốn uống nước không?"
Hắn không nói gì, suy nghĩ một chút rồi lại đưa ly trà tới. Chân Bảo Lộ hiểu ý, rũ mi mắt nhận lấy ly trà, sau đó đến bàn bên cửa sổ mới vừa rồi rót thêm nước. Nàng nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, thở dài thậm thượt, lúc này lại không vội đi qua, miễn cho cách quá gần lại xấu hổ.
Nàng đứng ở nơi đó, thật lâu mới quay đầu nhìn hắn, nói: "Đại Biểu Ca, huynh nghỉ ngơi thật tốt đi, ta đi trước đây."
Lúc này, hiển nhiên nàng không thể tiếp tục ở lại, thấy hắn không nói gì khác, liền nhấc váy vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, giống như chạy chậm một chút, sẽ bị lão hổ phía sau cắn vào cổ vậy.
Tiết Nhượng ngước mặt lên, nhìn theo bóng lưng vội vàng của nàng chạy ra ngoài, đến khi không thấy bóng người nữa, mới nghiêng đầu, nhìn điểm tâm xanh xanh hồng hồng... đặt bên cạnh.
Nam nhân luôn không thích ăn đồ ngọt ngấy gì đó, hắn cũng vậy. Hắn ngồi yên lặng, lúc sau mới đưa tay trái ra cầm một miếng bánh, há mồm, cắn một ngụm.
.
Chân Bảo Lộ đi ra từ Tứ Hòa Cư của Tiết Nhượng, liền chuẩn bị trở về. Khi đi đến tiền viện, nghe được một thanh âm ngọt ngào đang gọi nàng. Nàng xoay người lại, nhìn bé gái y hệt bánh trôi màu hồng nhạt đang ngẩng đầu gọi nàng, "Lộ tỷ tỷ."
Đúng là Giang Mi mới vừa rồi gặp ở chổ Tiết lão thái thái, bên người là Lư thị.
Nếu đã gặp được, Chân Bảo Lộ đi tới chào hỏi.
Lư thị hỏi: "Tiểu Lộ chuẩn bị trở về à?"
Chân Bảo Lộ gật đầu, nói: "Dạ. Hôm nay cháu chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều phải đến trường nữ học nữa."
Mặc dù Lư thị mới vừa trở về Hoàng Thành không lâu, nhưng cũng biết tiểu thư tuổi còn trẻ của phủ Tề Quốc Công, thanh danh tại trường nữ học vô cùng tốt. Lư thị nói: "Chúng ta cũng tiện đường, nếu không thì để ta đưa cháu về phủ."
Giang Mi đang nhu thuận đứng bên cạnh Lư thị, nghe lời này, cũng hưng phấn ngẩng mặt tươi cười, cặp mắt trong suốt lóe sáng, nốt ruồi chu sa ở mi tâm càng dễ nhìn hơn, đưa tay nắm lấy ống tay áo của nàng, tiếng nói mềm mại: "Lộ tỷ tỷ, cùng đi nha."
Chân Bảo Lộ biết, Giang phủ đích xác tiện đường với phủ Tề Quốc Công, mà Giang phu nhân đã mở miệng, với lại nàng cũng thiệt tình thích tiểu Giang Mi đáng yêu này, lúc này liền đáp ứng: "Vậy thì làm phiền phu nhân rồi."
Giang Mi y hệt tiểu đại nhân lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phiền, không phiền." Lúc trước Giang Viễn Sơn nhậm chức ở Liễu châu, nên tiểu Giang Mi được sinh ra ở Liễu châu, giọng điệu nói chuyện cũng giống cô nương Liễu châu vậy, mềm mại từ tốn, bộ dáng không nhanh không chậm.
Đã không phiền, Chân Bảo Lộ đành phải lên xe ngựa của Lư thị, còn Hương Hàn, thì lên xe ngựa nàng dùng đi tới lúc ban đầu, đi theo phía sau xe ngựa của Giang gia. Giang Mi cực kỳ thích Chân Bảo Lộ, Chân Bảo Lộ muốn ôm nàng ngồi lên đùi, nhưng tuy bé gái còn nhỏ tuổi, lại được giáo dưỡng vô cùng tốt, đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh Chân Bảo Lộ, bộ dáng cực kì nhu thuận. Bé nghiêng đầu hỏi nàng: "Lộ tỷ tỷ, tay đại ca ca còn đau không? Vừa rồi muội nhìn thấy, tay đại ca ca quấn băng gạc đấy."
Chân Bảo Lộ nghĩ tới tay phải của Tiết Nhượng không thể động đậy, thì nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Giang Mi trấn an, nói: "Mi Mi yên tâm, đại ca ca rất nhanh sẽ khỏe thôi."
Giang Mi liên tục đáp dạ, rồi nói: "Đại ca ca tốt như vậy, nhất định sẽ khỏe lại."
Chân Bảo Lộ nghĩ mặc dù tiểu Giang Mi là cục vàng của Lư thị, khuê nữ duy nhất, thiên kiều bách sủng, nhưng không có bị nuông chiều, mà là được giáo dưỡng cực kỳ tốt. Tính tình như vậy, trưởng thành cũng là một tiểu cô nương rất tốt vô cùng có tu dưỡng.
Chỉ là bé gái mới bốn tuổi, xe ngựa lảo đảo, nói cùng Chân Bảo Lộ một lúc, thì đã hơi mệt. Lư thị ôm khuê nữ đến trong lòng, dỗ nàng ngủ, mới thương tiếc hôn lên gương mặt mềm mại của khuê nữ.
Chân Bảo Lộ hâm mộ nhìn, nói: "Mi Mi thật đáng yêu."
Lư thị khẽ mỉm cười, nhìn bé gái nhu thuận ngủ yên trong lòng, nói: "Đúng vậy, tuy Mi Mi còn nhỏ tuổi, nhưng luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện..." Lại nghĩ tới chuyện tình hôm qua, trong lòng Lư thị vẫn hơi run sợ, nhìn Chân Bảo Lộ nói, "Hôm qua nếu không phải có Tiết Đại công tử cứu Mi Mi ra, ta không biết nên làm sao bây giờ."
Chân Bảo Lộ tươi cười bị khựng lại, "Dạ." một tiếng.
Lư thị lại nói: "Mới vừa rồi ta tán gẫu với lão thái thái, vừa nghe Tiết Đại công tử còn chưa thành thân, trái lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Tiết Đại công tử đã gần hai mươi rồi đúng không?"
Chân Bảo Lộ gật gật đầu, nói: "Mười chín rồi."
Lư thị nói: "Còn không phải sao, đã mười chín. Nếu là con ta, mười chín tuổi, khẳng định ta sẽ rất sốt ruột. Tuy nói đã lâu ta không về Hoàng Thành, nhưng công tử trong Hoàng Thành như thế nào, ta cũng là có chút rõ ràng. Tiết Đại công tử văn võ song toàn, nhân phẩm tốt lại có thiện tâm, ngược lại ta chưa từng gặp qua ai xuất sắc giống hắn như vậy. Mà việc hôn sự còn chưa định xuống, quả thật có chút không thể hiểu nổi." Giọng điệu của Lư thị tất cả đều là tiếc hận, đại khái là ý, tất cả cô nương ở Hoàng Thành đều giống như không có mắt, nam tử tốt như vậy mà không cướp đoạt.
Lư thị cũng thực lòng tán thường Tiết Đại công tử, nếu không phải mình chỉ có một khuê nữ là Giang Mi, tuổi còn quá nhỏ, bà khẳng định sẽ đem con rể tốt như vậy về nhà. Lư thị không coi Chân Bảo Lộ như người ngoài, lúc này mới có lời gì đều nói thẳng, còn nữa bà cũng nhìn ra cảm tình biểu huynh muội giữa Chân Bảo Lộ và Tiết Đại công tử rất tốt, nên nói một chút cũng không sao. Nhưng qua một hồi, bà thấy tiểu cô nương bên cạnh đột nhiên im lặng, mới ý thức tới loại chuyện này, không nên nói cùng tiểu cô nương chưa xuất giá.
Tiểu cô nương da mặt mỏng, không thể nói đến việc hôn sự với người ngoài. Là chính bà nghĩ không chu đáo rồi. Lư thị âm thầm cười cười, lại cẩn thận nhìn tiểu cô nương bên cạnh, càng xem càng thấy xinh đẹp.
Lư thị nghĩ tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, đứng cùng Tiết Đại công tử, đúng là vô cùng xứng đôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook