Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
-
Chương 55
Từ thị mặc áo bông nhiều lớp như ý màu hồng tím, dáng người yểu điệu thướt tha, không hề giống như phụ nhân đã sinh ra ba đứa nhỏ.
Lúc này bà mỉm cười, cực kì xinh đẹp. Nhưng trước kia Từ thị trẻ đẹp, nên bây giờ khóe mắt chỉ có nhàn nhạt đường vân nhỏ. Nếu không phải đứng gần, thì sẽ nhìn không thấy.
Chân Bảo Lộ nhìn, mày hơi nhăn nhăn.
Hai năm trước Từ thị mang thai lần nữa, khiến lão thái thái vui mừng sung sướng, nhưng chừng năm, sáu tháng thì không cẩn thận bị sẩy thai, sau khi được đại phu khám và chữa bệnh, nói là lúc trước Từ thị sinh song thai bị thương tổn, ngày sau sợ là rất khó mang thai nữa. Vì chuyện này, lão thái thái cũng cảm thấy đáng tiếc ---- vốn quý phủ có thể thêm một cháu gái nhỏ trắng trẻo đáng yêu. Bất quá lão thái thái nghĩ Từ thị đã sinh ra hai cháu trai nên cũng không nói gì, tuy rằng Thượng nhi tuổi còn nhỏ, nhưng thông tuệ ổn trọng dĩ nhiên vượt ra khỏi kỳ vọng của lão thái thái, mà Vinh nhi là thứ tử, ngày sau không cần kế thừa gia nghiệp, nhưng cũng thật thà phúc hậu đáng yêu, lão thái thái quả thực đem hai cháu trai này xem thành bảo vật. Đã vậy, ngày sau Từ thị không thể có thai nữa, cũng không sao cả.
Chân Bảo Quỳnh nhìn biểu tình của hai mẹ con, trong lòng than một tiếng. Ngăn cách này không phải một hai ngày hình thành, mà là tích lũy qua tháng ngày, mẹ con vốn nên không chuyện gì mà không thể nói lại trở thành xa lạ.
Chân Bảo Quỳnh bước lên phía trước gọi: "Nương."
Vinh nhi cũng giơ mứt quả trong tay lên, chẳng qua là không có dư tay để cầm hai bao hạt dẻ rang đường, liền giao cho ma ma bên cạnh. Tuy rằng tiểu tử kia thích ăn, nhưng càng thích nắm tay tỷ tỷ. Hắn nhẹ nhàng cười ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nói: "Nương, Nhị tỷ mua cho Vinh nhi."
Từ thị mỉm cười gật đầu, nói với Vinh nhi: "Ăn ít một chút, ăn nhiều coi chừng hỏng răng."
Vinh nhi tỏ ra bộ dáng một tiểu đại nhân, thành thật nghiêm túc nói: "Nhị tỷ đã nói, Vinh nhi nhớ kỹ."
Ánh mắt Từ thị rơi vào trên mặt Chân Bảo Lộ, biết nàng đối đãi hai đệ đệ quả thật tốt không lời để nói, có một đôi con gái xuất sắc như vậy, bà làm nương cũng có vinh diệu. Từ thị nói: "Hôm nay học bài mệt không, nhanh đi về nghỉ ngơi một chút, cơm tối nương đã bảo phòng bếp làm mấy món con thích ăn."
Chân Bảo Lộ gật đầu: "Dạ, con biết rồi."
.
Buổi tối Từ thị hầu hạ Chân Như Tùng thay áo, nhắc tới việc hôn sự của khuê nữ: "Mấy ngày nay người đến cửa cầu thân càng ngày càng nhiều, tuy nói Tiểu Lộ của chúng ta mới mười ba, nhưng khi Quỳnh nhi đính thân cũng tầm tuổi này. Quốc Công gia, người xem... chúng ta có nên định ra việc hôn sự cho Tiểu Lộ không."
Việc hôn sự của khuê nữ là bệnh trong lòng phụ mẫu, hiển nhiên Từ thị cũng không ngoại lệ.
Dáng người Chân Như Tùng cao lớn, sau khi thừa kế tước vị càng trở nên trầm ổn. Ông thản nhiên nói: "Không vội."
Tay Từ thị đang thay Chân Như Tùng buộc vạt áo khựng lại, biết ông xem khuê nữ này là bảo bối, sợ là không nỡ cho nàng xuất giá, nhưng khuê nữ đã trưởng thành, sao không đính hôn được? Từ thị biết nghe lời phải, nói: "Ừm, vậy thì theo ý Quốc Công gia."
Kỳ thật trong lòng Từ thị cũng biết rõ, mặc dù nhiều người tới cửa cầu thân, nhưng xác thực bà cũng không có nhìn trúng ai. Thí dụ như Thẩm Nhị công tử hôm qua, thân phận gia thế tuy xứng đôi, nhưng Thẩm Nhị công tử quần là áo lượt quá phong lưu, thật sự bà không nỡ để khuê nữ gả cho nam tử như vậy. So sánh với gia thế, bà càng để ý tới nhân phẩm. Lúc này, Từ thị cũng có chút đáng tiếc Từ Thừa Lãng, đứa nhỏ này, quả nhiên là đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không ra người thứ hai.
Thay xong tẩm y (áo ngủ), hai phu thê lên giường.
Thổi tắt đèn, màn giường mờ mờ ám ám. Từ thị nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ mở rộng, lúc này mới nghiêng đầu, nhìn nam nhân ngủ yên bên cạnh. Từ thị nhíu mi, nghĩ tới lúc trước phu quân coi bà như trân bảo, buông giường the cũng triền miên ôn nhu, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, lại dần dần xa cách, cho dù có, cũng bất quá chỉ làm cho có lệ.
Trong lòng Từ thị tự nhiên cũng lo lắng.
Nữ nhân không thể sánh bằng nam nhân, tuổi này chính là lúc cực kỳ có sức quyến rũ, mà bà cũng biết rõ phu quân của mình, tuyệt đối không phải lực bất đồng tâm. Nếu bên ngoài có nữ nhân... nghĩ tới đây, Từ thị khe khẽ thở dài, ví như quả thật có nữ nhân, bà lại có thể thế nào? Náo loạn lên, bà cũng chỉ có thể rộng lượng đón người ta tiến vào, nhận được thanh danh hiền huệ.
Thật lâu, Chân Như Tùng mới mở hai mắt ra, ông xoay người, thấy thê tử nằm bên cạnh nhíu mi ngủ yên, lúc này mới đưa tay dịch chăn cho bà.
.
Bên Chân Bảo Lộ, bởi vì sáng mai không cần đi trường nữ học, buổi tối không cần ngủ sớm. Đơn giản ngồi ngâm trong thùng tắm thỏa mái dễ chịu tắm rửa. Hơi nước mờ mịt, thân thể mềm mại bạch ngọc tựa như trong suốt, có một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ. Chân Bảo Lộ cúi thấp đầu nhìn ngó, cũng không hiểu được là chuyện gì xảy ra, dáng người đời này giống như phát dục sớm hơn so với đời trước, bất quá cẩn thận tính tính toán toán, đầu năm nay là lần đầu nàng có kinh, cũng sớm hơn đời trước một năm.
Bộ ngực y hệt bánh bao trắng trẻo thơm phưng phức ngâm trong nước, nước ấm bao quanh bộ ngực, nhất thời lộ ra hình dáng đẹp đẽ.
Nghĩ tới hôm nay gặp Từ Thừa Lãng, Chân Bảo Lộ không khỏi nhăn đầu lông mày. Cũng không hiểu hắn có ý gì, một mặt nghe lời cữu mẫu, lấy lòng Phúc An huyện chủ, một mặt ra vẻ ân cần với nàng.
Dù sao cũng là người từng thích qua, Chân Bảo Lộ nghĩ đến điều này, trong lòng hơi khó chịu.
Hôm nay có tỷ tỷ, nếu lần tới hắn lại vẫn như vậy, nhất định nàng sẽ nói chuyện đàng hoàng cùng hắn, kêu hắn cách xa nàng một chút.
Đây coi như là đa tâm đi!
Chân Bảo Lộ càng nghĩ càng buồn bực, tắm xong thay ra tẩm y, hơi ngủ không được, mới ngồi bên giường đọc sách. Chúc ma ma tiến vào thúc dục mấy lần, kêu nàng ngủ sớm. Tiểu cô nương trẻ tuổi đầy sức sống, qua quít vài lần, mới chậm rì rì đưa sách cho Hương Hàn, lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Ai ngờ lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói, ngay sau đó, "lạch bạch" tiếng bước chân từ xa tới gần.
Chân Bảo Lộ giương mắt lên nhìn, thấy đệ đệ béo mập, khuôn mặt nhỏ nhắn và mắt to đen lúng liếng vươn nước mắt càng giống như quả nho mới vừa tưới nước, thật đáng thương tội nghiệp. Chân Bảo Lộ kinh ngạc: "Vinh nhi?"
Lúc này Vinh nhi mới chạy tới, bổ nhào vào lòng tỷ tỷ, nói: "Vinh nhi mơ thấy người xấu."
Chân Bảo Lộ thầm nghĩ đồ nhát gan, bất đắc dĩ xoa xoa đầu của hắn, đợi hắn yên tĩnh lại, mới phân phó Hương Hàn chuẩn bị nước ấm, tự mình lau cái mặt mèo bẩn thỉu dơ dáy này của hắn. Rồi sau đó mới nói: "Hôm nay ngủ cùng tỷ tỷ đi."
Vinh nhi lập tức nín khóc mỉm cười.
Chân Bảo Lộ nhìn thoáng qua Thượng nhi yên lặng đứng ở một bên, Vinh nhi qua đây, thì Thượng nhi cũng đi theo. Nàng thấy bộ dáng Thượng nhi muốn đi ra, mới vỗ vỗ mép giường, nói: "Thượng nhi cũng lên đây nào."
Bình thường Vinh nhi rất thích cùng ngủ với tỷ tỷ, mà Thượng nhi tuổi nhỏ nhưng trưởng thành, mới sẽ không giống Vinh nhi gặp ác mộng liền chạy tới phòng tỷ tỷ. Lúc này tiểu tử kia ngớ ra, nhìn ánh mắt Nhị tỷ nhà mình xinh đẹp, mới miễn cưỡng gật đầu.
May mà giường của Chân Bảo Lộ lớn, thường ngày nàng nằm một mình hay lăn qua lộn lại, cũng không có vấn đề, lúc này Chân Bảo Lộ nói Chúc ma ma cầm thêm gối mền đến cho Thượng nhi và Vinh nhi. Thượng nhi ngủ trong cùng, Chân Bảo Lộ ngủ bên ngoài rìa, mà Vinh nhi líu ríu ngủ giữa hai người.
Bờ giường có kệ nhỏ, bên trên đặt nhiều loại đồ chơi nhỏ, Vinh nhi hưng phấn nên ngủ không được, giơ tay chỉ vào một cái tượng người bằng gỗ nhỏ nói: "Cái này chơi vui."
Chân Bảo Lộ liếc nhìn, mới nói: "Đây là Đại Biểu Ca cho, đã lâu rồi."
Vinh nhi muốn, nhưng vừa nghe là Đại Biểu Ca cho, còn tuổi nhỏ cũng biết người khác cho mình thì không thể chuyển tặng cho hắn, liền "Ồ", cũng không nói nữa, mà nhìn về phía một cái khác: "Cái này cũng đẹp."
Chân Bảo Lộ nói: "Cái này..."
Vinh nhi xoay đầu qua, mắt to trong suốt nhìn tỷ tỷ, khôn ngoan nói: "Cũng là Đại Biểu Ca cho hay sao?"
Chân Bảo Lộ gật đầu cười. Nhìn đồ chơi nhỏ bày trên kệ, không nhìn không biết, vừa nhìn mới biết đa số đều là Tiết Nhượng đưa cho nàng. Mặc dù Đại Biểu Ca không nói nhiều, nhưng mỗi lần tặng quà đều rất hợp ý nàng.
Vinh nhi míp míp cái miệng nhỏ nói thầm: "Sao toàn của Đại Biểu Ca đưa cho vậy chứ?" giọng điệu có chút xíu tiếc nuối, nếu là tỷ tỷ mua, vậy hắn có thể xin tỷ tỷ rồi.
Mà Thượng nhi nằm trong cùng, nhìn những thứ đồ chơi nhỏ tinh xảo đáng yêu này, trái lại không nói gì.
Tiểu hài tử là như thế, mới vừa rồi vẫn cứ lải nhải nói nói, lúc này liền đã ngủ thiếp đi. Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, thấy hai đệ đệ nhắm mắt ngủ yên bên cạnh, cong miệng cười cười.
Nàng đưa tay dịch góc chăn cho hai tên tiểu tử, cũng há miệng ngáp một cái, rồi nhắm mắt ngủ.
Ban đêm hoàn toàn yên tĩnh, đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ mỏ báo canh ba, bên cửa sổ rộng mở đột nhiên xuất hiện một bóng dáng màu đen, sau đó nhảy vào một cách dễ dàng, không phát ra bất kì âm thanh gì.
Tiết Nhượng nhìn thấy khuê phòng của nữ nhân này, bên tai cũng cảm thấy nóng lên.
Nghĩ tới chuyện ban ngày, tới cùng vẫn không nhịn được, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, khe khẽ vén màn lụa lên.
Trên người tiểu cô nương đang đắp một chiếc chăn mỏng bằng lụa đỏ thẫm thêu đan phượng triêu dương, hai tay để bên ngoài, đặt trên chăn mỏng, ngón tay ngọc nhỏ dài trắng như tuyết, lại còn mịnh màng mềm mại. Tiết Nhượng giật mình, hiển nhiên đã nhìn thấy hai tiểu tử kia ngủ bên trong. Hắn biết quan hệ của nàng cùng hai đệ đệ rất tốt, nhưng không biết thân thiết như vậy.
Tiết Nhượng ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ngắm gương mặt của tiểu cô nương, mái tóc đen bung xõa trên gối, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt trắng nõn.
Nhìn một cái, phải đi rồi.
Tiết Nhượng vội vàng đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi. Đến khi nhìn thấy một đôi chân ngọc của tiểu cô nương duỗi ra ngoài chăn, mới đi qua, chuẩn bị thay nàng phủ lên. Chỉ là cúi đầu, nhìn đôi chân ngọc tuyết trắng trước mắt, nhất thời không thể dời mắt.
Quá nhỏ, khó trách nàng luôn ghét bỏ chân của hắn lớn.
Hắn vươn tay mình ra so so, phát giác còn không lớn bằng tay hắn. Hắn giơ tay chuẩn bị thay nàng đắp lại, chỉ biết khi nhìn đôi chân nhỏ này, con ngươi trở nên sâu thẳm, thoáng cúi người xuống.
Còn chưa đụng vào, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Tiết Nhượng đột nhiên giương mắt.
Đã thấy tiểu tử ngủ tận cùng bên trong, mở to đôi mắt đen lúng liếng, đang lẳng lặng nhìn hắn.
Lúc này bà mỉm cười, cực kì xinh đẹp. Nhưng trước kia Từ thị trẻ đẹp, nên bây giờ khóe mắt chỉ có nhàn nhạt đường vân nhỏ. Nếu không phải đứng gần, thì sẽ nhìn không thấy.
Chân Bảo Lộ nhìn, mày hơi nhăn nhăn.
Hai năm trước Từ thị mang thai lần nữa, khiến lão thái thái vui mừng sung sướng, nhưng chừng năm, sáu tháng thì không cẩn thận bị sẩy thai, sau khi được đại phu khám và chữa bệnh, nói là lúc trước Từ thị sinh song thai bị thương tổn, ngày sau sợ là rất khó mang thai nữa. Vì chuyện này, lão thái thái cũng cảm thấy đáng tiếc ---- vốn quý phủ có thể thêm một cháu gái nhỏ trắng trẻo đáng yêu. Bất quá lão thái thái nghĩ Từ thị đã sinh ra hai cháu trai nên cũng không nói gì, tuy rằng Thượng nhi tuổi còn nhỏ, nhưng thông tuệ ổn trọng dĩ nhiên vượt ra khỏi kỳ vọng của lão thái thái, mà Vinh nhi là thứ tử, ngày sau không cần kế thừa gia nghiệp, nhưng cũng thật thà phúc hậu đáng yêu, lão thái thái quả thực đem hai cháu trai này xem thành bảo vật. Đã vậy, ngày sau Từ thị không thể có thai nữa, cũng không sao cả.
Chân Bảo Quỳnh nhìn biểu tình của hai mẹ con, trong lòng than một tiếng. Ngăn cách này không phải một hai ngày hình thành, mà là tích lũy qua tháng ngày, mẹ con vốn nên không chuyện gì mà không thể nói lại trở thành xa lạ.
Chân Bảo Quỳnh bước lên phía trước gọi: "Nương."
Vinh nhi cũng giơ mứt quả trong tay lên, chẳng qua là không có dư tay để cầm hai bao hạt dẻ rang đường, liền giao cho ma ma bên cạnh. Tuy rằng tiểu tử kia thích ăn, nhưng càng thích nắm tay tỷ tỷ. Hắn nhẹ nhàng cười ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nói: "Nương, Nhị tỷ mua cho Vinh nhi."
Từ thị mỉm cười gật đầu, nói với Vinh nhi: "Ăn ít một chút, ăn nhiều coi chừng hỏng răng."
Vinh nhi tỏ ra bộ dáng một tiểu đại nhân, thành thật nghiêm túc nói: "Nhị tỷ đã nói, Vinh nhi nhớ kỹ."
Ánh mắt Từ thị rơi vào trên mặt Chân Bảo Lộ, biết nàng đối đãi hai đệ đệ quả thật tốt không lời để nói, có một đôi con gái xuất sắc như vậy, bà làm nương cũng có vinh diệu. Từ thị nói: "Hôm nay học bài mệt không, nhanh đi về nghỉ ngơi một chút, cơm tối nương đã bảo phòng bếp làm mấy món con thích ăn."
Chân Bảo Lộ gật đầu: "Dạ, con biết rồi."
.
Buổi tối Từ thị hầu hạ Chân Như Tùng thay áo, nhắc tới việc hôn sự của khuê nữ: "Mấy ngày nay người đến cửa cầu thân càng ngày càng nhiều, tuy nói Tiểu Lộ của chúng ta mới mười ba, nhưng khi Quỳnh nhi đính thân cũng tầm tuổi này. Quốc Công gia, người xem... chúng ta có nên định ra việc hôn sự cho Tiểu Lộ không."
Việc hôn sự của khuê nữ là bệnh trong lòng phụ mẫu, hiển nhiên Từ thị cũng không ngoại lệ.
Dáng người Chân Như Tùng cao lớn, sau khi thừa kế tước vị càng trở nên trầm ổn. Ông thản nhiên nói: "Không vội."
Tay Từ thị đang thay Chân Như Tùng buộc vạt áo khựng lại, biết ông xem khuê nữ này là bảo bối, sợ là không nỡ cho nàng xuất giá, nhưng khuê nữ đã trưởng thành, sao không đính hôn được? Từ thị biết nghe lời phải, nói: "Ừm, vậy thì theo ý Quốc Công gia."
Kỳ thật trong lòng Từ thị cũng biết rõ, mặc dù nhiều người tới cửa cầu thân, nhưng xác thực bà cũng không có nhìn trúng ai. Thí dụ như Thẩm Nhị công tử hôm qua, thân phận gia thế tuy xứng đôi, nhưng Thẩm Nhị công tử quần là áo lượt quá phong lưu, thật sự bà không nỡ để khuê nữ gả cho nam tử như vậy. So sánh với gia thế, bà càng để ý tới nhân phẩm. Lúc này, Từ thị cũng có chút đáng tiếc Từ Thừa Lãng, đứa nhỏ này, quả nhiên là đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không ra người thứ hai.
Thay xong tẩm y (áo ngủ), hai phu thê lên giường.
Thổi tắt đèn, màn giường mờ mờ ám ám. Từ thị nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ mở rộng, lúc này mới nghiêng đầu, nhìn nam nhân ngủ yên bên cạnh. Từ thị nhíu mi, nghĩ tới lúc trước phu quân coi bà như trân bảo, buông giường the cũng triền miên ôn nhu, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, lại dần dần xa cách, cho dù có, cũng bất quá chỉ làm cho có lệ.
Trong lòng Từ thị tự nhiên cũng lo lắng.
Nữ nhân không thể sánh bằng nam nhân, tuổi này chính là lúc cực kỳ có sức quyến rũ, mà bà cũng biết rõ phu quân của mình, tuyệt đối không phải lực bất đồng tâm. Nếu bên ngoài có nữ nhân... nghĩ tới đây, Từ thị khe khẽ thở dài, ví như quả thật có nữ nhân, bà lại có thể thế nào? Náo loạn lên, bà cũng chỉ có thể rộng lượng đón người ta tiến vào, nhận được thanh danh hiền huệ.
Thật lâu, Chân Như Tùng mới mở hai mắt ra, ông xoay người, thấy thê tử nằm bên cạnh nhíu mi ngủ yên, lúc này mới đưa tay dịch chăn cho bà.
.
Bên Chân Bảo Lộ, bởi vì sáng mai không cần đi trường nữ học, buổi tối không cần ngủ sớm. Đơn giản ngồi ngâm trong thùng tắm thỏa mái dễ chịu tắm rửa. Hơi nước mờ mịt, thân thể mềm mại bạch ngọc tựa như trong suốt, có một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ. Chân Bảo Lộ cúi thấp đầu nhìn ngó, cũng không hiểu được là chuyện gì xảy ra, dáng người đời này giống như phát dục sớm hơn so với đời trước, bất quá cẩn thận tính tính toán toán, đầu năm nay là lần đầu nàng có kinh, cũng sớm hơn đời trước một năm.
Bộ ngực y hệt bánh bao trắng trẻo thơm phưng phức ngâm trong nước, nước ấm bao quanh bộ ngực, nhất thời lộ ra hình dáng đẹp đẽ.
Nghĩ tới hôm nay gặp Từ Thừa Lãng, Chân Bảo Lộ không khỏi nhăn đầu lông mày. Cũng không hiểu hắn có ý gì, một mặt nghe lời cữu mẫu, lấy lòng Phúc An huyện chủ, một mặt ra vẻ ân cần với nàng.
Dù sao cũng là người từng thích qua, Chân Bảo Lộ nghĩ đến điều này, trong lòng hơi khó chịu.
Hôm nay có tỷ tỷ, nếu lần tới hắn lại vẫn như vậy, nhất định nàng sẽ nói chuyện đàng hoàng cùng hắn, kêu hắn cách xa nàng một chút.
Đây coi như là đa tâm đi!
Chân Bảo Lộ càng nghĩ càng buồn bực, tắm xong thay ra tẩm y, hơi ngủ không được, mới ngồi bên giường đọc sách. Chúc ma ma tiến vào thúc dục mấy lần, kêu nàng ngủ sớm. Tiểu cô nương trẻ tuổi đầy sức sống, qua quít vài lần, mới chậm rì rì đưa sách cho Hương Hàn, lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Ai ngờ lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói, ngay sau đó, "lạch bạch" tiếng bước chân từ xa tới gần.
Chân Bảo Lộ giương mắt lên nhìn, thấy đệ đệ béo mập, khuôn mặt nhỏ nhắn và mắt to đen lúng liếng vươn nước mắt càng giống như quả nho mới vừa tưới nước, thật đáng thương tội nghiệp. Chân Bảo Lộ kinh ngạc: "Vinh nhi?"
Lúc này Vinh nhi mới chạy tới, bổ nhào vào lòng tỷ tỷ, nói: "Vinh nhi mơ thấy người xấu."
Chân Bảo Lộ thầm nghĩ đồ nhát gan, bất đắc dĩ xoa xoa đầu của hắn, đợi hắn yên tĩnh lại, mới phân phó Hương Hàn chuẩn bị nước ấm, tự mình lau cái mặt mèo bẩn thỉu dơ dáy này của hắn. Rồi sau đó mới nói: "Hôm nay ngủ cùng tỷ tỷ đi."
Vinh nhi lập tức nín khóc mỉm cười.
Chân Bảo Lộ nhìn thoáng qua Thượng nhi yên lặng đứng ở một bên, Vinh nhi qua đây, thì Thượng nhi cũng đi theo. Nàng thấy bộ dáng Thượng nhi muốn đi ra, mới vỗ vỗ mép giường, nói: "Thượng nhi cũng lên đây nào."
Bình thường Vinh nhi rất thích cùng ngủ với tỷ tỷ, mà Thượng nhi tuổi nhỏ nhưng trưởng thành, mới sẽ không giống Vinh nhi gặp ác mộng liền chạy tới phòng tỷ tỷ. Lúc này tiểu tử kia ngớ ra, nhìn ánh mắt Nhị tỷ nhà mình xinh đẹp, mới miễn cưỡng gật đầu.
May mà giường của Chân Bảo Lộ lớn, thường ngày nàng nằm một mình hay lăn qua lộn lại, cũng không có vấn đề, lúc này Chân Bảo Lộ nói Chúc ma ma cầm thêm gối mền đến cho Thượng nhi và Vinh nhi. Thượng nhi ngủ trong cùng, Chân Bảo Lộ ngủ bên ngoài rìa, mà Vinh nhi líu ríu ngủ giữa hai người.
Bờ giường có kệ nhỏ, bên trên đặt nhiều loại đồ chơi nhỏ, Vinh nhi hưng phấn nên ngủ không được, giơ tay chỉ vào một cái tượng người bằng gỗ nhỏ nói: "Cái này chơi vui."
Chân Bảo Lộ liếc nhìn, mới nói: "Đây là Đại Biểu Ca cho, đã lâu rồi."
Vinh nhi muốn, nhưng vừa nghe là Đại Biểu Ca cho, còn tuổi nhỏ cũng biết người khác cho mình thì không thể chuyển tặng cho hắn, liền "Ồ", cũng không nói nữa, mà nhìn về phía một cái khác: "Cái này cũng đẹp."
Chân Bảo Lộ nói: "Cái này..."
Vinh nhi xoay đầu qua, mắt to trong suốt nhìn tỷ tỷ, khôn ngoan nói: "Cũng là Đại Biểu Ca cho hay sao?"
Chân Bảo Lộ gật đầu cười. Nhìn đồ chơi nhỏ bày trên kệ, không nhìn không biết, vừa nhìn mới biết đa số đều là Tiết Nhượng đưa cho nàng. Mặc dù Đại Biểu Ca không nói nhiều, nhưng mỗi lần tặng quà đều rất hợp ý nàng.
Vinh nhi míp míp cái miệng nhỏ nói thầm: "Sao toàn của Đại Biểu Ca đưa cho vậy chứ?" giọng điệu có chút xíu tiếc nuối, nếu là tỷ tỷ mua, vậy hắn có thể xin tỷ tỷ rồi.
Mà Thượng nhi nằm trong cùng, nhìn những thứ đồ chơi nhỏ tinh xảo đáng yêu này, trái lại không nói gì.
Tiểu hài tử là như thế, mới vừa rồi vẫn cứ lải nhải nói nói, lúc này liền đã ngủ thiếp đi. Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, thấy hai đệ đệ nhắm mắt ngủ yên bên cạnh, cong miệng cười cười.
Nàng đưa tay dịch góc chăn cho hai tên tiểu tử, cũng há miệng ngáp một cái, rồi nhắm mắt ngủ.
Ban đêm hoàn toàn yên tĩnh, đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ mỏ báo canh ba, bên cửa sổ rộng mở đột nhiên xuất hiện một bóng dáng màu đen, sau đó nhảy vào một cách dễ dàng, không phát ra bất kì âm thanh gì.
Tiết Nhượng nhìn thấy khuê phòng của nữ nhân này, bên tai cũng cảm thấy nóng lên.
Nghĩ tới chuyện ban ngày, tới cùng vẫn không nhịn được, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, khe khẽ vén màn lụa lên.
Trên người tiểu cô nương đang đắp một chiếc chăn mỏng bằng lụa đỏ thẫm thêu đan phượng triêu dương, hai tay để bên ngoài, đặt trên chăn mỏng, ngón tay ngọc nhỏ dài trắng như tuyết, lại còn mịnh màng mềm mại. Tiết Nhượng giật mình, hiển nhiên đã nhìn thấy hai tiểu tử kia ngủ bên trong. Hắn biết quan hệ của nàng cùng hai đệ đệ rất tốt, nhưng không biết thân thiết như vậy.
Tiết Nhượng ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ngắm gương mặt của tiểu cô nương, mái tóc đen bung xõa trên gối, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt trắng nõn.
Nhìn một cái, phải đi rồi.
Tiết Nhượng vội vàng đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi. Đến khi nhìn thấy một đôi chân ngọc của tiểu cô nương duỗi ra ngoài chăn, mới đi qua, chuẩn bị thay nàng phủ lên. Chỉ là cúi đầu, nhìn đôi chân ngọc tuyết trắng trước mắt, nhất thời không thể dời mắt.
Quá nhỏ, khó trách nàng luôn ghét bỏ chân của hắn lớn.
Hắn vươn tay mình ra so so, phát giác còn không lớn bằng tay hắn. Hắn giơ tay chuẩn bị thay nàng đắp lại, chỉ biết khi nhìn đôi chân nhỏ này, con ngươi trở nên sâu thẳm, thoáng cúi người xuống.
Còn chưa đụng vào, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Tiết Nhượng đột nhiên giương mắt.
Đã thấy tiểu tử ngủ tận cùng bên trong, mở to đôi mắt đen lúng liếng, đang lẳng lặng nhìn hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook