Sủng Thê Chi Đạo
Chương 81: Anh là người đàn ông của em

Hai người trở lại phòng ngủ, đồ đạc hôm nay mua ở siêu thị quả nhiên đều đang chất đống dưới chân giường.

Cốc Tu Cẩn cầm lấy quần áo người hầu đặt trên giường đi vào phòng tắm, Đường Hiểu định nhân lúc anh tắm rửa thì sắp xếp những thứ này.

Tổng cộng có mười mấy túi to, công trình có vẻ to lớn, bất quá đồ đạc mua sắm trở về phải tự mình sắp xếp mới có lạc thú, đó cũng là nguyên nhân Trương quản gia không bảo người hầu thuận tiện sắp xếp cho hai người.

Đường Hiểu mở tủ quần áo, bên trong đã treo không ít trang phục.

Không gian tủ quần áo của Cốc Tu Cẩn to đến bất khả tư nghị, chia thành hai tầng cao thấp, tầng trên cao tới gần trần nhà, chủ yếu treo trang phục mùa đông, tầng dưới có hai cái giá treo áo, quần áo treo bên trái là của cậu, bên phải là của Cốc Tu Cẩn.

Đường Hiểu nhìn nhìn mấy bộ quần áo đáng thương hề hề của mình, lại nhìn số quần áo của Cốc Tu Cẩn, đột nhiên có chút hiểu được tại sao anh lại có ý định muốn một lúc mua hơn mười bộ quần áo cho cậu.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu quần áo của cậu nhiều hơn so với Cốc Tu Cẩn, cậu cũng sẽ muốn mua thật nhiều thật nhiều quần áo cho anh.

Đường Hiểu cắt bỏ nhãn mác trên quần áo rồi treo lên giá, không gian bên trái cuối cùng cũng đầy hơn một chút, giầy của cậu thì đặt ở ngăn tủ phía dưới, chỉ có mấy đôi, cho nên cũng không chiếm diện tích quá lớn.

Chờ sau khi làm xong tất cả việc này, cậu đã nóng đến mức chảy đầy mồ hôi.

Cốc Tu Cẩn đúng lúc đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cậu đang lau mồ hôi liền bước qua, “Đi tắm rửa trước đi, những thứ còn lại anh sẽ thu dọn.” Sau đó đặt quần áo đã được chuẩn bị sẵn ở trên giường vào trong tay cậu.

Đường Hiểu thấy cũng chỉ còn lại vài túi to trên mặt đất cần phải thu dọn, liền nghe lời anh nói.

Chờ khi cậu tắm rửa xong bước ra, quả nhiên Cốc Tu Cẩn cũng đã thu dọn sạch sẽ mọi thứ.

Cốc Tu Cẩn thấy tóc cậu còn đọng nước, liền kéo cậu qua, “Lại đây, anh giúp em lau khô tóc.”

Bởi vì không phải là lần đầu tiên, nên Đường Hiểu cũng không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa.

Trong lúc bọn họ tình tứ, Bạch Lâm ở dưới lầu lại ngồi cũng bất an, rốt cục nhịn không được chạy tới hỏi thăm Trương quản gia chuyện tình của bọn họ.

Chuyện Trương quản gia biết kỳ thật không nhiều lắm, ông cũng không thể nào đi hỏi hai người kia về việc này, cho nên chỉ có thể nói cho cậu ta biết, Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn thật sự đang kết giao.

Bạch Lâm tự mình cân nhắc một chút, phát hiện thời gian cư nhiên rất trùng khớp so với ngày anh họ đột nhiên có hứng thú với Đường Hiểu trước đây, xem ra bọn họ rất có thể đã bắt đầu tiếp xúc ngay sau đó, bất quá tại sao Đường Hiểu lại vào ở nhà anh họ?

Bạch Lâm nghĩ đến mức đầu sắp xoắn lại cũng không nghĩ ra, lền dứt khoát không nghĩ nữa, cậu ta nghĩ trực tiếp đi tìm Đường Hiểu hỏi cho rõ ràng sẽ nhanh hơn, lập tức chạy lên lầu, bất quá khi đứng trước cửa phòng ngủ của Cốc Tu Cẩn, cậu ta lại không dũng khí gõ cửa, nếu người mở cửa là anh họ thì làm sao?

Trong lúc cậu ta rối rắm đến mức ngũ quan nhăn lại thành một đoàn, cửa đột nhiên mở ra.

Đường Hiểu từ bên trong đi ra, nhìn thấy cậu ta liền bị dọa, lắp bắp nói, “Bạch, Bạch Lâm, sao cậu lại ở đây?”

Bạch Lâm thầm nghĩ một câu ‘Trời cũng giúp ta’, nhưng khi chân chính đối mặt với người bạn học cùng lớp ngày xưa này, cậu ta lại không biết mở miệng như thế nào, từ bạn học trở thành… ách, chị dâu(*), cảm giác thật quỷ dị, “Cậu… Anh Cẩn đâu?”

(*) Chỗ này nguyên gốc là ‘đường phu’, nghĩ là ‘chồng của anh họ’ :v nhưng thiết nghĩ thấy hông có thích hợp lắm nên mạn phép đổi thành ‘chị dâu’, mọi người thông cảm hen ^^!

Đường Hiểu nói, “Anh ấy đến thư phòng rồi.”

“À.” Vẻ mặt Bạch Lâm phức tạp nhìn cậu, “Cậu… Thật sự đang kết giao với anh Cẩn sao?”

Đường Hiểu chần chờ một chút, “Đúng vậy!”

Bạch Lâm trừng to mắt, “Nhưng mà, chẳng phải hai người đều là nam sao? Hai người đàn ông ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt đâu.” Không phải cậu ta chưa từng ra vào mấy nơi thanh sắc, tuy rằng gia giáo rất nghiêm khắc, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tò mò, thậm chí cậu ta đã từng một lần đến quán Gay bar, thấy được sinh hoạt thối nát của giới đồng tính luyến ái, lúc ấy còn khiến thị giác cậu ta rung động không nhỏ.

Bất quá dù sao cậu ta cũng không phải là người bảo thủ, tư tưởng cũng tương đối thoáng, cho nên sau khi biết anh họ có quan hệ với Đường Hiểu, cậu ta cũng không quá biểu hiện kịch liệt, chỉ là không có cách nào tiếp nhận mà thôi.

Đường Hiểu đã từng tra tư liệu về đồng tính luyến ái trên máy tính, hiển nhiên biết con đường của tình yêu đồng tính khó đi cỡ nào, nhưng mà thích chính là thích, cậu chỉ biết là, cậu muốn cùng Cốc Tu Cẩn ở bên nhau, những vấn đề khác sẽ không suy xét quá nhiều.

Đường Hiểu không biết trả lời vấn đề của cậu ta như thế nào, do dự một chút liền nói, “Vấn đề này, hay là cậu đi hỏi học trưởng đi?”

Bạch Lâm: “…”

Đoán rằng cậu ta không dám nói chuyện với anh Cẩn sao?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không nói chuyện.

Hai phút sau, Bạch Lâm ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Ba của tôi sẽ không đồng ý cho cậu và anh Cẩn ở bên nhau đâu, anh họ tôi tuy rằng theo họ mẹ, nhưng anh ấy cũng là con trai độc nhất của bác cả, ba của tôi ông ấy sẽ không để huyết mạch duy nhất của bác cả đoạn tử tuyệt tôn ở đời của anh Cẩn.”

Lời nói này cũng không phải chuyện giật gân gì, cha của Bạch Lâm là một người rất nghiêm khắc, vẫn luôn xem Cốc Tu Cẩn còn quan trọng hơn so với con trai ruột của mình, nếu bị ông biết Cốc Tu Cẩn ở cùng một người đàn ông, ông tuyệt đối không thể nào mặc kệ ngồi nhìn.

Đường Hiểu nhíu mày, làm sao cậu không biết chứ, chỉ là không nghĩ ra biện pháp gì để giải quyết vấn đề này, cho nên mới ôm thái độ tùy cơ ứng biến.

“Đường Hiểu, không phải tôi muốn khuyên cậu chia tay với anh Cẩn, anh Cẩn là loại người gì tôi so với cậu càng rõ ràng hơn, chuyện anh ấy đã quyết định không ai có thể thay đổi, cho dù là ba tôi cũng không được, nhưng mà nếu cậu thật sự quyết định ở bên cạnh anh Cẩn, thì phải có chuẩn bị tâm lý, ba của tôi không phải là người dễ đối phó.”

Bạch Lâm quả thật không nghĩ đến việc khuyên bọn họ chia tay, bất quá trong lòng cậu ta kỳ thật cũng không ủng hộ lắm, Đường Hiểu kém quá xa so với anh họ, nếu anh họ tìm một người xứng đôi với anh ấy, cũng là một người xuất sắc, cậu ta nhất định sẽ ủng hộ đến cùng, nhưng khổ nỗi lại là Đường Hiểu.

Anh chàng Đường Hiểu cậu ta hiểu rất rõ, khi học đại học, bởi vì đối với cậu ấy cảm thấy rất hứng thú, cho nên đã từng tìm hiểu chuyện của cậu ấy.

Chưa kể đến việc cha mẹ đều đã mất, trong nhà còn có một người ông đang ốm đau nằm trên giường, hai người bất luận là thân phận hay địa vị, trong cuộc sống cũng không thể xuất hiện cùng nhau, không có đề tài chung, cậu ta thực khó tưởng tượng làm thế nào Đường Hiểu có thể ở bên cạnh anh họ mình.

“Bạch Lâm.”

Giọng nói của Cốc Tu Cẩn chợt vang lên từ phía sau cậu ta.

Vẻ mặt đang chuyên tâm nhìn chằm chằm Đường Hiểu của Bạch Lâm đột nhiên run lên một chút, quay đầu lại phát hiện Cốc Tu Cẩn đang nhìn cậu ta, không rõ anh có có nghe được lời nói của mình hay không, khuôn mặt Bạch Lâm tươi cười cứng nhắc, “Anh, anh Cẩn…”

Cốc Tu Cẩn thản nhiên nói, “Năm mươi vòng.”

Bạch Lâm nhất thời suy sụp cúi gầm mặt, “Anh Cẩn, năm mươi vòng cũng quá nhiều rồi…”

Hoa viên biệt thự không giống với mấy biệt thự thông thường, hoa viên hình trứng, trực tiếp bao quanh toàn bộ biệt thự, một vòng khoảng 500m, năm mươi vòng chính là 25.000m, còn không bằng bảo cậu ta đi chết.

Nhưng cậu ta không dám cò kè mặc cả, bởi vì anh họ là loại người càng ra giá anh ấy sẽ càng tăng lên, cuối cùng người chết vẫn là chính mình, cậu ta đã từng tự mình chịu chết rất nhiều lần, cho nên đây là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cậu ta không muốn đến nơi này.

Đường Hiểu kinh ngạc nhìn Bạch Lâm ra khỏi biệt thự, cậu ta thật sự định chạy năm mươi vòng sao?

Cốc Tu Cẩn kéo cậu đi về phía thư phòng, “Sau này đừng để ý đến cậu ta, cậu ta sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”

Đường Hiểu rũ mắt xuống, những gì Bạch Lâm nói kỳ thật đều là việc cậu không muốn nghĩ đến, từ một ngày nào đó khi biết mình bắt đầu thích Cốc Tu Cẩn, cậu liền biết sẽ gặp phải vấn đề gì, nên tới quả nhiên vẫn sẽ tới.

Đang suy nghĩ, một bàn tay đột nhiên từ phía sau thân mật ôm cổ cậu…

Cằm Cốc Tu Cẩn tựa lên đầu cậu, tiếng cười trầm thấp mà giàu từ tính chợt vang lên, đây là lần đầu tiên Đường Hiểu nghe thấy tiếng cười làm tim người khác đập thình thịch như vậy, trong nháy mắt tim đập nhanh mấy chục nhịp.

“Đường Hiểu, đừng quên, anh là người đàn ông của em!”

Đường Hiểu: “…”

“Ưm, rất nhanh là được rồi.”

Thân thể Đường Hiểu cứng đờ, chẳng lẽ… là ý tứ kia sao?

Cốc Tu Cẩn nhẹ nhàng kè sát vành tai cậu, cười nhàn nhạt nói, “Anh vẫn luôn chờ em.”

Đầu oanh lên một tiếng, Đường Hiểu mặt đỏ tưng bừng, đặc biệt là lỗ tai, hồng đến mức như vừa mới luộc chín.

Lúc Bạch Lâm chạy xong 25000m trở về, đã là 10h30, cả người mệt như một con cún chết, ngay cả tay cũng không muốn cử động một chút, toàn thân vô lực yếu ớt ngã lên ghế sô pha.

Thể lực từng chút từng chút khôi phục, Bạch Lâm đột nhiên ngửi được một cỗ mùi thơm, cái mũi cún vểnh lên ngửi vài cái, thơm quá a! Đây là mùi gì vậy, đã sớm đói đến mức bụng kêu vang cậu ta lập tức đứng lên, theo mùi thơm đi vào phòng bếp, dưới ánh đèn, cậu ta nhìn thấy một cái chảo, mùi thơm cậu ta ngửi được chính là tỏa ra từ trong nồi.

Bụng thì thầm kêu lên, Bạch Lâm bất chấp tất cả, từ trong tủ chén lấy ra một cái tô siêu lớn, múc tất cả sủi cảo trong nồi ra, ngay tại phòng bếp ăn như lang như hổ, mẹ nó, ăn quá ngon, tay nghề đầu bếp Lưu trở nên tốt như vậy từ khi nào?

Đường Hiểu bưng bát xuống dưới liền nhìn thấy một màn như vậy.

Bạch Lâm uống xong một hơi canh cuối cùng, lại liếm một ít canh còn lại nơi khóe miệng mới nhìn thấy Đường Hiểu đứng ở cửa phòng bếp, nhất thời có loại xấu hổ khi bị bắt tại trận, bất quá cậu ta vẫn ưỡn ngực, “Nhìn cái gì?”

Đường Hiểu do dự hỏi, “Cậu ăn hết sủi cảo rồi sao?”

Nhìn Bạch Lâm cả người bẩn hề hề, cậu vốn còn nghĩ rằng cậu ta đã đi về, không ngờ cậu thật sự chạy 50 vòng bên ngoài, sớm biết như vậy cậu đã gói nhiều sủi cảo hơn một chút, trong nồi kỳ thật là phần cậu để dành cho Trương quản gia, đêm nay đầu bếp Lưu không có ở biệt thự.

Bạch Lâm không biết sủi cảo là do Đường Hiểu gói, cho rằng cậu ta ngay cả mình ăn thứ gì cũng quản, liền không nói gì, hừ một tiếng ngạo kiều rời khỏi phòng bếp.

Ngày hôm sau, Bạch Lâm đụng mặt Trương quản gia chưa kịp ăn sủi cảo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương